Chương 61: Tao không giãy giụa nữa, A Dao
Bước chân dừng lại, Tôi sững người trước cửa.
Dàn máy này trông rất lạc lõng với không gian của phòng làm việc.
Không cần nghĩ cũng biết thứ này là dành cho tôi, hoặc có thể là không.
Trước đây anh ấy không cho tôi vào có lẽ là sợ tôi nhìn thấy chăng, hẳn là anh đã mua thứ này từ rất lâu rồi.
Thời điểm nào liền mua đây...
Là khi đợi tôi về, hay là lúc tôi rời đi...
Mua để làm gì chứ, chờ tôi, hay nhìn vật nhớ người nói chuyện yêu đương?
Hóa ra tôi không phải là người duy nhất nhớ mãi không quên.
Nếu tôi không quay lại, là một con rùa rụt cổ và không bao giờ trở về, thì nửa đời sau anh Tần của tôi sẽ sống thế nào đây?
Tôi không muốn đưa ra một giả định vô nghĩa như vậy, làm sao tôi có khả năng cam lòng cả đời không trở lại chứ?
Từ từ ngồi xuống, bật máy tính lên và thấy trên màn hình đều là các trò mà tôi đã chơi mấy năm về trước.
Tôi mỉm cười, mấy trò này đã lỗi thời từ lâu, tính thịnh hành của trò chơi luôn là ngắn nhất, cứ cách vài năm lại sụt giảm bất ngờ.
Người như anh Tần...
Người ta có nói, đứa nhỏ không biết làm nũng sẽ không có kẹo ăn, vậy người như anh liệu đã nếm được vị ngọt hay chưa?
Tôi làm anh đau, ai thương anh đây?
Cảm thấy có chút khó chịu, tôi mím môi, ngơ ngác nhìn màn hình trước mặt.
Không biết ngồi đó bao lâu, nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi vã, vội vàng đứng dậy mở cửa đi ra, nghe thấy Tần Vị Ký cố ý hạ giọng: “Chu đạo diễn, nhỏ giọng đi, Dao Dao còn ở đây. “
“Hắn cũng không phải trẻ con, cãi nhau có gì mà không nghe được?”
Tôi vội vàng xuống lầu, nhanh chân đi đến phòng khách, Tần Vị Ký thấy tôi, liếc mắt oán giận nhìn Chu Không.
“Làm sao vậy anh Tần?”
Vừa rồi cãi vã không nhỏ, tôi có chút lo lắng.
Tần Vị Ký nhìn tôi cười: “Anh và đạo diễn Chu có bất đồng về kịch bản, không sao đâu.”
Sắc mặt Chu Không không tốt lắm, ném kịch bản lên bàn: “Vị Ký, hiện tại cậu quá bảo thủ, không thể tiếp tục như vậy được nữa.”
Tần Vị Ký cau mày nói: “Hôm khác lại nói chuyện.”
“Cậu không cần phải tránh Tiểu Tạ, hắn so với cậu đầu óc còn sáng suốt hơn.” Chu Không liếc tôi: “Nếu không, cậu cảm thấy tại sao hắn lại chọn bộ phim của đạo diễn Vương mà không phải thầy của cậu?”
“Chu đạo diễn.” Ngữ khí của Tần Vị Ký có chút lạnh lùng, tôi chưa bao giờ thấy anh dùng thái độ như vậy đối với Chu Không: “Chúng ta nói chuyện riêng đi.”
“Đừng có xem Tiểu Tạ như một tên nhóc chân ướt chân ráo mới bước vào nghề, lợi ích của mình hắn trong lòng tự biết cân nhắc, đều là vì cái lợi, chỉ có mỗi cậu là luôn kiên trì cái lý tưởng của bản thân mình mà thôi.”
Hai người giương cung bạt kiếm, tâm điểm cãi vã đột nhiên chĩa về phía tôi.
“Thầy Chu, thầy có chuyện gì thì nói cho rõ.” Tôi vừa giận, vừa thẹn khi Chu Không nói tôi chọn “Thanh Vân Án” vì lợi ích, những gì ông ấy nói đều đúng và đánh trúng luôn điểm yếu của tôi.
“Đúng vậy, thầy Chu, có chuyện gì thì nói cho rõ đi.” Mấy vị đạo diễn bên cạnh cũng lên tiếng khuyên nhủ.
“Cậu cũng là một doanh nhân, biết rõ bộ phim này có thể kiếm ra tiền mà không chịu quay, nhất quyết phải chọn một kịch bản vô danh nào đó. Nếu cậu nhất quyết muốn quay, tự kiếm người khác, tôi không làm.” Chu Không tức giận, nhìn tôi: “Tiểu Tạ, ta nói thật cho ngươi biết, ngươi phải thuyết phục Vị Ký, nó đang đi lầm đường, sẽ xảy ra chuyện lớn.”
“Sẽ không.” Tôi nhìn Chu Không kiên quyết nói, có lẽ tôi hiểu bọn họ đang tranh cãi chuyện gì, bình tĩnh nói: “Mấy năm nay anh Tần nhất định không vì tiền mà làm phim thương mại, nếu không lúc đó anh ấy cũng sẽ không đầu tư vào phim của người.”
Chu Không tức điên mà cười: “Đúng vậy, các ngươi đều cao thượng còn ta thì hợm hĩnh, vậy tại sao ngay từ đầu ngươi không nhận phim của Từ Minh? Ngươi không biết rằng phim Từ Minh dù có nổi tiếng đến đâu cũng khó có thể làm ngươi hot được sao? Ngươi đi đến ngày hôm nay, đạt được cả danh lẫn lợi, là dựa vào thủ đoạn sạch sẽ nào chắc?”
Tôi có chút lúng túng, môi tái nhợt, thầy Chu vẫn luôn thẳng thắn như vậy, nhanh chóng đứng dậy, hoàn toàn không để ý sắc mặt người khác.
Tần Vị Ký chậm rãi đứng lên, vẻ mặt dữ tợn: “Chu đạo diễn, Dao Dao là học trò của ông, kính cẩn gọi ông một tiếng thầy.”
Chu Không sửng sốt một hồi, hiển nhiên là hối hận lời mới nói, thấy tôi ngượng ngùng ông ấy cũng nói cũng không nên lời, đưa tay vỗ vỗ vai tôi, thở dài rồi rời đi.
Những đạo diễn khác thấy tâm trạng không tốt của Tần Vị Ký cũng đều cười cười rời đi.
“Anh Tần... em không...”
Tần Vị Ký thấy tôi oan ức liền ngồi xuống thảm, đưa tay kéo tôi lại, tôi ngồi xuống, anh vòng tay qua người tôi, dỗ dành: “Chu đạo diễn giận anh, không phải cố ý nói những lời đó với em đâu.”
Tôi cúi đầu: “Thầy Chu nói đúng, em chọn phim của đạo diễn Vương là đã cân nhắc lợi ích...”
“Không sao đâu.” Tần Vị Ký mỉm cười, tựa cằm lên vai tôi: “Anh sẽ không dùng tiêu chuẩn của mình để đi chỉ trích người khác. Lúc đó bọn mình chưa quay lại với nhau, em không chọn phim thầy Từ cũng là hợp lý.”
Anh nhìn tôi và cười: “Hơn nữa, chọn phim của đạo diễn Vương thì có gì sai, sao lại có sự phân biệt giữa điện ảnh và truyền hình cơ chứ, Tạ ảnh đế cũng có nghĩa vụ đóng góp một phần sức lực cho sự nghiệp phim ảnh truyền hình mà.”
Tôi quay người lại ôm anh: “Anh Tần, sao anh lại tốt với em như vậy?”
Anh buồn cười vỗ lưng tôi: “Vì em là bảo bối nhỏ duy nhất của anh trên đời này, anh không tốt với em thì tốt với ai?”
Tôi mỉm cười cọ cọ trong lồng ngực anh, sau đó nghe thấy Tần Vị Ký vô thức thở dài, tôi cảm nhận được sự bất lực cùng thất vọng của anh, trong lòng căng thẳng ngẩng đầu: “Anh Tần, anh không vui...”
Anh cười yếu ớt, lắc đầu: “Cũng không phải, anh chỉ ám ảnh bởi hai từ danh lợi, ngay cả những người như Chu đạo diễn cũng không thể khước từ.”
Tôi không biết phải an ủi anh thế nào, chỉ có thể vùi đầu vào vòng tay anh: “Thật ra không liên quan gì đến thầy Chu, thị trường ngày nay đã vắt kiệt biết bao đạo diễn nghệ thuật cơ chứ? Còn được mấy người tài hoa nhịn nhục nhiều năm như thầy ấy đây, bọn họ đều sợ...”
Tần Vị Ký gật gật, xoa đầu tôi cười nói: “Chu đạo diễn nói em như vậy, em còn thay mặt ông ta nói chuyện?”
Tôi cười khúc khích: “Thầy Chu là người mạnh miệng nhưng mềm lòng, lúc trước đã mấy lần tốn công sức mời em nhận vai. Thầy là người kiêu ngạo, sẽ không vì cái danh cái lợi mà từ bỏ nguyên tắc của mình.”
Tần Vị Ký nhìn tôi, nhịn cười nói: “Dao Dao, em quá tình cảm, ở trong vòng không thể nặng tình như vậy.”
Lòng tôi chùng xuống, nhẹ nói: “Em cũng như anh Tần, tin rằng ở đây có một chốn cực lạc.”
Tần Vị Ký mỉm cười, ôm tôi không nói gì.
Có lẽ cái giá của sự nổi tiếng là tôi buộc phải ở bên Tần Vị Ký thì ít, xa cách thì nhiều.
Tôi nhận được ba cái đại ngôn chỉ trong một tháng, vào ngày chính thức công bố tôi là người phát ngôn của một thương hiệu socola nào đó, doanh số bán hàng trực tuyến đã vượt quá 200 ngàn, và tổng mức tiêu thụ vượt qua 40 triệu, doanh số do minh tinh đại ngôn vô cùng khủng, trước đây chưa từng có.
Tôi rất nổi tiếng trong các thương hiệu lớn và giá trị thương mại của tôi đã đạt đến đỉnh cao.
Các bình luận trên mạng cũng bắt đầu phân cực, với sự nổi tiếng chưa từng có của tôi và sự phản đối của anti-fans đã oanh tạc khắp chân trời góc bể, tôi gần như trở thành một danh từ để dẫn đến những cuộc đại chiến, như cuộc chiến giữa bánh trung thu nhân đậu và nhân thập cẩm.
Nơi nào tôi xuất hiện nơi đó liền có lượng truy cập cao cũng như tranh cãi mạnh.
Việc sử dụng thương hiệu của tôi hầu như luôn đối mặt với rủi ro và lợi nhuận cao.
Có người dự đoán, độ hot và tranh luận như vậy có thể sẽ không biến mất trong vòng một hoặc hai năm tới.
Toàn bộ thị trường tiêu dùng cũng vì sự xuất hiện của tôi mà đã gây ra một cú sốc lớn, chẳng hạn như doanh số bán socola mà tôi quảng cáo đã tăng vọt, nhưng doanh số mua bán của các nhãn hiệu tương ứng cùng loại lại giảm mạnh, vô hình đã tạo ra một mầm họa khổng lồ.
Để ngăn chặn sự lũng đoạn vì tôi, đoàn đội chỉ cho tôi nhận độc quyền một mùa.
Tiểu Trần muốn tôi ra tay ngay lúc còn nóng nên đẩy mạnh việc chọn kịch bản để tôi vào đoàn càng sớm càng tốt, nhưng hiện không có kịch bản nào phù hợp nên tạm thời bỏ qua cho tôi.
Về đến Bắc Kinh đã hơn mười giờ tối, tôi muốn trực tiếp về Tây Sơn nhưng Tiểu Trần sau khi mua cà phê lại đột nhiên chạy về phía tôi, một tay đưa điện thoại: “Anh Tạ, xem nhanh các hot search này đi.”
Tôi đã xóa app weibo, gần đây anti-fan hoạt động quá nhiều nên Tiểu Trần yêu cầu tôi xóa vì sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi.
Tôi đưa tay cầm lấy điện thoại, thứ đầu tiên được tìm kiếm chính là【 Đạo diễn của Một Đường Tiến Về Phía Trước kiện Giang Lăng vì vi phạm hợp đồng】
Tôi nhíu mày, Một Đường Tiến Về Phía Trước là một gameshow mà Giang Lăng từng tham gia.
Đạo diễn của chương trình này tố cáo một nam diễn viên nổi tiếng không hoàn thành nghĩa vụ trong hợp đồng và hủy hợp đồng giữa chừng nhưng không nêu đích danh, gây thiệt hại nặng nề, làm gián đoạn cả quá trình quay.
Vì đã có thông báo chính thức từ trước và Giang Lăng cũng chưa từng quảng bá cho chương trình lần nào nên nhanh chóng liền bị chỉ đích danh.
Vốn dĩ không phải chuyện gì to tát, Giang Lăng cũng không là khách mời nồng cốt, cho nên chỉ cần Tinh Mộng ra mặt quan hệ thì cũng không xảy ra cớ sự gì.
Đáng tiếc Tinh Mộng không có chút động tĩnh. Sự việc đã lên men mấy ngày, cư dân mạng đã đẩy việc này lên đến mức mọi người đều cho rằng các ngôi sao lớn ngày càng ỷ vào việc có tên tuổi, lương khủng, đồng tiền dễ kiếm nên đều ngáo quyền lực, một mực tẩy chay Giang Lăng.
Giang Lăng mấy năm này khí thế không bằng lúc trước, nhưng danh tiếng vẫn luôn tốt, nước trong không có cá, những năm gần đây cũng đắc tội không ít người.
Nếu Tinh Mộng không đứng ra bênh vực, cậu ấy chỉ có thể mặc người ta tẩm quất.
Tôi vỗ vai tài xế: “Đến nhà Giang Lăng.”
Tiểu Trần nhanh chóng lên xe.
Tôi cau mày nói: “Tiểu Trần, up weibo.”
Cô ấy hiểu ý tôi, bình tĩnh nói: “Em biết anh muốn giúp Giang Lăng, em cũng vậy, nhưng hiện tại anh tuyệt đối không thể đăng bài trên weibo.”
Tôi nhìn cô ấy: “Giang Lăng bị khi dễ, cho dù bị ảnh hưởng anh cũng phải giúp cậu ấy.”
“Thầy Tạ, anh đăng lên weibo cũng không giúp gì được, có thể anh sẽ làm tổn thương anh ấy nhiều hơn. Hiện tại anh đang trên đỉnh cao, đã trải nghiệm được đám anti-fan của anh đáng sợ nhường nào. Bây giờ anh còn nói thay Giang Lăng, mấy người đó còn không nhân cơ hội xé nát anh ấy sao?”
Tôi mím môi, Tiểu Trần nói không sai, nếu dính líu đến tôi Giang Lăng có thể sẽ bị tổn hại.
Đến nhà Giang Lăng, tôi nhập mật khẩu và trực tiếp đi vào.
Đèn tầng một không có bật, tôi ngập ngừng gọi: “Giang Lăng?”
Không ai trả lời.
Tôi bật đèn phòng khách, cau mày nhìn thức ăn ngoài còn thừa ở trên bàn, chỉ cần ở nhà Giang Lăng sẽ tự nấu ăn.
Tôi nghe thấy tiếng động trên tầng hai và bước lên từ từ.
Đèn trong phòng ngủ cậu ấy vẫn sáng.
Tôi đẩy cửa phòng, thấy Giang Lăng đang khoanh chân ngồi trên thảm, ôm Tiểu Tặc trong tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết là đang nghĩ gì.
Giang Lăng không phát hiện ra tôi, tôi nhẹ giọng gọi: “Giang Lăng...”
Cậu ấy sửng sốt, ngơ ngác quay lại nhìn tôi: “Sao mày lại ở đây?”
Tôi bước đến gần thì thấy mắt cậu đỏ hoe, hình như vừa mới khóc.
Tôi chưa bao giờ thấy Giang Lăng khóc, chỉ khi tôi tự tử được đến bệnh viện, Giang Lăng mới ôm tôi khóc.
Nhìn Giang Lăng như vậy, tôi đau lòng phát run: “Mày khóc?”
Giang Lăng ngơ ngác nhìn tôi, vỗ nhẹ tấm thảm bên cạnh ra hiệu tôi ngồi xuống, tôi cong chân đi đến.
Giang Lăng cúi đầu mỉm cười vuốt ve Tiểu Tặc: “Tao vừa xem một đoạn video... là video ngược đãi mèo...”
Giang Lăng hai mắt lại đỏ lên: “Người đàn ông dùng một que diêm từ từ đốt đuôi mèo. Lửa càng nóng, người trong video càng cười vui vẻ. A Dao, mày nói xem hắn ta làm sao có thể ra tay được đây?”
Tôi sửng sốt, vẻ lạnh lùng và thờ ơ đặc trưng của Giang Lăng dường như đã biến mất: “Mày xem mấy cái đó làm gì, sau này chúng ta không xem nữa, có được không?”
Giang Lăng gật đầu thở dài: “Chúng ta không phải đều có nghĩa vụ bảo vệ mạng sống sao? Đều là mạng sống sao còn nhất định phải phân cao thấp...”
Lòng tôi thắt lại, nhớ ra mình đã phàn nàn với Giang Lăng về một bộ phim kinh dị lên án người giám hộ của trẻ vị thành niên. Khi đó cậu ấy cười nói, A Dao, cả xã hội chúng ta đều vì trẻ vị thành niên mà vẽ ra những bộ phim đẹp.
Khi đó tôi mới biết Giang Lăng là người rất hiền lành và tốt bụng.
Không oán giận bất cứ điều gì.
Tôi đưa tay đặt lên tay Giang Lăng: “Khi nào rảnh, bọn mình cùng nhau thành lập một quỹ bảo vệ động vật, làm một nơi thu nhận, để không có con mèo nào bị bắt nạt, được không?”
Giang Lăng mỉm cười gật đầu: “Được.”
“Giang Lăng, Tinh Mộng xảy ra chuyện gì, sao không dùng quan hệ công chúng?”
Giang Lăng nhìn tôi, nhếch môi thích thú: “Đoàn đội quan hệ công chúng của Tinh Mông bận rộn cả đêm, sao có thể nói là không dùng?”
“Cái đó...”
“Chỉ là bọn họ không quan hệ cho tao.” Giang Lăng cúi đầu cười lắc đầu: “Bọn họ quan hệ cho Cá Voi Xanh.”
Lòng tôi lạnh buốt: “Ý mày là gì?”
“Mày cho rằng đạo diễn đang nói tao sao? Tao chỉ là khách mời, rời đi là chuyện đương nhiên, sao có thể làm bọn họ tổn thất?”
“Người mà đạo diễn nói là con cá đó?”
Giang Lăng gật đầu: “Theo lý thuyết Cá Voi Xanh là bị buộc phải nghỉ việc, tổ tiết mục không thể nổi nóng với Tinh Mộng, nhưng đáng tiếc Cá Voi Xanh là đứa không có não, được người ta nể mặt thì đi khắp nơi đổ lỗi cho ekip, đương nhiên đạo diễn không chịu để yên.”
“Vậy... tại sao cuối cùng lại nói là mày?”
“A Dao, mày không hiểu sao?” Giang Lăng trên mặt vô cảm nhìn tôi: “Đây là kết quả mà Tinh Mông quan hệ, tao vô dụng, Tinh Mông muốn vứt xe hộ tướng.”
“Mẹ kiếp!” Tôi sửng sốt, tức giận từ tận đáy lòng, hai mắt đỏ bừng, đứng dậy đi về phía cửa: “Tao đi tìm Chu Lận.”
Giang Lăng nhẹ giọng ngăn tôi lại: “Đừng đi...”
Tôi quay người lại, Giang Lăng có chút ngẩng đầu nhìn tôi: “Tinh Mộng muốn đá tao chỉ là vấn đề thời gian, tao nhận.”
Tôi đau lòng nhìn Giang Lăng: “Giang Lăng, chấm dứt hợp đồng với Tinh Mộng đi.”
Cậu ấy cười, dưới ánh đèn trông đẹp trai đến lạ thường: “Chu Lận không đem tao tra tấn đến chết thì liền không chịu buông. Tao không giãy giụa nữa, A Dao.”
Hai mắt Giang Lăng đỏ hoe, cậu ấy mỉm cười đặt Tiểu Tặc xuống đất, nhìn tôi thấp giọng nói: “Đừng tìm hắn, hắn sẽ không làm gì tao đâu. Cùng lắm là tao tổn hại danh dự rồi bị mắng thêm mấy ngày nữa thôi. Mày cứ thế mà tìm hắn, chắc chắn sẽ bị chế giễu.”
Tôi bước tới, cúi người ôm lấy Giang Lăng, cơn đau bắt đầu lan đến đầu quả tim: “Giang Lăng...”
Giang Lăng ôm tôi thở dài: “Tao để cho hắn ăn nằm nhiều năm như vậy, chỉ có mình hắn, không một ai khác. Việc có thể làm tao làm hết rồi, tại sao không giữ được hắn đây? A Dao, hắn có phải là yêu người khác rồi không?”
_____
#Bly
Dàn máy này trông rất lạc lõng với không gian của phòng làm việc.
Không cần nghĩ cũng biết thứ này là dành cho tôi, hoặc có thể là không.
Trước đây anh ấy không cho tôi vào có lẽ là sợ tôi nhìn thấy chăng, hẳn là anh đã mua thứ này từ rất lâu rồi.
Thời điểm nào liền mua đây...
Là khi đợi tôi về, hay là lúc tôi rời đi...
Mua để làm gì chứ, chờ tôi, hay nhìn vật nhớ người nói chuyện yêu đương?
Hóa ra tôi không phải là người duy nhất nhớ mãi không quên.
Nếu tôi không quay lại, là một con rùa rụt cổ và không bao giờ trở về, thì nửa đời sau anh Tần của tôi sẽ sống thế nào đây?
Tôi không muốn đưa ra một giả định vô nghĩa như vậy, làm sao tôi có khả năng cam lòng cả đời không trở lại chứ?
Từ từ ngồi xuống, bật máy tính lên và thấy trên màn hình đều là các trò mà tôi đã chơi mấy năm về trước.
Tôi mỉm cười, mấy trò này đã lỗi thời từ lâu, tính thịnh hành của trò chơi luôn là ngắn nhất, cứ cách vài năm lại sụt giảm bất ngờ.
Người như anh Tần...
Người ta có nói, đứa nhỏ không biết làm nũng sẽ không có kẹo ăn, vậy người như anh liệu đã nếm được vị ngọt hay chưa?
Tôi làm anh đau, ai thương anh đây?
Cảm thấy có chút khó chịu, tôi mím môi, ngơ ngác nhìn màn hình trước mặt.
Không biết ngồi đó bao lâu, nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi vã, vội vàng đứng dậy mở cửa đi ra, nghe thấy Tần Vị Ký cố ý hạ giọng: “Chu đạo diễn, nhỏ giọng đi, Dao Dao còn ở đây. “
“Hắn cũng không phải trẻ con, cãi nhau có gì mà không nghe được?”
Tôi vội vàng xuống lầu, nhanh chân đi đến phòng khách, Tần Vị Ký thấy tôi, liếc mắt oán giận nhìn Chu Không.
“Làm sao vậy anh Tần?”
Vừa rồi cãi vã không nhỏ, tôi có chút lo lắng.
Tần Vị Ký nhìn tôi cười: “Anh và đạo diễn Chu có bất đồng về kịch bản, không sao đâu.”
Sắc mặt Chu Không không tốt lắm, ném kịch bản lên bàn: “Vị Ký, hiện tại cậu quá bảo thủ, không thể tiếp tục như vậy được nữa.”
Tần Vị Ký cau mày nói: “Hôm khác lại nói chuyện.”
“Cậu không cần phải tránh Tiểu Tạ, hắn so với cậu đầu óc còn sáng suốt hơn.” Chu Không liếc tôi: “Nếu không, cậu cảm thấy tại sao hắn lại chọn bộ phim của đạo diễn Vương mà không phải thầy của cậu?”
“Chu đạo diễn.” Ngữ khí của Tần Vị Ký có chút lạnh lùng, tôi chưa bao giờ thấy anh dùng thái độ như vậy đối với Chu Không: “Chúng ta nói chuyện riêng đi.”
“Đừng có xem Tiểu Tạ như một tên nhóc chân ướt chân ráo mới bước vào nghề, lợi ích của mình hắn trong lòng tự biết cân nhắc, đều là vì cái lợi, chỉ có mỗi cậu là luôn kiên trì cái lý tưởng của bản thân mình mà thôi.”
Hai người giương cung bạt kiếm, tâm điểm cãi vã đột nhiên chĩa về phía tôi.
“Thầy Chu, thầy có chuyện gì thì nói cho rõ.” Tôi vừa giận, vừa thẹn khi Chu Không nói tôi chọn “Thanh Vân Án” vì lợi ích, những gì ông ấy nói đều đúng và đánh trúng luôn điểm yếu của tôi.
“Đúng vậy, thầy Chu, có chuyện gì thì nói cho rõ đi.” Mấy vị đạo diễn bên cạnh cũng lên tiếng khuyên nhủ.
“Cậu cũng là một doanh nhân, biết rõ bộ phim này có thể kiếm ra tiền mà không chịu quay, nhất quyết phải chọn một kịch bản vô danh nào đó. Nếu cậu nhất quyết muốn quay, tự kiếm người khác, tôi không làm.” Chu Không tức giận, nhìn tôi: “Tiểu Tạ, ta nói thật cho ngươi biết, ngươi phải thuyết phục Vị Ký, nó đang đi lầm đường, sẽ xảy ra chuyện lớn.”
“Sẽ không.” Tôi nhìn Chu Không kiên quyết nói, có lẽ tôi hiểu bọn họ đang tranh cãi chuyện gì, bình tĩnh nói: “Mấy năm nay anh Tần nhất định không vì tiền mà làm phim thương mại, nếu không lúc đó anh ấy cũng sẽ không đầu tư vào phim của người.”
Chu Không tức điên mà cười: “Đúng vậy, các ngươi đều cao thượng còn ta thì hợm hĩnh, vậy tại sao ngay từ đầu ngươi không nhận phim của Từ Minh? Ngươi không biết rằng phim Từ Minh dù có nổi tiếng đến đâu cũng khó có thể làm ngươi hot được sao? Ngươi đi đến ngày hôm nay, đạt được cả danh lẫn lợi, là dựa vào thủ đoạn sạch sẽ nào chắc?”
Tôi có chút lúng túng, môi tái nhợt, thầy Chu vẫn luôn thẳng thắn như vậy, nhanh chóng đứng dậy, hoàn toàn không để ý sắc mặt người khác.
Tần Vị Ký chậm rãi đứng lên, vẻ mặt dữ tợn: “Chu đạo diễn, Dao Dao là học trò của ông, kính cẩn gọi ông một tiếng thầy.”
Chu Không sửng sốt một hồi, hiển nhiên là hối hận lời mới nói, thấy tôi ngượng ngùng ông ấy cũng nói cũng không nên lời, đưa tay vỗ vỗ vai tôi, thở dài rồi rời đi.
Những đạo diễn khác thấy tâm trạng không tốt của Tần Vị Ký cũng đều cười cười rời đi.
“Anh Tần... em không...”
Tần Vị Ký thấy tôi oan ức liền ngồi xuống thảm, đưa tay kéo tôi lại, tôi ngồi xuống, anh vòng tay qua người tôi, dỗ dành: “Chu đạo diễn giận anh, không phải cố ý nói những lời đó với em đâu.”
Tôi cúi đầu: “Thầy Chu nói đúng, em chọn phim của đạo diễn Vương là đã cân nhắc lợi ích...”
“Không sao đâu.” Tần Vị Ký mỉm cười, tựa cằm lên vai tôi: “Anh sẽ không dùng tiêu chuẩn của mình để đi chỉ trích người khác. Lúc đó bọn mình chưa quay lại với nhau, em không chọn phim thầy Từ cũng là hợp lý.”
Anh nhìn tôi và cười: “Hơn nữa, chọn phim của đạo diễn Vương thì có gì sai, sao lại có sự phân biệt giữa điện ảnh và truyền hình cơ chứ, Tạ ảnh đế cũng có nghĩa vụ đóng góp một phần sức lực cho sự nghiệp phim ảnh truyền hình mà.”
Tôi quay người lại ôm anh: “Anh Tần, sao anh lại tốt với em như vậy?”
Anh buồn cười vỗ lưng tôi: “Vì em là bảo bối nhỏ duy nhất của anh trên đời này, anh không tốt với em thì tốt với ai?”
Tôi mỉm cười cọ cọ trong lồng ngực anh, sau đó nghe thấy Tần Vị Ký vô thức thở dài, tôi cảm nhận được sự bất lực cùng thất vọng của anh, trong lòng căng thẳng ngẩng đầu: “Anh Tần, anh không vui...”
Anh cười yếu ớt, lắc đầu: “Cũng không phải, anh chỉ ám ảnh bởi hai từ danh lợi, ngay cả những người như Chu đạo diễn cũng không thể khước từ.”
Tôi không biết phải an ủi anh thế nào, chỉ có thể vùi đầu vào vòng tay anh: “Thật ra không liên quan gì đến thầy Chu, thị trường ngày nay đã vắt kiệt biết bao đạo diễn nghệ thuật cơ chứ? Còn được mấy người tài hoa nhịn nhục nhiều năm như thầy ấy đây, bọn họ đều sợ...”
Tần Vị Ký gật gật, xoa đầu tôi cười nói: “Chu đạo diễn nói em như vậy, em còn thay mặt ông ta nói chuyện?”
Tôi cười khúc khích: “Thầy Chu là người mạnh miệng nhưng mềm lòng, lúc trước đã mấy lần tốn công sức mời em nhận vai. Thầy là người kiêu ngạo, sẽ không vì cái danh cái lợi mà từ bỏ nguyên tắc của mình.”
Tần Vị Ký nhìn tôi, nhịn cười nói: “Dao Dao, em quá tình cảm, ở trong vòng không thể nặng tình như vậy.”
Lòng tôi chùng xuống, nhẹ nói: “Em cũng như anh Tần, tin rằng ở đây có một chốn cực lạc.”
Tần Vị Ký mỉm cười, ôm tôi không nói gì.
Có lẽ cái giá của sự nổi tiếng là tôi buộc phải ở bên Tần Vị Ký thì ít, xa cách thì nhiều.
Tôi nhận được ba cái đại ngôn chỉ trong một tháng, vào ngày chính thức công bố tôi là người phát ngôn của một thương hiệu socola nào đó, doanh số bán hàng trực tuyến đã vượt quá 200 ngàn, và tổng mức tiêu thụ vượt qua 40 triệu, doanh số do minh tinh đại ngôn vô cùng khủng, trước đây chưa từng có.
Tôi rất nổi tiếng trong các thương hiệu lớn và giá trị thương mại của tôi đã đạt đến đỉnh cao.
Các bình luận trên mạng cũng bắt đầu phân cực, với sự nổi tiếng chưa từng có của tôi và sự phản đối của anti-fans đã oanh tạc khắp chân trời góc bể, tôi gần như trở thành một danh từ để dẫn đến những cuộc đại chiến, như cuộc chiến giữa bánh trung thu nhân đậu và nhân thập cẩm.
Nơi nào tôi xuất hiện nơi đó liền có lượng truy cập cao cũng như tranh cãi mạnh.
Việc sử dụng thương hiệu của tôi hầu như luôn đối mặt với rủi ro và lợi nhuận cao.
Có người dự đoán, độ hot và tranh luận như vậy có thể sẽ không biến mất trong vòng một hoặc hai năm tới.
Toàn bộ thị trường tiêu dùng cũng vì sự xuất hiện của tôi mà đã gây ra một cú sốc lớn, chẳng hạn như doanh số bán socola mà tôi quảng cáo đã tăng vọt, nhưng doanh số mua bán của các nhãn hiệu tương ứng cùng loại lại giảm mạnh, vô hình đã tạo ra một mầm họa khổng lồ.
Để ngăn chặn sự lũng đoạn vì tôi, đoàn đội chỉ cho tôi nhận độc quyền một mùa.
Tiểu Trần muốn tôi ra tay ngay lúc còn nóng nên đẩy mạnh việc chọn kịch bản để tôi vào đoàn càng sớm càng tốt, nhưng hiện không có kịch bản nào phù hợp nên tạm thời bỏ qua cho tôi.
Về đến Bắc Kinh đã hơn mười giờ tối, tôi muốn trực tiếp về Tây Sơn nhưng Tiểu Trần sau khi mua cà phê lại đột nhiên chạy về phía tôi, một tay đưa điện thoại: “Anh Tạ, xem nhanh các hot search này đi.”
Tôi đã xóa app weibo, gần đây anti-fan hoạt động quá nhiều nên Tiểu Trần yêu cầu tôi xóa vì sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi.
Tôi đưa tay cầm lấy điện thoại, thứ đầu tiên được tìm kiếm chính là【 Đạo diễn của Một Đường Tiến Về Phía Trước kiện Giang Lăng vì vi phạm hợp đồng】
Tôi nhíu mày, Một Đường Tiến Về Phía Trước là một gameshow mà Giang Lăng từng tham gia.
Đạo diễn của chương trình này tố cáo một nam diễn viên nổi tiếng không hoàn thành nghĩa vụ trong hợp đồng và hủy hợp đồng giữa chừng nhưng không nêu đích danh, gây thiệt hại nặng nề, làm gián đoạn cả quá trình quay.
Vì đã có thông báo chính thức từ trước và Giang Lăng cũng chưa từng quảng bá cho chương trình lần nào nên nhanh chóng liền bị chỉ đích danh.
Vốn dĩ không phải chuyện gì to tát, Giang Lăng cũng không là khách mời nồng cốt, cho nên chỉ cần Tinh Mộng ra mặt quan hệ thì cũng không xảy ra cớ sự gì.
Đáng tiếc Tinh Mộng không có chút động tĩnh. Sự việc đã lên men mấy ngày, cư dân mạng đã đẩy việc này lên đến mức mọi người đều cho rằng các ngôi sao lớn ngày càng ỷ vào việc có tên tuổi, lương khủng, đồng tiền dễ kiếm nên đều ngáo quyền lực, một mực tẩy chay Giang Lăng.
Giang Lăng mấy năm này khí thế không bằng lúc trước, nhưng danh tiếng vẫn luôn tốt, nước trong không có cá, những năm gần đây cũng đắc tội không ít người.
Nếu Tinh Mộng không đứng ra bênh vực, cậu ấy chỉ có thể mặc người ta tẩm quất.
Tôi vỗ vai tài xế: “Đến nhà Giang Lăng.”
Tiểu Trần nhanh chóng lên xe.
Tôi cau mày nói: “Tiểu Trần, up weibo.”
Cô ấy hiểu ý tôi, bình tĩnh nói: “Em biết anh muốn giúp Giang Lăng, em cũng vậy, nhưng hiện tại anh tuyệt đối không thể đăng bài trên weibo.”
Tôi nhìn cô ấy: “Giang Lăng bị khi dễ, cho dù bị ảnh hưởng anh cũng phải giúp cậu ấy.”
“Thầy Tạ, anh đăng lên weibo cũng không giúp gì được, có thể anh sẽ làm tổn thương anh ấy nhiều hơn. Hiện tại anh đang trên đỉnh cao, đã trải nghiệm được đám anti-fan của anh đáng sợ nhường nào. Bây giờ anh còn nói thay Giang Lăng, mấy người đó còn không nhân cơ hội xé nát anh ấy sao?”
Tôi mím môi, Tiểu Trần nói không sai, nếu dính líu đến tôi Giang Lăng có thể sẽ bị tổn hại.
Đến nhà Giang Lăng, tôi nhập mật khẩu và trực tiếp đi vào.
Đèn tầng một không có bật, tôi ngập ngừng gọi: “Giang Lăng?”
Không ai trả lời.
Tôi bật đèn phòng khách, cau mày nhìn thức ăn ngoài còn thừa ở trên bàn, chỉ cần ở nhà Giang Lăng sẽ tự nấu ăn.
Tôi nghe thấy tiếng động trên tầng hai và bước lên từ từ.
Đèn trong phòng ngủ cậu ấy vẫn sáng.
Tôi đẩy cửa phòng, thấy Giang Lăng đang khoanh chân ngồi trên thảm, ôm Tiểu Tặc trong tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết là đang nghĩ gì.
Giang Lăng không phát hiện ra tôi, tôi nhẹ giọng gọi: “Giang Lăng...”
Cậu ấy sửng sốt, ngơ ngác quay lại nhìn tôi: “Sao mày lại ở đây?”
Tôi bước đến gần thì thấy mắt cậu đỏ hoe, hình như vừa mới khóc.
Tôi chưa bao giờ thấy Giang Lăng khóc, chỉ khi tôi tự tử được đến bệnh viện, Giang Lăng mới ôm tôi khóc.
Nhìn Giang Lăng như vậy, tôi đau lòng phát run: “Mày khóc?”
Giang Lăng ngơ ngác nhìn tôi, vỗ nhẹ tấm thảm bên cạnh ra hiệu tôi ngồi xuống, tôi cong chân đi đến.
Giang Lăng cúi đầu mỉm cười vuốt ve Tiểu Tặc: “Tao vừa xem một đoạn video... là video ngược đãi mèo...”
Giang Lăng hai mắt lại đỏ lên: “Người đàn ông dùng một que diêm từ từ đốt đuôi mèo. Lửa càng nóng, người trong video càng cười vui vẻ. A Dao, mày nói xem hắn ta làm sao có thể ra tay được đây?”
Tôi sửng sốt, vẻ lạnh lùng và thờ ơ đặc trưng của Giang Lăng dường như đã biến mất: “Mày xem mấy cái đó làm gì, sau này chúng ta không xem nữa, có được không?”
Giang Lăng gật đầu thở dài: “Chúng ta không phải đều có nghĩa vụ bảo vệ mạng sống sao? Đều là mạng sống sao còn nhất định phải phân cao thấp...”
Lòng tôi thắt lại, nhớ ra mình đã phàn nàn với Giang Lăng về một bộ phim kinh dị lên án người giám hộ của trẻ vị thành niên. Khi đó cậu ấy cười nói, A Dao, cả xã hội chúng ta đều vì trẻ vị thành niên mà vẽ ra những bộ phim đẹp.
Khi đó tôi mới biết Giang Lăng là người rất hiền lành và tốt bụng.
Không oán giận bất cứ điều gì.
Tôi đưa tay đặt lên tay Giang Lăng: “Khi nào rảnh, bọn mình cùng nhau thành lập một quỹ bảo vệ động vật, làm một nơi thu nhận, để không có con mèo nào bị bắt nạt, được không?”
Giang Lăng mỉm cười gật đầu: “Được.”
“Giang Lăng, Tinh Mộng xảy ra chuyện gì, sao không dùng quan hệ công chúng?”
Giang Lăng nhìn tôi, nhếch môi thích thú: “Đoàn đội quan hệ công chúng của Tinh Mông bận rộn cả đêm, sao có thể nói là không dùng?”
“Cái đó...”
“Chỉ là bọn họ không quan hệ cho tao.” Giang Lăng cúi đầu cười lắc đầu: “Bọn họ quan hệ cho Cá Voi Xanh.”
Lòng tôi lạnh buốt: “Ý mày là gì?”
“Mày cho rằng đạo diễn đang nói tao sao? Tao chỉ là khách mời, rời đi là chuyện đương nhiên, sao có thể làm bọn họ tổn thất?”
“Người mà đạo diễn nói là con cá đó?”
Giang Lăng gật đầu: “Theo lý thuyết Cá Voi Xanh là bị buộc phải nghỉ việc, tổ tiết mục không thể nổi nóng với Tinh Mộng, nhưng đáng tiếc Cá Voi Xanh là đứa không có não, được người ta nể mặt thì đi khắp nơi đổ lỗi cho ekip, đương nhiên đạo diễn không chịu để yên.”
“Vậy... tại sao cuối cùng lại nói là mày?”
“A Dao, mày không hiểu sao?” Giang Lăng trên mặt vô cảm nhìn tôi: “Đây là kết quả mà Tinh Mông quan hệ, tao vô dụng, Tinh Mông muốn vứt xe hộ tướng.”
“Mẹ kiếp!” Tôi sửng sốt, tức giận từ tận đáy lòng, hai mắt đỏ bừng, đứng dậy đi về phía cửa: “Tao đi tìm Chu Lận.”
Giang Lăng nhẹ giọng ngăn tôi lại: “Đừng đi...”
Tôi quay người lại, Giang Lăng có chút ngẩng đầu nhìn tôi: “Tinh Mộng muốn đá tao chỉ là vấn đề thời gian, tao nhận.”
Tôi đau lòng nhìn Giang Lăng: “Giang Lăng, chấm dứt hợp đồng với Tinh Mộng đi.”
Cậu ấy cười, dưới ánh đèn trông đẹp trai đến lạ thường: “Chu Lận không đem tao tra tấn đến chết thì liền không chịu buông. Tao không giãy giụa nữa, A Dao.”
Hai mắt Giang Lăng đỏ hoe, cậu ấy mỉm cười đặt Tiểu Tặc xuống đất, nhìn tôi thấp giọng nói: “Đừng tìm hắn, hắn sẽ không làm gì tao đâu. Cùng lắm là tao tổn hại danh dự rồi bị mắng thêm mấy ngày nữa thôi. Mày cứ thế mà tìm hắn, chắc chắn sẽ bị chế giễu.”
Tôi bước tới, cúi người ôm lấy Giang Lăng, cơn đau bắt đầu lan đến đầu quả tim: “Giang Lăng...”
Giang Lăng ôm tôi thở dài: “Tao để cho hắn ăn nằm nhiều năm như vậy, chỉ có mình hắn, không một ai khác. Việc có thể làm tao làm hết rồi, tại sao không giữ được hắn đây? A Dao, hắn có phải là yêu người khác rồi không?”
_____
#Bly
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất