Chương 75: Hoàn chính văn
Trước đây, tôi từng nghĩ rằng trầm cảm là một căn bệnh rất tao nhã.
Nhưng từ này sử dụng quả thực không đúng, làm sao có căn bệnh nào gọi là tao nhã đây?
Khi đó tôi không hiểu, chỉ nghe người khác nói về bệnh trầm cảm và các vấn đề tương tự, tôi cảm thấy nó chẳng có gì quan trọng.
Nếu người trẻ mà không có một chút trầm cảm, lo âu thì làm sao dám nhận mình trẻ.
Bệnh này không đau cũng chẳng ngứa, vậy làm sao có thể coi là bệnh?
Đợi đến khi tự mình mắc phải, tôi nhận ra rằng đây có lẽ là một căn bệnh tồi tệ nhất.
Tôi nghĩ bất quá nó chỉ là chứng mất ngủ và lo lắng, cũng không phải là triệu chứng mà mình chưa từng mắc phải trước đây.
Nhưng tôi đã lầm.
Đó là một loại tàn phá tâm lý.
Như một cây thuốc phiện, gặm nhấm từng chút dục vọng của mình. Nếu mất đi dục vọng thì liệu con người có còn là người hay không?
Tôi dần dần chuyển từ cảm giác chán nản sang cảm giác thấy mình vô dụng.
Tôi đã từng là một đỉnh lưu, đây không phải là một điều xấu xa gì cả, đây chính là niềm vinh hạnh của tôi.
Tôi đã đứng đó, tia sáng tập trung vào tôi, tôi đã thề cực kỳ kiêu ngạo, tôi nói rằng mình sẽ tồn tại cùng với Thanh Phong và sống xứng với vinh quang của mình.
Có vẻ như mới vừa xảy ra hôm qua.
Tôi không phải vì thế mà hối hận, mà là tôi căm hận nó.
Nơi này, giết người không chớp mắt.
Bọn họ giết Giang Lăng chính là mạng sống, bọn họ giết tôi chính là *sơ tâm.
*sơ tâm: niềm tin, đam mê ban đầu.
Vì thế, tôi luôn cảm thấy bất lực và tuyệt vọng không kể ngày đêm.
Tôi tích cực phối hợp điều trị, không biết có hiệu quả hay không, chỉ muốn làm cho Tần Vị Ký yên tâm.
Anh gần như bỏ hết công việc để đi cùng tôi, thỉnh thoảng ra ngoài mua vài cuốn sách để tôi đọc cho đỡ chán.
Tôi nhìn cuốn “Nhật ký mèo cười” trên tay, dù đây không phải lúc để suy nghĩ nhiều nhưng cũng không đến nổi phải đọc mấy loại văn học thiếu nhi này phải không?
Tôi cắn môi nói: “Anh Tần, sao anh không mua cuốn “Truyện cổ Andersen” cho em?”
Anh cười: “Anh sợ nhìn thấy nàng tiên cá chết em sẽ đau lòng.”
Tôi chống cằm đọc “Nhật ký mèo cười” suốt cả buổi sáng. Đến trưa Tần Vị Ký về, mở cửa ra thì thấy tôi khóc nức nở, vứt đống khăn giấy xuống sàn.
Tần Vị Ký sửng sốt: “Cục cưng, đây không phải là mèo cười sao? Sao em lại khóc?”
Môi tôi méo xệt, nước mắt trào ra: “Con chó lạp xưởng chết rồi... còn con mèo vằn cũng không tìm được...”
“Anh Tần sai rồi, chúng ta không đọc nữa được không?” Tần Vị Ký ôm lấy tôi, nhíu mày liếc nhìn cuốn sách trên giường: “Sách dành cho trẻ em sao có thể khiến người ta khóc được cơ chứ?”
Tôi vòng tay qua cổ anh, khịt mũi, nói chuyện mang theo giọng mũi: “Em muốn ăn lẩu...”
Tôi không muốn ăn gì cả, dục vọng ăn uống của tôi nhạt nhòa đến mức có thể bỏ qua liền bỏ qua, chỉ là tôi muốn làm nũng một chút.
Quả nhiên, Tần Vị Ký vuốt nhẹ tóc tôi: “Ngoan, em phải ăn kiêng đấy.”
Tôi rúc vào cổ anh: “Vậy có thể ăn anh được không?”
Anh mỉm cười lắc đầu: “Không, bác sĩ nói phải dừng quan hệ tình dục.”
Tôi khịt mũi hai cái, không kìm được nước mắt: “Anh Tần, anh đã bao lâu rồi chưa chạm vào em?”
Tần Vị Ký cúi xuống hôn lên cổ tôi: “Anh nhịn, đừng làm khó anh...”
Tôi mở to đôi mắt đẫm lệ và nói: “Đừng nhịn nữa...”
Hô hấp của anh dần dần trở nên nặng nề, cuối cùng anh bất đắc dĩ thở dài, nhẹ giọng nói: “Dao Dao ngoan, bác sĩ nói không được.”
Tôi thấy anh thật sự không thoải mái, liền áp sát vào tai của Tần Vị Ký: “Em dùng miệng giúp anh nhé...”
Thời tiết càng ngày càng lạnh, tôi không thể ngồi ngoài ban công lâu được, ngồi lâu sẽ cảm thấy cả người đều cóng.
Chuyện của trạm mèo tôi thực sự không có năng lực trù tính nên chỉ có thể giao lại hết cho Trần Niệm. Gần đây, Trần Niệm đang dẫn dắt hai người mới và càng ngày càng có khí chất như một người đại diện thực thụ.
Buổi tối, trong phòng ngủ chỉ bật đúng một cây đèn đứng, tôi sẽ nằm trong lòng của Tần Vị Ký để mà đọc sách.
Vừa xem vừa lẩm bẩm: “Em thích Snape nhất, còn anh thì sao, anh Tần?”
“Dumbledore.” Tần Vị Kí nhìn tôi một cái: “Mắt có mỏi không?”
Tôi lắc đầu và lật sang trang tiếp theo.
“Ngày mai anh sẽ mua cho em bản tiếng Trung, đọc bản gốc em lại phải suy nghĩ nhiều.”
Tôi rúc vào trong lòng anh: “Đừng lo, ở Anh em cũng đọc sách để giết thời gian. Em đã đọc “Harry Potter” ba lần rồi.”
Tần Vị Ký nhướng mày: “Vậy tại sao fan lại chụp ảnh em ở trong quán bar mà không phải ở trong thư viện?”
Tôi mím môi, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Anh thấy bức ảnh đó rồi à?”
Tần Vị Ký gật đầu: “Thấy rồi, lúc đó không có tin tức gì về em, chỉ có mỗi tấm ảnh đó thôi.”
Tôi ngẩn người, bỗng nhiên nghĩ đến nếu là mình thì làm sao đây. Không có chút tin tức gì của Tần Vị Ký, chỉ có mỗi bức ảnh, xem đi xem lại không kể ngày đêm, cứ như là một giấc mơ.
Nếu không có An Đường, có lẽ tôi sẽ không bao giờ quay trở lại.
Hai chữ “hối tiếc” có lẽ đã ăn vào tận trong xương máu của tôi nên tôi không thể chịu đựng được khi nghe đến chuyện trước đây.
Tôi cảm thấy hơi buồn, điện thoại của tôi lúc này đột nhiên reo lên.
Phá vỡ đi bầu không khí ấm áp, làm mọi thứ trong phòng trở nên cực kỳ khó chịu. Muộn thế này thì trực giác liền nói cho tôi biết chẳng phải là chuyện tốt lành gì.
Tần Vị Ký cầm lấy điện thoại, liếc một cái rồi đưa cho tôi: “Sao Trần Niệm lại gọi muộn thế?”
Tôi nhíu mày: “Có lẽ là chuyện về trạm mèo, bắt máy đã.”
Tần Vị Ký mở loa ngoài và đặt cạnh tôi.
“Thầy Tạ, anh ngủ rồi à?”
Tôi nghe thấy giọng Trần Niệm có hơi hấp tấp, tim đập mạnh bất an: “Vẫn chưa, sao vậy?”
“Đạo diễn Chu có chuyện rồi...”
Nghe đến hai từ “có chuyện” mà dạ dày tôi liền quặn thắt.
Tần Vị Ký nhíu mày hỏi: “Tiểu Trần, thầy Tạ không khỏe, ngày mai nói với tôi đi.”
Tôi nắm tay anh: “Làm sao vậy?”
Trần Niệm do dự một lát, sau đó chậm rãi nói: “Chơi ma túy bị bắt quả tang...”
Tôi bình tĩnh đến không ngờ và đáp một tiếng: “Biết rồi“.
Tắt điện thoại, Tần Vị Ký có chút lo lắng cho tôi: “Yên tâm, anh sẽ tìm người hỏi thăm trước.”
Tôi lắc đầu, nhưng lại không có quá nhiều cảm xúc: “Không cần đâu anh Tần, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi...”
Tôi cúi đầu, tiếp tục đọc sách của mình, trong đầu lại hồi tưởng về những năm tháng vội vã thoáng qua của hơn mười năm, cảm giác như thời gian trôi qua thật nhanh và những người mà tôi quen biết đã thay đổi hết sức đột ngột.
Hình như chỉ mới hôm qua tôi vừa nhận được kịch bản “Tôi Không Nên Yêu Mặt Trời“.
Chu Không đến thăm ngôi nhà tranh của tôi ba lần, điều đó thực sự làm tôi sợ hãi.
Tôi ngước lên và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi không biết hồi chuông báo tử của ngành giải trí sẽ vang lên cho ai tiếp theo.
Tôi và anh Tần tái hôn.
Có lẽ ngay từ đầu chúng tôi không nên chia tay, chúng tôi yêu nhau sâu đậm như vậy. Ngay cả những người không yêu nhau vẫn có thể miễn cưỡng làm việc cùng nhau. Tại sao chúng tôi lại phải đi đến bước đường tan vỡ như ban đầu đây?
Tần Vị Ký đưa tôi đi chụp ảnh cưới.
Trước đây chúng tôi đều rất bận với công việc, khi cưới còn không có thời gian tổ chức hôn lễ hay chụp ảnh cưới. Hơn nữa, tôi rất rộng lượng và không hề đòi hỏi những cái gọi là lễ nghi này.
Nhưng thực ra, anh Tần lại càng coi trọng mấy điều này hơn, ngày sinh nhật, ngày lễ, ngày kỷ niệm cưới anh còn nhớ rõ hơn tôi.
Thật buồn cười là anh lại đụng phải một người không xem trọng như tôi, anh lại tự làm khó mình.
Nhà thiết kế mang ra bộ vest đã được đặt sẵn, bộ đồ này không phải tùy tiện đặt trước một hai tháng là có thể có được, không biết Tần Vị Ký đã đã bắt đầu chuẩn bị từ tận lúc nào.
Tôi ngước lên nhìn anh, anh mỉm cười: “Em có thích không?”
Tôi vui vẻ gật đầu, Tần Vị Ký mỉm cười nhìn tôi với đôi mắt ngấn nước.
Nhà thiết kế mang ra hai bộ đồ vest, điều đáng chú ý nhất chính là cúc áo trên của bộ vest, thật giống như chiếc lông vũ của con khổng tước.
Anh đưa cho tôi một chiếc hộp, khi tôi mở ra thì thấy trong đó là hai chiếc ghim cài áo, hình một con khổng tước bằng vàng có mắt và lông được khảm bằng hồng ngọc.
Tôi hơi ngạc nhiên, cả tôi và Tần Vị Ký đều không phải là người xa hoa. Ngoại trừ chiếc ghim cài áo mà anh tặng tôi vào ngày sinh nhật thì hầu như đều là những món trang sức mà chúng tôi làm đại diện. Tôi chưa bao giờ có ý định sẽ bỏ công sức ra để đặt riêng như vậy...
Anh ghé sát vào tai tôi và chậm rãi nói: “Hôm nay em có thể xòe đuôi một cách thoải mái.”
Sau khi thay đồ xong, tôi bước ra khỏi phòng thử đồ và đối mặt với Tần Vị Ký vài giây.
Tôi nháy mắt: “Em đẹp không, Anh Tần?”
Có lẽ tôi vốn sinh ra đã mang theo vẻ quyến rũ và có chút phong cách riêng. Cho dù khuôn mặt không được tươi tắn thì chỉ làm nó tăng thêm chút yếu đuối vào phong cách của tôi, làm tăng thêm vẻ đẹp vốn có của mình. “Đẹp.”
Chưa cần nói đến Tần tiên sinh của tôi, dù anh có ăn bận sang trọng đến mấy thì cũng không thể che giấu được vẻ đẹp thanh cao học thức của mình. Chúng tôi là phàm nhân, còn anh như một vị thần đang ẩn mình dưới lớp da xác thịt.
“Không quản là bao nhiêu năm, em vẫn hay hơn hàng ngàn cuốn sách mà anh đã đọc.” Tần Vị Ký nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi, nhìn tôi trìu mến: “So với *Hoàng Kim Ốc, hay so với *Nhan Như Ngọc em còn cao quý hơn.”
*Hoàng Kim Ốc (黄金屋): có nghĩa là phòng vàng, nhà vàng. Thường dùng để mô tả sự giàu có, sang trọng, quyền lực và phú quý.
*Nhan Như Ngọc (颜如玉): khuôn mặt như ngọc. Thường dùng để miêu tả vẻ đẹp thanh tú và quý phái, đặc biệt là dùng cho phái nữ.
Những lời khen ngợi này khiến tôi cảm thấy không hề tầm thường chút nào, mặt tôi đỏ ửng, thực sự không xứng với sự đánh giá cao như vậy.
Khi chụp ảnh, nhà thiết kế đã mang ra một chiếc khay có vương miện màu vàng hồng được khảm hoàn toàn bằng đá quý sang trọng và lộng lẫy.
Tần Vị Ký lấy chiếc vương miện từ khay, nhẹ nhàng đội lên đầu tôi.
Tôi đưa tay ngăn cản, cong môi trầm giọng nói: “Không, chỉ có con gái mới đội mấy cái này...”
Tần Vị Ký buồn cười đội vương miện cho tôi, nhỏ giọng nói: “Đây là kiểu dành cho nam, hoàng tử của anh...”
Tôi đỏ mặt quay đầu nhìn vào trong gương, nó hợp với tôi một cách hoàn hảo, rất đẹp, anh Tần luôn có gu thẩm mỹ tốt như vậy.
Vương miện hơi nặng nên tôi bất giác ngửa đầu ra sau, để lộ chiếc cổ thon dài.
Tần Vị Ký đột nhiên cúi người hôn lên cổ tôi, nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp giơ máy lên chụp lấy vài tấm.
Tôi nhếch khóe môi nói: “Thì ra trước nay thầy Tần luôn giả vờ đoan trang sao?”
Tần Vị Ký khẽ cười hai tiếng, nhìn tôi: “Anh sẽ giấu kỹ, không cho người khác xem.”
Tôi thậm chí còn không biết Tần Vị Ký lại có sở thích kỳ cục như vậy. Anh ép tôi phải chụp thêm với anh vài bức ảnh với quy mô tăng dần, một kẻ vô liêm sỉ như tôi vẫn có thể bị Tần Vị Ký dày vò đến đỏ cả mặt.
“Anh Tần, thợ nhiếp ảnh vẫn còn ở đây...”
Anh ôm tôi và thì thầm vào tai: “Anh yêu em...”
Sau đó, Tần Vị Ký đã chọn bức ảnh nghiêm túc nhất và đăng lên weibo.
Chú thích kèm theo chính là:
[Hoa hồng cuối cùng cũng sẽ úa tàn, nhưng tình yêu sẽ vĩnh viễn tràn đầy. 】
END.
- ---------oOo----------
#Bly
P/S: Còn 4 phiên ngoại nhưng tui không biết sẽ ngâm đến tận bao lâu, tui cũng chưa đọc nó luôn tại vẫn còn luyến tiếc gì đó, tui vẫn đang muốn nó dang dở, muốn còn liên kết với nó, sợ kết thúc, sợ phải chia tay với hai bạn nhỏ của mình:(((
Nhưng từ này sử dụng quả thực không đúng, làm sao có căn bệnh nào gọi là tao nhã đây?
Khi đó tôi không hiểu, chỉ nghe người khác nói về bệnh trầm cảm và các vấn đề tương tự, tôi cảm thấy nó chẳng có gì quan trọng.
Nếu người trẻ mà không có một chút trầm cảm, lo âu thì làm sao dám nhận mình trẻ.
Bệnh này không đau cũng chẳng ngứa, vậy làm sao có thể coi là bệnh?
Đợi đến khi tự mình mắc phải, tôi nhận ra rằng đây có lẽ là một căn bệnh tồi tệ nhất.
Tôi nghĩ bất quá nó chỉ là chứng mất ngủ và lo lắng, cũng không phải là triệu chứng mà mình chưa từng mắc phải trước đây.
Nhưng tôi đã lầm.
Đó là một loại tàn phá tâm lý.
Như một cây thuốc phiện, gặm nhấm từng chút dục vọng của mình. Nếu mất đi dục vọng thì liệu con người có còn là người hay không?
Tôi dần dần chuyển từ cảm giác chán nản sang cảm giác thấy mình vô dụng.
Tôi đã từng là một đỉnh lưu, đây không phải là một điều xấu xa gì cả, đây chính là niềm vinh hạnh của tôi.
Tôi đã đứng đó, tia sáng tập trung vào tôi, tôi đã thề cực kỳ kiêu ngạo, tôi nói rằng mình sẽ tồn tại cùng với Thanh Phong và sống xứng với vinh quang của mình.
Có vẻ như mới vừa xảy ra hôm qua.
Tôi không phải vì thế mà hối hận, mà là tôi căm hận nó.
Nơi này, giết người không chớp mắt.
Bọn họ giết Giang Lăng chính là mạng sống, bọn họ giết tôi chính là *sơ tâm.
*sơ tâm: niềm tin, đam mê ban đầu.
Vì thế, tôi luôn cảm thấy bất lực và tuyệt vọng không kể ngày đêm.
Tôi tích cực phối hợp điều trị, không biết có hiệu quả hay không, chỉ muốn làm cho Tần Vị Ký yên tâm.
Anh gần như bỏ hết công việc để đi cùng tôi, thỉnh thoảng ra ngoài mua vài cuốn sách để tôi đọc cho đỡ chán.
Tôi nhìn cuốn “Nhật ký mèo cười” trên tay, dù đây không phải lúc để suy nghĩ nhiều nhưng cũng không đến nổi phải đọc mấy loại văn học thiếu nhi này phải không?
Tôi cắn môi nói: “Anh Tần, sao anh không mua cuốn “Truyện cổ Andersen” cho em?”
Anh cười: “Anh sợ nhìn thấy nàng tiên cá chết em sẽ đau lòng.”
Tôi chống cằm đọc “Nhật ký mèo cười” suốt cả buổi sáng. Đến trưa Tần Vị Ký về, mở cửa ra thì thấy tôi khóc nức nở, vứt đống khăn giấy xuống sàn.
Tần Vị Ký sửng sốt: “Cục cưng, đây không phải là mèo cười sao? Sao em lại khóc?”
Môi tôi méo xệt, nước mắt trào ra: “Con chó lạp xưởng chết rồi... còn con mèo vằn cũng không tìm được...”
“Anh Tần sai rồi, chúng ta không đọc nữa được không?” Tần Vị Ký ôm lấy tôi, nhíu mày liếc nhìn cuốn sách trên giường: “Sách dành cho trẻ em sao có thể khiến người ta khóc được cơ chứ?”
Tôi vòng tay qua cổ anh, khịt mũi, nói chuyện mang theo giọng mũi: “Em muốn ăn lẩu...”
Tôi không muốn ăn gì cả, dục vọng ăn uống của tôi nhạt nhòa đến mức có thể bỏ qua liền bỏ qua, chỉ là tôi muốn làm nũng một chút.
Quả nhiên, Tần Vị Ký vuốt nhẹ tóc tôi: “Ngoan, em phải ăn kiêng đấy.”
Tôi rúc vào cổ anh: “Vậy có thể ăn anh được không?”
Anh mỉm cười lắc đầu: “Không, bác sĩ nói phải dừng quan hệ tình dục.”
Tôi khịt mũi hai cái, không kìm được nước mắt: “Anh Tần, anh đã bao lâu rồi chưa chạm vào em?”
Tần Vị Ký cúi xuống hôn lên cổ tôi: “Anh nhịn, đừng làm khó anh...”
Tôi mở to đôi mắt đẫm lệ và nói: “Đừng nhịn nữa...”
Hô hấp của anh dần dần trở nên nặng nề, cuối cùng anh bất đắc dĩ thở dài, nhẹ giọng nói: “Dao Dao ngoan, bác sĩ nói không được.”
Tôi thấy anh thật sự không thoải mái, liền áp sát vào tai của Tần Vị Ký: “Em dùng miệng giúp anh nhé...”
Thời tiết càng ngày càng lạnh, tôi không thể ngồi ngoài ban công lâu được, ngồi lâu sẽ cảm thấy cả người đều cóng.
Chuyện của trạm mèo tôi thực sự không có năng lực trù tính nên chỉ có thể giao lại hết cho Trần Niệm. Gần đây, Trần Niệm đang dẫn dắt hai người mới và càng ngày càng có khí chất như một người đại diện thực thụ.
Buổi tối, trong phòng ngủ chỉ bật đúng một cây đèn đứng, tôi sẽ nằm trong lòng của Tần Vị Ký để mà đọc sách.
Vừa xem vừa lẩm bẩm: “Em thích Snape nhất, còn anh thì sao, anh Tần?”
“Dumbledore.” Tần Vị Kí nhìn tôi một cái: “Mắt có mỏi không?”
Tôi lắc đầu và lật sang trang tiếp theo.
“Ngày mai anh sẽ mua cho em bản tiếng Trung, đọc bản gốc em lại phải suy nghĩ nhiều.”
Tôi rúc vào trong lòng anh: “Đừng lo, ở Anh em cũng đọc sách để giết thời gian. Em đã đọc “Harry Potter” ba lần rồi.”
Tần Vị Ký nhướng mày: “Vậy tại sao fan lại chụp ảnh em ở trong quán bar mà không phải ở trong thư viện?”
Tôi mím môi, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Anh thấy bức ảnh đó rồi à?”
Tần Vị Ký gật đầu: “Thấy rồi, lúc đó không có tin tức gì về em, chỉ có mỗi tấm ảnh đó thôi.”
Tôi ngẩn người, bỗng nhiên nghĩ đến nếu là mình thì làm sao đây. Không có chút tin tức gì của Tần Vị Ký, chỉ có mỗi bức ảnh, xem đi xem lại không kể ngày đêm, cứ như là một giấc mơ.
Nếu không có An Đường, có lẽ tôi sẽ không bao giờ quay trở lại.
Hai chữ “hối tiếc” có lẽ đã ăn vào tận trong xương máu của tôi nên tôi không thể chịu đựng được khi nghe đến chuyện trước đây.
Tôi cảm thấy hơi buồn, điện thoại của tôi lúc này đột nhiên reo lên.
Phá vỡ đi bầu không khí ấm áp, làm mọi thứ trong phòng trở nên cực kỳ khó chịu. Muộn thế này thì trực giác liền nói cho tôi biết chẳng phải là chuyện tốt lành gì.
Tần Vị Ký cầm lấy điện thoại, liếc một cái rồi đưa cho tôi: “Sao Trần Niệm lại gọi muộn thế?”
Tôi nhíu mày: “Có lẽ là chuyện về trạm mèo, bắt máy đã.”
Tần Vị Ký mở loa ngoài và đặt cạnh tôi.
“Thầy Tạ, anh ngủ rồi à?”
Tôi nghe thấy giọng Trần Niệm có hơi hấp tấp, tim đập mạnh bất an: “Vẫn chưa, sao vậy?”
“Đạo diễn Chu có chuyện rồi...”
Nghe đến hai từ “có chuyện” mà dạ dày tôi liền quặn thắt.
Tần Vị Ký nhíu mày hỏi: “Tiểu Trần, thầy Tạ không khỏe, ngày mai nói với tôi đi.”
Tôi nắm tay anh: “Làm sao vậy?”
Trần Niệm do dự một lát, sau đó chậm rãi nói: “Chơi ma túy bị bắt quả tang...”
Tôi bình tĩnh đến không ngờ và đáp một tiếng: “Biết rồi“.
Tắt điện thoại, Tần Vị Ký có chút lo lắng cho tôi: “Yên tâm, anh sẽ tìm người hỏi thăm trước.”
Tôi lắc đầu, nhưng lại không có quá nhiều cảm xúc: “Không cần đâu anh Tần, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi...”
Tôi cúi đầu, tiếp tục đọc sách của mình, trong đầu lại hồi tưởng về những năm tháng vội vã thoáng qua của hơn mười năm, cảm giác như thời gian trôi qua thật nhanh và những người mà tôi quen biết đã thay đổi hết sức đột ngột.
Hình như chỉ mới hôm qua tôi vừa nhận được kịch bản “Tôi Không Nên Yêu Mặt Trời“.
Chu Không đến thăm ngôi nhà tranh của tôi ba lần, điều đó thực sự làm tôi sợ hãi.
Tôi ngước lên và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi không biết hồi chuông báo tử của ngành giải trí sẽ vang lên cho ai tiếp theo.
Tôi và anh Tần tái hôn.
Có lẽ ngay từ đầu chúng tôi không nên chia tay, chúng tôi yêu nhau sâu đậm như vậy. Ngay cả những người không yêu nhau vẫn có thể miễn cưỡng làm việc cùng nhau. Tại sao chúng tôi lại phải đi đến bước đường tan vỡ như ban đầu đây?
Tần Vị Ký đưa tôi đi chụp ảnh cưới.
Trước đây chúng tôi đều rất bận với công việc, khi cưới còn không có thời gian tổ chức hôn lễ hay chụp ảnh cưới. Hơn nữa, tôi rất rộng lượng và không hề đòi hỏi những cái gọi là lễ nghi này.
Nhưng thực ra, anh Tần lại càng coi trọng mấy điều này hơn, ngày sinh nhật, ngày lễ, ngày kỷ niệm cưới anh còn nhớ rõ hơn tôi.
Thật buồn cười là anh lại đụng phải một người không xem trọng như tôi, anh lại tự làm khó mình.
Nhà thiết kế mang ra bộ vest đã được đặt sẵn, bộ đồ này không phải tùy tiện đặt trước một hai tháng là có thể có được, không biết Tần Vị Ký đã đã bắt đầu chuẩn bị từ tận lúc nào.
Tôi ngước lên nhìn anh, anh mỉm cười: “Em có thích không?”
Tôi vui vẻ gật đầu, Tần Vị Ký mỉm cười nhìn tôi với đôi mắt ngấn nước.
Nhà thiết kế mang ra hai bộ đồ vest, điều đáng chú ý nhất chính là cúc áo trên của bộ vest, thật giống như chiếc lông vũ của con khổng tước.
Anh đưa cho tôi một chiếc hộp, khi tôi mở ra thì thấy trong đó là hai chiếc ghim cài áo, hình một con khổng tước bằng vàng có mắt và lông được khảm bằng hồng ngọc.
Tôi hơi ngạc nhiên, cả tôi và Tần Vị Ký đều không phải là người xa hoa. Ngoại trừ chiếc ghim cài áo mà anh tặng tôi vào ngày sinh nhật thì hầu như đều là những món trang sức mà chúng tôi làm đại diện. Tôi chưa bao giờ có ý định sẽ bỏ công sức ra để đặt riêng như vậy...
Anh ghé sát vào tai tôi và chậm rãi nói: “Hôm nay em có thể xòe đuôi một cách thoải mái.”
Sau khi thay đồ xong, tôi bước ra khỏi phòng thử đồ và đối mặt với Tần Vị Ký vài giây.
Tôi nháy mắt: “Em đẹp không, Anh Tần?”
Có lẽ tôi vốn sinh ra đã mang theo vẻ quyến rũ và có chút phong cách riêng. Cho dù khuôn mặt không được tươi tắn thì chỉ làm nó tăng thêm chút yếu đuối vào phong cách của tôi, làm tăng thêm vẻ đẹp vốn có của mình. “Đẹp.”
Chưa cần nói đến Tần tiên sinh của tôi, dù anh có ăn bận sang trọng đến mấy thì cũng không thể che giấu được vẻ đẹp thanh cao học thức của mình. Chúng tôi là phàm nhân, còn anh như một vị thần đang ẩn mình dưới lớp da xác thịt.
“Không quản là bao nhiêu năm, em vẫn hay hơn hàng ngàn cuốn sách mà anh đã đọc.” Tần Vị Ký nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi, nhìn tôi trìu mến: “So với *Hoàng Kim Ốc, hay so với *Nhan Như Ngọc em còn cao quý hơn.”
*Hoàng Kim Ốc (黄金屋): có nghĩa là phòng vàng, nhà vàng. Thường dùng để mô tả sự giàu có, sang trọng, quyền lực và phú quý.
*Nhan Như Ngọc (颜如玉): khuôn mặt như ngọc. Thường dùng để miêu tả vẻ đẹp thanh tú và quý phái, đặc biệt là dùng cho phái nữ.
Những lời khen ngợi này khiến tôi cảm thấy không hề tầm thường chút nào, mặt tôi đỏ ửng, thực sự không xứng với sự đánh giá cao như vậy.
Khi chụp ảnh, nhà thiết kế đã mang ra một chiếc khay có vương miện màu vàng hồng được khảm hoàn toàn bằng đá quý sang trọng và lộng lẫy.
Tần Vị Ký lấy chiếc vương miện từ khay, nhẹ nhàng đội lên đầu tôi.
Tôi đưa tay ngăn cản, cong môi trầm giọng nói: “Không, chỉ có con gái mới đội mấy cái này...”
Tần Vị Ký buồn cười đội vương miện cho tôi, nhỏ giọng nói: “Đây là kiểu dành cho nam, hoàng tử của anh...”
Tôi đỏ mặt quay đầu nhìn vào trong gương, nó hợp với tôi một cách hoàn hảo, rất đẹp, anh Tần luôn có gu thẩm mỹ tốt như vậy.
Vương miện hơi nặng nên tôi bất giác ngửa đầu ra sau, để lộ chiếc cổ thon dài.
Tần Vị Ký đột nhiên cúi người hôn lên cổ tôi, nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp giơ máy lên chụp lấy vài tấm.
Tôi nhếch khóe môi nói: “Thì ra trước nay thầy Tần luôn giả vờ đoan trang sao?”
Tần Vị Ký khẽ cười hai tiếng, nhìn tôi: “Anh sẽ giấu kỹ, không cho người khác xem.”
Tôi thậm chí còn không biết Tần Vị Ký lại có sở thích kỳ cục như vậy. Anh ép tôi phải chụp thêm với anh vài bức ảnh với quy mô tăng dần, một kẻ vô liêm sỉ như tôi vẫn có thể bị Tần Vị Ký dày vò đến đỏ cả mặt.
“Anh Tần, thợ nhiếp ảnh vẫn còn ở đây...”
Anh ôm tôi và thì thầm vào tai: “Anh yêu em...”
Sau đó, Tần Vị Ký đã chọn bức ảnh nghiêm túc nhất và đăng lên weibo.
Chú thích kèm theo chính là:
[Hoa hồng cuối cùng cũng sẽ úa tàn, nhưng tình yêu sẽ vĩnh viễn tràn đầy. 】
END.
- ---------oOo----------
#Bly
P/S: Còn 4 phiên ngoại nhưng tui không biết sẽ ngâm đến tận bao lâu, tui cũng chưa đọc nó luôn tại vẫn còn luyến tiếc gì đó, tui vẫn đang muốn nó dang dở, muốn còn liên kết với nó, sợ kết thúc, sợ phải chia tay với hai bạn nhỏ của mình:(((
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất