Chương 246: Kỷ Gia của Thủ Đô
Sau cùng, dưới sự giúp đỡ của Kỷ Thần Hi, Tịch Cảnh Đăng cũng may mắn thoát được một kiếp nạn. Thế nhưng, kiếp nạn thứ tám mươi ba trên bàn cơm sau đó còn tàn nhẫn hơn rất nhiều.
Dù Tịch Cảnh Đăng đang ngồi trước mặt, nhưng Tịch Cảnh Dương không hề ngại ngùng mà thể hiện sự yêu chiều với Kỷ Thần Hi. Từ dịu dàng xoa đầu, ân cần quan tâm, đến gắp thức ăn xây núi trong bát cơm của cô, lại còn lấy cớ tay cô bị thương mà đút thức ăn tận miệng.
Nhìn màn này, dù chưa động đũa nhưng Tịch Cảnh Đăng vẫn cảm thấy nghẹn họng vô cùng , đã thế còn bị ép ăn bằng một cách hết sức vô nhân đạo!
Cuối cùng, để tìm cảm giác tồn tại, Tịch Cảnh Đăng dè dặt hỏi:"Hai anh chị...sau đều bị thương vậy?"
Tịch Cảnh Dương không trả lời vì vẫn đang chăm chú đút thức ăn cho Kỷ Thần Hi, mặc dù cô chỉ bị thương một tay. Chỉ có Kỷ Thần Hi tốt bụng trả lời:"Hửm? cậu hỏi vết thương nào?"
Tịch Cảnh Đăng chớp chớp mắt chỉ vào mặt anh trai mình:"Đó." Rồi chỉ vào bàn tay đang quấn băng gạc của cô:"Đây nữa."
Kỷ Thần Hi hơi nhoẻn miệng, liếc Tịch Cảnh Dương một cái sau đó đáp:"Tôi bị thương ở tay, anh ấy bị thương ở mặt, cậu nhìn mà không hiểu sao?"
Tịch Cảnh Đăng mặt đầy khó hiểu, nói đùa:"Chị dâu, em không biết thật mà. Chẳng lẻ là do chị bạo lực gia đình với anh trai em, đánh anh ấy thành nông nỗi này."
Đúng là trí tưởng tượng phong phú, Kỷ Thần Hi cố nén cười gật đầu:"Ừ, cậu đoán đúng rồi." Dù sao cô cũng không thể trả lời là Tịch Cảnh Dương bị người ta đánh tơi tả, còn cô mất kiểm soát đập nát cửa sổ bằng kính của bệnh viện.
Tịch Cảnh Đăng:"..."
Tịch Cảnh Dương đang đút cô ăn:"..."
May thay sự xuất hiện của Dì Lan đang đi ra từ phòng bếp đã phá vỡ bầu không khí im lặng này. Dì Lan bưng trên tay hai bát canh rồi đặt đến trước mặt của Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi, mỉm cười dịu dàng nhìn Tịch Cảnh Dương nói:"Cậu cả, dạo gần đây cậu gầy đi nhiều rồi, ăn chút canh tẩm bổ đi."
Nói xong bà quay sang nhìn Kỷ Thần Hi, gương mặt tỏ rõ vẻ khó xử:"Cô...cô chủ, tay cô bị thương, cũng nên bồi bổ nhiều hơn."
Kỷ Thần Hi vui vẻ nhận lấy bát canh, mỉm cười hiền hòa:"Dì Lan, cháu họ Kỷ tên là Thần Hi. Dì cứ gọi cháu là Tiểu Hi cũng được, không cần khách sáo."
Có vẻ như chuyện thân phận thật giả đã lan truyền khắp mọi nơi. Nên đến một người không sử dụng mạng xã hội như Dì Lan cũng đã biết được. Nếu không bà cũng không xa cách gọi cô là cô chủ như thế.
Dì Lan không trả lời mà chăm chú nhìn cô gái trước mặt. Nếu nói cô là một người lòng dạ độc ác, cố ý mưu sát người khác rồi lừa đảo chiếm đoạt tài sản gì đó, quả là một chuyện khó tin. Dù sao, tiếp xúc chưa lâu nên bà có niềm tin về nhân cách của cô. Nghĩ một lúc Dì Lan cũng thả lỏng một chút, sau đó gật đầu mỉm cười rồi rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng của Dì Lan đã rời đi hẳn, máu hóng chuyện của Tịch Cảnh Đăng lại nổi lên, anh đợi Kỷ Thần Hi uống xong bát canh, dè chừng ông anh trai của mình một chút rồi hỏi thẳng cô.
"Chị dâu, lần này chị tính cosplay ai thế? Họ Kỷ? Đừng nói là nhà họ Kỷ có hôn ước với anh trai em nhé? Chà chà, chị tính cosplay vị hôn thê của anh ấy à?"
Vừa dứt lời, Tịch Cảnh Đăng liền nhận được một ánh mắt sắc như dao từ ai đó mà ngậm họng không dám nói gì thêm.
Kỷ Thần Hi nhìn bộ dạng sợ sệt của Tịch Cảnh Đăng không nhịn được mà bật cười:"Gan nhỏ như thế mà cũng muốn hóng chuyện?"
Tịch Cảnh Dương tiếp tục gắp thức ăn cho cô, lần nữa xem đứa em trai trước mặt như không khí.
"Mặc kệ nó, ăn cơm thôi."
Tịch Cảnh Đăng bất chợt bị thồn thức ăn cho cún:"..."
Nhưng lần này Kỷ Thần Hi lại rất có lương tâm, đè tay đang gắp thức ăn của Tịch Cảnh Dương xuống. Sau đó mặt đầy ý cười nhìn Tịch Cảnh Đăng hỏi lại:"Cosplay vị hôn thê? Tôi cần sao?"
Có lẽ chuyện quan trọng mà cô nhớ lại gần đây nhất, chính là chuyện quan hệ giữa cô và Kỷ Gia của Thủ Đô. Hay nói cách khác, cô thật sự chính là cô cháu gái duy nhất ở thời điểm hiện tại của Kỷ Gia.
Nhớ đến chuyện này, trong lòng Kỷ Thần Hi bỗng có chút bất an. Dù sao ngoại hình của cô cũng có mấy phần giống với mẹ mình mà tấm ảnh của cô đang nổi lên như cồn ở trên mạng, thậm chí còn ở trên hotsearch nhiều giờ liền, nếu chẳng may để người Kỷ Gia nhìn thấy...
Còn chưa kịp nghĩ xong thì phía trước mặt đã vang lên tiếng cười lớn:"Chị dâu, chị biết Kỷ Gia đó là gia tộc thế nào không? Không đơn giản như Mộ Gia nhỏ bé gì đó dễ trêu đùa đâu. Kỷ Gia chính là gia tộc có tiếng nhất trong giới quân đội hiện tại. Lão gia tử của Kỷ Gia chính là lão Đại Tướng từng tự mình lãnh đạo chiến trận giành thắng lợi đó! Chưa kể, anh Bắc Hàn dù chỉ là con nuôi, nhưng cũng là Thiếu Tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử nước nhà đấy!"
Dù Tịch Cảnh Đăng đang ngồi trước mặt, nhưng Tịch Cảnh Dương không hề ngại ngùng mà thể hiện sự yêu chiều với Kỷ Thần Hi. Từ dịu dàng xoa đầu, ân cần quan tâm, đến gắp thức ăn xây núi trong bát cơm của cô, lại còn lấy cớ tay cô bị thương mà đút thức ăn tận miệng.
Nhìn màn này, dù chưa động đũa nhưng Tịch Cảnh Đăng vẫn cảm thấy nghẹn họng vô cùng , đã thế còn bị ép ăn bằng một cách hết sức vô nhân đạo!
Cuối cùng, để tìm cảm giác tồn tại, Tịch Cảnh Đăng dè dặt hỏi:"Hai anh chị...sau đều bị thương vậy?"
Tịch Cảnh Dương không trả lời vì vẫn đang chăm chú đút thức ăn cho Kỷ Thần Hi, mặc dù cô chỉ bị thương một tay. Chỉ có Kỷ Thần Hi tốt bụng trả lời:"Hửm? cậu hỏi vết thương nào?"
Tịch Cảnh Đăng chớp chớp mắt chỉ vào mặt anh trai mình:"Đó." Rồi chỉ vào bàn tay đang quấn băng gạc của cô:"Đây nữa."
Kỷ Thần Hi hơi nhoẻn miệng, liếc Tịch Cảnh Dương một cái sau đó đáp:"Tôi bị thương ở tay, anh ấy bị thương ở mặt, cậu nhìn mà không hiểu sao?"
Tịch Cảnh Đăng mặt đầy khó hiểu, nói đùa:"Chị dâu, em không biết thật mà. Chẳng lẻ là do chị bạo lực gia đình với anh trai em, đánh anh ấy thành nông nỗi này."
Đúng là trí tưởng tượng phong phú, Kỷ Thần Hi cố nén cười gật đầu:"Ừ, cậu đoán đúng rồi." Dù sao cô cũng không thể trả lời là Tịch Cảnh Dương bị người ta đánh tơi tả, còn cô mất kiểm soát đập nát cửa sổ bằng kính của bệnh viện.
Tịch Cảnh Đăng:"..."
Tịch Cảnh Dương đang đút cô ăn:"..."
May thay sự xuất hiện của Dì Lan đang đi ra từ phòng bếp đã phá vỡ bầu không khí im lặng này. Dì Lan bưng trên tay hai bát canh rồi đặt đến trước mặt của Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi, mỉm cười dịu dàng nhìn Tịch Cảnh Dương nói:"Cậu cả, dạo gần đây cậu gầy đi nhiều rồi, ăn chút canh tẩm bổ đi."
Nói xong bà quay sang nhìn Kỷ Thần Hi, gương mặt tỏ rõ vẻ khó xử:"Cô...cô chủ, tay cô bị thương, cũng nên bồi bổ nhiều hơn."
Kỷ Thần Hi vui vẻ nhận lấy bát canh, mỉm cười hiền hòa:"Dì Lan, cháu họ Kỷ tên là Thần Hi. Dì cứ gọi cháu là Tiểu Hi cũng được, không cần khách sáo."
Có vẻ như chuyện thân phận thật giả đã lan truyền khắp mọi nơi. Nên đến một người không sử dụng mạng xã hội như Dì Lan cũng đã biết được. Nếu không bà cũng không xa cách gọi cô là cô chủ như thế.
Dì Lan không trả lời mà chăm chú nhìn cô gái trước mặt. Nếu nói cô là một người lòng dạ độc ác, cố ý mưu sát người khác rồi lừa đảo chiếm đoạt tài sản gì đó, quả là một chuyện khó tin. Dù sao, tiếp xúc chưa lâu nên bà có niềm tin về nhân cách của cô. Nghĩ một lúc Dì Lan cũng thả lỏng một chút, sau đó gật đầu mỉm cười rồi rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng của Dì Lan đã rời đi hẳn, máu hóng chuyện của Tịch Cảnh Đăng lại nổi lên, anh đợi Kỷ Thần Hi uống xong bát canh, dè chừng ông anh trai của mình một chút rồi hỏi thẳng cô.
"Chị dâu, lần này chị tính cosplay ai thế? Họ Kỷ? Đừng nói là nhà họ Kỷ có hôn ước với anh trai em nhé? Chà chà, chị tính cosplay vị hôn thê của anh ấy à?"
Vừa dứt lời, Tịch Cảnh Đăng liền nhận được một ánh mắt sắc như dao từ ai đó mà ngậm họng không dám nói gì thêm.
Kỷ Thần Hi nhìn bộ dạng sợ sệt của Tịch Cảnh Đăng không nhịn được mà bật cười:"Gan nhỏ như thế mà cũng muốn hóng chuyện?"
Tịch Cảnh Dương tiếp tục gắp thức ăn cho cô, lần nữa xem đứa em trai trước mặt như không khí.
"Mặc kệ nó, ăn cơm thôi."
Tịch Cảnh Đăng bất chợt bị thồn thức ăn cho cún:"..."
Nhưng lần này Kỷ Thần Hi lại rất có lương tâm, đè tay đang gắp thức ăn của Tịch Cảnh Dương xuống. Sau đó mặt đầy ý cười nhìn Tịch Cảnh Đăng hỏi lại:"Cosplay vị hôn thê? Tôi cần sao?"
Có lẽ chuyện quan trọng mà cô nhớ lại gần đây nhất, chính là chuyện quan hệ giữa cô và Kỷ Gia của Thủ Đô. Hay nói cách khác, cô thật sự chính là cô cháu gái duy nhất ở thời điểm hiện tại của Kỷ Gia.
Nhớ đến chuyện này, trong lòng Kỷ Thần Hi bỗng có chút bất an. Dù sao ngoại hình của cô cũng có mấy phần giống với mẹ mình mà tấm ảnh của cô đang nổi lên như cồn ở trên mạng, thậm chí còn ở trên hotsearch nhiều giờ liền, nếu chẳng may để người Kỷ Gia nhìn thấy...
Còn chưa kịp nghĩ xong thì phía trước mặt đã vang lên tiếng cười lớn:"Chị dâu, chị biết Kỷ Gia đó là gia tộc thế nào không? Không đơn giản như Mộ Gia nhỏ bé gì đó dễ trêu đùa đâu. Kỷ Gia chính là gia tộc có tiếng nhất trong giới quân đội hiện tại. Lão gia tử của Kỷ Gia chính là lão Đại Tướng từng tự mình lãnh đạo chiến trận giành thắng lợi đó! Chưa kể, anh Bắc Hàn dù chỉ là con nuôi, nhưng cũng là Thiếu Tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử nước nhà đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất