Chương 17
Edit: Draxt.
Beta: Khả.
Diệp Mặc gọi điện thoại cho tài xế để ông đến đón mình, chú tài xế thật sự rất bất đắc dĩ, thiếu gia nhà mình đúng là động một chút lại trốn học, vậy mà con mẹ nó thành tích vẫn tốt như cũ.
” Thiếu gia, cậu không nên cả ngày đều trốn học.” Chú tài xế tận tình khuyên nhủ nói: ” Bộ dạng cậu như vầy về sau phải làm thế nào? Không bằng hữu, độc lai độc vãng đó a!”
” Sau này…” Diệp Mặc đột nhiên nhớ tới Tống Đàn Vũ, người đàn ông nọ vậy mà là giáo viên của hắn trước kia a!
Bởi vì quan hệ của cậu, hiện tại lại trở thành Du Diệp Tổng giám đốc, hẳn cậu đang tìm cho mình một đối thủ cạnh tranh.
” Ba ba tôi gần đây đang bận chuyện gì?” Diệp Mặc đột nhiên hỏi chú tài xế.
” Ở bổn gia* cùng lão gia tử thảo luận xu thế chính trị gần đây nhất, cậu cũng biết Diệp gia liên quan đến rất nhiều hạng mục.”Dù sao chú tài xế cũng là trợ lý, chuyện như vậy vẫn là biết rất rõ ràng.
( Bổn gia*: Người trong họ tộc, cụ thể là người họ nội.)
Ở cái thành phố này, người nào mà không biết Diệp gia a! Tuy nhiên cũng không được mấy người biết Diệp gia còn có một Tam thiếu gia, tuy rằng mẹ Diệp Mặc được cưới hỏi đàng hoàng. Thế nhưng, trước khi có hắn, thì Diệp Tín Quý đã có hai đứa con trai rồi, sau đó mới đến lượt Diệp Mặc.
Sau khi ly hôn, thân phận của những đứa trẻ khác ở Diệp gia đều quang minh chính đại, nhưng đứa trẻ được sinh ra bởi người phụ nữ danh chính ngôn thuận như hắn, trái lại lại tồn tại như đứa con riêng.
Về sau Diệp Tín Quý lại cưới thêm một nữ nhân, sinh ra Tứ tiểu thư, chẳng qua lại ly hôn lần nữa.
Nếu nói về khuyết điểm của Diệp Tín Quý, thì đó là quá lạm tình, nhiều hài tử như vậy đủ để khiến Diệp gia trở thành một đại gia tộc.
Diệp Mặc biết, bởi vì liên quan đến gia thế của mẹ, nên hắn cũng không được Diệp gia hoan nghênh, suy cho cùng mẹ hắn…vẫn là người chủ động đề nghị ly hôn.
Con cả Diệp Gia là Diệp Sâm, nắm trong tay Diệp Thị, khống chế về phương diện chính trị, con thứ hai là Diệp Uẩn phụ trách quân sự, còn Diệp Mặc cái gì cũng không có.
Diệp gia khống chế mạch kinh tế của cái thành phố này, hơn nữa Diệp lão gia tử là Đảng viên, đi ra từ trường quân đội, không lâu thì trở thành tư lệnh, sau này già rồi, lão liền đem mọi chuyện giao cho hai đứa con trai, Diệp Tín Quý phụ trách phương diện kinh tế. Về phần quân sự cùng chính trị thì giao lại cho bá bá của Diệp Mặc, đáng tiếc bá bá hắn là một đồng tính luyến ái, nên cuối cùng mọi thứ đều vào tay Diệp Tín Quý. Diệp Tín Quý liền giao hết thảy cho mấy đứa con trai trong nhà.
Thế nhưng lại không bao gồm Diệp Mặc trong đó.
Gia nghiệp Diệp gia đời đời kiếp kiếp tuyệt đối sẽ không để cho con của người phụ nữ kia. Đây là do vợ hiện tại của Diệp Tín Quý nói, nhưng kỳ thực cũng chẳng có tác dụng gì, vì chẳng ai còn nhớ có người tên là Diệp Mặc.
Diệp Mặc đã từng là người thừa kế duy nhất của Diệp gia, nhưng hiện tại lại tồn tại như đứa con riêng, nói ra quả thật có một chút buồn cười.
” Tiểu Hà, ông nói xem có phải tôi nên thay đổi một chút?” Diệp Mặc đột nhiên hỏi chú tài xế.
Chú tài xế có hơi sửng sốt, câu hỏi vừa rồi thật sự là của thiếu gia nhà ông sao?
” Thiếu gia, hôm nay cậu sao thế?”
” Không có chuyện gì, chỉ muốn hỏi một chút thôi.” Diệp Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể hắn thật sự bị Tống Đàn Vũ lôi kéo, vừa nghĩ đến vấn đề này đột nhiên lại muốn mở miệng ra hỏi…
” Kỳ thực thời điểm lão gia đặt tên cho cậu là hy vọng thiếu gia trở thành mặc thủ thành quy*, đàng hoàng, thành thành thật thật. Như vậy mới có khả năng sinh tồn ở nơi nguy cơ tứ phía như Diệp gia này.” Chú tài xế đột nhiên ý vị thâm thường mà nói: ” Tôi theo lão gia cũng đã lâu, Diệp gia có rất nhiều chuyện mà cậu vẫn chưa được chứng kiến. Tâm cơ của những người kia cậu không hiểu được, vẫn là im lặng một chút sẽ tốt hơn, bộ dạng như vậy sẽ không có bất kỳ người nào đem cậu đặt dưới con mắt, cũng không phải chịu thương tổn nhiều.”
( *: Bảo thủ không chịu thay đổi)
” Vẫn là nên làm người ngu một chút, nghèo một chút mới tốt.” Câu nói cuối cùng của chú tài xế đột nhiên khiến Diệp Mặc tỉnh ngộ.
Kỳ thực khi còn bé, hắn còn không biết nhà mình rất có tiền, cảm giác mình cùng những người khác không có gì khác biệt, cũng không người nào biết Diệp gia đến cùng có cái gì khác biệt. Thế nhưng khi đó lại là thời điểm hắn vui vẻ nhất, cái gì cũngkhông cần lo lắng, cha mẹ vẫn chính là cha mẹ.
” Có phải là tôi nên ly khai Diệp gia hay không ?” Diệp Mặc không biết mình đang hỏi tài xế hay là hỏi bản thân.
” Này phải xem thiếu gia muốn chính là cái gì, nếu như là vinh hoa phú quý liền ở lại đây đi!”
Diệp Mặc gật nhẹ đầu, không biết nghe có hay không.
Beta: Khả.
Diệp Mặc gọi điện thoại cho tài xế để ông đến đón mình, chú tài xế thật sự rất bất đắc dĩ, thiếu gia nhà mình đúng là động một chút lại trốn học, vậy mà con mẹ nó thành tích vẫn tốt như cũ.
” Thiếu gia, cậu không nên cả ngày đều trốn học.” Chú tài xế tận tình khuyên nhủ nói: ” Bộ dạng cậu như vầy về sau phải làm thế nào? Không bằng hữu, độc lai độc vãng đó a!”
” Sau này…” Diệp Mặc đột nhiên nhớ tới Tống Đàn Vũ, người đàn ông nọ vậy mà là giáo viên của hắn trước kia a!
Bởi vì quan hệ của cậu, hiện tại lại trở thành Du Diệp Tổng giám đốc, hẳn cậu đang tìm cho mình một đối thủ cạnh tranh.
” Ba ba tôi gần đây đang bận chuyện gì?” Diệp Mặc đột nhiên hỏi chú tài xế.
” Ở bổn gia* cùng lão gia tử thảo luận xu thế chính trị gần đây nhất, cậu cũng biết Diệp gia liên quan đến rất nhiều hạng mục.”Dù sao chú tài xế cũng là trợ lý, chuyện như vậy vẫn là biết rất rõ ràng.
( Bổn gia*: Người trong họ tộc, cụ thể là người họ nội.)
Ở cái thành phố này, người nào mà không biết Diệp gia a! Tuy nhiên cũng không được mấy người biết Diệp gia còn có một Tam thiếu gia, tuy rằng mẹ Diệp Mặc được cưới hỏi đàng hoàng. Thế nhưng, trước khi có hắn, thì Diệp Tín Quý đã có hai đứa con trai rồi, sau đó mới đến lượt Diệp Mặc.
Sau khi ly hôn, thân phận của những đứa trẻ khác ở Diệp gia đều quang minh chính đại, nhưng đứa trẻ được sinh ra bởi người phụ nữ danh chính ngôn thuận như hắn, trái lại lại tồn tại như đứa con riêng.
Về sau Diệp Tín Quý lại cưới thêm một nữ nhân, sinh ra Tứ tiểu thư, chẳng qua lại ly hôn lần nữa.
Nếu nói về khuyết điểm của Diệp Tín Quý, thì đó là quá lạm tình, nhiều hài tử như vậy đủ để khiến Diệp gia trở thành một đại gia tộc.
Diệp Mặc biết, bởi vì liên quan đến gia thế của mẹ, nên hắn cũng không được Diệp gia hoan nghênh, suy cho cùng mẹ hắn…vẫn là người chủ động đề nghị ly hôn.
Con cả Diệp Gia là Diệp Sâm, nắm trong tay Diệp Thị, khống chế về phương diện chính trị, con thứ hai là Diệp Uẩn phụ trách quân sự, còn Diệp Mặc cái gì cũng không có.
Diệp gia khống chế mạch kinh tế của cái thành phố này, hơn nữa Diệp lão gia tử là Đảng viên, đi ra từ trường quân đội, không lâu thì trở thành tư lệnh, sau này già rồi, lão liền đem mọi chuyện giao cho hai đứa con trai, Diệp Tín Quý phụ trách phương diện kinh tế. Về phần quân sự cùng chính trị thì giao lại cho bá bá của Diệp Mặc, đáng tiếc bá bá hắn là một đồng tính luyến ái, nên cuối cùng mọi thứ đều vào tay Diệp Tín Quý. Diệp Tín Quý liền giao hết thảy cho mấy đứa con trai trong nhà.
Thế nhưng lại không bao gồm Diệp Mặc trong đó.
Gia nghiệp Diệp gia đời đời kiếp kiếp tuyệt đối sẽ không để cho con của người phụ nữ kia. Đây là do vợ hiện tại của Diệp Tín Quý nói, nhưng kỳ thực cũng chẳng có tác dụng gì, vì chẳng ai còn nhớ có người tên là Diệp Mặc.
Diệp Mặc đã từng là người thừa kế duy nhất của Diệp gia, nhưng hiện tại lại tồn tại như đứa con riêng, nói ra quả thật có một chút buồn cười.
” Tiểu Hà, ông nói xem có phải tôi nên thay đổi một chút?” Diệp Mặc đột nhiên hỏi chú tài xế.
Chú tài xế có hơi sửng sốt, câu hỏi vừa rồi thật sự là của thiếu gia nhà ông sao?
” Thiếu gia, hôm nay cậu sao thế?”
” Không có chuyện gì, chỉ muốn hỏi một chút thôi.” Diệp Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể hắn thật sự bị Tống Đàn Vũ lôi kéo, vừa nghĩ đến vấn đề này đột nhiên lại muốn mở miệng ra hỏi…
” Kỳ thực thời điểm lão gia đặt tên cho cậu là hy vọng thiếu gia trở thành mặc thủ thành quy*, đàng hoàng, thành thành thật thật. Như vậy mới có khả năng sinh tồn ở nơi nguy cơ tứ phía như Diệp gia này.” Chú tài xế đột nhiên ý vị thâm thường mà nói: ” Tôi theo lão gia cũng đã lâu, Diệp gia có rất nhiều chuyện mà cậu vẫn chưa được chứng kiến. Tâm cơ của những người kia cậu không hiểu được, vẫn là im lặng một chút sẽ tốt hơn, bộ dạng như vậy sẽ không có bất kỳ người nào đem cậu đặt dưới con mắt, cũng không phải chịu thương tổn nhiều.”
( *: Bảo thủ không chịu thay đổi)
” Vẫn là nên làm người ngu một chút, nghèo một chút mới tốt.” Câu nói cuối cùng của chú tài xế đột nhiên khiến Diệp Mặc tỉnh ngộ.
Kỳ thực khi còn bé, hắn còn không biết nhà mình rất có tiền, cảm giác mình cùng những người khác không có gì khác biệt, cũng không người nào biết Diệp gia đến cùng có cái gì khác biệt. Thế nhưng khi đó lại là thời điểm hắn vui vẻ nhất, cái gì cũngkhông cần lo lắng, cha mẹ vẫn chính là cha mẹ.
” Có phải là tôi nên ly khai Diệp gia hay không ?” Diệp Mặc không biết mình đang hỏi tài xế hay là hỏi bản thân.
” Này phải xem thiếu gia muốn chính là cái gì, nếu như là vinh hoa phú quý liền ở lại đây đi!”
Diệp Mặc gật nhẹ đầu, không biết nghe có hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất