Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 15: Duyên phận của hai ta

Trước Sau
“Có thể, Chị Trương làm việc cần cù thật thà, tôi đồng ý.”

“Nhưng mà trách nhiệm của chị ấy trọng đại như vậy, đương nhiên vất vả hơn công việc trước kia nhiều.”

Lục Diễm Chi nghe đến đây, không chút chần chừ gọi quản gia đến: “Tiền lương của Chị Trương tháng này tăng lên sáu mươi triệu, do tôi phát, không cần trừ từ tiền trong nhà.”

Quản gia gật đầu, Chị Trương bên kia kích động nhìn về phía Tô Nhược Hân, không ngờ chuyện tăng tiền lương chị ta tâm tâm niệm niệm nhiều năm, cô bé này chỉ nói một câu đã tăng.

Sau này, chị ta nhất định phải tận tâm tận lực giúp đỡ Tô Nhược Hân.

Bà cụ nhìn thấy đã thương lượng thỏa đáng, nói: “Đi thôi, ăn cơm thôi, Tô Nhược Hân cứ ngồi bên cạnh Lục Diễm Chi đi.”

Tô Nhược Hân nhàn nhạt nhìn sang Lục Diễm Chi, tóm lại, cô vẫn không thích người phụ nữ này.

Nhưng mà, có Lục Diễm Chi khống chế cục diện, người nhà họ Hạ cũng không soi mói chèn ép cô nữa, như vậy rất tốt.

Không thể không nói, bàn ăn của người có tiền cũng không giống với người thường, mỗi món nhìn qua đều rất ngon, mà vào miệng thì càng ngon hơn.

Nhưng mà gần đây cô vẫn luôn ăn rất ít, ngay đó vì lao ra khỏi nhà gỗ nhỏ, Cửu Âm Thái Kinh Tốc Thành Pháp tổn thương dạ dày của cô.

Cho nên, Tô Nhược Hân chỉ ăn một chút đã buông đũa.

Ngẩng đầu nhìn Tô Thanh Hà, giống như là chưa từng được ăn ngon, gục đầu ăn ăn ăn, một chút dáng vẻ của tiểu thư khuê các cũng không có.

Làm người nhà họ Hạ không ngừng bĩu môi.



Tô Nhược Hân không để ý đến Tô Thanh Hà, nói một tiếng với bà cụ và Lục Diễm Chi, rồi chuẩn bị về trường học.

Nhưng mà trước khi về trường, cô đương nhiên là phải đến phòng ngủ Hạ Thiên Tường.

Động tác của Chị Trương rất nhanh, tất cả những thứ của Tô Thanh Hà bên trong đều dọn ra không nói, còn thay một bộ đồ dùng sinh hoạt cao cấp mới.

Thời gian cô ăn cơm, cũng làm vệ sinh hoàn toàn, không có chút dấu vết của Tô Thanh Hà.

||||| Truyện đề cử: Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí |||||

Tô Nhược Hân đi đến trước giường, Hạ Thiên Tường an tĩnh ngủ, cô ngồi xuống, nâng tay của anh lên nắm trong tay mình, lạnh băng: “Hạ Thiên Tường, tôi về trường học, đợi thân thể tôi khôi phục rồi, anh có lẽ cũng nên tỉnh lại rồi.”

Nếu không, cô ở lại bên cạnh anh cũng vô dụng.

Nói xong cầm vòng cổ trên cổ anh đặt lên vết bớt trên cánh tay: “Tính ra, anh có thể sống, tôi có thể sống, xem như là duyên phận của ta, anh có viên ngọc chữ 卍 này, tôi có vết bớt chữ này, anh yên tâm, chỉ với duyên phận này, tôi cũng sẽ không bỏ mặc sống chết của anh.”

Ngọc và vết bớt lại lần nữa chồng lên nhau.

Đột nhiên, trên cánh tay hiện lên một vầng sáng.

Tô Nhược Hân lập tức kinh hãi, lại có vô số con chữ tràn vào trong đầu, lần này, cô không giật mình, chỉ là không ngờ thì ra mỗi lần ngọc và bớt chồng lên nhau đều có thứ gì đó đi vào đầu.

Nhưng mà, lại tìm tòi một lần, cô phát hiện phương pháp hiện tại có thể cứu Hạ Thiên Tường vẫn là Cửu Kinh Bát Mạch Pháp đã xác định trước đó.

Thôi, cô vẫn là về trường vừa ôn tập vừa chữa trị thân thể thôi.



Lại thả lại ngọc lên cổ Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân cầm tài liệu học tập mang đến đứng dậy rời đi.

Sau lưng, đầu ngón tay của người đàn ông trên giường khẽ nhúc nhích, đôi mắt như đầm nước sâu chậm rãi mở ra, nhìn bóng lưng mảnh mai của Tô Nhược Hân, lập tức nhẹ nhàng nhắm lại

Tô Nhược Hân vặn tay nắm cửa.

Nhưng, một giây sau, cô choáng váng.

Cho dù cô có vặn thế nào cũng vô dụng, nắm cửa vẫn không mở ra.

Đây là đã bị người khóa bên ngoài.

“Mở cửa…mở cửa…” Tô Nhược Hân gõ cửa, tức giận giống như con thú nhỏ.

“Mẹ, mẹ không sợ Tô Nhược Hân tổn thương anh sao?” Hạ Thiên Hương đứng ngoài cửa vẻ mặt lo lắng.

“Nếu như cô ta thật sự muốn hại chết anh trai con, anh của con sớm đã chết rồi.” Nói xong, Lục Diễm Chi cảnh cáo trừng Hạ Thiên Hương: “Không được mở cửa thả cô ta ra, nếu không, tiền tiêu vặt tháng này của con một phần cũng không có.”

Kêu nửa ngày, bên ngoài một chút phản ứng cũng không có, Tô Nhược Hân xoay người cầm điện thoại trong phòng Hạ Thiên Tường lên, bấm số nội bộ của nhà họ Hạ.

Quả nhiên, là Chị Trương nhận: “Cô Tô, là ý của bà chủ, bà ấy nói chỉ có cô mới có thể làm cậu chủ tỉnh lại, tôi… tôi cũng không… không có cách nào.”

Tô Nhược Hân xụi lơ trượt xuống sàn nhà, lúc lâu sau mới mệt mỏi đứng lên, đi đến trước giường nằm xuống.

Trên chiếc giường tiêu chuẩn to như vậy, chỉ có cô và Hạ Thiên Tường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau