Tận Thế Tới Rồi, Đừng Mơ Bắt Nạt Được Ta
Chương 19:
Khi lượng nước trong không gian giảm đi, cơn đau đầu của cô không hề thuyên giảm mà ngược lại còn dữ dội hơn.
Nhưng Thẩm Tâm biết vào thời khắc quan trọng, tuyệt đối không được dừng lại.
Nếu không, nước trong không gian không kiểm soát được mà tràn đi thì những vật tư bên trong sẽ nguy mất!
Đó đều là tiền cả!
Cô đã quá chủ quan rồi!
Nhưng đã đến nước này, Thẩm Tâm nghiến răng đổ đầy ba mươi bồn nước.
Sau khi đổ đầy bồn nước cuối cùng, cô gần như đã kiệt sức.
Còn lại một ít nước, thực sự không đổ vào được nữa, cô đành đổ hết xuống ruộng dâu tây.
Tiếp theo là một cơn đói chưa từng có ập đến.
Thẩm Tâm ngồi phịch xuống đất, giơ tay áo lên lau mồ hôi trên trán, muốn lấy chút đồ ăn từ không gian ra nhưng lúc này cô không thể điều động được ý niệm.
Cô cố nhịn, cầm điện thoại lên đặt một phần cơm gà xối mỡ.
Vừa nhập xong mật khẩu thanh toán, trước mắt Thẩm Tâm tối sầm lại, cô ngất đi.
Trước khi ngất đi, cô lẩm bẩm một câu: "Năm phút, nhất định phải tỉnh lại."
Đây là thói quen cô hình thành trong ngày tận thế.
Không thể cài đặt chế độ rung hoặc báo thức, nếu không dễ bị lộ vị trí, hơn nữa cô không bao giờ cho phép mình ngủ quá lâu.
Cô đã từng tận mắt chứng kiến, có người quá mệt mỏi, muốn ngủ thêm vài phút, kết quả bị đàn xác sống nuốt chửng...
Trong nhà kính trồng dâu tây, không gian một mảnh yên tĩnh, ba mươi bồn nước bằng thép không gỉ sáng bóng được xếp ngay ngắn.
Thẩm Tâm mặc bộ đồ thể thao màu đen, nằm yên tĩnh trên ruộng dâu tây.
Mái tóc dài đen nhánh xõa trên những cây dâu tây xanh mướt, như một bức tranh tuyệt đẹp.
Rắc, rắc!
Tiếng gì vậy?
Ngay bên tai, giống như tiếng khớp xương cứng ngắc của xác sống khi đi lại.
Thẩm Tâm giật mình, lập tức nhảy dựng lên.
Trước mắt là một màu xanh mướt, một cảnh đẹp tươi sáng, đâu có xác sống nào!
Cô vỗ trán, lúc này mới nhớ ra mình quá đói, cộng thêm việc sử dụng không gian quá mức nên đã ngất đi.
Cô tiện tay hái hai quả dâu tây ném vào miệng.
Rắc! Rắc!
Tiếng động ngay bên tai.
Thẩm Tâm khựng lại...
Cô cảnh giác đứng dậy, nhìn quanh bốn phía, không phát hiện ra gì, cô nhẹ nhàng đi theo tiếng động tìm kiếm.
Kết quả là ở mép nhà kính, cô phát hiện một chú chó con chỉ bằng bàn tay, màu vàng đất, trông như mới mở mắt được vài ngày, không biết sao lại lạc vào nhà kính.
Có lẽ là nó quá đói, nó đang cố gặm những cây dâu tây trên mặt đất.
Nhưng Thẩm Tâm biết vào thời khắc quan trọng, tuyệt đối không được dừng lại.
Nếu không, nước trong không gian không kiểm soát được mà tràn đi thì những vật tư bên trong sẽ nguy mất!
Đó đều là tiền cả!
Cô đã quá chủ quan rồi!
Nhưng đã đến nước này, Thẩm Tâm nghiến răng đổ đầy ba mươi bồn nước.
Sau khi đổ đầy bồn nước cuối cùng, cô gần như đã kiệt sức.
Còn lại một ít nước, thực sự không đổ vào được nữa, cô đành đổ hết xuống ruộng dâu tây.
Tiếp theo là một cơn đói chưa từng có ập đến.
Thẩm Tâm ngồi phịch xuống đất, giơ tay áo lên lau mồ hôi trên trán, muốn lấy chút đồ ăn từ không gian ra nhưng lúc này cô không thể điều động được ý niệm.
Cô cố nhịn, cầm điện thoại lên đặt một phần cơm gà xối mỡ.
Vừa nhập xong mật khẩu thanh toán, trước mắt Thẩm Tâm tối sầm lại, cô ngất đi.
Trước khi ngất đi, cô lẩm bẩm một câu: "Năm phút, nhất định phải tỉnh lại."
Đây là thói quen cô hình thành trong ngày tận thế.
Không thể cài đặt chế độ rung hoặc báo thức, nếu không dễ bị lộ vị trí, hơn nữa cô không bao giờ cho phép mình ngủ quá lâu.
Cô đã từng tận mắt chứng kiến, có người quá mệt mỏi, muốn ngủ thêm vài phút, kết quả bị đàn xác sống nuốt chửng...
Trong nhà kính trồng dâu tây, không gian một mảnh yên tĩnh, ba mươi bồn nước bằng thép không gỉ sáng bóng được xếp ngay ngắn.
Thẩm Tâm mặc bộ đồ thể thao màu đen, nằm yên tĩnh trên ruộng dâu tây.
Mái tóc dài đen nhánh xõa trên những cây dâu tây xanh mướt, như một bức tranh tuyệt đẹp.
Rắc, rắc!
Tiếng gì vậy?
Ngay bên tai, giống như tiếng khớp xương cứng ngắc của xác sống khi đi lại.
Thẩm Tâm giật mình, lập tức nhảy dựng lên.
Trước mắt là một màu xanh mướt, một cảnh đẹp tươi sáng, đâu có xác sống nào!
Cô vỗ trán, lúc này mới nhớ ra mình quá đói, cộng thêm việc sử dụng không gian quá mức nên đã ngất đi.
Cô tiện tay hái hai quả dâu tây ném vào miệng.
Rắc! Rắc!
Tiếng động ngay bên tai.
Thẩm Tâm khựng lại...
Cô cảnh giác đứng dậy, nhìn quanh bốn phía, không phát hiện ra gì, cô nhẹ nhàng đi theo tiếng động tìm kiếm.
Kết quả là ở mép nhà kính, cô phát hiện một chú chó con chỉ bằng bàn tay, màu vàng đất, trông như mới mở mắt được vài ngày, không biết sao lại lạc vào nhà kính.
Có lẽ là nó quá đói, nó đang cố gặm những cây dâu tây trên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất