Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch !

Chương 53: Ta Là Một Phế Vật !

Trước Sau
Editor: Kingofbattle

Hắn hít sâu một hơi rồi nói: "huynh đã có người thích, chuyện giữa huynh và muội là không thể nào!"

"Đủ rồi!"

Tần Bình Hà tức giận quát khẽ: "Các ngươi cảm thấy nữ nhi của Tần gia chúng ta không xứng với nam nhi Sở gia các ngươi sao?"

Nghĩ tới Sở Thu Lạc, nàng ta đã tức điên rồi.

Bây giờ, tới lượt con gái của mình cũng bị từ hôn.

"Bình Hà chất nữ, chắc chắn chuyện từ hôn sẽ không xảy ra lần nữa."

Sở Thiên Minh trầm mặt nói.

"Giam nó lại để cho nó thông suốt !"

Ra lệnh với đại quản gia.

Hai mắt Sở Nguyên híp lại, trong tay liền xuất hiện một viên Độn Không châu.

"Gia gia, cha, đại bá, tuy là tài năng của cháu không bằng Tam thúc, thiên phú không bằng Tam thúc, thực lực cũng không bằng Tam thúc, nhưng sự kiên định với người cháu thương, tuyệt đối sẽ không thua Tam thúc!"

"Không có ai ép được cháu đâu !"

Sở Thiên Minh tức giận quát: "Ngươi học cái gì không học, lại đi học Tam thúc ngươi từ hôn ?!"

"Kéo nó xuống cho ta, giam lại, để cho nó suy nghĩ thật tốt! "

"Cái tên hỗn trướng! "

Sở Nguyên không để ý tới đại quản gia, mà nhìn về phía Tần Khả Vận, nói: "Khả Vận muội muội, muội là một nữ nhân tốt, cho nên có thể tìm được người tốt hơn, tạm biệt!"

Vừa dứt lời thì hắn bóp nát Độn Không châu, trong nháy mắt thân hình đã biến mất.

"Khốn kiếp!"

Sở Thiên Minh rít gào, lão đưa tay chộp tới nhưng đã chậm một bước.

"Bắt người trở lại cho ta!"

Bên trong Tổ trạch Sở gia, mấy tên tộc lão nhanh chóng đuổi theo.

"Người ở vị trí thứ ba trong Sở gia không có ai là tốt lành cả !"

Tần Bình Hà lạnh lùng liếc nhìn Sở Thiên Minh đang gào thét, hít sâu mấy hơi mới mở miệng: "Con trai của Sở Thu Lạc bị ngài đuổi ra khỏi Tổ trạch rồi?"



"Đúng thế."

Mặt Sở Thiên Minh đen lại.

"Ta phải đi xem một chút, đến tột cùng con trai mà Sở Thu Lạc sinh ra xuất sắc tới cỡ nào."

Dứt lời liền xoay người mang theo Tần Khả Vận rời đi.

Sở Thiên Minh có hơi sững sờ, không hiểu nàng ta có ý gì.

Lão ra hiệu Sở Thu Trường và Sở Thu Phong đi theo sao.

Để tránh nữ nhân này nhìn thấy Sở Huyền thì nổi điên lên, làm ra chuyện gì quá đáng.

Thiên Linh miêu đã trở về, Sở Huyền cũng hiểu rõ đại khái chuyện từ đầu tới cuối.

Lão tam Sở gia đời trước, hủy hôn!

Lão tam Sở gia đời này, cũng học đòi hủy hôn theo!

Sở Huyền có thể đoán được, lão tam Sở gia đời tiếp theo sẽ không được chào đón.

Bất luận là Tần gia hay là Triệu gia, Hà gia, sẽ không chỉ định hôn ước với những ai là lão tam của Sở gia.

Cửa tiểu viện đã bị đẩy ra.

Tần Bình Hà mang theo Tần Khả Vận tiến vào trong tiểu viện.

Nhìn thấy Sở Huyền đang lười biếng nằm sống xoài ở trên ghế, đôi mắt xinh đẹp của nàng hơi nhíu lại, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một cơn tức giận.

"Ngươi chính là Sở Huyền con trai của Sở Thu Lạc?"

Sở Huyền ngẩng đầu liếc nhìn nàng ta, "Đại thẩm, ngươi là ai?"

Nhận thấy ánh mắt Tần Bình Hà tràn đầy ác ý, hận không thể đánh cho mình một trận, hắn miễn cưỡng mở miệng đáp.

"Ngươi gọi ta là cái gì, đại thẩm à ?"

Tần Bình Hà tức giận tới mức run rẩy toàn thân.

"Ngươi là người cùng thế hệ với phụ thân của ta, không gọi ngươi là đại thẩm, chẳng lẽ gọi ngươi là tỷ tỷ?" Sở Huyền vươn mình một cái, ngáp dài nói ra.

"Ngươi!" Tần Bình Hà hít sâu mấy hơi, quay đầu nhìn về phía hai người Sở Thu Trường và Sở Thu Phong, nói: "Sở gia các ngươi muốn hủy hôn sao? Có bao giờ lường trước hậu quả không?"

Sở Thu Trường cười khổ, nói: "Việc này, quả thực là Sở gia không đúng, nhưng ngươi cũng thấy rồi đó, người đều trốn chạy, có thể bắt lại hay không là chuyện khác, cho dù ép buộc thành hôn, đối với Khả Vận chất nữ cũng không công bằng lắm đâu."

Tần Bình Hà nhìn về phía Sở Huyền, nói: "Sở Thu Lạc phụ ta, vậy thì để con của hắn tới trả lại!"



"Đậu moá!"

Sở Huyền cả kinh quát to: "Đại thẩm, ngươi bao nhiêu tuổi rồi, con gái cũng đã lớn, không ngờ da mặt lại dày như vậy, trâu già muốn gặm cỏ non, khó trách phụ thân ta bỏ ngươi!"

"Ngươi thật lớn mật!"

Sắc mặt Tần Bình Hà tái xanh, khí thế trên người liền bộc phát, thực lực Hư cảnh đỉnh phong đã toả ra khắp bốn phía.

Sở Thu Trường vội vàng lách mình, ngăn ở giữa nàng ta và Sở Huyền, quay đầu trừng mắt với Sở Huyền, nói: " Ngươi nói vớ vẫn gì vậy?"

Nhìn thấy Sở Thu Trường bị khí thế ép mức mồ hôi đầy đầu, Sở Huyền chỉ biết câm nín, vị đại bá này có chút kém, thực lực mới chỉ Hư cảnh tầng năm.

Tần Bình Hà thu liễm khí thế, hít sâu một hơi, nói: "Nếu Sở Nguyên không muốn, vậy thì để Sở Huyền tới cưới con gái của ta!"

"Chuyện này sao."

Sở Thu Trường nhìn vào Tần Khả Vận nói: "Tần Khả Vận chất nữ thì sao ..."

"Ta thích, tuấn tú là được. "

Tần Khả Vận đỏ mặt cúi đầu nói.

Bắt gà không được định bắt vịt sao?

Mới vừa rồi còn nói thích Sở Nguyên, chớp mắt lại thích Sở Huyền rồi?

Hai huynh đệ Sở Thu Trường cũng cạn lời.

"Ta không đồng ý!"

Sở Huyền giơ tay nói.

"Ngươi có tư cách gì mà không đồng ý?"

Hai mắt Tần Bình Hà đầy lạnh lùng liếc nhìn hắn.

Sở Huyền không sợ mất mặt nói khẽ : "Ta là một phế vật, nếu như con gái của ngươi gả cho ta, thì chẳng phải là đang xỉ nhục nàng ta sao?"

Tần Bình Hà: "..."

Sở Thu Trường, Sở Thu Phong: "..."

Làm sao ngươi có thể hùng hồn nói ra năm chữ "Ta là một phế vật" đầy khí thế như vậy chứ ?

Còn muốn mặt mũi nữa hay không?

Đúng là quá mất mặt...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau