Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch !

Chương 95: Vị Cứu Tinh Của Phế Vật !

Trước Sau
Editor: Kingofbattle

Bất quá thiếu niên này chỉ có tu vi huyền cảnh tầng một, có thể đi thẳng một đường vào lãnh địa Sở gia, cũng không có ai phát hiện, có thể nói khí vận của người này quá trâu bò.

Cửa tiểu viện bị đẩy ra, Đinh Việt lảo đảo bước vào, dựa vào trên tường, nốc mạnh vài ngụm rượu.

Tô Tiên Nhi tỉnh lại từ trong trạng thái tu luyện, đi ra khỏi không gian Càn Khôn, nhíu mày nhìn về phía Đinh Việt.

"Tên ăn mày này từ đâu xuất hiện ?. "

Nàng đang muốn đuổi người, thì Sở Huyền vẫy tay, để cho nàng đứng ở một bên.

Đinh Việt cầm vò rượu lắc lắc, đã không còn rượu.

Sau đó hắn liếc nhìn Sở Huyền đang ngồi, lại nhìn thấy một gã nô bộc hoá trang kế bên, hơi ngẩn người.

Lảo đảo đi tới vài bước, đã đến nơi.

"Vị đại ca này, ngươi có rượu không, bán cho ta một chút. "

Hắn quở loạn trên thân, nhưng không móc ra được cắc bạc nào.

Vì thế, lấy ra trường kiếm bên hông, đặt lên mặt bàn.

"Dùng thanh kiếm này đổi, dù sao sau này ta cũng không xài tới. "

Đôi mi thanh tú của Tô Tiên Nhi nhíu một cái, lại nói: "Tiên sinh, cái tên tửu quỷ này......"

"Được rồi, ngươi cứ đi tu luyện. "

Sở Huyền phất tay một cái, ra lệnh.

Tô Tiên Nhi nghe vậy, nghi ngờ liếc nhìn Đinh Việt, dường như suy nghĩ ra điều gì.

Sở Huyền không đuổi người này ra ngoài, chẳng lẽ thiên phú người này rất mạnh, tiên sinh muốn thu hắn?

Vì vậy, nàng liền đứng ở một bên nhìn, cũng không có quay về tu luyện.

"Thanh kiếm này của ngươi, chính là Huyền Binh..., đổi lấy rượu uống không phải sẽ lỗ hay sao ? "

Sở Huyền cười híp mắt nói.

"Đại ca à..., ta là một phế vật..., cho dù có cầm kiếm tốt cũng chả có tác dụng gì ? "

Đinh Việt bày ra bộ dạng sa sút tinh thần ngồi dưới đất.

"Ngươi biết phế vật có ý nghĩa ra sao ư ? Ta là phế vật..., dùng kiếm làm gì ? "



"Có thể nhìn ra, ngươi là phế vật. "

Sở Huyền gật đầu nói: "Toàn thân của ngươi, đều tràn ngập khí tức phế vật, dù ngươi có nói mình không phải phế vật, cũng không có ai tin. "

Đinh Việt khóc lớn.

Tùy tiện một người, cũng nhận ra mình là phế vật.

Bị trục xuất cũng không oan....

"Chẳng những ngươi là một phế vật, còn bị nữ nhân vứt bỏ đi ? "

"Làm sao ngươi biết? "

Đinh Việt khiếp sợ thốt ra.

"Chẳng những ta biết ngươi bị nữ nhân vứt bỏ, hơn nữa người đó còn là thanh mai trúc mã cùng ngươi. "

"Chẳng những ngươi bị thanh mai trúc mã vứt bỏ, còn bị tông môn trục xuất. "

"Hơn nữa, nữ nhân kia, còn giẫm ngươi ở dưới chân, muốn ngươi soi mặt vào nước tiểu của mình, lấy dũng khí từ đâu ra, cảm thấy xứng đôi với thiên chi kiều nữ người ta. "

"Thật sự là quá thảm rồi...! "

Đinh Việt khiếp sợ không thôi, "Làm sao ngươi biết, ngươi là ai? "

Toàn thân Sở Huyền toả ra ánh sáng bảy màu, đắm chìm bên trong thần quan, như là thần tiên.

"Ta chính là ngọn đèn chỉ đường của những thiếu nữ bị lạc, là vị cứu tinh của phế vật khắp Chư Thiên Vạn Giới, gặp được ta chính là kỳ ngộ lớn nhất cuộc đời của ngươi. "

"Người trẻ tuổi, mau quỳ xuống dập đầu bái sư. "

Đinh Việt nhìn thấy Sở Huyền đắm chìm bên trong thần quan, liền trợn mắt há mồm.

"Cứu tinh của phế vật? "

"Không sai, cứu tinh của phế vật. "

Giọng nói của Sở Huyền như đến từ đại đạo, vô cùng mênh mông.

Thần sắc Đinh Việt hơi do dự, là thật hay giả?

Có đúng là mình gặp được kỳ ngộ, thật sự là có thể quật khởi?

Sau cùng, hắn đành cắn răng, ánh mắt kiên định.



Phập!

Quỳ xuống.

Dập đầu nói: "Đinh Việt bái kiến sư tôn! "

"Rất tốt, từ nay về sau, ngươi chính là đệ tử của ta. "

Sở Huyền thu lại thần quang trên người, rất hài lòng nhìn tới Đinh Việt.

Rốt cục lại thu thêm một vị đệ tử.

Đối với thiên phú Đinh Việt, hắn rất xem trọng, không hổ danh là người mang đại khí vận.

Không chừng, hắn chính là khí vận chi tử của Nam Châu.

Lai lịch cùng thiên phú của Đinh Việt, Sở Huyền đã nhìn thấy tận mắt.

"Đinh Việt, bị Cửu Kiếm Sơn vứt bỏ, bản thân có thiên phú kiếm đạo tuyệt đỉnh [Thiên Tâm Kiếm Mạch], bởi vì kiếm mạch liên thông, khiến kinh mạch bị tắc nghẽn, tu luyện rất chậm, bị người khác coi là phế vật, dẫn tới thanh mai trúc mã vứt bỏ......"

Cửu Kiếm Sơn, tông môn đệ nhất kiếm đạo Nam châu, có truyền thừa cổ xưa.

Trước mắt có liên hệ cùng đế quốc Đại Tần, đại trưởng lão Hồng Phi là phụ thân của Tần Khả Vận.

Là một trong ba tông môn mạnh nhất Nam Châu.

"Ký chủ ở lỳ một chỗ, lại có khí vận chi tử đến bái sư, thu được vị đệ tử đầu tiên, người đệ tử đầu tiên có thiên phú kiếm đạo tuyệt đỉnh, ban thưởng Thông Thiên Kiếm Quyết. "

Suy đoán của mình trúng phóc, gã Đinh Việt này, là khí vận chi tử hiện tại của Nam Châu.

May mắn là khí vận của Cửu Kiếm Sơn không mạnh, cho nên giữ không được khí vận chi tử.

Đinh Việt quật khởi là chuyện tất yếu.

"Sư tôn, thật sự là ngài có thể giúp cho đệ tử trở nên cường đại ư ? "

Đinh Việt quỳ rạp trên mặt đất, vẻ mặt đầy chờ mong.

"Không nên nghi ngờ vi sư. "

Sở Huyền nghiêm mặt nói: "Vi sư là cứu tinh của phế vật, cũng không phải là nói đùa, đừng nói ngươi chỉ là một phế vật, cho dù ngươi chỉ là một đống cứt, vi sư cũng có thể biến ngươi thành hoàng kim. " Khóe miệng Đinh Việt co quắp một hồi, nếu như mình là một đống cứt, còn không bằng đâm đầu tự sát cho xong.

Tô Tiên Nhi rất khiếp sợ, chăm chú đánh giá Đinh Việt, lại không phát hiện hắn có chỗ gì đặc biệt, tựa hồ kinh mạch lại bị tắc ngẽn, hơn nữa so với kinh mạch võ giả bình thường còn bé hơn.

Mặc dù hắn là huyền cảnh tầng một, nhưng chỉ có thể xếp hạng bét trong huyền cảnh tầng một.

Người có tư chất phế vật như vậy, tại sao tiên sinh lại thu làm đồ đệ chứ ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau