Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch !
Chương 100: Đại Cơ Duyên Của Đỗ Nguyên !
Editor: Kingofbattle
Đưa mắt nhìn thấy thân ảnh khổng lồ kia, ngay cả một chút ý nghĩ phản kháng trong đầu cũng không dám.
"Đúng vậy, chúng ta chỉ là con sâu cái kiến, sẽ làm bẩn tay tiền bối! "
Đã đến lúc này, nhất định phải cúi đầu.
Kinh hãi!
Nhìn thấy một khắc trước, tộc lão Tiêu gia kiêu ngạo cuồng vọng ra sao, bây giờ lại co vòi run rẩy, trong lòng Đỗ Nguyên cảm thán không thôi, quả nhiên chỉ có thực lực mới là đạo lý lớn nhất....
"Tiểu Đỗ..., hai con kiến này, ngươi muốn xử trí như thế nào? "
Sở Huyền nhìn về phía Đỗ Nguyên hỏi.
Tộc lão Tiêu gia lập tức nhìn về phía Đỗ Nguyên, trong mắt tràn đầy thần sắc cầu xin, hơn nữa còn nháy mắt, tỏ vẻ có thể bồi thường.
Còn quơ quào đế binh trong tay, ý tứ không cần nói cũng biết.
Có thể bồi thường cho Đỗ Nguyên, đế binh trung phẩm trở lên.
Đỗ Nguyên nghĩ một lát, giết tộc lão Tiêu gia, tất nhiên sẽ đắc tội Tiêu gia, hắn chỉ là một tán tu, không thể gánh nổi.
Về sau muốn sống sót, còn phải trốn tránh vây giết.
Cũng không thể lúc nào cũng nhờ tiền bối.
Không thể quá tham lam, yêu cầu xa vời mời tiền bối giúp lại giúp đỡ. Đã có lần này hù doạ, Tiêu gia sẽ biết mình có một chỗ dựa cường đại, cũng không dám làm khó mình.
Hơn nữa, còn có thể nhận được đế binh trung phẩm, thậm chí là đế binh thượng phẩm.
"Tiền bối, chuyện này chỉ là hiểu lầm, không nên để hai con kiến hôi này làm bẩn tay tiền bối, nếu như bọn hắn đã nhận thức được sai lầm, thì cũng nên tha mạng cho bọn hắn. "
Đỗ Nguyên nghĩ một lát, rồi mở miệng nói.
Sắc mặt hai tộc lão Tiêu gia trở nên khó coi, đậu moá, ngươi mở miệng nói chúng ta là kiến hôi, mà ngươi cũng đánh không lại kiến hôi, chẳng phải là chứng tỏ rằng ngươi ngay cả kiến hôi cũng không bằng?
Nhưng giờ phút này, sinh tử nằm trong tay người ta, không dám nói ra nửa chữ.
Hơn nữa, sau lưng Đỗ Nguyên còn có một vị đại năng, đắc tội không nổi.
"Cho nên, chỉ cần bồi thường, đền bù một ít thiệt hại là đủ rồi. "
Sở Huyền đối với quyết định của Đỗ Nguyên cũng không bất ngờ, hắn không muốn giết tộc lão Tiêu gia, để tránh trêu chọc phải phiền toái, bị người ta truy sát.
Giết tộc lão Tiêu gia, dù Đỗ Nguyên có nói sau lưng có chỗ dựa, Tiêu gia cũng coi như hắn đánh rắm.
Nếu là Tiêu gia dễ dàng tin như vậy, thì hắn cũng sẽ không lưu tình.
Mặt khác, Đỗ Nguyên cũng không muốn gánh lấy phiền phức.
Quen biết trong thời gian dài như thế, Sở Huyền vẫn tương đối hiểu rõ tính cách của Đỗ Nguyên.
Hắn là một người cẩn thận, có thể né tránh không đắc tội ai, thì sẽ cố hết sức.
Chính bởi vì như thế, tiểu gia tộc cung phụng hắn, cho dù là được một vị Tôn cảnh bảo kê, thì phong cách làm việc cũng rất cẩn thận, không có ngang ngược càn rỡ.
"Đã như vậy, thì hai con kiến hôi kia, giao hết tất cả những thứ trên người cho tiểu Đỗ, xem như bồi thường, sau đó có thể cút! "
Tuy là tộc lão Tiêu gia rất đau lòng, nhưng cũng không dám chống cự, lại không dám mặc cả.
Vị cường giả thần bí này, quá cường đại, cho dù không phải ở trên Thiên Cảnh, cũng tuyệt đối là tồn tại khủng bố Thiên Cảnh đỉnh phong.
Có khả năng cao, còn mạnh hơn cả Thiên Cảnh.
Hai người này cũng không nói gì, gỡ túi trữ vật xuống, bao gồm cả Đế binh, đều ném tất cả cho Đỗ Nguyên.
Lau một chút mồ hôi lạnh, cung kính nói: "Tiền bối, hai con kiến này có thể lăn chưa ạ? "
"Cút đi. "
Tộc lão Tiêu gia dùng tốc độ nhanh nhất từ trước tới nay chạy đi.
Giống như lo lắng Sở Huyền đổi ý.
Một hơi chạy thẳng mấy vạn dặm, lúc này mới thở hổn hển ngừng lại.
Chỉ cảm thấy thần hồn rối loạn, cả người đều bị mệt lả.
Kỳ thật đúng là bị Sở Huyền doạ sợ, khiến cho tâm thần căng cứng, lúc này mới buông lỏng, tự nhiên sẽ có loại cảm giác mệt mỏi, thần hồn bị rối loạn.
Nhưng hai người lại không nghĩ như vậy, chỉ coi rằng vị cường giả kia thở ra một hơi nữa, sẽ ép vỡ thần hồn của bọn hắn.
Quá kinh khủng!
Đến tột cùng vị cường giả kia có thực lực ra sao ?
Là lão quái vật ẩn núp ở Tây châu, hay là ở bên ngoài Tây châu?
Thậm chí là cường giả bên ngoài Bắc Vực? Thật không dám tưởng tượng!
Tộc lão Tiêu gia nhìn nhau, đều có loại cảm giác sống sót sau đại nạn.
"Đa tạ tiền bối! " Đỗ Nguyên cung kính nói ra.
Đồng thời còn muốn dâng túi trữ vật lên.
" Vật của con sâu cái kiến mà thôi, bản tôn lấy làm gì, ngươi cứ giữ đi. "
Sở Huyền liền cự tuyệt.
"Tiền bối cứu Đỗ Nguyên lúc nguy cấp, vãn bối tự biết thiên tư thấp kém, thực lực như sâu kiến, nhưng ơn này Đỗ Nguyên nhất định phải hồi báo, nguyện làm nô là bộc, vì tiền bối xử lý một chút việc vặt! "
Đỗ Nguyên khẽ cắn môi, cung kính quỳ rạp dưới đất.
Nói chung, làm nô là bộc, là chuyện rất thấp kém, không có cường giả nào, nguyện ý làm nô bộc.
Nhưng mà, Đỗ Nguyên nhận thayas, có thể làm việc cho cường giả cấp bậc như Sở Huyền, đạt được sự tán thưởng của hắn, chính là đại cơ duyên.
Trước khi gặp Sở Huyền, Đỗ Nguyên vẫn luôn cho rằng, mình cũng là cường giả đỉnh cấp.
Sau khi gặp được Sở Huyền, mới biết được bản thân đúng là ếch ngồi đáy giếng, chính là Tôn cảnh, bất quá chỉ là sâu kiến dưới chân người ta mà thôi.
Cường giả Tôn cảnh trong mắt hắn, cũng chả khác gì phàm nhân.
Chênh lệch quá lớn.
Có thể làm việc cho những vị cường giả này, cho dù chỉ là nô bộc, cũng là vinh quang cùng kỳ ngộ.
Thân phận liền sẽ trở nên khác biệt, Chư Thiên Vạn Giới, hắn cũng rất muốn đến.
Thế nhưng ngay cả Thiên cảnh cũng không có tư cách tiến vào, huống chi hắn chỉ là một Tôn cảnh nhỏ nhoi.
Đưa mắt nhìn thấy thân ảnh khổng lồ kia, ngay cả một chút ý nghĩ phản kháng trong đầu cũng không dám.
"Đúng vậy, chúng ta chỉ là con sâu cái kiến, sẽ làm bẩn tay tiền bối! "
Đã đến lúc này, nhất định phải cúi đầu.
Kinh hãi!
Nhìn thấy một khắc trước, tộc lão Tiêu gia kiêu ngạo cuồng vọng ra sao, bây giờ lại co vòi run rẩy, trong lòng Đỗ Nguyên cảm thán không thôi, quả nhiên chỉ có thực lực mới là đạo lý lớn nhất....
"Tiểu Đỗ..., hai con kiến này, ngươi muốn xử trí như thế nào? "
Sở Huyền nhìn về phía Đỗ Nguyên hỏi.
Tộc lão Tiêu gia lập tức nhìn về phía Đỗ Nguyên, trong mắt tràn đầy thần sắc cầu xin, hơn nữa còn nháy mắt, tỏ vẻ có thể bồi thường.
Còn quơ quào đế binh trong tay, ý tứ không cần nói cũng biết.
Có thể bồi thường cho Đỗ Nguyên, đế binh trung phẩm trở lên.
Đỗ Nguyên nghĩ một lát, giết tộc lão Tiêu gia, tất nhiên sẽ đắc tội Tiêu gia, hắn chỉ là một tán tu, không thể gánh nổi.
Về sau muốn sống sót, còn phải trốn tránh vây giết.
Cũng không thể lúc nào cũng nhờ tiền bối.
Không thể quá tham lam, yêu cầu xa vời mời tiền bối giúp lại giúp đỡ. Đã có lần này hù doạ, Tiêu gia sẽ biết mình có một chỗ dựa cường đại, cũng không dám làm khó mình.
Hơn nữa, còn có thể nhận được đế binh trung phẩm, thậm chí là đế binh thượng phẩm.
"Tiền bối, chuyện này chỉ là hiểu lầm, không nên để hai con kiến hôi này làm bẩn tay tiền bối, nếu như bọn hắn đã nhận thức được sai lầm, thì cũng nên tha mạng cho bọn hắn. "
Đỗ Nguyên nghĩ một lát, rồi mở miệng nói.
Sắc mặt hai tộc lão Tiêu gia trở nên khó coi, đậu moá, ngươi mở miệng nói chúng ta là kiến hôi, mà ngươi cũng đánh không lại kiến hôi, chẳng phải là chứng tỏ rằng ngươi ngay cả kiến hôi cũng không bằng?
Nhưng giờ phút này, sinh tử nằm trong tay người ta, không dám nói ra nửa chữ.
Hơn nữa, sau lưng Đỗ Nguyên còn có một vị đại năng, đắc tội không nổi.
"Cho nên, chỉ cần bồi thường, đền bù một ít thiệt hại là đủ rồi. "
Sở Huyền đối với quyết định của Đỗ Nguyên cũng không bất ngờ, hắn không muốn giết tộc lão Tiêu gia, để tránh trêu chọc phải phiền toái, bị người ta truy sát.
Giết tộc lão Tiêu gia, dù Đỗ Nguyên có nói sau lưng có chỗ dựa, Tiêu gia cũng coi như hắn đánh rắm.
Nếu là Tiêu gia dễ dàng tin như vậy, thì hắn cũng sẽ không lưu tình.
Mặt khác, Đỗ Nguyên cũng không muốn gánh lấy phiền phức.
Quen biết trong thời gian dài như thế, Sở Huyền vẫn tương đối hiểu rõ tính cách của Đỗ Nguyên.
Hắn là một người cẩn thận, có thể né tránh không đắc tội ai, thì sẽ cố hết sức.
Chính bởi vì như thế, tiểu gia tộc cung phụng hắn, cho dù là được một vị Tôn cảnh bảo kê, thì phong cách làm việc cũng rất cẩn thận, không có ngang ngược càn rỡ.
"Đã như vậy, thì hai con kiến hôi kia, giao hết tất cả những thứ trên người cho tiểu Đỗ, xem như bồi thường, sau đó có thể cút! "
Tuy là tộc lão Tiêu gia rất đau lòng, nhưng cũng không dám chống cự, lại không dám mặc cả.
Vị cường giả thần bí này, quá cường đại, cho dù không phải ở trên Thiên Cảnh, cũng tuyệt đối là tồn tại khủng bố Thiên Cảnh đỉnh phong.
Có khả năng cao, còn mạnh hơn cả Thiên Cảnh.
Hai người này cũng không nói gì, gỡ túi trữ vật xuống, bao gồm cả Đế binh, đều ném tất cả cho Đỗ Nguyên.
Lau một chút mồ hôi lạnh, cung kính nói: "Tiền bối, hai con kiến này có thể lăn chưa ạ? "
"Cút đi. "
Tộc lão Tiêu gia dùng tốc độ nhanh nhất từ trước tới nay chạy đi.
Giống như lo lắng Sở Huyền đổi ý.
Một hơi chạy thẳng mấy vạn dặm, lúc này mới thở hổn hển ngừng lại.
Chỉ cảm thấy thần hồn rối loạn, cả người đều bị mệt lả.
Kỳ thật đúng là bị Sở Huyền doạ sợ, khiến cho tâm thần căng cứng, lúc này mới buông lỏng, tự nhiên sẽ có loại cảm giác mệt mỏi, thần hồn bị rối loạn.
Nhưng hai người lại không nghĩ như vậy, chỉ coi rằng vị cường giả kia thở ra một hơi nữa, sẽ ép vỡ thần hồn của bọn hắn.
Quá kinh khủng!
Đến tột cùng vị cường giả kia có thực lực ra sao ?
Là lão quái vật ẩn núp ở Tây châu, hay là ở bên ngoài Tây châu?
Thậm chí là cường giả bên ngoài Bắc Vực? Thật không dám tưởng tượng!
Tộc lão Tiêu gia nhìn nhau, đều có loại cảm giác sống sót sau đại nạn.
"Đa tạ tiền bối! " Đỗ Nguyên cung kính nói ra.
Đồng thời còn muốn dâng túi trữ vật lên.
" Vật của con sâu cái kiến mà thôi, bản tôn lấy làm gì, ngươi cứ giữ đi. "
Sở Huyền liền cự tuyệt.
"Tiền bối cứu Đỗ Nguyên lúc nguy cấp, vãn bối tự biết thiên tư thấp kém, thực lực như sâu kiến, nhưng ơn này Đỗ Nguyên nhất định phải hồi báo, nguyện làm nô là bộc, vì tiền bối xử lý một chút việc vặt! "
Đỗ Nguyên khẽ cắn môi, cung kính quỳ rạp dưới đất.
Nói chung, làm nô là bộc, là chuyện rất thấp kém, không có cường giả nào, nguyện ý làm nô bộc.
Nhưng mà, Đỗ Nguyên nhận thayas, có thể làm việc cho cường giả cấp bậc như Sở Huyền, đạt được sự tán thưởng của hắn, chính là đại cơ duyên.
Trước khi gặp Sở Huyền, Đỗ Nguyên vẫn luôn cho rằng, mình cũng là cường giả đỉnh cấp.
Sau khi gặp được Sở Huyền, mới biết được bản thân đúng là ếch ngồi đáy giếng, chính là Tôn cảnh, bất quá chỉ là sâu kiến dưới chân người ta mà thôi.
Cường giả Tôn cảnh trong mắt hắn, cũng chả khác gì phàm nhân.
Chênh lệch quá lớn.
Có thể làm việc cho những vị cường giả này, cho dù chỉ là nô bộc, cũng là vinh quang cùng kỳ ngộ.
Thân phận liền sẽ trở nên khác biệt, Chư Thiên Vạn Giới, hắn cũng rất muốn đến.
Thế nhưng ngay cả Thiên cảnh cũng không có tư cách tiến vào, huống chi hắn chỉ là một Tôn cảnh nhỏ nhoi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất