Núp Lùm Trăm Năm, Khi Ra Ngoài Đã Vô Địch !

Chương 104: Đã Là Kiếp Cũng Là Duyên !

Trước Sau
Editor: Kingofbattle

Chư Thiên Vạn Giới kia, là tồn tại rộng lớn ra sao ?

Nên biết rõ, tại Cửu vực năm mươi châu, thì Hoang Cổ vực là nơi rất rộng lớn, ẩn chứa rất nhiều bí mật chưa ai biết.

Giờ khắc này, Liễu Phiêu Phiêu cảm giác hiểu biết của mình bị phá vỡ.

Cảm giác bản thân rất nhỏ bé?

Đầu óc Tiêu Lương cũng mê muội, vừa rồi hắn còn lấy Nhậm Trường Hà làm gương, làm mục tiêu phấn đấu, muốn uy Cửu vực năm mươi châu.

Nhưng hiện tại, có người nói cho hắn biết, Cửu vực năm mươi châu, chẳng qua chỉ là một góc hoang vu?

Trong nháy mắt, hắn cảm giác mình chả khác gì ếch ngồi đáy giếng!

Sở Huyền rất hài lòng phản ứng của Liễu Phiêu Phiêu cùng Tiêu Lương, cảm nhận thần hồn cũng bị rung động.

Bị doạ sợ đến vỡ mật ? chỉ có thể là vậy.

Người trẻ tuổi, phải có tầm mắt rộng một chút.

Lấy Nhậm Trường Hà làm gương, tính toán bố cục cái gì, ngay cả con hàng kia cũng bị mình lừa bịp quay như chong chóng, còn đang tự hoài nghi thiên phú của mình. Cho rằng mình chính là phế vật.

"Con đường liên thông tới Chư Thiên Vạn Giới, nằm tại Hoang Cổ vực, người trẻ tuổi, phải biết phấn đấu. "

Sở Huyền dùng giọng điệu tiền bối, động viên một phen.

Liễu Phiêu Phiêu chấn động tâm thần, thì ra Hoang Cổ vực thần bí, ẩn giấu con đường liên thông tới Chư Thiên Vạn Giới?

Khó trách, vẫn luôn nghe nói Hoang Cổ vực có Thần cảnh, nhưng Thần cảnh lại không đi ra Hoang Cổ vực.

Thì ra đã đi tới Chư Thiên Vạn Giới!

Giờ khắc này, Liễu Phiêu Phiêu có cảm giác, trước kia mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao bao nhiêu.



"Đa tạ tiền bối giải thích nghi hoặc! "

Trong lòng Liễu Phiêu Phiêu rất kích động, ta đã biết một bí mật, mà vô số cường giả Thiên cảnh đau khổ tìm kiếm !

"Tiểu nữ oa không cần đa lễ. "

Bộ dáng Sở Huyền rất vui mừng.

"Bản tôn xem trạng thái thần hồn của ngươi, đúng là có chút suy yếu. "

Liễu Phiêu Phiêu lập tức kích động, chẳng lẽ tiền bối muốn giúp mình?

Đối với cường giả bực này, chuyện tái tạo nhục thân chỉ là cái phất tay mà thôi.

Kết quả là nàng suy nghĩ nhiều.

Sở Huyền có bảo vật tái tạo nhục thân, cũng sẽ không vô duyên vô cớ cho nàng....

"Trạng thái thần hồn của ngươi, đã là kiếp cũng là duyên, là kiếp hay duyên, đều dựa vào giác ngộ của ngươi. "

Liễu Phiêu Phiêu có hơi thất vọng, bất quá nghĩ lại, nếu như tiền bối đã nói đã kiếp cũng là duyên, kiếp thì nàng đã biết, còn duyên là cái gì ?

Liễu Phiêu Phiêu cung kính nói: "Mời tiền bối giải thích nghi hoặc, cái gì gọi là duyên? "

"Cũng được, bản tôn sẽ chỉ điểm cho ngươi, có thể hiểu được hay không, phải xem ngộ tính cùng cơ duyên của ngươi. "

Sở Huyền mở miệng nói ra: "Ngươi đã ở trạng thái thần hồn, tự nhiên kiếp là đã mất đi thân thể, thần hồn mất đi nhục thân, mà duyên, thì nằm tại thần hồn. "

"Làm thế nào để ngưng tụ Thần hồn ? Thần hồn chính là căn nguyên, là thứ cơ bản dùng để cảm ngộ, lấy thần hồn cảm ngộ pháp tắc đại đạo, dẫn đại đạo dung nhập vào thần hồn, thì thần hồn có thể lột xác!"

"Sau khi Thần hồn lột xác, đã có đạo vận, nắm giữ một mảnh thiên địa, thần hồn cũng chính là thiên địa, cũng chính là pháp tắc, ở bên trong thần hồn của ngươi, cũng có thể khống chế mọi pháp tắc......"

Sở Huyền giả bộ cao thâm bịp bợm vài câu, đương nhiên cũng không phải nói lung tung, trong lời của hắn cũng có vài phần căn cứ.

Nói tóm lại, chính là dẫn đạo vận vào thần hồn, dùng đạo vận làm kíp nổ, giúp thần hồn nắm giữ pháp tắc thiên địa, phạm vi được thần hồn bao bọc, mọi pháp tắc đều được khống chế trong tay.



Phàm là người xông vào phạm vi pháp tắc của nàng, sinh tử của đối phương đều bị nàng khống chế.

Nói thẳng ra, chính là lừa dối Liễu Phiêu Phiêu, thần hồn có thể dung nhập pháp tắc, khống chế pháp tắc, dưới trạng thái này, càng dễ dàng cảm ngộ đại đạo.

"Pháp tắc nằm trong tay ngươi, chẳng qua nhục thân cũng chỉ là một ý niệm. "

Sở Huyền vừa nói xong.

Ngươi đã đã nắm pháp tắc trong tay, nếu như muốn một bộ thân thể, tự nhiên rất đơn giản.

Đây chính là duyên.

Liễu Phiêu Phiêu trở nên im lặng.

Trong lòng rung động không thôi, không hổ danh là tiền bối, thần hồn lại có thể dẫn đạo vận vào, nắm giữ được pháp tắc?

Nhưng làm sao có thể dẫn đạo vận vào ?

Đại đạo rất khó lường, cho dù là cường giả Thiên cảnh, cũng không thể nắm giữ.

Thứ mà Thiên cảnh có thể khống chế, cũng là pháp tắc một mảnh thiên địa, có thể nói đã gần như hoàn thiện pháp tắc thiên địa.

Nhưng mà, vẫn không cách nào chạm tới đại đạo.

Chỗ nào mà chẳng có đại đạo, nhưng quan trọng là làm cách nào cảm ngộ?

Nàng ở trạng thái thần hồn cũng có thể gọi ra Vực của Thiên cảnh, bất quá tiêu hao rất nhiều hồn lực, không có nhục thân chống đỡ, cần rất nhiều thời gian mới có thể khôi phục.

Thần hồn của nàng, nếu như có thể nắm giữ pháp tắc trong thiên địa, thì có thể chân chính không chế pháp tắc trong thiên địa, mà không cần phải xây dựng pháp tắc ở bên trong.

Giữa hai thứ này, mạnh yếu ra sao không cần nói cũng biết.

Nếu như nàng có thể nắm giữ pháp tắc, khống chế pháp tắc một phương, cho dù đối mặt với cường giả Thiên cảnh, thì nàng cũng không sợ chút nào.

Thậm chí, có thể dựa vào pháp tắc thiên địa, phá vỡ Vực của đối phương, chém giết đối phương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau