Chương 4: Đến đây đi
Từ lần đầu tiên gặp Erik cũng đã một tuần trôi qua, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường như chưa hề có lần gặp gỡ đó. Dường như chỉ có Thiên Ân để ý đến anh còn anh chẳng chút ấn tượng nào với cậu.
Thiên Ân đã đi đi, đi lại trước cổng biệt thự của Erik cả trăm lần rồi nhưng vẫn không thấy có động tĩnh gì, trong đó vẫn im lặng như không hề có người tồn tại, không có một chút sự sống.
Thở dài lần thứ N, Thiên Ân ngồi xuống gốc cây to lớn trước căn biệt thự của Erik, anh đang ở đâu vậy, sao anh không đi ra ngoài một chút đi.
"Cậu bé à, sao cháu hôm nào cũng đến đây vậy, chỗ này cấm học sinh, cháu không vào được đâu"
Người bảo vệ có lương tâm nhắc nhở Thiên Ân, nhưng cậu không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy.
"Kệ cháu đi ạ"
Thiên Ân phất tay với người bảo vệ, mắt vẫn không rời khỏi tòa nhà. Hai tay cậu chống cằm, chăm chú tìm kiếm bóng hình nào đó.
Hôm nay anh cũng không xuất hiện sao, hazzzzzz
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Erik nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa sổ, Thiên Ân vẫn ở đó, cậu ta muốn gì đây.
Con người thật phiền phức, nếu cậu ta cứ làm như vậy sẽ gây chú ý, bất lợi với gia tộc anh.
"Để cậu ta vào"
Giọng nói lạnh băng cất lên, Erik cảm thấy mình bất lực trước Thiên Ân.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
"Mời cậu vào trong"
Thiên Ân không biết mình đã ngồi đợi bao lâu, đến được bao nhiêu chiếc lá trên cây rồi. Cuối cùng có một người từ trong tòa nhà này đi ra nói chuyện với cậu.
Gì cơ, cậu có thể vào trong à.
Thiên Ân mất vài giây để tiêu hóa thông tin vừa nhận được, sau đó cậu vội đứng dậy, phủi bụi ở quần của mình rồi đi theo người dẫn đường vào trong tòa nhà.
Cảm giác bên trong đây thật lạnh lẽo, có một luồng không khí lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng tất cả không ảnh hưởng đến tính hiếu kì của Thiên Ân, cậu vẫn ngó nghiêng xem xét khắp nơi.
Thiết kế của tòa nhà như một cung điện thời xưa, có rất nhiều đồ vật được trưng bày mà Thiên Ân nhìn vào không hiểu một chút gì cả.
"Cậu gì à, cậu sống ở đây à"
Thiên Ân cố bắt chuyện với người dẫn đường nhưng một sự thật phũ phàng, cậu hoàn toàn bị bơ, từ khi biết Erik Thiên Ân rất thường xuyên được hưởng đãi ngộ này.
Tòa lâu đài rộng và nguy nga là thế vậy nhưng Thiên Ân không thấy một bóng người nào.
Cái cậu bạn duy nhất đang dẫn Thiên Ân vào trong tòa lâu đài này thì cư xử như một cái máy, chỉ có một công dụng dẫn đường. Nhưng cậu ta rất trẻ và đẹp, từ người cậu ta cũng toát ra cái lạnh thấu xương mà Thiên Ân không thể nào lý giải được tại sao.
"Phòng cậu chủ ở cuối hành lang, cậu có thể tự mình đi đến đó, tôi chỉ có thể dẫn cậu tới đây thôi"
Người dẫn đường cung kính cúi đầu chào Thiên Ân rồi lui về phía sau, đi khuất sau một lối rẽ trước đó, để lại một mình Thiên Ân đứng ở giữa hành lang này.
Không phải chứ, Thiên Ân nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác thật đáng sợ. Tòa lâu đài này rất rộng, mà Thiên Ân lại là một người mù đường, nếu để cậu ở một nơi nào đó lạ lẫm chắc chắn cậu không thể tìm được đường về nhà.
Cậu bạn vừa rồi nói phòng của Erik ở cuối hành lang này, chỉ cần đi thẳng là tới. Thiên Ân cũng không biết mình đã đi thẳng bao nhiêu lâu rồi mà vẫn không tới được phòng cuối hành lang, đến giờ phút này cậu phải chấp nhận một sự thật là, cậu đã bị lạc.
"Erik , Erik anh đang ở đâu, tôi bị lạc rồi...."
Một tòa nhà rộng lớn, không có một bóng người nào, Thiên Ân cũng không thể tìm được đường ra, làm sao bây giờ, một cảm giác sợ hãi, lạnh lẽo bao trùm khắp người Thiên Ân.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Erik nhìn thân ảnh nhỏ bé đang loay hoay tìm đường, anh chưa bao giờ thấy một người nào ngu ngốc như cậu, đường đến cuối hành lang là một đường thẳng mà bị cậu đi thành đường rích rắc mất rồi. Thông tin về Thiên Ân cho thấy cậu ta có IQ rất cao, mà sao việc đi đường cũng không đi nổi.
Thấy Thiên Ân sắp khóc đến nơi, cuối cùng Erik cũng xuất hiện trước mặt cậu.
Một tuần rồi cậu mới được gặp lại Erik, nhưng không ngờ lại gặp trong cái hoàn cảnh cậu đang bị lạc đường trong ngôi nhà của anh thế này.
Đang trong trạng thái lo sợ, khi Erik xuất hiện trước mặt cậu, anh không khác nào vị chúa cứu thế, ánh sáng le lói trong màn đêm đen kịt.
"E..rik"
Thiên Ân nhanh chạy đến bên cạnh Erik, hai tay ôm lấy vòng eo của anh, rúc đầu vào khuôn ngực rắn chắc của Erik, đúng là dọa chết bảo bối mà.
Erik hơi bất ngờ trước hành động của Thiên Ân nhưng cũng không đẩy cậu ta ra.
Sau khi ăn no đủ đậu hũ, tiểu yêu tinh nào đó mới ló mặt ra khỏi khuôn ngực của Erik, cười, cười nói với anh.
"Erik, tòa này rộng thật đó, tôi bị lạc"
Thiên Ân cố chớp chớp đôi mắt của mình để lấy được sự đồng cảm của Erik, nhưng vị hoàng tử Vampire chỉ gỡ những chiếc móng heo mà Thiên Ân đang bám trên người anh xuống rồi nói.
"Đi theo tôi"
Thái độ thật dửng dưng mà, anh có biết cậu là khách không, cậu là khách đó, có thể đối xử ân cần với cậu một chút được không, Thiên Ân lẩm bẩm sau lưng anh rồi phụng phịu chạy theo sau Erik.
Người đăng trước cậu bất giác mỉm cười.
Thiên Ân đã đi đi, đi lại trước cổng biệt thự của Erik cả trăm lần rồi nhưng vẫn không thấy có động tĩnh gì, trong đó vẫn im lặng như không hề có người tồn tại, không có một chút sự sống.
Thở dài lần thứ N, Thiên Ân ngồi xuống gốc cây to lớn trước căn biệt thự của Erik, anh đang ở đâu vậy, sao anh không đi ra ngoài một chút đi.
"Cậu bé à, sao cháu hôm nào cũng đến đây vậy, chỗ này cấm học sinh, cháu không vào được đâu"
Người bảo vệ có lương tâm nhắc nhở Thiên Ân, nhưng cậu không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy.
"Kệ cháu đi ạ"
Thiên Ân phất tay với người bảo vệ, mắt vẫn không rời khỏi tòa nhà. Hai tay cậu chống cằm, chăm chú tìm kiếm bóng hình nào đó.
Hôm nay anh cũng không xuất hiện sao, hazzzzzz
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Erik nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa sổ, Thiên Ân vẫn ở đó, cậu ta muốn gì đây.
Con người thật phiền phức, nếu cậu ta cứ làm như vậy sẽ gây chú ý, bất lợi với gia tộc anh.
"Để cậu ta vào"
Giọng nói lạnh băng cất lên, Erik cảm thấy mình bất lực trước Thiên Ân.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
"Mời cậu vào trong"
Thiên Ân không biết mình đã ngồi đợi bao lâu, đến được bao nhiêu chiếc lá trên cây rồi. Cuối cùng có một người từ trong tòa nhà này đi ra nói chuyện với cậu.
Gì cơ, cậu có thể vào trong à.
Thiên Ân mất vài giây để tiêu hóa thông tin vừa nhận được, sau đó cậu vội đứng dậy, phủi bụi ở quần của mình rồi đi theo người dẫn đường vào trong tòa nhà.
Cảm giác bên trong đây thật lạnh lẽo, có một luồng không khí lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng tất cả không ảnh hưởng đến tính hiếu kì của Thiên Ân, cậu vẫn ngó nghiêng xem xét khắp nơi.
Thiết kế của tòa nhà như một cung điện thời xưa, có rất nhiều đồ vật được trưng bày mà Thiên Ân nhìn vào không hiểu một chút gì cả.
"Cậu gì à, cậu sống ở đây à"
Thiên Ân cố bắt chuyện với người dẫn đường nhưng một sự thật phũ phàng, cậu hoàn toàn bị bơ, từ khi biết Erik Thiên Ân rất thường xuyên được hưởng đãi ngộ này.
Tòa lâu đài rộng và nguy nga là thế vậy nhưng Thiên Ân không thấy một bóng người nào.
Cái cậu bạn duy nhất đang dẫn Thiên Ân vào trong tòa lâu đài này thì cư xử như một cái máy, chỉ có một công dụng dẫn đường. Nhưng cậu ta rất trẻ và đẹp, từ người cậu ta cũng toát ra cái lạnh thấu xương mà Thiên Ân không thể nào lý giải được tại sao.
"Phòng cậu chủ ở cuối hành lang, cậu có thể tự mình đi đến đó, tôi chỉ có thể dẫn cậu tới đây thôi"
Người dẫn đường cung kính cúi đầu chào Thiên Ân rồi lui về phía sau, đi khuất sau một lối rẽ trước đó, để lại một mình Thiên Ân đứng ở giữa hành lang này.
Không phải chứ, Thiên Ân nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác thật đáng sợ. Tòa lâu đài này rất rộng, mà Thiên Ân lại là một người mù đường, nếu để cậu ở một nơi nào đó lạ lẫm chắc chắn cậu không thể tìm được đường về nhà.
Cậu bạn vừa rồi nói phòng của Erik ở cuối hành lang này, chỉ cần đi thẳng là tới. Thiên Ân cũng không biết mình đã đi thẳng bao nhiêu lâu rồi mà vẫn không tới được phòng cuối hành lang, đến giờ phút này cậu phải chấp nhận một sự thật là, cậu đã bị lạc.
"Erik , Erik anh đang ở đâu, tôi bị lạc rồi...."
Một tòa nhà rộng lớn, không có một bóng người nào, Thiên Ân cũng không thể tìm được đường ra, làm sao bây giờ, một cảm giác sợ hãi, lạnh lẽo bao trùm khắp người Thiên Ân.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Erik nhìn thân ảnh nhỏ bé đang loay hoay tìm đường, anh chưa bao giờ thấy một người nào ngu ngốc như cậu, đường đến cuối hành lang là một đường thẳng mà bị cậu đi thành đường rích rắc mất rồi. Thông tin về Thiên Ân cho thấy cậu ta có IQ rất cao, mà sao việc đi đường cũng không đi nổi.
Thấy Thiên Ân sắp khóc đến nơi, cuối cùng Erik cũng xuất hiện trước mặt cậu.
Một tuần rồi cậu mới được gặp lại Erik, nhưng không ngờ lại gặp trong cái hoàn cảnh cậu đang bị lạc đường trong ngôi nhà của anh thế này.
Đang trong trạng thái lo sợ, khi Erik xuất hiện trước mặt cậu, anh không khác nào vị chúa cứu thế, ánh sáng le lói trong màn đêm đen kịt.
"E..rik"
Thiên Ân nhanh chạy đến bên cạnh Erik, hai tay ôm lấy vòng eo của anh, rúc đầu vào khuôn ngực rắn chắc của Erik, đúng là dọa chết bảo bối mà.
Erik hơi bất ngờ trước hành động của Thiên Ân nhưng cũng không đẩy cậu ta ra.
Sau khi ăn no đủ đậu hũ, tiểu yêu tinh nào đó mới ló mặt ra khỏi khuôn ngực của Erik, cười, cười nói với anh.
"Erik, tòa này rộng thật đó, tôi bị lạc"
Thiên Ân cố chớp chớp đôi mắt của mình để lấy được sự đồng cảm của Erik, nhưng vị hoàng tử Vampire chỉ gỡ những chiếc móng heo mà Thiên Ân đang bám trên người anh xuống rồi nói.
"Đi theo tôi"
Thái độ thật dửng dưng mà, anh có biết cậu là khách không, cậu là khách đó, có thể đối xử ân cần với cậu một chút được không, Thiên Ân lẩm bẩm sau lưng anh rồi phụng phịu chạy theo sau Erik.
Người đăng trước cậu bất giác mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất