Chương 7
Ngủ một lúc thì tới tầm chiều, cô thức dậy xuống giường, suy nghĩ có nên xin phép mẹ cho cô đi qua nhà Minh chơi. Nghĩ hồi lâu cô cũng xin mẹ đi chơi.
Qua tới nhà cậu, mẹ cậu thấy có người tới nhà liền chạy ra xem thì thấy cô, mẹ cậu vui cười hỏi han
“ ểy, Phương Anh cháu đi qua đây có chuyện gì sao!”
Cô cười tươi lễ phép nói:“ dạ con qua thăm bạn Minh ạ!”
Mẹ cậu cười ròi dẫn cô lên lầu. Mở cửa phòng, thấy cậu nằm trên giường nhưng tay cầm sách toán nâng cao. Cậu đang đọc sách nghe tiếng mở cửa, quay đầu lại nhìn thấy cô đang đứng, sợ cô mỏi chân nên cậu
“ tôi biết tôi đẹp trai rồi nên đừng đứng đấy ngắm nữa!”
Nghe cậu nói câu này cô liền lộ bộ mặt chán ghét mỉa mai nói:“ Cậu mà cũng tự khen mình đẹp sao!!”
cậu chàng nghe cô nói có hơi mắc cỡ vì câu nói hồi nãy nhưng trong câu cũng có dụ ý tại cô ngốc quá nên không nhận ra thôi.
Cô quanh tay trước ngực vênh mặt nói:“ nói tới đẹp trai thì phải là La Vân Hi chồng tôi!!”
Minh khó hiểu: “ La Vân Hi????”
Cô mỉa mai: “ cậu sao mà biết được chứ!”
Minh cười nhẹ rồi thừa nhận cậu không biết anh ấy. Anh ấy là ai đồ trong mắt cô vì hồi trước cô xem phim vì nam chính quá đẹp trai nên cô tìm hiểu anh ấy và biết được. Minh lái qua chủ đề khác hỏi cô
“ Thứ hai kiểm tra toán học bài chưa?”
Cô nghe thì bảo: “ nhưng nay mới thứ bảy mà chơi chứ ai lại học với lại đã học cả một tuần rồi cậu không thể nào tha tôi sao!”
Minh nghe cô than thở: “ tôi khát nước tôi cốc nước đi Phương Anh!”
cô vớ lấy bình nước bên cạnh, rót một ly đưa tới cho cậu.
“ nè!”
“ cảm ơn!”
Uống xong cậu để ca nước lên trên kệ đầu giường- cái kệ chứa toàn là sách với sách cô nhìn muốn hoa mắt. Cậu nằm xuống chỉ tay lên bàn
“ trong quyển vở màu cam có tờ giấy lấy ra đọc và làm bài cấm dở tài liệu khó thì bảo tôi chỉ!”
Cô ngạc nhiên nói với giọng điệu ấm ức: “ tôi qua thăm cậu mà cậu nỡ bắt tôi học sao?”
Minh thở dài: “ xin lỗi, nếu cậu không làm thì bài kiểm tra đợi tới cậu sẽ dưới trung bình nên là cậu cứ làm đi!”
Cô tuy không muốn nhưng nghĩ tới bài kiểm tra sắp tới mà dưới trung bình chắc cô khóc dữ lắm cô đồng ý với cậu, ngồi làm bài cậu giao, khó quá cô leo lên giường ngồi cạnh cậu để nghe cậu chỉ bài rồi làm lại.
Tới bảy giờ tối, cô đòi đi về, cậu cũng đồng ý thả cô về, xuống nhà cô chào tạm biệt mẹ cậu và bố cậu để đi về. Ra tới sân, mùi hương hoa hồng quen thuộc, trời tối cô chạy nhanh về nhà bởi cô sợ ma, cậu chàng nhìn ra cửa sổ thấy bóng dáng bé nhỏ đáng yêu đi nhanh trong trời tối nay rằm ánh trăng khá sáng nên cũng dễ nhìn đường.
Cậu cầm điện thoại thấy dòng tin nhắn từ cô ba giờ chiều.
' Minh, tớ qua nhà cậu được không'
'tớ qua nhá'
'xem tin nhắn coi'
'chảnh thiệt chớ'
'tớ qua đâyyy...'
Cậu cầm điện thoại đọc tin nhắn mà cười thầm bỗng có tin nhắn từ cô
' Minh cậu giao thêm mấy bài nữa cho tui làm đi!'
' Sao, nghiện rồi à!'
' nhắn nghe như nghiện ma túy vại'
' sticker mặt cười'
Cậu gửi cô một số bài tập cho cô làm. Cậu bảo cô ăn cơm rồi ngồi chơi một lúc rồi hẵng làm. Cô cũng nghe lời dữ lắm ngoan ngoãn giải lao rồi tầm tám giờ ngồi vào bàn học bài. Cô làm tới câu hai mươi sáu thì bí quá nên nhắn tin hỏi cậu
' Minh ơi câu 26 đọc không hiểu'
'....'
Chỉ cho cô xong cậu hỏi:“ hiểu chưa?”
Cô nhắn trả lời:“ hiểu roài!!”
Áp dụng những công thức cậu nói cô cũng giải ra cô nghĩ “ hóa ra mình cũng thông minh!” cô quay qua nhìn chậu bạc hà bé nhỏ của mình, chọc chọc vào chiếc lá xanh ấy cười ngây ngô. Cô mệt lử người, lao thẳng lên giường êm ái của mình, nhìn lên trần nhà, thầm hứa sẽ cố gắng để làm bác sĩ. Bác sĩ - ngành nghề cô đã tự chọn và đặt định hướng cho mình, cô đã thi học sinh giỏi năm cấp 2 và đạt giải nhì huyện, quá xuất sắc đó là đối với cô, trong tất cả các môn cô thích và hiểu nhất là môn sinh vì sao cô lại vô a1 thì là bởi ở đây là nông thôn hầu hết tất cả học sinh đều chọn khối xã hội vì số học sinh mỗi lớp có hạn nên trường đã hòa a1 và a2 vào nhau. Đó là lý do cô cần nỗ lực.
Qua tới nhà cậu, mẹ cậu thấy có người tới nhà liền chạy ra xem thì thấy cô, mẹ cậu vui cười hỏi han
“ ểy, Phương Anh cháu đi qua đây có chuyện gì sao!”
Cô cười tươi lễ phép nói:“ dạ con qua thăm bạn Minh ạ!”
Mẹ cậu cười ròi dẫn cô lên lầu. Mở cửa phòng, thấy cậu nằm trên giường nhưng tay cầm sách toán nâng cao. Cậu đang đọc sách nghe tiếng mở cửa, quay đầu lại nhìn thấy cô đang đứng, sợ cô mỏi chân nên cậu
“ tôi biết tôi đẹp trai rồi nên đừng đứng đấy ngắm nữa!”
Nghe cậu nói câu này cô liền lộ bộ mặt chán ghét mỉa mai nói:“ Cậu mà cũng tự khen mình đẹp sao!!”
cậu chàng nghe cô nói có hơi mắc cỡ vì câu nói hồi nãy nhưng trong câu cũng có dụ ý tại cô ngốc quá nên không nhận ra thôi.
Cô quanh tay trước ngực vênh mặt nói:“ nói tới đẹp trai thì phải là La Vân Hi chồng tôi!!”
Minh khó hiểu: “ La Vân Hi????”
Cô mỉa mai: “ cậu sao mà biết được chứ!”
Minh cười nhẹ rồi thừa nhận cậu không biết anh ấy. Anh ấy là ai đồ trong mắt cô vì hồi trước cô xem phim vì nam chính quá đẹp trai nên cô tìm hiểu anh ấy và biết được. Minh lái qua chủ đề khác hỏi cô
“ Thứ hai kiểm tra toán học bài chưa?”
Cô nghe thì bảo: “ nhưng nay mới thứ bảy mà chơi chứ ai lại học với lại đã học cả một tuần rồi cậu không thể nào tha tôi sao!”
Minh nghe cô than thở: “ tôi khát nước tôi cốc nước đi Phương Anh!”
cô vớ lấy bình nước bên cạnh, rót một ly đưa tới cho cậu.
“ nè!”
“ cảm ơn!”
Uống xong cậu để ca nước lên trên kệ đầu giường- cái kệ chứa toàn là sách với sách cô nhìn muốn hoa mắt. Cậu nằm xuống chỉ tay lên bàn
“ trong quyển vở màu cam có tờ giấy lấy ra đọc và làm bài cấm dở tài liệu khó thì bảo tôi chỉ!”
Cô ngạc nhiên nói với giọng điệu ấm ức: “ tôi qua thăm cậu mà cậu nỡ bắt tôi học sao?”
Minh thở dài: “ xin lỗi, nếu cậu không làm thì bài kiểm tra đợi tới cậu sẽ dưới trung bình nên là cậu cứ làm đi!”
Cô tuy không muốn nhưng nghĩ tới bài kiểm tra sắp tới mà dưới trung bình chắc cô khóc dữ lắm cô đồng ý với cậu, ngồi làm bài cậu giao, khó quá cô leo lên giường ngồi cạnh cậu để nghe cậu chỉ bài rồi làm lại.
Tới bảy giờ tối, cô đòi đi về, cậu cũng đồng ý thả cô về, xuống nhà cô chào tạm biệt mẹ cậu và bố cậu để đi về. Ra tới sân, mùi hương hoa hồng quen thuộc, trời tối cô chạy nhanh về nhà bởi cô sợ ma, cậu chàng nhìn ra cửa sổ thấy bóng dáng bé nhỏ đáng yêu đi nhanh trong trời tối nay rằm ánh trăng khá sáng nên cũng dễ nhìn đường.
Cậu cầm điện thoại thấy dòng tin nhắn từ cô ba giờ chiều.
' Minh, tớ qua nhà cậu được không'
'tớ qua nhá'
'xem tin nhắn coi'
'chảnh thiệt chớ'
'tớ qua đâyyy...'
Cậu cầm điện thoại đọc tin nhắn mà cười thầm bỗng có tin nhắn từ cô
' Minh cậu giao thêm mấy bài nữa cho tui làm đi!'
' Sao, nghiện rồi à!'
' nhắn nghe như nghiện ma túy vại'
' sticker mặt cười'
Cậu gửi cô một số bài tập cho cô làm. Cậu bảo cô ăn cơm rồi ngồi chơi một lúc rồi hẵng làm. Cô cũng nghe lời dữ lắm ngoan ngoãn giải lao rồi tầm tám giờ ngồi vào bàn học bài. Cô làm tới câu hai mươi sáu thì bí quá nên nhắn tin hỏi cậu
' Minh ơi câu 26 đọc không hiểu'
'....'
Chỉ cho cô xong cậu hỏi:“ hiểu chưa?”
Cô nhắn trả lời:“ hiểu roài!!”
Áp dụng những công thức cậu nói cô cũng giải ra cô nghĩ “ hóa ra mình cũng thông minh!” cô quay qua nhìn chậu bạc hà bé nhỏ của mình, chọc chọc vào chiếc lá xanh ấy cười ngây ngô. Cô mệt lử người, lao thẳng lên giường êm ái của mình, nhìn lên trần nhà, thầm hứa sẽ cố gắng để làm bác sĩ. Bác sĩ - ngành nghề cô đã tự chọn và đặt định hướng cho mình, cô đã thi học sinh giỏi năm cấp 2 và đạt giải nhì huyện, quá xuất sắc đó là đối với cô, trong tất cả các môn cô thích và hiểu nhất là môn sinh vì sao cô lại vô a1 thì là bởi ở đây là nông thôn hầu hết tất cả học sinh đều chọn khối xã hội vì số học sinh mỗi lớp có hạn nên trường đã hòa a1 và a2 vào nhau. Đó là lý do cô cần nỗ lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất