Chương 31: Tái kiến
(Xưng hô chương này hơi rắc rối, nên mình để Nặc Mạn Đại Đế là "ngài" nha:"> Lâm Sắt vẫn là "hắn", Y Lai là "y")
---------
Hoàng đế Đế Quốc là người trầm ổn và tràn ngập uy nghiêm, từ trước đến giờ hỉ nộ không hiện rõ. Nhưng mà, khi ngài biết Lâm Sắt vội vã xông vào hoàng cung, Nặc Mạn Đại Đế không nhịn được cười to lên, cười đến thủ vệ cũng không màng lễ nghi nữa, hai mắt không nhịn được nhìn ngài chằm chằm.
Thời điểm Lâm Sắt bước vào tẩm cung, Nặc Mạn Đại Đế đã khôi phục uy nghiêm như xưa. Ngài mặc thường phục, ngồi ở chỗ đó, trong tay cầm quang não, đang chăm chú xem tin tức Đế Quốc, tư thái nhàn nhã, kiêu ngạo cùng quý phái không hề thuyên giảm.
"Bệ hạ, Y Lai đâu?" Lâm Sắt cực lực kiềm nén tâm tình của chính mình, hỏi.
Nặc Mạn Đại Đế ngẩng đầu nhìn Lâm Sắt một chút, Lâm Sắt luôn trầm ổn mà nghiêm túc, lúc này trên mặt mang theo lo lắng cùng hoảng loạn khó có thể che giấu: "Lâm Sắt, trước khi gặp Y Lai, trẫm muốn hỏi ngươi một vấn đề."
Lâm Sắt vội vàng muốn gặp được Y Lai, trong lòng hơi không kiên nhẫn, trên mặt cũng biểu hiện ra: "Bệ hạ, thỉnh vấn."
"Ở trong lòng ngươi, Y Lai đến tột cùng là tính là gì? Ngươi gặp được Y Lai rồi lại định làm như thế nào? A Thụy Tư đã tỉnh rồi." Nặc Mạn Đại Đế nói, ánh mắt của ngài thẳng tắp nhìn Lâm Sắt, không cho hắn một chút đường để lui.
Lâm Sắt không muốn nghĩ đến vấn đề này, tay hắn nắm thành quyền, lại thả ra. Động tác như thế lặp lại mấy lần, môi cũng khẩn trương mím lại. Nặc Mạn Đại Đế đợi rất lâu cũng chưa nhận được câu trả lời chắc chắn của hắn.
"Lâm Sắt, ta hi vọng ngươi không gặp lại Y Lai." Nặc Mạn Đại Đế nói.
Lâm Sắt nhìn Nặc Mạn Đại Đế, ánh mắt trở nên sắc bén, hai người liền như vậy thẳng thắn đối diện, Lâm Sắt mở miệng trước: "Tôi nhất định phải thấy em ấy! Bệ hạ, em ấy đang ở đâu?"
"Y sẽ không chịu gặp ngươi." Nặc Mạn Đại Đế nói.
Đáp án như vậy khiến Lâm Sắt cảm giác vô cùng khó chịu, thế nhưng lại nằm trong dự liệu. Khoảng thời gian này, thái độ của Y Lai đối với hắn xem ra là hận nhiều hơn yêu, Y Lai căn bản vốn không muốn gặp hắn. Hắn xác thực đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với Y Lai, chuyện này tích dần, rốt cục cũng đến lúc báo ứng.
"Tôi muốn nhìn em ấy một chút, muốn xác nhận em ấy mạnh khỏe." Lâm Sắt lui một bước nói, "Còn có đứa bé nữa, tôi muốn nhìn con của tôi!"
Từ đối Y Lai xem thường, hiện tại làm tình thánh, Nặc Mạn Đại Đế đối Lâm Sắt cũng là nhìn với cặp mắt khác xưa. Chỉ là nói đến đứa bé kia, Nặc Mạn Đại Đế liền cảm thấy buồn cười.
"Con trai của ngươi? Ngươi xưa nay không có xem đứa nhỏ của y là con ngươi." Nặc Mạn Đại Đế lộ ra một nụ cười xỏ xiên.
Nặc Mạn Đại Đế đối với bản tính Lâm Sắt vô cùng hiểu rõ. Lâm Sắt vốn dĩ là người vô cùng cực đoan, đối với người mình yêu thì cực kỳ bao che khuyết điểm, mà đối người không yêu thì lại vô cùng lạnh lùng. Giống như trước kia, hắn vì muốn cứu A Thụy Tư, lại hoàn toàn không đem chuyện sống chết của Y Lai để ở trong mắt. Nếu như không phải bây giờ hắn đối Y Lai có cảm tình, cho dù là con trai của hắn, hắn cũng sẽ không nhìn đến tình thâm phụ tử.
"Giao tộc rất ít người để tâm đến cha mình, họ chỉ thân cận với chính người đã thai nghén mình là đủ rồi." Nặc Mạn Đại Đế sâu xa nói.
Câu nói này khiến Lâm Sắt vô cùng không vui. Ánh mắt Lâm Sắt có chút lãnh khí, ngữ khí bình tĩnh nói: "Bệ hạ, sinh nhật ngài cũng sắp tới rồi. Tôi đồng ý dùng hồng lam khoáng tinh làm quà mừng thọ."
Hồng lam khoáng tinh sản lượng thu vào hằng năm có thể chi cho cả hoàng tộc trong một năm. Nặc Mạn Đại Đế xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, trầm mặc trong chốc lát mới nói: "Y đã không còn ở Đế Quốc nữa."
Lông mày Lâm Sắt cau lên thật chặt: "Em ấy trước đây không lâu mới vừa xuất viện, làm sao có khả năng không ở Đế Quốc?"
Nặc Mạn Đại Đế nhìn đồng hồ: "Y vừa rời khỏi mới một canh giờ trước. Lâm Sắt, nếu như ngươi đến sớm một chút, có thể nhìn thấy y một lần."
Sớm một chút... một chút sớm đó hắn vẫn còn đang bồi tiếp A Thụy Tư nói chuyện. Tâm tình Lâm Sắt đột nhiên trở nên nổi quạu, đồng thời còn có hối hận cùng bất đắc dĩ. Hắn cần thời gian suy nghĩ vị trí của Y Lai cùng A Thụy Tư, thế nhưng Y Lai sẽ không cho hắn thời gian, sẽ không một mực chờ đợi hắn. Ai hắn cũng không thể hận, chỉ có thể hận chính mình.
"Lúc Y Lai đi, có nói cái gì không?" Lâm Sắt hỏi.
"Y nói y sẽ không trở về Đế Quốc." Nặc Mạn Đại Đế nói, "Hơn nữa, y đã không còn nhớ rõ ngươi."
Trên mặt Lâm Sắt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Nặc Mạn Đại Đế kể chuyện Y Lai sau khi tỉnh lại đã quên hắn không sót một chữ. Lâm Sắt rốt cuộc duy trì không nổi dáng vẻ trầm ổn nữa. Con mắt dần đỏ lên, cỗ khí lạnh lùng cũng biến mất rồi, trở nên cụt hứng vô cùng.
Y Lai đi rồi, còn đem hắn quên đến sạch sành sanh. Chuyện giữa bọn họ, tốt xấu gì Y Lai đều quên hết. Từ nay về sau, cái tên Lâm Sắt này hoàn toàn xa lạ đối với Y Lai. Y có một cuộc sống mới, gặp bằng hữu mới, yêu người xa lạ, sẽ kết hôn, cùng người khác sống đến hết đời. Mà những điều này, lại không có can hệ gì đến hắn. Nhưng mà những chuyện này, đều là do một tay hắn tạo nghiệt, là hắn nghĩ sai lầm, là hắn đẩy Y Lai ra xa khỏi hắn. Sắc mặt Lâm Sắt hết sức khó coi, lông mày cũng cau lại thật chặt. Thời khắc ấy, hắn đột nhiên ý thức được cái gì đối với mình trọng yếu nhất, nhưng vật trọng yếu kia đã kinh từ trong bàn tay hắn trốn mất, cái gì cũng không để lại. Trong tay hắn chẳng còn lại gì, trong lòng cũng là vắng vẻ.
Đây là báo ứng. Hắn là kẻ nhu nhược, chuyện chính mình đã tin mấy năm nay lại là giả tạo. Hắn vẫn cho rằng chính mình yêu A Thụy Tư, còn yêu hơn mười năm, không ai có thể thay thế được vị trí của A Thụy Tư. Nhưng mà giờ phút này, khi biết Y Lai hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời hắn, hắn lại khó chịu như vậy, khó chịu đến khó thở. Đây là hắn tự làm tự chịu. Hắn phải dùng hết khí lực toàn thân, mới không có ngã xuống.
Lâm Sắt không nói gì thêm, mà xoay người đi ra ngoài. Mặt hắn không chút cảm xúc, bước chân chầm chậm mà kiên định, chỉ là bóng lưng lại không khỏi nói lên sự trống vắng. Nặc Mạn Đại Đế đứng dậy, nét giễu cợt trên mặt biến mất, tức giận trong lòng cũng biến mất. Trong lòng ngài cũng rõ ràng, tự cho rằng Y Lai mãi bên cạnh, tự biết mình cũng quan tâm Y Lai, kỳ thực chuyện ngài làm đối với Y Lai cùng Lâm Sắt không hề khác gì nhau. Y Lai quên Lâm Sắt, thái độ của y đối với ngài cũng lạnh lùng. Đây chính là nội tâm Y Lai mách bảo, ngài cũng chưa từng nhìn thấu được suy nghĩ của Y Lai.
Lâm Sắt mất đi Y Lai, mà ngài cũng mất đi Y Lai.
Chốn hoàng cung vốn không có tình cảm, chỉ có lợi ích. Đây là lời nói phụ thân từng dạy cho ngài. Qua nhiều năm như vậy, Nặc Mạn Đại Đế cũng là dựa theo câu nói này mà làm. Ngài được rất nhiều thứ, nhưng cũng mất đi rất nhiều. Thời điểm một thân một mình ngồi ở bên trong hoàng cung trống vắng, ngài cũng cảm giác được cô độc.
Chỉ là, đây cũng là lựa chọn của ngài, ngài là nhà chính trị gia ưu tú, vĩnh viễn lựa chọn thứ có lợi nhất đối với mình. Ngài không hối hận, cũng không thể hối hận. Ngài phải là hoàng đế vĩ đại nhất trong lịch sử Đế Quốc, được ghi chép vào trong sách sử, cho người đời nhớ công lao của ngài.
Sắc mặt thất thần của Nặc Mạn Đại Đế biến mất, trở nên kiên định, trong mắt lóe ra một tia sáng lạnh lẽo.
G654 là một chiếc phi thuyền chở khách, từ Đế Quốc đi Phong Thần tinh. Bởi vì khí hậu, hành khách trên thuyền cũng không nhiều, trong khoang thuyền to lớn, chỉ có mấy người ngồi lẻ loi rời rạc. Từ Đế Quốc đến Phong Thần tinh, cách mấy trăm năm ánh sáng, lại chỉ đi trong một ngày một đêm, là bay đường dài, chuyến đi kiểu này phi thường vô vị. Chỉ có rải rác mấy người ngồi, nhưng không đến nỗi quạnh quẽ, trái lại có tiếng cười nói phân tán, chủ yếu tập trung ở phía thanh niên ngồi trong góc kia.
Thanh niên kia ăn mặc rất nhẹ nhàng, áo thun rộng, quần đen, trên đầu mang mũ lưỡi trai. Dung mạo y cũng rất xuất sắc, tóc ngắn đỏ hồng, ánh mắt xanh lam, ngũ quan tinh xảo, lúc cười lên ánh mắt sáng lóa. Nam nhân như vậy vốn được rất nhiều người yêu thích, hơn nữa thanh niên còn biết làm ảo thuật, rất nhanh hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Sự việc này bắt nguồn từ một vị lão nhân cùng một đứa nhỏ ngồi bên cạnh chàng trai. Đứa nhỏ vì phải rời cha mẹ, cùng ông đi thăm người thân nơi khác mà cứ nỉ non khóc, lão nhân dỗ rất lâu, cuối cùng vẫn là bó tay. Chàng trai lại biến ra một quả cầu phát sáng đưa cho đứa nhỏ, nó liền ngưng tiếng khóc. Những đứa bé khác trên phi thuyền thấy vậy, cũng hiếu kỳ tới gần, tranh nhau muốn thứ ấy. Thanh niên liền cười mỉm biến ra đủ thứ, tiếp đó liền cười cười nói nói, rất nhiều người lớn cũng xông tới.
"Tiểu tử, ngươi đi Phong Thần tinh làm cái gì? Là đi nghỉ phép sao?"
"Định cư."
"Phong Thần tinh quang cảnh ưu mỹ, khí hậu ấm áp, là một nơi thích hợp để ở lại, mắt nhìn của tiểu tử ngươi thật tốt."
Thanh niên không khiêm tốn chút nào: "Đó là tất nhiên."
"Ngươi muốn đi thành phố nào?" Lão nhân tiếp tục hỏi.
"Hải Na thành." Thanh niên nói ra một cái tên.
"Hải Na thành là thành phố ven biển, phong cảnh không tệ, có điều hải đảo kia..." Lão nhân tựa hồ nghĩ đến chuyện gì rất đáng sợ, đột nhiên im bặt.
"Anh trai, anh có người yêu chưa?" Một cô bé đỏ mặt nói.
Thanh niên sửng sốt một chút, trong đầu chợt có gì đó lóe lên, rất nhanh liền biến mất không còn tăm hơi. Thanh niên lắc lắc đầu.
"Ôi, Nancy mến anh đẹp trai này sao?" Có người chế nhạo nói.
Bé gái mặt càng thêm đỏ, đâm đâm đầu ngón tay nói: "Anh xem em như thế nào?"
"Không được, chờ em thành niên, anh đã thành lão già." Thanh niên nhìn cây cải đỏ cao đến đầu gối mình, nghiêm túc hồi đáp.
Bé gái trề môi, lộ ra vẻ mặt đưa đám, những người khác đều bắt đầu cười ha hả. Phi thuyền gặp phải một trận bão, đột nhiên có chút bất ổn, tiểu cô nương đột nhiên nhảy cẫng lên, tứ chi ôm lấy thanh niên thật chặt, thanh niên cũng theo bản năng mà ôm lấy nó. Chờ hết gió, trong phi thuyền lại tĩnh lặng, bé gái còn núp ở trong lồng ngực thanh niên, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Em rất nhanh sẽ lớn lên, em sẽ sinh con cho anh."
Lại thêm một trận tiếng cười.
"Ai da, huynh đệ, tiểu hoa đào như thế cũng trêu chọc." Một cái thanh âm trung niên vang lên. Thanh âm quay đầu nhìn lại, liền thấy một tên béo tai to mặt lớn thịt mỡ lắc lư đi đến, trên người mập mạp này còn mặc y phục của nhân viên phi thuyền.
Thanh niên kia chính là Y Lai, mà mập mạp này chính là tên béo đáng chết.
Y Lai nhìn tên mập kia, vẻ mặt khó có thể che giấu: "Anh tại sao lại ở đây?"
Bé gái cảnh giác: "Chú là ai?"
Tên mập từng bước nhỏ đi tới, tiếp đó trên ngực Y Lai chọt chọt một hồi: "Đây là chồng ta!"
Y Lai:...
Bé gái từ trên người Y Lai nhảy xuống, một mặt thương tâm mà nhìn Y Lai: "Hóa ra anh đã có vợ..."
Vợ... tên mập sao? Y Lai nỗ lực nhịn xuống kích động muốn nôn mửa, đối với dung nhan tên mập này, y vẫn là nuốt không nổi. Ánh mắt của mọi người bay qua bay lại trên người Y Lai cùng tên mập, cuối cùng đều làm ra vẻ mặt >.< *, ánh mắt khó chịu dời đi chỗ khác.
(>.< *: Trong bản Qt đề là "thôn phẩn"... mình không biết nó là cái gì a T^T nên để tạm vậy. Ai biết xin chỉ giáo để mình sửa lại nga:">)
Tên mập đặt mông ngồi lên đùi Y Lai, chân Y Lai suýt chút nữa là phế luôn...
"Anh sao lại ở chỗ này?" Y Lai nhỏ giọng, chỉ có hai người mới nghe được.
"Tôi đang chờ cậu."
"Anh là người của Nặc Mạn Đại Đế?" Y Lai nói. Y Lý là người của Nặc Mạn Đại Đế, tên mập này cũng vậy.
"Hiện tại ta là người của cậu." Tên mập hướng về phía Y Lai quăng một ánh mắt mị hoặc.
Y Lai liền đem tên mập một cước đạp xuống đất, tên mập bắt đầu thút thít khóc. Y Lai hai chân tréo nguẩy, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Phi thuyền thông báo bắt đầu giảm tốc độ, trong tầm nhìn của Y Lai, xuất hiện một hành tinh xanh lam.
Là nơi y muốn đến.
Hải Na thành ở Phong Thần tinh.
Trong phi thuyền đột nhiên vang lên tiếng còi báo động, chung quanh lóng lánh hồng quang*, màu đỏ đại biểu cho nguy hiểm, đây là cảnh báo nguy hiểm! Trong khoang thuyền to lớn bắt đầu huyên náo, tên mập mắng một tiếng, vội vã từ mặt đất đứng dậy, ngồi vào một chỗ vào thắt chặt dây an toàn.
(Hồng quang*: Ánh sáng đỏ, giống cái đèn chớp chớp trên xe cấp cứu á)
Thân thuyền bắt đầu lung lay, mọi người mất khống chế ngã người về phía trước. Ánh mắt Y Lai rơi ra ngoài cửa sổ, hành tinh xanh lam kia đã biến mất rồi, bên trong tầm mắt chỉ còn lại ánh lửa lấp lóe.
Cảm giác không trọng lực ập đến, trong đầu Y Lai trống rỗng, tiếng còi báo động sắc bén, tiếng người thét chói tai, hết thảy đột nhiên trở nên xa xôi, nghênh tiếp y chỉ có bóng đêm...
-------
---------
Hoàng đế Đế Quốc là người trầm ổn và tràn ngập uy nghiêm, từ trước đến giờ hỉ nộ không hiện rõ. Nhưng mà, khi ngài biết Lâm Sắt vội vã xông vào hoàng cung, Nặc Mạn Đại Đế không nhịn được cười to lên, cười đến thủ vệ cũng không màng lễ nghi nữa, hai mắt không nhịn được nhìn ngài chằm chằm.
Thời điểm Lâm Sắt bước vào tẩm cung, Nặc Mạn Đại Đế đã khôi phục uy nghiêm như xưa. Ngài mặc thường phục, ngồi ở chỗ đó, trong tay cầm quang não, đang chăm chú xem tin tức Đế Quốc, tư thái nhàn nhã, kiêu ngạo cùng quý phái không hề thuyên giảm.
"Bệ hạ, Y Lai đâu?" Lâm Sắt cực lực kiềm nén tâm tình của chính mình, hỏi.
Nặc Mạn Đại Đế ngẩng đầu nhìn Lâm Sắt một chút, Lâm Sắt luôn trầm ổn mà nghiêm túc, lúc này trên mặt mang theo lo lắng cùng hoảng loạn khó có thể che giấu: "Lâm Sắt, trước khi gặp Y Lai, trẫm muốn hỏi ngươi một vấn đề."
Lâm Sắt vội vàng muốn gặp được Y Lai, trong lòng hơi không kiên nhẫn, trên mặt cũng biểu hiện ra: "Bệ hạ, thỉnh vấn."
"Ở trong lòng ngươi, Y Lai đến tột cùng là tính là gì? Ngươi gặp được Y Lai rồi lại định làm như thế nào? A Thụy Tư đã tỉnh rồi." Nặc Mạn Đại Đế nói, ánh mắt của ngài thẳng tắp nhìn Lâm Sắt, không cho hắn một chút đường để lui.
Lâm Sắt không muốn nghĩ đến vấn đề này, tay hắn nắm thành quyền, lại thả ra. Động tác như thế lặp lại mấy lần, môi cũng khẩn trương mím lại. Nặc Mạn Đại Đế đợi rất lâu cũng chưa nhận được câu trả lời chắc chắn của hắn.
"Lâm Sắt, ta hi vọng ngươi không gặp lại Y Lai." Nặc Mạn Đại Đế nói.
Lâm Sắt nhìn Nặc Mạn Đại Đế, ánh mắt trở nên sắc bén, hai người liền như vậy thẳng thắn đối diện, Lâm Sắt mở miệng trước: "Tôi nhất định phải thấy em ấy! Bệ hạ, em ấy đang ở đâu?"
"Y sẽ không chịu gặp ngươi." Nặc Mạn Đại Đế nói.
Đáp án như vậy khiến Lâm Sắt cảm giác vô cùng khó chịu, thế nhưng lại nằm trong dự liệu. Khoảng thời gian này, thái độ của Y Lai đối với hắn xem ra là hận nhiều hơn yêu, Y Lai căn bản vốn không muốn gặp hắn. Hắn xác thực đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với Y Lai, chuyện này tích dần, rốt cục cũng đến lúc báo ứng.
"Tôi muốn nhìn em ấy một chút, muốn xác nhận em ấy mạnh khỏe." Lâm Sắt lui một bước nói, "Còn có đứa bé nữa, tôi muốn nhìn con của tôi!"
Từ đối Y Lai xem thường, hiện tại làm tình thánh, Nặc Mạn Đại Đế đối Lâm Sắt cũng là nhìn với cặp mắt khác xưa. Chỉ là nói đến đứa bé kia, Nặc Mạn Đại Đế liền cảm thấy buồn cười.
"Con trai của ngươi? Ngươi xưa nay không có xem đứa nhỏ của y là con ngươi." Nặc Mạn Đại Đế lộ ra một nụ cười xỏ xiên.
Nặc Mạn Đại Đế đối với bản tính Lâm Sắt vô cùng hiểu rõ. Lâm Sắt vốn dĩ là người vô cùng cực đoan, đối với người mình yêu thì cực kỳ bao che khuyết điểm, mà đối người không yêu thì lại vô cùng lạnh lùng. Giống như trước kia, hắn vì muốn cứu A Thụy Tư, lại hoàn toàn không đem chuyện sống chết của Y Lai để ở trong mắt. Nếu như không phải bây giờ hắn đối Y Lai có cảm tình, cho dù là con trai của hắn, hắn cũng sẽ không nhìn đến tình thâm phụ tử.
"Giao tộc rất ít người để tâm đến cha mình, họ chỉ thân cận với chính người đã thai nghén mình là đủ rồi." Nặc Mạn Đại Đế sâu xa nói.
Câu nói này khiến Lâm Sắt vô cùng không vui. Ánh mắt Lâm Sắt có chút lãnh khí, ngữ khí bình tĩnh nói: "Bệ hạ, sinh nhật ngài cũng sắp tới rồi. Tôi đồng ý dùng hồng lam khoáng tinh làm quà mừng thọ."
Hồng lam khoáng tinh sản lượng thu vào hằng năm có thể chi cho cả hoàng tộc trong một năm. Nặc Mạn Đại Đế xoay xoay chiếc nhẫn trên tay, trầm mặc trong chốc lát mới nói: "Y đã không còn ở Đế Quốc nữa."
Lông mày Lâm Sắt cau lên thật chặt: "Em ấy trước đây không lâu mới vừa xuất viện, làm sao có khả năng không ở Đế Quốc?"
Nặc Mạn Đại Đế nhìn đồng hồ: "Y vừa rời khỏi mới một canh giờ trước. Lâm Sắt, nếu như ngươi đến sớm một chút, có thể nhìn thấy y một lần."
Sớm một chút... một chút sớm đó hắn vẫn còn đang bồi tiếp A Thụy Tư nói chuyện. Tâm tình Lâm Sắt đột nhiên trở nên nổi quạu, đồng thời còn có hối hận cùng bất đắc dĩ. Hắn cần thời gian suy nghĩ vị trí của Y Lai cùng A Thụy Tư, thế nhưng Y Lai sẽ không cho hắn thời gian, sẽ không một mực chờ đợi hắn. Ai hắn cũng không thể hận, chỉ có thể hận chính mình.
"Lúc Y Lai đi, có nói cái gì không?" Lâm Sắt hỏi.
"Y nói y sẽ không trở về Đế Quốc." Nặc Mạn Đại Đế nói, "Hơn nữa, y đã không còn nhớ rõ ngươi."
Trên mặt Lâm Sắt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Nặc Mạn Đại Đế kể chuyện Y Lai sau khi tỉnh lại đã quên hắn không sót một chữ. Lâm Sắt rốt cuộc duy trì không nổi dáng vẻ trầm ổn nữa. Con mắt dần đỏ lên, cỗ khí lạnh lùng cũng biến mất rồi, trở nên cụt hứng vô cùng.
Y Lai đi rồi, còn đem hắn quên đến sạch sành sanh. Chuyện giữa bọn họ, tốt xấu gì Y Lai đều quên hết. Từ nay về sau, cái tên Lâm Sắt này hoàn toàn xa lạ đối với Y Lai. Y có một cuộc sống mới, gặp bằng hữu mới, yêu người xa lạ, sẽ kết hôn, cùng người khác sống đến hết đời. Mà những điều này, lại không có can hệ gì đến hắn. Nhưng mà những chuyện này, đều là do một tay hắn tạo nghiệt, là hắn nghĩ sai lầm, là hắn đẩy Y Lai ra xa khỏi hắn. Sắc mặt Lâm Sắt hết sức khó coi, lông mày cũng cau lại thật chặt. Thời khắc ấy, hắn đột nhiên ý thức được cái gì đối với mình trọng yếu nhất, nhưng vật trọng yếu kia đã kinh từ trong bàn tay hắn trốn mất, cái gì cũng không để lại. Trong tay hắn chẳng còn lại gì, trong lòng cũng là vắng vẻ.
Đây là báo ứng. Hắn là kẻ nhu nhược, chuyện chính mình đã tin mấy năm nay lại là giả tạo. Hắn vẫn cho rằng chính mình yêu A Thụy Tư, còn yêu hơn mười năm, không ai có thể thay thế được vị trí của A Thụy Tư. Nhưng mà giờ phút này, khi biết Y Lai hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời hắn, hắn lại khó chịu như vậy, khó chịu đến khó thở. Đây là hắn tự làm tự chịu. Hắn phải dùng hết khí lực toàn thân, mới không có ngã xuống.
Lâm Sắt không nói gì thêm, mà xoay người đi ra ngoài. Mặt hắn không chút cảm xúc, bước chân chầm chậm mà kiên định, chỉ là bóng lưng lại không khỏi nói lên sự trống vắng. Nặc Mạn Đại Đế đứng dậy, nét giễu cợt trên mặt biến mất, tức giận trong lòng cũng biến mất. Trong lòng ngài cũng rõ ràng, tự cho rằng Y Lai mãi bên cạnh, tự biết mình cũng quan tâm Y Lai, kỳ thực chuyện ngài làm đối với Y Lai cùng Lâm Sắt không hề khác gì nhau. Y Lai quên Lâm Sắt, thái độ của y đối với ngài cũng lạnh lùng. Đây chính là nội tâm Y Lai mách bảo, ngài cũng chưa từng nhìn thấu được suy nghĩ của Y Lai.
Lâm Sắt mất đi Y Lai, mà ngài cũng mất đi Y Lai.
Chốn hoàng cung vốn không có tình cảm, chỉ có lợi ích. Đây là lời nói phụ thân từng dạy cho ngài. Qua nhiều năm như vậy, Nặc Mạn Đại Đế cũng là dựa theo câu nói này mà làm. Ngài được rất nhiều thứ, nhưng cũng mất đi rất nhiều. Thời điểm một thân một mình ngồi ở bên trong hoàng cung trống vắng, ngài cũng cảm giác được cô độc.
Chỉ là, đây cũng là lựa chọn của ngài, ngài là nhà chính trị gia ưu tú, vĩnh viễn lựa chọn thứ có lợi nhất đối với mình. Ngài không hối hận, cũng không thể hối hận. Ngài phải là hoàng đế vĩ đại nhất trong lịch sử Đế Quốc, được ghi chép vào trong sách sử, cho người đời nhớ công lao của ngài.
Sắc mặt thất thần của Nặc Mạn Đại Đế biến mất, trở nên kiên định, trong mắt lóe ra một tia sáng lạnh lẽo.
G654 là một chiếc phi thuyền chở khách, từ Đế Quốc đi Phong Thần tinh. Bởi vì khí hậu, hành khách trên thuyền cũng không nhiều, trong khoang thuyền to lớn, chỉ có mấy người ngồi lẻ loi rời rạc. Từ Đế Quốc đến Phong Thần tinh, cách mấy trăm năm ánh sáng, lại chỉ đi trong một ngày một đêm, là bay đường dài, chuyến đi kiểu này phi thường vô vị. Chỉ có rải rác mấy người ngồi, nhưng không đến nỗi quạnh quẽ, trái lại có tiếng cười nói phân tán, chủ yếu tập trung ở phía thanh niên ngồi trong góc kia.
Thanh niên kia ăn mặc rất nhẹ nhàng, áo thun rộng, quần đen, trên đầu mang mũ lưỡi trai. Dung mạo y cũng rất xuất sắc, tóc ngắn đỏ hồng, ánh mắt xanh lam, ngũ quan tinh xảo, lúc cười lên ánh mắt sáng lóa. Nam nhân như vậy vốn được rất nhiều người yêu thích, hơn nữa thanh niên còn biết làm ảo thuật, rất nhanh hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Sự việc này bắt nguồn từ một vị lão nhân cùng một đứa nhỏ ngồi bên cạnh chàng trai. Đứa nhỏ vì phải rời cha mẹ, cùng ông đi thăm người thân nơi khác mà cứ nỉ non khóc, lão nhân dỗ rất lâu, cuối cùng vẫn là bó tay. Chàng trai lại biến ra một quả cầu phát sáng đưa cho đứa nhỏ, nó liền ngưng tiếng khóc. Những đứa bé khác trên phi thuyền thấy vậy, cũng hiếu kỳ tới gần, tranh nhau muốn thứ ấy. Thanh niên liền cười mỉm biến ra đủ thứ, tiếp đó liền cười cười nói nói, rất nhiều người lớn cũng xông tới.
"Tiểu tử, ngươi đi Phong Thần tinh làm cái gì? Là đi nghỉ phép sao?"
"Định cư."
"Phong Thần tinh quang cảnh ưu mỹ, khí hậu ấm áp, là một nơi thích hợp để ở lại, mắt nhìn của tiểu tử ngươi thật tốt."
Thanh niên không khiêm tốn chút nào: "Đó là tất nhiên."
"Ngươi muốn đi thành phố nào?" Lão nhân tiếp tục hỏi.
"Hải Na thành." Thanh niên nói ra một cái tên.
"Hải Na thành là thành phố ven biển, phong cảnh không tệ, có điều hải đảo kia..." Lão nhân tựa hồ nghĩ đến chuyện gì rất đáng sợ, đột nhiên im bặt.
"Anh trai, anh có người yêu chưa?" Một cô bé đỏ mặt nói.
Thanh niên sửng sốt một chút, trong đầu chợt có gì đó lóe lên, rất nhanh liền biến mất không còn tăm hơi. Thanh niên lắc lắc đầu.
"Ôi, Nancy mến anh đẹp trai này sao?" Có người chế nhạo nói.
Bé gái mặt càng thêm đỏ, đâm đâm đầu ngón tay nói: "Anh xem em như thế nào?"
"Không được, chờ em thành niên, anh đã thành lão già." Thanh niên nhìn cây cải đỏ cao đến đầu gối mình, nghiêm túc hồi đáp.
Bé gái trề môi, lộ ra vẻ mặt đưa đám, những người khác đều bắt đầu cười ha hả. Phi thuyền gặp phải một trận bão, đột nhiên có chút bất ổn, tiểu cô nương đột nhiên nhảy cẫng lên, tứ chi ôm lấy thanh niên thật chặt, thanh niên cũng theo bản năng mà ôm lấy nó. Chờ hết gió, trong phi thuyền lại tĩnh lặng, bé gái còn núp ở trong lồng ngực thanh niên, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Em rất nhanh sẽ lớn lên, em sẽ sinh con cho anh."
Lại thêm một trận tiếng cười.
"Ai da, huynh đệ, tiểu hoa đào như thế cũng trêu chọc." Một cái thanh âm trung niên vang lên. Thanh âm quay đầu nhìn lại, liền thấy một tên béo tai to mặt lớn thịt mỡ lắc lư đi đến, trên người mập mạp này còn mặc y phục của nhân viên phi thuyền.
Thanh niên kia chính là Y Lai, mà mập mạp này chính là tên béo đáng chết.
Y Lai nhìn tên mập kia, vẻ mặt khó có thể che giấu: "Anh tại sao lại ở đây?"
Bé gái cảnh giác: "Chú là ai?"
Tên mập từng bước nhỏ đi tới, tiếp đó trên ngực Y Lai chọt chọt một hồi: "Đây là chồng ta!"
Y Lai:...
Bé gái từ trên người Y Lai nhảy xuống, một mặt thương tâm mà nhìn Y Lai: "Hóa ra anh đã có vợ..."
Vợ... tên mập sao? Y Lai nỗ lực nhịn xuống kích động muốn nôn mửa, đối với dung nhan tên mập này, y vẫn là nuốt không nổi. Ánh mắt của mọi người bay qua bay lại trên người Y Lai cùng tên mập, cuối cùng đều làm ra vẻ mặt >.< *, ánh mắt khó chịu dời đi chỗ khác.
(>.< *: Trong bản Qt đề là "thôn phẩn"... mình không biết nó là cái gì a T^T nên để tạm vậy. Ai biết xin chỉ giáo để mình sửa lại nga:">)
Tên mập đặt mông ngồi lên đùi Y Lai, chân Y Lai suýt chút nữa là phế luôn...
"Anh sao lại ở chỗ này?" Y Lai nhỏ giọng, chỉ có hai người mới nghe được.
"Tôi đang chờ cậu."
"Anh là người của Nặc Mạn Đại Đế?" Y Lai nói. Y Lý là người của Nặc Mạn Đại Đế, tên mập này cũng vậy.
"Hiện tại ta là người của cậu." Tên mập hướng về phía Y Lai quăng một ánh mắt mị hoặc.
Y Lai liền đem tên mập một cước đạp xuống đất, tên mập bắt đầu thút thít khóc. Y Lai hai chân tréo nguẩy, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Phi thuyền thông báo bắt đầu giảm tốc độ, trong tầm nhìn của Y Lai, xuất hiện một hành tinh xanh lam.
Là nơi y muốn đến.
Hải Na thành ở Phong Thần tinh.
Trong phi thuyền đột nhiên vang lên tiếng còi báo động, chung quanh lóng lánh hồng quang*, màu đỏ đại biểu cho nguy hiểm, đây là cảnh báo nguy hiểm! Trong khoang thuyền to lớn bắt đầu huyên náo, tên mập mắng một tiếng, vội vã từ mặt đất đứng dậy, ngồi vào một chỗ vào thắt chặt dây an toàn.
(Hồng quang*: Ánh sáng đỏ, giống cái đèn chớp chớp trên xe cấp cứu á)
Thân thuyền bắt đầu lung lay, mọi người mất khống chế ngã người về phía trước. Ánh mắt Y Lai rơi ra ngoài cửa sổ, hành tinh xanh lam kia đã biến mất rồi, bên trong tầm mắt chỉ còn lại ánh lửa lấp lóe.
Cảm giác không trọng lực ập đến, trong đầu Y Lai trống rỗng, tiếng còi báo động sắc bén, tiếng người thét chói tai, hết thảy đột nhiên trở nên xa xôi, nghênh tiếp y chỉ có bóng đêm...
-------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất