Chương 81: Cố Tuấn Xuyên: Ánh trăng thành thật
Trong câu đùa giỡn Cố Tuấn Xuyên lại mang theo hung hãn có chút nghiến răng nghiến lợi, lại chẳng có dáng vẻ của tiểu nhân đắc chí chút nào.
Lận Vũ Lạc bị anh kéo về ngồi bên cạnh, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn đột ngột dùng cả tay chân đá Cố Tuấn Xuyên xuống. Cố Tuấn Xuyên phản ứng nhanh nhẹn, gần như tự mình nhảy xuống xe.
Anh đứng dưới xe, cô ngồi trên “mũi lớn”, hai người giằng co rất lâu. Mũi Lận Vũ Lạc sụt sùi, vành mắt ẩm ướt, mà ánh mắt Cố Tuấn Xuyên sáng rỡ, đột nhiên duỗi tay như muốn đánh Lận Vũ Lạc một trận. Cô vô thức nghiêng mặt tránh đi, thầm nghĩ nếu Cố Tuấn Xuyên động tay với cô, hôm nay cô sẽ đẩy anh xuống núi. Kết quả tay Cố Tuấn Xuyên rơi xuống mái tóc buộc cao của cô, kéo nhẹ một lúc. Tự anh lại bật cười:
“Nếu còn ngang ngược với tôi nữa, tôi sẽ ném em xuống núi, cho sói gặm xương em thành bã vụn!”
Anh như cậu nam sinh hư hỏng thời đi học thích kéo tóc bạn nữ, lại không đến mức xấu xa như vậy, ngây thơ mà dịu dàng.
Lận Vũ Châu vẫn luôn nhìn họ không nói gì.
Cậu thấy chị mình có cảm xúc như đột nhiên hoàn hồn, ngay cả sắc mặt cũng hồng hào hơn đôi chút.
Lận Vũ Châu nghĩ: Trên đời này đại khái có hai người được chia vào cùng một nhóm, tổn thương, từ chối, lôi kéo, chế ngự lẫn nhau. Vấn đề người khác không giải quyết được đến chỗ họ là xong ngay, dẫu có phải vào mộ, sau khi nhìn thấy đối phương cũng sẽ bò ra khỏi quan tài, đấu với người đó thêm lần nữa.
Cậu thấy Lận Vũ Lạc và Cố Tuấn Xuyên có lẽ được chia đến cùng một nhóm, thế nên Cố Tuấn Xuyên dùng một hình thức gần như khiến người ta chán ghét mang lại cảm xúc cho Lận Vũ Lạc thêm lần nữa, dẫu cảm xúc ấy là giận dữ và phiền chán.
Hôm ấy thời tiết rất đẹp, khi họ lên đường tiếp, Lận Vũ Châu lấy cớ thị lực mình không tốt, không thể nhìn đường giúp Cố Tuấn Xuyên, để Lận Vũ Lạc ngồi ở ghế lái phụ. Lận Vũ Lạc vốn sợ, ngồi ở ghế lái phụ tầm nhìn bỗng dưng thoáng đãng, Cố Tuấn Xuyên lái xe lại không đáng tin, có cảm giác giây tiếp theo sẽ lao ngay xuống núi.
Lận Vũ Lạc cứ hét tiếng to tiếng nhỏ, vốn dĩ Cố Tuấn Xuyên lái xe ổn thỏa, bị cô hét đến mất cả hồn.
Anh khó chịu nói:
“Em có thể yên tĩnh một chút không?”
“Anh có thể lái chậm chút không?'
“Tôi chỉ lái 30km/h, em bảo tôi chậm thế nào nữa? Chậm như đuổi lừa phải không?”
“Anh có thể lái 15km/h.”
“Em xuống xe tự chạy đến đó đi.”
Loại cãi vả này khá thú vị, Lận Vũ Châu kiến thức ít ỏi ngồi ghế sau lén lút bật cười. Đến khi thật sự cãi hăng qua, cậu mới nói một câu công bằng:
“Chị, đừng làm phiền người lái.”
Lận Vũ Lạc quay đầu chỉ trích cậu:
“Bây giờ em mặc chung quần với anh ấy rồi. Em xem anh ấy lái thế nào kìa?”
Lận Vũ Châu vỗ vai cô, coi như dỗ dành.
Thoạt trông tâm trạng Cố Tuấn Xuyên rất tốt, ngâm nga ca hát. Anh ngân một bài thiếu nhi chẳng biết học ở đâu.
“Rất nhiều rất nhiều, lá cây dưới gốc cổ thụ.”
“Gà chọi, gà gáy.”
Bài hát thiếu nhi kia vào miệng anh, nghe cứ như càn quét tệ nạn, Lận Vũ Lạc ở bên cạnh nhẫn nhịn mãi, muốn lên tiếng ngăn anh, Cố Tuấn Xuyên lại không hát nữa. Anh hỏi:
“Mấy nhóc tộc Cáp Nê hồi nhỏ mặc quần hở đáy à?”
“Quần hở đáy như thế nào?”
“Trẻ con tộc Cáp Nê bọn em có mặc yếm không? Kiểu dáng ra sao?”
“Tại sao trong đống quần áo rách nát kia không có quần áo hồi nhỏ của các em?”
“Lúc bé các em để trần hả?”
Lận Vũ Lạc quay đầu nhìn Cố Tuấn Xuyên, trông anh không giống đùa giỡn, bèn hỏi anh:
“Anh muốn làm gì?”
“L muốn thiết kế dòng trẻ em, mấy thứ trên thị trường na ná nhau quá. Tôi muốn làm gì đó khác biệt hơn chút.”
“Ngoài chợ có nhiều lắm.”
“Vậy các em đi với tôi, tôi sẽ trả thù lao. Thuận tiện phổ cập cho tôi một số kiến thức.”
“Ồ.”
Lận Vũ Lạc vốn còn đang trong kỳ nghỉ triệt để, dù phòng tập yoga có việc gì, cô cũng chỉ xem rồi thống nhất xử lý vào buổi tối. Cố Tuấn Xuyên dùng hành động nhắc nhở cô, đừng làm mấy thứ cảm xúc đau buồn vô dụng kia nữa, nên tích cực vì công việc đi. Trước mặt cuộc sống, buồn bã và già mồn chẳng là gì hết.
Khi họ đến nơi, những người trẻ tuổi trong căn cứ đang xếp hàng nướng thịt, xiên que, chơi đàn, pha cà phê, chế rượu, thả diều, phân công rõ ràng. Như một khu vui chơi khổng lồ.
Lận Thư Tuyết sắp xếp túp lều tốt nhất trong căn cứ cho Lận Vũ Lạc, nói là lều nhưng chẳng khác nào khách sạn cao cấp. Lận Vũ Lạc rất thích màn trời ở đây, những chiếc đèn rực rỡ nối dài, cô có thể ngồi dưới màn trời xem người ta chơi đùa. Lận Thư Tuyết nửa nằm trên ghế dựa cạnh cô, hai người trò chuyện một lúc.
Chủ yếu là nói về tình yêu tuổi già của Lận Thư Tuyết.
Tình yêu cuồng nhiệt xế chiều của mối tình chị em, hòa hợp cả về thể xác lẫn tâm hồn. Lận Thư Tuyết khái quát cao độ về bản thân mình. Lận Vũ Lạc thấy tình yêu của bà ấy rất ngọt ngào, bèn hỏi bà ấy:
“Hai người có kết hôn không ạ?”
“Kết hôn? Thôi bỏ đi.”
Lận Thư Tuyết chỉ vào mình:
“Bác đã thiệt thòi trong hôn nhân, còn muốn kết hôn nữa, có phải đầu óc hỏng rồi không? Hơn nữa bác cũng không đề nghị tụi con dễ dàng đặt chân vào hôn nhân. Bác đã thấy dáng vẻ xấu xí của hôn nhân, không thể ca tụng hôn nhân với các con được, cũng sẽ không nói cho các con trước mặt là vực thảm tình yêu, nhảy đi! Nhảy cái gì mà nhảy? Bình tĩnh chút nào, bớt làm mấy chuyện thất đức kia lại! Trừ phi thật sự đã suy nghĩ rất kỹ, thấu đáo hết mọi thứ.”
Lận Vũ Lạc che miệng cười.
Lận Thư Tuyết đáng yêu quá đỗi, giọng điệu bà ấy nói chuyện cực kỳ sống động. Lận Vũ Lạc có cảm giác mình đã bị bà ấy lây nhiễm.
“Ở chỗ của bác con cứ yên tâm mà chơi. Trước núi sau núi rất nhiều thứ thú vị, ba ngày này buông thả bản thân. Ném chuyện tình cảm, công việc gì đó ra sau đầu hết.”
Lận Vũ Lạc gật đầu:
“Được ạ.”
Nửa đêm hình như cô nghe thấy bên ngoài có tiếng kêu của dã thú, mặc dù nhà của cô chỉ đi vài bước đã lên núi, nhưng đây là lần đầu tiên có cảm giác bị dã thú bao vây. Sợ hãi khiến cô quên mất phiền muộn, siết chặt mền, dựng lỗ tai lắng nghe tiếng vang bên ngoài. Sợ dã thú kéo đến ăn thịt cô.
Dần dần, mức độ tiếng kêu càng nhiều, có xu hướng từ xa đến gần. Cuối cùng hình như ngoài lều của cô có một con sói.
Lận Vũ Lạc sợ muốn chết.
Nhưng lý trí cho cô biết không thể có sói tiến vào căn cứ được, quá nguy hiểm. Cô mặc thêm quần áo xuống giường, cầm một cái ghế gỗ, cẩn thận đến bên túp lều, vén cửa sổ nhìn ra ngoài.
Dưới ánh trăng là một cái bóng quái lạ, Lận Vũ Lạc có ngốc đến mấy cũng nhìn ra được kia là bóng người. Cô sắp bị Cố Tuấn Xuyên chọc cho tức chết, cô lấy bình nước đột nhiên đẩy cửa sổ đổ ra ngoài. Cố Tuấn Xuyên đoán trước cô sẽ như vậy đã đứng vào chỗ an toàn, nhịn nỗi xúc động muốn cười lớn, nói với Lận Vũ Lạc:
“Sợ chết đi được phải không?”
“Cố Tuấn Xuyên, có phải anh bị bệnh không? Nửa đêm giả thần giả quỷ làm gì!”
Lận Vũ Lạc tức không chịu nổi, ném chai nước suối rỗng vào Cố Tuấn Xuyên, cái chai đập trúng lên đùi anh, lại nhẹ nhàng rơi xuống đất.
“Ra ngoài, đưa em đi giải sầu.”
“Không ra.”
“Ra ngoài, đừng để tôi hét gọi em.”
“Tùy anh.”
Lận Vũ Lạc muốn đóng cửa, Cố Tuấn Xuyên thật sự mở miệng gọi một tiếng:
“Lận...”
“Anh câm miệng.”
Lận Vũ Lạc nhìn anh, sợ anh làm phiền người khác, cuối cùng vẫn nhún nhường.
Cô khoác áo lông rồi ra ngoài, theo sau lưng Cố Tuấn Xuyên. Lận Vũ Lạc không biết anh muốn đưa cô đi đâu, nhưng cảm thấy anh không đến mức muốn lấy mạng nhỏ của cô, cũng sẽ không làm những chuyện bất chính gì với cô. Dẫu có cãi nhau đến nỗi chẳng thể dàn xếp với Cố Tuấn Xuyên, cô vẫn có sự tin tưởng cơ bản này.
Đường núi rất hẹp, ven đường có hai dải đèn, ánh đèn ngũ sắc rọi xuống mặt đất, khiến họ trông như đang giẫm lên những vì sao. Gió lọt vào cổ Lận Vũ Lạc, cô siết chặt cổ áo khoác lông của mình, Cố Tuấn Xuyên quay đầu nhìn cô, cởi khăn choàng quấn lên cho cô. Lận Vũ Lạc lùi về sau một bước:
“Không cần.”
“Câm miệng.”
Cố Tuấn Xuyên quấn khăn choàng lên cổ cô, tay nhẹ kéo hai đầu, kéo cô về phía anh, nhanh chóng buộc lại cho cô:
“Em theo sát tôi.”
Lận Vũ Lạc ừ một tiếng, trên cổ ấm áp. Cô giẫm lên bóng Cố Tuấn Xuyên tiến về trước. Cô yên tĩnh quá mức, Cố Tuấn Xuyên rất bất mãn. Anh nhắc cô thỉnh thoảng lên tiếng, nếu không bị người ta bịt miệng kéo đi anh cũng chẳng biết. Quả nhiên đã có tác dụng hù dọa, Lận Vũ Lạc đọc bản đồ huyệt vị con người sau lưng anh. “Đầu chùy”, “phát tế”, “dương bạch”, “ấn đường“...từ trên xuống dưới, quả thật quá lải nhải, Cố Tuấn Xuyên không nhịn nổi nữa, xoay người kéo cổ tay cô, bảo cô nắm góc áo anh, mời cô yên tĩnh một chút.
Lận Vũ Lạc nắm áo anh, đạp lên bóng anh, ngửi mùi hương đất trời bao la trên người anh, cảm giác bản thân vô cùng an toàn.
Họ đi hơn hai mươi phút, cách căn cứ khá xa. Thấp thoáng trông thấy một căn nhà gỗ nho nhỏ dưới bóng trăng, Cố Tuấn Xuyên nói một tiếng “suỵt” với cô, nhắc nhở cô bước nhẹ lại.
Mở cửa nhà gỗ, anh cầm đèn pin chiếu vào trong góc. Bên trong như một cái ổ động vật nào đó, cô bước qua kia, ngồi xổm xuống.
Một chú mèo rừng, bên cạnh là vài chú mèo con. Mèo con vừa sinh vài ngày, đang bú sữa mẹ chóp chép. Có một nhóc không tranh nổi, cứ ủi tới ủi lui một bên.
Lận Vũ Lạc nhìn đến ngơ ngác.
Cảm giác như bạn thân đưa cô đến thám hiểm căn cứ bí mật của anh, Cố Tuấn Xuyên chia sẻ bí mật nho nhỏ này với cô.
Cố Tuấn Xuyên giấu rất nhiều đồ trong căn cứ bí mật của anh, nào là sữa, bật lửa, bình sữa, nồi nhỏ. Anh nhanh chóng nhóm lửa, dùng nồi nhỏ hâm nóng sữa dê, lại đổ vào trong bình. Bắt mèo con không có sữa uống đặt vào lòng bàn tay Lận Vũ Lạc, để cô ôm lấy.
Vật nhỏ ấm áp thật sự khiến lòng người tan chảy.
Lận Vũ Lạc nương theo ánh sáng đèn pin quan sát nó, trán nó có hoa văn như vằn hổ, khác hẳn những chú mèo kia.
Cố Tuấn Xuyên nhét bình sữa vào miệng nó, nó bắt đầu mút sữa như trẻ con.
Lận Vũ Lạc ngồi xếp bằng dưới đất, đặt mèo con giữa chân mình, nhận bình sữa đút cho nó uống.
Từ đầu đến cuối cô và Cố Tuấn Xuyên không mở miệng nói chuyện, tất cả động tác đều dựa vào sự ăn ý, đút sữa, vuốt ve, lau miệng cho mèo con, lót ổ thật dày cho chúng. Tính cách mạnh mẽ như Cố Tuấn Xuyên hiếm khi có lúc dịu dàng nhường ấy, khiến vẻ không hợp tình người của anh dường như đã có nhân tính hơn.
Lận Vũ Lạc cảm giác mình vừa được mát xa tâm hồn.
Lúc đi thậm chí còn không nỡ.
Cố Tuấn Xuyên vừa đóng cửa vừa bảo:
“Phải đóng chặt cửa, nếu không thật sự gặp phải dã thú nào đó ăn thịt chúng.”
Lận Vũ Lạc nghe vậy không chịu đi, ngồi trước cửa muốn chờ trời sáng mới về.
Cố Tuấn Xuyên dở khóc dở cười vì dáng vẻ ngốc nghếch của cô, kéo cô dậy khỏi ngưỡng cửa, lôi cô đi:
“Đóng cửa cẩn thận rồi em sợ cái gì, ngày mai lại đến.”
“Sao anh phát hiện được vậy?”
“Nó tự đến lều tìm tôi.”
Kể cũng lạ, hôm anh đến, có một chú mèo rừng to bụng cứ lắc lư qua lại trước cửa lều của anh. Cố Tuấn Xuyên nghĩ chắc nó đói lắm rồi, bèn tìm chút đồ cho nó ăn. Kết quả nó ăn xong, cố ý dẫn Cố Tuấn Xuyên đi theo nó, đi mãi đến căn nhà gỗ. Cố Tuấn Xuyên vỡ lẽ, vật nhỏ này muốn sinh con trong đó, thế nên anh lót ổ cho nó.
Mấy hôm nay ngày nào anh cũng đến cho nó ăn, sáng hôm trước đến phát hiện nó đã sinh rồi.
Cố Tuấn Xuyên cảm thấy quá đỗi thần kỳ.
Nhìn mấy chú mèo con anh bỗng dưng nảy sinh suy nghĩ làm quần áo trẻ em.
Vốn dĩ chẳng liên quan gì lớn đến nhau, suy nghĩ của anh lại kỳ quặc thế đấy, nhưng anh cảm thấy cực kỳ hợp lý.
“Vậy sau này anh đi rồi thì sao? Ai sẽ lo cho chúng?”
“Sẽ có người lo thôi. Những người trẻ tuổi đến đây sẽ chăm sóc chúng.”
Lận Vũ Lạc đi ba bước ngoảnh đầu lại một lần, thật sự lo lắng mấy chú mèo kia sẽ bị ăn mất. Cố Tuấn Xuyên thấy cô quả thật không an tâm, lại đưa cô về, hai người ngồi đó canh chừng một lúc. Khi nhàm chán thì trò chuyện đôi câu.
Cố Tuấn Xuyên kể lần trước anh đến còn nhặt được tổ chim. Chim mẹ đi kiếm mồi, tổ chim từ trên cây rớt xuống, may mà chim non không bị ngã chết. Anh trèo lên cây đặt tổ lại cho chúng.
Còn có một lần gặp sói trên đường núi.
Sói đứng giữa đường nhìn anh suốt một lúc rồi đi mất.
Mỗi ngày có rất nhiều chuyện ly kỳ xảy ra ở đây.
“Anh có sợ không?”
Lận Vũ Lạc hỏi.
“Sợ cái gì? Nó ăn được tôi chắc?”
“Anh ngồi máy bay cũng sợ đến khóc đó thôi.”
Lận Vũ Lạc nhỏ tiếng nói.
“Em không cho qua chuyện đó phải không?”
Cố Tuấn Xuyên ra vẻ muốn bóp cổ cô, Lận Vũ Lạc rúc người về sau tránh anh, hai tay nắm cổ tay anh đẩy ra ngoài.
Mèo mẹ bên trong chê họ ồn ào, kêu một tiếng, hai người thoáng chốc yên tĩnh lại. Đóng chặt cửa thêm lần nữa, bấy giờ mới quay về.
Ánh trăng trong suốt sáng rỡ, cũng hết mực thành thật, trừ khi bị mây che khuất, nếu không chẳng bao giờ giấu giếm ánh sáng của mình.
“Cố Tuấn Xuyên.”
“Hửm?”
“Tôi không định yêu đương hay kết hôn nữa. Tôi thấy chị Lận nói đúng lắm, kết hôn chẳng có ý nghĩa gì hết.”
Lận Thư Tuyết? Nói hôn nhân không ý nghĩa? Khá lắm.
Cố Tuấn Xuyên cười lạnh một tiếng, tiếng cười ấy quá u ám.
Dọa Lận Vũ Lạc hết hồn.
Lận Vũ Lạc bị anh kéo về ngồi bên cạnh, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn đột ngột dùng cả tay chân đá Cố Tuấn Xuyên xuống. Cố Tuấn Xuyên phản ứng nhanh nhẹn, gần như tự mình nhảy xuống xe.
Anh đứng dưới xe, cô ngồi trên “mũi lớn”, hai người giằng co rất lâu. Mũi Lận Vũ Lạc sụt sùi, vành mắt ẩm ướt, mà ánh mắt Cố Tuấn Xuyên sáng rỡ, đột nhiên duỗi tay như muốn đánh Lận Vũ Lạc một trận. Cô vô thức nghiêng mặt tránh đi, thầm nghĩ nếu Cố Tuấn Xuyên động tay với cô, hôm nay cô sẽ đẩy anh xuống núi. Kết quả tay Cố Tuấn Xuyên rơi xuống mái tóc buộc cao của cô, kéo nhẹ một lúc. Tự anh lại bật cười:
“Nếu còn ngang ngược với tôi nữa, tôi sẽ ném em xuống núi, cho sói gặm xương em thành bã vụn!”
Anh như cậu nam sinh hư hỏng thời đi học thích kéo tóc bạn nữ, lại không đến mức xấu xa như vậy, ngây thơ mà dịu dàng.
Lận Vũ Châu vẫn luôn nhìn họ không nói gì.
Cậu thấy chị mình có cảm xúc như đột nhiên hoàn hồn, ngay cả sắc mặt cũng hồng hào hơn đôi chút.
Lận Vũ Châu nghĩ: Trên đời này đại khái có hai người được chia vào cùng một nhóm, tổn thương, từ chối, lôi kéo, chế ngự lẫn nhau. Vấn đề người khác không giải quyết được đến chỗ họ là xong ngay, dẫu có phải vào mộ, sau khi nhìn thấy đối phương cũng sẽ bò ra khỏi quan tài, đấu với người đó thêm lần nữa.
Cậu thấy Lận Vũ Lạc và Cố Tuấn Xuyên có lẽ được chia đến cùng một nhóm, thế nên Cố Tuấn Xuyên dùng một hình thức gần như khiến người ta chán ghét mang lại cảm xúc cho Lận Vũ Lạc thêm lần nữa, dẫu cảm xúc ấy là giận dữ và phiền chán.
Hôm ấy thời tiết rất đẹp, khi họ lên đường tiếp, Lận Vũ Châu lấy cớ thị lực mình không tốt, không thể nhìn đường giúp Cố Tuấn Xuyên, để Lận Vũ Lạc ngồi ở ghế lái phụ. Lận Vũ Lạc vốn sợ, ngồi ở ghế lái phụ tầm nhìn bỗng dưng thoáng đãng, Cố Tuấn Xuyên lái xe lại không đáng tin, có cảm giác giây tiếp theo sẽ lao ngay xuống núi.
Lận Vũ Lạc cứ hét tiếng to tiếng nhỏ, vốn dĩ Cố Tuấn Xuyên lái xe ổn thỏa, bị cô hét đến mất cả hồn.
Anh khó chịu nói:
“Em có thể yên tĩnh một chút không?”
“Anh có thể lái chậm chút không?'
“Tôi chỉ lái 30km/h, em bảo tôi chậm thế nào nữa? Chậm như đuổi lừa phải không?”
“Anh có thể lái 15km/h.”
“Em xuống xe tự chạy đến đó đi.”
Loại cãi vả này khá thú vị, Lận Vũ Châu kiến thức ít ỏi ngồi ghế sau lén lút bật cười. Đến khi thật sự cãi hăng qua, cậu mới nói một câu công bằng:
“Chị, đừng làm phiền người lái.”
Lận Vũ Lạc quay đầu chỉ trích cậu:
“Bây giờ em mặc chung quần với anh ấy rồi. Em xem anh ấy lái thế nào kìa?”
Lận Vũ Châu vỗ vai cô, coi như dỗ dành.
Thoạt trông tâm trạng Cố Tuấn Xuyên rất tốt, ngâm nga ca hát. Anh ngân một bài thiếu nhi chẳng biết học ở đâu.
“Rất nhiều rất nhiều, lá cây dưới gốc cổ thụ.”
“Gà chọi, gà gáy.”
Bài hát thiếu nhi kia vào miệng anh, nghe cứ như càn quét tệ nạn, Lận Vũ Lạc ở bên cạnh nhẫn nhịn mãi, muốn lên tiếng ngăn anh, Cố Tuấn Xuyên lại không hát nữa. Anh hỏi:
“Mấy nhóc tộc Cáp Nê hồi nhỏ mặc quần hở đáy à?”
“Quần hở đáy như thế nào?”
“Trẻ con tộc Cáp Nê bọn em có mặc yếm không? Kiểu dáng ra sao?”
“Tại sao trong đống quần áo rách nát kia không có quần áo hồi nhỏ của các em?”
“Lúc bé các em để trần hả?”
Lận Vũ Lạc quay đầu nhìn Cố Tuấn Xuyên, trông anh không giống đùa giỡn, bèn hỏi anh:
“Anh muốn làm gì?”
“L muốn thiết kế dòng trẻ em, mấy thứ trên thị trường na ná nhau quá. Tôi muốn làm gì đó khác biệt hơn chút.”
“Ngoài chợ có nhiều lắm.”
“Vậy các em đi với tôi, tôi sẽ trả thù lao. Thuận tiện phổ cập cho tôi một số kiến thức.”
“Ồ.”
Lận Vũ Lạc vốn còn đang trong kỳ nghỉ triệt để, dù phòng tập yoga có việc gì, cô cũng chỉ xem rồi thống nhất xử lý vào buổi tối. Cố Tuấn Xuyên dùng hành động nhắc nhở cô, đừng làm mấy thứ cảm xúc đau buồn vô dụng kia nữa, nên tích cực vì công việc đi. Trước mặt cuộc sống, buồn bã và già mồn chẳng là gì hết.
Khi họ đến nơi, những người trẻ tuổi trong căn cứ đang xếp hàng nướng thịt, xiên que, chơi đàn, pha cà phê, chế rượu, thả diều, phân công rõ ràng. Như một khu vui chơi khổng lồ.
Lận Thư Tuyết sắp xếp túp lều tốt nhất trong căn cứ cho Lận Vũ Lạc, nói là lều nhưng chẳng khác nào khách sạn cao cấp. Lận Vũ Lạc rất thích màn trời ở đây, những chiếc đèn rực rỡ nối dài, cô có thể ngồi dưới màn trời xem người ta chơi đùa. Lận Thư Tuyết nửa nằm trên ghế dựa cạnh cô, hai người trò chuyện một lúc.
Chủ yếu là nói về tình yêu tuổi già của Lận Thư Tuyết.
Tình yêu cuồng nhiệt xế chiều của mối tình chị em, hòa hợp cả về thể xác lẫn tâm hồn. Lận Thư Tuyết khái quát cao độ về bản thân mình. Lận Vũ Lạc thấy tình yêu của bà ấy rất ngọt ngào, bèn hỏi bà ấy:
“Hai người có kết hôn không ạ?”
“Kết hôn? Thôi bỏ đi.”
Lận Thư Tuyết chỉ vào mình:
“Bác đã thiệt thòi trong hôn nhân, còn muốn kết hôn nữa, có phải đầu óc hỏng rồi không? Hơn nữa bác cũng không đề nghị tụi con dễ dàng đặt chân vào hôn nhân. Bác đã thấy dáng vẻ xấu xí của hôn nhân, không thể ca tụng hôn nhân với các con được, cũng sẽ không nói cho các con trước mặt là vực thảm tình yêu, nhảy đi! Nhảy cái gì mà nhảy? Bình tĩnh chút nào, bớt làm mấy chuyện thất đức kia lại! Trừ phi thật sự đã suy nghĩ rất kỹ, thấu đáo hết mọi thứ.”
Lận Vũ Lạc che miệng cười.
Lận Thư Tuyết đáng yêu quá đỗi, giọng điệu bà ấy nói chuyện cực kỳ sống động. Lận Vũ Lạc có cảm giác mình đã bị bà ấy lây nhiễm.
“Ở chỗ của bác con cứ yên tâm mà chơi. Trước núi sau núi rất nhiều thứ thú vị, ba ngày này buông thả bản thân. Ném chuyện tình cảm, công việc gì đó ra sau đầu hết.”
Lận Vũ Lạc gật đầu:
“Được ạ.”
Nửa đêm hình như cô nghe thấy bên ngoài có tiếng kêu của dã thú, mặc dù nhà của cô chỉ đi vài bước đã lên núi, nhưng đây là lần đầu tiên có cảm giác bị dã thú bao vây. Sợ hãi khiến cô quên mất phiền muộn, siết chặt mền, dựng lỗ tai lắng nghe tiếng vang bên ngoài. Sợ dã thú kéo đến ăn thịt cô.
Dần dần, mức độ tiếng kêu càng nhiều, có xu hướng từ xa đến gần. Cuối cùng hình như ngoài lều của cô có một con sói.
Lận Vũ Lạc sợ muốn chết.
Nhưng lý trí cho cô biết không thể có sói tiến vào căn cứ được, quá nguy hiểm. Cô mặc thêm quần áo xuống giường, cầm một cái ghế gỗ, cẩn thận đến bên túp lều, vén cửa sổ nhìn ra ngoài.
Dưới ánh trăng là một cái bóng quái lạ, Lận Vũ Lạc có ngốc đến mấy cũng nhìn ra được kia là bóng người. Cô sắp bị Cố Tuấn Xuyên chọc cho tức chết, cô lấy bình nước đột nhiên đẩy cửa sổ đổ ra ngoài. Cố Tuấn Xuyên đoán trước cô sẽ như vậy đã đứng vào chỗ an toàn, nhịn nỗi xúc động muốn cười lớn, nói với Lận Vũ Lạc:
“Sợ chết đi được phải không?”
“Cố Tuấn Xuyên, có phải anh bị bệnh không? Nửa đêm giả thần giả quỷ làm gì!”
Lận Vũ Lạc tức không chịu nổi, ném chai nước suối rỗng vào Cố Tuấn Xuyên, cái chai đập trúng lên đùi anh, lại nhẹ nhàng rơi xuống đất.
“Ra ngoài, đưa em đi giải sầu.”
“Không ra.”
“Ra ngoài, đừng để tôi hét gọi em.”
“Tùy anh.”
Lận Vũ Lạc muốn đóng cửa, Cố Tuấn Xuyên thật sự mở miệng gọi một tiếng:
“Lận...”
“Anh câm miệng.”
Lận Vũ Lạc nhìn anh, sợ anh làm phiền người khác, cuối cùng vẫn nhún nhường.
Cô khoác áo lông rồi ra ngoài, theo sau lưng Cố Tuấn Xuyên. Lận Vũ Lạc không biết anh muốn đưa cô đi đâu, nhưng cảm thấy anh không đến mức muốn lấy mạng nhỏ của cô, cũng sẽ không làm những chuyện bất chính gì với cô. Dẫu có cãi nhau đến nỗi chẳng thể dàn xếp với Cố Tuấn Xuyên, cô vẫn có sự tin tưởng cơ bản này.
Đường núi rất hẹp, ven đường có hai dải đèn, ánh đèn ngũ sắc rọi xuống mặt đất, khiến họ trông như đang giẫm lên những vì sao. Gió lọt vào cổ Lận Vũ Lạc, cô siết chặt cổ áo khoác lông của mình, Cố Tuấn Xuyên quay đầu nhìn cô, cởi khăn choàng quấn lên cho cô. Lận Vũ Lạc lùi về sau một bước:
“Không cần.”
“Câm miệng.”
Cố Tuấn Xuyên quấn khăn choàng lên cổ cô, tay nhẹ kéo hai đầu, kéo cô về phía anh, nhanh chóng buộc lại cho cô:
“Em theo sát tôi.”
Lận Vũ Lạc ừ một tiếng, trên cổ ấm áp. Cô giẫm lên bóng Cố Tuấn Xuyên tiến về trước. Cô yên tĩnh quá mức, Cố Tuấn Xuyên rất bất mãn. Anh nhắc cô thỉnh thoảng lên tiếng, nếu không bị người ta bịt miệng kéo đi anh cũng chẳng biết. Quả nhiên đã có tác dụng hù dọa, Lận Vũ Lạc đọc bản đồ huyệt vị con người sau lưng anh. “Đầu chùy”, “phát tế”, “dương bạch”, “ấn đường“...từ trên xuống dưới, quả thật quá lải nhải, Cố Tuấn Xuyên không nhịn nổi nữa, xoay người kéo cổ tay cô, bảo cô nắm góc áo anh, mời cô yên tĩnh một chút.
Lận Vũ Lạc nắm áo anh, đạp lên bóng anh, ngửi mùi hương đất trời bao la trên người anh, cảm giác bản thân vô cùng an toàn.
Họ đi hơn hai mươi phút, cách căn cứ khá xa. Thấp thoáng trông thấy một căn nhà gỗ nho nhỏ dưới bóng trăng, Cố Tuấn Xuyên nói một tiếng “suỵt” với cô, nhắc nhở cô bước nhẹ lại.
Mở cửa nhà gỗ, anh cầm đèn pin chiếu vào trong góc. Bên trong như một cái ổ động vật nào đó, cô bước qua kia, ngồi xổm xuống.
Một chú mèo rừng, bên cạnh là vài chú mèo con. Mèo con vừa sinh vài ngày, đang bú sữa mẹ chóp chép. Có một nhóc không tranh nổi, cứ ủi tới ủi lui một bên.
Lận Vũ Lạc nhìn đến ngơ ngác.
Cảm giác như bạn thân đưa cô đến thám hiểm căn cứ bí mật của anh, Cố Tuấn Xuyên chia sẻ bí mật nho nhỏ này với cô.
Cố Tuấn Xuyên giấu rất nhiều đồ trong căn cứ bí mật của anh, nào là sữa, bật lửa, bình sữa, nồi nhỏ. Anh nhanh chóng nhóm lửa, dùng nồi nhỏ hâm nóng sữa dê, lại đổ vào trong bình. Bắt mèo con không có sữa uống đặt vào lòng bàn tay Lận Vũ Lạc, để cô ôm lấy.
Vật nhỏ ấm áp thật sự khiến lòng người tan chảy.
Lận Vũ Lạc nương theo ánh sáng đèn pin quan sát nó, trán nó có hoa văn như vằn hổ, khác hẳn những chú mèo kia.
Cố Tuấn Xuyên nhét bình sữa vào miệng nó, nó bắt đầu mút sữa như trẻ con.
Lận Vũ Lạc ngồi xếp bằng dưới đất, đặt mèo con giữa chân mình, nhận bình sữa đút cho nó uống.
Từ đầu đến cuối cô và Cố Tuấn Xuyên không mở miệng nói chuyện, tất cả động tác đều dựa vào sự ăn ý, đút sữa, vuốt ve, lau miệng cho mèo con, lót ổ thật dày cho chúng. Tính cách mạnh mẽ như Cố Tuấn Xuyên hiếm khi có lúc dịu dàng nhường ấy, khiến vẻ không hợp tình người của anh dường như đã có nhân tính hơn.
Lận Vũ Lạc cảm giác mình vừa được mát xa tâm hồn.
Lúc đi thậm chí còn không nỡ.
Cố Tuấn Xuyên vừa đóng cửa vừa bảo:
“Phải đóng chặt cửa, nếu không thật sự gặp phải dã thú nào đó ăn thịt chúng.”
Lận Vũ Lạc nghe vậy không chịu đi, ngồi trước cửa muốn chờ trời sáng mới về.
Cố Tuấn Xuyên dở khóc dở cười vì dáng vẻ ngốc nghếch của cô, kéo cô dậy khỏi ngưỡng cửa, lôi cô đi:
“Đóng cửa cẩn thận rồi em sợ cái gì, ngày mai lại đến.”
“Sao anh phát hiện được vậy?”
“Nó tự đến lều tìm tôi.”
Kể cũng lạ, hôm anh đến, có một chú mèo rừng to bụng cứ lắc lư qua lại trước cửa lều của anh. Cố Tuấn Xuyên nghĩ chắc nó đói lắm rồi, bèn tìm chút đồ cho nó ăn. Kết quả nó ăn xong, cố ý dẫn Cố Tuấn Xuyên đi theo nó, đi mãi đến căn nhà gỗ. Cố Tuấn Xuyên vỡ lẽ, vật nhỏ này muốn sinh con trong đó, thế nên anh lót ổ cho nó.
Mấy hôm nay ngày nào anh cũng đến cho nó ăn, sáng hôm trước đến phát hiện nó đã sinh rồi.
Cố Tuấn Xuyên cảm thấy quá đỗi thần kỳ.
Nhìn mấy chú mèo con anh bỗng dưng nảy sinh suy nghĩ làm quần áo trẻ em.
Vốn dĩ chẳng liên quan gì lớn đến nhau, suy nghĩ của anh lại kỳ quặc thế đấy, nhưng anh cảm thấy cực kỳ hợp lý.
“Vậy sau này anh đi rồi thì sao? Ai sẽ lo cho chúng?”
“Sẽ có người lo thôi. Những người trẻ tuổi đến đây sẽ chăm sóc chúng.”
Lận Vũ Lạc đi ba bước ngoảnh đầu lại một lần, thật sự lo lắng mấy chú mèo kia sẽ bị ăn mất. Cố Tuấn Xuyên thấy cô quả thật không an tâm, lại đưa cô về, hai người ngồi đó canh chừng một lúc. Khi nhàm chán thì trò chuyện đôi câu.
Cố Tuấn Xuyên kể lần trước anh đến còn nhặt được tổ chim. Chim mẹ đi kiếm mồi, tổ chim từ trên cây rớt xuống, may mà chim non không bị ngã chết. Anh trèo lên cây đặt tổ lại cho chúng.
Còn có một lần gặp sói trên đường núi.
Sói đứng giữa đường nhìn anh suốt một lúc rồi đi mất.
Mỗi ngày có rất nhiều chuyện ly kỳ xảy ra ở đây.
“Anh có sợ không?”
Lận Vũ Lạc hỏi.
“Sợ cái gì? Nó ăn được tôi chắc?”
“Anh ngồi máy bay cũng sợ đến khóc đó thôi.”
Lận Vũ Lạc nhỏ tiếng nói.
“Em không cho qua chuyện đó phải không?”
Cố Tuấn Xuyên ra vẻ muốn bóp cổ cô, Lận Vũ Lạc rúc người về sau tránh anh, hai tay nắm cổ tay anh đẩy ra ngoài.
Mèo mẹ bên trong chê họ ồn ào, kêu một tiếng, hai người thoáng chốc yên tĩnh lại. Đóng chặt cửa thêm lần nữa, bấy giờ mới quay về.
Ánh trăng trong suốt sáng rỡ, cũng hết mực thành thật, trừ khi bị mây che khuất, nếu không chẳng bao giờ giấu giếm ánh sáng của mình.
“Cố Tuấn Xuyên.”
“Hửm?”
“Tôi không định yêu đương hay kết hôn nữa. Tôi thấy chị Lận nói đúng lắm, kết hôn chẳng có ý nghĩa gì hết.”
Lận Thư Tuyết? Nói hôn nhân không ý nghĩa? Khá lắm.
Cố Tuấn Xuyên cười lạnh một tiếng, tiếng cười ấy quá u ám.
Dọa Lận Vũ Lạc hết hồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất