Chương 92: Lận Vũ Lạc: Sắc trời chợt hiện
Cánh tay Cố Tuấn Xuyên vắt ngang chặn lối đi của cô, vây Lận Vũ Lạc trong một vùng trời nho nhỏ. Lận Vũ Lạc dựa sát vào tường để kéo giãn khoảng cách giữa hai người, Cố Tuấn Xuyên vốn muốn tiến lên một bước dọa cô, nhưng anh nhẫn nhịn. Phải biết tiến lùi đúng lúc mới không lộ tẩy. Lòng anh thầm khen ngợi mình: Đỉnh của chóp, sắc đẹp trước mặt mà đầu óc anh vẫn giữ được lý trí.
“Anh hẹn hò cần cả thế giới phải chúc mừng?”
Lận Vũ Lạc chẳng hiểu nổi logic này:
“Yêu đương chẳng phải là chuyện của riêng mình sao?”
“Tôi mặc kệ...”
“Chúc mừng anh, chúc hai người răng long đầu bạc sớm sinh quý tử.”
Lận Vũ Lạc khom người, len qua tay anh, chạy ra ngoài.
Hai người như thợ săn và con mồi, thợ săn tiến hành vây nhốt con mồi, không từ thủ đoạn, hung ác cùng cực. Tô Cảnh Thu thấy thế không khỏi bùi ngùi, nếu lúc đầu mình cũng có thủ đoạn bậc này, không đến mức khiến Trịnh Lương bỏ chạy, rồi lại tức giận kết hôn, may mà hôn nhân này cũng khiến anh ta vừa lòng. Anh ta nói đi là đi, Tư Minh Minh chẳng buồn hỏi thêm, lúc này đã uống ba lượt rượu mà điện thoại anh ta chưa vang lên lần nào. Anh ta khoe khoang với Cố Tuấn Xuyên:
“Nhìn thấy chưa? Đây mới là hôn nhân tự do thật sự.”
“Vợ cậu rốt cuộc là Tư Minh Minh hay Tư Minh Nguyệt?”
Cố Tuấn Xuyên đột nhiên hỏi anh ta, Tô Cảnh Thu nghẹn lời. Anh ta gọi cô ấy Tư Minh Minh cô ấy cũng trả lời, gọi Tư Minh Nguyệt cũng đáp lại. Trên chứng minh là Tư Minh Minh, nhưng một lần duy nhất khi gia đình hai bên gặp nhau, người nhà lại gọi cô ấy là Tư Minh Nguyệt, gọi cô ấy Tiểu Tư cô ấy cũng đáp.
Cố Tuấn Xuyên thấy thế cười anh ta: Quả nhiên là hôn nhân tự do, ngay cả vợ mình tên gì cũng chẳng biết. Lúc mọi người ca hát, anh cùng Tô Cảnh Thu ra ngoài hóng gió, nói vài câu thật lòng:
“Tôi thà cả đời này không kết hôn, cũng chẳng cần hôn nhân tạm bợ, trừ lần kết hôn hợp đồng kia ra. Tôi tính toán cặn kẽ với Lận Vũ Lạc, cũng chỉ hi vọng cô ấy đối xử với tôi như tôi đối với cô ấy, thiếu một chút cũng không được.”
Quay đầu thấy Lận Vũ Lạc đang trò chuyện với nhóm Cao Phái Văn, hiển nhiên cô nghe lọt tai, mắt mở to, rất nghiêm túc.
“Tôi thấy Lận Vũ Lạc có để ý đến tôi đôi chút.”
Cố Tuấn Xuyên cho rằng mình đã phát hiện dấu vết Lận Vũ Lạc thích anh, cho nên bắt đầu tự mình cổ vũ và khẳng định:
“Trái tim cô ấy cũng đâu phải làm bằng đá.”
Đường còn dài mà, Tô Cảnh Thu vỗ vai anh.
Đêm tối vô tận, ánh sao lấp lánh. Trong buổi tối của Lục Xuân, họ ngồi đó hóng gió đêm hè. Cảnh tượng này rất giống với một khoảnh khắc nào đó trong thời thơ ấu, niềm vui của Lận Vũ Lạc đã được sao chép phục hồi. Cố Tuấn Xuyên, người đầu têu của đêm nay ngồi đối diện cô, anh uống chút rượu, khi nổi hứng sẽ tự tiến cử biểu diễn ném bình rượu cho mọi người xem. Bốn chai rượu xoay vòng trên không, tung bay như hoa, lại được anh vững vàng tiếp được, cứ lặp lại như vậy, có thể coi như biểu diễn tạp kỹ. Ngay cả Lận Vũ Lạc cũng ngạc nhiên vì tuyệt chiêu này, không khỏi vỗ tay cùng mọi người. Nụ cười của anh như gió xuân đắc ý, người đã hơn ba mươi tuổi lại mang theo vẻ nhiệt tình không trói buộc của thiếu niên. Thỉnh thoảng nhìn bạn một lúc, như có câu chuyện muốn kể cho bạn nghe.
Đàn ông như vậy thật sự được rất nhiều người yêu, lúc chia tay lại mong anh chết không toàn thây. Lận Vũ Lạc thấu hiểu sâu sắc bạn gái cũ biên kịch của Cố Tuấn Xuyên.
Tối nay chắc chắn là một đêm vui, trừ việc không thể ăn nhiều thịt, bị Cố Tuấn Xuyên chặn trước cửa một lần cùng với ánh mắt anh truy sát mấy lần ra, mọi thứ còn lại đều ổn. Khi Lận Vũ Lạc nhắm mắt vẫn còn nhớ chai rượu mà Cố Tuấn Xuyên ném lên không trung, anh không đỡ được đập lên mặt anh, có lẽ đó là một câu chuyện khác.
Cố Tuấn Xuyên và “bé khốn kiếp” thoạt nhìn rất dính nhau.
Có lẽ cãi nhau xong tách ra du lịch đã trở thành liều thuốc thôi thúc mối quan hệ giữa hai người, Lận Vũ Lạc loáng thoáng nghe thấy Cố Tuấn Xuyên hỏi một câu muốn quà sinh nhật gì. Cô nghĩ thái độ yêu đương của Cố Tuấn Xuyên hình như không tốt cho lắm?
Cố Tuấn Xuyên cúp máy đến quầy muốn uống nước.
Lận Vũ Lạc chẳng hề ngẩng đầu khỏi máy tính:
“Tự lấy đi.”
Cố Tuấn Xuyên ngồi trên ghế cao, nói chuyện phiếm với Lận Vũ Lạc:
“Phụ nữ mấy em sinh nhật thích được tặng quà gì?”
Lận Vũ Lạc nhìn anh:
“Hỏi thẳng bạn gái anh là được rồi.”
“Vậy em thì sao? Lúc em còn quen bạn trai cũ, trừ kẹp tóc hình bướm ra còn thích quà gì của cậu ấy nữa?”
Cố Tuấn Xuyên hỏi.
“Chính anh ấy, món quà tôi thích là anh ấy. Anh cũng có thể tự tặng mình cho bạn gái, cô ấy sẽ vui lắm.”
Lận Vũ Lạc không hề nói dối, lúc yêu nhau người mà cô thích nhất chính là bạn trai mình.
Lòng Cố Tuấn Xuyên nghẹn ứ, nhưng anh vẫn gật đầu:
“Được, để tôi nghiên cứu, tắm rửa sạch sẽ tặng mình cho cô ấy.”
“Anh không cần thảo luận chi tiết với tôi đâu.”
Cuối cùng Lận Vũ Lạc cũng ngước mặt lên khỏi máy tính:
“Tôi không có đam mê thăm dò chi tiết yêu đương của người ta.”
Cố Tuấn Xuyên ồ một tiếng, thấy Lận Vũ Lạc cau mày, hiển nhiên không muốn nói nhiều.
“Em làm gì vậy?”
“Đọc tài liệu.”
“Tài liệu gì?”
Lận Vũ Lạc không muốn nói chuyện với Cố Tuấn Xuyên, nhưng anh đã thong thả bước vào quầy lễ tân, ngồi cạnh cô, ra hiệu cô dời laptop qua. Anh ngồi quá gần, nhiệt độ và mùi hương cơ thể bao bọc lấy cô, khiến cô mất tự nhiên. Lận Vũ Lạc đẩy laptop cho anh, hóa ra cô đang xem sổ tuyên truyền Lục Xuân bản điện tử mà Nhị Mã chuẩn bị.
Cố Tuấn Xuyên xem rất nghiêm túc.
Lận Vũ Lạc đã dời đến sát mép quầy, hỏi anh từ xa:
“Anh thấy sao?”
Cố Tuấn Xuyên duỗi chân móc ghế trượt của cô lại gần:
“Lẽ nào tôi ăn thịt em được? Tôi có bạn gái rồi, chút lương tâm này tôi vẫn có. Em yên tâm, tôi sẽ không ngoại tình.”
Ngón tay chỉ vào vài chỗ trong laptop:
“Tôi cảm thấy phải sửa lại mấy chỗ này. Trông thì mấy nơi du lịch khác có các em cũng có, những chỗ khác không có, các em cũng chẳng có luôn.”
“Chúng tôi có mà...”
Lận Vũ Lạc không phục:
“Nguyên tố tộc Cáp Nê của chúng tôi nhiều lắm.”
“Côn Minh có vườn dân tộc, còn cả biểu diễn thành thục nữa.”
“Ồ...vậy phải viết thế nào?”
Lận Vũ Lạc thật lòng xin chỉ dạy.
Cố Tuấn Xuyên cốc đầu cô:
“Bỏ đi, dù sao tôi cũng đang nghỉ phép, bắt đầu từ ngày mai các em dẫn tôi du lịch chuyên sâu vào.”
Cố Tuấn Xuyê lo Lận Vũ Lạc để tâm chuyện vụn vặt, lại bảo:
“Các em, dẫn thêm người theo, không phải mình tôi với em. Tôi hẹn hò, phải tránh hiềm nghi.”
“Được.”
Lận Vũ Lạc nhắc chuyện này với Nhị Mã, hỏi cô ấy có đáng để dẫn Cố Tuấn Xuyên đi một chuyến hay không. Nhị Mã cũng không tiện nói mình đã quen Cố Tuấn Xuyên trước đó, đại khái biết rõ đây là người tài, đành đáp:
“Đi một chuyến, đi một chuyến.”
“Nhưng tôi sợ phí thời gian.”
“Thời gian chẳng phải để cho cô lãng phí sao? Coi như đi chơi thôi.”
Nửa tháng trước Cố Tuấn Xuyên đột nhiên ghé thăm một lần. Hôm đó Nhị Mã đang ngủ thử ở “Xuân Dã”, tìm kiếm những vấn đề có khả năng tồn tại, muốn giao lại cho Lận Vũ Lạc một ngôi nhà trọ tốt nhất. Cố Tuấn Xuyên không mời tự đến, còn ôm một con mèo trong lòng. Mèo con có vằn hổ trên trán, vừa nhảy xuống đất đã ngẩng cổ tuần tra khắp sân, dáng vẻ trông y hệt như người ôm nó tới. Trước đó Nhị Mã từng thấy t Cố Tuấn Xuyên, nhưng chưa có dịp nói chuyện nghiêm túc, cô ấy hỏi Cố Tuấn Xuyên:
“Có chuyện gì không?”
Cố Tuấn Xuyên chỉ vào con mèo kia:
“Tôi tới đây tặng quà, nhưng cô cứ bảo là mình nhặt được.”
“Tôi nhặt tài ghê nhỉ, nhặt một con mèo trông dữ thế này.”
Nhị Mã nói đùa, ngồi xổm xuống duỗi tay về phía mèo con, nhưng mèo con hoàn toàn ngó lơ cô nàng:
“Tên gì?”
“Cứ gọi Tam Nhất đi.”
“Tại sao?”
Cố Tuấn Xuyên bật cười, chừng như đắc ý nhưng anh lại không nói ra đáp án.
Nhị Mã và Lận Vũ Lạc thật sự muốn làm chuyện này, quả thật cũng muốn xem thử suy nghĩ của người khác, tìm chút linh cảm. Thế nên quyết định dẫn Cố Tuấn Xuyên đi thử.
Ba người cùng nhau dạo quanh Lục Xuân.
Đi cùng Cố Tuấn Xuyên khác xa dẫn người ta dạo chơi. Cố Tuấn Xuyên có quá nhiều vấn đề, chẳng hạn như với tộc Cáp Nê, lễ nào là lớn nhất? Có tập tục gì thú vị? Ngọn núi này xây dựng tuyến đường đi bộ quá đỉnh, đại loại như thế.
Cố Tuấn Xuyên tràn ngập hứng thú với Lục Xuân.
Thậm chí anh còn nói với Lận Vũ Lạc:
“Hay là em mời tôi tham gia vào sự nghiệp của em nhé, tôi làm cấp dưới cho em.”
Lận Vũ Lạc lắc đầu:
“Tôi không làm ăn với anh.”
“Tại sao?”
“Vì anh là anh, tôi là tôi.”
“À à à, phân biệt rõ ràng đúng không?”
Cố Tuấn Xuyên cố ý trêu cô.
Trong mấy ngày nay, “bạn gái” anh hiếm khi gọi điện, hoặc nội dung trò chuyện quá táo bạo, không tiện gọi trước mặt mình. Lận Vũ Lạc nghĩ thế.
Nhị Mã có việc đột xuất phải đi nơi khác, chỉ còn lại hai người họ, bên ngoài lại đổ mưa, đường núi trở về khó đi, họ dứt khoát tìm chỗ dừng xe. Hai người tựa vào ghế, Lận Vũ Lạc ôm vai, hơi lạnh.
Cố Tuấn Xuyên tìm áo ở hàng ghế sau ném cho cô, bảo cô khoác vào đàng hoàng, đừng để bị đông chết. Mưa càng lúc càng lớn, họ gần như không thể đi được nữa.
Lận Vũ Lạc gọi điện cho Lận Vũ Châu, gửi địa chỉ mình đang ở cho cậu. Lận Vũ Châu biết cô đi cùng Cố Tuấn Xuyên, đỡ lo hơn đôi chút.
Nếu Nhị Mã không đi, Lận Vũ Lạc chẳng thấy sao cả. Nhưng Nhị Mã đi rồi, cô ở riêng với Cố Tuấn Xuyên, có vẻ lạ lùng. Mặc cho không phải ý muốn của cô, nhưng hiển nhiên thế này không đúng.
“Hay là chúng ta về nhé.”
Lận Vũ Lạc đề nghị:
“Bánh xe của anh lớn, sẽ không lún xuống đâu.”
“Lỡ như thì sao?”
Cố Tuấn Xuyên hỏi ngược lại:
“Vì cậy mạnh, phải kéo theo mạng của hai chúng ta?”
Uổng cho Lận Vũ Lạc có miệng, nhưng chẳng nói rõ được gì. Cô cắn môi nhìn mưa ngoài cửa sổ.
“Đói chưa?”
Cố Tuấn Xuyên hỏi cô.
Lận Vũ Lạc gật đầu, thấy anh bung dù xuống xe ôm một thùng từ cốp xe ra, đi vào ngôi nhà ngắm cảnh bỏ hoang. Giày vò mấy bận liên tiếp mới đón Lận Vũ Lạc xuống xe.
Dù che hết đỉnh đầu cô, lúc vào trong Lận Vũ Lạc mới phát hiện bả vai anh ướt đẫm. Trong căn nhà bỏ hoang lại có hai chiếc đèn cắm trại đã được thắp sáng, bày một chiếc bàn nhỏ, còn có hai chiếc ghế đẩu. Trên bàn là bình gas nhỏ và một ít đồ dùng ăn uống.
Lận Vũ Lạc không ngờ mình lại được ăn beefsteak trong một đêm mưa thế này.
Tủ lạnh trong xe của Cố Tuấn Xuyên vậy mà lại có thịt bò và khoai tây sợi, anh còn mì gói và soda nữa.
Thịt bò vang xèo xèo trên chảo, gương mặt Cố Tuấn Xuyên được đèn cắm trại soi chiếu cực kỳ cứng rắn. Lận Vũ Lạc ôm chén giữ nhiệt uống trà anh vừa pha, thuận tiện chờ anh chuẩn bị bữa tối.
Không có chiếc xe nào ngang qua trên đường.
Cửa phòng ngắm cảnh mở toang, họ ngồi đó có thể ngắm mưa bên ngoài.
Lúc ăn miếng beefsteak đầu tiên, Lận Vũ Lạc cảm thấy quá đỗi hạnh phúc, hạnh phúc đến độ cuối cùng cô cũng tha thứ cho lần cãi nhau ấy.
“Cố Tuấn Xuyên.”
“Nói.”
“Ngon lắm.”
Cố Tuấn Xuyên muốn nói có gì khó đâu? Giờ tay nghề nấu ăn của tôi đã lên trời rồi, em muốn ăn gì bất cứ lúc nào tôi cũng có thể nấu được hết. Nếu em thích cách ăn như vậy, tôi sẽ kéo em đi, đơn giản quá mức luôn, nhưng anh nhịn không lên tiếng.
“Chúng ta có cần báo cáo với bạn gái anh không?”
“Chia tay rồi.”
“...”
“Anh hoàn toàn không hề yêu đương phải không.”
Lận Vũ Lạc nhỏ tiếng nói, mấy ngày nay cô từng nghi ngờ một lần, cảm giác Cố Tuấn Xuyên cố ý chọc tức cô. Nhưng anh gọi điện quá sến súa, rất đỗi chân thực.
Cố Tuấn Xuyên nhìn cô suốt một lúc, cuối cùng nhéo mặt cô:
“Có phải em nghĩ không ai cần tôi không?”
Lận Vũ Lạc tránh tay anh, thấy Cố Tuấn Xuyên lấy điện thoại chụp cô, còn nói với cô:
“Đến đây, chào hỏi bạn gái tôi.”
Lận Vũ Lạc né điện thoại, Cố Tuấn Xuyên cầm điện thoại đuổi theo cô:
“Chào hỏi thôi, em chột dạ gì chứ?”
Anh cố ý, cô “càng không muốn”, anh “càng phải làm“.
Lận Vũ Lạc giận thật rồi.
Cô nhấc chân muốn bỏ đi, nhưng ngoài trời mưa như trút nước, còn chưa đến cửa, đã có mưa tạt vào ống quần cô. Với một đêm tối đáng sợ nhường ấy, Lận Vũ Lạc chẳng thể quyết tâm bước vào màn mưa được, phạm vi cô giận dữ phát điên chẳng qua chỉ là căn nhà ngắm cảnh nhỏ hẹp này mà thôi.
Cô như bị Cố Tuấn Xuyên nhốt vào lồng giam, mặc cô phản kháng thế nào, cũng chỉ như con thú ngoan cố chống cự.
Cố Tuấn Xuyên cất điện thoại, nói với cô:
“Tôi có thể nói chuyện của chúng ta cho bạn gái tôi biết, em cũng có thể thẳng thắn kể với bạn trai cũ chuyện của tôi, sao bảo em chào hỏi thôi cũng khó khăn như vậy. Lòng em có quỷ à?”
Miệng lưỡi Lận Vũ Lạc có lanh lợi đến mấy lúc này cũng chẳng nói rõ được, cô dán sát vào tường, lúc giận dữ bốc một nắm đất ném sang chỗ Cố Tuấn Xuyên:
“Có phải anh bị bệnh không! Anh so đo với tôi cái gì?”
“Để tôi đoán tâm trạng của em nhé.”
Cố Tuấn Xuyên đứng trước mặt cô, che khuất ánh sáng của ngọn đèn cắm trại, như muốn đưa cô xuống địa ngục:
“Tôi không thích người đàn ông này, nhưng anh ta nói hẹn hò là hẹn hò khiến lòng tôi khó chịu. Anh ta nói thích tôi, nhưng chẳng thích nhiều đến vậy, lòng tôi không chấp nhận nổi. Người đàn ông này nên làm con chó của tôi, nằm rạp dưới chân tôi, tôi bảo anh ta đi hướng đông anh ta không thể đi hướng tây...”
Lời Cố Tuấn Xuyên nói dường như khiến trái tim Lận Vũ Lạc tan nát, cô hoàn toàn chưa từng nghĩ như vậy, thế nên cô phẫn nộ, vài lần muốn ngăn Cố Tuấn Xuyên, nhưng anh không định dừng lại.
Thậm chí càng nói càng trắng trợn:
“Làm con chó của tôi thì được, nhưng đừng mơ tôi cho anh ăn. Đúng không? Em chỉ muốn theo đuổi thắng lợi trong tâm lý thôi, chà đạp một người em cảm thấy cao ngạo dưới chân...”
“Cố Tuấn Xuyên!”
Lận Vũ Lạc bị anh chọc tức đến mức ngạt thở, cô đẩy anh ra muốn lao vào màn mưa, chết ở bên ngoài còn tốt hơn nghe anh nói mấy lời kia. Nhưng Cố Tuấn Xuyên lại kéo cô về, đè cô đang vùng vẫy lên tường.
“Lận Vũ Lạc, em nhớ kỹ cảm giác hôm nay cho tôi. Em cảm thấy lời tôi nói tổn thương em, em buồn. Em đẩy tôi ra thêm lần nữa, lần sau sẽ chỉ khó chịu hơn lúc này thôi.”
Bàn tay anh đè mạnh lên bả vai run rẩy của Lận Vũ Lạc, tầm nhìn tìm kiếm ánh mắt lẩn trốn của cô, sau vài lần cuối cùng đã nhìn thẳng vào mắt cô. Ánh mắt Lận Vũ Lạc đong đầy hoang mang cùng đôi chút đau buồn.
“Cố Tuấn Xuyên, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Giọng nói của Lận Vũ Lạc run lên, cô sợ đêm mưa cũng lo không trốn khỏi Cố Tuấn Xuyên, quyết tâm thẳng tiến không lùi có thể quyết liệt xé nát anh ngày trước đến hôm nay cuối cùng đã do dự và khoan dung. Lời nói của Cố Tuấn Xuyên đâm thẳng vào lòng cô, cô sắp khóc, tay chặn ngăng giữa cơ thể hai người:
“Có phải anh nhất quyết muốn thế này không?”
“Anh muốn ngủ với tôi đến vậy? Không tiếc thủ đoạn nói mấy lời đó? Vậy anh ngủ đi.”
Tay cô tìm mép áo thun kéo lên, da thịt vùng eo trắng muốt của cô dần dần lộ ra.
Cố Tuấn Xuyên nắm chặt tay cô, đầu tiên là thở dài rồi mỉm cười bất lực:
“Em cứ không chịu tin, tự coi nhẹ mình. Em luôn cho rằng tôi yêu em là vì muốn ngủ với em, dẫu tôi nói gì làm gì em cũng không chịu để trong lòng.”
Tay Cố Tuấn Xuyên dời đến sau lưng ôm cô vào lòng, thì thầm bên tai cô:
“Tôi hoàn toàn không có hẹn hò gì cả.”
Phát giác cả người Lận Vũ Lạc cứng đờ ở đó, anh vuốt nhẹ lưng cô:
“Em khóc gì chứ?”
“Khóc thành thế này cứ như em đã yêu tôi vậy.”
“Anh hẹn hò cần cả thế giới phải chúc mừng?”
Lận Vũ Lạc chẳng hiểu nổi logic này:
“Yêu đương chẳng phải là chuyện của riêng mình sao?”
“Tôi mặc kệ...”
“Chúc mừng anh, chúc hai người răng long đầu bạc sớm sinh quý tử.”
Lận Vũ Lạc khom người, len qua tay anh, chạy ra ngoài.
Hai người như thợ săn và con mồi, thợ săn tiến hành vây nhốt con mồi, không từ thủ đoạn, hung ác cùng cực. Tô Cảnh Thu thấy thế không khỏi bùi ngùi, nếu lúc đầu mình cũng có thủ đoạn bậc này, không đến mức khiến Trịnh Lương bỏ chạy, rồi lại tức giận kết hôn, may mà hôn nhân này cũng khiến anh ta vừa lòng. Anh ta nói đi là đi, Tư Minh Minh chẳng buồn hỏi thêm, lúc này đã uống ba lượt rượu mà điện thoại anh ta chưa vang lên lần nào. Anh ta khoe khoang với Cố Tuấn Xuyên:
“Nhìn thấy chưa? Đây mới là hôn nhân tự do thật sự.”
“Vợ cậu rốt cuộc là Tư Minh Minh hay Tư Minh Nguyệt?”
Cố Tuấn Xuyên đột nhiên hỏi anh ta, Tô Cảnh Thu nghẹn lời. Anh ta gọi cô ấy Tư Minh Minh cô ấy cũng trả lời, gọi Tư Minh Nguyệt cũng đáp lại. Trên chứng minh là Tư Minh Minh, nhưng một lần duy nhất khi gia đình hai bên gặp nhau, người nhà lại gọi cô ấy là Tư Minh Nguyệt, gọi cô ấy Tiểu Tư cô ấy cũng đáp.
Cố Tuấn Xuyên thấy thế cười anh ta: Quả nhiên là hôn nhân tự do, ngay cả vợ mình tên gì cũng chẳng biết. Lúc mọi người ca hát, anh cùng Tô Cảnh Thu ra ngoài hóng gió, nói vài câu thật lòng:
“Tôi thà cả đời này không kết hôn, cũng chẳng cần hôn nhân tạm bợ, trừ lần kết hôn hợp đồng kia ra. Tôi tính toán cặn kẽ với Lận Vũ Lạc, cũng chỉ hi vọng cô ấy đối xử với tôi như tôi đối với cô ấy, thiếu một chút cũng không được.”
Quay đầu thấy Lận Vũ Lạc đang trò chuyện với nhóm Cao Phái Văn, hiển nhiên cô nghe lọt tai, mắt mở to, rất nghiêm túc.
“Tôi thấy Lận Vũ Lạc có để ý đến tôi đôi chút.”
Cố Tuấn Xuyên cho rằng mình đã phát hiện dấu vết Lận Vũ Lạc thích anh, cho nên bắt đầu tự mình cổ vũ và khẳng định:
“Trái tim cô ấy cũng đâu phải làm bằng đá.”
Đường còn dài mà, Tô Cảnh Thu vỗ vai anh.
Đêm tối vô tận, ánh sao lấp lánh. Trong buổi tối của Lục Xuân, họ ngồi đó hóng gió đêm hè. Cảnh tượng này rất giống với một khoảnh khắc nào đó trong thời thơ ấu, niềm vui của Lận Vũ Lạc đã được sao chép phục hồi. Cố Tuấn Xuyên, người đầu têu của đêm nay ngồi đối diện cô, anh uống chút rượu, khi nổi hứng sẽ tự tiến cử biểu diễn ném bình rượu cho mọi người xem. Bốn chai rượu xoay vòng trên không, tung bay như hoa, lại được anh vững vàng tiếp được, cứ lặp lại như vậy, có thể coi như biểu diễn tạp kỹ. Ngay cả Lận Vũ Lạc cũng ngạc nhiên vì tuyệt chiêu này, không khỏi vỗ tay cùng mọi người. Nụ cười của anh như gió xuân đắc ý, người đã hơn ba mươi tuổi lại mang theo vẻ nhiệt tình không trói buộc của thiếu niên. Thỉnh thoảng nhìn bạn một lúc, như có câu chuyện muốn kể cho bạn nghe.
Đàn ông như vậy thật sự được rất nhiều người yêu, lúc chia tay lại mong anh chết không toàn thây. Lận Vũ Lạc thấu hiểu sâu sắc bạn gái cũ biên kịch của Cố Tuấn Xuyên.
Tối nay chắc chắn là một đêm vui, trừ việc không thể ăn nhiều thịt, bị Cố Tuấn Xuyên chặn trước cửa một lần cùng với ánh mắt anh truy sát mấy lần ra, mọi thứ còn lại đều ổn. Khi Lận Vũ Lạc nhắm mắt vẫn còn nhớ chai rượu mà Cố Tuấn Xuyên ném lên không trung, anh không đỡ được đập lên mặt anh, có lẽ đó là một câu chuyện khác.
Cố Tuấn Xuyên và “bé khốn kiếp” thoạt nhìn rất dính nhau.
Có lẽ cãi nhau xong tách ra du lịch đã trở thành liều thuốc thôi thúc mối quan hệ giữa hai người, Lận Vũ Lạc loáng thoáng nghe thấy Cố Tuấn Xuyên hỏi một câu muốn quà sinh nhật gì. Cô nghĩ thái độ yêu đương của Cố Tuấn Xuyên hình như không tốt cho lắm?
Cố Tuấn Xuyên cúp máy đến quầy muốn uống nước.
Lận Vũ Lạc chẳng hề ngẩng đầu khỏi máy tính:
“Tự lấy đi.”
Cố Tuấn Xuyên ngồi trên ghế cao, nói chuyện phiếm với Lận Vũ Lạc:
“Phụ nữ mấy em sinh nhật thích được tặng quà gì?”
Lận Vũ Lạc nhìn anh:
“Hỏi thẳng bạn gái anh là được rồi.”
“Vậy em thì sao? Lúc em còn quen bạn trai cũ, trừ kẹp tóc hình bướm ra còn thích quà gì của cậu ấy nữa?”
Cố Tuấn Xuyên hỏi.
“Chính anh ấy, món quà tôi thích là anh ấy. Anh cũng có thể tự tặng mình cho bạn gái, cô ấy sẽ vui lắm.”
Lận Vũ Lạc không hề nói dối, lúc yêu nhau người mà cô thích nhất chính là bạn trai mình.
Lòng Cố Tuấn Xuyên nghẹn ứ, nhưng anh vẫn gật đầu:
“Được, để tôi nghiên cứu, tắm rửa sạch sẽ tặng mình cho cô ấy.”
“Anh không cần thảo luận chi tiết với tôi đâu.”
Cuối cùng Lận Vũ Lạc cũng ngước mặt lên khỏi máy tính:
“Tôi không có đam mê thăm dò chi tiết yêu đương của người ta.”
Cố Tuấn Xuyên ồ một tiếng, thấy Lận Vũ Lạc cau mày, hiển nhiên không muốn nói nhiều.
“Em làm gì vậy?”
“Đọc tài liệu.”
“Tài liệu gì?”
Lận Vũ Lạc không muốn nói chuyện với Cố Tuấn Xuyên, nhưng anh đã thong thả bước vào quầy lễ tân, ngồi cạnh cô, ra hiệu cô dời laptop qua. Anh ngồi quá gần, nhiệt độ và mùi hương cơ thể bao bọc lấy cô, khiến cô mất tự nhiên. Lận Vũ Lạc đẩy laptop cho anh, hóa ra cô đang xem sổ tuyên truyền Lục Xuân bản điện tử mà Nhị Mã chuẩn bị.
Cố Tuấn Xuyên xem rất nghiêm túc.
Lận Vũ Lạc đã dời đến sát mép quầy, hỏi anh từ xa:
“Anh thấy sao?”
Cố Tuấn Xuyên duỗi chân móc ghế trượt của cô lại gần:
“Lẽ nào tôi ăn thịt em được? Tôi có bạn gái rồi, chút lương tâm này tôi vẫn có. Em yên tâm, tôi sẽ không ngoại tình.”
Ngón tay chỉ vào vài chỗ trong laptop:
“Tôi cảm thấy phải sửa lại mấy chỗ này. Trông thì mấy nơi du lịch khác có các em cũng có, những chỗ khác không có, các em cũng chẳng có luôn.”
“Chúng tôi có mà...”
Lận Vũ Lạc không phục:
“Nguyên tố tộc Cáp Nê của chúng tôi nhiều lắm.”
“Côn Minh có vườn dân tộc, còn cả biểu diễn thành thục nữa.”
“Ồ...vậy phải viết thế nào?”
Lận Vũ Lạc thật lòng xin chỉ dạy.
Cố Tuấn Xuyên cốc đầu cô:
“Bỏ đi, dù sao tôi cũng đang nghỉ phép, bắt đầu từ ngày mai các em dẫn tôi du lịch chuyên sâu vào.”
Cố Tuấn Xuyê lo Lận Vũ Lạc để tâm chuyện vụn vặt, lại bảo:
“Các em, dẫn thêm người theo, không phải mình tôi với em. Tôi hẹn hò, phải tránh hiềm nghi.”
“Được.”
Lận Vũ Lạc nhắc chuyện này với Nhị Mã, hỏi cô ấy có đáng để dẫn Cố Tuấn Xuyên đi một chuyến hay không. Nhị Mã cũng không tiện nói mình đã quen Cố Tuấn Xuyên trước đó, đại khái biết rõ đây là người tài, đành đáp:
“Đi một chuyến, đi một chuyến.”
“Nhưng tôi sợ phí thời gian.”
“Thời gian chẳng phải để cho cô lãng phí sao? Coi như đi chơi thôi.”
Nửa tháng trước Cố Tuấn Xuyên đột nhiên ghé thăm một lần. Hôm đó Nhị Mã đang ngủ thử ở “Xuân Dã”, tìm kiếm những vấn đề có khả năng tồn tại, muốn giao lại cho Lận Vũ Lạc một ngôi nhà trọ tốt nhất. Cố Tuấn Xuyên không mời tự đến, còn ôm một con mèo trong lòng. Mèo con có vằn hổ trên trán, vừa nhảy xuống đất đã ngẩng cổ tuần tra khắp sân, dáng vẻ trông y hệt như người ôm nó tới. Trước đó Nhị Mã từng thấy t Cố Tuấn Xuyên, nhưng chưa có dịp nói chuyện nghiêm túc, cô ấy hỏi Cố Tuấn Xuyên:
“Có chuyện gì không?”
Cố Tuấn Xuyên chỉ vào con mèo kia:
“Tôi tới đây tặng quà, nhưng cô cứ bảo là mình nhặt được.”
“Tôi nhặt tài ghê nhỉ, nhặt một con mèo trông dữ thế này.”
Nhị Mã nói đùa, ngồi xổm xuống duỗi tay về phía mèo con, nhưng mèo con hoàn toàn ngó lơ cô nàng:
“Tên gì?”
“Cứ gọi Tam Nhất đi.”
“Tại sao?”
Cố Tuấn Xuyên bật cười, chừng như đắc ý nhưng anh lại không nói ra đáp án.
Nhị Mã và Lận Vũ Lạc thật sự muốn làm chuyện này, quả thật cũng muốn xem thử suy nghĩ của người khác, tìm chút linh cảm. Thế nên quyết định dẫn Cố Tuấn Xuyên đi thử.
Ba người cùng nhau dạo quanh Lục Xuân.
Đi cùng Cố Tuấn Xuyên khác xa dẫn người ta dạo chơi. Cố Tuấn Xuyên có quá nhiều vấn đề, chẳng hạn như với tộc Cáp Nê, lễ nào là lớn nhất? Có tập tục gì thú vị? Ngọn núi này xây dựng tuyến đường đi bộ quá đỉnh, đại loại như thế.
Cố Tuấn Xuyên tràn ngập hứng thú với Lục Xuân.
Thậm chí anh còn nói với Lận Vũ Lạc:
“Hay là em mời tôi tham gia vào sự nghiệp của em nhé, tôi làm cấp dưới cho em.”
Lận Vũ Lạc lắc đầu:
“Tôi không làm ăn với anh.”
“Tại sao?”
“Vì anh là anh, tôi là tôi.”
“À à à, phân biệt rõ ràng đúng không?”
Cố Tuấn Xuyên cố ý trêu cô.
Trong mấy ngày nay, “bạn gái” anh hiếm khi gọi điện, hoặc nội dung trò chuyện quá táo bạo, không tiện gọi trước mặt mình. Lận Vũ Lạc nghĩ thế.
Nhị Mã có việc đột xuất phải đi nơi khác, chỉ còn lại hai người họ, bên ngoài lại đổ mưa, đường núi trở về khó đi, họ dứt khoát tìm chỗ dừng xe. Hai người tựa vào ghế, Lận Vũ Lạc ôm vai, hơi lạnh.
Cố Tuấn Xuyên tìm áo ở hàng ghế sau ném cho cô, bảo cô khoác vào đàng hoàng, đừng để bị đông chết. Mưa càng lúc càng lớn, họ gần như không thể đi được nữa.
Lận Vũ Lạc gọi điện cho Lận Vũ Châu, gửi địa chỉ mình đang ở cho cậu. Lận Vũ Châu biết cô đi cùng Cố Tuấn Xuyên, đỡ lo hơn đôi chút.
Nếu Nhị Mã không đi, Lận Vũ Lạc chẳng thấy sao cả. Nhưng Nhị Mã đi rồi, cô ở riêng với Cố Tuấn Xuyên, có vẻ lạ lùng. Mặc cho không phải ý muốn của cô, nhưng hiển nhiên thế này không đúng.
“Hay là chúng ta về nhé.”
Lận Vũ Lạc đề nghị:
“Bánh xe của anh lớn, sẽ không lún xuống đâu.”
“Lỡ như thì sao?”
Cố Tuấn Xuyên hỏi ngược lại:
“Vì cậy mạnh, phải kéo theo mạng của hai chúng ta?”
Uổng cho Lận Vũ Lạc có miệng, nhưng chẳng nói rõ được gì. Cô cắn môi nhìn mưa ngoài cửa sổ.
“Đói chưa?”
Cố Tuấn Xuyên hỏi cô.
Lận Vũ Lạc gật đầu, thấy anh bung dù xuống xe ôm một thùng từ cốp xe ra, đi vào ngôi nhà ngắm cảnh bỏ hoang. Giày vò mấy bận liên tiếp mới đón Lận Vũ Lạc xuống xe.
Dù che hết đỉnh đầu cô, lúc vào trong Lận Vũ Lạc mới phát hiện bả vai anh ướt đẫm. Trong căn nhà bỏ hoang lại có hai chiếc đèn cắm trại đã được thắp sáng, bày một chiếc bàn nhỏ, còn có hai chiếc ghế đẩu. Trên bàn là bình gas nhỏ và một ít đồ dùng ăn uống.
Lận Vũ Lạc không ngờ mình lại được ăn beefsteak trong một đêm mưa thế này.
Tủ lạnh trong xe của Cố Tuấn Xuyên vậy mà lại có thịt bò và khoai tây sợi, anh còn mì gói và soda nữa.
Thịt bò vang xèo xèo trên chảo, gương mặt Cố Tuấn Xuyên được đèn cắm trại soi chiếu cực kỳ cứng rắn. Lận Vũ Lạc ôm chén giữ nhiệt uống trà anh vừa pha, thuận tiện chờ anh chuẩn bị bữa tối.
Không có chiếc xe nào ngang qua trên đường.
Cửa phòng ngắm cảnh mở toang, họ ngồi đó có thể ngắm mưa bên ngoài.
Lúc ăn miếng beefsteak đầu tiên, Lận Vũ Lạc cảm thấy quá đỗi hạnh phúc, hạnh phúc đến độ cuối cùng cô cũng tha thứ cho lần cãi nhau ấy.
“Cố Tuấn Xuyên.”
“Nói.”
“Ngon lắm.”
Cố Tuấn Xuyên muốn nói có gì khó đâu? Giờ tay nghề nấu ăn của tôi đã lên trời rồi, em muốn ăn gì bất cứ lúc nào tôi cũng có thể nấu được hết. Nếu em thích cách ăn như vậy, tôi sẽ kéo em đi, đơn giản quá mức luôn, nhưng anh nhịn không lên tiếng.
“Chúng ta có cần báo cáo với bạn gái anh không?”
“Chia tay rồi.”
“...”
“Anh hoàn toàn không hề yêu đương phải không.”
Lận Vũ Lạc nhỏ tiếng nói, mấy ngày nay cô từng nghi ngờ một lần, cảm giác Cố Tuấn Xuyên cố ý chọc tức cô. Nhưng anh gọi điện quá sến súa, rất đỗi chân thực.
Cố Tuấn Xuyên nhìn cô suốt một lúc, cuối cùng nhéo mặt cô:
“Có phải em nghĩ không ai cần tôi không?”
Lận Vũ Lạc tránh tay anh, thấy Cố Tuấn Xuyên lấy điện thoại chụp cô, còn nói với cô:
“Đến đây, chào hỏi bạn gái tôi.”
Lận Vũ Lạc né điện thoại, Cố Tuấn Xuyên cầm điện thoại đuổi theo cô:
“Chào hỏi thôi, em chột dạ gì chứ?”
Anh cố ý, cô “càng không muốn”, anh “càng phải làm“.
Lận Vũ Lạc giận thật rồi.
Cô nhấc chân muốn bỏ đi, nhưng ngoài trời mưa như trút nước, còn chưa đến cửa, đã có mưa tạt vào ống quần cô. Với một đêm tối đáng sợ nhường ấy, Lận Vũ Lạc chẳng thể quyết tâm bước vào màn mưa được, phạm vi cô giận dữ phát điên chẳng qua chỉ là căn nhà ngắm cảnh nhỏ hẹp này mà thôi.
Cô như bị Cố Tuấn Xuyên nhốt vào lồng giam, mặc cô phản kháng thế nào, cũng chỉ như con thú ngoan cố chống cự.
Cố Tuấn Xuyên cất điện thoại, nói với cô:
“Tôi có thể nói chuyện của chúng ta cho bạn gái tôi biết, em cũng có thể thẳng thắn kể với bạn trai cũ chuyện của tôi, sao bảo em chào hỏi thôi cũng khó khăn như vậy. Lòng em có quỷ à?”
Miệng lưỡi Lận Vũ Lạc có lanh lợi đến mấy lúc này cũng chẳng nói rõ được, cô dán sát vào tường, lúc giận dữ bốc một nắm đất ném sang chỗ Cố Tuấn Xuyên:
“Có phải anh bị bệnh không! Anh so đo với tôi cái gì?”
“Để tôi đoán tâm trạng của em nhé.”
Cố Tuấn Xuyên đứng trước mặt cô, che khuất ánh sáng của ngọn đèn cắm trại, như muốn đưa cô xuống địa ngục:
“Tôi không thích người đàn ông này, nhưng anh ta nói hẹn hò là hẹn hò khiến lòng tôi khó chịu. Anh ta nói thích tôi, nhưng chẳng thích nhiều đến vậy, lòng tôi không chấp nhận nổi. Người đàn ông này nên làm con chó của tôi, nằm rạp dưới chân tôi, tôi bảo anh ta đi hướng đông anh ta không thể đi hướng tây...”
Lời Cố Tuấn Xuyên nói dường như khiến trái tim Lận Vũ Lạc tan nát, cô hoàn toàn chưa từng nghĩ như vậy, thế nên cô phẫn nộ, vài lần muốn ngăn Cố Tuấn Xuyên, nhưng anh không định dừng lại.
Thậm chí càng nói càng trắng trợn:
“Làm con chó của tôi thì được, nhưng đừng mơ tôi cho anh ăn. Đúng không? Em chỉ muốn theo đuổi thắng lợi trong tâm lý thôi, chà đạp một người em cảm thấy cao ngạo dưới chân...”
“Cố Tuấn Xuyên!”
Lận Vũ Lạc bị anh chọc tức đến mức ngạt thở, cô đẩy anh ra muốn lao vào màn mưa, chết ở bên ngoài còn tốt hơn nghe anh nói mấy lời kia. Nhưng Cố Tuấn Xuyên lại kéo cô về, đè cô đang vùng vẫy lên tường.
“Lận Vũ Lạc, em nhớ kỹ cảm giác hôm nay cho tôi. Em cảm thấy lời tôi nói tổn thương em, em buồn. Em đẩy tôi ra thêm lần nữa, lần sau sẽ chỉ khó chịu hơn lúc này thôi.”
Bàn tay anh đè mạnh lên bả vai run rẩy của Lận Vũ Lạc, tầm nhìn tìm kiếm ánh mắt lẩn trốn của cô, sau vài lần cuối cùng đã nhìn thẳng vào mắt cô. Ánh mắt Lận Vũ Lạc đong đầy hoang mang cùng đôi chút đau buồn.
“Cố Tuấn Xuyên, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Giọng nói của Lận Vũ Lạc run lên, cô sợ đêm mưa cũng lo không trốn khỏi Cố Tuấn Xuyên, quyết tâm thẳng tiến không lùi có thể quyết liệt xé nát anh ngày trước đến hôm nay cuối cùng đã do dự và khoan dung. Lời nói của Cố Tuấn Xuyên đâm thẳng vào lòng cô, cô sắp khóc, tay chặn ngăng giữa cơ thể hai người:
“Có phải anh nhất quyết muốn thế này không?”
“Anh muốn ngủ với tôi đến vậy? Không tiếc thủ đoạn nói mấy lời đó? Vậy anh ngủ đi.”
Tay cô tìm mép áo thun kéo lên, da thịt vùng eo trắng muốt của cô dần dần lộ ra.
Cố Tuấn Xuyên nắm chặt tay cô, đầu tiên là thở dài rồi mỉm cười bất lực:
“Em cứ không chịu tin, tự coi nhẹ mình. Em luôn cho rằng tôi yêu em là vì muốn ngủ với em, dẫu tôi nói gì làm gì em cũng không chịu để trong lòng.”
Tay Cố Tuấn Xuyên dời đến sau lưng ôm cô vào lòng, thì thầm bên tai cô:
“Tôi hoàn toàn không có hẹn hò gì cả.”
Phát giác cả người Lận Vũ Lạc cứng đờ ở đó, anh vuốt nhẹ lưng cô:
“Em khóc gì chứ?”
“Khóc thành thế này cứ như em đã yêu tôi vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất