Chương 97: Cố Tuấn Xuyên và Lận Vũ Lạc
“Anh không dùng hiệu này.”
Cố Tuấn Xuyên ném bao cao su cho cô:
“Dày.”
“Anh lắm chuyện thật!”
Lận Vũ Lạc cúi đầu tìm giày chuẩn bị ra ngoài mua cái khác, thở dốc, vì chạy mà mặt đã ửng đỏ.
“Ăn cơm.”
Cố Tuấn Xuyên kéo cô vào phòng, không nhắc đến chuyện ban nãy nữa. Lận Vũ Lạc chủ động rót rượu cho mình, ngửa đầu uống hết. Cảm thấy còn chưa đã ghiền, cô lại uống thêm một ly.
Lúc định rót tiếp, Cố Tuấn Xuyên bóp cổ tay cô, lấy chai rượu đi.
“Em khát mà.”
Lận Vũ Lạc làm nũng.
“Khát thì uống nước lọc.”
“Ồ.”
Đến cùng rượu của Lận Vũ Lạc vẫn làm cô hơi váng vất, dùng cơm xong cô đi tắm. Vì đến đột ngột, trong nhà không có đồ gì của cô cả, cái gì cũng phải dùng của Cố Tuấn Xuyên.
Áo thun của Cố Tuấn Xuyên khoác lên người cô, phủ trên đầu gối một chút, dưới lớp áo trống không, cô không tự nhiên, hối hận ban nãy xuống lầu không mua quần lót dùng một lần. Cô xài sửa rữa mặt của Cố Tuấn Xuyên, gò má đều là hương vị của anh. Dầu gội của Cố Tuấn Xuyên, máy sấy của Cố Tuấn Xuyên, cả ly nước của Cố Tuấn Xuyên nữa. Cô biết cái nào của Cố Tuấn Xuyên, cố ý lấy uống nước.
Cô tắm rửa xong ở bên ngoài lề mề một lúc, trải nghiệm cảm giác Cố Tuấn Xuyên nhập vào người, thậm chí học dáng vẻ không để ai vào mắt của anh đi tới đi lui trong phòng khách.
Giày vò đến tận nửa đêm, Cố Tuấn Xuyên không hề kêu cô đi ngủ, Lận Vũ Lạc biết cố Tuấn Xuyên vẫn còn giận.
Lúc anh giận tính tình như vậy đấy, cả người lạnh lùng, không chịu để ý ai hết. Cô chờ một lúc, Cố Tuấn Xuyên vẫn không gọi, cô dứt khoát tự mình đẩy cửa vào.
Cố Tuấn Xuyên đang tựa vào đầu giường đọc tạp chí, thấy cô vào cũng chỉ hơi ngước mắt, là dáng vẻ người chết như lần đầu cô thấy anh. Lận Vũ Lạc không hề xa lạ với phòng của anh, lúc này cô ngồi bên giường, sửa lại gấu áo, kéo đến mắt cá chân, che phủ toàn bộ cơ thể, sau đó ôm đầu gối ngồi trên giường như một quả bóng.
Nghiêng đầu nhìn Cố Tuấn Xuyên suốt một lúc lâu, anh cũng không để ý đến cô.
Lận Vũ Lạc xây dựng tâm lý rất lâu, cuối cùng vén chăn chui vào, dù sao Cố Tuấn Xuyên cũng không thể ném cô ra ngoài. Điểm này cô cực kỳ chắc chắn, Cố Tuấn Xuyên là người cứng miệng mềm lòng.
Thò một bàn chân trắng nõn ra khỏi tấm chăn sẫm màu, mù quáng chậm chạp nhích về trước, cuối cùng cũng chạm vào đùi Cố Tuấn Xuyên. Cố Tuấn Xuyên rút chân, cô lại đuổi theo. Vài ba lần như vậy, Lận Vũ Lạc sốt ruột.
Cô ngồi bật dậy tắt đèn, ném chăn lên người Cố Tuấn Xuyên, rồi chui vào chăn. Tay cô sờ soạng trong bóng đêm, dẫu trong tối vẫn có thể tưởng tượng được cơ thể với đường nét rõ ràng của Cố Tuấn Xuyên, môi cũng dò tìm theo tay. Cô tấn công, anh hít sâu lùi lại, bụng lõm vào mà lồng ngực căng tràn. Mùi hương của cô cũng là mùi của anh, không có ngăn cách lạnh nhạt.
Lận Vũ Lạc ôm lấy mặt anh, dùng chóp mũi cọ vào chóp mũi anh như mèo con, lại cọ cằm anh. Mà tay của Cố Tuấn Xuyên từ đầu đến cuối vẫn siết chặt rủ bên người, khi môi cô tìm được môi anh, cuối cùng anh cũng hôn lại cô.
Cũng chỉ hôn lại mà thôi.
Cuối cùng anh đặt tay sau ót cô, lên tiếng:
“Ngủ đi.”
Anh vẫn còn giận, Lận Vũ Lạc không dỗ nổi anh rồi, cô hơi nhụt chí.
Trong quá trình qua lại với Cố Tuấn Xuyên, trước giờ cô luôn lấy cứng chọi cứng, đây là lần đầu tiên cô thật lòng mềm mỏng, nhưng lại không bắt được điểm yếu của Cố Tuấn Xuyên, anh hoàn toàn không ăn chiêu này.
Lận Vũ Lạc chui vào chăn sắp ngạt muốn chết, hai tay cô bị một tay Cố Tuấn Xuyên nắm lấy khống chế, chân cũng bị anh đè chặt. Giày vò một lúc toát hết mồ hôi, cuối cùng từ bỏ phản kháng.
“Đầu tiên, cách xin lỗi của em không đúng. Không phải nói lời tổn thương người ta xong cuối cùng lại kết thúc bằng làm một nháy, chuyện ấy chẳng giải quyết được vấn đề. Thứ hai, kích thước bao cao su em mua quả thật không đúng. Vừa nãy anh đang nghĩ có phải ngày xưa anh phát huy không tốt làm em hiểu lầm mua cỡ trung bình trong siêu thị là anh có thể dùng được.”
“Anh ra ngoài chơi với Tô Cảnh Thu, nói phải bắn pháo liên tục, họ bảo có rất nhiều cô gái thích anh, tính anh lại hoang dã, nên em nghĩ sau khi ly hôn anh có người khác cũng là chuyện rất bình thường. Em cũng có mà, ý em là chúng ta cùng nhau kiểm tra, phải có trách nhiệm với đối phương. Đâu phải chỉ mình anh làm kiểm tra, em cũng đi nữa. Lẽ nào anh không lo lắng sao?”
Lận Vũ Lạc và Cố Tuấn Xuyên chia nhau một cái gối, thoạt đầu cô nghiêng mắt nhìn anh, sau đó dứt khoát trở mình đối diện anh:
“Lẽ nào anh không lo Lận Vũ Lạc ở cạnh người khác, có làm biện pháp an toàn không? Cô ấy có vấn đề gì không? Anh không cân nhắc những chuyện như vậy sao?”
“Anh không có.”
“Nhưng anh cứ mãi so đo với Ninh Phong, nói thật, anh rất để ý Ninh Phong.”
“Điều anh để ý là em có thể yêu cậu ấy chẳng giữ lại gì, còn với anh vĩnh viễn tính toán từng chút một. Dẫu bây giờ em ở trước mặt anh, em cũng khiến anh thấy rất xa xôi.”
Họ đều im lặng.
Lận Vũ Lạc đau lòn, tình cảm cô dành cho Cố Tuấn Xuyên không phải bộc phát trong một thoáng, mà là tích lũy từng ngày. Sau khi chia tay Ninh Phong, cô tưởng cả đời này mình sẽ không yêu ai nữa, cũng không muốn khởi đầu một đoạn tình cảm nào cả. Nhưng bắt đầu từ đêm mưa suýt xé nát cô đến mức sụp đổ ở Lục Xuân, lòng cô ngày càng buông lỏng.
“Cố Tuấn Xuyên, hôm đó chúng ta chơi tạt nước ở Xuân Dã, lúc anh hôn lên trán em, trái tim em suýt nhảy ra ngoài. Giờ em hiểu rồi, đó là do em thích anh.”
Về bản chất Lận Vũ Lạc là một người dũng cảm, cô lại tựa lên người Cố Tuấn Xuyên, không nhìn rõ mặt anh, cô dùng ngón tay giúp mình phác họa đường nét gương mặt anh:
“Vậy nên anh có thể đừng giận em nữa không?”
Cố Tuấn Xuyên không giận nữa.
Không nói dối mới là Lận Vũ Lạc, dẫu lời thật lòng chẳng mấy dễ nghe, nhưng cô nói cô thích anh, vô cùng bùi tai. Tuy còn xa mới tới tình yêu mà Cố Tuấn Xuyên mong muốn, nhưng để đối phó đêm nay đã đủ lắm rồi.
“Cho nên em không biết bao cao su ở siêu thị đa số đều là kích cỡ trung bình đúng không? Thế nên Ninh...”
“Cố Tuấn Xuyên.”
Lận Vũ Lạc ngắt lời anh:
“Anh tò mò kích cỡ của Ninh Phong? Em không thể miêu tả chi tiết em cùng người khác cho anh nghe được, em cũng sẽ không yêu cầu anh kể chi tiết chuyện anh với bạn gái cũ. Chuyện ấy rất kỳ lạ, em không hiểu, rõ ràng trông anh rất tự tin, vì sao cứ bận tâm vấn đề đó mãi.”
Lận Vũ Lạc là một người vô cùng thẳng thắn, cô có thể hiểu Cố Tuấn Xuyên để ý tình cảm giữa cô và Ninh Phong, nhưng tò mò về chuyện giường chiếu lại nằm ngoài dự đoán của cô.
“Bởi vì anh xếp thứ hai.”
Cố Tuấn Xuyên đáp.
Sự việc đã qua lâu như vậy rồi, anh vẫn còn để ý. Cố Tuấn Xuyên đúng là nhỏ mọn, Lận Vũ Lạc nghĩ. Nhưng trong kinh nghiệm quá khứ của cô, quả thật anh xếp thứ hai, vì tình cảm có thể cộng thêm rất nhiều điểm. Anh vốn có thể dùng tối nay chứng minh năng lực đứng đầu của mình, nhưng lại hờn giận với cô. Lận Vũ Lạc thấy Cố Tuấn Xuyên đúng là quỷ ngây thơ, còn cô cũng ngốc quá trời.
Bao cao su không dùng được, Lận Vũ Lạc thấy cô có nằm trên chiếc giường này cũng dư thừa, chỉ riêng cảm giác áp lực Cố Tuấn Xuyên mang đến đã đủ để cô bùng nổ.
Cô trở mình, vô ý để cả người lọt thỏm vào đường cong cơ thể Cố Tuấn Xuyên. Mép áo thun cuốn lên, quần ngủ của anh bất cẩn cọ vào da cô. Lận Vũ Lạc đột nhiên không dám nhúc nhích, thậm chí không dám nói cho Cố Tuấn Xuyên nghe chuyện có thể đang xảy ra dưới lớp chăn. Cố Tuấn Xuyên không ngốc, tất nhiên anh biết.
Chăn vang lên sột soạt, hơi nóng từ tay Cố Tuấn Xuyên mang đến cách da thịt cô càng lúc càng gần, Lận Vũ Lạc nín thở. Cô hồi hộp chẳng nói nên lời, cảm giác ấy quá đỗi xa xôi. Cuối cùng tay Cố Tuấn Xuyên cũng không áp vào, nhưng lại in nụ hôn sau vành tai, cần cổ của cô, tê dại, như cả trăm móng vuốt đang cào tim. Lận Vũ Lạc xoay đầu, đưa môi cho anh.
Khoảnh khắc Cố Tuấn Xuyên cắn đầu lưỡi cô, hơi thở bỗng nặng nề hơn.
Nụ hôn thoáng chốc diễn biến thành gặm cắn, anh ép người qua, bàn tay vẫn đặt bên người cô không nhúc nhích. Lận Vũ Lạc thấy mình như được bao bọc trong một tấm chắn an toàn khổng lồ, chỉ cần cô náu mình bên trong, vĩnh viễn sẽ không gặp nguy hiểm.
Sự cảm động từ đáy lòng cô tràn ra ngoài, mang theo tình yêu, cuối cùng hóa thành cảm xúc nóng bỏng.
“Cố Tuấn Xuyên...”
Cô khẽ gọi tên anh:
“Bao kia...không thể dùng tạm được sao?”
Cố Tuấn Xuyên dừng hôn, bật cười trong bóng tối:
“Không thể.”
Anh nằm lại vị trí của mình, lau mồ hôi trên trán.
“Em về phòng cũ ngủ đây.”
Lận Vũ Lạc báo với anh một tiếng, sờ soạng xuống giường. Cố Tuấn Xuyên không ngăn cô, so với hai người nằm trên giường giằng co chẳng ngủ nổi, chi bằng tách ra.
Nhưng cảm giác ấy rất khác với bình thường, vì họ biết đối phương đang ở trong phòng, không còn cô đơn nữa.
“Ngủ ngon.”
Cố Tuấn Xuyên nói với Lận Vũ Lạc.
“Nhà anh không có quần lót dùng một lần, em tắm xong chẳng có quần lót để mặc, phiền thật đó.”
Lận Vũ Lạc cố ý, lòng đùa dai khiến cô thích trông thấy Cố Tuấn Xuyên phát điên, vô cùng thú vị. Quả nhiên, Cố Tuấn Xuyên gửi đến dấu chấm hỏi.
“Đúng vậy, vừa nãy ở phòng anh, em chỉ mặc mỗi áo thun, ngủ ngon nhé!”
Cô gửi xong bật cười, nghe tiếng Cố Tuấn Xuyên mở cửa phòng, sau đó là tiếng vang máy nước lọc trong phòng khách, cô lấy chăn che mặt mình, cười suốt một lúc.
Hôm sau hai người đều ngủ quá giấc, vội vã đánh răng rửa mặt xuống lầu, chuẩn bị giải quyết bữa sáng ở cổng khu dân cư. Cố Tuấn Xuyên nắm tay Lận Vũ Lạc, bị cô giả vờ tức giận hất ra:
“Đâu có hẹn hò, còn cãi nhau một trận nữa, có lập trường gì để nắm tay?”
Cố Tuấn Xuyên mặc kệ cô, dùng sức nắm tay cô, mặc cô vùng vẫy mấy lần cũng không buông. Lận Vũ Lạc ngắm gương mặt nghiêng của con người lạ lùng này, thầm nghĩ trái tim anh thật sự là một cái động không đáy khiến người ta chẳng thể nhìn thấu.
Lúc ăn sáng, Cố Tuấn Xuyên nhận điện thoại của bệnh viện phục hồi chức năng, nói xảy ra tình huống khẩn cấp, bảo anh nhanh qua đó một chuyến. Anh hỏi có chuyện gì, đối phương đáp trong lần khám định kỳ phát hiện phổi của bố anh có khối u, vì thể tích lớn, kết quả hội chẩn của chuyên gia có thể là khối u ác tính, cần anh đến bệnh viện một chuyến.
Sắc mặt Cố Tuấn Xuyên rất nghiêm túc, lại chẳng hỏi gì nhiều.
Đã lâu lắm rồi anh chưa đến bệnh viện, nhìn thấy Cố Tây Lĩnh, cảm giác đề phòng mãnh liệt với hôn nhân và nỗi thất vọng của con trai dành cho bố mình lại kéo đến.
May mà hôm ấy Cố Tây Lĩnh không gây chuyện khốn kiếp với anh. Ông ta dường như biến thành một con người, ánh mắt như thể nhìn thấu hồng trần, thậm chí còn mang theo chút từ bi. Cố Tuấn Xuyên thấy ông ta xa lạ quá đỗi.
Hôm đó đầu óc Cố Tây Lĩnh cực kỳ tỉnh táo, ông ta kể chuyện hồi nhỏ của Cố Tuấn Xuyên cho anh nghe. Ông ta hỏi con còn nhớ không? Lúc con còn bé, thích nhất là ăn món bố nấu. Cơm nhà ta đều do bố nấu, sở dĩ vóc dáng con cao như vậy là do hồi nhỏ bố chăm con ăn uống tốt, tướng mạo cũng giống bố.
Cố Tuấn Xuyên nhìn thoáng qua ông ta, người ta nói diện mạo bố mẹ anh đẹp, anh lại càng xuất sắc hơn, chọn những nét nổi bật nhất của họ. Chân mày rậm, cứng rắn, sống mũi cao thẳng, môi trông bạc tình, cái này là giống Cố Tây Lĩnh nhất, cũng là thứ Cố Tây Lĩnh tự hào nhất.
Cố Tuấn Xuyên gần như không lên tiếng, nghe Cố Tây Lĩnh nói hết.
Trước khi đi anh hỏi Cố Tây Lĩnh:
“Ông còn nhớ con trai út của mình không? Ông có muốn xem kết quả giám định cha con của hai người không?”
Vẻ mặt Cố Tây Lĩnh hoang mang: Bố chỉ có một mình con thôi mà.
“Không, ông còn một người con trai giả nữa.”
Cố Tuấn Xuyên nói:
“Suýt nữa ông đã tự tay phá hủy đứa con trai mà ông lấy làm tự hào nhất đấy.”
Bác sĩ nói với Cố Tuấn Xuyên:
“Quá 8 rồi, bất kể có phải ác tính hay không cũng phải phẫu thuật. Tình huống của bố cậu phẫu thuật xong, muốn hồi phục cũng là vấn đề. Rốt cuộc ai sẽ quyết định chuyện này?”
“Ông ta tỉnh táo rồi, để ông ta tự làm chủ đi.”
Cố Tuấn Xuyên ra khỏi bệnh viện, ngồi trên bậc thang bên ngoài bệnh viện rất lâu. Anh nhận ra có lẽ sinh mệnh của Cố Tây Lĩnh chẳng còn bao lâu nữa. Trước đó anh tưởng mình có thể buông bỏ người bố không làm tròn trách nhiệm này, nhưng khi ông ta thật sự sắp xong đời, lòng anh vẫn khó chịu chẳng thể diễn tả thành lời như cũ.
Có một số việc Cố Tây Lĩnh nói không sai, quả thật cơm nhà do ông ta nấu, thế nên Cố Tuấn Xuyên và Lận Thư Tuyết đều không biết nấu ăn.
Cố Tuấn Xuyên đang nghĩ, đây cũng là cả đời rồi. Anh kể lại tình huống của Cố Tây Lĩnh cho Lận Thư Tuyết, rất lâu sau Lận Thư Tuyết mới trả lời anh:
“Chuyện đời như giấc mộng, đời người được mấy độ thu mát.”
Nỗi niềm bùi ngùi bên trong không cần phải nói ra, chung quy cùng nhau trải qua hơn nửa đời người, dẫu là Lận nương tử, cũng không thể thản nhiên hờ hững.
Lận Vũ Lạc gửi tin nhắn cho anh:
“Anh vẫn ổn chứ?”
“Sao lại hỏi vậy?”
Cố Tuấn Xuyên hỏi cô.
“Không có gì.”
Lận Vũ Lạc nói với anh:
“Cố Tuấn Xuyên, em muốn mang một số đồ đến nhà anh, có tiện không?”
“Tiện, anh không có bạn gái khác.”
Lận Vũ Lạc gửi biểu cảm cho anh.
Cô biết Cố Tuấn Xuyên đến bệnh viện tâm trạng sẽ không tốt, cho nên sự an ủi của cô ít nhiều cũng mang vẻ ngốc nghếch không có gì cũng tìm chuyện để nói. Cố Tuấn Xuyên biết Lận Vũ Lạc đã cố hết sức, dù gì người không tim như cô không chọc tức đã là phúc của anh rồi.
Tối đến, anh bớt thời gian dẫn Lận Vũ Lạc dạo phố, mua một số món nho nhỏ cô cần dùng. Cố Tuấn Xuyên nhớ rõ chuyện đi dạo mua vớ với Lận Vũ Lạc ngày trước, cho nên anh chẳng hề ôm ảo tưởng gì với việc dạo phố của cô.
Nhưng hai năm trôi qua, Lận Vũ Lạc mua sắm đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất. Cô không còn là người theo chủ nghĩa thực dụng từ đầu đến cuối nữa, cô cũng sẽ mua thêm một số món nhỏ khác, ví dụ như hai chiếc ly thủy tinh xinh xắn, một lọ hoa. Cố Tuấn Xuyên cố ý hỏi cô mua ly cho ai, cô nói mua cho bạn trai. Cố Tuấn Xuyên lại trêu cô, anh nhớ em đang độc thân mà, lúc này cô hết sức kiêu ngạo đáp:
“Đàn ông theo đuổi em xếp hàng từ cửa phòng tập yoga đến tận cổng trung tâm thương mại Đông An lận đó nha.”
“Em muốn có bạn trai sẽ có ngay thôi.”
Dứt lời cô còn cố ý lấy điện thoại lật danh bạ, miệng thì lải nhải:
“Người này cũng được, tuổi trẻ tài cao, tiếc là ít tóc quá, người kia rất ổn...bỏ đi, vẫn là luật sư Khổng tốt.”
Thoạt đầu Cố Tuấn Xuyên còn có thể xem cô diễn, nghe thấy ba chữ “luật sư Khổng” bèn xù lông, lấy điện thoại của cô cất vào túi mình:
“Em cắt đứt nhung nhớ với Khổng Thanh Dương đi, bạn trai của em chỉ có thể là anh thôi.”
“Nhưng anh không chịu hẹn hò với em kia mà.”
Lận Vũ Lạc tủi thân nói.
“Anh tuyên bố bây giờ em không còn độc thân nữa.”
Trong cửa hàng nội thất, ánh mắt hai người chạm nhau, đều mang theo vẻ đắc ý vì đạt được mục đích. Cố Tuấn Xuyên thấy, bất kể Lận Vũ Lạc có yêu anh hay không, động tác cô chủ động tiến về phía anh đã đủ khiến người ta động lòng.
Lận Vũ Lạc hơi đỏ mặt, ho khan một tiếng, nhét tay vào lòng bàn tay anh.
Nhất thời hai người không thể thích ứng với trạng thái đã thật sự hẹn hò, ngay cả nhìn nhau cũng thấy lạ lùng. Lúc lái xe, Cố Tuấn Xuyên không nhịn được thầm mắng mình một câu: Mẹ kiếp, sao cứ như thiếu niên ngây ngô thế này!
Lận Vũ Lạc cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu toàn là những hình ảnh lung tung lộn xộn. Thỉnh thoảng nhớ lại nụ hôn nào đó giữa cô và Cố Tuấn Xuyên, ngón tay vô ý chạm vào môi nhau, dục vọng đến ngay sau đó, là động lòng.
Dừng đèn đỏ, tay Cố Tuấn Xuyên tìm đến nắm chặt tay cô, khi thì siết chặt lúc lại gãi lòng bàn tay cô, hoặc là kéo đến bên môi cắn. Lận Vũ Lạc cười khúc khích, ánh mắt mãi chẳng dám nhìn anh.
Trạng thái kỳ lạ này kéo dài cho đến khi về nhà.
Sau khi vào cửa, Cố Tuấn Xuyên đã lộ nguyên hình, khoảnh khắc Lận Vũ Lạc cúi đầu tìm dép đã bị anh bế thốc đặt trên tủ giày.
Lận Vũ Lạc giật mình kêu lên, tránh né ánh mắt Cố Tuấn Xuyên, bị anh truy sát mấy lần, cuối cùng mới nhìn vào mắt anh.
“Có yêu anh không? Dù chỉ là một chút.”
Cố Tuấn Xuyên hỏi cô.
“Nhiều hơn một chút, hơn hai chút, hơn ba chút.”
“Bây giờ làm t.ì.n.h với anh có phải đang ứng phó hoặc diễn kịch không?”
Lận Vũ Lạc lắc đầu:
“Vốn dĩ cũng không hoàn toàn như vậy mà...vốn là...”
Cố Tuấn Xuyên chặn miệng không cho cô nói hết câu. Nụ hôn của anh kéo đến mãnh liệt, phần râu mới mọc đâm vào gò má Lận Vũ Lạc, một lúc sau đã ửng đỏ. Nhưng cảm giác đau ngứa ấy khiến người ta mê mẩn, cô khép hờ mắt nghiêng đầu cọ lên mặt anh, rời môi khỏi anh rồi lại áp lên, lòng bàn tay đặt vào cần cổ nóng bỏng của anh, cảm nhận dòng máu đang chảy.
Bàn tay anh bỗng dưng dùng sức, cô hoàn toàn nghiêng về phía anh. Vô thức cách xa anh, bị anh kéo về, cứ lặp lại như vậy, từ chối hóa thành lôi kéo không rõ ràng.
Nơi lòng bàn tay anh lướt qua, là lụa mềm tinh tế và dòng chảy nhỏ giọt, còn nơi lòng bàn tay cô đi qua, là cột lửa rắn chắc và nóng bỏng.
Anh tiến lên, cô lùi lại, anh lùi bước, cô đuổi theo.
Như một trò chơi.
Chớp mắt lại trở nên sốt ruột.
Hơi thở giao nhau hiển nhiên không đủ, cơ thể phải xoắn chặt lấy nhau mới được.
Lận Vũ Lạc bỗng nhận ra sự mong chờ của cô vào tình yêu này còn vượt xa tưởng tượng, tất cả những thứ liên quan đến Cố Tuấn Xuyên bị vùi sâu trong ký ức đồng loạt thức tỉnh. Cô nhớ hết, những thời khắc muốn sống muốn chết ấy.
Khi Cố Tuấn Xuyên lấy một hộp nhỏ từ túi áo mở ra, khi anh dùng răng cắn lớp vỏ, khi anh kéo tay cô để cô khoác chiến bào cho anh, đầu ngón tay cô ngang qua dục vọng tha thiết dâng trào và vận mệnh không thể tránh khỏi, tất cả trợ giúp cô hoàn thành quá trình tự định hình lại cơ thể.
Lận Vũ Lạc bỗng hồi hộp không tả nổi.
Mặt cô đỏ bừng, áp sát mặt anh.
“Anh là ai?”
Cố Tuấn Xuyên hỏi cô.
“Cố Tuấn Xuyên.”
Lận Vũ Lạc trả lời anh.
Anh nhìn cô, thấy đáy mắt cô ươn ướt. Dường như anh không cần phải hỏi cô làm vậy với anh là vì yêu sao, lần này cô thật sự yêu anh. Chuyến xe tình yêu chỉ vừa mới bắt đầu rời trạm, vẫn chưa đi được bao lâu, nhưng định sẵn sẽ hướng về nơi xa.
Anh cứ nhìn cô mãi, thấy cô nhíu mày, tiếng rên khẽ vẫn luôn kìm nén bật ra khỏi cổ họng cô, ngón tay cô bám lấy bả vai anh khẽ run lên.
Trán Cố Tuấn Xuyên nổi gân xanh, anh ôm cô nhẹ nhàng bảo:
“Thả lỏng nào, Lận Vũ Lạc, thả lỏng đi em.”
Họ đều không dám hành động liều lĩnh, đoàn tàu của anh dừng trong đường hầm nhỏ hẹp, bóng đêm và ánh sáng tồn tại cùng lúc.
Khi cuối cùng anh cũng quyết định xuất phát trở lại, ngoài đường hầm ấy đã chảy một dòng sông óng ánh vàng. Từ đây chảy xuôi đến đó, nơi nó lướt qua đầy những vết nước lộn xộn.
Khoảnh khắc ngã xuống sô pha, thậm chí Cố Tuấn Xuyên còn cố gắng dùng tay ngăn chặn đầu nguồn con sông.
Mà Lận Vũ Lạc, bị nhiều loại cảm giác lạ lẫm cắn xé, cô muốn xuống xe, lại thấy phong cảnh quá mức xinh đẹp. Khi cô muốn đi về nơi xa hơn, đoàn tàu bỗng dừng lại.
Cố Tuấn Xuyên hỏi cô:
“Anh thứ mấy hửm?”
Anh nhất định phải đứng hạng đầu, cơn tức này đã nhịn suốt hai năm, cuối cùng hôm nay đã có cơ hội tự chứng minh. Anh gắng nhịn suy nghĩ bạo lực của mình, dừng lại tất cả mọi hành động điên cuồng, cố chấp hỏi cô:
“Anh đứng thứ mấy?”
Cô không chịu nói, anh cho cô chút ngọt ngào rồi đột ngột thắng gấp. Đã chạm vào tầm tay rồi lại biến mất là tra tấn người ta nhất, Lận Vũ Lạc bị anh ép đến bật khóc thành tiếng, cô không muốn so sánh như vậy, nhưng Cố Tuấn Xuyên nhất định đòi đáp án.
Anh muốn cô đoạn tuyệt hoàn toàn với quá khứ, ở bên anh, anh chính là người yêu, chiến hữu, cộng sự của cô. Anh muốn làm hạng nhất của cô bất kể lúc nào, muốn cô phải cắt đứt triệt để với quá khứ trong thời khắc đặc biệt thế này.
Cô chỉ cần nói ra đáp án, đoàn tàu sẽ đưa cô đến nơi mình muốn.
Cô nhìn vào mắt anh, đánh anh:
“Cố Tuấn Xuyên anh làm gì vậy! Anh nhất quyết phải thế này sao?”
“Đúng, anh đứng thứ mấy?”
Lận Vũ Lạc kéo tay anh, dẫn dắt anh chạm vào chân tướng, vùng biển mênh mông ướt đẫm kia vẫn luôn ở đó. Chỉ cần mỗi lần Cố Tuấn Xuyên ngang qua đều có.
Ngửa cổ hôn anh, giọng nói run rẩy, mỏng manh:
“Cố Tuấn Xuyên, em muốn anh.”
Em muốn anh dùng cách của mình xé rách em, ngay bây giờ.
Đoàn tàu vang vọng, lái về nơi xa. Có lẽ là ngày hè ở Lục Xuân, cũng có thể là bờ biển xanh thẳm, hoặc băng tuyết lạnh ngắt, chỉ cần muốn đi, họ sẽ đến được nơi ấy.
Lận Vũ Lạc nghe thấy tiếng xương cốt mình mọc ra trong chuyến hành trình lần này, nghe thấy cây sinh mệnh của cô hấp thu chất dinh dưỡng đâm chồi nảy lộc, nghe thấy đáp án vẫn luôn khiến cô hoang mang: Cô thật sự đã yêu Cố Tuấn Xuyên mất rồi.
Đoàn tàu xuất phát.
Nơi nó ngang qua ướt đẫm lầy lội.
Cố Tuấn Xuyên không lừa người, một khi bắt đầu anh chính là cầm thú từ đầu đến chân. Lận Vũ Lạc muốn anh thương hoa tiếc ngọc, anh nói:
“Anh đang dùng tinh hoa mình tu luyện hơn hai năm để rót cho em.”
Lận Vũ Lạc lại bảo:
“Ngày tháng còn dài kia mà.”
Anh đáp:
“Bù lại món nợ em đã thiếu trước đã.”
“Nhưng ngày mai em phải đi làm.”
Lận Vũ Lạc phàn nàn.
“Ngày mai tinh thần em sẽ phấn chấn thôi.”
Cố Tuấn Xuyên vẽ bánh cho cô.
Lúc họ dừng lại bình mình đã ló rạng, dường như Lận Vũ Lạc thật sự giống Cố Tuấn Xuyên đã nói: chẳng chút buồn ngủ, tinh thần hăng hái.
Thậm chí cô còn rút một điếu trong hộp thuốc trên đầu giường của Cố Tuấn Xuyên, yêu cầu hút một điếu sau khi xong việc, sướng hơn cả cuộc sống thần tiên. Cố Tuấn Xuyên bị cô chọc cười, mồi thuốc giúp cô, thấy cô rít một hơi chẳng thành thạo, ho suốt một lúc, anh mới lấy lại dập thuốc.
“Rất nhiều chuyện không cho em làm, cứ như anh muốn hại em vậy. Phải để em tự thử một lần, khó chịu rồi sẽ tự động từ bỏ thôi.”
Cố Tuấn Xuyên lên tiếng, trông anh như người thích cấm đoán người khác, nhưng lại rất thông minh khi xử lý những chuyện này.
Lận Vũ Lạc gối đầu lên ngực anh, mỉm cười ngọt ngào.
“Em muốn dọn qua sống chung không?”
Cố Tuấn Xuyên hỏi cô.
“Không đâu.”
Họ vẫn còn rất nhiều vấn đề.
Cả hai người đều biết rõ.
Cố Tuấn Xuyên ném bao cao su cho cô:
“Dày.”
“Anh lắm chuyện thật!”
Lận Vũ Lạc cúi đầu tìm giày chuẩn bị ra ngoài mua cái khác, thở dốc, vì chạy mà mặt đã ửng đỏ.
“Ăn cơm.”
Cố Tuấn Xuyên kéo cô vào phòng, không nhắc đến chuyện ban nãy nữa. Lận Vũ Lạc chủ động rót rượu cho mình, ngửa đầu uống hết. Cảm thấy còn chưa đã ghiền, cô lại uống thêm một ly.
Lúc định rót tiếp, Cố Tuấn Xuyên bóp cổ tay cô, lấy chai rượu đi.
“Em khát mà.”
Lận Vũ Lạc làm nũng.
“Khát thì uống nước lọc.”
“Ồ.”
Đến cùng rượu của Lận Vũ Lạc vẫn làm cô hơi váng vất, dùng cơm xong cô đi tắm. Vì đến đột ngột, trong nhà không có đồ gì của cô cả, cái gì cũng phải dùng của Cố Tuấn Xuyên.
Áo thun của Cố Tuấn Xuyên khoác lên người cô, phủ trên đầu gối một chút, dưới lớp áo trống không, cô không tự nhiên, hối hận ban nãy xuống lầu không mua quần lót dùng một lần. Cô xài sửa rữa mặt của Cố Tuấn Xuyên, gò má đều là hương vị của anh. Dầu gội của Cố Tuấn Xuyên, máy sấy của Cố Tuấn Xuyên, cả ly nước của Cố Tuấn Xuyên nữa. Cô biết cái nào của Cố Tuấn Xuyên, cố ý lấy uống nước.
Cô tắm rửa xong ở bên ngoài lề mề một lúc, trải nghiệm cảm giác Cố Tuấn Xuyên nhập vào người, thậm chí học dáng vẻ không để ai vào mắt của anh đi tới đi lui trong phòng khách.
Giày vò đến tận nửa đêm, Cố Tuấn Xuyên không hề kêu cô đi ngủ, Lận Vũ Lạc biết cố Tuấn Xuyên vẫn còn giận.
Lúc anh giận tính tình như vậy đấy, cả người lạnh lùng, không chịu để ý ai hết. Cô chờ một lúc, Cố Tuấn Xuyên vẫn không gọi, cô dứt khoát tự mình đẩy cửa vào.
Cố Tuấn Xuyên đang tựa vào đầu giường đọc tạp chí, thấy cô vào cũng chỉ hơi ngước mắt, là dáng vẻ người chết như lần đầu cô thấy anh. Lận Vũ Lạc không hề xa lạ với phòng của anh, lúc này cô ngồi bên giường, sửa lại gấu áo, kéo đến mắt cá chân, che phủ toàn bộ cơ thể, sau đó ôm đầu gối ngồi trên giường như một quả bóng.
Nghiêng đầu nhìn Cố Tuấn Xuyên suốt một lúc lâu, anh cũng không để ý đến cô.
Lận Vũ Lạc xây dựng tâm lý rất lâu, cuối cùng vén chăn chui vào, dù sao Cố Tuấn Xuyên cũng không thể ném cô ra ngoài. Điểm này cô cực kỳ chắc chắn, Cố Tuấn Xuyên là người cứng miệng mềm lòng.
Thò một bàn chân trắng nõn ra khỏi tấm chăn sẫm màu, mù quáng chậm chạp nhích về trước, cuối cùng cũng chạm vào đùi Cố Tuấn Xuyên. Cố Tuấn Xuyên rút chân, cô lại đuổi theo. Vài ba lần như vậy, Lận Vũ Lạc sốt ruột.
Cô ngồi bật dậy tắt đèn, ném chăn lên người Cố Tuấn Xuyên, rồi chui vào chăn. Tay cô sờ soạng trong bóng đêm, dẫu trong tối vẫn có thể tưởng tượng được cơ thể với đường nét rõ ràng của Cố Tuấn Xuyên, môi cũng dò tìm theo tay. Cô tấn công, anh hít sâu lùi lại, bụng lõm vào mà lồng ngực căng tràn. Mùi hương của cô cũng là mùi của anh, không có ngăn cách lạnh nhạt.
Lận Vũ Lạc ôm lấy mặt anh, dùng chóp mũi cọ vào chóp mũi anh như mèo con, lại cọ cằm anh. Mà tay của Cố Tuấn Xuyên từ đầu đến cuối vẫn siết chặt rủ bên người, khi môi cô tìm được môi anh, cuối cùng anh cũng hôn lại cô.
Cũng chỉ hôn lại mà thôi.
Cuối cùng anh đặt tay sau ót cô, lên tiếng:
“Ngủ đi.”
Anh vẫn còn giận, Lận Vũ Lạc không dỗ nổi anh rồi, cô hơi nhụt chí.
Trong quá trình qua lại với Cố Tuấn Xuyên, trước giờ cô luôn lấy cứng chọi cứng, đây là lần đầu tiên cô thật lòng mềm mỏng, nhưng lại không bắt được điểm yếu của Cố Tuấn Xuyên, anh hoàn toàn không ăn chiêu này.
Lận Vũ Lạc chui vào chăn sắp ngạt muốn chết, hai tay cô bị một tay Cố Tuấn Xuyên nắm lấy khống chế, chân cũng bị anh đè chặt. Giày vò một lúc toát hết mồ hôi, cuối cùng từ bỏ phản kháng.
“Đầu tiên, cách xin lỗi của em không đúng. Không phải nói lời tổn thương người ta xong cuối cùng lại kết thúc bằng làm một nháy, chuyện ấy chẳng giải quyết được vấn đề. Thứ hai, kích thước bao cao su em mua quả thật không đúng. Vừa nãy anh đang nghĩ có phải ngày xưa anh phát huy không tốt làm em hiểu lầm mua cỡ trung bình trong siêu thị là anh có thể dùng được.”
“Anh ra ngoài chơi với Tô Cảnh Thu, nói phải bắn pháo liên tục, họ bảo có rất nhiều cô gái thích anh, tính anh lại hoang dã, nên em nghĩ sau khi ly hôn anh có người khác cũng là chuyện rất bình thường. Em cũng có mà, ý em là chúng ta cùng nhau kiểm tra, phải có trách nhiệm với đối phương. Đâu phải chỉ mình anh làm kiểm tra, em cũng đi nữa. Lẽ nào anh không lo lắng sao?”
Lận Vũ Lạc và Cố Tuấn Xuyên chia nhau một cái gối, thoạt đầu cô nghiêng mắt nhìn anh, sau đó dứt khoát trở mình đối diện anh:
“Lẽ nào anh không lo Lận Vũ Lạc ở cạnh người khác, có làm biện pháp an toàn không? Cô ấy có vấn đề gì không? Anh không cân nhắc những chuyện như vậy sao?”
“Anh không có.”
“Nhưng anh cứ mãi so đo với Ninh Phong, nói thật, anh rất để ý Ninh Phong.”
“Điều anh để ý là em có thể yêu cậu ấy chẳng giữ lại gì, còn với anh vĩnh viễn tính toán từng chút một. Dẫu bây giờ em ở trước mặt anh, em cũng khiến anh thấy rất xa xôi.”
Họ đều im lặng.
Lận Vũ Lạc đau lòn, tình cảm cô dành cho Cố Tuấn Xuyên không phải bộc phát trong một thoáng, mà là tích lũy từng ngày. Sau khi chia tay Ninh Phong, cô tưởng cả đời này mình sẽ không yêu ai nữa, cũng không muốn khởi đầu một đoạn tình cảm nào cả. Nhưng bắt đầu từ đêm mưa suýt xé nát cô đến mức sụp đổ ở Lục Xuân, lòng cô ngày càng buông lỏng.
“Cố Tuấn Xuyên, hôm đó chúng ta chơi tạt nước ở Xuân Dã, lúc anh hôn lên trán em, trái tim em suýt nhảy ra ngoài. Giờ em hiểu rồi, đó là do em thích anh.”
Về bản chất Lận Vũ Lạc là một người dũng cảm, cô lại tựa lên người Cố Tuấn Xuyên, không nhìn rõ mặt anh, cô dùng ngón tay giúp mình phác họa đường nét gương mặt anh:
“Vậy nên anh có thể đừng giận em nữa không?”
Cố Tuấn Xuyên không giận nữa.
Không nói dối mới là Lận Vũ Lạc, dẫu lời thật lòng chẳng mấy dễ nghe, nhưng cô nói cô thích anh, vô cùng bùi tai. Tuy còn xa mới tới tình yêu mà Cố Tuấn Xuyên mong muốn, nhưng để đối phó đêm nay đã đủ lắm rồi.
“Cho nên em không biết bao cao su ở siêu thị đa số đều là kích cỡ trung bình đúng không? Thế nên Ninh...”
“Cố Tuấn Xuyên.”
Lận Vũ Lạc ngắt lời anh:
“Anh tò mò kích cỡ của Ninh Phong? Em không thể miêu tả chi tiết em cùng người khác cho anh nghe được, em cũng sẽ không yêu cầu anh kể chi tiết chuyện anh với bạn gái cũ. Chuyện ấy rất kỳ lạ, em không hiểu, rõ ràng trông anh rất tự tin, vì sao cứ bận tâm vấn đề đó mãi.”
Lận Vũ Lạc là một người vô cùng thẳng thắn, cô có thể hiểu Cố Tuấn Xuyên để ý tình cảm giữa cô và Ninh Phong, nhưng tò mò về chuyện giường chiếu lại nằm ngoài dự đoán của cô.
“Bởi vì anh xếp thứ hai.”
Cố Tuấn Xuyên đáp.
Sự việc đã qua lâu như vậy rồi, anh vẫn còn để ý. Cố Tuấn Xuyên đúng là nhỏ mọn, Lận Vũ Lạc nghĩ. Nhưng trong kinh nghiệm quá khứ của cô, quả thật anh xếp thứ hai, vì tình cảm có thể cộng thêm rất nhiều điểm. Anh vốn có thể dùng tối nay chứng minh năng lực đứng đầu của mình, nhưng lại hờn giận với cô. Lận Vũ Lạc thấy Cố Tuấn Xuyên đúng là quỷ ngây thơ, còn cô cũng ngốc quá trời.
Bao cao su không dùng được, Lận Vũ Lạc thấy cô có nằm trên chiếc giường này cũng dư thừa, chỉ riêng cảm giác áp lực Cố Tuấn Xuyên mang đến đã đủ để cô bùng nổ.
Cô trở mình, vô ý để cả người lọt thỏm vào đường cong cơ thể Cố Tuấn Xuyên. Mép áo thun cuốn lên, quần ngủ của anh bất cẩn cọ vào da cô. Lận Vũ Lạc đột nhiên không dám nhúc nhích, thậm chí không dám nói cho Cố Tuấn Xuyên nghe chuyện có thể đang xảy ra dưới lớp chăn. Cố Tuấn Xuyên không ngốc, tất nhiên anh biết.
Chăn vang lên sột soạt, hơi nóng từ tay Cố Tuấn Xuyên mang đến cách da thịt cô càng lúc càng gần, Lận Vũ Lạc nín thở. Cô hồi hộp chẳng nói nên lời, cảm giác ấy quá đỗi xa xôi. Cuối cùng tay Cố Tuấn Xuyên cũng không áp vào, nhưng lại in nụ hôn sau vành tai, cần cổ của cô, tê dại, như cả trăm móng vuốt đang cào tim. Lận Vũ Lạc xoay đầu, đưa môi cho anh.
Khoảnh khắc Cố Tuấn Xuyên cắn đầu lưỡi cô, hơi thở bỗng nặng nề hơn.
Nụ hôn thoáng chốc diễn biến thành gặm cắn, anh ép người qua, bàn tay vẫn đặt bên người cô không nhúc nhích. Lận Vũ Lạc thấy mình như được bao bọc trong một tấm chắn an toàn khổng lồ, chỉ cần cô náu mình bên trong, vĩnh viễn sẽ không gặp nguy hiểm.
Sự cảm động từ đáy lòng cô tràn ra ngoài, mang theo tình yêu, cuối cùng hóa thành cảm xúc nóng bỏng.
“Cố Tuấn Xuyên...”
Cô khẽ gọi tên anh:
“Bao kia...không thể dùng tạm được sao?”
Cố Tuấn Xuyên dừng hôn, bật cười trong bóng tối:
“Không thể.”
Anh nằm lại vị trí của mình, lau mồ hôi trên trán.
“Em về phòng cũ ngủ đây.”
Lận Vũ Lạc báo với anh một tiếng, sờ soạng xuống giường. Cố Tuấn Xuyên không ngăn cô, so với hai người nằm trên giường giằng co chẳng ngủ nổi, chi bằng tách ra.
Nhưng cảm giác ấy rất khác với bình thường, vì họ biết đối phương đang ở trong phòng, không còn cô đơn nữa.
“Ngủ ngon.”
Cố Tuấn Xuyên nói với Lận Vũ Lạc.
“Nhà anh không có quần lót dùng một lần, em tắm xong chẳng có quần lót để mặc, phiền thật đó.”
Lận Vũ Lạc cố ý, lòng đùa dai khiến cô thích trông thấy Cố Tuấn Xuyên phát điên, vô cùng thú vị. Quả nhiên, Cố Tuấn Xuyên gửi đến dấu chấm hỏi.
“Đúng vậy, vừa nãy ở phòng anh, em chỉ mặc mỗi áo thun, ngủ ngon nhé!”
Cô gửi xong bật cười, nghe tiếng Cố Tuấn Xuyên mở cửa phòng, sau đó là tiếng vang máy nước lọc trong phòng khách, cô lấy chăn che mặt mình, cười suốt một lúc.
Hôm sau hai người đều ngủ quá giấc, vội vã đánh răng rửa mặt xuống lầu, chuẩn bị giải quyết bữa sáng ở cổng khu dân cư. Cố Tuấn Xuyên nắm tay Lận Vũ Lạc, bị cô giả vờ tức giận hất ra:
“Đâu có hẹn hò, còn cãi nhau một trận nữa, có lập trường gì để nắm tay?”
Cố Tuấn Xuyên mặc kệ cô, dùng sức nắm tay cô, mặc cô vùng vẫy mấy lần cũng không buông. Lận Vũ Lạc ngắm gương mặt nghiêng của con người lạ lùng này, thầm nghĩ trái tim anh thật sự là một cái động không đáy khiến người ta chẳng thể nhìn thấu.
Lúc ăn sáng, Cố Tuấn Xuyên nhận điện thoại của bệnh viện phục hồi chức năng, nói xảy ra tình huống khẩn cấp, bảo anh nhanh qua đó một chuyến. Anh hỏi có chuyện gì, đối phương đáp trong lần khám định kỳ phát hiện phổi của bố anh có khối u, vì thể tích lớn, kết quả hội chẩn của chuyên gia có thể là khối u ác tính, cần anh đến bệnh viện một chuyến.
Sắc mặt Cố Tuấn Xuyên rất nghiêm túc, lại chẳng hỏi gì nhiều.
Đã lâu lắm rồi anh chưa đến bệnh viện, nhìn thấy Cố Tây Lĩnh, cảm giác đề phòng mãnh liệt với hôn nhân và nỗi thất vọng của con trai dành cho bố mình lại kéo đến.
May mà hôm ấy Cố Tây Lĩnh không gây chuyện khốn kiếp với anh. Ông ta dường như biến thành một con người, ánh mắt như thể nhìn thấu hồng trần, thậm chí còn mang theo chút từ bi. Cố Tuấn Xuyên thấy ông ta xa lạ quá đỗi.
Hôm đó đầu óc Cố Tây Lĩnh cực kỳ tỉnh táo, ông ta kể chuyện hồi nhỏ của Cố Tuấn Xuyên cho anh nghe. Ông ta hỏi con còn nhớ không? Lúc con còn bé, thích nhất là ăn món bố nấu. Cơm nhà ta đều do bố nấu, sở dĩ vóc dáng con cao như vậy là do hồi nhỏ bố chăm con ăn uống tốt, tướng mạo cũng giống bố.
Cố Tuấn Xuyên nhìn thoáng qua ông ta, người ta nói diện mạo bố mẹ anh đẹp, anh lại càng xuất sắc hơn, chọn những nét nổi bật nhất của họ. Chân mày rậm, cứng rắn, sống mũi cao thẳng, môi trông bạc tình, cái này là giống Cố Tây Lĩnh nhất, cũng là thứ Cố Tây Lĩnh tự hào nhất.
Cố Tuấn Xuyên gần như không lên tiếng, nghe Cố Tây Lĩnh nói hết.
Trước khi đi anh hỏi Cố Tây Lĩnh:
“Ông còn nhớ con trai út của mình không? Ông có muốn xem kết quả giám định cha con của hai người không?”
Vẻ mặt Cố Tây Lĩnh hoang mang: Bố chỉ có một mình con thôi mà.
“Không, ông còn một người con trai giả nữa.”
Cố Tuấn Xuyên nói:
“Suýt nữa ông đã tự tay phá hủy đứa con trai mà ông lấy làm tự hào nhất đấy.”
Bác sĩ nói với Cố Tuấn Xuyên:
“Quá 8 rồi, bất kể có phải ác tính hay không cũng phải phẫu thuật. Tình huống của bố cậu phẫu thuật xong, muốn hồi phục cũng là vấn đề. Rốt cuộc ai sẽ quyết định chuyện này?”
“Ông ta tỉnh táo rồi, để ông ta tự làm chủ đi.”
Cố Tuấn Xuyên ra khỏi bệnh viện, ngồi trên bậc thang bên ngoài bệnh viện rất lâu. Anh nhận ra có lẽ sinh mệnh của Cố Tây Lĩnh chẳng còn bao lâu nữa. Trước đó anh tưởng mình có thể buông bỏ người bố không làm tròn trách nhiệm này, nhưng khi ông ta thật sự sắp xong đời, lòng anh vẫn khó chịu chẳng thể diễn tả thành lời như cũ.
Có một số việc Cố Tây Lĩnh nói không sai, quả thật cơm nhà do ông ta nấu, thế nên Cố Tuấn Xuyên và Lận Thư Tuyết đều không biết nấu ăn.
Cố Tuấn Xuyên đang nghĩ, đây cũng là cả đời rồi. Anh kể lại tình huống của Cố Tây Lĩnh cho Lận Thư Tuyết, rất lâu sau Lận Thư Tuyết mới trả lời anh:
“Chuyện đời như giấc mộng, đời người được mấy độ thu mát.”
Nỗi niềm bùi ngùi bên trong không cần phải nói ra, chung quy cùng nhau trải qua hơn nửa đời người, dẫu là Lận nương tử, cũng không thể thản nhiên hờ hững.
Lận Vũ Lạc gửi tin nhắn cho anh:
“Anh vẫn ổn chứ?”
“Sao lại hỏi vậy?”
Cố Tuấn Xuyên hỏi cô.
“Không có gì.”
Lận Vũ Lạc nói với anh:
“Cố Tuấn Xuyên, em muốn mang một số đồ đến nhà anh, có tiện không?”
“Tiện, anh không có bạn gái khác.”
Lận Vũ Lạc gửi biểu cảm cho anh.
Cô biết Cố Tuấn Xuyên đến bệnh viện tâm trạng sẽ không tốt, cho nên sự an ủi của cô ít nhiều cũng mang vẻ ngốc nghếch không có gì cũng tìm chuyện để nói. Cố Tuấn Xuyên biết Lận Vũ Lạc đã cố hết sức, dù gì người không tim như cô không chọc tức đã là phúc của anh rồi.
Tối đến, anh bớt thời gian dẫn Lận Vũ Lạc dạo phố, mua một số món nho nhỏ cô cần dùng. Cố Tuấn Xuyên nhớ rõ chuyện đi dạo mua vớ với Lận Vũ Lạc ngày trước, cho nên anh chẳng hề ôm ảo tưởng gì với việc dạo phố của cô.
Nhưng hai năm trôi qua, Lận Vũ Lạc mua sắm đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất. Cô không còn là người theo chủ nghĩa thực dụng từ đầu đến cuối nữa, cô cũng sẽ mua thêm một số món nhỏ khác, ví dụ như hai chiếc ly thủy tinh xinh xắn, một lọ hoa. Cố Tuấn Xuyên cố ý hỏi cô mua ly cho ai, cô nói mua cho bạn trai. Cố Tuấn Xuyên lại trêu cô, anh nhớ em đang độc thân mà, lúc này cô hết sức kiêu ngạo đáp:
“Đàn ông theo đuổi em xếp hàng từ cửa phòng tập yoga đến tận cổng trung tâm thương mại Đông An lận đó nha.”
“Em muốn có bạn trai sẽ có ngay thôi.”
Dứt lời cô còn cố ý lấy điện thoại lật danh bạ, miệng thì lải nhải:
“Người này cũng được, tuổi trẻ tài cao, tiếc là ít tóc quá, người kia rất ổn...bỏ đi, vẫn là luật sư Khổng tốt.”
Thoạt đầu Cố Tuấn Xuyên còn có thể xem cô diễn, nghe thấy ba chữ “luật sư Khổng” bèn xù lông, lấy điện thoại của cô cất vào túi mình:
“Em cắt đứt nhung nhớ với Khổng Thanh Dương đi, bạn trai của em chỉ có thể là anh thôi.”
“Nhưng anh không chịu hẹn hò với em kia mà.”
Lận Vũ Lạc tủi thân nói.
“Anh tuyên bố bây giờ em không còn độc thân nữa.”
Trong cửa hàng nội thất, ánh mắt hai người chạm nhau, đều mang theo vẻ đắc ý vì đạt được mục đích. Cố Tuấn Xuyên thấy, bất kể Lận Vũ Lạc có yêu anh hay không, động tác cô chủ động tiến về phía anh đã đủ khiến người ta động lòng.
Lận Vũ Lạc hơi đỏ mặt, ho khan một tiếng, nhét tay vào lòng bàn tay anh.
Nhất thời hai người không thể thích ứng với trạng thái đã thật sự hẹn hò, ngay cả nhìn nhau cũng thấy lạ lùng. Lúc lái xe, Cố Tuấn Xuyên không nhịn được thầm mắng mình một câu: Mẹ kiếp, sao cứ như thiếu niên ngây ngô thế này!
Lận Vũ Lạc cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu toàn là những hình ảnh lung tung lộn xộn. Thỉnh thoảng nhớ lại nụ hôn nào đó giữa cô và Cố Tuấn Xuyên, ngón tay vô ý chạm vào môi nhau, dục vọng đến ngay sau đó, là động lòng.
Dừng đèn đỏ, tay Cố Tuấn Xuyên tìm đến nắm chặt tay cô, khi thì siết chặt lúc lại gãi lòng bàn tay cô, hoặc là kéo đến bên môi cắn. Lận Vũ Lạc cười khúc khích, ánh mắt mãi chẳng dám nhìn anh.
Trạng thái kỳ lạ này kéo dài cho đến khi về nhà.
Sau khi vào cửa, Cố Tuấn Xuyên đã lộ nguyên hình, khoảnh khắc Lận Vũ Lạc cúi đầu tìm dép đã bị anh bế thốc đặt trên tủ giày.
Lận Vũ Lạc giật mình kêu lên, tránh né ánh mắt Cố Tuấn Xuyên, bị anh truy sát mấy lần, cuối cùng mới nhìn vào mắt anh.
“Có yêu anh không? Dù chỉ là một chút.”
Cố Tuấn Xuyên hỏi cô.
“Nhiều hơn một chút, hơn hai chút, hơn ba chút.”
“Bây giờ làm t.ì.n.h với anh có phải đang ứng phó hoặc diễn kịch không?”
Lận Vũ Lạc lắc đầu:
“Vốn dĩ cũng không hoàn toàn như vậy mà...vốn là...”
Cố Tuấn Xuyên chặn miệng không cho cô nói hết câu. Nụ hôn của anh kéo đến mãnh liệt, phần râu mới mọc đâm vào gò má Lận Vũ Lạc, một lúc sau đã ửng đỏ. Nhưng cảm giác đau ngứa ấy khiến người ta mê mẩn, cô khép hờ mắt nghiêng đầu cọ lên mặt anh, rời môi khỏi anh rồi lại áp lên, lòng bàn tay đặt vào cần cổ nóng bỏng của anh, cảm nhận dòng máu đang chảy.
Bàn tay anh bỗng dưng dùng sức, cô hoàn toàn nghiêng về phía anh. Vô thức cách xa anh, bị anh kéo về, cứ lặp lại như vậy, từ chối hóa thành lôi kéo không rõ ràng.
Nơi lòng bàn tay anh lướt qua, là lụa mềm tinh tế và dòng chảy nhỏ giọt, còn nơi lòng bàn tay cô đi qua, là cột lửa rắn chắc và nóng bỏng.
Anh tiến lên, cô lùi lại, anh lùi bước, cô đuổi theo.
Như một trò chơi.
Chớp mắt lại trở nên sốt ruột.
Hơi thở giao nhau hiển nhiên không đủ, cơ thể phải xoắn chặt lấy nhau mới được.
Lận Vũ Lạc bỗng nhận ra sự mong chờ của cô vào tình yêu này còn vượt xa tưởng tượng, tất cả những thứ liên quan đến Cố Tuấn Xuyên bị vùi sâu trong ký ức đồng loạt thức tỉnh. Cô nhớ hết, những thời khắc muốn sống muốn chết ấy.
Khi Cố Tuấn Xuyên lấy một hộp nhỏ từ túi áo mở ra, khi anh dùng răng cắn lớp vỏ, khi anh kéo tay cô để cô khoác chiến bào cho anh, đầu ngón tay cô ngang qua dục vọng tha thiết dâng trào và vận mệnh không thể tránh khỏi, tất cả trợ giúp cô hoàn thành quá trình tự định hình lại cơ thể.
Lận Vũ Lạc bỗng hồi hộp không tả nổi.
Mặt cô đỏ bừng, áp sát mặt anh.
“Anh là ai?”
Cố Tuấn Xuyên hỏi cô.
“Cố Tuấn Xuyên.”
Lận Vũ Lạc trả lời anh.
Anh nhìn cô, thấy đáy mắt cô ươn ướt. Dường như anh không cần phải hỏi cô làm vậy với anh là vì yêu sao, lần này cô thật sự yêu anh. Chuyến xe tình yêu chỉ vừa mới bắt đầu rời trạm, vẫn chưa đi được bao lâu, nhưng định sẵn sẽ hướng về nơi xa.
Anh cứ nhìn cô mãi, thấy cô nhíu mày, tiếng rên khẽ vẫn luôn kìm nén bật ra khỏi cổ họng cô, ngón tay cô bám lấy bả vai anh khẽ run lên.
Trán Cố Tuấn Xuyên nổi gân xanh, anh ôm cô nhẹ nhàng bảo:
“Thả lỏng nào, Lận Vũ Lạc, thả lỏng đi em.”
Họ đều không dám hành động liều lĩnh, đoàn tàu của anh dừng trong đường hầm nhỏ hẹp, bóng đêm và ánh sáng tồn tại cùng lúc.
Khi cuối cùng anh cũng quyết định xuất phát trở lại, ngoài đường hầm ấy đã chảy một dòng sông óng ánh vàng. Từ đây chảy xuôi đến đó, nơi nó lướt qua đầy những vết nước lộn xộn.
Khoảnh khắc ngã xuống sô pha, thậm chí Cố Tuấn Xuyên còn cố gắng dùng tay ngăn chặn đầu nguồn con sông.
Mà Lận Vũ Lạc, bị nhiều loại cảm giác lạ lẫm cắn xé, cô muốn xuống xe, lại thấy phong cảnh quá mức xinh đẹp. Khi cô muốn đi về nơi xa hơn, đoàn tàu bỗng dừng lại.
Cố Tuấn Xuyên hỏi cô:
“Anh thứ mấy hửm?”
Anh nhất định phải đứng hạng đầu, cơn tức này đã nhịn suốt hai năm, cuối cùng hôm nay đã có cơ hội tự chứng minh. Anh gắng nhịn suy nghĩ bạo lực của mình, dừng lại tất cả mọi hành động điên cuồng, cố chấp hỏi cô:
“Anh đứng thứ mấy?”
Cô không chịu nói, anh cho cô chút ngọt ngào rồi đột ngột thắng gấp. Đã chạm vào tầm tay rồi lại biến mất là tra tấn người ta nhất, Lận Vũ Lạc bị anh ép đến bật khóc thành tiếng, cô không muốn so sánh như vậy, nhưng Cố Tuấn Xuyên nhất định đòi đáp án.
Anh muốn cô đoạn tuyệt hoàn toàn với quá khứ, ở bên anh, anh chính là người yêu, chiến hữu, cộng sự của cô. Anh muốn làm hạng nhất của cô bất kể lúc nào, muốn cô phải cắt đứt triệt để với quá khứ trong thời khắc đặc biệt thế này.
Cô chỉ cần nói ra đáp án, đoàn tàu sẽ đưa cô đến nơi mình muốn.
Cô nhìn vào mắt anh, đánh anh:
“Cố Tuấn Xuyên anh làm gì vậy! Anh nhất quyết phải thế này sao?”
“Đúng, anh đứng thứ mấy?”
Lận Vũ Lạc kéo tay anh, dẫn dắt anh chạm vào chân tướng, vùng biển mênh mông ướt đẫm kia vẫn luôn ở đó. Chỉ cần mỗi lần Cố Tuấn Xuyên ngang qua đều có.
Ngửa cổ hôn anh, giọng nói run rẩy, mỏng manh:
“Cố Tuấn Xuyên, em muốn anh.”
Em muốn anh dùng cách của mình xé rách em, ngay bây giờ.
Đoàn tàu vang vọng, lái về nơi xa. Có lẽ là ngày hè ở Lục Xuân, cũng có thể là bờ biển xanh thẳm, hoặc băng tuyết lạnh ngắt, chỉ cần muốn đi, họ sẽ đến được nơi ấy.
Lận Vũ Lạc nghe thấy tiếng xương cốt mình mọc ra trong chuyến hành trình lần này, nghe thấy cây sinh mệnh của cô hấp thu chất dinh dưỡng đâm chồi nảy lộc, nghe thấy đáp án vẫn luôn khiến cô hoang mang: Cô thật sự đã yêu Cố Tuấn Xuyên mất rồi.
Đoàn tàu xuất phát.
Nơi nó ngang qua ướt đẫm lầy lội.
Cố Tuấn Xuyên không lừa người, một khi bắt đầu anh chính là cầm thú từ đầu đến chân. Lận Vũ Lạc muốn anh thương hoa tiếc ngọc, anh nói:
“Anh đang dùng tinh hoa mình tu luyện hơn hai năm để rót cho em.”
Lận Vũ Lạc lại bảo:
“Ngày tháng còn dài kia mà.”
Anh đáp:
“Bù lại món nợ em đã thiếu trước đã.”
“Nhưng ngày mai em phải đi làm.”
Lận Vũ Lạc phàn nàn.
“Ngày mai tinh thần em sẽ phấn chấn thôi.”
Cố Tuấn Xuyên vẽ bánh cho cô.
Lúc họ dừng lại bình mình đã ló rạng, dường như Lận Vũ Lạc thật sự giống Cố Tuấn Xuyên đã nói: chẳng chút buồn ngủ, tinh thần hăng hái.
Thậm chí cô còn rút một điếu trong hộp thuốc trên đầu giường của Cố Tuấn Xuyên, yêu cầu hút một điếu sau khi xong việc, sướng hơn cả cuộc sống thần tiên. Cố Tuấn Xuyên bị cô chọc cười, mồi thuốc giúp cô, thấy cô rít một hơi chẳng thành thạo, ho suốt một lúc, anh mới lấy lại dập thuốc.
“Rất nhiều chuyện không cho em làm, cứ như anh muốn hại em vậy. Phải để em tự thử một lần, khó chịu rồi sẽ tự động từ bỏ thôi.”
Cố Tuấn Xuyên lên tiếng, trông anh như người thích cấm đoán người khác, nhưng lại rất thông minh khi xử lý những chuyện này.
Lận Vũ Lạc gối đầu lên ngực anh, mỉm cười ngọt ngào.
“Em muốn dọn qua sống chung không?”
Cố Tuấn Xuyên hỏi cô.
“Không đâu.”
Họ vẫn còn rất nhiều vấn đề.
Cả hai người đều biết rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất