Sự Lựa Chọn Kinh Hoàng (Kinh Tủng Thẳng Sính)

Chương 82: Được hỗ trợ

Trước Sau
Edit: Nguyệt

Beta: Mòe

“?” Người đàn ông giật mình.

“Chính là vừa rồi anh mới nghĩ, gì mà cục cưng của mình thật đáng yêu, cục nào hả?”

Lần này tới lượt Tần Hoài Chu sững sờ. 

Làm sao Úc Dạ Bạc có thể biết vừa rồi anh đang nghĩ gì?!

“Ai là cục cưng của anh?” Úc Dạ Bạc nhíu mày truy hỏi.

“……”

Lần đầu tiên Tần – treo ý dâm bên miệng – Hoài Chu nghẹn lời.

Chết toi, lật xe rồi!

May thay giữa lúc nguy cấp, tiếng gõ cửa đã cứu anh một mạng.

Úc Dạ Bạc đặt đũa xuống đi ra mở cửa, thấy Hầu Dao Cẩn – con gái nhà hàng xóm đang đứng bên ngoài.

“Anh Úc ơi em về rồi nè, hai hôm nay Đại Hoàng không gây rắc rối gì cho anh chứ?”

Hầu Dao Cẩn nhỏ hơn Úc Dạ Bạc hai tuổi, nhưng lại là một sinh viên siêu giỏi, hai năm liên tiếp nhảy lớp, bây giờ đã là sinh viên năm tư chuẩn bị tốt nghiệp. Sau khi tốt nghiệp còn tính tiếp tục học lên cao học, bình thường đi học xa nhà, chỉ khi nghỉ đông mới trở về.

“Có một mình em thôi à? Sao về sớm vậy?”

Úc Dạ Bạc nhớ rõ mọi năm phải tới mùng 6 nhà hàng xóm mới về.

“Haizz, chán chết em, bố mẹ em đang chơi mạt chược mà em lại không thích đánh mấy cái đó nên âm thầm mua vé máy bay quay về.”

“Hơn nữa lúc em nhắc tới chuyện sang năm chuẩn bị sang nước ngoài du học thì bị cả họ phản đối kịch liệt, cứ giục em tìm bạn trai rồi kết hôn. Nói cái gì mà một người phụ nữ học cao hiểu rộng tới đâu cũng chẳng bằng lấy được một tấm chồng tốt. Phụ nữ không tài mới có phúc, em phải mau kiếm tiền để mua nhà mua xe cho em trai cưới vợ, đã thời đại nào rồi mà còn tồn tại loại tư tưởng cổ hủ này? Tức chết em! Không những thế người nói mấy lời đó lại chính là dì của em, rõ ràng dì ấy cũng là phụ nữ mà! Cũng may cha mẹ em không có suy nghĩ như kia, bằng không em sẽ chẳng bao giờ thèm vác mặt về nhà nữa.”

Hầu Dao Cẩn càng nói càng tức, đưa chiếc túi đang xách trên tay cho Úc Dạ Bạc: “Thôi không nói nữa, anh Úc nếm thử xem, đây là bánh quả hồng do chính tay ông nội em làm, ngọt lắm.”

Nghe thấy giọng nói của chủ nhân, bé bự lông vàng lập tức vẫy đuôi sủa lớn: “Gâu~”

“Cảm ơn.”  Úc Dạ Bạc không thích ăn món này, nhưng nghĩ tới việc tên bệnh nhân đang dưỡng bệnh nào đó có thể sẽ thích ăn, cậu vẫn vươn tay nhận chiếc túi xách. Kết quả vừa quay đầu đã thấy Đại Hoàng đang ngậm đuôi của Bạch Bạch trong miệng, tung tăng chạy như điên từ phòng khách tới cửa, Úc Dạ Bạc sợ tới mức vội vàng đóng cửa, suýt chút kẹp trúng đầu chó…

Tiểu U Linh trong miệng của Đại Hoàng rớt “bộp” một phát ra ngoài cửa, bị quăng tới xây xẩm mặt mày,thân hình tròn vo xoay vài vòng, cuối cùng mặt hướng lên trời.

@v@

Hầu Dao Cẩn sững sờ, kinh ngạc thốt lên: “Wow, đây là cái gì vậy, đáng yêu quá!”

Úc Dạ Bạc nhanh chóng ngồi xổm xuống bế Tiểu U Linh lên, giải thích: “Không có gì, chỉ là đồ chơi thôi.”

“Đáng yêu chết mất, anh có thể cho em nhìn nó một xíu không?”

Úc Dạ Bạc nắm lấy cái đuôi của Tiểu U Linh đang cố giãy giụa, đưa phần lưng nó ra cho Hầu Dao Cẩn sờ.

“Cảm giác sờ lên rất thoải mái!” Lại một người nữa bị Bạch Bạch chinh phục bằng cơ thể mềm mại. Hầu Dao Cẩn hồ hởi hỏi: “Anh mua ở đâu vậy?”

“Ừm, anh cũng không biết, em hỏi…” Úc Dạ Bạc nghe thấy tiếng bước chân tới gần, lập tức bán đứng đồng đội, chỉ vào Tần Hoài Chu nói: “Hỏi anh ta đi.”

Tần Hoài Chu mỉm cười: “Làm sao thế?”

Lại có đứa dám ngấp nghé cực cưng nhà anh à?  



Trong nháy mắt, Hầu Dao Cẩn kinh ngạc thốt lên: “Wow, Úc Dạ Bạc, bạn thân của anh đẹp trai quá xá!” Xem như kế hoạch đánh trống lảng qua cửa.

Sau khi Tiễn Hầu Dao Cẩn và Đại Hoàng đi, Úc Dạ Bạc thở phào nhẹ nhõm. Mẹ cậu là người ngốc bạch ngọt còn dễ lừa dối, nhưng chắc chắn Hầu Dao Cẩn sẽ không tin chuyện một chiếc thùng rác thông minh công nghệ cao đâu nhỉ? Chuyên ngành cô đang theo học là khoa học trí tuệ nhân tạo, nhỡ lúc nào phấn khích quá đà lôi Bạch Bạch ra mổ xẻ thì biết làm sao?  

Đợi đến lúc trò khôi hài kia kết thúc, Úc Dạ Bạc cũng đã quên sạch chuyện vừa rồi.

Dường như Tần Hoài Chu cũng đoán được điều gì đó, im hơi lặng tiếng tắt kỹ năng đi.

Song anh cũng không nghĩ đó là tiếng lòng mình, chỉ cho rằng suy nghĩ của bản thân bị gom lại rồi truyền ra ngoài, dù sao thì lúc sử dụng kỹ năng trên cũng không cần trực tiếp mở miệng nói chuyện.

Anh có chút lo lắng, nếu sau này dùng cái đó mà cũng bị “gom” suy nghĩ thì phải sao, liệu khi Úc Dạ Bạc biết tình cảm của anh với cậu sẽ như thế nào.

Sau khi tắt kỹ năng, thiên hạ thái bình.

Mấy ngày kế tiếp, Tần Hoài Chu dưới danh nghĩa “đau tay” được hưởng thụ đãi ngộ chăm sóc đặc biệt của Úc Dạ Bạc, cùng nhau tắm rửa, đút ăn, ngủ cùng, cuộc sống trôi qua cực kỳ mỹ mãn.

Mùng 6 Tết, Úc nữ sĩ không báo trước đột nhiên trở về.

“Con trai, Tiểu Tần, mẹ về rồi đây! Mấy đứa có nhớ mẹ không?”

“Mẹ?!”

Úc Dạ Bạc sợ tới mức vội vàng bật dậy từ trước màn hình máy tính, lật đật đi tìm Bạch Bạch đang chơi trốn tìm với bộ xương nhỏ trong góc, lướt qua phòng khách còn thấy quỷ áo cưới đang ở xem phim tình cảm cổ trang, bị tình tiết phim làm cảm động đến độ ôm nhau khóc sướt mướt.

Chân trước Phương Vân Thư và Niếp Nhi vừa biến mất, chân sau Úc nữ sĩ đã xuất hiện. Úc Dạ Bạc không sợ ma quỷ nhưng lại bị mẹ mình dọa toát cả mồ hôi lạnh.

“Coi mẹ mang gì về cho con nè!” Ngoài những món ngon đặc sản, Úc nữ sĩ còn mang về một hộp quà cho cả Úc Dạ Bạc lẫn Tần Hoài Chu.

Chỉ thấy bên trong là một bộ áo lông đỏ chói, trong lúc nhất thời, Úc Dạ Bạc tạm mất khả năng tư duy ngôn ngữ.  

Mặc dù đã thu phục được quỷ áo cưới, nhưng từ đêm đó trở đi cậu bắt đầu bị PTSD* với màu đỏ. Bây giờ từ tận đáy lòng cậu sinh ra kháng cự đối với các loại quần áo màu đỏ, huống chi còn là cái áo đỏ chót như thế.

* Chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn.

Cậu sợ bản thân mặc nó một ngày thôi thì đến xác cũng không còn.

Trái lại Tần Hoài Chu rất vui vẻ, bởi vì hai chiếc áo lông giống nhau như đúc, bốn bỏ năm lên, mặc vào có thể biến thành đồ đôi, phải tìm cơ hội lừa nhím nhỏ mặc đi dạo phố mới được.

Úc nữ sĩ thấy Úc Dạ Bạc bày vẻ ghét bỏ, tức giận véo má cậu: “Năm mới rồi thì mặc quần áo bắt mắt xíu, coi quần áo con mua xem, quanh năm suốt tháng không phải màu đen thì là màu trắng, mới 23 tuổi đầu có khác gì mấy ông già. Khoan đã! Tại sao trên tay con có mùi thuốc lá? Tiểu Tần, con không phải sợ, giám sát nó thật tốt, nó mà không nghe lời cô chống lưng cho con.”

Thật ra dạo này Úc Dạ Bạc hút thuốc rất ít, hồi trước cày game thâu đêm, hút mấy hộp là chuyện bình thường, Úc nữ sĩ thường xuyên không ở nhà nên cũng không có cách nào quản cậu. Nhưng từ khi Tần Hoài Chu gia nhập đội ngũ giám sát Úc Dạ Bạc cai thuốc lá, lúc nào cũng nhìn cậu chằm chặp, bất kể là trong hay ngoài nhiệm vụ, mỗi ngày chỉ cho phép hút ba điếu. 

Úc Dạ Bạc tung hoành trong thiên hạ nhiều năm được phong danh hiệu trai tồi, nhưng với tên đạo cụ lam nhan họa thuỷ chuyên gây rắc rối này thì thực sự là bó tay chịu trói.

“À, hôm nay mẹ lướt thấy một mẩu tin trên điện thoại di động. Một thanh niên trẻ đột tử khi đang chơi game. Haizzz, thanh niên trai tráng đang độ xuân thì, thằng cu vừa mới tốt nghiệp đại học xong nhưng bởi suốt ngày dí đầu vào game mà không chịu tập thể dục đàng hoàng nên lìa đời. Thôi, khi nào phòng gym mở cửa con đi đăng ký cho mẹ ngay biết chưa…”

Bảo Úc Dạ Bạc cậu tập thể dục thì có khác nào đi chịu chết? Cậu thà nhảy từ tầng 23 xuống chứ còn lâu mới muốn vận động mạnh!

Vậy là một năm mới bắt đầu trong những suy nghĩ vụn vặt của mẹ.

Cũng không biết có phải vì lúc trước Tết hoàn thành nhiệm vụ Nuôi dưỡng nên cuối cùng app Nhiệm vụ kinh dị bộc phát lương tâm không, thế mà lần này lại cho Úc Dạ Bạc nghỉ hơn hai tháng, mãi đến giữa tháng ba, nhiệm vụ thứ bảy của cậu xuất hiện. 

10 giờ tối, khi Úc Dạ Bạc tắm rửa xong xuôi ngồi trên giường xem TV cùng Tần Hoài Chu thì điện thoại rung lên, một thông báo mới xuất hiện trên app. 

[Hãy mở ứng dụng “Ăn no căng chưa” trên điện thoại để bắt đầu nhiệm vụ kinh dị]

[Nhiệm vụ bắt đầu từ 0 giờ tối đến 7 giờ sáng, hãy chắc chắn giao đồ ăn đúng giờ theo yêu cầu]

[Lưu ý: Nên sử dụng thiết bị do hệ thống cung cấp trong suốt quá trình làm nhiệm vụ, bằng không tự gánh trách nhiệm và chịu hậu quả]

Hả? Ship đồ ăn?!



Nhưng ship cho ai? Ship cái gì? Làm thế nào để ship? Nháy mắt, trong đầu Úc Dạ Bạc xuất hiện ba dấu chấm hỏi to đùng.

Lúc này cậu mới chú ý tới thanh nhiệm vụ là màu đỏ thẫm, cùng với một từ tiếng Anh nhỏ ở góc trên bên phải. 

“Hard”.

Nếu dịch từ này theo nghĩa đen thì có nghĩa là: “kiên cố, cứng rắn, nỗ lực, cố gắng”, nhưng nếu sử dụng ở trong trò chơi, nó đại biểu cho “khó khăn”, tức là mức độ khó.

Khi giá trị tâm nguyện của người làm nhiệm vụ đạt đến một cấp độ nhất định, độ khó của nhiệm vụ sẽ được nâng lên một cấp bậc.

Tính cho tới nay, ngoại trừ nhiệm vụ Nuôi dưỡng, tổng cộng Úc Dạ Bạc chỉ trải qua bốn nhiệm vụ, nhưng tất cả đều là MVP, cho nên giá trị tâm nguyện đã vượt quá ⅓ tổng tỉ lệ.

Bốn nhiệm vụ mà cậu đã trải qua trước đó là chế độ thường, sau đó đến chế độ khó, cuối cùng là chế độ luyện ngục.

Đối với sự khác biệt giữa các chế độ này, nghĩa trên mặt chữ, có sự chênh lệch về độ khó rất cao. 

“Bắt đầu từ chế độ khó, hầu như những con quỷ gặp phải đều không phải loại tốt lành gì. Có con chẳng cần lý do, chỉ đơn giản là muốn giết chóc, điều này khiến bối cảnh cốt truyện càng khó thăm dò.” Tần Hoài Chu giải thích: “Hơn nữa về mặt cơ bản thì chế độ bình thường chỉ cần can đảm và cẩn thận là có thể sống sót, nhưng từ chế độ khó trở đi, may mắn cũng là một phần thực lực, chỉ cần một bước đi sai là ra đi mãi mãi.”

Nghe được hai chữ may mắn, Úc Dạ Bạc đen mặt.

Tần Hoài Chu xoa đầu an ủi: “Không sao, anh sẽ bảo vệ em.”

May mắn không tốt, đạo cụ bổ sung.

“Lần đầu tiên làm nhiệm vụ cấp độ khó, bởi vì là nhiệm vụ chuyển cấp nên độ khó sẽ không cao, cũng không khác so với chế độ bình thường là bao. Tuy nhiên, có một tình huống mà em phải đặc biệt chú ý. Mặc dù là nhiệm vụ cấp độ khó nhưng rất có thể đồng đội của em chỉ là người làm nhiệm vụ bình thường.”

Úc Dạ Bạc sững sờ: “Còn chơi ghép đồng đội ở các cấp độ khác nhau nữa à?”

Tổ đội trâu bò chung với đội người bình thường?

“Đúng vậy, nếu các mục tiêu đều giống nhau thì lũ quỷ sẽ chú ý đến em nhiều hơn.” Tần Hoài Chu tận lực giải thích kỹ càng, “Nếu đối mặt với cuộc giết chóc lớn, khả năng cao con quỷ sẽ ưu tiên giết em trước.”

Úc Dạ Bạc: “……”

À, hóa ra số cậu vẫn đen như chó mực à?

Nicolas Khoai Dẻo lại rơi vào trầm mặc ngắn ngủi.

Sau khi nghiên cứu thông tin trên thanh nhiệm vụ, Úc Dạ Bạc ấn vào app “Ăn no căng chưa” trong điện thoại.

Bình thường cậu hay dùng app này để đặt đồ ăn, nhưng hôm nay khi mở lên thì giao diện lại biến thành “phiên bản shipper”, giao diện đặt hàng tạm thời trống rỗng. Xem ra giống như những gì trong phần thông báo nhiệm vụ, 0 giờ mới bắt đầu làm việc.

Trừ bỏ giao diện đặt hàng, không thể bấm vào bất kỳ chỗ nào khác.

Theo đúng nghĩa đen của nhiệm vụ, những gì Úc Dạ Bạc sẽ làm lần này là công việc của shipper giao đồ ăn, chẳng qua shipper bình thường sẽ giao thức ăn bình thường, còn những gì cậu phải làm không nhất thiết sẽ giống vậy.

Có trời mới biết thứ gì giao bên trong là gì, có lẽ ngay cả địa điểm giao hàng cũng ẩn giấu một bẫy to đùng.

Úc Dạ Bạc biết hiện tại nghĩ ngợi lung tung cũng vô ích, cứ chờ đến 0 giờ hẵng hay.

11 giờ 40, cửa nhà bị gõ, giống như chiếc chìa khóa biệt thự của nhiệm vụ trốn tìm lần trước, những đạo cụ cần thiết cho nhiệm vụ này xuất hiện trước cửa.

Một chiếc áo ghi lê xanh in logo “Ăn no căng chưa?”, một chiếc mũ bảo hiểm cùng kiểu dáng và một chiếc xe điện màu xanh.

Xem ra đây là trang bị của nhiệm vụ.

Thoạt nhìn, những thứ này không khác gì so với những bộ quần áo, mũ bảo hiểm và xe thông thường.

Đúng 0 giờ khi nhiệm vụ bắt đầu, Tần Hoài Chu tự động quay về điện thoại. Cùng lúc đó, điện thoại của Úc Dạ Bạc rung lên, đơn hàng cần giao đầu tiên xuất hiện.

[Shipper vui lòng giao đồ ăn tới phòng 1304, tòa nhà 4, tiểu khu Đinh Hương, trước 1:30 hôm nay]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau