Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp (Dịch)
Chương 15: Tình Báo
"Trần lão, ngươi là nói Ngũ Hoàng thúc?"
Hoàng Minh Long cũng không ngốc, vừa rồi Trần lão nói Ngũ Hoàng thúc mưu lược trên hắn, hắn liền đoán được người mà Trần lão nói chắc hẳn có liên quan đến Ngũ Hoàng thúc.
“Đúng vậy, chính là Đông Võ Vương."
"Hiện tại thần mới hiểu rõ, tại sao Tiên Đế dám đem binh quyền nặng như vậy trao cho Đông Võ Vương, thì ra Đông Võ Vương là chiêu sau mà Tiên Đế để lại cho bệ hạ ngươi."
"Nói vậy Tiên Đế sớm đã phát hiện Đông Võ Vương đa mưu túc trí, lo rằng bệ hạ ngươi còn trẻ bị người có tâm lợi dụng, mới sớm đem trọng binh giao cho Đông Võ Vương để phòng ngừa lỡ như."
"Dã tâm mà Đông Võ Vương biểu hiện ra trước đây là giả, là để người có tâm cùng các đại thế lực mất cảnh giác."
"Nếu không, với mưu lược của Đông Võ Vương, muốn tạo phản sớm đã thành công rồi."
Trần Hoài Giang càng ngày càng chắc chắn với suy đoán này, nếu không sẽ không giải thích được thay đổi lớn gần đây của Đông Võ Vương.
"Ngũ Hoàng thúc thực sự là chiêu sau mà phụ hoàng giữ lại cho trẫm, vậy tại sao Ngũ Hoàng thúc không âm thầm nói với trẫm một tiếng. Hiện tại Ngũ Hoàng thúc giao nộp binh quyền, lại là vì cái gì."
Hoàng Minh Long trong lòng bán tín bán nghi, bởi vì Trần lão nói rất có lý.
"Không âm thầm nói với bệ hạ ngươi một tiếng, có thể là Đông Võ Vương sợ bệ hạ ngươi tuổi trẻ không giấu được bí mật."
"Bây giờ Đông Võ Vương giao nộp binh quyền, có thể là kế hoạch nào đó của Đông Võ Vương đã đến thời khắc then chốt."
"Kế hoạch này tuyệt đối rất khổng lồ, nếu không Đông Võ Vương không thể nào ngay cả binh quyền cũng từ bỏ, kế hoạch này tuyệt đối là có tác dụng mấu chốt đối với đế quốc Đại Hạ."
Trần Hoài Giang trong bổ não thâm sâu... "Vậy chúng ta phải làm gì đây?"
Trong lòng của Hoàng Minh Long bây giờ đã tin hơn phân nửa, nếu như Trần lão nói đều đúng, việc này tuyệt đối có lợi cho đế quốc Đại Hạ.
Nếu như suy đoán của Trần lão đều sai, vậy cũng không sao cả, Đông Võ Vương đã không còn binh quyền, làm cái gì cũng không ảnh hưởng tới đại cục.
Đừng trách hắn suy nghĩ như vậy, làm hoàng đế, đối với bất cứ chuyện gì cũng không thể ôm tín nhiệm tuyệt đối.
"Không làm cái gì cả, làm càng nhiều, sai cũng càng nhiều, nói không chừng còn có thể ảnh hưởng đến kế hoạch của Đông Võ Vương, chúng ta không quản không hỏi chính là sự ủng hộ lớn nhất đối với Đông Võ Vương."
“Được, cứ làm theo lời của Trần lão." ...
Hoàng Đông Kiệt cũng không ngờ rằng, hắn tùy ý nói mấy câu cũng khiến cho người ta bổ não nhiều như vậy.
May mà hắn không hề biết chuyện nơi đây, nếu không hắn lại nhức đầu.
Tin tức Hoàng Đông Kiệt trả lại binh quyền của Thanh Long cho triều đình truyền ra, kinh đô nhất thời lại chấn động.
"Ngươi có nghe nói gì không, Đông Võ Vương lại giao nộp binh quyền, hiện tại Đông Võ Vương đã giao nộp toàn bộ binh quyền mà hắn nắm trong tay."
"Đây là một chuyện lạ khiến người ta không hiểu nổi thế nào chứ, nếu là trước kia nghe thấy người khác nói Đông Võ Vương giao nộp binh quyền trong tay."
"Ta chắc chắn nói hắn là uống nhiều rồi, hoặc có lẽ là nói mớ, hiện tại ta lại hoài nghi Đông Võ Vương có phải trúng tà hay không."
"Quá ngu xuẩn, giao nộp binh quyền, liền cho rằng có thể làm một Vương gia an nhàn, cũng không nhìn xem thế gian này đã loạn thành thế nào."
"Quả thực ngu xuẩn, sau này không gọi hắn là Đông Võ Vương, gọi hắn là Vương gia ngu xuẩn."
Bất giác, Hoàng Đông Kiệt lại có thêm một danh xưng Vương gia ngu xuẩn ở dân gian. Dần dần, Hoàng Đông Kiệt cũng trở thành chủ đề bàn tán sau lưng của rất nhiều người.
Các đại thế lực trong thiên hạ cũng có chút bối rối, bọn hắn không hiểu triều đình làm thế nào không đánh mà thắng, đoạt được binh quyền của Đông Võ Vương.
Chẳng lẽ thực sự như những gì tình báo nói, là Đông Võ Vương nửa tự nguyện nửa chủ động nộp lên, đây cũng quá bất ngờ rồi đấy.
Dã tâm của Đông Võ Vương người qua đường đều biết, hắn chủ động giao nộp binh quyền, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thích hợp.
Trong lúc nhất thời, bọn hắn đều cảm thấy bên trong ẩn giấu bí mật không để người ta biết, bắt đầu để nhân viên của mạng lưới ngầm đào sâu bí mật được che giấu.
Thái Úy phủ
"Quá không phải rồi, quyết sách của ta trước giờ chưa từng sai lầm, làm sao đến lượt Đông Võ Vương, ta lại liên tiếp hai lần sai lầm chứ?"
Tư Mã Tu Hào vẫn luôn suy nghĩ về nguyên nhân mà mình sai lầm, hắn không hiểu nổi phân đoạn sai lầm kia.
"Chẳng lẽ phía sau Đông Võ Vương có mưu lược gia lợi hại hơn ta, nhưng nếu như có mưu lược gia lợi hại như vậy, vậy tại sao hắn cứ vậy mà từ bỏ binh quyền."
"Đông Võ Vương phủ phòng bị còn nghiêm ngặt hơn cả hoàng cung, tình báo nhận được cũng chỉ có một chút như vậy."
"Đông Võ Vương thích xem sách y, thỉnh thoảng sửa chữa cây cối hoa cỏ trong vườn, lúc rảnh rỗi còn chơi cờ. Đây đều là tình báo rắm chó gì, không có một chút thông tin hữu dụng nào sao?"
Tư Mã Tu Hào rất muốn ném cốc, may mà hắn nhịn được.
"Đông Võ Vương, chúng ta chưa xong đâu, ngươi là người đầu tiên khiến cho ta sai lầm hai lần liên tiếp, cho dù ngươi không có binh quyền, ta cũng sẽ không coi thường ngươi."
"Một ngày nào đó, ta sẽ đòi lại sai lầm hai lần liên tiếp từ trên người ngươi." Tư Mã Tu Hào bắt đầu coi Hoàng Đông Kiệt thành kẻ địch giả tưởng.
Nếu như Hoàng Đông Kiệt biết việc này, hắn sẽ dở khóc dở cười, còn cảm thấy không hiểu ra làm sao.
Hoàng Minh Long cũng không ngốc, vừa rồi Trần lão nói Ngũ Hoàng thúc mưu lược trên hắn, hắn liền đoán được người mà Trần lão nói chắc hẳn có liên quan đến Ngũ Hoàng thúc.
“Đúng vậy, chính là Đông Võ Vương."
"Hiện tại thần mới hiểu rõ, tại sao Tiên Đế dám đem binh quyền nặng như vậy trao cho Đông Võ Vương, thì ra Đông Võ Vương là chiêu sau mà Tiên Đế để lại cho bệ hạ ngươi."
"Nói vậy Tiên Đế sớm đã phát hiện Đông Võ Vương đa mưu túc trí, lo rằng bệ hạ ngươi còn trẻ bị người có tâm lợi dụng, mới sớm đem trọng binh giao cho Đông Võ Vương để phòng ngừa lỡ như."
"Dã tâm mà Đông Võ Vương biểu hiện ra trước đây là giả, là để người có tâm cùng các đại thế lực mất cảnh giác."
"Nếu không, với mưu lược của Đông Võ Vương, muốn tạo phản sớm đã thành công rồi."
Trần Hoài Giang càng ngày càng chắc chắn với suy đoán này, nếu không sẽ không giải thích được thay đổi lớn gần đây của Đông Võ Vương.
"Ngũ Hoàng thúc thực sự là chiêu sau mà phụ hoàng giữ lại cho trẫm, vậy tại sao Ngũ Hoàng thúc không âm thầm nói với trẫm một tiếng. Hiện tại Ngũ Hoàng thúc giao nộp binh quyền, lại là vì cái gì."
Hoàng Minh Long trong lòng bán tín bán nghi, bởi vì Trần lão nói rất có lý.
"Không âm thầm nói với bệ hạ ngươi một tiếng, có thể là Đông Võ Vương sợ bệ hạ ngươi tuổi trẻ không giấu được bí mật."
"Bây giờ Đông Võ Vương giao nộp binh quyền, có thể là kế hoạch nào đó của Đông Võ Vương đã đến thời khắc then chốt."
"Kế hoạch này tuyệt đối rất khổng lồ, nếu không Đông Võ Vương không thể nào ngay cả binh quyền cũng từ bỏ, kế hoạch này tuyệt đối là có tác dụng mấu chốt đối với đế quốc Đại Hạ."
Trần Hoài Giang trong bổ não thâm sâu... "Vậy chúng ta phải làm gì đây?"
Trong lòng của Hoàng Minh Long bây giờ đã tin hơn phân nửa, nếu như Trần lão nói đều đúng, việc này tuyệt đối có lợi cho đế quốc Đại Hạ.
Nếu như suy đoán của Trần lão đều sai, vậy cũng không sao cả, Đông Võ Vương đã không còn binh quyền, làm cái gì cũng không ảnh hưởng tới đại cục.
Đừng trách hắn suy nghĩ như vậy, làm hoàng đế, đối với bất cứ chuyện gì cũng không thể ôm tín nhiệm tuyệt đối.
"Không làm cái gì cả, làm càng nhiều, sai cũng càng nhiều, nói không chừng còn có thể ảnh hưởng đến kế hoạch của Đông Võ Vương, chúng ta không quản không hỏi chính là sự ủng hộ lớn nhất đối với Đông Võ Vương."
“Được, cứ làm theo lời của Trần lão." ...
Hoàng Đông Kiệt cũng không ngờ rằng, hắn tùy ý nói mấy câu cũng khiến cho người ta bổ não nhiều như vậy.
May mà hắn không hề biết chuyện nơi đây, nếu không hắn lại nhức đầu.
Tin tức Hoàng Đông Kiệt trả lại binh quyền của Thanh Long cho triều đình truyền ra, kinh đô nhất thời lại chấn động.
"Ngươi có nghe nói gì không, Đông Võ Vương lại giao nộp binh quyền, hiện tại Đông Võ Vương đã giao nộp toàn bộ binh quyền mà hắn nắm trong tay."
"Đây là một chuyện lạ khiến người ta không hiểu nổi thế nào chứ, nếu là trước kia nghe thấy người khác nói Đông Võ Vương giao nộp binh quyền trong tay."
"Ta chắc chắn nói hắn là uống nhiều rồi, hoặc có lẽ là nói mớ, hiện tại ta lại hoài nghi Đông Võ Vương có phải trúng tà hay không."
"Quá ngu xuẩn, giao nộp binh quyền, liền cho rằng có thể làm một Vương gia an nhàn, cũng không nhìn xem thế gian này đã loạn thành thế nào."
"Quả thực ngu xuẩn, sau này không gọi hắn là Đông Võ Vương, gọi hắn là Vương gia ngu xuẩn."
Bất giác, Hoàng Đông Kiệt lại có thêm một danh xưng Vương gia ngu xuẩn ở dân gian. Dần dần, Hoàng Đông Kiệt cũng trở thành chủ đề bàn tán sau lưng của rất nhiều người.
Các đại thế lực trong thiên hạ cũng có chút bối rối, bọn hắn không hiểu triều đình làm thế nào không đánh mà thắng, đoạt được binh quyền của Đông Võ Vương.
Chẳng lẽ thực sự như những gì tình báo nói, là Đông Võ Vương nửa tự nguyện nửa chủ động nộp lên, đây cũng quá bất ngờ rồi đấy.
Dã tâm của Đông Võ Vương người qua đường đều biết, hắn chủ động giao nộp binh quyền, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thích hợp.
Trong lúc nhất thời, bọn hắn đều cảm thấy bên trong ẩn giấu bí mật không để người ta biết, bắt đầu để nhân viên của mạng lưới ngầm đào sâu bí mật được che giấu.
Thái Úy phủ
"Quá không phải rồi, quyết sách của ta trước giờ chưa từng sai lầm, làm sao đến lượt Đông Võ Vương, ta lại liên tiếp hai lần sai lầm chứ?"
Tư Mã Tu Hào vẫn luôn suy nghĩ về nguyên nhân mà mình sai lầm, hắn không hiểu nổi phân đoạn sai lầm kia.
"Chẳng lẽ phía sau Đông Võ Vương có mưu lược gia lợi hại hơn ta, nhưng nếu như có mưu lược gia lợi hại như vậy, vậy tại sao hắn cứ vậy mà từ bỏ binh quyền."
"Đông Võ Vương phủ phòng bị còn nghiêm ngặt hơn cả hoàng cung, tình báo nhận được cũng chỉ có một chút như vậy."
"Đông Võ Vương thích xem sách y, thỉnh thoảng sửa chữa cây cối hoa cỏ trong vườn, lúc rảnh rỗi còn chơi cờ. Đây đều là tình báo rắm chó gì, không có một chút thông tin hữu dụng nào sao?"
Tư Mã Tu Hào rất muốn ném cốc, may mà hắn nhịn được.
"Đông Võ Vương, chúng ta chưa xong đâu, ngươi là người đầu tiên khiến cho ta sai lầm hai lần liên tiếp, cho dù ngươi không có binh quyền, ta cũng sẽ không coi thường ngươi."
"Một ngày nào đó, ta sẽ đòi lại sai lầm hai lần liên tiếp từ trên người ngươi." Tư Mã Tu Hào bắt đầu coi Hoàng Đông Kiệt thành kẻ địch giả tưởng.
Nếu như Hoàng Đông Kiệt biết việc này, hắn sẽ dở khóc dở cười, còn cảm thấy không hiểu ra làm sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất