Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp (Dịch)
Chương 21: Ra Ngoài Rồi!
Giữa các đại thế lực cũng thường xảy ra chuyện máu me, vừa có cơ hội bọn họ đều sẽ cắn đối phương một nhát, có thể cắn tàn phế đối phương thì hay quá.
Bọn hắn bây giờ đang đợi đến khi thực lực của Đông Võ Vương phủ giảm mạnh thì cắn một nhát.
Bởi vì Đông Võ Vương phủ có Phục Sinh Đan, có thể cũng có Thương Long Toái Phiến các đại thế lực giành nhau vỡ đầu chảy máu.
Bên trong khu rừng rậm rạp không biết tên chỉ thấy mênh mông không giới hạn, một đôi nam nữ trẻ tuổi bước ra.
Hai người ăn mặc đều cũ nát nhếch nhác, dáng vẻ như là đã bị nhốt ở một chỗ rất lâu.
Nam tóc bù xù, râu ria nhiều, nhưng tướng mạo của hắn ba bốn phần giống với Hoàng Đông Kiệt, không cần phải nói, hắn chính là con trai thứ hai của Hoàng Đông Kiệt Hoàng Thiên Khải.
Nữ sạch sẽ hơn không ít, chỉ thấy nàng đội nón đen hắc sa che kín đầu khiến người ta không thấy rõ dáng dấp, dáng dấp không nhìn thấy, nhưng trên người nàng có mùi máu tươi, có của bản thân nàng, cũng có của người khác, là một nhân vật tàn nhẫn không đơn giản.
"Vân Nhi, nhìn đi, chúng ta đã ra ngoài rồi."
Trên mặt của Hoàng Thiên Khải là vẻ kinh ngạc vui mừng, hắn cuối cùng đã ra khỏi nơi quỷ quái này.
Ba tháng rồi!
Trọn ba tháng, hắn cuối cùng đã ra khỏi khu rừng quỷ quái không biết tên này.
Nhớ lại hắn và Vân Nhi bị người ta đuổi giết chạy vào trong chỗ sâu của nơi quỷ quái này, khó khăn lắm mới thoát khỏi sự đuổi giết của bọn hắn, kết quả bọn hắn lại lạc đường mất.
Vừa lạc đường đã gắt gao bị nhốt ở rừng sâu núi thẳm, có làm sao cũng không thoát ra được.
Ba tháng rồi, ngươi biết ba tháng này làm sao mà qua được không?
Đánh nhau với hổ, ngủ cùng với sói, ăn không ngon đủ không yên, còn thường bị gió táp mưa sa, hắn cũng sắp biến thành dã nhân rồi.
Nhưng mà cũng có chỗ tốt, trong rừng sâu núi thẳm này có không ít dược liệu trăm năm ngàn năm, điều này khiến cho hắn từ Tiên Thiên sơ kỳ đột phá đến trung kỳ, Vân Nhi cũng từ Tiên Thiên đỉnh phong đột phá đến Tông Sư.
Ba tháng này cuối cùng cũng không đợi uổng công, hiện tại ra ngoài, điều mà hắn nghĩ tới chính là tìm một tiệm ăn, ăn uống no nê, tắm rửa thật sạch sẽ.
"Khụ, khụ..."
Nữ nhân đội nón đen hắc sa bên cạnh đột nhiên che miệng ho khan. "Vân Nhi, ngươi làm sao vậy?"
Hoàng Thiên Khải lập tức lo lắng, hắn với ánh mắt tràn đầy quan tâm nhìn người trong lòng.
"Không, không sao cả, bệnh cũ thôi."
Kiều Vân Nhi biết tình ý của Hoàng Thiên Khải đối với nàng, nàng cũng có cảm tình đối với Hoàng Thiên Khải. Chỉ là nàng thân mắc bệnh nan y, không sống được mấy năm nữa, không dám đối mặt với tình ý của Hoàng Thiên Khải.
"Vân Nhi, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện, Phục Sinh Đan có thể áp chế bệnh nan y thời gian rất lâu, trong tay của Phụ Vương ta lại có một viên."
"Ta đi đòi phụ vương Phục Sinh Đan, sau khi ngươi dùng, chúng ta sẽ có thời gian dài hơn tìm kiếm Lục thần y, tìm được Lục thần y, Vân Nhi ngươi sẽ được cứu."
Hoàng Thiên Khải cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần có thể cứu được người trong lòng, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì.
"Thiên Khải, Lục thần y cả đời cũng chỉ luyện chế được mười lăm viên Phục Sinh Đan. Đã nhiều năm như vậy, Phục Sinh Đan bị người ta tiêu hao dần, bây giờ có thể còn mấy viên trên đời chứ?"
"Mỗi một viên còn lại không có viên nào không được người sở hữu coi như vật gia truyền của tổ tông chứ? Ngươi muốn vì một người ngoài như ta mà đòi phụ vương ngươi Phục Sinh Đan, phụ vương ngươi làm sao có thể cho ngươi."
Kiều Vân Nhi muốn đánh tan ý niệm trong đầu của Hoàng Thiên Khải.
"Phụ Vương không cho, ta sẽ trộm, bất kể dùng biện pháp gì, ta đều phải lấy được viên Phục Sinh Đan trên tay phụ vương."
Hoàng Thiên Khải thái độ rất kiên quyết, với dáng vẻ không có được Phục Sinh Đan trên tay của phụ vương thì không thôi.
"Thiên Khải, ta không đáng để ngươi làm như vậy, ta không còn sống được mấy năm nữa, cho dù ta có uống Phục Sinh Đan, chẳng qua cũng chỉ sống thêm mấy năm."
"Ngươi cảm thấy ta sống thêm mấy năm, chúng ta sẽ có thể tìm được Lục thần y ư? Cho dù may mắn tìm được Lục thần y, ngươi dám đảm bảo Lục thần y sẽ cứu được ta?"
Kiều Vân Nhi hỏi ngược lại.
"Ta không quan tâm, ta chỉ muốn ngươi sống thật khỏe mạnh."
Hoàng Thiên Khải là một tên lỗ mãng cứng đầu, chuyện mà hắn muốn làm, biết rõ không có kết quả tốt, hắn cũng sẽ cứng đầu đi làm.
"Thiên Khải, quá khứ của ta ngươi cũng biết rồi, ta đã giết quá nhiều người. Có thể sống qua hôm nay, sống không qua được ngày mai, tai nạn có thể đến bất cứ lúc nào, chúng ta căn bản không thể nào bảo đảm."
Hoàng Thiên Khải ánh mắt lấp loé, Kiều Vân Nhi từng đem quá khứ của nàng nói cho hắn biết.
Kiều Vân Nhi, giang hồ danh xưng La Sát Nữ, có danh xưng này là bởi vì nàng đã giết quá nhiều người.
Nàng không phải người trong Ma Giáo, hoặc là nói nàng không phải người của hai đạo chính tà, người của hai đạo tương phản chính tà đều muốn giết nàng.
Ai bảo nàng đã giết quá nhiều người, thân phận gì cũng có, dẫn đến công phẫn liền trở thành như vậy.
Nàng không phải người thích giết chóc, nàng biến thành như vậy cũng là ngoài ý muốn, nàng mới xuất đạo, liền gặp phải cường đạo cướp giật.
Nàng giết cường đạo chạy mấy người, sau đó nàng lại gặp phải quan phỉ cấu kết, bị ép bất đắc dĩ, nàng giết quan cũng giết phỉ.
Ai làm quan cũng có mấy thân phận, nhi tử là người của bang phái kia, nhà mẹ đẻ lại là ai, trong quá trình trả thù, lại dây dưa với người có bối cảnh có thân phận.
Sau đó cứ như vậy, giết một nhóm, lại dây dưa ra một nhóm khác, giết càng nhiều, dây dưa càng nhiều, từ từ dính dáng tới người của nửa thế lực trong thiên hạ.
Cục diện này vốn không nên xuất hiện, bởi vì các loại sự cố và xui xẻo chậm rãi hình thành, cái này không oán được người khác, chỉ có thể tự trách bản thân vận khí không tốt.
"Ai quan tâm nhiều như vậy, người khác muốn giết ngươi, trước tiên phải qua ải của ta."
"Thực lực của ngươi cũng không mạnh bằng ta, còn muốn bảo vệ ta, ngươi vẫn phải luyện thêm đi."
Kiều Vân Nhi khẽ cười nói.
"Ta đâu có biến thái như Vân Nhi ngươi, lớn hơn ta vài tuổi đã là Tông Sư rồi."
Bọn hắn bây giờ đang đợi đến khi thực lực của Đông Võ Vương phủ giảm mạnh thì cắn một nhát.
Bởi vì Đông Võ Vương phủ có Phục Sinh Đan, có thể cũng có Thương Long Toái Phiến các đại thế lực giành nhau vỡ đầu chảy máu.
Bên trong khu rừng rậm rạp không biết tên chỉ thấy mênh mông không giới hạn, một đôi nam nữ trẻ tuổi bước ra.
Hai người ăn mặc đều cũ nát nhếch nhác, dáng vẻ như là đã bị nhốt ở một chỗ rất lâu.
Nam tóc bù xù, râu ria nhiều, nhưng tướng mạo của hắn ba bốn phần giống với Hoàng Đông Kiệt, không cần phải nói, hắn chính là con trai thứ hai của Hoàng Đông Kiệt Hoàng Thiên Khải.
Nữ sạch sẽ hơn không ít, chỉ thấy nàng đội nón đen hắc sa che kín đầu khiến người ta không thấy rõ dáng dấp, dáng dấp không nhìn thấy, nhưng trên người nàng có mùi máu tươi, có của bản thân nàng, cũng có của người khác, là một nhân vật tàn nhẫn không đơn giản.
"Vân Nhi, nhìn đi, chúng ta đã ra ngoài rồi."
Trên mặt của Hoàng Thiên Khải là vẻ kinh ngạc vui mừng, hắn cuối cùng đã ra khỏi nơi quỷ quái này.
Ba tháng rồi!
Trọn ba tháng, hắn cuối cùng đã ra khỏi khu rừng quỷ quái không biết tên này.
Nhớ lại hắn và Vân Nhi bị người ta đuổi giết chạy vào trong chỗ sâu của nơi quỷ quái này, khó khăn lắm mới thoát khỏi sự đuổi giết của bọn hắn, kết quả bọn hắn lại lạc đường mất.
Vừa lạc đường đã gắt gao bị nhốt ở rừng sâu núi thẳm, có làm sao cũng không thoát ra được.
Ba tháng rồi, ngươi biết ba tháng này làm sao mà qua được không?
Đánh nhau với hổ, ngủ cùng với sói, ăn không ngon đủ không yên, còn thường bị gió táp mưa sa, hắn cũng sắp biến thành dã nhân rồi.
Nhưng mà cũng có chỗ tốt, trong rừng sâu núi thẳm này có không ít dược liệu trăm năm ngàn năm, điều này khiến cho hắn từ Tiên Thiên sơ kỳ đột phá đến trung kỳ, Vân Nhi cũng từ Tiên Thiên đỉnh phong đột phá đến Tông Sư.
Ba tháng này cuối cùng cũng không đợi uổng công, hiện tại ra ngoài, điều mà hắn nghĩ tới chính là tìm một tiệm ăn, ăn uống no nê, tắm rửa thật sạch sẽ.
"Khụ, khụ..."
Nữ nhân đội nón đen hắc sa bên cạnh đột nhiên che miệng ho khan. "Vân Nhi, ngươi làm sao vậy?"
Hoàng Thiên Khải lập tức lo lắng, hắn với ánh mắt tràn đầy quan tâm nhìn người trong lòng.
"Không, không sao cả, bệnh cũ thôi."
Kiều Vân Nhi biết tình ý của Hoàng Thiên Khải đối với nàng, nàng cũng có cảm tình đối với Hoàng Thiên Khải. Chỉ là nàng thân mắc bệnh nan y, không sống được mấy năm nữa, không dám đối mặt với tình ý của Hoàng Thiên Khải.
"Vân Nhi, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện, Phục Sinh Đan có thể áp chế bệnh nan y thời gian rất lâu, trong tay của Phụ Vương ta lại có một viên."
"Ta đi đòi phụ vương Phục Sinh Đan, sau khi ngươi dùng, chúng ta sẽ có thời gian dài hơn tìm kiếm Lục thần y, tìm được Lục thần y, Vân Nhi ngươi sẽ được cứu."
Hoàng Thiên Khải cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần có thể cứu được người trong lòng, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì.
"Thiên Khải, Lục thần y cả đời cũng chỉ luyện chế được mười lăm viên Phục Sinh Đan. Đã nhiều năm như vậy, Phục Sinh Đan bị người ta tiêu hao dần, bây giờ có thể còn mấy viên trên đời chứ?"
"Mỗi một viên còn lại không có viên nào không được người sở hữu coi như vật gia truyền của tổ tông chứ? Ngươi muốn vì một người ngoài như ta mà đòi phụ vương ngươi Phục Sinh Đan, phụ vương ngươi làm sao có thể cho ngươi."
Kiều Vân Nhi muốn đánh tan ý niệm trong đầu của Hoàng Thiên Khải.
"Phụ Vương không cho, ta sẽ trộm, bất kể dùng biện pháp gì, ta đều phải lấy được viên Phục Sinh Đan trên tay phụ vương."
Hoàng Thiên Khải thái độ rất kiên quyết, với dáng vẻ không có được Phục Sinh Đan trên tay của phụ vương thì không thôi.
"Thiên Khải, ta không đáng để ngươi làm như vậy, ta không còn sống được mấy năm nữa, cho dù ta có uống Phục Sinh Đan, chẳng qua cũng chỉ sống thêm mấy năm."
"Ngươi cảm thấy ta sống thêm mấy năm, chúng ta sẽ có thể tìm được Lục thần y ư? Cho dù may mắn tìm được Lục thần y, ngươi dám đảm bảo Lục thần y sẽ cứu được ta?"
Kiều Vân Nhi hỏi ngược lại.
"Ta không quan tâm, ta chỉ muốn ngươi sống thật khỏe mạnh."
Hoàng Thiên Khải là một tên lỗ mãng cứng đầu, chuyện mà hắn muốn làm, biết rõ không có kết quả tốt, hắn cũng sẽ cứng đầu đi làm.
"Thiên Khải, quá khứ của ta ngươi cũng biết rồi, ta đã giết quá nhiều người. Có thể sống qua hôm nay, sống không qua được ngày mai, tai nạn có thể đến bất cứ lúc nào, chúng ta căn bản không thể nào bảo đảm."
Hoàng Thiên Khải ánh mắt lấp loé, Kiều Vân Nhi từng đem quá khứ của nàng nói cho hắn biết.
Kiều Vân Nhi, giang hồ danh xưng La Sát Nữ, có danh xưng này là bởi vì nàng đã giết quá nhiều người.
Nàng không phải người trong Ma Giáo, hoặc là nói nàng không phải người của hai đạo chính tà, người của hai đạo tương phản chính tà đều muốn giết nàng.
Ai bảo nàng đã giết quá nhiều người, thân phận gì cũng có, dẫn đến công phẫn liền trở thành như vậy.
Nàng không phải người thích giết chóc, nàng biến thành như vậy cũng là ngoài ý muốn, nàng mới xuất đạo, liền gặp phải cường đạo cướp giật.
Nàng giết cường đạo chạy mấy người, sau đó nàng lại gặp phải quan phỉ cấu kết, bị ép bất đắc dĩ, nàng giết quan cũng giết phỉ.
Ai làm quan cũng có mấy thân phận, nhi tử là người của bang phái kia, nhà mẹ đẻ lại là ai, trong quá trình trả thù, lại dây dưa với người có bối cảnh có thân phận.
Sau đó cứ như vậy, giết một nhóm, lại dây dưa ra một nhóm khác, giết càng nhiều, dây dưa càng nhiều, từ từ dính dáng tới người của nửa thế lực trong thiên hạ.
Cục diện này vốn không nên xuất hiện, bởi vì các loại sự cố và xui xẻo chậm rãi hình thành, cái này không oán được người khác, chỉ có thể tự trách bản thân vận khí không tốt.
"Ai quan tâm nhiều như vậy, người khác muốn giết ngươi, trước tiên phải qua ải của ta."
"Thực lực của ngươi cũng không mạnh bằng ta, còn muốn bảo vệ ta, ngươi vẫn phải luyện thêm đi."
Kiều Vân Nhi khẽ cười nói.
"Ta đâu có biến thái như Vân Nhi ngươi, lớn hơn ta vài tuổi đã là Tông Sư rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất