Ta Ở Chư Thiên Rất Điệu Thấp (Dịch)

Chương 33: Chư Quân, Ta Ngã Xuống Rồi

Trước Sau
Thân ảnh của Thủ Lao Việt loé lên, người đã vào bên trong Đông Võ Vương phủ, nhìn thấy Đông Võ Vương phủ lớn như vậy, hắn cũng có chút đau đầu.

Nhưng mà hắn biết, càng là bảo vật trân quý càng giấu ở chỗ sâu nhất, thế là hắn nhanh chóng trốn vào chỗ sâu của Đông Võ Vương phủ.

"Quả nhiên, chỉ cần tốc độ của ta đủ nhanh, người khác ngay cả cái bóng của ta cũng không nhìn thấy."

"Oa, một cây đa thật lớn, cái này nếu như chặt làm mộc liệu mà đốt, cũng không biết đốt bao lâu mới có thể đốt xong."

"Cái hồ lớn quá, cá bên trong thực sự là vừa lớn vừa mập..."

Có lẽ là dựa vào bản lĩnh của mình, Thủ Lao Việt có chút không đặt ai vào mắt thưởng thức mỹ cảnh của Đông Võ Vương phủ.

Lúc này Hoàng Đông Kiệt chẳng biết lúc nào đã xuất hiện sau lưng Thủ Lao Việt, nhìn thấy người đột nhập không kiêng nể gì cả như vậy, khóe mắt của hắn có hơi giật, hắn không biết nên nói cái gì cho phải, thế là hắn không nói lời nào.

Giơ bầu hồ lô trong tay lên, một bầu đánh về phía gáy của Thủ Lao Việt.

Không sao, bầu hồ lô có chân nguyên bao trùm, không cần lo lắng bầu có sao không, trước tiên hỏi đầu của Thủ Lao Việt có sao không đi.

"Ba" một tiếng.

Thân thể của Thủ Lao Việt chấn động, trước khi hôn mê, trong đầu của hắn hiện lên một ý niệm.

"Chư quân, ta ngã xuống rồi!"

...

"Đùa giỡn cũng nhiều thật."



Hoàng Đông Kiệt bỏ lại một câu rồi túm lấy cổ chân của Thủ Lao Việt, trực tiếp kéo hắn đi.

Nhất Hào địa lao

Hoàng Đông Kiệt đẩy cửa bước vào, toàn bộ địa lao rất rộng lớn, chỉ là địa lao này có chút kỳ quái.

Bốn phía địa lao treo từng hàng người, giống như treo heo.

Trong một phòng của địa lao không treo người, đã có một cái bàn đá bình đài, bên cạnh bàn đá bình đài đặt đầy các loại khí giới chữa bệnh, rõ ràng là bàn mổ thô sơ.

Từng hàng người bị treo trong địa lao nhìn thấy Hoàng Đông Kiệt tới, đều dãy dụa. Trong ánh mắt đều là sợ hãi, cũng không biết bọn hắn đã trải qua cái gì.

Chỉ tiếc bọn hắn đều bị bịt miệng, muốn nói gì cũng nói không nên lời.

Người nơi này không nhiều lắm, chỉ có mười mấy người, đây là đang nhốt đặc thù, bởi vì mỗi một người bọn họ đều là cường giả Tông Sư.

Người chạy vào Đông Võ Vương phủ có rất nhiều, Tông Sư trở xuống đều giao cho quản gia xử lý, chỉ có cường giả Tông Sư mới bị hắn treo ở đây.

Những người này đều là chuột bạch nhỏ của hắn, sức sinh mệnh của cường giả Tông Sư mạnh mẽ, sức khôi phục nhanh, dùng bền, cũng bởi vì những điều này, mới có vinh hạnh được hắn cống hiến cho thân thể khoẻ mạnh của nhân loại.

Hoàng Đông Kiệt kéo Thủ Lao Việt tới bên cạnh một cái giá gỗ hẻo lánh, phong bế lực lượng, phong bế miệng của hắn, trói chặt một chút rồi treo lên.

Đối với những tên đùa dai, bình thường Hoàng Đông Kiệt đều sẽ đối đãi đặc biệt, cái này không cần phải suy nghĩ, chắc chắn giữ đến cuối cùng chậm rãi bào chế.

Cũng không biết qua bao lâu, Thủ Lao Việt tỉnh lại.



Khoảnh khắc mà hắn tỉnh lại, cũng ý thức được mình đã thua rồi, liền giả bộ hôn mê, mắt không mở, tai vẫn nghe động tĩnh tứ phía, thu thập tình huống trước mặt hắn.

Trước hết, hắn kiểm tra tình huống cơ thể, rất không ổn, thực sự rất không ổn. Thân thể một tia lực lượng cũng không có, hắn ý thức được lực lượng bị phong bế rồi.

Hắn sợ nhất chính là loại tình huống này, không có lực lượng hắn chẳng khác nào cừu non bị thịt. Kìm nén sự kinh hoảng trong lòng, hắn ngửi được rất nhiều dị vị kỳ quái và nghe được không ít động tĩnh.

Dị vị rất kỳ lạ, hắn rất ít khi ngửi được nhiều mùi vị khác thường kỳ quái như vậy ở cùng một chỗ, mùi vị trung thảo dược nhiều nhất, dị vị khác hoàn toàn không biết là thứ gì.

Động tĩnh tứ phía cũng khiến cho hắn nắm giữ tình huống trước mắt, tiếng giãy giụa, tiếng ưm ưm nói cho hắn biết, có rất nhiều người giống như hắn bị bịt miệng trói ở nơi đây.

Hắn không cần suy nghĩ cũng biết, người bị trói ở đây chính là người lén vào Đông Võ Vương phủ.

Hắn mở mắt rồi, nhắm mắt cũng không giải quyết được khốn cảnh trước mắt, hắn cần dùng ánh mắt thu thập càng nhiều tin tức hơn.

Vừa mở mắt, hắn kinh ngạc, khá lắm, một phòng toàn cường giả Tông Sư.

Thợ săn tiền thưởng Dạ Vô Quả, danh nhân đào mộ Mộc Sinh Phương, cõng quan tài Cùng Vô Sinh...tất cả đều là cường giả nổi danh một phương.

Thủ Lao Việt trong lòng hoảng sợ không thôi, Đông Võ Vương phủ này rốt cuộc là nơi khủng bố đến thế nào, lại có thể vô thanh vô tức bắt được nhiều cường giả Tông Sư như vậy.

Những người này đều là cường giả Tông Sư đấy, ít nhiều có chút sức phản kháng, bị bắt lại không có một chút âm thanh động tĩnh truyền ra bên ngoài Vương phủ.

Chẳng lẽ những người này đều giống như hắn, bị người ta đánh lén từ sau lưng, một vật nặng đánh trúng gáy miểu sát.

Thủ Lao Việt nghĩ đến việc có người có thể vô thanh vô tức đánh lén từ sau lưng của hắn, hắn liền ý thức được trước đó hắn đã nghĩ Đông Võ Vương phủ quá đơn giản.

Hiện tại thì hay rồi, bị bắt, còn trở thành heo treo từng hàng ở đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau