Chương 26: Thuần Túy (2)
Thật ra vừa rồi lúc Thẩm Đông Chí và Thịnh Hoài Tuyên ở trong xe, Đường Duy Quân vẫn luôn ở trong phòng ngủ nhìn bọn họ, giống như Thẩm Đông Chí, người từng trải qua trong tù luôn có giấc ngủ khá nông, hơn nữa nhìn từ góc độ của Đường Duy Quân, trông cô và Thịnh Hoài Tuyên như đang hôn môi.
Tắm rửa xong đi ra, Thẩm Đông Chí bỗng dưng phát hiện Đường Duy Quân còn ở đây, cô quấn khăn tắm lau tóc, trên đầu vai trắng nõn buông xuống vài sợi tóc mềm mại, lại còn đang nhỏ nước, da thịt bị hơi nóng hun cho phiếm đỏ.
“Đường Duy Quân, sao anh còn ——”
Còn chưa dứt, dưới chân Thẩm Đông Chí trơn trượt, vừa rồi cô mải nói chuyện với Đường Duy Quân nên quên không thấm nước dưới chân vào thảm.
Đường Duy Quân vội vàng đến đỡ cô dậy, sau đó khăn tắm trên người Thẩm Đông Chí trực tiếp tuột xuống.
…………
Đối với Đường Duy Quân mà nói Thẩm Đông Chí chính là chú lùn, hiện tại chú lùn này đang trần trụi trước mặt anh, đầu vú hồng nhạt đứng thẳng, chỉ cần anh muốn là có thể nắm lấy ngực cô như trong vô số giấc mộng hằng đêm, nặn toàn bộ chất lỏng bên trong ra.
Thậm chí anh còn có thể trực tiếp bóp nát xương cô.
Từ đã, cô còn cạo cả lông mu sao?
Trông thật non nớt.
Thẩm Đông Chí không phát hiện ra dục vọng của Đường Duy Quân, cô chỉ cảm thấy xấu hổ, vô cùng xấu hổ.
Vì thế Thẩm Đông Chí trấn định tự nhiên quấn lại khăn tắm, đi đến mép giường ngồi xuống, hoàn toàn quên mất vừa rồi mình muốn nói gì.
Đường Duy Quân cũng không quên, chỉ có điều, hiện tại anh có hơi cứng.
Thôi, chắc cô không để ý đâu.
Quả nhiên, Thẩm Đông Chí đang mải xấu hổ căn bản không buồn nhìn hông anh làm gì, hơn nữa rất nhanh cô đã bị bức ảnh anh đưa cho hấp dẫn tầm mắt.
Ảnh chụp Hàn Thành đang nói chuyện cùng một nam một nữ ở nhà hàng, người đàn ông đưa lưng về phía ống kính, mặt người phụ nữ thì bị cây cột che khuất, không nhìn ra điều gì.
“Anh theo dõi anh ấy à? Không bị phát hiện chứ?”
“Không.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Thật ra Thẩm Đông Chí lo lắng chỉ là dư thừa, tuy rằng Đường Duy Quân không học tập hẳn hoi tại trường quân đội, nhưng cũng từng nghiêm túc học kỹ thuật truy tung và phản truy tung, theo dõi một cách đứng đắn chứ không giống như phim truyền hình, cho một chiếc xe đi theo phía sau, người xấu còn có thể thăm dò ra, chỉ thiếu nước chưa giơ cái biển lên nói tôi đang theo dõi anh thôi.
Thật sự theo dõi một người là chuyện không thể hoàn thành, yên lặng theo dõi tại một khu vực lại càng khó, từ chỗ Thành Dương đi ra ngoài đến nhà hàng tổng cộng phải trải qua mười hai đoạn đường khác nhau. Trên con đường theo theo dõi này, anh vừa phải làm tài xế đồng hành cùng một chiếc xe với người ta, đoạn đường tiếp theo còn phải giả làm hành khách trên xe bus, sau đó là người ngồi xe điện qua đường, còn là học sinh chờ đèn đỏ lúc xe người ta đi ngang qua, trên tai lúc nào cũng phải đeo tai nghe.
Trang phục tuổi tác cùng tính cách của những người này đều không giống nhau, điểm giống duy nhất chính là không dễ chú ý, khiến người ta bỗng dưng để ý đến mình, cho dù có bị nhìn bản thân mình cũng phải trong trạng thái đang làm việc gì đó.
“Anh, em nhận được ảnh rồi, sau này anh đừng theo dõi bọn họ nữa, không an toàn.”
Đường Duy Quân gật đầu, mấy ngày nay anh dừng theo dõi cũng là vì nơi bọn họ đến càng lúc càng bí ẩn, rất dễ xảy ra chuyện.
Đường Duy Quân rời đi rồi Thẩm Đông Chí mới bỏ những bức ảnh đó vào két sắt, cô không phát hiện ra điều gì bất thường từ những bức ảnh này, chẳng qua đây là tấm lòng của Đường Duy Quân, vẫn nên nhận thì tốt hơn.
Tắm rửa xong đi ra, Thẩm Đông Chí bỗng dưng phát hiện Đường Duy Quân còn ở đây, cô quấn khăn tắm lau tóc, trên đầu vai trắng nõn buông xuống vài sợi tóc mềm mại, lại còn đang nhỏ nước, da thịt bị hơi nóng hun cho phiếm đỏ.
“Đường Duy Quân, sao anh còn ——”
Còn chưa dứt, dưới chân Thẩm Đông Chí trơn trượt, vừa rồi cô mải nói chuyện với Đường Duy Quân nên quên không thấm nước dưới chân vào thảm.
Đường Duy Quân vội vàng đến đỡ cô dậy, sau đó khăn tắm trên người Thẩm Đông Chí trực tiếp tuột xuống.
…………
Đối với Đường Duy Quân mà nói Thẩm Đông Chí chính là chú lùn, hiện tại chú lùn này đang trần trụi trước mặt anh, đầu vú hồng nhạt đứng thẳng, chỉ cần anh muốn là có thể nắm lấy ngực cô như trong vô số giấc mộng hằng đêm, nặn toàn bộ chất lỏng bên trong ra.
Thậm chí anh còn có thể trực tiếp bóp nát xương cô.
Từ đã, cô còn cạo cả lông mu sao?
Trông thật non nớt.
Thẩm Đông Chí không phát hiện ra dục vọng của Đường Duy Quân, cô chỉ cảm thấy xấu hổ, vô cùng xấu hổ.
Vì thế Thẩm Đông Chí trấn định tự nhiên quấn lại khăn tắm, đi đến mép giường ngồi xuống, hoàn toàn quên mất vừa rồi mình muốn nói gì.
Đường Duy Quân cũng không quên, chỉ có điều, hiện tại anh có hơi cứng.
Thôi, chắc cô không để ý đâu.
Quả nhiên, Thẩm Đông Chí đang mải xấu hổ căn bản không buồn nhìn hông anh làm gì, hơn nữa rất nhanh cô đã bị bức ảnh anh đưa cho hấp dẫn tầm mắt.
Ảnh chụp Hàn Thành đang nói chuyện cùng một nam một nữ ở nhà hàng, người đàn ông đưa lưng về phía ống kính, mặt người phụ nữ thì bị cây cột che khuất, không nhìn ra điều gì.
“Anh theo dõi anh ấy à? Không bị phát hiện chứ?”
“Không.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Thật ra Thẩm Đông Chí lo lắng chỉ là dư thừa, tuy rằng Đường Duy Quân không học tập hẳn hoi tại trường quân đội, nhưng cũng từng nghiêm túc học kỹ thuật truy tung và phản truy tung, theo dõi một cách đứng đắn chứ không giống như phim truyền hình, cho một chiếc xe đi theo phía sau, người xấu còn có thể thăm dò ra, chỉ thiếu nước chưa giơ cái biển lên nói tôi đang theo dõi anh thôi.
Thật sự theo dõi một người là chuyện không thể hoàn thành, yên lặng theo dõi tại một khu vực lại càng khó, từ chỗ Thành Dương đi ra ngoài đến nhà hàng tổng cộng phải trải qua mười hai đoạn đường khác nhau. Trên con đường theo theo dõi này, anh vừa phải làm tài xế đồng hành cùng một chiếc xe với người ta, đoạn đường tiếp theo còn phải giả làm hành khách trên xe bus, sau đó là người ngồi xe điện qua đường, còn là học sinh chờ đèn đỏ lúc xe người ta đi ngang qua, trên tai lúc nào cũng phải đeo tai nghe.
Trang phục tuổi tác cùng tính cách của những người này đều không giống nhau, điểm giống duy nhất chính là không dễ chú ý, khiến người ta bỗng dưng để ý đến mình, cho dù có bị nhìn bản thân mình cũng phải trong trạng thái đang làm việc gì đó.
“Anh, em nhận được ảnh rồi, sau này anh đừng theo dõi bọn họ nữa, không an toàn.”
Đường Duy Quân gật đầu, mấy ngày nay anh dừng theo dõi cũng là vì nơi bọn họ đến càng lúc càng bí ẩn, rất dễ xảy ra chuyện.
Đường Duy Quân rời đi rồi Thẩm Đông Chí mới bỏ những bức ảnh đó vào két sắt, cô không phát hiện ra điều gì bất thường từ những bức ảnh này, chẳng qua đây là tấm lòng của Đường Duy Quân, vẫn nên nhận thì tốt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất