Gia Tộc Bị Lưu Đày? Ta Dựa Vào Trồng Trọt Trở Thành Triệu Phú

Chương 19: Choáng Váng 1

Trước Sau
Bây giờ nàng còn phải lo cho chính mình, thêm chuyện chỉ khiến mọi thứ tệ hơn, huống chi nàng cũng chẳng biết giao sổ sách này cho ai đáng tin cậy.

Nàng tìm được một ít bột mì và men nở, rồi ra khỏi không gian.

Trở lại nhà tù, nàng đẩy hàng rào sắt, định chui vào thì thấy Quý Đại Hà nhìn nàng với vẻ kinh hãi.

Quý Trường Anh bình thản quay lại phòng giam, ngoái đầu cười với Quý Đại Hà, lộ ra một hàm răng trắng sáng đều thẳng tắp, tay hơi dùng sức.

Hàng rào sắt chậm rãi khép lại trước sự kinh hoàng của Quý Đại Hà, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.

Quý Đại Hà nhớ lại cảnh mình ức hiếp nàng trước đó, không khỏi nuốt nước bọt.

Hắn ta vội nhắm mắt quay mặt đi, miệng lẩm bẩm:

“Ta không thấy gì hết, không nhìnthấy gì cả.”

Mặt trời lên cao.

Trong ngục thất, tiếng bụng đói cồn cào vang lên liên hồi.

Quý Trường Anh cũng bị tiếng kêu đó đánh thức.



Mở mắt ra, nàng thấy cả nhà đang bày ra đủ mọi tư thế.

Quý Minh Hiên cầm nửa chiếc màn thầu đen trong tay, đang lén nhét vào tay Quý Trường Anh.

Chu thị nhìn đăm đăm vào chiếc màn thầu kia mà nuốt nước miếng.

Quý Phong Ích ngồi xếp bằng dưới đất, mắt không chớp nhìn chằm chằm.

Hồ thị liếc qua rồi dời mắt đi.

Người cha hời nằm vật ra đất, tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc.

Vẻ mặt Quý Minh Học đau khổ ngồi xổm trên đất, mắt đảo khắp nơi.

Quý Minh Hạo học theo dáng vẻ của Quý Phong Ích, ngồi xếp bằng dưới đất, nhắm mắt lại, trong lòng không ngừng lẩm bẩm: “Ta không đói, ta không đói...”

Quý Trường Anh:...

Có thể thấy mọi người đều không khá khẩm hơn bao nhiêu.

Trong ngục thất chật hẹp, những gia đình khác cũng giống như thế.

Quý Trường Anh đứng dậy, ôm chặt y phục trong ngực, cố ý để Quý Phong Thu chú ý.



Một tên cá chép nghiêng người ghé đến, cảnh giác nhìn quanh rồi nhỏ giọng hỏi: “A Anh, ngươi cầm gì vậy?”

Quý Trường Anh xốc nhẹ một góc y phục trong ngực, đôi mắt Quý Phong Thu sáng lên, lập tức đè lại.

“Chờ ta gọi người nhà đến, khoan hãy động vào.” Quý Phong Thu nói xong thì kéo từng người trong nhà lại, ra hiệu tập hợp lại với nhau.

Khi mọi người đã tập hợp đủ, Quý Phong Thu cầm túi lương khô, lặng lẽ phát cho người nhà.

Bánh bột ngô đến tay, mọi người không kịp hỏi han đã vội đưa tay nhét vào miệng.

Nghẹn mắt trợn trắng, đấm ngực nhuận khí.

Ăn một chiếc bánh vào bụng, tuy chưa no nhưng cũng làm giảm đi phần nào cơn đói cồn cào.

Quý Phong Ích lấy lại được phần nào lý trí, nhìn Quý Phong Thu hỏi: “Lấy ở đâu ra?”

Quý Phong Thu đắc ý nói: “A Anh lấy trộm, không hổ là khuê nữ của ta, thật thông minh.”

....

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau