Tôi Chỉ Thích Khuôn Mặt Của Em
Chương 81
Edit: ji
[Cậu cảm thấy cậu ấy yêu cầu tôi ra mặt sao?]
——o0o——
Văn Từ trong lòng rõ ràng, Hàn Thiệu Chu trong phòng náo loạn như vậy, hiển nhiên hắn đã nghe thấy mọi chuyện ở ngoài cửa.
Giờ phút này, đối diện ánh mắt của Hàn Thiệu Chu, hắn có chút chột dạ.
Nhưng hắn cũng không nghĩ trước mặt Hàn Thiệu Chu sợ hãi hay lùi bước, từ lúc mười sáu tuổi Hàn Thiệu Chu đã theo đuổi hắn, tất cả những người hắn biết đều e sợ tính cách và gia cảnh của Hàn Thiệu Chu, trước mặt Hàn Thiệu Chu luôn cẩn thận để ý suy nghĩ cùng tâm tình của Hàn Thiệu Chu, hắn tuy rằng không có gia thế khủng bố như Hàn Thiệu Chu, nhưng trước mặt Hàn Thiệu Chu hắn vẫn có thể duy trì dáng vẻ cao ngạo, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy Hàn Thiệu Chu không thể với tới được…
Ký ức đã được khắc sâu trong trí nhớ cùng tính cách của mình, khiến hắn không cho phép mình cúi đầu trước Hàn Thiệu Chu.
Cho đến tận lúc Hàn Thiệu Chu đi đến trước mặt, Văn Từ vẫn luôn mím môi và trực tiếp nhìn thẳng vào hắn.
“Chuyện tối hôm qua tên kia làm…” Hàn Thiệu Chu vô cảm nhìn Văn Từ: “Cậu đã biết trước phải không?”
Văn Từ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Không biết, em nhìn thấy tin nhắn đã là buổi sáng, em cũng không nghĩ Tiểu Tiền sẽ làm như vậy, không tin anh có thể đi hỏi Tiểu Tiền…Hắn tự mình chủ trương, em không liên quan”.
“Cậu nói có chút nào đáng tin?”
Văn Từ nhìn ánh mắt Hàn Thiệu Chu không có chút độ ấm, hơi thở nhẹ: “Không phải em nói không đáng tin, là anh Hàn trong lòng đã lựa chọn tin tưởmg Mạt Minh, hiện tại anh chất vấn em, chỉ là muốn ra mặt vì Mạt Minh?”
Hàn Thiệu Chu giật giật khóe môi, như là trào phúng lại như giễu cợt: “Các người là đối thủ của cậu ấy sao? Cậu cảm thấy cậu ấy yêu cầu tôi ra mặt sao?”
Nghĩ đến tình cảnh trong phòng lúc trước, Văn Từ không nói nên lời.
Hàn Thiệu Chu nhìn Văn Từ nói: “Tên kia tự cho mình thông minh vì cậu ra mặt, tôi không biết người bên cạnh cậu cùng cậu có cái gì hiểu lầm, nếu có, tôi hiện tại có thể giải thích rõ, tôi và cậu sau này cũng không còn là bạn bè, cậu hoặc những người bên cạnh cậu, chỉ cần chạm vào giới hạn của tôi, tôi tuyệt đối không bỏ qua”.
Văn Từ ngây ngốc tại chỗ, sắc mặt tái nhợt.
“Tiểu Hàn, làm sao có thể nói những lời như vậy với Văn Từ? Trước kia con đâu có như vậy…” Thẩm Bội Linh luống cuống, vươn tay nắm lấy cánh tay của Hàn Thiệu Chu, hoảng sợ mang theo sự tức giận trong lòng: “Tên Mạt Minh kia cho con bùa mê thuốc lú gì mà con lại thành như bây giờ, đây là thái độ con nên có với Văn Từ sao?”. Bà đã quen với một Hàn Thiệu Chu luôn tươi cười trước mặt, luôn chịu đựng sự mệt nhọc và phục tùng bọn họ.
Vẫn luôn là Hàn gia nịnh bợ bọn họ…Sáu bảy năm trôi qua, nhận thức này đã khắc sâu trong lòng bọn họ.
Hàn Thiệu Chu dùng hai ngón tay đẩy tay của Thẩm Bội Linh ra, trong mắt không giấu được vẻ chán ghét: “Đừng có chạm vào tôi”.
Thẩm Bội Linh sắc mặt nhất thời tái xanh: “Con, con làm sao vậy?”
Văn Từ khóe mắt đã ngấn lệ, hắn cắn chặt môi, nước mắt âm thầm rơi xuống: “Có lẽ, em không nên trở về…”
“Nếu hối hận thì quay về”. Hàn Thiệu Chu lãnh đạm nói, sau đó xoay người rời đi.
Văn Từ môi run lên, khó có thể tin nhìn theo bóng dáng của Hàn Thiệu Chu.
“Cậu biết bao nhiêu về Mạt Minh chứ?” Thẩm Bội Linh đột nhiên cao giọng nói với Hàn Thiệu Chu: “Cậu đã kiểm tra lai lịch của hắn ta chưa? Tôi nói cho cậu biết, gia đình ba đời nghèo khó, cái loại gia đình đó không thể nuôi dạy ra thứ gì tốt, cậu vì hắn mà làm tổn thương Văn Từ, đây là sự sỉ nhục với gia đình tôi…”
Hàn Thiệu Chu dừng lại bước chân.
Thẩm Bội Linh cho rằng Hàn Thiệu Chu kích động, lại tiếp tục nói: “Cha hắn là một tay cờ bạc khét tiếng ở thị trấn đó, mẹ hắn lúc còn sống rửa chân mát xa cho người ta. Cậu có biết tại sao hắn có thể thoát khỏi cảnh nghèo khó, rời khỏi thị trấn đến thành phố lớn như Xuyên Hải không? Chính là ngủ với người khác. Mười bốn mười lăm tuổi đã theo một người đàn ông có tiền, lúc này hắn mới có thể thoát khỏi thị trấn đó. Hắn còn vô lương tâm bỏ rơi cha đẻ của mình, người đã nuôi nấng hắn. Cậu coi trọng cái loại người này, chính là ném mặt mũi ông nội cậu đi”.
“Đúng vậy.” Thẩm Hi Hi phụ họa nói: “Không phải lúc trước trên mạng nói chuyện hắn được Chu Tự bao dưỡng sao? Anh Hàn còn tưởng rằng mình nhặt được bảo bối, cũng không biết Mạt Minh đã qua tay bao nhiêu người rồi”.
Hàn Thiệu Chu quay lại Thẩm Bội Linh và Thẩm Hi Hi với vẻ mặt lạnh lùng.
Thẩm Bội Linh chưa bao giờ nhìn thấy sắc mặt khủng bố như vậy ở Hàn Thiệu Chu, không khỏi sợ hãi: “Tôi, tôi không nói dối, chuyện này chỉ cần hỏi thăm một chút ở thị trấn đó là có thể biết được”.
————
Tác giả có lời muốn nói: Buổi tối có chuyện gấp, lần đầu tiên chương ngắn như vậy, thứ năm tuần sau sẽ tiếp viện đại gia.
[Cậu cảm thấy cậu ấy yêu cầu tôi ra mặt sao?]
——o0o——
Văn Từ trong lòng rõ ràng, Hàn Thiệu Chu trong phòng náo loạn như vậy, hiển nhiên hắn đã nghe thấy mọi chuyện ở ngoài cửa.
Giờ phút này, đối diện ánh mắt của Hàn Thiệu Chu, hắn có chút chột dạ.
Nhưng hắn cũng không nghĩ trước mặt Hàn Thiệu Chu sợ hãi hay lùi bước, từ lúc mười sáu tuổi Hàn Thiệu Chu đã theo đuổi hắn, tất cả những người hắn biết đều e sợ tính cách và gia cảnh của Hàn Thiệu Chu, trước mặt Hàn Thiệu Chu luôn cẩn thận để ý suy nghĩ cùng tâm tình của Hàn Thiệu Chu, hắn tuy rằng không có gia thế khủng bố như Hàn Thiệu Chu, nhưng trước mặt Hàn Thiệu Chu hắn vẫn có thể duy trì dáng vẻ cao ngạo, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy Hàn Thiệu Chu không thể với tới được…
Ký ức đã được khắc sâu trong trí nhớ cùng tính cách của mình, khiến hắn không cho phép mình cúi đầu trước Hàn Thiệu Chu.
Cho đến tận lúc Hàn Thiệu Chu đi đến trước mặt, Văn Từ vẫn luôn mím môi và trực tiếp nhìn thẳng vào hắn.
“Chuyện tối hôm qua tên kia làm…” Hàn Thiệu Chu vô cảm nhìn Văn Từ: “Cậu đã biết trước phải không?”
Văn Từ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Không biết, em nhìn thấy tin nhắn đã là buổi sáng, em cũng không nghĩ Tiểu Tiền sẽ làm như vậy, không tin anh có thể đi hỏi Tiểu Tiền…Hắn tự mình chủ trương, em không liên quan”.
“Cậu nói có chút nào đáng tin?”
Văn Từ nhìn ánh mắt Hàn Thiệu Chu không có chút độ ấm, hơi thở nhẹ: “Không phải em nói không đáng tin, là anh Hàn trong lòng đã lựa chọn tin tưởmg Mạt Minh, hiện tại anh chất vấn em, chỉ là muốn ra mặt vì Mạt Minh?”
Hàn Thiệu Chu giật giật khóe môi, như là trào phúng lại như giễu cợt: “Các người là đối thủ của cậu ấy sao? Cậu cảm thấy cậu ấy yêu cầu tôi ra mặt sao?”
Nghĩ đến tình cảnh trong phòng lúc trước, Văn Từ không nói nên lời.
Hàn Thiệu Chu nhìn Văn Từ nói: “Tên kia tự cho mình thông minh vì cậu ra mặt, tôi không biết người bên cạnh cậu cùng cậu có cái gì hiểu lầm, nếu có, tôi hiện tại có thể giải thích rõ, tôi và cậu sau này cũng không còn là bạn bè, cậu hoặc những người bên cạnh cậu, chỉ cần chạm vào giới hạn của tôi, tôi tuyệt đối không bỏ qua”.
Văn Từ ngây ngốc tại chỗ, sắc mặt tái nhợt.
“Tiểu Hàn, làm sao có thể nói những lời như vậy với Văn Từ? Trước kia con đâu có như vậy…” Thẩm Bội Linh luống cuống, vươn tay nắm lấy cánh tay của Hàn Thiệu Chu, hoảng sợ mang theo sự tức giận trong lòng: “Tên Mạt Minh kia cho con bùa mê thuốc lú gì mà con lại thành như bây giờ, đây là thái độ con nên có với Văn Từ sao?”. Bà đã quen với một Hàn Thiệu Chu luôn tươi cười trước mặt, luôn chịu đựng sự mệt nhọc và phục tùng bọn họ.
Vẫn luôn là Hàn gia nịnh bợ bọn họ…Sáu bảy năm trôi qua, nhận thức này đã khắc sâu trong lòng bọn họ.
Hàn Thiệu Chu dùng hai ngón tay đẩy tay của Thẩm Bội Linh ra, trong mắt không giấu được vẻ chán ghét: “Đừng có chạm vào tôi”.
Thẩm Bội Linh sắc mặt nhất thời tái xanh: “Con, con làm sao vậy?”
Văn Từ khóe mắt đã ngấn lệ, hắn cắn chặt môi, nước mắt âm thầm rơi xuống: “Có lẽ, em không nên trở về…”
“Nếu hối hận thì quay về”. Hàn Thiệu Chu lãnh đạm nói, sau đó xoay người rời đi.
Văn Từ môi run lên, khó có thể tin nhìn theo bóng dáng của Hàn Thiệu Chu.
“Cậu biết bao nhiêu về Mạt Minh chứ?” Thẩm Bội Linh đột nhiên cao giọng nói với Hàn Thiệu Chu: “Cậu đã kiểm tra lai lịch của hắn ta chưa? Tôi nói cho cậu biết, gia đình ba đời nghèo khó, cái loại gia đình đó không thể nuôi dạy ra thứ gì tốt, cậu vì hắn mà làm tổn thương Văn Từ, đây là sự sỉ nhục với gia đình tôi…”
Hàn Thiệu Chu dừng lại bước chân.
Thẩm Bội Linh cho rằng Hàn Thiệu Chu kích động, lại tiếp tục nói: “Cha hắn là một tay cờ bạc khét tiếng ở thị trấn đó, mẹ hắn lúc còn sống rửa chân mát xa cho người ta. Cậu có biết tại sao hắn có thể thoát khỏi cảnh nghèo khó, rời khỏi thị trấn đến thành phố lớn như Xuyên Hải không? Chính là ngủ với người khác. Mười bốn mười lăm tuổi đã theo một người đàn ông có tiền, lúc này hắn mới có thể thoát khỏi thị trấn đó. Hắn còn vô lương tâm bỏ rơi cha đẻ của mình, người đã nuôi nấng hắn. Cậu coi trọng cái loại người này, chính là ném mặt mũi ông nội cậu đi”.
“Đúng vậy.” Thẩm Hi Hi phụ họa nói: “Không phải lúc trước trên mạng nói chuyện hắn được Chu Tự bao dưỡng sao? Anh Hàn còn tưởng rằng mình nhặt được bảo bối, cũng không biết Mạt Minh đã qua tay bao nhiêu người rồi”.
Hàn Thiệu Chu quay lại Thẩm Bội Linh và Thẩm Hi Hi với vẻ mặt lạnh lùng.
Thẩm Bội Linh chưa bao giờ nhìn thấy sắc mặt khủng bố như vậy ở Hàn Thiệu Chu, không khỏi sợ hãi: “Tôi, tôi không nói dối, chuyện này chỉ cần hỏi thăm một chút ở thị trấn đó là có thể biết được”.
————
Tác giả có lời muốn nói: Buổi tối có chuyện gấp, lần đầu tiên chương ngắn như vậy, thứ năm tuần sau sẽ tiếp viện đại gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất