Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 55: Bị Kiều Niệm Vả Vào Mặt

Trước Sau
Cảnh sát quen biết Kiều Niệm…

Chủ nhiệm giáo dục và những giáo viên nói giúp Kiều Niệm đều cảm thấy trong lòng chùng xuống.

Khóe miệng Kiều Sân không thể ngừng nhếch lên, cô ta nhanh chóng nhắm mi lại, sợ rằng người khác nhìn thấy mình đang cười trên nỗi đau của người khác.

Thẩm Quỳnh Chi tiến lên trước, mỉm cười giống như đang nắm chắc phần thắng trong tay: “Chào cậu, vừa rồi là tôi gọi điện đến. Chuyện là thế này, tôi có chuyện muốn các cậu xác nhận qua.”

“Có phải trong khu vực quản lý của các cậu hôm qua đã xảy ra một cuộc ẩu đả không?”

Thái Cương không thể không liếc mắt về phía Kiều Niệm, có chút bối rối, hôm qua anh nói muốn đến trường khen ngợi cô, không phải cô không đồng ý sao, tại sao hôm nay mọi người đều biết chuyện cả rồi?

Trong lòng anh bối rối, nhưng cũng đáp lại: “...đúng là có chuyện như vậy, nhưng cũng không được xem là cuộc ẩu đả.”

Lúc này Kiều Sân mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Chị, chị còn không thú nhận à? Chỉ cần chị nhận sai với cháu trai của bác Phó, em sẽ giúp chị xin bác Phó tha thứ, chị vẫn còn cơ hội sửa sai mà.”

Thái Cương và vị cảnh sát cùng khu vực nghe đến mơ hồ, cái gì mà sửa sai? Tại sao họ nghe không hiểu gì cả vậy?

Kiều Niệm mắc sai lầm, đường xanh đỏ trên điện thoại thay đổi vị trí, đáy mắt hiện lên vẻ thờ ơ lạnh nhạt, ngẩng đầu nhìn nhau: “Cảnh sát còn chưa kêu tôi sửa sai, cô đã nhận giúp tôi rồi, sao, cô là cảnh sát à?”

“...” Kiều Sân siết chặt lòng bàn tay, cắn môi như bị oan ức.



Thẩm Quỳnh Chi thấy con gái nhận thua, trừng mắt liếc nhìn Kiều Niệm một cái, bước lên một bước, thẳng thắn nói: “Cục trưởng Thái, là thế này. Tối qua chồng tôi nhận được cuộc gọi nói rằng Kiều Niệm đánh nhau ngoài đường và đã đưa vào đồn cảnh sát của các cậu, chồng tôi còn phải đến đồn cảnh sát bảo lãnh em ấy ra vào buổi tối, cậu có nhớ chuyện đấy không?”

Đánh nhau, đồn cảnh sát, tối qua.

Thái Cương nối các từ mấu chốt lại, cau mày, dùng ánh mắt đen nhánh nhìn về bà: “Chồng cô là?”

Thẩm Quỳnh Chi khó che giấu vẻ kiêu căng trên mặt, nói: “Nhìn tôi kìa, tôi nóng nảy quá, còn chưa nói rõ.”

“Chồng tôi là Kiều Vi Dân - chủ tịch tập đoàn Kiều Thị.”

Ở Nhiễu Thành, nhà họ Kiều không giàu có bằng nhà họ Phó, mấy năm nay phát triển khá tốt, công ty cũng thành công trên thị trường và là một công ty được thành phố đánh giá cao.

Bà vừa nói, Thái Cương chợt hiểu ra, lộ ra vẻ mặt khó chịu và hối hận như biết mình bị lừa, vô cùng kinh ngạc nói với bà: “Chồng bà không nói với bà sao?”

Thẩm Quỳnh Chi không hiểu: “Nói gì với tôi?”

Khi trời sập tối, Kiều Vi Dân nhận được cuộc gọi của dì Trần nên đã vội vàng đến đồn cảnh sát, lúc quay về sắt mặt cực kỳ khó coi, thậm chí đến cả cơm tối cũng không ăn mà đã đi ngủ.

Bà cho rằng chuyện của Kiều Niệm làm ông tức giận.



Sáng hôm sau, Phó phu nhân nói với bà việc cháu họ mình bị Kiều Niệm đánh nên bà mới vội vàng đến trường để giải thích cho Phó phu nhân.

Nếu thế này thì chuyện tối qua vẫn có thêm một chuyện bên trong xảy ra?

Không biết tại sao trong lòng bà lại cảm thấy khó chịu.

Bà thấy bất an cũng đúng, vị cảnh sát bên cạnh Thái Cương nói rõ trước mặt mọi người: “Hôm qua Kiều Niệm đã đến đồn cảnh sát của chúng tôi nhưng là do chúng tôi yêu cầu em ấy đến để giúp chúng tôi ghi chép.”

“Lúc tối có một đám thanh niên lêu lổng gây rối trên đường Nam Sơn, đánh đập người dân trên đường, đúng lúc đấy bạn học Kiều Niệm chạm mặt với chúng, em ấy đã hành hiệp trượng nghĩa, khống chế đám côn đồ và còn phối hợp với chúng tôi trong việc ghi chép lại…”

Thái Cương cũng cười ha hả, mặt mày hớn hở, không giống bộ dạng đi hỏi tội.

“Tôi phải khen ngợi em ấy về chuyện này. Xã hội bây giờ không còn nhiều người làm việc tốt như em ấy mà không để lại tên tuổi đâu, chúng tôi còn muốn lấy em ấy ra làm một tấm gương tích cực cho nhà trường quảng bá nữa. Nhưng em ấy lại quá khiêm tốn, không cho chúng tôi gửi cờ hiệu khen thưởng đến…”

Sắc mặt Thẩm Quỳnh Chi tái nhợt đi.

Kiều Niệm vào đồn cảnh sát để giúp đỡ người khác?

Họ còn muốn tặng cờ hiệu cho Kiều Niệm?

Tim, gan, tỳ, dạ dày, thận của cô đều quấy vào nhau, khuôn mặt nóng bừng

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau