Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi
Chương 57: Tin Đồn Trên Diễn Đàn Tieba Của Trường Học
Một số người cảm thấy ghé vào ban công tầng trên không thể nhìn rõ nên cố ý chạy xuống núp chỗ rẽ góc cầu thang để nhìn lén.
Mặc dù Kiều Niệm chỉ dừng một chút rồi rời đi nhưng vẫn có không ít người chú ý tới động tĩnh bên này.
Triệu Tĩnh Vi từ lớp B nghe được tin tức nói Kiều Sân và Kiều Niệm đang giằng co ở hành lang thì không ngồi yên được vội vàng chạy tới, khi đến nơi thì đã không thấy bóng dáng Kiều Niệm đâu, chỉ còn lại Kiều Sân một mình hốc mắt ửng đỏ đứng ở đó.
Cô ta cho rằng Kiều Sân đang khóc nên chạy tới, đau lòng ôm lấy bả vai Kiều Sân thật cẩn thận hỏi: “Sân Sân, cậu làm sao vậy? Không có việc gì chứ? Sao lại khóc?”
Kiều Sân sửng sốt, ý thức được cô ấy đang hiểu lầm thì lập tức ra vẻ kiên cường lắc đầu: “Tớ không sao.”
Triệu Tĩnh Vi lập tức bị chọc giận, dáng vẻ như muốn đứng ra bảo vệ cao giọng hỏi: “Có phải Kiều Niệm ức hiếp cậu không?”
“Không, chúng tớ có chút hiểu lầm.”
“Hiểu lầm gì cơ?”
“...” Kiều Sân không thể nói cho cô ta biết chuyện vừa xảy ra ở phòng giáo vụ, quá mất mặt, bây giờ cô ta vẫn còn xấu hổ đến đỏ mặt.
“Nhìn xem, cậu đến một lời cũng không nói được còn muốn giúp cô ta nói dối!”
Triệu Tĩnh Vi hầm hừ kéo tay Kiều Sân vì cô ta mà bất bình.
“Kiều Niệm thật quá đáng, còn không phải dựa vào bản thân ở lớp A nên bắt nạt lớp B chúng ta hay sao. Cô ta không nghĩ tới trước kia đã chiếm không ít tiện nghi của nhà cậu, nếu không phải bà của cậu phát hiện ra cô ta không phải người nhà cậu thì có lẽ bây giờ cô ta vẫn đang còn cọ ăn cọ uống trong nhà cậu như một đại tiểu thư.”
“Tĩnh Vi, cậu đừng nói nữa… Tớ không phải bị bắt nạt, là do có hạt cát dính vào mắt…” Kiều Sân nắm tay Triệu Tĩnh Vi ngăn không cho cô ta nói nữa.
Trên thực tế loại khuyên bảo sứt sẹo này chỉ đổ thêm dầu vào lửa.
Quả nhiên Triệu Tĩnh Vi càng thêm tức giận kéo tay cô ta đi về phía lớp B: “Sân Sân, đi, chúng ta quay về lớp học, cô ta muốn bắt nạt cậu cũng phải hỏi xem lớp B chúng ta có đồng ý hay không chứ! Lần này tớ nhất định phải yêu cầu cô ta xin lỗi cậu, sau đó cút khỏi trường Nhất Trung này!”
…
Khi Kiều Niệm trở lại lớp học thì chuông học đã reo lên.
Lớp A có không khí học tập sôi nổi, trong giờ học mọi người đều nghiêm túc nghe giảng và rất ít người thất thần.
Vị trí của cô ngồi ở hàng ghế phía sau lại dựa vào tường, đống sách lớn chồng chất trên bàn trở thành rào cản cho việc cô chơi game làm việc và thất thần với thiên nhiên.
Vừa lúc gần đây cô bận rất nhiều việc, hiếm khi tìm được một không gian yên tĩnh, hết sức chuyên chú để xử lí công việc của mình.
Thuận tiện xem qua cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc trên điện thoại của mình.
Mới trong chốc lát thôi mà đã có rất nhiều tin tức.
Có người nhà họ Giang, Giang Ly, Vệ Lâu, còn có Viên Vĩnh Cầm cũng gửi tin nhắn cho cô, trong đó có cả tin tức từ dì Trần.
Ngón tay trắng xanh của Kiều Niệm mở từng tin nhắn ra, khi nhìn thấy tin tức mới nhất, khóe mắt cô hiện lên một tia tức giận.
[Diệp Vọng Xuyên: Ngày đầu tiên đi học cảm giác thế nào?]
Kiều Niệm hạ mi mắt, nhanh chóng nhớ về quá khứ.
[Kiều Niệm: Không xem lịch.]
Trả lời xong cô liền chuyển điện thoại sang chế độ chặn tin nhắn và thao tác tới thị trường chứng khoán mà cô đã hoạt động suốt nửa đêm hôm đó.
…
Trong chớp mắt một buổi sáng trôi qua.
Trường trung học số 1 có thời gian nghỉ trưa dài, Kiều Niệm và Thẩm Thanh Thanh trở về sau khi ăn cơm thì nghe được tiếng bình luận khe khẽ trong lớp học.
“Kiều Niệm được chuyển tới trường trung học số 1 của chúng ta là dựa vào sự đóng góp của huyện Hồ Hà, bên trên mới đặc biệt chấp nhận không?”
“Cô ta thi thử đạt điểm tuyệt đối cũng là do giáo viên trong trường mở cửa sau để cô ta được tiến vào lớp A đấy.”
“Cho nên thành tích tốt nhất trong lớp không phải thật à?”
“Tôi thấy trên diễn đàn Tieba có người nói rằng cô ta bắt nạt hoa khôi lớp B đến khóc ở hành lang, tôi đã từng thấy Kiều Sân của lớp B, thật sự xinh xắn nói chuyện dễ nghe, Kiều Niệm có chút quá ngang ngược rồi.”
Kiều Niệm nghe vậy còn chưa phản ứng gì, Thẩm Thanh Thanh ở bên cạnh đã tức giận đến toàn thân phát run, bang một phát mở cửa phòng học lao vào, mặt đỏ như quả táo đứng trên bục giảng tức giận hét lên: “Các người nói cái gì vậy? Kiều Niệm không phải loại người như các người nói!”
Mặc dù Kiều Niệm chỉ dừng một chút rồi rời đi nhưng vẫn có không ít người chú ý tới động tĩnh bên này.
Triệu Tĩnh Vi từ lớp B nghe được tin tức nói Kiều Sân và Kiều Niệm đang giằng co ở hành lang thì không ngồi yên được vội vàng chạy tới, khi đến nơi thì đã không thấy bóng dáng Kiều Niệm đâu, chỉ còn lại Kiều Sân một mình hốc mắt ửng đỏ đứng ở đó.
Cô ta cho rằng Kiều Sân đang khóc nên chạy tới, đau lòng ôm lấy bả vai Kiều Sân thật cẩn thận hỏi: “Sân Sân, cậu làm sao vậy? Không có việc gì chứ? Sao lại khóc?”
Kiều Sân sửng sốt, ý thức được cô ấy đang hiểu lầm thì lập tức ra vẻ kiên cường lắc đầu: “Tớ không sao.”
Triệu Tĩnh Vi lập tức bị chọc giận, dáng vẻ như muốn đứng ra bảo vệ cao giọng hỏi: “Có phải Kiều Niệm ức hiếp cậu không?”
“Không, chúng tớ có chút hiểu lầm.”
“Hiểu lầm gì cơ?”
“...” Kiều Sân không thể nói cho cô ta biết chuyện vừa xảy ra ở phòng giáo vụ, quá mất mặt, bây giờ cô ta vẫn còn xấu hổ đến đỏ mặt.
“Nhìn xem, cậu đến một lời cũng không nói được còn muốn giúp cô ta nói dối!”
Triệu Tĩnh Vi hầm hừ kéo tay Kiều Sân vì cô ta mà bất bình.
“Kiều Niệm thật quá đáng, còn không phải dựa vào bản thân ở lớp A nên bắt nạt lớp B chúng ta hay sao. Cô ta không nghĩ tới trước kia đã chiếm không ít tiện nghi của nhà cậu, nếu không phải bà của cậu phát hiện ra cô ta không phải người nhà cậu thì có lẽ bây giờ cô ta vẫn đang còn cọ ăn cọ uống trong nhà cậu như một đại tiểu thư.”
“Tĩnh Vi, cậu đừng nói nữa… Tớ không phải bị bắt nạt, là do có hạt cát dính vào mắt…” Kiều Sân nắm tay Triệu Tĩnh Vi ngăn không cho cô ta nói nữa.
Trên thực tế loại khuyên bảo sứt sẹo này chỉ đổ thêm dầu vào lửa.
Quả nhiên Triệu Tĩnh Vi càng thêm tức giận kéo tay cô ta đi về phía lớp B: “Sân Sân, đi, chúng ta quay về lớp học, cô ta muốn bắt nạt cậu cũng phải hỏi xem lớp B chúng ta có đồng ý hay không chứ! Lần này tớ nhất định phải yêu cầu cô ta xin lỗi cậu, sau đó cút khỏi trường Nhất Trung này!”
…
Khi Kiều Niệm trở lại lớp học thì chuông học đã reo lên.
Lớp A có không khí học tập sôi nổi, trong giờ học mọi người đều nghiêm túc nghe giảng và rất ít người thất thần.
Vị trí của cô ngồi ở hàng ghế phía sau lại dựa vào tường, đống sách lớn chồng chất trên bàn trở thành rào cản cho việc cô chơi game làm việc và thất thần với thiên nhiên.
Vừa lúc gần đây cô bận rất nhiều việc, hiếm khi tìm được một không gian yên tĩnh, hết sức chuyên chú để xử lí công việc của mình.
Thuận tiện xem qua cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc trên điện thoại của mình.
Mới trong chốc lát thôi mà đã có rất nhiều tin tức.
Có người nhà họ Giang, Giang Ly, Vệ Lâu, còn có Viên Vĩnh Cầm cũng gửi tin nhắn cho cô, trong đó có cả tin tức từ dì Trần.
Ngón tay trắng xanh của Kiều Niệm mở từng tin nhắn ra, khi nhìn thấy tin tức mới nhất, khóe mắt cô hiện lên một tia tức giận.
[Diệp Vọng Xuyên: Ngày đầu tiên đi học cảm giác thế nào?]
Kiều Niệm hạ mi mắt, nhanh chóng nhớ về quá khứ.
[Kiều Niệm: Không xem lịch.]
Trả lời xong cô liền chuyển điện thoại sang chế độ chặn tin nhắn và thao tác tới thị trường chứng khoán mà cô đã hoạt động suốt nửa đêm hôm đó.
…
Trong chớp mắt một buổi sáng trôi qua.
Trường trung học số 1 có thời gian nghỉ trưa dài, Kiều Niệm và Thẩm Thanh Thanh trở về sau khi ăn cơm thì nghe được tiếng bình luận khe khẽ trong lớp học.
“Kiều Niệm được chuyển tới trường trung học số 1 của chúng ta là dựa vào sự đóng góp của huyện Hồ Hà, bên trên mới đặc biệt chấp nhận không?”
“Cô ta thi thử đạt điểm tuyệt đối cũng là do giáo viên trong trường mở cửa sau để cô ta được tiến vào lớp A đấy.”
“Cho nên thành tích tốt nhất trong lớp không phải thật à?”
“Tôi thấy trên diễn đàn Tieba có người nói rằng cô ta bắt nạt hoa khôi lớp B đến khóc ở hành lang, tôi đã từng thấy Kiều Sân của lớp B, thật sự xinh xắn nói chuyện dễ nghe, Kiều Niệm có chút quá ngang ngược rồi.”
Kiều Niệm nghe vậy còn chưa phản ứng gì, Thẩm Thanh Thanh ở bên cạnh đã tức giận đến toàn thân phát run, bang một phát mở cửa phòng học lao vào, mặt đỏ như quả táo đứng trên bục giảng tức giận hét lên: “Các người nói cái gì vậy? Kiều Niệm không phải loại người như các người nói!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất