Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 81: Giáo Viên Lớp B Đều Tái Mặt

Trước Sau
Bàn tay anh ấm áp và khô ráo, che đi đôi mắt của mình, Kiều Niệm chỉ cảm thấy mắt mình tối sầm lại.

Trong lòng cô có một cảm giác không thể diễn tả được, giống như một sợi lông vũ nhẹ nhàng lướt qua ngực.

Cô vẫn chưa nắm bắt được cảm giác đó thì Diệp Vọng Xuyên đã bỏ tay ra, nắm lấy tay đứa trẻ bên cạnh, trên người toát lên vẻ kiêu ngạo: “Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài trước, để chị ấy nghỉ ngơi.”

“Vâng.” Diệp Kỳ Thần tuy rằng không nỡ khi phải rời đi, nhưng nghĩ đến Kiều Niệm mệt mỏi, thì ngoan ngoãn theo Diệp Vọng Xuyên ra ngoài.

Kiều Niệm nhìn họ đi đến cửa, thấy cửa sắp đóng lại, anh như thể bỗng nhiên nhớ tới, trong lúc lơ đãng hỏi một câu: “Đúng rồi, sao em không nói với anh là em biết y thuật?”

Vấn đề này, Kiều Niệm đã nghĩ ra cách đối sách trước khi ra khỏi phòng phẫu thuật, cho nên hoàn toàn không sốt ruột, nhấc mí mắt, đôi mắt đen nhánh trầm ổn sáng ngời: “Anh đâu có hỏi em.”

“...”

Diệp Vọng Xuyên nhướng mày, nhếch miệng cười.

Chậc, câu trả lời này đủ đúng lý hợp tình mà làm cho người ta không thể phản bác, đúng là phong cách của cô.

Anh không tiếp tục hỏi nữa, nhẹ nhàng bỏ qua, kéo cửa lại, giọng điệu quyến rũ: “Chúc ngủ ngon.”

Kiều Niệm cho rằng đổi chỗ khác cô sẽ không ngủ được.

Nhưng không ngờ cô ngủ một giấc ngon lành cho đến khi thức giấc. Khi cô dụi mắt ngồi dậy trong trạng thái uể oải, đã là mười giờ sáng hôm sau.

Buổi sáng hôm nay là tiết đầu tiên của Thẩm Tuệ.

Kiều Niệm chống tay lên trán, đầu vẫn còn hơi choáng vì ngủ quá nhiều, rồi đứng dậy. Cô phát hiện trên giường chẳng biết lúc nào đặt một bộ quần áo mới chỉnh tề, bên cạnh là chiếc cặp sách của cô.

Trên đó còn có một tờ giấy ghi chú.



Kiều Niệm cầm lấy tờ giấy, cúi đầu nhìn, trên đó có một loạt chữ viết bằng bút máy của Cuồng Quyên - [Anh đã giúp em gọi điện cho trường xin nghỉ ốm, dậy rồi tắm rửa, nghỉ ngơi đi.]

Kiểu chữ trông có vẻ quy củ, nhưng mỗi chữ lại toát lên vẻ kiêu ngạo không ai sánh bằng.

Vừa nhìn là biết là chữ của Diệp Vọng Xuyên.

Thì ra anh giúp cô xin nghỉ học.

Kiều Niệm không tự chủ được mà lại nhớ đến cảnh anh bế cô lên ở bên ngoài phòng phẫu thuật hôm qua, tâm trạng bồn chồn, vội vàng đặt tờ giấy xuống, cầm lấy quần áo trên giường, tìm kiếm một lúc, tìm thấy phòng tắm riêng trong phòng bệnh, rồi đi tắm.

Sau khi tắm nước lạnh, Kiều Niệm cảm thấy cả người đều tỉnh táo hẳn.

Cô thay quần áo đi ra, tìm một vòng không thấy bóng dáng Diệp Vọng Xuyên và cậu nhóc, không biết hai người đi đâu rồi, Kiều Niệm dứt khoát gửi tin nhắn cho anh, sau đó cầm cặp sách đi học.

Khi cô đến trường, tiết học lớn thứ hai đã kết thúc, đang là thời gian nghỉ trưa.

Kiều Niệm một tay xách túi đi vào, phòng học đang ồn ào bỗng nhiên im lặng như thể bị đóng băng.

Tất cả mọi người dừng chuyện trong tay lại, đồng loạt nhìn về phía cô.

Họ đang làm gì?

Kiều Niệm nhíu mày, đôi mắt đầy vẻ nghịch ngợm, bước chân dừng lại một giây rồi nhanh chóng quay lại chỗ ngồi của mình.

Cô để cặp sách xuống.

Mọi người trong lớp như vừa được điểm huyệt, dường như đã tỉnh lại, phát ra tiếng hô reo vang dội.

“Kiều Niệm đến rồi!”



“Niệm tỷ đến trường rồi.”

“Hahaha tớ còn tưởng hôm nay cậu ấy không đến, không phải cô Thẩm nói hôm nay Niệm tỷ xin nghỉ ốm sao?”

“Hehehehe đến rồi tốt, đến rồi tốt.”

Kiều Niệm:......

Niệm tỷ?

Bàn tay xanh xao của cô kéo ghế ngồi xuống, Thẩm Thanh Thanh bên cạnh lập tức vui vẻ nắm lấy tay cô, hận không thể nhảy xuống: “Kiều Niệm, cậu có biết lần này cậu thi được bao nhiêu điểm không?”

“?”

Kiều Niệm cúi đầu suy nghĩ một lúc, ngoại trừ bài văn cuối cùng của môn ngữ văn cô ngại viết nhiều chữ trừ 40 điểm ra, tính ra sáu môn hẳn là 560.

Cô vẫn chưa trả lời, Thẩm Thanh Thanh đã vội kéo lấy ống tay áo của cô, cười thấy răng không thấy mắt: “560! Là 560!”

“Kiều Niệm, cậu đứng đầu toàn trường đấy!”

Hôm nay bài thi vẫn chưa được phát xuống, nghe nói tối hôm qua giáo viên dựa theo yêu cầu của chủ nhiệm lớp B đã chấm bài suốt đêm, thống kê điểm số, hôm nay chỉ dán điểm số lên.

Nếu Thẩm Thanh Thanh biết điểm 40 của Kiều Niệm bị trừ chỉ vì không viết bài văn, chắc chắn cô ấy sẽ phát điên.

Lúc này, Lương Bác Văn cũng dựa vào tường, tay cầm một quả bóng rổ, thay đổi hình tượng văn nhã, trên trán đeo khăn buộc đầu Nike màu xanh lam, ánh mặt trời đẹp trai: “Trần Viễn cũng thi được hạng 12 toàn trường, nghe nói giáo viên của lớp B bên cạnh nhận được bảng xếp hạng toàn trường thì mặt xanh mét.”

“Kiều Niệm, cậu giỏi quá. Tớ còn tưởng cậu nói thi hạng nhất là nói đùa với bọn tớ, không nghĩ tới thành tích của cậu lại tốt như vậy.”

Bây giờ cậu đang nóng lòng chờ xem lớp B xin lỗi họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau