Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi
Chương 101: Làm Gì Đến Lượt Con Bé Nhà Họ Kiều Kia Nổi Bật Hơn
Cậu ấy bắt mình phải đợi một tiếng chỉ để đi mua hoa quả, Kiều Vi Dân hơi nhăn nhó, ông ta kiềm chế, nói: “Không sao, tôi cũng không đợi lâu lắm.”
Ông ta tiến lên một bước, sốt ruột nói: “Thư ký Tô, cậu đã xuống đây thì chúng ta mau đi lên thôi.”
Tô Ma không lập tức dẫn ông ta lên gặp Viên Vĩnh Cầm như trước mà đứng yên bất động, trên mặt lộ ra sự khó xử: “Cái này…”
Cậu ấy không đi, Kiều Vi Dân cũng phải dừng lại, kiên nhẫn hỏi: “Thư ký Tô, làm sao vậy?”
Tô Ma nhìn về phía ông ta, nhẹ nhàng nói: “Kiều tổng, không phải tôi vừa mới nói với ông rồi sao? Hôm nay Viên tổng có khách quý đến, sợ là không có thời gian gặp ngài. Nếu không thì lần sau ông lại tới nhé?”
Kiều Vi Dân: ......
Từ trước đến này quan hệ giữa tập đoàn Thừa Phong với Kiều Thị bọn họ rất tốt, tốt đến mức đôi khi ông ta cũng không hiểu được tập đoàn Thừa Phong rốt cuộc nhìn trúng bọn họ ở điểm gì. Nhưng sự thật mọi người bên ngoài đều biết, hạng mục của tập đoàn Thừa Phong luôn là mục tiêu Kiều Thị quan tâm.
Dù phương án Kiều Thị cung cấp không phải phương án tốt nhất, giá cả cũng không tối ưu nhất nhưng tập đoàn Thừa Phong luôn giao cho Kiều Thị.
Hơn nữa trước đây ông ta từng tiếp xúc với Tô Ma, bên ngoài Tô Ma giống một nửa Viên Vĩnh Cầm nhưng thái độ đối với ông ta thật sự không có gì để chê. Kính cẩn, thậm chí còn có cảm giác tôn kính khiến ông ta luôn nổi bật trước mặt người khác.
Đây là lần đầu tiên Tô Ma dùng giọng điệu này nói chuyện với ông ta.
Dù sao Kiều Vi Dân cũng là người làm ăn, bất ngờ một chút rồi nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, gượng cười, khép nép xin xỏ: “Thư ký Tô, hôm nay tôi có việc gấp phải gặp Viên tổng, cậu xem cậu có thể đi nói với Viên tổng một tiếng để Viên tổng dành một chút thời gian đi gặp tôi được không?”
“Thế này đi...” Trong mắt Tô Ma xẹt qua một tia khinh thường, dường như đang cười ông ta “không hiểu rõ thời thế”, nghĩ bản thân vẫn là ba của Kiều tiểu thư mà đưa ra yêu cầu với cậu ấy. Nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười ấm áp, trả lời một câu: “Vậy Kiều tổng cứ chờ ở đây xem thế nào, biết đâu Viên tổng có thời gian rảnh thì tôi sẽ báo lại cho ông.”
Kiều Vi Dân tức giận nhưng không thể làm gì được chỉ có thể cắn răng ngồi chờ.
Trong lòng lại cảm thấy khó hiểu, suy nghĩ người vừa rồi mình thấy có phải Kiều Niệm hay không? Hay là do bản thân hoa mắt.
…
Kiều Niệm không hay đến nhưng Viên Vĩnh Cầm cũng đặc biệt làm cho cô một thang máy chuyên dụng.
Thang máy đi thẳng lên văn phòng chủ tịch, không cần phải dừng ở các tầng khác.
Kiều Niệm chậm rãi bước ra khỏi thang máy, Viên Vĩnh Cẩm đã vội vàng ra đón.
“Tiểu tổ tông, sao giờ mới đến?”
Hôm nay bà ấy mặc một bộ đồ công sở màu đỏ hồng tôn vòng ba, làm nổi bật dàng người hoàn hảo của bà ấy, mái tóc nâu búi gọn ra đằng sau đầu để lộ khuôn mặt được chăm sóc kỹ càng.
Mọi người đều nói Viên Vĩnh Cầm là nữ cường nhân, nói chuyện trên thương trường một là một không có hai. Nhưng lúc này trong mắt bà ấy chỉ có sự nuông chiều bất đắc dĩ, không hề có sự mạnh mẽ nào.
Bà ấy bước đến, kéo người vào trong, nhìn từ trên xuống dưới một lần, vẻ mặt lo lắng nhìn tay phải Kiều Niệm, sốt sắng hỏi: “Tay của con không sao chứ? Bác sĩ nói thế nào?”
Kiều Niệm nâng tay lên, nói không sao: “Bị tổn thương bên trong, phải dưỡng thương tầm nửa tháng, khỏi thì vẫn hoạt động bình thường, không khỏi thì tiếp tục dưỡng bệnh.”
“Có muốn dì tìm cho con một chuyên gia ở Bắc Kinh để khám lại không?” Viên Vĩnh Cầm nói xong không nhịn được mà che trán bật cười: “Con nhìn dì này, hồ đồ quá rồi. Bản thân con à bác sĩ, ở trong nước có mấy ai so được với con đâu chứ. Cũng tại con khiêm tốn, nếu không làm gì đến lượt con bé nhà họ Kiều kia nổi bật hơn."
Ông ta tiến lên một bước, sốt ruột nói: “Thư ký Tô, cậu đã xuống đây thì chúng ta mau đi lên thôi.”
Tô Ma không lập tức dẫn ông ta lên gặp Viên Vĩnh Cầm như trước mà đứng yên bất động, trên mặt lộ ra sự khó xử: “Cái này…”
Cậu ấy không đi, Kiều Vi Dân cũng phải dừng lại, kiên nhẫn hỏi: “Thư ký Tô, làm sao vậy?”
Tô Ma nhìn về phía ông ta, nhẹ nhàng nói: “Kiều tổng, không phải tôi vừa mới nói với ông rồi sao? Hôm nay Viên tổng có khách quý đến, sợ là không có thời gian gặp ngài. Nếu không thì lần sau ông lại tới nhé?”
Kiều Vi Dân: ......
Từ trước đến này quan hệ giữa tập đoàn Thừa Phong với Kiều Thị bọn họ rất tốt, tốt đến mức đôi khi ông ta cũng không hiểu được tập đoàn Thừa Phong rốt cuộc nhìn trúng bọn họ ở điểm gì. Nhưng sự thật mọi người bên ngoài đều biết, hạng mục của tập đoàn Thừa Phong luôn là mục tiêu Kiều Thị quan tâm.
Dù phương án Kiều Thị cung cấp không phải phương án tốt nhất, giá cả cũng không tối ưu nhất nhưng tập đoàn Thừa Phong luôn giao cho Kiều Thị.
Hơn nữa trước đây ông ta từng tiếp xúc với Tô Ma, bên ngoài Tô Ma giống một nửa Viên Vĩnh Cầm nhưng thái độ đối với ông ta thật sự không có gì để chê. Kính cẩn, thậm chí còn có cảm giác tôn kính khiến ông ta luôn nổi bật trước mặt người khác.
Đây là lần đầu tiên Tô Ma dùng giọng điệu này nói chuyện với ông ta.
Dù sao Kiều Vi Dân cũng là người làm ăn, bất ngờ một chút rồi nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, gượng cười, khép nép xin xỏ: “Thư ký Tô, hôm nay tôi có việc gấp phải gặp Viên tổng, cậu xem cậu có thể đi nói với Viên tổng một tiếng để Viên tổng dành một chút thời gian đi gặp tôi được không?”
“Thế này đi...” Trong mắt Tô Ma xẹt qua một tia khinh thường, dường như đang cười ông ta “không hiểu rõ thời thế”, nghĩ bản thân vẫn là ba của Kiều tiểu thư mà đưa ra yêu cầu với cậu ấy. Nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười ấm áp, trả lời một câu: “Vậy Kiều tổng cứ chờ ở đây xem thế nào, biết đâu Viên tổng có thời gian rảnh thì tôi sẽ báo lại cho ông.”
Kiều Vi Dân tức giận nhưng không thể làm gì được chỉ có thể cắn răng ngồi chờ.
Trong lòng lại cảm thấy khó hiểu, suy nghĩ người vừa rồi mình thấy có phải Kiều Niệm hay không? Hay là do bản thân hoa mắt.
…
Kiều Niệm không hay đến nhưng Viên Vĩnh Cầm cũng đặc biệt làm cho cô một thang máy chuyên dụng.
Thang máy đi thẳng lên văn phòng chủ tịch, không cần phải dừng ở các tầng khác.
Kiều Niệm chậm rãi bước ra khỏi thang máy, Viên Vĩnh Cẩm đã vội vàng ra đón.
“Tiểu tổ tông, sao giờ mới đến?”
Hôm nay bà ấy mặc một bộ đồ công sở màu đỏ hồng tôn vòng ba, làm nổi bật dàng người hoàn hảo của bà ấy, mái tóc nâu búi gọn ra đằng sau đầu để lộ khuôn mặt được chăm sóc kỹ càng.
Mọi người đều nói Viên Vĩnh Cầm là nữ cường nhân, nói chuyện trên thương trường một là một không có hai. Nhưng lúc này trong mắt bà ấy chỉ có sự nuông chiều bất đắc dĩ, không hề có sự mạnh mẽ nào.
Bà ấy bước đến, kéo người vào trong, nhìn từ trên xuống dưới một lần, vẻ mặt lo lắng nhìn tay phải Kiều Niệm, sốt sắng hỏi: “Tay của con không sao chứ? Bác sĩ nói thế nào?”
Kiều Niệm nâng tay lên, nói không sao: “Bị tổn thương bên trong, phải dưỡng thương tầm nửa tháng, khỏi thì vẫn hoạt động bình thường, không khỏi thì tiếp tục dưỡng bệnh.”
“Có muốn dì tìm cho con một chuyên gia ở Bắc Kinh để khám lại không?” Viên Vĩnh Cầm nói xong không nhịn được mà che trán bật cười: “Con nhìn dì này, hồ đồ quá rồi. Bản thân con à bác sĩ, ở trong nước có mấy ai so được với con đâu chứ. Cũng tại con khiêm tốn, nếu không làm gì đến lượt con bé nhà họ Kiều kia nổi bật hơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất