Áo Của Phu Nhân Lại Gây Chấn Động Toàn Thành Phố Rồi

Chương 129: Tớ Cảm Thấy Bọn Họ Thật Ngu Ngốc

Trước Sau
Diệp Vọng Xuyên cúi đầu, cụp mắt nhìn tin nhắn mình nhận được trên điện thoại, khóe miệng bất giác cong lên.

Còn quay đầu nhìn về phía sau hội trường một cái.

Thấy người bên cạnh như thế anh hết hồn hết vía, không thể không quay đầu nhìn lại, chỉ thấy toàn là học sinh ngồi phía sau.

Vị phật lớn này rốt cuộc đang nhìn cái gì thế?

Kiều Niệm không ngồi ở hàng đầu, Kiều Sân lại ỷ vào quan hệ nhà họ Kiều mà ngồi ở hàng thứ ba, làm không ít học sinh cực kỳ hâm mộ nhìn về phía cô ta.

“Chị Niệm, Kiều Sân ngồi ở hàng thứ ba kìa.”

Trần Viễn nhỏ giọng trào phúng nói: “Người nhà họ Kiều thật quá ngu ngốc, hôm nay có nhiều người tới như vậy, trừ bọn họ ra, ai lại bảo người nhà mình ngồi phía trước chứ.”

“Bọn họ căn bản không biết trong mắt những người có địa vị, hành vi này của bọn họ là không lên được mặt bàn, cậu xem mẹ Phó Qua cũng không ngồi cùng một chỗ với bọn họ, bọn họ còn tưởng rằng bọn họ đặc biệt.”

Từ xa, Kiều Niệm nhìn thấy Kiều Sân ngồi phía trước, cô trả lời tin nhắn xong, đặt điện thoại di động xuống, không hề ngạc nhiên trả lời: “Kiều Sân không phải là người như vậy sao, cũng không phải hôm nay cậu mới biết cô ta.”

Trần Viễn xì một tiếng, khó nén sự chán ghét, nói: “Cũng đúng.”



“Tôi cảm thấy bọn họ thật ngu ngốc!”

“Ngay cả đạo lý ‘càng thiếu’ người ta càng thích khoe khoang cũng không hiểu, vậy mà còn muốn chen chân vào giới thượng lưu.”

Nhìn xem nhà họ Phó, nhà họ Đường, người có tiền có quyền hơn bọn họ, có người nào ăn mặc giống như bọn họ như đang đi trên thảm đỏ, nhảy lên nhảy xuống không?

Thật nhục nhã!

Sau một tràng vỗ tay như sấm, hiệu trưởng nói xong, giáo sư Thanh Hoa khoan thai đến muộn rốt cuộc cũng xuất hiện.

Người đàn ông trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc áo ca rô đơn giản mà những đàn ông khoa kỹ thuật phối với quần tây, cúc áo cài tới nút trên cùng, kín đáo, không lộ ra chút nào, vừa nhìn đã biết tính cách nghiêm túc không thích phô trương.

Nhưng ông ấy có vẻ ngoài nổi bật, dù là mặc đồ cứng nhắc nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ ngoài của ông ấy.

Mày rậm mắt to, đường nét góc cạnh.

Lông mày giống như quanh năm hay nhíu lại, giữa lông mày có một nếp nhăn nhạt, nhưng trông rất đẹp, cao một mét tám, khí chất trên người lắng đọng theo thời gian, là kiểu đàn ông trưởng thành.

Ông ấy nói chuyện không vội vàng, tốc độ nói chậm, khi nói đến chỗ liên quan đến học tập khá thú vị.



Nói chuyện hài hước, cả hội trường thi thoảng vang lên tiếng vỗ tay.

Lương Bác Văn một mực chú ý người giảng bài trên bục, nhìn nhìn, bỗng nhiên cậu ấy như bị điện giật khi nhìn sang Kiều Niệm bên cạnh.

Cảm thấy kỳ lạ, mày nhíu chặt, rồi lại nhìn người đàn ông giảng bài trên đài.

Quay đầu lại, nhìn sườn mặt nữ sinh đang thờ ơ lắng nghe.

Càng nhìn cậu càng không nhịn được, bật thốt lên: “Chị Niệm, sao tớ lại cảm thấy cậu hơi giống với vị giáo sư Thanh Hoa kia thế?”

Cậu ấy vừa nói câu này, mấy người ngồi đó đồng loạt nhìn về phía Kiều Niệm.

Còn phải nói sao, giống thật.

Cậu cũng chỉ nói như vậy, không nghĩ rằng Kiều Niệm sẽ có quan hệ với giáo sư Thanh Hoa, nói xong cậu ấy sờ mũi mình, tự nhủ nói: “Người đẹp đều giống nhau, có thể là trùng hợp thôi.”

Nhà họ Kiều xảy ra chuyện thiên kim giả gây náo loạn rất lớn trong giới thượng lưu, nhờ người nhà họ Kiều ban tặng, mọi người trong giới đều nghe qua chuyện ba mẹ ruột của thiên kim giả là người huyện Hồ Hà.

Giáo sư Thanh Hoa ở thành phố Bắc Kinh không liên quan đến huyện Hồ Hà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau