Thập Niên 70: Cuộc Sống Gia Đình Của Cô Nàng Yêu Kiều
Chương 42
Khương Tuệ Tuệ hừ một tiếng, ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng thì lẩm bẩm, tôi sẽ không thay đổi!
Tại nơi thu thập các công cụ để kết thúc công việc, Phương Quế Chi đã đợi sẵn.
Lúc này Phương Quế Chi mới biết con gái mình hôm nay không đi tưới phân, mà là đi đào đất gieo hạt cải dầu cả một ngày. Nhìn thấy con gái đang tiến lại gần với một cái cuốc dài và nặng, Phương Quế Chi vội chạy ra đón và giúp con gái mang cái cuốc.
Bà ấy đau lòng nói: "Ai ôi, không phải là mẹ đã bảo đại đội trưởng sắp xếp một công việc dễ dàng cho con hay sao? Tại sao con lại đi đào? Con có mệt không?"
Không hỏi thì cũng không sao, vừa hỏi Khương Tuệ Tuệ lại cảm thấy rất ủy khuất mà gật đầu, duỗi bàn tay mềm mại đỏ bừng vì cầm cuốc: "Mệt quá..."
Vừa nói xong lời này, Khương Thúy Thúy cũng đi tới đưa dụng cụ, còn khịt mũi coi thường cô.
Trước mặt có rất nhiều người đến đưa dụng cụ, cô ta vung vẩy nắm đấm làm trò trước mặt mọi người, say sưa nói: "Mệt không? Làm một việc nhỏ như vậy mà có gan nói mệt sao? Có cay đắng không? Hãy nghĩ đến hồng quân hai vạn năm, có mệt mỏi hay không? Cựu chiến binh cách mạng! Khi chúng ta giải quyết công việc đồng áng bận rộn, chúng ta phải thể hiện tinh thần cách mạng không sợ gian khổ và cái chết!"
Khương Tuệ Tuệ chớp chớp mắt, sau đó ngập ngừng hỏi: "Vậy thì đồng chí Khương Thúy Thúy, tại sao cô lại không nhanh chóng về nhà? Vẫn còn rất nhiều đất chưa được canh tác, vì vậy cô có thể về nhà sau khi hoàn thành chúng.”
Cô cười cười: "Dù sao thì đồng chí Khương Thúy Thuy cũng không sợ khổ và sợ chết, tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của tổ quốc."
Nói xong, Khương Thúy Thúy sững người tại chỗ, không nói thêm được gì nữa.
Ban đầu, cô ta đã nắm bắt cơ hội để coi Khương Tuệ Tuệ là một tấm gương tiêu cực, sau đó dạy cho cô ta một bài học, nhưng Khương Tuệ Tuệ quá mạnh mẽ, lại còn cưỡng tình đoạt lí khiến cô ta không nói nên lời.
Những người mệt mỏi cả ngày không buồn để ý đến Khương Thúy Thúy làm gì.
Sau một ngày làm việc, ai mà lại không cảm thấy mệt mỏi? Nói một câu than mệt mỏi cũng bị bắt, làm sao mà sống cho nổi? Bọn họ nhận ra rằng Khương Thúy Thúy này tương lai sẽ kết hôn với một trung đội trưởng, và cô ta ngày càng coi trọng bản thân mình hơn.
Về phần trung đội trưởng Lâm Hồng Binh, là do cô ta đoạt lấy từ trong tay người chị họ Khương Tuệ Tuệ đấy!
Chẳng phải Lâm Hồng Binh có hôn ước với người chị nhưng lại muốn lấy em họ sao, hắn ta cũng nên bị gán cho cái tội là quan hệ nam nữ hỗn loạn đấy chứ nhỉ?
Haizzz thật đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi!
May mắn thay, nông cụ đã được thu hồi và Phương Quế Chi đã về nhà với con gái.
Trên đường đi, Phương Quế Chi dặn dò với Khương Tuệ Tuệ: "Con gái à, vừa rồi con cũng thấy, mấy người thím hai của con đang cố ý chống lại chúng ta, chúng ta giành một chỗ để ăn, bọn họ cũng muốn giành lấy nó, con thuận miệng nói một câu mệt mỏi, cô ta cũng muốn chúng ta sống không yên. Sau một ngày làm việc, ai mà không mệt mỏi, có nhiều người nói rằng bọn họ mệt mỏi, mẹ thấy cô ta liền hô khẩu hiệu cách mạng với từng người một.”
“Tuy mẹ không sợ bọn họ, nhưng chúng ta sợ bọn họ giở trò đồi bại. Sau này con cẩn thận hơn với lời nói của mình, đừng để bọn họ bắt được nhược điểm của mình."
Tại nơi thu thập các công cụ để kết thúc công việc, Phương Quế Chi đã đợi sẵn.
Lúc này Phương Quế Chi mới biết con gái mình hôm nay không đi tưới phân, mà là đi đào đất gieo hạt cải dầu cả một ngày. Nhìn thấy con gái đang tiến lại gần với một cái cuốc dài và nặng, Phương Quế Chi vội chạy ra đón và giúp con gái mang cái cuốc.
Bà ấy đau lòng nói: "Ai ôi, không phải là mẹ đã bảo đại đội trưởng sắp xếp một công việc dễ dàng cho con hay sao? Tại sao con lại đi đào? Con có mệt không?"
Không hỏi thì cũng không sao, vừa hỏi Khương Tuệ Tuệ lại cảm thấy rất ủy khuất mà gật đầu, duỗi bàn tay mềm mại đỏ bừng vì cầm cuốc: "Mệt quá..."
Vừa nói xong lời này, Khương Thúy Thúy cũng đi tới đưa dụng cụ, còn khịt mũi coi thường cô.
Trước mặt có rất nhiều người đến đưa dụng cụ, cô ta vung vẩy nắm đấm làm trò trước mặt mọi người, say sưa nói: "Mệt không? Làm một việc nhỏ như vậy mà có gan nói mệt sao? Có cay đắng không? Hãy nghĩ đến hồng quân hai vạn năm, có mệt mỏi hay không? Cựu chiến binh cách mạng! Khi chúng ta giải quyết công việc đồng áng bận rộn, chúng ta phải thể hiện tinh thần cách mạng không sợ gian khổ và cái chết!"
Khương Tuệ Tuệ chớp chớp mắt, sau đó ngập ngừng hỏi: "Vậy thì đồng chí Khương Thúy Thúy, tại sao cô lại không nhanh chóng về nhà? Vẫn còn rất nhiều đất chưa được canh tác, vì vậy cô có thể về nhà sau khi hoàn thành chúng.”
Cô cười cười: "Dù sao thì đồng chí Khương Thúy Thuy cũng không sợ khổ và sợ chết, tích cực hưởng ứng lời kêu gọi của tổ quốc."
Nói xong, Khương Thúy Thúy sững người tại chỗ, không nói thêm được gì nữa.
Ban đầu, cô ta đã nắm bắt cơ hội để coi Khương Tuệ Tuệ là một tấm gương tiêu cực, sau đó dạy cho cô ta một bài học, nhưng Khương Tuệ Tuệ quá mạnh mẽ, lại còn cưỡng tình đoạt lí khiến cô ta không nói nên lời.
Những người mệt mỏi cả ngày không buồn để ý đến Khương Thúy Thúy làm gì.
Sau một ngày làm việc, ai mà lại không cảm thấy mệt mỏi? Nói một câu than mệt mỏi cũng bị bắt, làm sao mà sống cho nổi? Bọn họ nhận ra rằng Khương Thúy Thúy này tương lai sẽ kết hôn với một trung đội trưởng, và cô ta ngày càng coi trọng bản thân mình hơn.
Về phần trung đội trưởng Lâm Hồng Binh, là do cô ta đoạt lấy từ trong tay người chị họ Khương Tuệ Tuệ đấy!
Chẳng phải Lâm Hồng Binh có hôn ước với người chị nhưng lại muốn lấy em họ sao, hắn ta cũng nên bị gán cho cái tội là quan hệ nam nữ hỗn loạn đấy chứ nhỉ?
Haizzz thật đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi!
May mắn thay, nông cụ đã được thu hồi và Phương Quế Chi đã về nhà với con gái.
Trên đường đi, Phương Quế Chi dặn dò với Khương Tuệ Tuệ: "Con gái à, vừa rồi con cũng thấy, mấy người thím hai của con đang cố ý chống lại chúng ta, chúng ta giành một chỗ để ăn, bọn họ cũng muốn giành lấy nó, con thuận miệng nói một câu mệt mỏi, cô ta cũng muốn chúng ta sống không yên. Sau một ngày làm việc, ai mà không mệt mỏi, có nhiều người nói rằng bọn họ mệt mỏi, mẹ thấy cô ta liền hô khẩu hiệu cách mạng với từng người một.”
“Tuy mẹ không sợ bọn họ, nhưng chúng ta sợ bọn họ giở trò đồi bại. Sau này con cẩn thận hơn với lời nói của mình, đừng để bọn họ bắt được nhược điểm của mình."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất