Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

Chương 81: Được, được…

Trước Sau
Ấu tể được thanh niên ôm vào lòng rõ ràng rất ỷ lại vào đối phương, cho dù bị ôm ra khỏi ao nước, tiểu nhân ngư có chiếc đuôi băng lam kia rõ ràng không hề có hậu chấn tâm lý, ngược lại có vẻ rất cao hứng khẽ đong đưa vây đuôi.

“Mạt mạt~”

“Mạt mạt….”

Lúc ở chung với thanh niên, ấu tể nhân ngư rất thích phát ra hai âm tiết này, đại khái là muốn hấp dẫn sự chú ý của gia trưởng.

Mà thanh niên ôm tiểu nhân như không hề ngại phiền kiên nhẫn đáp lại, sau đó còn giơ tay xoa xoa mái tóc vàng mềm mại của ấu tể, không thì xoa nhẹ chiếc đuôi của bé.

Tùy ý để ấu tể nhân ngư vỗ vỗ đuôi vào người, rất nhiều lúc thanh niên còn chủ động đưa tay qua, để ấu tể vỗ đuôi vào lòng bàn tay mình.

Con ấu tể nhân ngư này rất được, được… yêu thương.

‘Lách cách’.

Âm thanh thanh thúy, viên tinh thạch xinh xắn đẹp đẽ lách cách rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh thanh thúy.

Lúc rơi xuống đất, viên tinh thạch bị bắn ngược lên vài cái, cuối cùng rơi xuống một vị trí trống trải.

Mặc dù trên mặt không có biểu tình, thế nhưng nước mắt trong suốt rơi từ mắt con nhân ngư lạnh lùng này là chân thực, một màn này cơ hồ làm tất cả mọi người trong chủ điện đều ngây ngốc.

Thực sự không thể tin được.

Con nhân ngư vô cùng lãnh khốc khi đối đãi với kẻ địch… thậm chí là đối với đồng minh cũng luôn lạnh nhạt cư nhiên lại rơi nước mắt… hình ảnh này có tính chấn động quá lớn, một số binh lính đã há hốc mồm ngây ngốc.

Là bọn họ đã quá xem thường kẻ đột nhập này rồi sao, bởi vì đã bị bắt, cộng thêm lại là nhân loại nên mới xem thường đối phương. Thế nhưng hiện giờ xem gia, kẻ đột nhập này đủ phân lượng để bọn họ phải cẩn thận đối đãi.

Ngay lúc thanh niên trẻ tuổi chuẩn bị tự mình ra tay thì nghe nhân ngư thành niên kia nói ra một lời ngoài dự đoán.

“Buông ra.” Ánh mắt xanh biếc bình tĩnh nhìn thanh niên, nhân ngư thành niên có diện mạo vô cùng đẹp mắt lạnh giọng ra lệnh cho hai binh lính đang áp chế thanh niên.

“Cái này…” Đối với tình huống đột ngột thay đổi này, hai binh lính có chút do dự.

Cũng ngay một giây do dự này, không khí yên tĩnh vang lên âm thanh đóng băng, từ cổ tay tới khuỷu tay hai binh lính bị băng tinh trong suốt không màu đông cứng, nhiệt độ cực thấp làm phần thân thể bị đông của hai người lập tức mất đi tri giác, bị động buông tay thanh niên.

Trên chiếc chiến hạm này, trừ bỏ con nặc khắc tư ngồi trên vị trí chủ tọa, con nhân ngư thành niên có biểu hiện dị thường này chính là hai cánh tay đắc lực của quân đoàn bọn họ.

Vì thế cho dù đối phương biểu hiện dị thường, Ya Yi ngồi trên chủ tọa cũng không nói gì, những người khác đều không dám chất vấn.

Dùng dị năng tinh thần đọc kí ức, mặc dù không phải dị năng mang tính công kích nhưng đối với người bị động chịu đựng vẫn có chút ảnh hưởng.

Cảm giác mình được thả lỏng, đến lúc này Tạ Loan vẫn còn chút choáng váng. Cảm giác này làm tầm mắt Tạ Loan có chút mờ lờ, làm anh chỉ muốn cứ vậy nhắm mắt lại nghỉ ngơi.



Bất quá Tạ Loan vẫn có thể nhìn thấy nhân ngư thành niên đứng trước mặt dùng ánh mắt xanh biếc chăm chú nhìn mình, thấy khóe mắt con nhân ngư này vẫn còn vệt nước chưa khô hẳn, Tạ Loan kìm không được nhớ tới tình cảnh ấu tể nhân ngư khóc trong lòng mình.

Tiểu nhân ngư nghe lời Trát Lạp Đức nói, tưởng là anh không muốn nó nữa nên cố gắng phát ra âm thanh, vừa gọi mạt mạt vừa không ngừng rơi nước mắt.

Khi đó trên gương mặt nhỏ nhắn thanh tú của ấu tể nhân ngư cũng có hai vệt nước ướt át, ánh mắt xanh biếc sũng nước, hốc mắt đỏ ửng, thoạt nhìn đặc biệt đáng thương.

Ấu tể khóc thì phải dỗ, ấu tể sau khi thành niên khóc… hẳn là cũng phải dỗ đi.

Cố gắng chớp chớp ánh mắt, trước khi tầm mắt hoàn toàn tối đen, Tạ Loan giơ tay phải đặt lên đầu con nhân ngư ở ngay trước mắt đang nhìn mình chằm chằm nhưng không phát ra âm thanh.

Có thể cảm nhận được lòng bàn tay mang theo nhiệt độ ấm áp của thanh niên, nhân ngư biểu tình lạnh nhạt này lại một lần nữa cứng còng thân thể, không thể nhúc nhích, nó không có cách nào kháng cự thanh niên này tiếp xúc.

Hóa ra được thanh niên xoa đầu là cảm giác này…

Từ trong kí ức đọc được, nó từng thấy thanh niên xoa đầu ấu tể nhân ngư tóc ngắn, hiện giờ chân chính cảm nhận được, nó rốt cuộc mới hiểu được đó là cảm giác gì.

Nhiệt độ cơ thể ấm áp như vậy thực sự làm người ta lưu luyến.

Sau khi lớn lên, nhân ngư cũng có mái tóc thực mềm mại, Tạ Loan sờ hai cái, bàn tay dời tới bên vây tai.

Vây tai là đặc thù của chủng tộc nhân ngư, đồng thời cũng là nơi đặc biệt chỉ có người thân thiết có thể chạm vào.

Vây tai màu băng lam cực kỳ xinh đẹp, lúc bị ngón tay Tạ Loan chạm vào thì khẽ giật giật.

Tầm mắt ngày càng mờ làm Tạ Loan không thể không híp mắt lại.

Bình thường trên gương mặt nhỏ nhắn thanh tú của ấu tể nhân ngư cũng không thể nhìn ra biểu tình, thế nhưng từ chiếc vây đuôi khẽ đong đưa cùng ánh mắt của bé nhìn anh, Tạ Loan biết bé rất cao hứng.

Đồng dạng, áp dụng nguyên lý này cho nhân ngư thành niên trước mắt… hẳn là có chút cao hứng đi.

Lúc trong lòng có chút thanh tĩnh lại, tầm mắt Tạ Loan cũng hoàn toàn tối đen.

Chờ đến khi khôi phục ý thức, Tạ Loan phát hiện mình đang nằm trên giường mềm mại.

Không phải đãi ngộ dành cho kẻ đột nhập.

Không bị nhốt vào phòng giam trên chiến hạm, Tạ Loan từ trên giường ngồi dậy, ngón tay co lại gõ gõ trán, ý đồ muốn để chính mình thanh tỉnh lại.

Tạ Loan đã không còn là người dốt đặc cán mai không hiểu gì về dị năng, hồi tưởng lại chuyện trước khi hôn mê, anh đại khái có thể đoán được mình có thể đã bị Già Nhĩ dùng dị năng tinh thần đọc kí ức.

Chuyện kỳ lạ liên tiếp phát sinh, Tạ Loan có quá nhiều chuyện cần suy nghĩ, nhiều đến mức anh không biết nên bắt đầu từ đâu thì tốt hơn.



Hiện giờ điều Tạ Loan có thể chắc chắn là bởi vì mình chạm vào chiếc đồng hồ ở tộc tát ân nên bị xuyên tới thế giới tuyến khác, hơn nữa còn là tương lai mấy chục năm sau.

Theo như lời Hạ Tá giải thích, đây là một trong những thế giới tuyến có tương lai diệt vong…

Không biết tình hình cụ thể ở thế giới tuyến này thế nào, trước khi hôn mê, Tạ Loan có thể nhìn thấy một đội quân quy mô lớn có thể xưng là quân đoàn ở trên chiến hạm, chiếc chiến hạm này tựa hồ đã trở thành pháo đài chiến tranh chân chính.

‘Bíp.’

Tiếng nghiệm chứng cửa phòng thành công, theo âm thanh này, giây tiếp theo Tạ Loan nhìn thấy cửa phòng bị mở ra.

Đi tới là một con nhân ngư thành niên có tướng mạo vô cùng đẹp mắt, trên tay nó là một khay thức ăn, sau khi vào cửa thì đi thẳng tới chỗ Tạ Loan.

Ngay từ khi còn là ấu tể, tướng mạo của tiểu nhân ngư đã rất thanh tú, là gia trưởng, Tạ Loan đương nhiên từng nghĩ tới sau khi lớn lên bé sẽ trông thế nào, mà hiện giờ trùng hợp lại tận mắt nhìn thấy.

Hoàn toàn không hề lớn lệch.

Không chỉ không lệch, dáng dấp khi trưởng thành lại càng dễ nhìn hơn thời ấu tể, là nét đẹp phi giới tính.

Khay thức ăn được đặt trên tủ đầu giường, Tạ Loan không ăn, anh ngồi bên giường vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo nhân ngư tới ngồi cạnh mình.

Không nói gì, không phát ra bất cứ âm thanh nào, biểu tình lạnh lùng trên mặt hệt như một chiếc mặt nạ cố định, thế nhưng nhân ngư có ánh mắt xanh biếc này vẫn thành thần nghe theo yêu cầu của thanh niên, ngồi xuống vị trí bên cạnh.

Vẫn chưa truyền lại kí ức đã đọc cho những người khác, sau khi để lại một câu sau này sẽ giải thích, Già Nhĩ lập tức an bài nơi nghỉ ngơi thoải mái cho thanh niên.

Đoạn kí ức đọc được trong đầu thanh niên chỉ có phạm vi hơn một năm trước, trước đó nữa thì hoàn toàn trống rỗng.

Bắt đầu từ điểm đó, Già Nhĩ nhìn thấy thanh niên đi tới trước cổng một phân hội bảo dưỡng ấu tể cũ nát, xé đi tờ đơn tuyển dụng dán trên cánh cổng rỉ sét.

Đó là nơi kí ức của thanh niên bắt đầu, đồng thời cũng là nơi thế giới hai bên phát sinh bất đồng.

Ở thế giới bên này, không có ai đặc biệt vì nó mà vất vả dọn dẹp cái hồ nhỏ, thậm chí bị nó vẩy nước đầy người vì hậu chấn tâm lý cũng không tức giận, chỉ ôn nhu an ủi.

Thế nhưng đối với một con ấu tể nhân ngư vẫn luôn sinh hoạt trong chiếc thùng gỗ chật hẹp, một cái hồ nhỏ như vậy chẳng khác nào đại dương.

Nó không hề có chút bất mãn nào.

Đây là một thế giới tuyến không có sự tồn tại của anh, không biết ấu tể ở bên này đã trải qua những gì, đối với chuyện này, Tạ Loan vẫn rất để ý.

“Ấn ký ở đây tại sao lại không có?” Từ trước đó đã để ý tới chuyện này, Tạ Loan nâng tay chạm vào trán nhân ngư, nơi này vốn nên có một ấn ký vàng nhạt.

Ấn ký của gia tộc Hoắc Địch ngay từ nhỏ đã xuất hiện trên trán ấu tể nhân như, ngay cả khi trưởng thành cũng không biến mất.

Tại sao lại không có…?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau