Chương 86: Sao Hoàng Thành không chấp nhận nàng.
Dung Ly nói rất cẩn thận, dường như lo trước lo sau.
Hoa Túc rũ mắt nhìn nàng, luôn cảm thấy người trước mặt là con hồ ly, đang gian dối xảo quyệt thử nàng ấy.
"Ngươi thật...... Quá coi trọng ta."
Khóe miệng Dung Ly cong lên, nhẹ nhàng nói: "Ta không thể xem thường ngươi."
Quỷ lột da tìm cái góc thẳng tắp để đứng đờ ra, tuy mang bộ da của tiểu cô nương, nhưng chợt nhìn thấy dáng vẻ không cảm xúc của nó, vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi.
Thái độ Hoa Túc lãnh đạm, "Rõ ràng chỉ là người phàm, nhưng luôn lừa gạt ta."
Dung Ly khẽ chớp mắt, đánh trống lảng, "Cá yêu da xanh ở Động Minh Đàm lần đó, hoàn toàn không có tin tức sao."
Hoa Túc cười nhạt, chưa vạch trần lời nói gượng gạo của nàng, "Có lẽ nó không bị nướng, thì đã bị chiên dầu."
Dung Ly rót một ly trà, nước trà vẫn còn ấm, nhìn cái ly khá sạch sẽ. Bàn tay đang xách ấm trà bụng tròn cổ nhỏ bỗng dừng lại, lúc này mới cẩn thận nghĩ đến hình như bên cạnh thiếu cái gì, rõ ràng là thiếu ba nha đầu kia.
Lần này ra ngoài gấp, quyết định rời đi một cách vội vàng, chưa sai người chuyển lời cho ba nha đầu ở trong viện, ban ngày ban mặt, cô nương nhà mình vô cớ biến mất, cũng không biết sẽ lo lắng đến mức nào.
Dung Ly buông ấm sứ xuống, nhấp một ngụm trà, trong lòng biết người trong phủ chắc sẽ nói cho ba nha đầu kia, Không Thanh còn chưa tính, Tiểu Phù và Bạch Liễu đã nghi thần nghi quỷ mấy ngày nay, không chừng sẽ cho rằng nàng bị gϊếŧ hại cướp của, còn nghĩ Đan gia tìm lý do qua loa lấy lệ.
Tưởng tượng như vậy, có lẽ không tự mình nói rõ, Tiểu Phù và Bạch Liễu sẽ không tin.
Hoa Túc liếc nhìn nàng một cái, xoay người bắt chéo chân ngồi bên cửa sổ, giấy trên cửa sổ có một lỗ nhỏ hơn ngón út, nàng ấy nhìn ra bên ngoài.
Dung Ly quay đầu tìm chung quanh một hồi, không tìm thấy giấy bút.
Căn phòng cho khách này hẳn là vừa được thu dọn, mặt bàn cùng cạnh cửa sổ còn vệt nước chưa khô, có vẻ xử lý khá vội vàng. Chuyện điều tra, không chừng Chu Thanh Lâm cũng chẳng hay biết gì, tin tức cũng không nhanh bằng người khác.
Trong phòng cho khách đâu thể chuẩn bị giấy và bút mực, có chiếc giường để ngủ đã tốt rồi.
Hoa Túc quay lại nhìn nàng, bình thản ung dung chống cằm, hỏi: "Tìm cái gì."
"Muốn gửi thư cho ba nha đầu ở trong phủ." Dung Ly đứng dậy mở cửa, lại thấy ngoài phòng không có một tỳ nữ nào. Gió vù vù thổi vào trong khiến nàng nhịn không được run lên, đầu đau nhức vì lạnh.
Chỉ nhìn thoáng qua bên ngoài, nàng vội vàng khép cửa lại.
Hoa Túc liếc nhìn vạt áo bị thổi bay lên của nàng, "Không phải có Họa Túy sao, muốn bút mực làm gì, có nó còn chưa đủ?"
Dung Ly ngơ ngác, lấy Họa Túy ra lúng túng nói: "Nhưng không phải đồ vật thế gian mà Họa Túy vẽ ra chỉ giữ được trong chốc lát thôi sao, sợ còn chưa đem đến phủ, chữ đã biến thành khói."
Hoa Túc cười nhẹ, "Sợ cái gì, đợi đến ban đêm, ngươi viết xong thì có thể đưa đi cho ngươi, chuyện tà ám, ngươi giấu qua mùng một không thể gạt được mười lăm, còn không bằng tìm cách nói rõ việc này."
Dung Ly chần chừ, không lắc đầu cũng chẳng gật đầu.
Một lát sau, có nha đầu đến gõ cửa, bưng một ít trà bánh vào và nói: "Cô nương, lão gia sai nô tỳ qua đây hầu hạ, nếu hôm nay không có chuyện gì, mong cô nương có thể ở trong phòng nghỉ ngơi, đừng nên ra khỏi viện này một bước."
Dung Ly nhíu mày, "Chu đại nhân còn nói cái gì?"
Nha đầu hạ giọng đáp: "Lát nữa sẽ có đại nhân khác tới phủ, nô tỳ cũng không rõ là ai, hình như muốn trao đổi một số việc."
"Vậy ta sẽ ở trong phòng không ra ngoài, mong Chu đại nhân yên tâm." Dung Ly nói.
Nha đầu này ít cười, chỉ khẽ gật đầu, lại nói tiếp: "Nô tỳ tên là Tiểu Châu, cô nương có việc gì cứ căn dặn."
Nói xong, nàng ấy lui ra ngoài, đứng bất động ở ngoài cửa, vô cùng giống con rối dưới ngòi bút của Họa Túy.
Hoa Túc vốn không ngủ nhiều, không chỉ không ngủ nhiều, dường như từ khi Dung Ly quen biết nàng ấy, chưa từng thấy nàng ấy ngủ bao giờ.
Nàng ấy chống cằm, hai mắt nhắm chặt, đôi mắt kia khép lại tự nhiên giảm đi vài phần xa cách kiêu căng. Bím tóc rời rạc ngoan ngoãn đáp trên vai, sợi tóc bị gió chui vào từ cửa sổ thổi lên, bay đến trên mặt.
Dung Ly nhìn nàng ấy một lúc, tưởng rằng nàng ấy chỉ nhắm mắt dưỡng thần, nhưng nhìn hồi lâu vẫn không thấy mở mắt, bộ dáng giống như đang ngủ. Nàng thoáng sửng sốt, nhỏ giọng hỏi: "Đây là...... Ngủ rồi?"
Hoa Túc không hé răng, chiếc cằm đặt trên mu bàn tay hơi đung đưa.
Dung Ly cảm thấy cực kỳ lạ lẫm, có từng thấy quỷ này ngủ bao giờ đâu, còn nhớ rất lâu trước kia nàng từng hỏi quỷ này vì sao không ngủ, lúc ấy quỷ này trả lời thế nào?
Không thể ngủ. Không phải không nên ngủ, cũng không phải không muốn ngủ, mà là không thể ngủ.
Hiện tại mới lơ đãng một chút, có lẽ Hoa Túc đã ngủ rồi.
Dung Ly quan sát nàng ấy, đang nhìn say sưa, quỷ này thình lình mở mắt ra, hai người bốn mắt nhìn nhau. Nàng bỗng dời mắt đi, không biết sao lại có chút chột dạ, "Còn tưởng vết thương của ngươi quá nặng, ngất xỉu rồi."
Hoa Túc xùy một tiếng, "Nhìn gần đến vậy, nếu ta ngất xỉu, ngươi làm thế nào."
"Không thế nào." Dung Ly nói.
Hoa Túc nghi ngờ nhìn nàng, "Vết thương này không đáng nhắc đến, chỉ là lâu rồi chưa từng chợp mắt như vậy."
Dung Ly mím môi, cẩn thận cân nhắc lời nói của Hoa Túc, chần chừ hỏi: "Vì sao không thể chợp mắt, chẳng lẽ sợ vừa nhắm mắt sẽ ngủ say?"
Hoa Túc nhìn nàng đầy ẩn ý, không nhanh không chậm nói: "Ngươi có biết cảm giác bị người khác tìm kiếm tứ xứ."
Dung Ly sửng sốt, "Trốn đông trốn tây, lén lút khắp nơi?"
Hoa Túc ngồi thẳng lưng, buông tay chống trên cằm xuống, khuôn mặt bị đè ra dấu vết mờ nhạt.
Tựa như hòa thượng không gần rượu thịt đột nhiên ngồi trong ao rượu rừng thịt, lại như kiếm khách ít khi nói cười bỗng dưng gõ chén xướng ca, thấy thế nào cũng rất bất ngờ.
Chẳng qua, dấu vết trên mặt Hoa Túc cũng khá thích hợp, nàng ấy chỉ nhắm mắt trong chốc lát, ánh mắt lạnh lùng lại lộ ra vài phần nhập nhèm, như sông băng bị tan đi một nửa, hay tựa đóa hoa non nớt bỗng nở ra trên vách núi tuyết cằn cỗi.
Hoa Túc nhàn nhạt nói: "Là không thể chợp mắt, sợ nhắm mắt quá lâu, lúc mở ra đã thân hãm nhà tù."
Tuy bây giờ Dung Ly cũng đang trốn, nhưng không quá hoảng loạn, có lẽ vì có Chu Thanh Lâm trợ giúp, lại có quỷ này ở bên cạnh. Nàng nghĩ nghĩ, nếu nàng là Hoa Túc, gây thù chuốc oán vô số còn tiến thoái lưỡng nan, chắc hẳn cũng rất sợ.
"Vậy ngươi hiện tại......"
"Hiện tại dù công lực chưa khôi phục nhiều lắm, nhưng sắp đột phá." Hoa Túc nói qua loa.
Dung Ly nói chuyện với quỷ này lâu rồi, sao mà không hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời này, cụ thể thì không phải là đã có chút tự tin sao.
Ánh mắt Hoa Túc hơi ảm đạm, chậm rãi nói: "Chỉ là nếu muốn đột phá, còn có chút khó khăn."
Dung Ly lập tức hỏi: "Vì sao?"
Hoa Túc lãnh đạm nói: "Quỷ quái tu hành, không chỉ ngầm chiếm lẫn nhau, cướp đoạt tu vi, còn phải tìm nơi âm khí nặng nề, tập hợp thiên thời địa lợi, mới có thể đột phá cảnh giới, nhưng hiện tại thế gian thái bình, sợ là rất khó tìm được địa phương như vậy."
Dung Ly thay đổi suy nghĩ, "Không phải nói đi Bồng Châu sao, tới nơi đó, ngươi nhất định có thể đột phá."
Cảm giác kỳ quái kia lại nảy lên, Hoa Túc hơi nheo mắt, "Chiến sự mới vừa xảy ra chưa chắc sẽ có thương vong, sao ngươi biết âm khí ở Bồng Châu nặng, hay ngươi đã từng đi qua?"
Chuông cảnh báo trong lòng Dung Ly vang lên, đôi mắt hạnh mở to, khóe miệng hơi cong lên một chút, "Sao có thể chứ, không phải nói do thám của Phu Dư lẻn vào Hoàng Thành sao, bình thường đâu có do thám gì đến đây, nên mới đoán là biên cương đã loạn."
Bồng Châu lâm vào nguy cơ thất thủ, chưa nói đến sẽ bao trùm khói lửa, nhưng nhất định sẽ chiến tranh loạn lạc, nhưng giọng điệu của nàng vẫn nhẹ nhàng, sắc mặt lại không lo không vội, giống như đang nói về việc râu ria gì đó, hoặc là...... Nàng đã sớm đoán được như vậy.
Cảm giác bất ổn này như một cây kim dài, đâm nhẹ vào trái tim Hoa Túc. Đôi mắt hẹp dài của nàng ấy khẽ híp lại, ánh mắt giống đang dò xét.
Dung Ly hơi mỉm cười, "Làm sao vậy, nhìn ta như thế."
Hoa Túc cười nhẹ, "Không có gì."
Qua buổi trưa, Dung Ly vẫn ở trong phòng không đi ra ngoài một bước, tỳ nữ tên gọi Tiểu Châu cũng chưa từng rời xa, chờ người khác đem đồ ăn tới rồi tự mình bưng vào phòng.
Trong phủ quả thực có người đến, Dung Ly đương nhiên không biết, nhưng Hoa Túc cảm nhận được.
Hoa Túc lãnh đạm nói: "Ba vị đại lão gia đến, tuổi tác xấp xỉ nhau, nhìn trang phục và phong thái hẳn là người trong triều đình giống Chu Thanh Lâm." Nàng ấy tạm ngừng, ngược lại cười lạnh một cái, "Nói về việc tiêu cục Bồng Châu của Dung gia cấu kết với Phu Dư, chuyện Dung gia ở Kỳ An đã truyền đến tai Thiên Tử, bọn họ cho rằng việc này không phải là trùng hợp, nghĩ Dung Tề cấu kết với ngoại cương, còn không tiếc hại chết cha mẹ."
Dung Ly nghiêng tai lắng nghe, tuy thính lực của nàng tốt, nhưng cũng không thể nghe người khác nhỏ giọng nói chuyện với nhau từ cách xa trăm trượng.
Hoa Túc từ từ nói: "Bồng Châu chiên trống ồn ào náo động, hiện tại quan binh vẫn chưa tìm được Dung Tề, nếu không phải đi theo địch thì hắn ắt phải cầu cứu, nhưng lại vô tin vô tức, trừ phi bị vứt xác ở nơi hoang dã, hoặc đã đồng lòng với người Phu Dư."
Dung Ly nghĩ thầm không có khả năng, cho dù Dung Tề có gan tày trời cũng không thể làm chuyện như vậy, chưa kể hắn vốn chính là một kẻ ăn chơi trác táng, từ đâu ra tâm tư đó, nếu không bị vướng chân, có lẽ đã sớm trốn về Kỳ An chơi bời.
Hoa Túc nghe một hồi, lại nói: "Thiên Tử hạ lệnh truy nã Dung Tề, còn muốn liên lụy đến cửu tộc Dung thị, hiện tại ngoài việc tìm kiếm do thám, quan binh cũng đang điều tra tung tích của ngươi khắp nơi."
Dung Ly rũ mắt, hơi mở miệng hít một hơi, "Xem ra thật sự không thể ở Hoàng Thành."
"Bồng Châu không yên ổn, chưa nói tới cái khác, nơi đó đang chiến tranh loạn lạc, làm sao ngươi có thể đến được." Hoa Túc nói.
Dung Ly mím môi, "Vậy ngươi nói xem, ta nên đi nơi nào."
Hoa Túc nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, lãnh đạm đáp: "Ở bên trong phố xá, không cần ở ẩn, bên cạnh ngươi phải có nha đầu hầu hạ, nếu không ngay cả cái bồn ngươi cũng không bưng nổi, đi vài bước liền cảm thấy mệt mỏi, vẫn nên sống trong phố phường phồn hoa thích hợp với ngươi hơn."
Dung Ly lắc đầu, "Hoàng Thành còn chưa đủ phồn hoa hay sao, nhưng Hoàng Thành này có chỗ nào cho ta dung thân, còn không bằng thiên hướng hổ sơn hành*, người bình thường nhất định không thể ngờ ta sẽ trốn đến nơi chiến sự cấp bách."
(*Thiên hướng hổ sơn hành: cố ý đi về phía ngọn núi dù biết nó có hổ. Ý chỉ mạo hiểm mặc dù biết là nguy hiểm.)
Hoa Túc khẽ hừ một tiếng, "Ta sợ ngươi đi vào Bồng Châu một bước, sẽ lập tức muốn quay đầu bỏ chạy."
Dung Ly lắc đầu, "Cũng phải chờ đến khi ngươi đột phá cảnh giới rồi đi."
Hoa Túc im lặng, ánh mắt ảm đạm.
"Những người đó còn nói cái gì?" Dung Ly nghiêng tai.
Hoa Túc ngước mắt lên, "Tăng thêm hai đội vệ binh tuần tra trong thành, đang nghiêm ngặt kiểm tra người ra vào Hoàng Thành, còn nói phòng tuyến của Bồng Châu bây giờ đã bị phá vỡ, đây là thời điểm yêu cầu chi viện."
Nàng ấy dừng lại, hàm ý sâu xa nói: "Thủ Đình Tư phụ trách tuần tra Hoàng Thành dường như có mâu thuẫn với Chu Thanh Lâm."
Dung Ly nhíu mày, "Ta sợ liên lụy đến Chu đại nhân."
Hoa Túc nhàn nhạt nói: "Đừng hoảng sợ."
Sắc trời gần ám, những quan viên đến Chu phủ bàn bạc mới rời đi, bọn họ vừa bước ra Chu phủ, Chu Thanh Lâm liền đến đây.
Cửa bị gõ vang, Dung Ly còn tưởng Tiểu Châu có chuyện muốn nói, không nghĩ tới ngoài cửa phát ra giọng nói của Chu Thanh Lâm.
Dung Ly sửng sốt, không ngờ Chu Thanh Lâm đến vội vàng như vậy, nghĩ lại cũng phải, Chu phủ chứa chấp nghi phạm, nếu bị phát hiện, e rằng tất cả những người trong Chu phủ đều gặp tai họa.
Nàng vốn không phải là ngươi vô ơn, lập tức tính toán nên nói việc nàng muốn đi với Chu Thanh Lâm thế nào.
Chu Thanh Lâm lại gõ cửa, kêu: "Dung cô nương."
Dung Ly mau chóng đi mở cửa, "Đại nhân?"
Chu Thanh Lâm trở tay đóng cửa, trông sắc mặt không được tốt, "Thiệt thòi cho cô nương."
"Không thiệt thòi." Dung Ly lại nói: "Lần này may mà có Chu đại nhân."
Dung Ly thấy hắn muốn nói lại thôi, dứt khoát mở miệng: "Đại nhân có điều gì muốn nói?"
Chu Thanh Lâm gật đầu, thái độ trịnh trọng nghiêm túc, "Ban đầu dự định đưa cô nương ra khỏi thành vào ban đêm, nhưng hiện tại không thể ra ngoài, hộ vệ trấn thủ cửa thành đều bị thay đổi, người của ta đã bị điều đi nơi khác."
Dung Ly biết rõ nguyên do trong đó, nhưng vẫn phải giả vờ không biết, hỏi: "Thế nào, là, là không cho người trong thành ra khỏi thành sao."
Chu Thanh Lâm lắc đầu, "Chưa đến mức như thế, nhưng những người ra khỏi thành đều bị kiểm tra kỹ càng, hơn nữa bức họa vẽ ngươi đã nằm trong tay quan binh canh gác."
Hoa Túc bỗng mở miệng, "Bức họa kia chẳng lẽ là từ Kỳ An tới, Lạc đại nhân Kỳ An chỉ gặp mặt ngươi một lần, xem ra tình nghĩa giữa hắn và Dung Trường Đình thật sâu, không tiếc muốn tra ra manh mối chuyện của Dung gia."
Dung Ly ngơ ngác nhìn Chu Thanh Lâm, sốt ruột nói: "Vậy nên làm thế nào cho phải, ta không thể ở quá lâu trong Chu phủ, cũng vạn không thể liên luỵ đến Chu đại nhân."
Chu Thanh Lâm thở dài một tiếng, "Bây giờ chỉ mong Bồng Châu bên kia có thể mau chóng tìm được người của tiêu cục Dung gia, hiện tại lòng dân lo sợ, thà rằng gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót, nếu có thể tìm thấy Tứ đệ Dung Tề của ngươi, chuyện này ắt sẽ dễ dàng giải quyết."
Dung Ly dời ánh mắt, "Chỉ sợ hắn thật sự cấu kết với Phu Dư."
"Ngươi và hắn là cùng nhau lớn lên từ nhỏ?" Chu Thanh Lâm hỏi.
Dung Ly đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại gật đầu, "Hắn từ nhỏ đã ngồi không yên, hay chạy ra bên ngoài chơi, qua tuổi mười bốn càng thường xuyên trắng đêm không về, tuy quá mức phóng đãng, nhưng trong lòng ta cảm thấy, dù sao hắn vẫn sẽ không làm ra những chuyện đó."
Chu Thanh Lâm gật đầu, "Nếu ngươi đã nói vậy thì ta cũng tin hắn, chỉ sợ có người làm khó dễ, khiến hắn gánh tội danh vô căn cứ này. Việc này không thể đánh cuộc được, những ngày tới ngươi đừng nên lộ diện, nếu bị tuần đình mang đi thẩm vấn, e là khó tránh khỏi da thịt chịu khổ."
Hoa Túc đột nhiên nói: "Đây là lần đầu tiên nghe ngươi nói về Tứ đệ này."
Đôi mi của Dung Ly mấp máy như quạt lông vũ, "Nhưng ta đâu thể chờ đợi lâu như vậy, chờ thêm một ngày, lo lắng thêm một ngày, dù thế nào ta cũng không thể khiến Chu đại nhân cùng Đan gia bị liên lụy."
"Nói cái gì vậy, mấy ngày nữa nhất định có thể tìm được Dung Tề, nếu hắn xác thật không liên quan gì với Phu Dư thì ngươi không cần phải trốn, nếu là...... Có liên quan, ta sẽ nghĩ cách đưa ngươi ra khỏi Hoàng Thành." Chu Thanh Lâm đứng thẳng lưng.
Dung Ly gật gật đầu, "Vậy nghe theo đại nhân."
Sắc mặt Chu Thanh Lâm dịu hơn một chút, "Ngươi nên sớm nghỉ ngơi, ta còn có sự vụ cần xử lý, đi trước."
Dung Ly chưa ra ngoài, nhìn Chu Thanh Lâm khép cửa rời đi. Nàng ngồi xuống bên cạnh bàn, mới cảm thấy lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Hoa Túc đã đi tới, ấn vai nàng nói: "Một đám người phàm mà thôi, cho dù ngăn trở thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể ngăn đường dương gian."
Dung Ly thở dài nhẹ nhõm một hơi, vẻ mặt uể oải, "Không biết phải chờ mấy ngày mới có thể tìm được Dung Tề."
"Ngươi lo lắng cho hắn?" Hoa Túc hỏi.
Dung Ly lắc đầu, sớm biết Dung Tề sẽ chết, nào có quá nhiều lo lắng. Đáy lòng tuy có chút mất mát, nhưng nếu Dung Tề đã chết, thi thể bị chôn vùi, mãi luôn không tìm được tung tích, vậy việc tiêu cục Dung gia cấu kết với Phu dư, chẳng phải thành im lặng cam chịu.
Đêm khuya, Dung Ly vẫy vẫy tay với quỷ lột da đang đứng ở ven tường, rồi lấy Họa Túy ra.
Quỷ lột da mang gương mặt của tiểu cô nương, tử khí âm trầm đến gần, giọng điệu đều đều nói: "Đại nhân có gì phân phó."
Dung Ly nhìn nó một lúc liền cảm thấy phát hoảng, có lẽ đã vẽ khuôn mặt của cô nương quá trắng.
Hoa Túc đến gần, muốn nhìn xem nàng viết cái gì trong thư.
Dung Ly nắm Họa Túy, qua một lúc vẫn không thể đặt bút, hàng lông mày thon dài nhíu chặt, cân nhắc thật lâu mới do dự nâng tay lên.
Họa Túy chuyển động, mực nước phác họa đường viền, bỗng nhiên vẽ ra hình dáng trang giấy.
Hoa Túc im lặng nhìn, không nghĩ nhúng tay vào việc này, mặc cho Dung Ly muốn lăn lộn thế nào thì lăn lộn.
Dung Ly viết chuyện phải rời khỏi Hoàng Thành, còn lệnh ba nha đầu Tiểu Phù, Không Thanh và Bạch Liễu ở lại trong thành, nếu Đan gia không cho ở thì đem trang sức đi cầm, trong hộp trang điểm còn khá nhiều ngân lượng, gom lại hẳn là có thể mua được một căn nhà nhỏ, chút tiền ấy tuy không thể mua được căn nhà rộng rãi, nhưng ba nha đầu ở chung đại khái vẫn đủ.
Trong thư nàng chưa đề cập đến việc sẽ đi Bồng Châu, nhưng viết muốn đi tìm Tứ đệ Dung Tề, để làm rõ trắng đen cho Dung gia.
"Đọc thật sự là khiến người rơi nước mắt." Hoa Túc bất chợt lên tiếng.
Bàn tay cầm Họa Túy của Dung Ly khựng lại, nàng liếc nàng ấy một cái, rồi tiếp tục viết thêm vài chữ ít ỏi.
Trong đó còn sai Không Thanh chuyển lời cho Đan Đống cùng Lâm Thước, tránh cho ông ngoại bà ngoại không tìm thấy nàng, nghĩ nhầm nàng bị quan binh bắt đi rồi, vô duyên vô cớ làm Chu Thanh Lâm chịu oan.
Những điều cần nói đều ở trên giấy, Dung Ly mới thu bút.
Mực nước giữa không trung lập tức khô lại, một tờ giấy mỏng phe phẩy rơi xuống.
Dung Ly giơ tay lên, vừa vặn đón lấy tờ giấy đầy chữ kia. Nàng rũ mắt nhìn một hồi, giao vào tay quỷ lột da, nhỏ giọng nói: "Đi đưa thư này cho Không Thanh."
Quỷ lột da thật cẩn thận cầm lấy, gật đầu xuyên tường ra ngoài.
Hoa Túc nhìn nàng mệt mỏi cất Họa Túy vào, hỏi: "Thật sự không đưa ba nha đầu kia theo? Nỡ bỏ sao."
Dung Ly cong khóe miệng, "Đưa theo mới luyến tiếc, nếu làm hại các nàng, ta sợ là hối hận không kịp. Các nàng theo ta từ Kỳ An đến đây, vốn đã không dễ dàng, sao ta còn có thể đưa các nàng đi mạo hiểm."
"Ngươi đối với ba nha đầu này, thật sự không tệ." Hoa Túc ngước mắt lên, một mảng bóng nhỏ rơi xuống dưới hàng lông mi dày như lông quạ, làm ánh mắt có vẻ trầm lắng.
Dung Ly nhẹ nhàng nói: "Chung quy cũng là nha đầu đã theo ta từ lâu."
Hoa Túc suy nghĩ về điều nàng viết trong thư, "Ngươi thật nóng vội, ở lại thêm một chút cũng không được?"
Dung Ly chớp mắt, "Thế nào, ngươi không muốn đi sao? Nếu ngươi muốn đi muộn hơn, ta...... Đương nhiên là nghe ngươi."
Hoa Túc xùy một tiếng, "Thế gian này chưa từng có thứ khiến ta lưu luyến, đâu có gì không nỡ bỏ."
Dung Ly ừm một tiếng, cúi đầu nắm ngón tay của mình.
Đan phủ, Không Thanh đang ngồi ngẩn ngơ trong phòng, chợt nghe thấy cửa sổ vang lên răng rắc, không biết sao tự nhiên lại nổi gió mạnh. Trong lòng nàng căng thẳng, nhanh chóng đi đến đẩy cửa sổ ra, cửa sổ vừa mở, một trang giấy bị gió thổi rơi xuống trước mặt nàng.
Không Thanh giơ tay nắm lấy, liếc mắt một cái liền nhận ra nét bút của cô nương nhà mình, nàng vội vã thò đầu nhìn ra bên ngoài, nhưng trong viện không có một bóng người.
Không phải người, vậy chính là...... Quỷ đưa tới.
Tiểu Phù cùng Bạch Liễu thấy nàng cầm gì đó trên tay, không hẹn mà cùng nhau đến gần, vừa nhìn thấy, hai người đều cứng đờ.
Bạch Liễu lo sợ hỏi: "Ai đưa tới?"
Không Thanh tỏ vẻ bình tĩnh: "Gió thổi tới."
Hoa Túc rũ mắt nhìn nàng, luôn cảm thấy người trước mặt là con hồ ly, đang gian dối xảo quyệt thử nàng ấy.
"Ngươi thật...... Quá coi trọng ta."
Khóe miệng Dung Ly cong lên, nhẹ nhàng nói: "Ta không thể xem thường ngươi."
Quỷ lột da tìm cái góc thẳng tắp để đứng đờ ra, tuy mang bộ da của tiểu cô nương, nhưng chợt nhìn thấy dáng vẻ không cảm xúc của nó, vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi.
Thái độ Hoa Túc lãnh đạm, "Rõ ràng chỉ là người phàm, nhưng luôn lừa gạt ta."
Dung Ly khẽ chớp mắt, đánh trống lảng, "Cá yêu da xanh ở Động Minh Đàm lần đó, hoàn toàn không có tin tức sao."
Hoa Túc cười nhạt, chưa vạch trần lời nói gượng gạo của nàng, "Có lẽ nó không bị nướng, thì đã bị chiên dầu."
Dung Ly rót một ly trà, nước trà vẫn còn ấm, nhìn cái ly khá sạch sẽ. Bàn tay đang xách ấm trà bụng tròn cổ nhỏ bỗng dừng lại, lúc này mới cẩn thận nghĩ đến hình như bên cạnh thiếu cái gì, rõ ràng là thiếu ba nha đầu kia.
Lần này ra ngoài gấp, quyết định rời đi một cách vội vàng, chưa sai người chuyển lời cho ba nha đầu ở trong viện, ban ngày ban mặt, cô nương nhà mình vô cớ biến mất, cũng không biết sẽ lo lắng đến mức nào.
Dung Ly buông ấm sứ xuống, nhấp một ngụm trà, trong lòng biết người trong phủ chắc sẽ nói cho ba nha đầu kia, Không Thanh còn chưa tính, Tiểu Phù và Bạch Liễu đã nghi thần nghi quỷ mấy ngày nay, không chừng sẽ cho rằng nàng bị gϊếŧ hại cướp của, còn nghĩ Đan gia tìm lý do qua loa lấy lệ.
Tưởng tượng như vậy, có lẽ không tự mình nói rõ, Tiểu Phù và Bạch Liễu sẽ không tin.
Hoa Túc liếc nhìn nàng một cái, xoay người bắt chéo chân ngồi bên cửa sổ, giấy trên cửa sổ có một lỗ nhỏ hơn ngón út, nàng ấy nhìn ra bên ngoài.
Dung Ly quay đầu tìm chung quanh một hồi, không tìm thấy giấy bút.
Căn phòng cho khách này hẳn là vừa được thu dọn, mặt bàn cùng cạnh cửa sổ còn vệt nước chưa khô, có vẻ xử lý khá vội vàng. Chuyện điều tra, không chừng Chu Thanh Lâm cũng chẳng hay biết gì, tin tức cũng không nhanh bằng người khác.
Trong phòng cho khách đâu thể chuẩn bị giấy và bút mực, có chiếc giường để ngủ đã tốt rồi.
Hoa Túc quay lại nhìn nàng, bình thản ung dung chống cằm, hỏi: "Tìm cái gì."
"Muốn gửi thư cho ba nha đầu ở trong phủ." Dung Ly đứng dậy mở cửa, lại thấy ngoài phòng không có một tỳ nữ nào. Gió vù vù thổi vào trong khiến nàng nhịn không được run lên, đầu đau nhức vì lạnh.
Chỉ nhìn thoáng qua bên ngoài, nàng vội vàng khép cửa lại.
Hoa Túc liếc nhìn vạt áo bị thổi bay lên của nàng, "Không phải có Họa Túy sao, muốn bút mực làm gì, có nó còn chưa đủ?"
Dung Ly ngơ ngác, lấy Họa Túy ra lúng túng nói: "Nhưng không phải đồ vật thế gian mà Họa Túy vẽ ra chỉ giữ được trong chốc lát thôi sao, sợ còn chưa đem đến phủ, chữ đã biến thành khói."
Hoa Túc cười nhẹ, "Sợ cái gì, đợi đến ban đêm, ngươi viết xong thì có thể đưa đi cho ngươi, chuyện tà ám, ngươi giấu qua mùng một không thể gạt được mười lăm, còn không bằng tìm cách nói rõ việc này."
Dung Ly chần chừ, không lắc đầu cũng chẳng gật đầu.
Một lát sau, có nha đầu đến gõ cửa, bưng một ít trà bánh vào và nói: "Cô nương, lão gia sai nô tỳ qua đây hầu hạ, nếu hôm nay không có chuyện gì, mong cô nương có thể ở trong phòng nghỉ ngơi, đừng nên ra khỏi viện này một bước."
Dung Ly nhíu mày, "Chu đại nhân còn nói cái gì?"
Nha đầu hạ giọng đáp: "Lát nữa sẽ có đại nhân khác tới phủ, nô tỳ cũng không rõ là ai, hình như muốn trao đổi một số việc."
"Vậy ta sẽ ở trong phòng không ra ngoài, mong Chu đại nhân yên tâm." Dung Ly nói.
Nha đầu này ít cười, chỉ khẽ gật đầu, lại nói tiếp: "Nô tỳ tên là Tiểu Châu, cô nương có việc gì cứ căn dặn."
Nói xong, nàng ấy lui ra ngoài, đứng bất động ở ngoài cửa, vô cùng giống con rối dưới ngòi bút của Họa Túy.
Hoa Túc vốn không ngủ nhiều, không chỉ không ngủ nhiều, dường như từ khi Dung Ly quen biết nàng ấy, chưa từng thấy nàng ấy ngủ bao giờ.
Nàng ấy chống cằm, hai mắt nhắm chặt, đôi mắt kia khép lại tự nhiên giảm đi vài phần xa cách kiêu căng. Bím tóc rời rạc ngoan ngoãn đáp trên vai, sợi tóc bị gió chui vào từ cửa sổ thổi lên, bay đến trên mặt.
Dung Ly nhìn nàng ấy một lúc, tưởng rằng nàng ấy chỉ nhắm mắt dưỡng thần, nhưng nhìn hồi lâu vẫn không thấy mở mắt, bộ dáng giống như đang ngủ. Nàng thoáng sửng sốt, nhỏ giọng hỏi: "Đây là...... Ngủ rồi?"
Hoa Túc không hé răng, chiếc cằm đặt trên mu bàn tay hơi đung đưa.
Dung Ly cảm thấy cực kỳ lạ lẫm, có từng thấy quỷ này ngủ bao giờ đâu, còn nhớ rất lâu trước kia nàng từng hỏi quỷ này vì sao không ngủ, lúc ấy quỷ này trả lời thế nào?
Không thể ngủ. Không phải không nên ngủ, cũng không phải không muốn ngủ, mà là không thể ngủ.
Hiện tại mới lơ đãng một chút, có lẽ Hoa Túc đã ngủ rồi.
Dung Ly quan sát nàng ấy, đang nhìn say sưa, quỷ này thình lình mở mắt ra, hai người bốn mắt nhìn nhau. Nàng bỗng dời mắt đi, không biết sao lại có chút chột dạ, "Còn tưởng vết thương của ngươi quá nặng, ngất xỉu rồi."
Hoa Túc xùy một tiếng, "Nhìn gần đến vậy, nếu ta ngất xỉu, ngươi làm thế nào."
"Không thế nào." Dung Ly nói.
Hoa Túc nghi ngờ nhìn nàng, "Vết thương này không đáng nhắc đến, chỉ là lâu rồi chưa từng chợp mắt như vậy."
Dung Ly mím môi, cẩn thận cân nhắc lời nói của Hoa Túc, chần chừ hỏi: "Vì sao không thể chợp mắt, chẳng lẽ sợ vừa nhắm mắt sẽ ngủ say?"
Hoa Túc nhìn nàng đầy ẩn ý, không nhanh không chậm nói: "Ngươi có biết cảm giác bị người khác tìm kiếm tứ xứ."
Dung Ly sửng sốt, "Trốn đông trốn tây, lén lút khắp nơi?"
Hoa Túc ngồi thẳng lưng, buông tay chống trên cằm xuống, khuôn mặt bị đè ra dấu vết mờ nhạt.
Tựa như hòa thượng không gần rượu thịt đột nhiên ngồi trong ao rượu rừng thịt, lại như kiếm khách ít khi nói cười bỗng dưng gõ chén xướng ca, thấy thế nào cũng rất bất ngờ.
Chẳng qua, dấu vết trên mặt Hoa Túc cũng khá thích hợp, nàng ấy chỉ nhắm mắt trong chốc lát, ánh mắt lạnh lùng lại lộ ra vài phần nhập nhèm, như sông băng bị tan đi một nửa, hay tựa đóa hoa non nớt bỗng nở ra trên vách núi tuyết cằn cỗi.
Hoa Túc nhàn nhạt nói: "Là không thể chợp mắt, sợ nhắm mắt quá lâu, lúc mở ra đã thân hãm nhà tù."
Tuy bây giờ Dung Ly cũng đang trốn, nhưng không quá hoảng loạn, có lẽ vì có Chu Thanh Lâm trợ giúp, lại có quỷ này ở bên cạnh. Nàng nghĩ nghĩ, nếu nàng là Hoa Túc, gây thù chuốc oán vô số còn tiến thoái lưỡng nan, chắc hẳn cũng rất sợ.
"Vậy ngươi hiện tại......"
"Hiện tại dù công lực chưa khôi phục nhiều lắm, nhưng sắp đột phá." Hoa Túc nói qua loa.
Dung Ly nói chuyện với quỷ này lâu rồi, sao mà không hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời này, cụ thể thì không phải là đã có chút tự tin sao.
Ánh mắt Hoa Túc hơi ảm đạm, chậm rãi nói: "Chỉ là nếu muốn đột phá, còn có chút khó khăn."
Dung Ly lập tức hỏi: "Vì sao?"
Hoa Túc lãnh đạm nói: "Quỷ quái tu hành, không chỉ ngầm chiếm lẫn nhau, cướp đoạt tu vi, còn phải tìm nơi âm khí nặng nề, tập hợp thiên thời địa lợi, mới có thể đột phá cảnh giới, nhưng hiện tại thế gian thái bình, sợ là rất khó tìm được địa phương như vậy."
Dung Ly thay đổi suy nghĩ, "Không phải nói đi Bồng Châu sao, tới nơi đó, ngươi nhất định có thể đột phá."
Cảm giác kỳ quái kia lại nảy lên, Hoa Túc hơi nheo mắt, "Chiến sự mới vừa xảy ra chưa chắc sẽ có thương vong, sao ngươi biết âm khí ở Bồng Châu nặng, hay ngươi đã từng đi qua?"
Chuông cảnh báo trong lòng Dung Ly vang lên, đôi mắt hạnh mở to, khóe miệng hơi cong lên một chút, "Sao có thể chứ, không phải nói do thám của Phu Dư lẻn vào Hoàng Thành sao, bình thường đâu có do thám gì đến đây, nên mới đoán là biên cương đã loạn."
Bồng Châu lâm vào nguy cơ thất thủ, chưa nói đến sẽ bao trùm khói lửa, nhưng nhất định sẽ chiến tranh loạn lạc, nhưng giọng điệu của nàng vẫn nhẹ nhàng, sắc mặt lại không lo không vội, giống như đang nói về việc râu ria gì đó, hoặc là...... Nàng đã sớm đoán được như vậy.
Cảm giác bất ổn này như một cây kim dài, đâm nhẹ vào trái tim Hoa Túc. Đôi mắt hẹp dài của nàng ấy khẽ híp lại, ánh mắt giống đang dò xét.
Dung Ly hơi mỉm cười, "Làm sao vậy, nhìn ta như thế."
Hoa Túc cười nhẹ, "Không có gì."
Qua buổi trưa, Dung Ly vẫn ở trong phòng không đi ra ngoài một bước, tỳ nữ tên gọi Tiểu Châu cũng chưa từng rời xa, chờ người khác đem đồ ăn tới rồi tự mình bưng vào phòng.
Trong phủ quả thực có người đến, Dung Ly đương nhiên không biết, nhưng Hoa Túc cảm nhận được.
Hoa Túc lãnh đạm nói: "Ba vị đại lão gia đến, tuổi tác xấp xỉ nhau, nhìn trang phục và phong thái hẳn là người trong triều đình giống Chu Thanh Lâm." Nàng ấy tạm ngừng, ngược lại cười lạnh một cái, "Nói về việc tiêu cục Bồng Châu của Dung gia cấu kết với Phu Dư, chuyện Dung gia ở Kỳ An đã truyền đến tai Thiên Tử, bọn họ cho rằng việc này không phải là trùng hợp, nghĩ Dung Tề cấu kết với ngoại cương, còn không tiếc hại chết cha mẹ."
Dung Ly nghiêng tai lắng nghe, tuy thính lực của nàng tốt, nhưng cũng không thể nghe người khác nhỏ giọng nói chuyện với nhau từ cách xa trăm trượng.
Hoa Túc từ từ nói: "Bồng Châu chiên trống ồn ào náo động, hiện tại quan binh vẫn chưa tìm được Dung Tề, nếu không phải đi theo địch thì hắn ắt phải cầu cứu, nhưng lại vô tin vô tức, trừ phi bị vứt xác ở nơi hoang dã, hoặc đã đồng lòng với người Phu Dư."
Dung Ly nghĩ thầm không có khả năng, cho dù Dung Tề có gan tày trời cũng không thể làm chuyện như vậy, chưa kể hắn vốn chính là một kẻ ăn chơi trác táng, từ đâu ra tâm tư đó, nếu không bị vướng chân, có lẽ đã sớm trốn về Kỳ An chơi bời.
Hoa Túc nghe một hồi, lại nói: "Thiên Tử hạ lệnh truy nã Dung Tề, còn muốn liên lụy đến cửu tộc Dung thị, hiện tại ngoài việc tìm kiếm do thám, quan binh cũng đang điều tra tung tích của ngươi khắp nơi."
Dung Ly rũ mắt, hơi mở miệng hít một hơi, "Xem ra thật sự không thể ở Hoàng Thành."
"Bồng Châu không yên ổn, chưa nói tới cái khác, nơi đó đang chiến tranh loạn lạc, làm sao ngươi có thể đến được." Hoa Túc nói.
Dung Ly mím môi, "Vậy ngươi nói xem, ta nên đi nơi nào."
Hoa Túc nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, lãnh đạm đáp: "Ở bên trong phố xá, không cần ở ẩn, bên cạnh ngươi phải có nha đầu hầu hạ, nếu không ngay cả cái bồn ngươi cũng không bưng nổi, đi vài bước liền cảm thấy mệt mỏi, vẫn nên sống trong phố phường phồn hoa thích hợp với ngươi hơn."
Dung Ly lắc đầu, "Hoàng Thành còn chưa đủ phồn hoa hay sao, nhưng Hoàng Thành này có chỗ nào cho ta dung thân, còn không bằng thiên hướng hổ sơn hành*, người bình thường nhất định không thể ngờ ta sẽ trốn đến nơi chiến sự cấp bách."
(*Thiên hướng hổ sơn hành: cố ý đi về phía ngọn núi dù biết nó có hổ. Ý chỉ mạo hiểm mặc dù biết là nguy hiểm.)
Hoa Túc khẽ hừ một tiếng, "Ta sợ ngươi đi vào Bồng Châu một bước, sẽ lập tức muốn quay đầu bỏ chạy."
Dung Ly lắc đầu, "Cũng phải chờ đến khi ngươi đột phá cảnh giới rồi đi."
Hoa Túc im lặng, ánh mắt ảm đạm.
"Những người đó còn nói cái gì?" Dung Ly nghiêng tai.
Hoa Túc ngước mắt lên, "Tăng thêm hai đội vệ binh tuần tra trong thành, đang nghiêm ngặt kiểm tra người ra vào Hoàng Thành, còn nói phòng tuyến của Bồng Châu bây giờ đã bị phá vỡ, đây là thời điểm yêu cầu chi viện."
Nàng ấy dừng lại, hàm ý sâu xa nói: "Thủ Đình Tư phụ trách tuần tra Hoàng Thành dường như có mâu thuẫn với Chu Thanh Lâm."
Dung Ly nhíu mày, "Ta sợ liên lụy đến Chu đại nhân."
Hoa Túc nhàn nhạt nói: "Đừng hoảng sợ."
Sắc trời gần ám, những quan viên đến Chu phủ bàn bạc mới rời đi, bọn họ vừa bước ra Chu phủ, Chu Thanh Lâm liền đến đây.
Cửa bị gõ vang, Dung Ly còn tưởng Tiểu Châu có chuyện muốn nói, không nghĩ tới ngoài cửa phát ra giọng nói của Chu Thanh Lâm.
Dung Ly sửng sốt, không ngờ Chu Thanh Lâm đến vội vàng như vậy, nghĩ lại cũng phải, Chu phủ chứa chấp nghi phạm, nếu bị phát hiện, e rằng tất cả những người trong Chu phủ đều gặp tai họa.
Nàng vốn không phải là ngươi vô ơn, lập tức tính toán nên nói việc nàng muốn đi với Chu Thanh Lâm thế nào.
Chu Thanh Lâm lại gõ cửa, kêu: "Dung cô nương."
Dung Ly mau chóng đi mở cửa, "Đại nhân?"
Chu Thanh Lâm trở tay đóng cửa, trông sắc mặt không được tốt, "Thiệt thòi cho cô nương."
"Không thiệt thòi." Dung Ly lại nói: "Lần này may mà có Chu đại nhân."
Dung Ly thấy hắn muốn nói lại thôi, dứt khoát mở miệng: "Đại nhân có điều gì muốn nói?"
Chu Thanh Lâm gật đầu, thái độ trịnh trọng nghiêm túc, "Ban đầu dự định đưa cô nương ra khỏi thành vào ban đêm, nhưng hiện tại không thể ra ngoài, hộ vệ trấn thủ cửa thành đều bị thay đổi, người của ta đã bị điều đi nơi khác."
Dung Ly biết rõ nguyên do trong đó, nhưng vẫn phải giả vờ không biết, hỏi: "Thế nào, là, là không cho người trong thành ra khỏi thành sao."
Chu Thanh Lâm lắc đầu, "Chưa đến mức như thế, nhưng những người ra khỏi thành đều bị kiểm tra kỹ càng, hơn nữa bức họa vẽ ngươi đã nằm trong tay quan binh canh gác."
Hoa Túc bỗng mở miệng, "Bức họa kia chẳng lẽ là từ Kỳ An tới, Lạc đại nhân Kỳ An chỉ gặp mặt ngươi một lần, xem ra tình nghĩa giữa hắn và Dung Trường Đình thật sâu, không tiếc muốn tra ra manh mối chuyện của Dung gia."
Dung Ly ngơ ngác nhìn Chu Thanh Lâm, sốt ruột nói: "Vậy nên làm thế nào cho phải, ta không thể ở quá lâu trong Chu phủ, cũng vạn không thể liên luỵ đến Chu đại nhân."
Chu Thanh Lâm thở dài một tiếng, "Bây giờ chỉ mong Bồng Châu bên kia có thể mau chóng tìm được người của tiêu cục Dung gia, hiện tại lòng dân lo sợ, thà rằng gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót, nếu có thể tìm thấy Tứ đệ Dung Tề của ngươi, chuyện này ắt sẽ dễ dàng giải quyết."
Dung Ly dời ánh mắt, "Chỉ sợ hắn thật sự cấu kết với Phu Dư."
"Ngươi và hắn là cùng nhau lớn lên từ nhỏ?" Chu Thanh Lâm hỏi.
Dung Ly đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại gật đầu, "Hắn từ nhỏ đã ngồi không yên, hay chạy ra bên ngoài chơi, qua tuổi mười bốn càng thường xuyên trắng đêm không về, tuy quá mức phóng đãng, nhưng trong lòng ta cảm thấy, dù sao hắn vẫn sẽ không làm ra những chuyện đó."
Chu Thanh Lâm gật đầu, "Nếu ngươi đã nói vậy thì ta cũng tin hắn, chỉ sợ có người làm khó dễ, khiến hắn gánh tội danh vô căn cứ này. Việc này không thể đánh cuộc được, những ngày tới ngươi đừng nên lộ diện, nếu bị tuần đình mang đi thẩm vấn, e là khó tránh khỏi da thịt chịu khổ."
Hoa Túc đột nhiên nói: "Đây là lần đầu tiên nghe ngươi nói về Tứ đệ này."
Đôi mi của Dung Ly mấp máy như quạt lông vũ, "Nhưng ta đâu thể chờ đợi lâu như vậy, chờ thêm một ngày, lo lắng thêm một ngày, dù thế nào ta cũng không thể khiến Chu đại nhân cùng Đan gia bị liên lụy."
"Nói cái gì vậy, mấy ngày nữa nhất định có thể tìm được Dung Tề, nếu hắn xác thật không liên quan gì với Phu Dư thì ngươi không cần phải trốn, nếu là...... Có liên quan, ta sẽ nghĩ cách đưa ngươi ra khỏi Hoàng Thành." Chu Thanh Lâm đứng thẳng lưng.
Dung Ly gật gật đầu, "Vậy nghe theo đại nhân."
Sắc mặt Chu Thanh Lâm dịu hơn một chút, "Ngươi nên sớm nghỉ ngơi, ta còn có sự vụ cần xử lý, đi trước."
Dung Ly chưa ra ngoài, nhìn Chu Thanh Lâm khép cửa rời đi. Nàng ngồi xuống bên cạnh bàn, mới cảm thấy lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Hoa Túc đã đi tới, ấn vai nàng nói: "Một đám người phàm mà thôi, cho dù ngăn trở thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể ngăn đường dương gian."
Dung Ly thở dài nhẹ nhõm một hơi, vẻ mặt uể oải, "Không biết phải chờ mấy ngày mới có thể tìm được Dung Tề."
"Ngươi lo lắng cho hắn?" Hoa Túc hỏi.
Dung Ly lắc đầu, sớm biết Dung Tề sẽ chết, nào có quá nhiều lo lắng. Đáy lòng tuy có chút mất mát, nhưng nếu Dung Tề đã chết, thi thể bị chôn vùi, mãi luôn không tìm được tung tích, vậy việc tiêu cục Dung gia cấu kết với Phu dư, chẳng phải thành im lặng cam chịu.
Đêm khuya, Dung Ly vẫy vẫy tay với quỷ lột da đang đứng ở ven tường, rồi lấy Họa Túy ra.
Quỷ lột da mang gương mặt của tiểu cô nương, tử khí âm trầm đến gần, giọng điệu đều đều nói: "Đại nhân có gì phân phó."
Dung Ly nhìn nó một lúc liền cảm thấy phát hoảng, có lẽ đã vẽ khuôn mặt của cô nương quá trắng.
Hoa Túc đến gần, muốn nhìn xem nàng viết cái gì trong thư.
Dung Ly nắm Họa Túy, qua một lúc vẫn không thể đặt bút, hàng lông mày thon dài nhíu chặt, cân nhắc thật lâu mới do dự nâng tay lên.
Họa Túy chuyển động, mực nước phác họa đường viền, bỗng nhiên vẽ ra hình dáng trang giấy.
Hoa Túc im lặng nhìn, không nghĩ nhúng tay vào việc này, mặc cho Dung Ly muốn lăn lộn thế nào thì lăn lộn.
Dung Ly viết chuyện phải rời khỏi Hoàng Thành, còn lệnh ba nha đầu Tiểu Phù, Không Thanh và Bạch Liễu ở lại trong thành, nếu Đan gia không cho ở thì đem trang sức đi cầm, trong hộp trang điểm còn khá nhiều ngân lượng, gom lại hẳn là có thể mua được một căn nhà nhỏ, chút tiền ấy tuy không thể mua được căn nhà rộng rãi, nhưng ba nha đầu ở chung đại khái vẫn đủ.
Trong thư nàng chưa đề cập đến việc sẽ đi Bồng Châu, nhưng viết muốn đi tìm Tứ đệ Dung Tề, để làm rõ trắng đen cho Dung gia.
"Đọc thật sự là khiến người rơi nước mắt." Hoa Túc bất chợt lên tiếng.
Bàn tay cầm Họa Túy của Dung Ly khựng lại, nàng liếc nàng ấy một cái, rồi tiếp tục viết thêm vài chữ ít ỏi.
Trong đó còn sai Không Thanh chuyển lời cho Đan Đống cùng Lâm Thước, tránh cho ông ngoại bà ngoại không tìm thấy nàng, nghĩ nhầm nàng bị quan binh bắt đi rồi, vô duyên vô cớ làm Chu Thanh Lâm chịu oan.
Những điều cần nói đều ở trên giấy, Dung Ly mới thu bút.
Mực nước giữa không trung lập tức khô lại, một tờ giấy mỏng phe phẩy rơi xuống.
Dung Ly giơ tay lên, vừa vặn đón lấy tờ giấy đầy chữ kia. Nàng rũ mắt nhìn một hồi, giao vào tay quỷ lột da, nhỏ giọng nói: "Đi đưa thư này cho Không Thanh."
Quỷ lột da thật cẩn thận cầm lấy, gật đầu xuyên tường ra ngoài.
Hoa Túc nhìn nàng mệt mỏi cất Họa Túy vào, hỏi: "Thật sự không đưa ba nha đầu kia theo? Nỡ bỏ sao."
Dung Ly cong khóe miệng, "Đưa theo mới luyến tiếc, nếu làm hại các nàng, ta sợ là hối hận không kịp. Các nàng theo ta từ Kỳ An đến đây, vốn đã không dễ dàng, sao ta còn có thể đưa các nàng đi mạo hiểm."
"Ngươi đối với ba nha đầu này, thật sự không tệ." Hoa Túc ngước mắt lên, một mảng bóng nhỏ rơi xuống dưới hàng lông mi dày như lông quạ, làm ánh mắt có vẻ trầm lắng.
Dung Ly nhẹ nhàng nói: "Chung quy cũng là nha đầu đã theo ta từ lâu."
Hoa Túc suy nghĩ về điều nàng viết trong thư, "Ngươi thật nóng vội, ở lại thêm một chút cũng không được?"
Dung Ly chớp mắt, "Thế nào, ngươi không muốn đi sao? Nếu ngươi muốn đi muộn hơn, ta...... Đương nhiên là nghe ngươi."
Hoa Túc xùy một tiếng, "Thế gian này chưa từng có thứ khiến ta lưu luyến, đâu có gì không nỡ bỏ."
Dung Ly ừm một tiếng, cúi đầu nắm ngón tay của mình.
Đan phủ, Không Thanh đang ngồi ngẩn ngơ trong phòng, chợt nghe thấy cửa sổ vang lên răng rắc, không biết sao tự nhiên lại nổi gió mạnh. Trong lòng nàng căng thẳng, nhanh chóng đi đến đẩy cửa sổ ra, cửa sổ vừa mở, một trang giấy bị gió thổi rơi xuống trước mặt nàng.
Không Thanh giơ tay nắm lấy, liếc mắt một cái liền nhận ra nét bút của cô nương nhà mình, nàng vội vã thò đầu nhìn ra bên ngoài, nhưng trong viện không có một bóng người.
Không phải người, vậy chính là...... Quỷ đưa tới.
Tiểu Phù cùng Bạch Liễu thấy nàng cầm gì đó trên tay, không hẹn mà cùng nhau đến gần, vừa nhìn thấy, hai người đều cứng đờ.
Bạch Liễu lo sợ hỏi: "Ai đưa tới?"
Không Thanh tỏ vẻ bình tĩnh: "Gió thổi tới."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất