Chương 28: Mơ hồ
Vừa nghe câu này, trái tim anh hẫng đi một nhịp. Nhưng cũng cùng lúc đó, cảm giác đau thấu tâm cang lại xen lẫn vào nhau.
“Tôi không tốt như em nghĩ.”
Sở Vãn Tình lại cho rằng anh nói về thân phận địa vị của mình.
“Sau này, chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng. Sẽ có một gia đình thật sự của chúng ta. Có được không.”
Ánh mắt mong chờ nhìn anh.
Tay anh siết chặt lại, cố gắng áp xuống cảm xúc của mình.
Bàn tay đặt lên mái tóc cô xoa dịu dàng. Nhưng cô nào biết bàn tay anh lại hằn lên tơ máu.
“Được rồi! Cùng nhau cố gắng.”
[…]
***
Cổ trấn Ẩn Du.
Trúc Lâm.
Thượng Quan Điền nhìn biểu tượng bên trong tượng thần càng lúc càng rõ ràng hơn. Nếu để ý bức tượng ấy rất giống với một người.
“Trở về với thân phận tôn quý của mình. Đó là sứ mệnh của con. Ta không thể nào chấp nhận thứ tình cảm bình thường ấy khiến con chịu khổ. Đừng trách ta.”
Lúc này, một người phụ nữ khá xinh đẹp bước vào.
“Chủ nhân! Thiếu chủ đang ở Phương Bắc. Ấn kí càng lúc càng rõ ràng hơn. Có lẽ, phông ấn của thiếu chủ sắp được hoá giải.”
Ông ta gật đầu, xoay người lại nhìn cô ta.
“Tạm thời bí mật tiếp cận thiếu chủ. Những ai cản trở thì… Ngươi biết phải làm gì rồi đúng không?”
Cô gái này tên Tiêu Ân là thuộc hạ trung thành của ông ta.
“Vâng! Thuộc hạ biết phải làm gì rồi.”
Cô ta xoay người rời khỏi.
[…]
Quay lại phía Thượng Quan Nhất
Anh nhìn Sở Vãn Tình ngủ say trên giường trong lòng càng thêm phức tạp. Rõ ràng anh rất muốn gần cô nhưng mỗi lần nghĩ như vậy lại như ngàn vạn mũi kim đâm thẳng vào tim anh. Anh nhìn bàn tay mình. Vừa rồi lúc chạm vào cô, những tơ máu cứ như con rắn độc cứ di chuyển giờ lại biến mất. Chuyện này là sao?
Bỗng bên ngoài cửa sổ, có một cơn gió lạ xuất hiện.
Anh nâng mắt nhưng lại giống như kiểu vô tình.
Cửa sổ bỗng dưng xuất hiện bức tường vô hình không thể nào xuyên thủng được.
Anh nhìn bàn tay mình. Ấn kí nơi khoé mắt chợt lóe lên ánh sáng. Nhưng lúc này, trong đầu anh lại xuất hiện rất nhiều hình ảnh kì lạ. Kiểu trang phục không giống như người bình thường.
Tay anh đặt lên ngực siết chặt lại. Rất đau, rất đau nhưng anh lại không muốn buông bỏ.
Sở Vãn Tình giật mình mở mắt ra. Dưới ánh sáng mờ ảo hiện tại cô cũng đủ để nhìn thấy anh.
Cô nhẹ nhàng đi đến, lo lắng.
“Anh làm sao vậy?”
Anh ngẩng mặt lên nhìn cô.
Sở Vãn Tình có chút lặng người.
Sao ánh mắt này lại khiến mình… Có phải giữa cô và anh đã gặp từ trước rồi đúng không?
Cô đưa tay chạm vào nơi khóe mắt anh.
“Nếu có kiếp sau, em sẽ bỏ tất cả. Toàn tâm toàn ý mà yêu thương anh.”
Chợt câu nói ấy khiến cô khựng lại… Sao vẫn là câu nói đó. Lần nào cũng vậy, khi cô chạm vào đều có cảm giác này. Chẳng lẽ, mọi chuyện đều liên quan đến vết bớt này sao. Cô cuối xuống kề sát vào mặt anh.
“Nhất! Nó tự nhiên đã có hay là anh cố ý tạo nên?”
Anh vẫn im lặng.
Ầm! Một tia sét loé lên trên bầu trời.
Sở Vãn Tình giật bắn người rút trong lồng ngực anh. Những câu hỏi vừa rồi cũng bay mất dạng.
Anh đưa tay ôm lấy cô.
“Đừng sợ. Có anh ở đây.”
Sở Vãn Tình trong lòng cảm thấy ấp áp. Chỉ cần một vòng ôm như vậy là đủ rồi. Cô thật sự rất thích, rất thích gần anh như vậy. Mặc kệ đoạn đường phía trước thế nào. Giờ cô chỉ muốn bên cạnh anh toàn tâm, toàn ý làm một người vợ tốt.
[…]
Sau một lúc, trời bắt đầu kéo đến trận mưa lớn.
Sở Vãn Tình cứ như vậy mà ngủ trong vòng tay anh từ lúc nào cũng không hay biết. Dường như cái ôm quen thuộc này đã rất lâu, rất lâu rồi cô mới cảm nhận được.
Sở Vãn Tình không biết mình đang ở đâu nhưng cảnh vật nơi này rất đẹp cứ như ở một xứ sở thần tiên vậy. Tay cô khẽ chạm vào một nhành hoa màu trắng trên đường.
Tay cô cứ như vậy mà xuyên qua.
Sở Vãn Tình hốt hoảng nhìn tay mình. Chẳng lẽ, mình đã chết rồi sao? Không thể như vậy được.
Cô cố gắng chạm vào nó một lần nữa. Nhưng kết quả vẫn vậy…
Chợt một giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên. Dù không lớn nhưng cũng đủ để người khác sợ hãi. Sao giọng nói này…
Nhưng cô chỉ nhìn thấy bóng lưng người đàn ông. Mái tóc màu bạch kim hoàn toàn đối lập với bộ đồ đen trên người. Toát lên một loại khí chất khiến người khác không thể nào xem nhẹ được.
Cô cố gắng bước về phía trước nhưng vài bước đã khựng lại.
Sao cô gái này lại… Cô đưa tay sờ lên mặt mình.
Cô đưa ôm lấy người đàn ông trước mặt.
“Em xin lỗi! Em đến muộn rồi.”
Tay người đàn ông vuốt ve mái tóc dài của cô giọng dịu dàng.
“Họ không làm khó em là tốt rồi.”
Cô không hiểu lắm hai người đang nói gì.
Chợt tay cô gái toàn là máu.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Sở Vãn Tình hốt hoảng nhìn họ thét lên. Tại sao nhìn thấy cảnh tượng này tim cô lại đau đến như vậy. Còn cô gái đó sao lại nhẫn tâm như vậy?
[…]
“Tôi không tốt như em nghĩ.”
Sở Vãn Tình lại cho rằng anh nói về thân phận địa vị của mình.
“Sau này, chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng. Sẽ có một gia đình thật sự của chúng ta. Có được không.”
Ánh mắt mong chờ nhìn anh.
Tay anh siết chặt lại, cố gắng áp xuống cảm xúc của mình.
Bàn tay đặt lên mái tóc cô xoa dịu dàng. Nhưng cô nào biết bàn tay anh lại hằn lên tơ máu.
“Được rồi! Cùng nhau cố gắng.”
[…]
***
Cổ trấn Ẩn Du.
Trúc Lâm.
Thượng Quan Điền nhìn biểu tượng bên trong tượng thần càng lúc càng rõ ràng hơn. Nếu để ý bức tượng ấy rất giống với một người.
“Trở về với thân phận tôn quý của mình. Đó là sứ mệnh của con. Ta không thể nào chấp nhận thứ tình cảm bình thường ấy khiến con chịu khổ. Đừng trách ta.”
Lúc này, một người phụ nữ khá xinh đẹp bước vào.
“Chủ nhân! Thiếu chủ đang ở Phương Bắc. Ấn kí càng lúc càng rõ ràng hơn. Có lẽ, phông ấn của thiếu chủ sắp được hoá giải.”
Ông ta gật đầu, xoay người lại nhìn cô ta.
“Tạm thời bí mật tiếp cận thiếu chủ. Những ai cản trở thì… Ngươi biết phải làm gì rồi đúng không?”
Cô gái này tên Tiêu Ân là thuộc hạ trung thành của ông ta.
“Vâng! Thuộc hạ biết phải làm gì rồi.”
Cô ta xoay người rời khỏi.
[…]
Quay lại phía Thượng Quan Nhất
Anh nhìn Sở Vãn Tình ngủ say trên giường trong lòng càng thêm phức tạp. Rõ ràng anh rất muốn gần cô nhưng mỗi lần nghĩ như vậy lại như ngàn vạn mũi kim đâm thẳng vào tim anh. Anh nhìn bàn tay mình. Vừa rồi lúc chạm vào cô, những tơ máu cứ như con rắn độc cứ di chuyển giờ lại biến mất. Chuyện này là sao?
Bỗng bên ngoài cửa sổ, có một cơn gió lạ xuất hiện.
Anh nâng mắt nhưng lại giống như kiểu vô tình.
Cửa sổ bỗng dưng xuất hiện bức tường vô hình không thể nào xuyên thủng được.
Anh nhìn bàn tay mình. Ấn kí nơi khoé mắt chợt lóe lên ánh sáng. Nhưng lúc này, trong đầu anh lại xuất hiện rất nhiều hình ảnh kì lạ. Kiểu trang phục không giống như người bình thường.
Tay anh đặt lên ngực siết chặt lại. Rất đau, rất đau nhưng anh lại không muốn buông bỏ.
Sở Vãn Tình giật mình mở mắt ra. Dưới ánh sáng mờ ảo hiện tại cô cũng đủ để nhìn thấy anh.
Cô nhẹ nhàng đi đến, lo lắng.
“Anh làm sao vậy?”
Anh ngẩng mặt lên nhìn cô.
Sở Vãn Tình có chút lặng người.
Sao ánh mắt này lại khiến mình… Có phải giữa cô và anh đã gặp từ trước rồi đúng không?
Cô đưa tay chạm vào nơi khóe mắt anh.
“Nếu có kiếp sau, em sẽ bỏ tất cả. Toàn tâm toàn ý mà yêu thương anh.”
Chợt câu nói ấy khiến cô khựng lại… Sao vẫn là câu nói đó. Lần nào cũng vậy, khi cô chạm vào đều có cảm giác này. Chẳng lẽ, mọi chuyện đều liên quan đến vết bớt này sao. Cô cuối xuống kề sát vào mặt anh.
“Nhất! Nó tự nhiên đã có hay là anh cố ý tạo nên?”
Anh vẫn im lặng.
Ầm! Một tia sét loé lên trên bầu trời.
Sở Vãn Tình giật bắn người rút trong lồng ngực anh. Những câu hỏi vừa rồi cũng bay mất dạng.
Anh đưa tay ôm lấy cô.
“Đừng sợ. Có anh ở đây.”
Sở Vãn Tình trong lòng cảm thấy ấp áp. Chỉ cần một vòng ôm như vậy là đủ rồi. Cô thật sự rất thích, rất thích gần anh như vậy. Mặc kệ đoạn đường phía trước thế nào. Giờ cô chỉ muốn bên cạnh anh toàn tâm, toàn ý làm một người vợ tốt.
[…]
Sau một lúc, trời bắt đầu kéo đến trận mưa lớn.
Sở Vãn Tình cứ như vậy mà ngủ trong vòng tay anh từ lúc nào cũng không hay biết. Dường như cái ôm quen thuộc này đã rất lâu, rất lâu rồi cô mới cảm nhận được.
Sở Vãn Tình không biết mình đang ở đâu nhưng cảnh vật nơi này rất đẹp cứ như ở một xứ sở thần tiên vậy. Tay cô khẽ chạm vào một nhành hoa màu trắng trên đường.
Tay cô cứ như vậy mà xuyên qua.
Sở Vãn Tình hốt hoảng nhìn tay mình. Chẳng lẽ, mình đã chết rồi sao? Không thể như vậy được.
Cô cố gắng chạm vào nó một lần nữa. Nhưng kết quả vẫn vậy…
Chợt một giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên. Dù không lớn nhưng cũng đủ để người khác sợ hãi. Sao giọng nói này…
Nhưng cô chỉ nhìn thấy bóng lưng người đàn ông. Mái tóc màu bạch kim hoàn toàn đối lập với bộ đồ đen trên người. Toát lên một loại khí chất khiến người khác không thể nào xem nhẹ được.
Cô cố gắng bước về phía trước nhưng vài bước đã khựng lại.
Sao cô gái này lại… Cô đưa tay sờ lên mặt mình.
Cô đưa ôm lấy người đàn ông trước mặt.
“Em xin lỗi! Em đến muộn rồi.”
Tay người đàn ông vuốt ve mái tóc dài của cô giọng dịu dàng.
“Họ không làm khó em là tốt rồi.”
Cô không hiểu lắm hai người đang nói gì.
Chợt tay cô gái toàn là máu.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Sở Vãn Tình hốt hoảng nhìn họ thét lên. Tại sao nhìn thấy cảnh tượng này tim cô lại đau đến như vậy. Còn cô gái đó sao lại nhẫn tâm như vậy?
[…]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất