Chương 35: Giấc mơ kì lạ (tiếp theo)
Vãn Tình bất ngờ rơi xuống nước, mà dòng nước này lại lạnh lẽo đến thấu xương. Cứ như một khi đã rơi xuống sẽ không có cơ hội sống sót vậy. Cô không có một cơ hội nào ngoi lên cầu cứu.
Trên dòng sông, Tiểu Linh nhìn xuống dòng nước trong xanh. Mọi thứ dường như rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức lạ thường. Cô ta bất giác cười lạnh nhìn về phía cái biển gỗ cũ kĩ đã bị tán cây che khuất. “Sông Tử Thần” nó được người dân nơi này đã đặt tên. Vì trong truyền thuyết dòng sông này nhìn rất trong xanh, nhìn có vẻ không quá sâu. Nhưng một khi rơi xuống mãi mãi cũng không tìm thấy xác.
[…]
Vãn Tình cứ chìm vào trong làn nước.
Thượng Quan Nhất cố gắng ôm lấy cô nhưng tất cả những lần chạm vào đều xuyên qua. Cảm giác bất lực đến mức đau lòng.
“Vãn Tình! Mở mắt ra. Vãn Tình!”
Cô bị dòng xoáy cuốn sâu vào luồng ánh sáng bạc.
Thượng Quan Nhất nhíu mày lấy tay che đi ánh sáng. Tại sao nó lại khiến anh có một cảm giác đặc biệt… Còn rất quen thuộc.
Lúc này, Vãn Tình lại không còn cảm giác ngột ngạc khó thở nữa. Mà nơi này, vô cùng dễ chịu.
Cô mở mắt. Dưa tay mình lên nhìn.
“Đây là đâu? Mình nhớ là rơi xuống nước. Hay là chết rồi.”
Tự nhéo mình một cái.
“A…”
Nhéo mạnh đến mức, nước mắt ứa ra nơi khóe mắt.
“Vẫn ngốc như vậy.”
Thượng Quan Nhất cong khóe môi. Tay lau khoé mắt cô. Nhưng kết quả vẫn vậy.
Tự lau nước mắt cô lẩm bẩm.
“Đau như vậy hẳn là chưa chết.”
Cô chậm chạp tiến sâu vào trong hơn.
Do cô không để ý vấp phải vật gì đó ngã xuống.
Bàn tay nhỏ cọ xát vào đến chảy máu.
Giọt máu từ tay cô vô tình rơi xuống.
“Đau quá!”
Cô ngồi miếu máo xoa xoa tay mình.
Anh ngồi xuống, đối diện với cô.
Xung quanh, một luồng khí lạnh thoáng qua.
Cô bất giác rùng mình ôm lấy cơ thể mình.
“Sao lại lạnh vậy.”
Cô cố gắng đứng dậy, bước tiếp. Dù sao cô cũng phải ra khỏi đây.
Thượng Quan Nhất đứng dậy. Anh nhìn xuống nơi giọt máu cô rơi xuống.
[…]
Đi thêm một đoạn.
Vãn Tình khựng lại khi nhìn thấy một chàng trai ăn mặc rất kì lạ. Mái tóc màu bạch kim để dài, nhìn ma mị đến không thể tả được bằng lời. Cô nhìn đến si ngốc luôn rồi.
Thượng Quan Nhất nhíu mày, tay chạm lên mặt mình.
Vãn Tình vẫn còn ngây người thì người trước mặt đã tiến sát, vòng tay ôm lấy cô.
“A… Thả ra.”
Vãn Tình giật bắn người muốn đẩy anh ra nhưng chẳng có chút hy vọng nào.
Giọng chàng trai mang ý cười nhưng lại khiến người khác sởn gai óc.
“Người cô thơm như vậy, ta muốn nếm thử.”
“A… Không thơm đâu. Người ta rất hôi không bao giờ tắm.”
Cô sợ hãi nói năng loạng xạ cố né tránh.
“Ra là vậy?”
Giọng chàng trai có vẻ ngạc nhiên.
Vãn Tình lúc này mới dám nhìn thẳng vào người trước mặt.
“Anh, anh là yêu nghiệt đúng không?”
Chàng trai híp mắt.
“Cô nghĩ sao.”
“Tôi biết ngay mà. Con người không thể nào đẹp như vậy.”
Câu nói ngây ngô của cô khiến chàng trai bật cười thành tiếng.
“…” Vãn Tình.
Ánh mắt chàng trai biến thành màu đỏ, làn da trắng sứ xuất hiện ấn kí trên khoé mắt chạy dọc xuống cổ.
Đôi môi khẽ nhếch lên.
“Cô đánh thức tôi thì phải chịu trách nhiệm.”
“A…”
Cô hốt hoảng bỏ chạy.
Chợt chàng trai thu về dáng vẻ ban đầu.
“Thú vị!”
Chàng trai chợt nhìn về phía khoảng sáng.
“Ngươi là ai?”
Thượng Quan Nhất nhíu mày. Thấy mình sao?
“Ngươi thấy ta?”
Chàng trai nhíu mày.
“Sao ngươi giống ta.”
Tuy có chút khác biệt quần áo, đầu tóc nhưng gương mặt và dáng người này không thể nhầm lẫn được. Và ấn kí ấy…
Thượng Quan Nhất cũng không biết ông ta có ý gì. Tạo ra ảo cảnh này để làm gì?
“Ta là ngươi của hiện tại thì sao?”
Chàng trai bật cười, dáng vẻ cao ngạo.
“Ngươi đang đùa với ta. Ta chính là thần của Ma Vực. Ai có thể khiến ta trở nên thảm hại.”
Lời vừa dứt, chàng trai đã biến mất.
[…]
Quay lại thực tại.
Thượng Quan Nhất mím môi, người đàn ông đã biến mất. Mọi thứ đều trở lại bình thường.
“Để tôi băng bó vết thương cho anh.”
Tô Lương tiếp tục công việc.
Thượng Quan Nhất gạt tay anh ta ra.
“Không cần!”
Anh đứng dậy bước ra ngoài.
“Khoang đã! Khoang đã!”
Anh ta với gọi theo.
Thượng Quan Nhất giờ chỉ muốn gặp Sở Vãn Tình. Anh muốn biết cô có được an toàn hay không. Vừa nghĩ đến cô, mày khẽ nhíu lại vì cơn đau nơi lồng ngực. Tại sao trong giấc mơ ấy anh không có cảm giác này. Giờ lại xuất hiện… Muốn dày vò anh đến bao giờ.
Vừa ra cửa.
Sở Vãn Tình đã lo lắng chạy đến.
“Anh sao rồi?”
“Chúng ta về.”
“Anh sao vậy?”
“Không sao.”
Anh muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức. Rõ ràng nơi này có vấn đề… Người đàn ông ấy là cố ý. Thật ra mục đích của ông ta là gì?
Vừa ra cửa.
Cô cũng không ngờ hôm nay chị gái mình lại xuất viện. Vừa đến cửa đã chạm mặt.
“Em đưa cậu ta đến đây làm gì? Chị tuyệt đối không chấp nhận lời xin lỗi khi không có thành ý.”
Ba mẹ Sở cũng hùa theo.
“Nếu như muốn nhận lỗi. Con nên bảo cậu ta quỳ xuống dập đầu.”
Thượng Quan Nhất híp mắt.
Gió xung quanh cũng bắt đầu thổi mạnh hơn mang theo một luồng khí lạnh rất kì lạ. Cả ba người rùng mình nhìn nhau.
[…]
Trên dòng sông, Tiểu Linh nhìn xuống dòng nước trong xanh. Mọi thứ dường như rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức lạ thường. Cô ta bất giác cười lạnh nhìn về phía cái biển gỗ cũ kĩ đã bị tán cây che khuất. “Sông Tử Thần” nó được người dân nơi này đã đặt tên. Vì trong truyền thuyết dòng sông này nhìn rất trong xanh, nhìn có vẻ không quá sâu. Nhưng một khi rơi xuống mãi mãi cũng không tìm thấy xác.
[…]
Vãn Tình cứ chìm vào trong làn nước.
Thượng Quan Nhất cố gắng ôm lấy cô nhưng tất cả những lần chạm vào đều xuyên qua. Cảm giác bất lực đến mức đau lòng.
“Vãn Tình! Mở mắt ra. Vãn Tình!”
Cô bị dòng xoáy cuốn sâu vào luồng ánh sáng bạc.
Thượng Quan Nhất nhíu mày lấy tay che đi ánh sáng. Tại sao nó lại khiến anh có một cảm giác đặc biệt… Còn rất quen thuộc.
Lúc này, Vãn Tình lại không còn cảm giác ngột ngạc khó thở nữa. Mà nơi này, vô cùng dễ chịu.
Cô mở mắt. Dưa tay mình lên nhìn.
“Đây là đâu? Mình nhớ là rơi xuống nước. Hay là chết rồi.”
Tự nhéo mình một cái.
“A…”
Nhéo mạnh đến mức, nước mắt ứa ra nơi khóe mắt.
“Vẫn ngốc như vậy.”
Thượng Quan Nhất cong khóe môi. Tay lau khoé mắt cô. Nhưng kết quả vẫn vậy.
Tự lau nước mắt cô lẩm bẩm.
“Đau như vậy hẳn là chưa chết.”
Cô chậm chạp tiến sâu vào trong hơn.
Do cô không để ý vấp phải vật gì đó ngã xuống.
Bàn tay nhỏ cọ xát vào đến chảy máu.
Giọt máu từ tay cô vô tình rơi xuống.
“Đau quá!”
Cô ngồi miếu máo xoa xoa tay mình.
Anh ngồi xuống, đối diện với cô.
Xung quanh, một luồng khí lạnh thoáng qua.
Cô bất giác rùng mình ôm lấy cơ thể mình.
“Sao lại lạnh vậy.”
Cô cố gắng đứng dậy, bước tiếp. Dù sao cô cũng phải ra khỏi đây.
Thượng Quan Nhất đứng dậy. Anh nhìn xuống nơi giọt máu cô rơi xuống.
[…]
Đi thêm một đoạn.
Vãn Tình khựng lại khi nhìn thấy một chàng trai ăn mặc rất kì lạ. Mái tóc màu bạch kim để dài, nhìn ma mị đến không thể tả được bằng lời. Cô nhìn đến si ngốc luôn rồi.
Thượng Quan Nhất nhíu mày, tay chạm lên mặt mình.
Vãn Tình vẫn còn ngây người thì người trước mặt đã tiến sát, vòng tay ôm lấy cô.
“A… Thả ra.”
Vãn Tình giật bắn người muốn đẩy anh ra nhưng chẳng có chút hy vọng nào.
Giọng chàng trai mang ý cười nhưng lại khiến người khác sởn gai óc.
“Người cô thơm như vậy, ta muốn nếm thử.”
“A… Không thơm đâu. Người ta rất hôi không bao giờ tắm.”
Cô sợ hãi nói năng loạng xạ cố né tránh.
“Ra là vậy?”
Giọng chàng trai có vẻ ngạc nhiên.
Vãn Tình lúc này mới dám nhìn thẳng vào người trước mặt.
“Anh, anh là yêu nghiệt đúng không?”
Chàng trai híp mắt.
“Cô nghĩ sao.”
“Tôi biết ngay mà. Con người không thể nào đẹp như vậy.”
Câu nói ngây ngô của cô khiến chàng trai bật cười thành tiếng.
“…” Vãn Tình.
Ánh mắt chàng trai biến thành màu đỏ, làn da trắng sứ xuất hiện ấn kí trên khoé mắt chạy dọc xuống cổ.
Đôi môi khẽ nhếch lên.
“Cô đánh thức tôi thì phải chịu trách nhiệm.”
“A…”
Cô hốt hoảng bỏ chạy.
Chợt chàng trai thu về dáng vẻ ban đầu.
“Thú vị!”
Chàng trai chợt nhìn về phía khoảng sáng.
“Ngươi là ai?”
Thượng Quan Nhất nhíu mày. Thấy mình sao?
“Ngươi thấy ta?”
Chàng trai nhíu mày.
“Sao ngươi giống ta.”
Tuy có chút khác biệt quần áo, đầu tóc nhưng gương mặt và dáng người này không thể nhầm lẫn được. Và ấn kí ấy…
Thượng Quan Nhất cũng không biết ông ta có ý gì. Tạo ra ảo cảnh này để làm gì?
“Ta là ngươi của hiện tại thì sao?”
Chàng trai bật cười, dáng vẻ cao ngạo.
“Ngươi đang đùa với ta. Ta chính là thần của Ma Vực. Ai có thể khiến ta trở nên thảm hại.”
Lời vừa dứt, chàng trai đã biến mất.
[…]
Quay lại thực tại.
Thượng Quan Nhất mím môi, người đàn ông đã biến mất. Mọi thứ đều trở lại bình thường.
“Để tôi băng bó vết thương cho anh.”
Tô Lương tiếp tục công việc.
Thượng Quan Nhất gạt tay anh ta ra.
“Không cần!”
Anh đứng dậy bước ra ngoài.
“Khoang đã! Khoang đã!”
Anh ta với gọi theo.
Thượng Quan Nhất giờ chỉ muốn gặp Sở Vãn Tình. Anh muốn biết cô có được an toàn hay không. Vừa nghĩ đến cô, mày khẽ nhíu lại vì cơn đau nơi lồng ngực. Tại sao trong giấc mơ ấy anh không có cảm giác này. Giờ lại xuất hiện… Muốn dày vò anh đến bao giờ.
Vừa ra cửa.
Sở Vãn Tình đã lo lắng chạy đến.
“Anh sao rồi?”
“Chúng ta về.”
“Anh sao vậy?”
“Không sao.”
Anh muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức. Rõ ràng nơi này có vấn đề… Người đàn ông ấy là cố ý. Thật ra mục đích của ông ta là gì?
Vừa ra cửa.
Cô cũng không ngờ hôm nay chị gái mình lại xuất viện. Vừa đến cửa đã chạm mặt.
“Em đưa cậu ta đến đây làm gì? Chị tuyệt đối không chấp nhận lời xin lỗi khi không có thành ý.”
Ba mẹ Sở cũng hùa theo.
“Nếu như muốn nhận lỗi. Con nên bảo cậu ta quỳ xuống dập đầu.”
Thượng Quan Nhất híp mắt.
Gió xung quanh cũng bắt đầu thổi mạnh hơn mang theo một luồng khí lạnh rất kì lạ. Cả ba người rùng mình nhìn nhau.
[…]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất