Chương 45: Ra ngoài chơi đêm
Giờ ăn trưa đã điểm, học sinh nô nức chạy xuống canteen để chọn cho mình chỗ ngồi ăn trưa. Canteen rất bé nên lúc nào họ cũng phải đến sớm để lấy chỗ ngồi.
- Đi ăn trưa thôi mọi người. - Hạ Nhiên đi đến chỗ bạn bè của mình để gọi đi ăn trưa. - Dậy đi ăn đi Dĩ Hưng. - Cô đến gọi cả cậu bạn Dĩ Hưng lười biếng đang nằm trên bàn không chịu đi ăn trưa.
- Lười quá không muốn ăn. - Dĩ Hưng lười biếng chả buồn dậy nổi.
- Có đi không hả? - Hạ Nhiên thọt tay cù lét Dĩ Hưng để bắt cậu ta dậy đi ăn trưa.
- Được rồi. Dậy đây. Đúng là đổ quỷ cái mà!
- Nói gì đấy? - Hạ Nhiên quay lại lườm cho Dĩ Hưng một cái.
- Nói gì đâu. Cậu nhạy cảm quá à?
Khi mấy người xuống canteen thì chật kín người không còn chỗ nào trống đủ cho họ thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
- Lại đây, lại đây. Hạ Nhiên, Dĩ Hưng. Tôi giữ chỗ cho mọi người nài.
- A! Mạc Trần Thần kìa.- Hạ Nhiên đi đến chỗ Mạc Trần Thần đang ngồi với bàn đầy ắp đồ ăn.
- Gì đây? Sao hào phóng quá vậy? - Mạc Tư Thu nhìn món ăn trên bàn rồi nhìn lên anh trai mình dò hỏi.
- Từ ngày về nhà được bố cho nhiều tiền quá mà không biết tiêu như nào. Nay mời các bạn món ngon. Anh trai anh mau ngồi đi. - Mạc Trần Thần đứng dậy kéo Dĩ Hưng vào chỗ bên cạnh mình trước sự ngơ ngác của mọi người.
- Anh trai? Anh có anh trai từ khi nào mà em không biết? - Mạc Tư Thu ngồi xuống chỗ bên cạnh Trần Thần dò hỏi với khuôn mặt tò mò pha chút khó hiểu.
- Cậu ta là con trai ruột của bà già đấy. Nhưng lại bị bà ta bỏ rơi nên anh nhận cậu ta làm anh trai. - Mạc Trần Thần khoác vai Dĩ Hưng tuyên bố với mọi người rằng đây chính là anh trai mới của mình.
- Im lặng và ăn cơm đi. - Dĩ Hưng đẩy tay Trần Thần xuống rồi lấy bát đũa cho mọi người.
- Gì mà lạnh lùng quá vậy anh hai. - Mạc Trần Thần chu mỏ nũng nịu.
- Eo… ghê tởm. - Mạc Tư Thu ngồi bên cạnh nổi hết cả da gà rồi cách xa anh trai mình. - Đây không phải anh trai em nữa rồi.
“Cậu ấy? Bị mẹ bỏ rơi ư? Khi nào vậy chứ?” - Hiểu Ngọc không ngừng suy nghĩ về lời nói của Mạc Trần Thần. Có vẻ lúc cô rời đi đã có rất nhiều chuyện xảy ra.
Tối hôm ấy về nhà Hiểu Ngọc nhắn tin cho Hạ Nhiên dò hỏi chuyện của Dĩ Hưng.
“Chuyện mẹ Dĩ Hưng bỏ đi là sao vậy?” - Hiểu Ngọc nhắn hỏi trước.
“À… chuyện dài lắm. Nhưng mình sẽ tóm tắt lại cho cậu nghe. Sau khi cậu chuyển đi thì mẹ Dĩ Hưng bỏ cậu ấy và chồng để theo một người đàn ông khác. Đó là bố Mạc Trần Thần. Lúc đầu chỉ là ngoại tình thôi xong vợ Trần Thần và bố Dĩ Hưng phát hiện ra nên hai bên ly hôn. Bà ta với bố Mạc Trần Thần đến với nhau. Còn nhiều ẩn khúc lắm nhưng mình không thể nói ra được.” - Hạ Nhiên kể lại câu chuyện đáng thương của Dĩ Hưng cho Hiểu Ngọc nghe. Có vẻ như cô bạn Hiểu Ngọc này vẫn còn rất quan tâm Dĩ Hưng. Nó khiến cho Hạ Nhiên có chút gì đấy buồn.
Đúng lúc ấy Dĩ Hưng gọi điện cho Hạ Nhiên bảo qua nhà có việc.
- Gì vậy? - Hạ Nhiên hỏi.
- Qua đây tôi nhờ cậu chút chuyện.
Hạ Nhiên đành khoác tạm cái áo măng tô để qua nhà Dĩ Hưng lúc tối muộn.
- Cậu gọi tôi qua muộn thế này làm gì? - Hạ Nhiên cau có hỏi.
- Cậu bảo sẽ giúp tôi hết sức khi tôi tham gia nam sinh thanh lịch mà.
- Thì tôi có bảo vậy… nhưng mà giờ muộn lắm rồi. Cậu nói gì nói nhanh đi. - Tối muộn mà đứng ngoài nói chuyện khiến Hạ Nhiên lạnh run cả tay chân. Dĩ Hưng thấy cô bạn của mình lạnh nên cởi chiếc áo khoác mặc trên người ra khoác cho cô.
- Gì chứ? Cậu không lạnh à? - Hạ Nhiên tháo chiếc áo ra đưa Dĩ Hưng.
- Không. Tôi chịu lạnh giỏi lắm. - Dĩ Hưng mặc lại áo cho Hạ Nhiên.
- Đêm rồi tôi khó ngủ, thấy cậu còn thức nên rủ đi dạo.
- Cái thằng này. Bộ cậu rảnh lắm hả? Đêm hôm lạnh như này mà rủ tôi đi dạo? - Hạ Nhiên gần như bốc hoả trước câu nói của Dĩ Hưng.
- Tôi đưa cậu đến chỗ này hay lắm. - Dĩ Hưng nắm lấy cổ tay Hạ Nhiên kéo đi.
- Ơ… này… - Mặt Hạ Nhiên lúc này đã đỏ ửng như trái cà chua trước cái nắm tay bất ngờ của Âu Dĩ Hưng.
______________________________________________
- Cái gì đây Âu Dĩ Hưng? Cậu đùa tôi à? - Hạ Nhiên tức giận với địa điểm Dĩ Hưng đưa mình đến. Đó là quán karaoke!?
- Thì tôi bảo để chuẩn bị cho cuộc thi, nên cậu phải đi tập hát với tôi.
- Nhưng chả ai tập hát trong quán karaoke cả. - Hạ Nhiên quay ra đánh cho Dĩ Hưng một cái vào tay.
- Chứ không hát ở đâu? Giờ mới 10h tối, tôi với cậu vào hát đến 12h thì về. - Dĩ Hưng lại tiếp tục nắm tay Hạ Nhiên đi vào.
Vào bên trong quán, Hạ Nhiên choáng ngợp với thiết kế ở đây, vừa mang tính cổ điển vừa hiện đại. Bên trong nội thất được mạ vàng trông rất sang trọng. Quái lạ quán karaoke trong khu nhà cô xuất hiện khi nào mà cô không hay biết vậy.
- Sao cậu biết quán này? - Hạ Nhiên hiếu kì hỏi.
- Cậu bảo thích hát karaoke nên tôi kiếm địa chỉ gần nhà để cậu đỡ phải đi xa.
- … Ồ! Quán này lạ thật, tôi ở đây bao lâu cũng không biết.
- Quán này chưa khai trương đâu. Chỉ là mới xây dựng xong thôi.
- Bảo sao chả thấy có khách mấy. - Hạ Nhiên quay ra nhìn xung quanh.
Bỗng cô thấy 2 bóng người đang núp ở cổng ra vào gần đấy.
“Có lẽ nào… là ăn trộm?” - Hạ Nhiên lo lắng kéo tay Âu Dĩ Hưng. Cô thì thầm vào tai cậu - Ê có hai bóng người lạ quá… lẽ nào là ăn trộm?
- Không sao đâu. Tôi có vũ khí mà.
Hai cái bóng đen ngoài cửa đã nhận ra mình bị phát hiện rồi nên tiến đến gần hai người. Hạ Nhiên lo sợ nên đứng núp sau lưng Dĩ Hưng.
- Đi ăn trưa thôi mọi người. - Hạ Nhiên đi đến chỗ bạn bè của mình để gọi đi ăn trưa. - Dậy đi ăn đi Dĩ Hưng. - Cô đến gọi cả cậu bạn Dĩ Hưng lười biếng đang nằm trên bàn không chịu đi ăn trưa.
- Lười quá không muốn ăn. - Dĩ Hưng lười biếng chả buồn dậy nổi.
- Có đi không hả? - Hạ Nhiên thọt tay cù lét Dĩ Hưng để bắt cậu ta dậy đi ăn trưa.
- Được rồi. Dậy đây. Đúng là đổ quỷ cái mà!
- Nói gì đấy? - Hạ Nhiên quay lại lườm cho Dĩ Hưng một cái.
- Nói gì đâu. Cậu nhạy cảm quá à?
Khi mấy người xuống canteen thì chật kín người không còn chỗ nào trống đủ cho họ thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
- Lại đây, lại đây. Hạ Nhiên, Dĩ Hưng. Tôi giữ chỗ cho mọi người nài.
- A! Mạc Trần Thần kìa.- Hạ Nhiên đi đến chỗ Mạc Trần Thần đang ngồi với bàn đầy ắp đồ ăn.
- Gì đây? Sao hào phóng quá vậy? - Mạc Tư Thu nhìn món ăn trên bàn rồi nhìn lên anh trai mình dò hỏi.
- Từ ngày về nhà được bố cho nhiều tiền quá mà không biết tiêu như nào. Nay mời các bạn món ngon. Anh trai anh mau ngồi đi. - Mạc Trần Thần đứng dậy kéo Dĩ Hưng vào chỗ bên cạnh mình trước sự ngơ ngác của mọi người.
- Anh trai? Anh có anh trai từ khi nào mà em không biết? - Mạc Tư Thu ngồi xuống chỗ bên cạnh Trần Thần dò hỏi với khuôn mặt tò mò pha chút khó hiểu.
- Cậu ta là con trai ruột của bà già đấy. Nhưng lại bị bà ta bỏ rơi nên anh nhận cậu ta làm anh trai. - Mạc Trần Thần khoác vai Dĩ Hưng tuyên bố với mọi người rằng đây chính là anh trai mới của mình.
- Im lặng và ăn cơm đi. - Dĩ Hưng đẩy tay Trần Thần xuống rồi lấy bát đũa cho mọi người.
- Gì mà lạnh lùng quá vậy anh hai. - Mạc Trần Thần chu mỏ nũng nịu.
- Eo… ghê tởm. - Mạc Tư Thu ngồi bên cạnh nổi hết cả da gà rồi cách xa anh trai mình. - Đây không phải anh trai em nữa rồi.
“Cậu ấy? Bị mẹ bỏ rơi ư? Khi nào vậy chứ?” - Hiểu Ngọc không ngừng suy nghĩ về lời nói của Mạc Trần Thần. Có vẻ lúc cô rời đi đã có rất nhiều chuyện xảy ra.
Tối hôm ấy về nhà Hiểu Ngọc nhắn tin cho Hạ Nhiên dò hỏi chuyện của Dĩ Hưng.
“Chuyện mẹ Dĩ Hưng bỏ đi là sao vậy?” - Hiểu Ngọc nhắn hỏi trước.
“À… chuyện dài lắm. Nhưng mình sẽ tóm tắt lại cho cậu nghe. Sau khi cậu chuyển đi thì mẹ Dĩ Hưng bỏ cậu ấy và chồng để theo một người đàn ông khác. Đó là bố Mạc Trần Thần. Lúc đầu chỉ là ngoại tình thôi xong vợ Trần Thần và bố Dĩ Hưng phát hiện ra nên hai bên ly hôn. Bà ta với bố Mạc Trần Thần đến với nhau. Còn nhiều ẩn khúc lắm nhưng mình không thể nói ra được.” - Hạ Nhiên kể lại câu chuyện đáng thương của Dĩ Hưng cho Hiểu Ngọc nghe. Có vẻ như cô bạn Hiểu Ngọc này vẫn còn rất quan tâm Dĩ Hưng. Nó khiến cho Hạ Nhiên có chút gì đấy buồn.
Đúng lúc ấy Dĩ Hưng gọi điện cho Hạ Nhiên bảo qua nhà có việc.
- Gì vậy? - Hạ Nhiên hỏi.
- Qua đây tôi nhờ cậu chút chuyện.
Hạ Nhiên đành khoác tạm cái áo măng tô để qua nhà Dĩ Hưng lúc tối muộn.
- Cậu gọi tôi qua muộn thế này làm gì? - Hạ Nhiên cau có hỏi.
- Cậu bảo sẽ giúp tôi hết sức khi tôi tham gia nam sinh thanh lịch mà.
- Thì tôi có bảo vậy… nhưng mà giờ muộn lắm rồi. Cậu nói gì nói nhanh đi. - Tối muộn mà đứng ngoài nói chuyện khiến Hạ Nhiên lạnh run cả tay chân. Dĩ Hưng thấy cô bạn của mình lạnh nên cởi chiếc áo khoác mặc trên người ra khoác cho cô.
- Gì chứ? Cậu không lạnh à? - Hạ Nhiên tháo chiếc áo ra đưa Dĩ Hưng.
- Không. Tôi chịu lạnh giỏi lắm. - Dĩ Hưng mặc lại áo cho Hạ Nhiên.
- Đêm rồi tôi khó ngủ, thấy cậu còn thức nên rủ đi dạo.
- Cái thằng này. Bộ cậu rảnh lắm hả? Đêm hôm lạnh như này mà rủ tôi đi dạo? - Hạ Nhiên gần như bốc hoả trước câu nói của Dĩ Hưng.
- Tôi đưa cậu đến chỗ này hay lắm. - Dĩ Hưng nắm lấy cổ tay Hạ Nhiên kéo đi.
- Ơ… này… - Mặt Hạ Nhiên lúc này đã đỏ ửng như trái cà chua trước cái nắm tay bất ngờ của Âu Dĩ Hưng.
______________________________________________
- Cái gì đây Âu Dĩ Hưng? Cậu đùa tôi à? - Hạ Nhiên tức giận với địa điểm Dĩ Hưng đưa mình đến. Đó là quán karaoke!?
- Thì tôi bảo để chuẩn bị cho cuộc thi, nên cậu phải đi tập hát với tôi.
- Nhưng chả ai tập hát trong quán karaoke cả. - Hạ Nhiên quay ra đánh cho Dĩ Hưng một cái vào tay.
- Chứ không hát ở đâu? Giờ mới 10h tối, tôi với cậu vào hát đến 12h thì về. - Dĩ Hưng lại tiếp tục nắm tay Hạ Nhiên đi vào.
Vào bên trong quán, Hạ Nhiên choáng ngợp với thiết kế ở đây, vừa mang tính cổ điển vừa hiện đại. Bên trong nội thất được mạ vàng trông rất sang trọng. Quái lạ quán karaoke trong khu nhà cô xuất hiện khi nào mà cô không hay biết vậy.
- Sao cậu biết quán này? - Hạ Nhiên hiếu kì hỏi.
- Cậu bảo thích hát karaoke nên tôi kiếm địa chỉ gần nhà để cậu đỡ phải đi xa.
- … Ồ! Quán này lạ thật, tôi ở đây bao lâu cũng không biết.
- Quán này chưa khai trương đâu. Chỉ là mới xây dựng xong thôi.
- Bảo sao chả thấy có khách mấy. - Hạ Nhiên quay ra nhìn xung quanh.
Bỗng cô thấy 2 bóng người đang núp ở cổng ra vào gần đấy.
“Có lẽ nào… là ăn trộm?” - Hạ Nhiên lo lắng kéo tay Âu Dĩ Hưng. Cô thì thầm vào tai cậu - Ê có hai bóng người lạ quá… lẽ nào là ăn trộm?
- Không sao đâu. Tôi có vũ khí mà.
Hai cái bóng đen ngoài cửa đã nhận ra mình bị phát hiện rồi nên tiến đến gần hai người. Hạ Nhiên lo sợ nên đứng núp sau lưng Dĩ Hưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất