Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)
Chương 39: Cơ Hội Hóa Rồng
Chín giờ sáng hôm sau là tiết học môn chung của Diệt Tuyệt sư thái. Lâm lão sư hơn năm mươi tuổi, vóc dáng không cao, mái tóc ngắn được chải chuốt gọn gàng sau tai, không có một sợi rối. Diệt Tuyệt sư thái nói năng làm việc vô cùng nghiêm túc, có thể nói là có vô số sinh viên trượt môn trong tay nàng.
Lớp học vẫn chật kín như mọi khi, thứ nhất là bởi vì mọi người sợ Diệt Tuyệt lão ni cô điểm danh, thứ hai là đến để ngắm mỹ nữ.
Quả nhiên Lý Lạc Nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, nàng mặc áo sơ mi đen phối với quần bó màu đen, đẹp không sao tả xiết.
Có nam sinh tinh mắt trông thấy chiếc nhẫn trên ngón giữa tượng trưng cho tình yêu, bèn châu đầu ghé tai thì thầm, phòng học xôn xao hết cả lên.
Vừa mới tan học, một nam sinh để kiểu tóc tỉa layer của Kimura Takuya, dáng người cao gầy, chặn trước mặt Lý Lạc Nhiên.
"Lạc Nhiên, nhẫn đẹp ghê ta!"
"Đẹp không?" Lý Lạc Nhiên giơ tay phải lên, lắc qua lắc lại khoe khoang: "Bạn trai tặng đó, ta rất thích."
Toàn bộ nam sinh trong phòng học nhìn theo bóng dáng xinh đẹp đi xa, nghe thấy tiếng trái tim vỡ vụn.
Lý Lạc Nhiên đi xuống cầu thang thì trông thấy Tô Bình Nam mặc áo gió màu đen lẳng lặng đứng đó, gương mặt nở nụ cười nhẹ.
Trong lúc Tô Bình Nam đang yêu đương mùi mẫn, Cẩm Tú Các ở Ô thành tưng bừng khai trương, chấn động cả Ô thành.
Thiết bị xa hoa làm người Ô thành cực sốc, khiến bọn họ lý giải thành ngữ "vàng son lộng lẫy" lại lần nữa.
Nhân viên phục vụ chất lượng cao đã trải qua huấn luyện công việc, giúp đám người quê mùa này hiểu hàm nghĩa của câu "khách hàng là thượng đế".
Hôm ấy người đông nghìn nghịt, danh tiếng tăng cao. Cẩm Tú Các nhanh chóng trở thành lựa chọn đầu tiên của những người có tiền, có địa vị muốn mời khách dùng bữa. Cẩm Tú Các có sáu tầng với hai mươi tư phòng VIP được trang hoàng cao cấp, chi phí thấp nhất là tám trăm tám mươi tệ, ấy thế mà cung không đủ cầu.
Nghe vậy, Tô Bình Nam sửng sốt hồi lâu. Hiện tại là cuối năm 92 đó, vậy mà lại có khả năng tiêu phí cao như vậy.
Trong ba ngày khai trương, Cẩm Tú Các thu vào ba mươi mốt vạn tệ. Đám Trương Lệ Hoa, Lý Danh Nghĩa của tập đoàn Cẩm Tú bội phục Tô Bình Nam sát đất.
Tô Bình Nam xây những phòng VIP này, một là để nâng cao đẳng cấp, hai là để kết bạn. Không ngờ trời xui đất khiến, phòng VIP trên tầng thượng của Cẩm Tú Các trở thành tiêu chuẩn đánh giá ngươi lăn lộn ở Ô thành như thế nào.
Trước khi khai trương, mấy đại lão đứng đầu kiến trúc thượng tầng của Ô thành đều được nhân viên tặng thẻ vàng nhằm đẩy mạnh tiêu thụ. Cẩm Tú Các náo nhiệt giúp cho Tô Bình Nam lần đầu tiên chính thức quen biết kiến trúc thượng tầng ở Ô thành.
Mỗi tháng, các nhân vật cấp bậc giám đốc của tập đoàn Cẩm Tú, tức là đám Tô Văn Văn, Trương Lệ Hoa đều có ba cơ hội ký đơn. Còn cấp bậc phó giám đốc thì chỉ có một lần. Đây là một thủ đoạn lôi kéo lòng người của Tô Bình Nam. Hắn từng bước thành lập vương quốc của mình, tạo nên một vòng tròn thoải mái chỉ thuộc về tập đoàn Cẩm Tú, như vậy sẽ khiến cho kẻ phản bội phải trả giá đắt.
Tô Bình Nam rất thả lỏng. Từ lúc chào đời tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn hưởng thụ cảm giác yêu đương. Cho đến khi mạch in trò chơi bị phá giải, công ty điện tử Cẩm Tú sắp thành hình, Tô Bình Nam bắt buộc phải trở về chủ trì đại sự, bấy giờ hắn mới gấp gáp trở về.
Hiện tại công ty Điện tử Cẩm Tú ở phòng thuê, cách đại học Điện tử không xa. Ba gian nhà trệt với hai nhà kho tồi tàn là tất cả những gì công ty có.
Trương Hán Bình và mấy sinh viên do hắn dẫn theo thấp thỏm nhìn Tô Bình Nam mặt không cảm xúc kiểm tra mấy chiếc máy game thùng nhái vừa lắp ráp. Vị Tô tổng này đã hứa là nếu hắn thành công sẽ thuê hắn làm giám đốc của nhà máy Điện tử Cẩm Tú, có hoa hồng, lương một năm lên tới ba vạn tệ, còn nhiều hơn mức lương hắn ngồi chơi xơi nước trong trường. Vì vậy, hắn là người hồi hộp nhất trong số những người này.
Máy móc vẫn còn rất đơn sơ, cũng chưa lên màu, phần lớn dây rợ đều ở bên ngoài, chỉ có thể chơi thử mà thôi.
Mấy sinh viên đã chơi rồi, ai cũng mê mẩn. Hiện tại mấy thứ này đang thịnh hành ở Đông Doanh, nhưng vẫn chưa lưu hành ở Hạ quốc ngoại trừ một số vùng duyên hải. Tô Bình Nam không biết mình đã thay đổi lịch sử, thứ chào đón hắn là rừng vàng biển bạc khiến người ta choáng váng.
Thuần thục điều khiển cần đánh chết Thái Sâm, Tô Bình Nam nở nụ cười thỏa mãn.
"Được đấy, chi phí là bao nhiêu?"
Trương Hán Bình nhìn một đống bo mạch chủ bị bọn hắn dùng bạo lực phá hỏng chồng chất trong góc, ngượng ngùng trả lời: "Tô tổng, vì tốc độ mà phá hỏng mấy chục tấm bo mạch, là chi phí này sao?"
Tô Bình Nam lạnh lùng nhìn hắn: "Cái này không tính. Hãy nhớ khi làm việc ở Cẩm Tú, quy tắc là quan trọng nhất. Ta là người rất hào phóng, nhưng cũng rất hẹp hòi. Có sao nói vậy là được."
Trương Hán Bình lau mồ hôi trên trán. Hắn là người có học vấn, biết người đứng trước mặt mình là ai, lập tức trả lời đúng sự thật: "Sáu trăm linh bảy tệ."
Tô Bình Nam thầm chấn động, quả nhiên kỹ thuật mới là món lời kếch xù. Hắn gật đầu: "Tốc độ thì sao? Các ngươi cần bao lâu để làm ra một bộ nhớ?"
Trương Hán Bình ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: "Nếu năm người chúng ta cùng làm thì một tiếng có thể làm được hai tấm."
Tô Bình Nam nhíu mày: "Chậm quá, nếu tuyển nhiều người thì có yêu cầu về độ khó kỹ thuật không?"
"Không đâu, sử dụng hình thức sản xuất dây chuyền, mấy người chúng ta chỉ lo mạch nạp burn, như vậy thì sản lượng tăng lên rất nhanh."
Trương Hán Bình trả lời rất nhanh.
Mặc dù Tô Bình Nam không biết mình đã vô tình đoán trúng bước mấu chốt nhất, nhưng hắn có dự cảm rất có thể là sự nghiệp bị nguồn vốn có hạn kìm hãm sự phát triển sẽ tăng tốc lần nữa.
"Được, tăng lên sản lượng một nghìn chiếc một ngày. Cần thiết bị gì hoặc cần ai thì ngươi cứ đưa tờ khai cho ta, ta sẽ ủng hộ hết mình."
Nói rồi Tô Bình Nam vỗ vai Trương Hán Bình: "Ta biết ngươi không được như ý. Bây giờ ta cho ngươi cơ hội, xem ngươi hóa rồng."
Lớp học vẫn chật kín như mọi khi, thứ nhất là bởi vì mọi người sợ Diệt Tuyệt lão ni cô điểm danh, thứ hai là đến để ngắm mỹ nữ.
Quả nhiên Lý Lạc Nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, nàng mặc áo sơ mi đen phối với quần bó màu đen, đẹp không sao tả xiết.
Có nam sinh tinh mắt trông thấy chiếc nhẫn trên ngón giữa tượng trưng cho tình yêu, bèn châu đầu ghé tai thì thầm, phòng học xôn xao hết cả lên.
Vừa mới tan học, một nam sinh để kiểu tóc tỉa layer của Kimura Takuya, dáng người cao gầy, chặn trước mặt Lý Lạc Nhiên.
"Lạc Nhiên, nhẫn đẹp ghê ta!"
"Đẹp không?" Lý Lạc Nhiên giơ tay phải lên, lắc qua lắc lại khoe khoang: "Bạn trai tặng đó, ta rất thích."
Toàn bộ nam sinh trong phòng học nhìn theo bóng dáng xinh đẹp đi xa, nghe thấy tiếng trái tim vỡ vụn.
Lý Lạc Nhiên đi xuống cầu thang thì trông thấy Tô Bình Nam mặc áo gió màu đen lẳng lặng đứng đó, gương mặt nở nụ cười nhẹ.
Trong lúc Tô Bình Nam đang yêu đương mùi mẫn, Cẩm Tú Các ở Ô thành tưng bừng khai trương, chấn động cả Ô thành.
Thiết bị xa hoa làm người Ô thành cực sốc, khiến bọn họ lý giải thành ngữ "vàng son lộng lẫy" lại lần nữa.
Nhân viên phục vụ chất lượng cao đã trải qua huấn luyện công việc, giúp đám người quê mùa này hiểu hàm nghĩa của câu "khách hàng là thượng đế".
Hôm ấy người đông nghìn nghịt, danh tiếng tăng cao. Cẩm Tú Các nhanh chóng trở thành lựa chọn đầu tiên của những người có tiền, có địa vị muốn mời khách dùng bữa. Cẩm Tú Các có sáu tầng với hai mươi tư phòng VIP được trang hoàng cao cấp, chi phí thấp nhất là tám trăm tám mươi tệ, ấy thế mà cung không đủ cầu.
Nghe vậy, Tô Bình Nam sửng sốt hồi lâu. Hiện tại là cuối năm 92 đó, vậy mà lại có khả năng tiêu phí cao như vậy.
Trong ba ngày khai trương, Cẩm Tú Các thu vào ba mươi mốt vạn tệ. Đám Trương Lệ Hoa, Lý Danh Nghĩa của tập đoàn Cẩm Tú bội phục Tô Bình Nam sát đất.
Tô Bình Nam xây những phòng VIP này, một là để nâng cao đẳng cấp, hai là để kết bạn. Không ngờ trời xui đất khiến, phòng VIP trên tầng thượng của Cẩm Tú Các trở thành tiêu chuẩn đánh giá ngươi lăn lộn ở Ô thành như thế nào.
Trước khi khai trương, mấy đại lão đứng đầu kiến trúc thượng tầng của Ô thành đều được nhân viên tặng thẻ vàng nhằm đẩy mạnh tiêu thụ. Cẩm Tú Các náo nhiệt giúp cho Tô Bình Nam lần đầu tiên chính thức quen biết kiến trúc thượng tầng ở Ô thành.
Mỗi tháng, các nhân vật cấp bậc giám đốc của tập đoàn Cẩm Tú, tức là đám Tô Văn Văn, Trương Lệ Hoa đều có ba cơ hội ký đơn. Còn cấp bậc phó giám đốc thì chỉ có một lần. Đây là một thủ đoạn lôi kéo lòng người của Tô Bình Nam. Hắn từng bước thành lập vương quốc của mình, tạo nên một vòng tròn thoải mái chỉ thuộc về tập đoàn Cẩm Tú, như vậy sẽ khiến cho kẻ phản bội phải trả giá đắt.
Tô Bình Nam rất thả lỏng. Từ lúc chào đời tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn hưởng thụ cảm giác yêu đương. Cho đến khi mạch in trò chơi bị phá giải, công ty điện tử Cẩm Tú sắp thành hình, Tô Bình Nam bắt buộc phải trở về chủ trì đại sự, bấy giờ hắn mới gấp gáp trở về.
Hiện tại công ty Điện tử Cẩm Tú ở phòng thuê, cách đại học Điện tử không xa. Ba gian nhà trệt với hai nhà kho tồi tàn là tất cả những gì công ty có.
Trương Hán Bình và mấy sinh viên do hắn dẫn theo thấp thỏm nhìn Tô Bình Nam mặt không cảm xúc kiểm tra mấy chiếc máy game thùng nhái vừa lắp ráp. Vị Tô tổng này đã hứa là nếu hắn thành công sẽ thuê hắn làm giám đốc của nhà máy Điện tử Cẩm Tú, có hoa hồng, lương một năm lên tới ba vạn tệ, còn nhiều hơn mức lương hắn ngồi chơi xơi nước trong trường. Vì vậy, hắn là người hồi hộp nhất trong số những người này.
Máy móc vẫn còn rất đơn sơ, cũng chưa lên màu, phần lớn dây rợ đều ở bên ngoài, chỉ có thể chơi thử mà thôi.
Mấy sinh viên đã chơi rồi, ai cũng mê mẩn. Hiện tại mấy thứ này đang thịnh hành ở Đông Doanh, nhưng vẫn chưa lưu hành ở Hạ quốc ngoại trừ một số vùng duyên hải. Tô Bình Nam không biết mình đã thay đổi lịch sử, thứ chào đón hắn là rừng vàng biển bạc khiến người ta choáng váng.
Thuần thục điều khiển cần đánh chết Thái Sâm, Tô Bình Nam nở nụ cười thỏa mãn.
"Được đấy, chi phí là bao nhiêu?"
Trương Hán Bình nhìn một đống bo mạch chủ bị bọn hắn dùng bạo lực phá hỏng chồng chất trong góc, ngượng ngùng trả lời: "Tô tổng, vì tốc độ mà phá hỏng mấy chục tấm bo mạch, là chi phí này sao?"
Tô Bình Nam lạnh lùng nhìn hắn: "Cái này không tính. Hãy nhớ khi làm việc ở Cẩm Tú, quy tắc là quan trọng nhất. Ta là người rất hào phóng, nhưng cũng rất hẹp hòi. Có sao nói vậy là được."
Trương Hán Bình lau mồ hôi trên trán. Hắn là người có học vấn, biết người đứng trước mặt mình là ai, lập tức trả lời đúng sự thật: "Sáu trăm linh bảy tệ."
Tô Bình Nam thầm chấn động, quả nhiên kỹ thuật mới là món lời kếch xù. Hắn gật đầu: "Tốc độ thì sao? Các ngươi cần bao lâu để làm ra một bộ nhớ?"
Trương Hán Bình ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: "Nếu năm người chúng ta cùng làm thì một tiếng có thể làm được hai tấm."
Tô Bình Nam nhíu mày: "Chậm quá, nếu tuyển nhiều người thì có yêu cầu về độ khó kỹ thuật không?"
"Không đâu, sử dụng hình thức sản xuất dây chuyền, mấy người chúng ta chỉ lo mạch nạp burn, như vậy thì sản lượng tăng lên rất nhanh."
Trương Hán Bình trả lời rất nhanh.
Mặc dù Tô Bình Nam không biết mình đã vô tình đoán trúng bước mấu chốt nhất, nhưng hắn có dự cảm rất có thể là sự nghiệp bị nguồn vốn có hạn kìm hãm sự phát triển sẽ tăng tốc lần nữa.
"Được, tăng lên sản lượng một nghìn chiếc một ngày. Cần thiết bị gì hoặc cần ai thì ngươi cứ đưa tờ khai cho ta, ta sẽ ủng hộ hết mình."
Nói rồi Tô Bình Nam vỗ vai Trương Hán Bình: "Ta biết ngươi không được như ý. Bây giờ ta cho ngươi cơ hội, xem ngươi hóa rồng."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất