Chương 90: Em biết anh ở đó, là đủ rồi
Edit + Beta: Ruby
- ----------------
Viên Tinh Châu lúc đó liền buồn bực, công ty vì sao lại an bài gom mình cùng Diệp Hoài với nhau, hứng thú của cậu đối với chuyện này phải vượt xa sự hiếu kỳ đối với chân tướng của vụ bê bối, thế nhưng nhân viên công tác không hề kiên trì, cậu cũng chỉ có thể thành thật nghe theo lời chỉ huy.
Vì thế cậu rất nhanh gặp được Diệp Hoài.
Lúc này đã là một quãng thời gian từ khi đoàn đội giải tán, hai người lâu ngày không gặp.
Viên Tinh Châu cùng nhân viên công tác chờ ở bên ngoài một tiệm cà phê nào đó, sốt sắng mà nhìn khắp nơi xung quanh, lại từ trong cửa kính của tiệm cà phê đánh giá hình tượng của bản thân. Cậu khoảng thời gian này liên tục bôn ba khắp nơi, tóc tai đã thật dài, da dẻ cũng thô ráp rất nhiều, ước chừng là nguyên do không thể thích ứng khí hậu, cổ có chỗ hơi đỏ lên, cùng bọng mắt tụ tập trên mặt, nhìn không quá đẹp đẽ.
Bầu trời tại lúc ấy xám xịt, khí sắc con người càng lộ vẻ không tốt, Viên Tinh Châu càng nhìn càng ảo não, vì vậy thu tầm mắt lại.
Diệp Hoài chính là lúc này xuất hiện, hắn mặc áo gió màu đen, sãi bước băng qua đường, khẽ gật đầu ra hiệu cùng mấy người.
Chờ đến gần, Viên Tinh Châu mới phát hiện hắn tựa hồ là lâm thời từ nơi khác tới, trong tay cầm nửa ly cà phê, trán có một tầng mồ hôi mỏng. Mà mặt mày vẫn cứ đẹp đẽ, như là màu sáng duy nhất trong khí trời nhạt nhẽo, làm cho mấy nam hài châu Á dừng chân nhìn lại.
Viên Tinh Châu cùng nhân viên công tác phía sau chào hỏi hắn, ánh mắt Diệp Hoài từ trên người cậu tùy ý đảo qua, không hề dừng lại, liền đàm luận bàn về gì đó cùng nhân viên công tác.
Vì vậy Viên Tinh Châu liền thành đồ trang trí ngồi nghe. Diệp Hoài tựa hồ cũng không hiểu lắm đối với thủ tục bên này, vì vậy trong lúc làm việc, hắn mấy lần gọi điện thoại dò hỏi người khác, một hơi tiếng anh chính gốc lưu loát càng làm cho Viên Tinh Châu tự ti mặc cảm, mà sắc mặt người này vẫn cứ thối như vậy, ngoại trừ hồi mà Viên Tinh Châu gảy đàn ghi ta cho mọi người nghe , phần lớn thời gian, người này cũng giống như là vai nam chính bị bức hôn.
"Này, nghĩ gì thế?" Diệp Hoài sải chân đi qua, sau đó cả người áp tại trên người Viên Tinh Châu, cười nhìn cậu, "Bị lão công cảm động sao?"
Viên Tinh Châu không lên tiếng, dùng trán để lên bờ vai hắn, trầm mặc một hồi.
"Không cần khó chịu." Diệp Hoài sờ sờ mặt của cậu, liền an ủi, "Những chuyện xấu này không có phát sinh, em có anh đây, vẫn luôn có."
Muốn nói không khó chịu là giả, Viên Tinh Châu vẫn cho là mình kết hôn giả với Diệp Hoài, là trò đùa thiện ý của trời cao. Không nghĩ tới sau lưng là bẩn thỉu như vậy.
"Cảm ơn." Viên Tinh Châu ngẩng đầu nhìn hắn, viền mắt có chút hồng, "Em... Em cũng không biết."
"Không muốn để cho em biết. Haizz, em đừng như vậy, em vừa khóc anh chỉ muốn..." Diệp Hoài dùng sức hôn cậu một cái, lại lên hứng thú, "Hửm? Vẫn được chứ?"
Viên Tinh Châu: "..."
"Không được!" Viên Tinh Châu dở khóc dở cười, nói "Ngày mai còn muốn thức dậy nữa hay không!"
"Không dậy nổi." Diệp Hoài như chơi xấu ôm cậu lắc lắc, lạihôn một cái, "Chờ có thời gian, chúng ta kết hôn một lần nữa, thế nào?"
Hắn vẫn luôn nghĩ đến làm một lễ cưới lớn, còn tự mình thiết kế nhẫn kết hôn.
Mà năm ngoái hành trình hai người đều đầy, Diệp Hoài lại quậy tung với người nhà, cho nên sau đó không nhắc lại. Viên Tinh Châu cho là hắn bỏ qua, không nghĩ tới người này vẫn luôn nghĩ đến.
Chính cậu đối với chuyện này là không ý kiến gì, cha mẹ người thân đều không còn, bằng hữu cũng ít, không nghĩ ra muốn mời người nào tham dự. Mà Diệp Hoài muốn, Viên Tinh Châu liền cảm thấy dù cho chơi cùng hắn cũng được.
"Nghe theo anh." Viên Tinh Châu cười cười, "Gả gà theo gà, gả chó thì theo chó, nhà chúng ta anh nói là được."
Diệp Hoài liếc nhìn cậu một cái, sau đó bắt đầu cười hắc hắc: "Thời điểm đó Chu Nguyệt Minh tìm lại em nữa, gặp mặt em thì trước hết là nhẫn phát sáng lên."
Hắn xoay người nằm xuống lại, kéo tay Viên Tinh Châu, sờ sờ trên ngón tay đeo nhẫn, "Anh làm cho em mấy chiếc nhẫn vừa lớn vừa sáng, mang một chùm trên ngón tay đeo nhẫn! Sáng mù mắt chó hắn, miễn cho hắn cứ nhớ nhung em."
"Ông chủ dấm này chua lợi hại a!" Viên Tinh Châu buồn cười nói, "Của Sơn Tây sao?"
Diệp Hoài hừ nói, "Trấn Giang, dấm chua mười năm của lão Trần."
Viên Tinh Châu cười ha ha: "... Vậy một cái đã quá đủ rồi, phải đầy tay mười nhẫn lớn."
"... Vậy thì đốt ngón tay cũng mang lên." Diệp Hoài cũng cười, "Như Phoebe Buffay trong 《 Friends 》vậy, đầy tay sáng long lanh."
"Sau đó chờ lúc chúng ta kết hôn, em cũng phải nói câu nói kia." Viên Tinh Châu cười nói, "... I"m standing here today, knowing that I have everything I"m ever gonn are family."
"...
Trong quá trình tôi trưởng thành, tôi chưa từng có được tình cha và tình mẹ chân chính, hoặc là có được gia đình bình thường giống như người khác.
Tôi luôn cảm giác mình thiếu hụt cái gì đó.
Mà bây giờ, tôi đứng ở chỗ này, tôi biết mình đã có được tất cả thứ mình muốn.
Cậu chính là người nhà của tôi.
(*) [Câu nói của Phoebe trong bộ phim Friends]
..."
Tháng 2, rừng rậm cổ kính còn chưa tỉnh lại từ trong băng tuyết, Diệp Hoài liền rời đi.
Cú điện thoại mà hắn cúp máy là của đoàn phim gọi tới, điện ảnh hắn quay cùng Phó Thịnh năm ngoái đã lọt vào danh sách tranh giải chính của Liên hoan phim Berlin, đoàn phim lập kế hoạch tháng 2 đi Berlin, đạo diễn cùng Phó Thịnh đều đặc biệt coi trọng hắn, vì vậy để cho hắn cùng tham gia lễ công chiếu.
Vì vậy Diệp Hoài không thể không xuống núi trước thời hạn, gặp mặt cùng nhóm người chủ sáng của đoàn phim.
Cuối tháng 2, sau khi Viên Tinh Châu trải qua một trận huấn luyện không phải người, bắt đầu chính thức quay chụp.
Berlin bên kia truyền đến tin tức tốt, Phó Thịnh dành được nam diễn viên xuất sắc nhất.
Trong nước không ngừng đưa tin, nhóm người chủ sáng của đoàn phim chụp rất nhiều bức ảnh, mà Diệp Hoài tựa hồ được tất cả mọi người yêu chuộng, bất kể là trong hình hay là trong video, hắn trước sau bị mọi người vây quanh ở vị trí chính giữa, khiến cho giống như hắn mới phải vai nam chính.
Viên Tinh Châu không có gì bất ngờ xảy ra mà đóng phim bị thương, cổ chân sưng còn lớn hơn ổ bánh mì, vừa nhe răng trợn mắt vừa xem video lễ chúc mừng của Diệp Hoài ở bên kia.
"Đừng khóc ha." Bác sĩ chích giảm đau cho cậu, cố ý đùa cậu, "Một hồi giảm đau cho cậu rồi!"
"Không khóc." Viên Tinh Châu nhìn điện thoại nói cười nói, "Tôi cao hứng còn không kịp đây!"
Bộ phim điện ảnh tham gia triển lãm rất nhanh lên phim ở trong nước, ngày đầu tiên phòng bán vé 60 triệu, biểu hiện ở phim cảnh phỉ vô cùng gây tiếng vang. Đoàn phim liền thả cảnh ngoài lề quay chụp lúc đó ra, vì vậy Viên Tinh Châu cùng nhóm cư dân mạng cùng nhau nhìn thấy Diệp Hoài cột vi-a, treo ngược mấy giờ, mồ hôi đầm đìa, huyệt thái dương đều phồng lên. Nhìn thấy Viên Tinh Châu đi tham ban, canh giữ cả đêm ở ngoài trường quay, đôi mắt trước sau dính vào trên người Diệp Hoài. Còn nhìn thấy Diệp Hoài xin nghỉ, ở trong điện thoại bị đạo diễn mắng máu chó đầy đầu.
Mà Viên Tinh Châu tinh tường nhớ kỹ, đó là lần đầu tiên mà cậu sau mấy năm lên sân khấu biểu diễn, trong lòng loạn tung tùng phèo, sau đó trước khi chương trình bắt đầu quay, cậu nhận được đồng hồ đeo tay của Diệp Hoài.
"—— Vợ lớn của em."
Bọn họ gặp mặt sau đó chỉ lo cười khúc khích, liền nắm tay nhau xem người khác biểu diễn, sau khi gặp nhau ngắn ngủi, Diệp Hoài suốt đêm về đoàn phim.
Mà Viên Tinh Châu liền bắt đầu từ chương trình kia, thu hoạch lượng lớn nhiệt độ cùng thừa nhận, thế tới hung hăng mà bắt đầu trở mình nổi tiếng.
Ở giữa công việc và cậu, Diệp Hoài bao giờ cũng lấy cậu lên hàng đầu, mà lần này, Diệp Hoài rốt cục muốn nỗ lực vì sự nghiệp, Viên Tinh Châu không chỉ tán thành từ trong đáy lòng, cũng là thật lòng cao hứng vì hắn.
Nhiệt độ mà bộ phim điện ảnh mang đến rất nhanh khiến cho Diệp Hoài lần nữa trở lại hàng ngũ nam nghệ sĩ được hoan nghênh nhất, fan trước kia thoát fan dồn dập lại trở về, bắt đầu chờ nam thần kinh doanh. Blog doanh tiêu cũng bắt đầu kiểm kê, đặt đám người Diệp Hoài cùng Viên Tinh Châu ở cùng nhanh, liệt vào hàng tiểu sinh có tiềm lực nhất sau năm XX, còn nói hắn chuyên nghiệp liều lĩnh. Các tài khoản công chúng cũng không hề chế giễu hắn lên voi xuống chó, bắt đầu bán "Chicken Soup for the Soul".
Biết được Diệp Hoài sắp phải xuất ngoại, không ít người dồn dập biểu thị tiếc hận, thậm chí bắt đầu phỏng đoán hắn có phải là gặp cái gì, bằng không bây giờ danh tiếng đang thịnh, sao có thể không thừa thắng xông lên?
Chỉ có vị danh đạo nọ cổ vũ hắn dũng cảm đi ra ngoài, không nên không nỡ lòng bỏ quang cảnh hai ba năm.
"Cả đời người à, cũng là muốn vượt qua một đỉnh núi lại thêm một đỉnh núi." Đạo diễn nói "Mà chỗ người với người không giống nhau cũng chính là như vậy, tất cả mọi người leo núi, mà đỉnh núi không phải giống nhau, phong cảnh ngọn núi kia như thế nào sẽ tương đồng đây? Đừng để cho những người không bằng cậu đến chỉ đạo cậu làm thế nào, cậu liền đi ra ngoài học hành tử tế, luyện tập chăm chỉ, chờ cậu trở về, đạo diễn tôi đây người đầu tiên hẹn cậu quay phim."
"Nhất định." Diệp Hoài cười ha ha, cùng đạo diễn nói đùa, "Thời điểm đó anh cũng nâng tôi làm nam diễn viên chính xuất sắc nhất!"
"Không thành vấn đề." Đạo diễn nói "Chờ cậu trở về tôi quay một bộ chấn động Oscar!"
Tháng 5, Diệp Hoài quả thực thuận lợi thông qua thi vòng hai, bắt đầu cuộc sống tiến tu căng thẳng.
Chương trình học biểu diễn bên kia vô cùng chặt chẽ, vừa có dạy học trong lớp, cũng phải tham gia vở kịch công diễn.
Viên Tinh Châu vẫn cùng đoàn phim khắp nơi quay chụp. Mấy tháng sau hơ khô thẻ tre, nhưng là một khắc đều không được rãnh rỗi —— mấy việc thi đấu chẳng biết vì sao đều chen ở tháng 10 tháng 11.
Vai chính của Viên Tinh Châu trong《Người đại diện của tôi 》giành bốn giải thưởng lớn của Giải thưởng Trăm hoa, cậu làm nam chủ phải cùng đoàn phim tham dự một trận, ngoảnh lại《 Mê Thành 》lại lọt vào danh sách Phi Thiên, cũng báo danh Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất cho cậu, Viên Tinh Châu từ chỗ lễ trao giải này đi ra, giống như chuyển tràng liền đến lễ trao giải kia. Tháng 11, cậu lại được bình chọn là nam ca sĩ bảng XX được hoan nghênh nhất. Tháng 12 bắt đầu là các loại hoạt động trọng thể.
... Sau đó nghỉ ngơi không bao lâu, lại bị an bài cùng Chu Tuyền lên Xuân Vãn.
Đêm giao thừa, Viên Tinh Châu cùng Chu Tuyền rất sớm chờ ở hậu đài, Chu Tuyền mang theo tai nghe chém gió cùng An Ninh, Viên Tinh Châu thì lại mở video tán gẫu cùng Diệp Hoài.
Bên Anh quốc đang là buổi trưa, khí trời có ít ánh nắng, anh trai con của bố dượng Diệp Hoài tại bên cạnh lúc ẩn lúc hiện, năn nỉ muốn đi ra ngoài lăn lộn đã nghiền, Diệp Hoài mắt điếc tai ngơ, chỉ chuyên tâm chờ toàn cầu phát sóng trực tiếp.
Viên Tinh Châu vẫn cho là anh trai con bố dượng Diệp Hoài là kiểu thành thục như Diệp Giang, ai ngờ có lần lúc Diệp Hoài mở video, đối phương đi vào ống kính chào hỏi, Viên Tinh Châu mới phát hiện đây chính là tiểu Sweetheart.
Hơn nữa lớn lên đặc biệt như tiểu thiên sứ trong phim 《Skam》của Pháp, quá quá quá đẹp rồi...
"Mẹ của hắn là người Pháp." Diệp Hoài nói xong, thấy Viên Tinh Châu há hốc mồm, đủ để nhét vô một quả trứng gà, nhất thời giận dữ, "Không cho nhìn hắn! Đệt, mấy ngày không ở đây em liền phóng đãng rồi! Nên đeo lên khóa trinh tiết cho em!"
"Nhìn anh à vẫn luôn đang nhìn anh á." Viên Tinh Châu nói "Em yêu anh, Hoài ca."
Diệp Hoài: "..."
Viên Tinh Châu mắt long lanh: " Anh của chúng ta độc thân sao?"
Diệp Hoài nhất thời trợn tròn mắt, thế nhưng rất nhanh, hắn lại nghĩ tới cái khác, con ngươi chuyển động.
"A, rất nhanh không phải nữa." Diệp Hoài nói "Chu Nguyệt Minh có phải là sắp qua đây? Anh xem hắn đăng vòng bạn bè, nhờ mua sắm gì đó."
Chu Nguyệt Minh xác thực muốn đi Châu Âu chơi, trên đường sẽ ở nước Anh khoảng thời gian mấy ngày. Chỉ là trưởng lớp đại nhân cũng không chạy thoát vận mệnh bị bạn bè đồng học xin nhờ mua đồ giùm, trong đó không ít sản phẩm anh ta không rõ, bất đắc dĩ đăng vòng bạn bè hỏi thăm.
Viên Tinh Châu xem qua, lúc này cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Viên Tinh Châu: "A, có sao? Lúc nào?"
Diệp Hoài liếc nhìn cậu một cái.
"..." Viên Tinh Châu nháy mắt mấy, "Được rồi, anh có sắp xếp gì không?"
"Em hỏi hắn một chút, " Diệp Hoài nói "Em sẽ không định gửi cho anh thứ gì lại đây, để giải nỗi khổ tương tư anh sao?"
" Này cũng không cần phiền phức người khác chứ, em gửi chuyển phát nhanh cho anh... haizz?" Viên Tinh Châu đột nhiên khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra, cả kinh nói, "Anh của anh cùng hắn? Thích hợp sao?"
"Thì ai biết đâu. Nhìn hắn độc thân khổ cực tới mức như vậy, cung cấp lựa chọn cho hắn mà." Diệp Hoài nói "Hai người này không còn có sở thích chung sao, lớp trưởng em từng mở chuyên mục mỹ thực sao, anh của anh là bếp trưởng Michelin ba sao, một người biết làm một người biết ăn..."
Viên Tinh Châu cảm thấy khó bề tin tưởng, mà suy nghĩ kỹ một chút, hình như thật sự có thể!
Hai người nóng lòng giống như bà mai giới thiệu đối tượng cho người khác, bắt đầu công khai ám chỉ bên cạnh mình có nhân sĩ ưu tú độc thân. Viên Tinh Châu tại vòng bạn bè đăng bức ảnh tiểu thiên sứ ca ca, thiết trí quyền hạn một chút, chỉ có Chu Nguyệt Minh có thể thấy được. Diệp Hoài tìm ra Instagram của Chu Nguyệt Minh, để vị Sweetheart ca ca này chú ý một chút.
Hai người tháng mười lên kế hoạch chuyện này, cũng để đương sự hai bên thuận lợi gặp mặt. Nhưng sau đó Viên Tinh Châu vẫn luôn bận tối mày tối mặt, đã quên để ý đến tiếp sau.
Hiện tại vừa nhìn tiểu Sweetheart lúc ẩn lúc hiện ở trước màn ảnh, cậu mới nhớ tới vụ này.
"Căng thẳng sao?" Diệp Hoài mặt lại gần, cách ống kính rất gần, tỉ mỉ mà nhìn Viên Tinh Châu, "Em hình như gầy đi."
Viên Tinh Châu nhất thời dở khóc dở cười, "Chúng ta ngày hôm trước mới gọi video."
"Chính là gầy hơn ngày hôm trước." Diệp Hoài còn rất tích cực, liền liếc nhìn, nhìn ống kính chép miệng, "Hôn một miếng."
"muahhh, " Viên Tinh Châu cười cười, nhanh chóng hỏi hắn, "Anh của anh cùng lớp trưởng tiến triển như thế nào?"
"Thành lập tình hữu nghị nồng hậu, " Diệp Hoài nói "Cả ngày cùng nhau nhờ mua sắm, mua chút đồ vật kỳ kỳ quái quái mà gửi tới gửi lui."
Viên Tinh Châu: "..."
Diệp Hoài: "Em ăn cơm chưa?"
"Không làm sao ăn, có hộp cơm, thế nhưng ăn không vô." Viên Tinh Châu cười cười, "Chờ một lát kết thúc biểu diễn, em liền về nhà."
"Một mình em sao?"
"Vâng ạ."
Tết xuân chính là thời điểm đoàn viên náo nhiệt nhất, Viên Tinh Châu nhưng dù sao là một thân một mình, độc lai độc vãng.
Diệp Hoài nhếch thẳng miệng, đau lòng nhìn ống kính.
"Bằng không..." Diệp Hoài biết Chu Nguyệt Minh ở Bắc Kinh, bọn Lục Khương, Ôn Đình cũng ở Bắc Kinh, chần chờ nói, "Em hỏi bọn họ một chút có cùng nhau đón Giao thừa hay không?"
Viên Tinh Châu kinh ngạc nhíu mày, sau đó lại cười cười.
"Không cần." Viên Tinh Châu cười cười, "Em có anh mà."
Diệp Hoài ảo não: "Anh lại không ở bên cạnh em!"
"Vậy cũng đủ rồi." Viên Tinh Châu ôn nhu nhìn hắn, "Có anh là đủ rồi, bất kể anh ở đâu, em biết anh ở đó, là đủ rồi."
Đông đi xuân tới, thời điểm Viên Tinh Châu bước sang năm mới, làm một quyết định quan trọng.
Cậu tìm tới Lý Ngộ, thành thật mà nói chuyện một lần với nhau.
Nội đấu của Hoa Ngu đã có kết quả, có người lui ra, có người bị thua, có người được toại nguyện.
Viên Tinh Châu từng vì Diệp Hoài mà mang trong lòng cảm kích đối với công ty, cũng nghĩ tới sau này hợp tác tiếp mười năm tám năm nữa cũng không sao. Mà chân tướng sự thật thực sự khiến người ta khó chịu, vì thế sau khi cậu suy tư một phen, đề ra giải ước cùng công ty. Cậu biết lần này tất nhiên sẽ có phong ba, mà đau dài không bằng đau ngắn, hiện tại Diệp Hoài ở nước ngoài, cho dù xuất hiện tình huống thế nào, ít nhất sẽ không ảnh hưởng tới con đường của Diệp Hoài.
Quả nhiên, cao tầng Hoa Ngu đối với việc này rất là bất ngờ, cực lực giữ lại, mà Viên Tinh Châu đã quyết định đi, mấy lần đàm phán cùng công ty, song phương đều tan rã trong không vui. Vì vậy Hoa Ngu liền muốn dừng hết nghiệp vụ cậu, song khi thời điểm ban đầu gia hạn hợp đồng, Lý Ngộ cũng không coi trọng cậu, điều khoản hợp đồng mới là Lý Nguyên từ giữa tham dự lập ra, đối với Viên Tinh Châu mà nói ràng buộc không nhiều.
Ảnh hưởng mà Hoa Ngu hạn chế nhiều nhất là với các hợp đồng điện ảnh và phim truyền hình của cậu, mà album Viên Tinh Châu bán ra, lại là ứng cử viên đại nhiệt của chương trình show âm nhạc cùng chương trình tuyển tú, chỉ dựa vào đĩa nhạc Bối Tư như cũ có thể ăn uống no đủ.
Như vậy liền trì hoãn một đoạn thời gian, mãi đến tận ngày nào đó, có người nặc danh yêu sách CP nổi danh nào đó của giới giải trí đang là quan hệ doanh nghiệp, hai người là kết hôn giả, là một kế của thịt tươi họ D nào đó lúc trước dùng để duy trì nhiệt độ.
Yêu sách sử dụng chính là họ tên viết tắt Viên Tinh Châu cùng Diệp Hoài, tất cả mọi người vừa nhìn liền biết. Mà nội dung yêu sách lần này lại có thời gian năm đó phát thông cáo, nhật ký trò chuyện của nhân viên công tác công ty, nói hai người Viên Diệp không quen thuộc làm sao làm sao đó, lại nói Viên Tinh Châu không xứng với Diệp Hoài thế này thệ nọ, thậm chí phun tào Viên Tinh Châu đánh mất đàn ghi ta sau đó nổi nóng với bọn họ.
Chín phần thật một phần giả, năm đó che giấu bê bối của người khác không có chứng cứ, sự thực như thế nào xem hết vào nhân viên công tác thuận miệng nói.
Yêu sách vừa ra, tự nhiên gây nên sóng to gió lớn.
Có người nghi ngờ, nếu như này đoạn ảnh là thật, vậy ít nhất là nhật ký trò chuyện của năm, sáu năm trước, nhân viên công tác cũng không đổi di động mới sao, nhật ký trò chuyện bảo tồn hoàn chỉnh như thế.
Cũng có người lật ra bài post lúc trước Viên Tinh Châu kết hôn giả, Hoài Châu CP là CP giả, cũng lấy ra phát sóng trực tiếp năm đó Diệp Hoài về nước, phân tích từng cái lại từng cái .
Viên Tinh Châu biết việc này sẽ không dễ dàng tiêu tan hết, nếu như cậu tùy tiện phủ nhận, công ty có lẽ còn có hậu chiêu, vì vậy chỉ chuyên tâm viết nhạc, lại cùng người khác chuẩn bị album.
Nhưng mà làm cho cậu không nghĩ tới chính là, chuyện này vừa lên men ngày thứ ba, Diệp Hoài đăng weibo.
Ngày đó Viên Tinh Châu theo thường lệ mở điện thoại ra xem tin tức, thời điểm nhìn thấy mình cùng Diệp Hoài bạo hot search cho là công ty quăng đại chiêu ra, ai ngờ vừa mở, liền nhìn thấy video của Diệp Hoài.
Diệp Hoài vừa nghe xong khóa dạy học, đang cùng bạn học đi tham gia công diễn, vì vậy mấy soái ca anh tuấn phi phàm từng người cầm sách vở, vừa đi ở bóng cây trên đường vừa nhìn ống kính.
"Oa, mới đầu liền bạo kích!" Viên Tinh Châu còn có tâm tự trêu chọc, cười nói, "Nhiều soái ca thần nhan như vậy, mọi người vẫn không thể điên mất."
"Chào mọi người, tôi là Diệp Hoài." Diệp Hoài rất nhanh điều chỉnh tốt góc độ, nở nụ cười với ống kính, " Bây giờ tôi vừa hoàn thành buổi học, phải đi tham quan công diễn của đồng học... Cho nên thời gian có hạn, nói tóm tắt."
Bên cạnh có người đi qua, nhiệt tình cùng Diệp Hoài chào hỏi.
Diệp Hoài đành phải quay đầu lại, thật nhanh đáp lại một chút, liền quay đầu tiếp tục, "Tôi nhìn thấy yêu sách của nhân viên công tác Hoa Ngu, liên quan với tôi và Tinh Châu... Làm người trong cuộc, tôi phải tự mình làm sáng tỏ một chút."
"Năm đó hai chúng tôi đột xuất kết hôn quả thật là công ty an bài, nguyên nhân là công ty muốn an bài scandal cho Tinh Châu, tôi sợ em ấy cùng người khác bỡn quá hoá thật, cho nên liền chủ động đề xuất, muốn an bài thì an bài tôi."
"Khi đó tình cảm hai chúng tôi cũng không ổn định, quá tuổi trẻ, lại không biết phương hướng sau này, cho nên nếu như không có lần bất ngờ kia, chúng tôi còn thật không nhất định lúc nào mới kết hôn... Cậu muốn nói kết hôn giả cũng đúng, đây chính là công ty thúc đẩy. Mà Tinh Châu cũng không có giả tạo kinh doanh. Hai chúng tôi yêu nhau, hơn nữa là tôi trước tiên yêu thích em ấy, tại lúc em ấy không biết."
Gió nhẹ thổi qua, tóc mái Diệp Hoài bị nhấc lên, lộ ra vầng trán đẹp đẽ. Hắn xấu hổ cười cười, "Lúc tại ST, có một lần đội trưởng bị thương, lúc khiêu vũ Tinh Châu hợp tác cùng tôi, cùng đứng tại lên trên bảng lên xuống. Tôi cao hứng rất lâu, còn lén lút mua lại hai bộ áo quần diễn xuất của hai chúng tôi... Ạch, có phải là không nên nói, có chút biến thái..."
Viên Tinh Châu: "!!!"
Đồng bạn bên cạnh cười thúc giục một câu, mắt thấy mấy người sắp tiến vào lầu.
Diệp Hoài cùng người gật gật đầu, ra hiệu bọn họ đi trước, cuối cùng nói: "... Nói chung, Tinh Châu là người rất tốt rất tốt, tôi rất yêu em ấy. Trước đây cho rằng kết hôn cùng em ấy dưới sự an bài của công ty là may mắn, nhưng bây giờ nhìn em ấy bị người ta bởi vậy mà nói xấu, tôi lại cảm thấy rất hối hận. Em ấy rõ ràng càng đáng giá hơn. Không thể oanh oanh liệt liệt mà làm lễ cưới, để cho tất cả mọi người đều biết tình cảm tôi đối em ấy, vẫn luôn là tiếc nuối của tôi..."
"Không có à, tên ngốc." Viên Tinh Châu bất đắc dĩ cười cười, viền mắt có chút chua xót.
"Cho nên nếu lần này tất cả mọi người để ý chuyện này, không bằng mời người quan tâm của chúng tôi làm chứng." Diệp Hoài dừng ở trước lễ đường nhỏ, trán che một tầng mồ hôi mỏng, nhìn ống kính thập phần trung nhị mà phát thệ, "Tinh Châu, trước đó kết hôn không đáng tin. Chờ anh tu nghiệp xong, anh muốn kết hôn với em một lần nữa. Anh muốn phát sóng trực tiếp toàn cầu, khiến hết thảy người biết chúng ta đều biết, anh yêu em, nguyện cho em tất cả."
Viên Tinh Châu: "..."
Diệp Hoài: "Chờ anh."
Video Diệp Hoài không thể nghi ngờ làm cho tất cả mọi người đều mở rộng tầm mắt, Diệp Hoài loại này từ trước đến giờ cao quý lãnh diễm, dĩ nhiên sẽ vì Viên Tinh Châu quay một đoạn video dài như vậy, lải nhải dông dài, hình tượng hoàn toàn không có. Càng quan trọng hơn là, hai người này dĩ nhiên là Diệp Hoài động trước tâm!
Nhóm fan Hoài Châu hậu tri hậu giác, lại đi bới ra, quả thực phát hiện năm đó Diệp Hoài cùng Viên Tinh Châu từng có một lần cùng sân khấu, mà áo quần diễn xuất của Diệp Hoài, chính là năm trước Viên Tinh Châu mặc lúc lên chương trình!
Khi đó mọi người ship một đợt dùng chung tủ quần áo, vạn vạn không nghĩ tới trong còn có cố sự!
Các cô gái kính hiển vi đấm ngực dậm chân, gọi thẳng chính mình này lần sai lầm. Fan cp khác dồn dập cũng tới tham gia trò vui, biểu thị mấy đứa không được, loại đại đường kinh thiên này nếu như đặt ở bọn họ kia, sớm bị mọi người đào ra.
Nhóm cư dân mạng dồn dập ăn dưa khắp nơi, nhìn scandal này, nhìn scandal kia.
Các minh tinh cũng âm thầm đâm đâm bát quái, còn có người trượt tay bấm thích, phát hiện sau đó nhanh chóng rút về.
Thời điểm bên này đang náo nhiệt, trên mạng liền tuôn ra một video.
Video một là tầng trên cùng của nhà hàng nào đó.
Lúc đó Lục Khương còn mập tròn vo ngồi ở phía sau dương cầm, sốt sắng mà xoa tay tay, quay đầu hỏi Viên Tinh Châu: "Viên ca, anh cùng Hoài ca cũng quá lãng mạn, loại chủ ý này em nghĩ cũng không nghĩ ra được."
"Lãng mạn sao?" Viên Tinh Châu một thân âu phục vàng nhạt, tại chỗ cũ thử hướng đi một chút, cười nói, "Tôi quá yêu thích anh ấy, hi vọng anh ấy có thể cao hứng."
"Viên tiên sinh, Diệp tiên sinh đến." Bên cạnh có người hỏi, "Bây giờ tắt đèn sao?"
"Có thể." Viên Tinh Châu cười cười với người nọ, sau đó thân sĩ khom lưng cảm ơn, "Cám ơn các cậu, cực khổ rồi."
Ống kính cắt đổi, Diệp Hoài dọc theo đèn tín hiệu chậm rãi đi tới, Viên Tinh Châu thấp giọng hát ra câu thứ nhất: "Say mê thành phố của anh..."
Diệp Hoài kinh ngạc nhìn cậu, há miệng, sau đó dùng đầu lưỡi chặn lại hàm răng, trong đôi mắt ngấn lệ lấp lóe.
Một bài hát xong xuôi, Diệp Hoài kéo chặt Viên Tinh Châu cho một nụ hôn ẩm ướt.
"Anh yêu em." Diệp Hoài thấp giọng nói.
"Viết không tốt, thế nhưng chỉ cho anh nghe, ghét bỏ cũng nhận đi." Viên Tinh Châu cười cười, "Chờ lúc chúng ta đám cưới vàng, em liền lại viết một bài."
"Được a, xa xưa có Triệu Nguyên Nhâm cùng Dương Bộ Vĩ làm vè. Bây giờ có Viên Tinh Châu cùng Diệp Hoài hát điệu hát dân gian." Diệp Hoài cười nói.
Viên Tinh Châu kinh ngạc: "Hai người kia là ai?"
Diệp Hoài dắt tay hắn: " Tấm gương của chúng ta."
...
Video này rõ ràng là trước khi quay chụp, khi đó Lục Khương vẫn chỉ là tiểu trợ lý.
Rất nhanh, Lý Ngộ cũng đi ra làm chứng, năm đó công ty có ý định lấy Viên Tinh Châu làm người công cụ, may là Diệp Hoài chủ động đưa ra một chuyện kết hôn. Lại nói Viên Tinh Châu nhiều năm qua cẩn cẩn trọng trọng, chính mình giai đoạn đầu chịu công ty ảnh hưởng, có mấy phần cay nghiệt đối với cậu, mà Viên Tinh Châu xưa nay không tính toán qua. Người này ba chìm bảy nổi, chìm xuống mấy năm, mới có bây giờ một vị trí.
Viên Tinh Châu là một mạch bùn lầy vượt nước đi qua, mà sau khi đến đỉnh điểm, cậu lại chưa từng không keo kiệt, cam nguyện làm người dẫn đường cho hậu bối.
Cục đường lớn của Hoài Châu quá nhiều, lại có người đại diện không tiếc trở mặt cùng công ty cũng đứng về phía Viên Tinh Châu, trong lúc nhất thời rốt cuộc không có người nghi vấn hai người tình cảm thật giả.
Mọi người toàn bộ mà phát động chế giễu công ty Hoa Ngu, liền qua vài ngày sau, ngôn luận dần dần dẹp loạn, nhóm cư dân mạng bắt đầu từng người để ý phần mà mình cảm thấy hứng thú.
Thư để lại nhiều nhất trong số đó chính là — -- -- cầu phương thức liên lạc ở dưới weibo Diệp Hoài. Video lần nọ, khiến mấy tiểu ca ca thần nhan hỗn huyết trong lúc vô tình xuất cảnh thành người thắng cuộc lớn nhất, vòng fan vô số.
==
Lạnh đến nóng đi, gió xuân liền về.
Viên Tinh Châu bắt đầu viết thư cùng Diệp Hoài.
Hai người rõ ràng thường thường video, viết thư lại cũng hầu như có nhiều chuyện nói, mà từ thư tín gửi đến gửi đi cách thời gian dài, hai người phảng phất tìm được một chút yêu đương lãng mạn của thời đại trước.
Không biết Diệp Hoài có phải là chịu ảnh hưởng này, lúc cuối mùa xuân, hắn gửi đến cho Viên Tinh Châu hai phong thư.
Viên Tinh Châu mở ra xem, trong mỗi cái đặt một phong thư.
Cậu mở ra tờ thứ nhất, thì thầm: "Xét thấy lần đầu tiên kết hôn quá mức vội vàng, đối với hai người mà nói đều có rất nhiều tiếc nuối, lúc này Diệp Hoài cùng Viên Tinh Châu kết hôn lần đầu không hợp lệ... "
"Muốn ly hôn sao?" Viên Tinh Châu cười nói, "Chủ ý của chính anh, làm gì còn muốn kéo em theo."
Nói thì nói như thế, mà cậu vẫn là ở phía dưới viết lên tên của mình.
Tấm này viết xong, lại mở ra một tờ khác, nhưng là một phần giấy chứng hôn.
"... Người kí tên Diệp Hoài cùng Viên Tinh Châu, đồng ý nói rõ tính chất cùng trình độ của tình cảm cùng tín nhiệm bọn họ trái ngược nhau, đã có thể khiến cho tình cảm cùng tín nhiệm này vô điều kiện mà tồn tại vĩnh cửu.
Cho nên bọn họ liền tại năm xx ngày xx, kết thành quan hệ bạn lữ chung thân, mời xxx... làm chứng..."
Một danh sách dài tên người chứng hôn, vừa có mẹ và cha dượng của Diệp Hoài, cũng có mấy giáo viên của hắn, còn bạn học quan hệ tốt, ở phía dưới lại là danh sách dài Chu Nguyệt Minh, Lục Khương, Ôn Đình lit nha lít nhít ở trong nước....
Viên Tinh Châu vẫn là cảm thấy ấu trĩ, mà nhìn chữ ký tràn đầy bên trên , lại có chút cảm động, trong lòng cười thầm người này cũng không biết lúc nào trù tính việc này, càng để nhiều người ký tên như vậy.
Cậu cũng vẫn cứ ký tên, sau đó đóng gói thư lại, đóng kín, gửi lại Anh quốc.
Khí trời từng ngày từng ngày nóng lên, lại bắt đầu dần dần chuyển lạnh.
Thời gian Diệp Hoài trở về rốt cục từng ngày từng ngày mà gần rồi.
Viên Tinh Châu cùng Hoa Ngu thuận lợi giải ước, Lý Ngộ cũng từ chức ở Hoa Ngu, cùng nhau gia nhập phòng làm việc của Diệp Hoài. Ôn Đình đang lo lắng cho nghiệp vụ năng lực mình theo không kịp, lần này thở ra một hơi.
" Nhiệm vụ chọn kịch bản cho ông chủ liền giao cho cậu!" Ôn Đình vỗ vỗ vai Lý Ngộ, "Làm rất tốt, huynh đệ —— "
"Vậy thương vụ Tinh Châu liền giao cho cậu. Tôi giao thiệp cùng nhãn hiệu với không được." Lý Ngộ cũng vỗ vỗ cánh tay của y, học khẩu khí của y, "Làm rất tốt, huynh đệ."
"Huynh đệ có thể "làm" sao?" Ôn Đình nghi ngờ nói, "Hay là thôi đi, tôi không phải cảm thấy rất hứng thú..."
Lý Ngộ: "..."
"Bà chủ!" Ôn Đình trước khi cậu phản ứng lại liền chạy ra, " Chuyến bay ông chủ sửa lại, sớm hơn."
"Tại sao lại sớm!" Viên Tinh Châu nhìn lịch trình một chút, hỏng mất nói "Nói cho anh ấy biết không nên lại sửa tiếp! Trước đó tôi có thông cáo! Anh ấy đổi đến ngày nào vậy?"
"Ngày mai!" Ôn Đình nói "Mười một giờ trưa mai hạ cánh. Hắn nói không cho cậu đi đón. Chờ sau khi đến hắn phải đến khu nghỉ dưỡng trước, xem bên kia bố trí như thế nào."
Viên Tinh Châu: "!!!"
Ý nghĩ kỳ lạ của Diệp Hoài mà muốn kết hôn tại mười hai quốc gia khác nhau, mỗi chỗ dùng thời gian một tháng, lại kết hôn kèm đi tuần trăng mật, thời gian vừa vặn sử dụng một năm.
Viên Tinh Châu cảm thấy hắn quả thực điên rồi, làm sao có khả năng!
Cách ngày, Viên Tinh Châu sáng sớm dậy tắm rửa, liền đổi lại quần áo mới, đồng thời không nhịn được buồn bực Diệp Hoài lúc nào ký hợp đồng với khu nghỉ dưỡng? Chính mình vẫn không có lễ phục, tới kịp sao?
Thế nhưng hiện đang suy nghĩ những thứ này cũng đã chậm, Viên Tinh Châu thẳng thắn không thèm đến xỉa, nghĩ thầm cùng lắm thì tùy tiện một chút. Cậu thu thập chỉnh tề, rất sớm xuất phát.
Hơn mười một giờ, mấy người chờ ở lối ra vip.
Bên ngoài lan can đứng rất nhiều fan như trước, nhưng mà khuôn mặt cũng thay đổi, fan tới tới đi đi, người mới chung quy thay người cũ. Viên Tinh Châu liếc mắt nhìn hướng bên kia, sau đó cười cười, liền đưa cổ dài bắt đầu chờ đợi.
"Không phải nói mười một giờ hạ cánh sao? Muộn chút a." Ôn Đình không ngừng mà nhìn đồng hồ, đột nhiên sững sờ, chỉ chỉ xa xa, "Ế, kia có đúng hay không?"
Đầu tóc Diệp Hoài chỉnh lý rất ngắn, mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, đang đeo túi xách đi ra ngoài.
Ánh nắng giữa trưa có chút dồi dào, vì vậy đỉnh đầu Diệp Hoài nhảy lên từng vòng sáng màu vàng. Hắn rất mau nhìn thấy mấy người chờ bên ngoài, chờ nhìn lúc thấy Viên Tinh Châu, càng là sững sờ.
Viên Tinh Châu mở ra cánh tay, chạy tới hướng hắn.
Diệp Hoài cũng bước nhanh đi nhanh đến, tại lúc Viên Tinh Châu nhào tới, một tay ôm người lấy.
"Sao em lại tới đây?"
"Em tới đón anh a, " Viên Tinh Châu nhớ tới hai phong thư lúc trước, cười ha ha nói, "Tới đón chồng cũ của em."
Diệp Hoài: "..."
Viên Tinh Châu cười hì hì: "Vị hôn phu của em."
Diệp Hoài vẫn liếc cậu.
Viên Tinh Châu liền "bẹp" hôn một cái tại trên mặt hắn, sau đó nói, "Người yêu của em."
"Hứ, " Diệp Hoài thả người xuống, vẻ mặt ghét bỏ nói "Vẫn người yêu, có thể yêu anh bao lâu a?"
"Không nhiều." Viên Tinh Châu giống như lão đầu cùng hắn khoác cánh tay, cười nói, "Còn lâu hơn anh đã yêu em rất nhiều."
Diệp Hoài: "Vậy thì trên sáu mười năm đi. Là anh căn cứ chính xác giấy kết hôn tiền bối để cố ý sao chép, chính là đồ may mắn."
Viên Tinh Châu lúc đó liền cảm thấy văn từ nho nhã mà không tự nhiên, không hề nghĩ rằng Diệp Hoài dĩ nhiên là mê tín cái này, thật giống như sao chép giấy kết hôn của người khác liền có thể như tình cảm người ta.
"Sáu mươi năm a." Viên Tinh Châu như có điều suy nghĩ nói, "Còn có thể cứng lên sao?"
Diệp Hoài: "..."
"Haiz không cứng nổi cũng không có liên quan." Viên Tinh Châu vừa cười, "Anh tiến cử cho em đồ chạy bằng điện kia không tệ..."
Diệp Hoài hai năm qua sợ cậu cô quạnh, đề cử không ít thứ tốt, Viên Tinh Châu chỉ từng thử một lần, theo Diệp Hoài yêu cầu mở video, kết quả người nọ thiếu chút nữa bị kích động suốt đêm bay trở về.
"... Đệt! Ngậm miệng!" Diệp Hoài lập tức có hình ảnh, lỗ tai ửng hồng, dở khóc dở cười kéo eo cậu đi một chút, uy hiếp nói, "Về nhà lại trừng trị em!"
Viên Tinh Châu cười ha ha, chui vào trong xe. Diệp Hoài cũng cười đi vào theo.
Xe rất nhanh chạy lên đường, đang thời gian tan tầm giữa buổi trưa, cho nên bọn họ cũng thành một thành viên trong đông đảo về người tổ.
Diệp Hoài cùng Viên Tinh Châu mười ngón đan xen, nhìn dòng xe cộ ngoài cửa sổ: "Anh có phải là đến chậm không?"
Kiến trúc hai bên thật nhanh lui về phía sau, khi chờ đèn đỏ, không biết trong tiểu khu ven đường nhà ai đang nấu cơm, hương vị có xào rau thổi đến.
Viên Tinh Châu nghiêng mặt sang bên nhìn hắn, chẳng biết vì sao, đột nhiên cảm thấy rất cảm động.
"Không có." Cậu ôn nhu cười cười, sau đó nhấc tay Diệp Hoài lên, hôn nhẹ vào trên mu bàn tay, "Anh tới vừa kịp lúc."
— HOÀN CHÍNH VĂN —
- ----------------
Viên Tinh Châu lúc đó liền buồn bực, công ty vì sao lại an bài gom mình cùng Diệp Hoài với nhau, hứng thú của cậu đối với chuyện này phải vượt xa sự hiếu kỳ đối với chân tướng của vụ bê bối, thế nhưng nhân viên công tác không hề kiên trì, cậu cũng chỉ có thể thành thật nghe theo lời chỉ huy.
Vì thế cậu rất nhanh gặp được Diệp Hoài.
Lúc này đã là một quãng thời gian từ khi đoàn đội giải tán, hai người lâu ngày không gặp.
Viên Tinh Châu cùng nhân viên công tác chờ ở bên ngoài một tiệm cà phê nào đó, sốt sắng mà nhìn khắp nơi xung quanh, lại từ trong cửa kính của tiệm cà phê đánh giá hình tượng của bản thân. Cậu khoảng thời gian này liên tục bôn ba khắp nơi, tóc tai đã thật dài, da dẻ cũng thô ráp rất nhiều, ước chừng là nguyên do không thể thích ứng khí hậu, cổ có chỗ hơi đỏ lên, cùng bọng mắt tụ tập trên mặt, nhìn không quá đẹp đẽ.
Bầu trời tại lúc ấy xám xịt, khí sắc con người càng lộ vẻ không tốt, Viên Tinh Châu càng nhìn càng ảo não, vì vậy thu tầm mắt lại.
Diệp Hoài chính là lúc này xuất hiện, hắn mặc áo gió màu đen, sãi bước băng qua đường, khẽ gật đầu ra hiệu cùng mấy người.
Chờ đến gần, Viên Tinh Châu mới phát hiện hắn tựa hồ là lâm thời từ nơi khác tới, trong tay cầm nửa ly cà phê, trán có một tầng mồ hôi mỏng. Mà mặt mày vẫn cứ đẹp đẽ, như là màu sáng duy nhất trong khí trời nhạt nhẽo, làm cho mấy nam hài châu Á dừng chân nhìn lại.
Viên Tinh Châu cùng nhân viên công tác phía sau chào hỏi hắn, ánh mắt Diệp Hoài từ trên người cậu tùy ý đảo qua, không hề dừng lại, liền đàm luận bàn về gì đó cùng nhân viên công tác.
Vì vậy Viên Tinh Châu liền thành đồ trang trí ngồi nghe. Diệp Hoài tựa hồ cũng không hiểu lắm đối với thủ tục bên này, vì vậy trong lúc làm việc, hắn mấy lần gọi điện thoại dò hỏi người khác, một hơi tiếng anh chính gốc lưu loát càng làm cho Viên Tinh Châu tự ti mặc cảm, mà sắc mặt người này vẫn cứ thối như vậy, ngoại trừ hồi mà Viên Tinh Châu gảy đàn ghi ta cho mọi người nghe , phần lớn thời gian, người này cũng giống như là vai nam chính bị bức hôn.
"Này, nghĩ gì thế?" Diệp Hoài sải chân đi qua, sau đó cả người áp tại trên người Viên Tinh Châu, cười nhìn cậu, "Bị lão công cảm động sao?"
Viên Tinh Châu không lên tiếng, dùng trán để lên bờ vai hắn, trầm mặc một hồi.
"Không cần khó chịu." Diệp Hoài sờ sờ mặt của cậu, liền an ủi, "Những chuyện xấu này không có phát sinh, em có anh đây, vẫn luôn có."
Muốn nói không khó chịu là giả, Viên Tinh Châu vẫn cho là mình kết hôn giả với Diệp Hoài, là trò đùa thiện ý của trời cao. Không nghĩ tới sau lưng là bẩn thỉu như vậy.
"Cảm ơn." Viên Tinh Châu ngẩng đầu nhìn hắn, viền mắt có chút hồng, "Em... Em cũng không biết."
"Không muốn để cho em biết. Haizz, em đừng như vậy, em vừa khóc anh chỉ muốn..." Diệp Hoài dùng sức hôn cậu một cái, lại lên hứng thú, "Hửm? Vẫn được chứ?"
Viên Tinh Châu: "..."
"Không được!" Viên Tinh Châu dở khóc dở cười, nói "Ngày mai còn muốn thức dậy nữa hay không!"
"Không dậy nổi." Diệp Hoài như chơi xấu ôm cậu lắc lắc, lạihôn một cái, "Chờ có thời gian, chúng ta kết hôn một lần nữa, thế nào?"
Hắn vẫn luôn nghĩ đến làm một lễ cưới lớn, còn tự mình thiết kế nhẫn kết hôn.
Mà năm ngoái hành trình hai người đều đầy, Diệp Hoài lại quậy tung với người nhà, cho nên sau đó không nhắc lại. Viên Tinh Châu cho là hắn bỏ qua, không nghĩ tới người này vẫn luôn nghĩ đến.
Chính cậu đối với chuyện này là không ý kiến gì, cha mẹ người thân đều không còn, bằng hữu cũng ít, không nghĩ ra muốn mời người nào tham dự. Mà Diệp Hoài muốn, Viên Tinh Châu liền cảm thấy dù cho chơi cùng hắn cũng được.
"Nghe theo anh." Viên Tinh Châu cười cười, "Gả gà theo gà, gả chó thì theo chó, nhà chúng ta anh nói là được."
Diệp Hoài liếc nhìn cậu một cái, sau đó bắt đầu cười hắc hắc: "Thời điểm đó Chu Nguyệt Minh tìm lại em nữa, gặp mặt em thì trước hết là nhẫn phát sáng lên."
Hắn xoay người nằm xuống lại, kéo tay Viên Tinh Châu, sờ sờ trên ngón tay đeo nhẫn, "Anh làm cho em mấy chiếc nhẫn vừa lớn vừa sáng, mang một chùm trên ngón tay đeo nhẫn! Sáng mù mắt chó hắn, miễn cho hắn cứ nhớ nhung em."
"Ông chủ dấm này chua lợi hại a!" Viên Tinh Châu buồn cười nói, "Của Sơn Tây sao?"
Diệp Hoài hừ nói, "Trấn Giang, dấm chua mười năm của lão Trần."
Viên Tinh Châu cười ha ha: "... Vậy một cái đã quá đủ rồi, phải đầy tay mười nhẫn lớn."
"... Vậy thì đốt ngón tay cũng mang lên." Diệp Hoài cũng cười, "Như Phoebe Buffay trong 《 Friends 》vậy, đầy tay sáng long lanh."
"Sau đó chờ lúc chúng ta kết hôn, em cũng phải nói câu nói kia." Viên Tinh Châu cười nói, "... I"m standing here today, knowing that I have everything I"m ever gonn are family."
"...
Trong quá trình tôi trưởng thành, tôi chưa từng có được tình cha và tình mẹ chân chính, hoặc là có được gia đình bình thường giống như người khác.
Tôi luôn cảm giác mình thiếu hụt cái gì đó.
Mà bây giờ, tôi đứng ở chỗ này, tôi biết mình đã có được tất cả thứ mình muốn.
Cậu chính là người nhà của tôi.
(*) [Câu nói của Phoebe trong bộ phim Friends]
..."
Tháng 2, rừng rậm cổ kính còn chưa tỉnh lại từ trong băng tuyết, Diệp Hoài liền rời đi.
Cú điện thoại mà hắn cúp máy là của đoàn phim gọi tới, điện ảnh hắn quay cùng Phó Thịnh năm ngoái đã lọt vào danh sách tranh giải chính của Liên hoan phim Berlin, đoàn phim lập kế hoạch tháng 2 đi Berlin, đạo diễn cùng Phó Thịnh đều đặc biệt coi trọng hắn, vì vậy để cho hắn cùng tham gia lễ công chiếu.
Vì vậy Diệp Hoài không thể không xuống núi trước thời hạn, gặp mặt cùng nhóm người chủ sáng của đoàn phim.
Cuối tháng 2, sau khi Viên Tinh Châu trải qua một trận huấn luyện không phải người, bắt đầu chính thức quay chụp.
Berlin bên kia truyền đến tin tức tốt, Phó Thịnh dành được nam diễn viên xuất sắc nhất.
Trong nước không ngừng đưa tin, nhóm người chủ sáng của đoàn phim chụp rất nhiều bức ảnh, mà Diệp Hoài tựa hồ được tất cả mọi người yêu chuộng, bất kể là trong hình hay là trong video, hắn trước sau bị mọi người vây quanh ở vị trí chính giữa, khiến cho giống như hắn mới phải vai nam chính.
Viên Tinh Châu không có gì bất ngờ xảy ra mà đóng phim bị thương, cổ chân sưng còn lớn hơn ổ bánh mì, vừa nhe răng trợn mắt vừa xem video lễ chúc mừng của Diệp Hoài ở bên kia.
"Đừng khóc ha." Bác sĩ chích giảm đau cho cậu, cố ý đùa cậu, "Một hồi giảm đau cho cậu rồi!"
"Không khóc." Viên Tinh Châu nhìn điện thoại nói cười nói, "Tôi cao hứng còn không kịp đây!"
Bộ phim điện ảnh tham gia triển lãm rất nhanh lên phim ở trong nước, ngày đầu tiên phòng bán vé 60 triệu, biểu hiện ở phim cảnh phỉ vô cùng gây tiếng vang. Đoàn phim liền thả cảnh ngoài lề quay chụp lúc đó ra, vì vậy Viên Tinh Châu cùng nhóm cư dân mạng cùng nhau nhìn thấy Diệp Hoài cột vi-a, treo ngược mấy giờ, mồ hôi đầm đìa, huyệt thái dương đều phồng lên. Nhìn thấy Viên Tinh Châu đi tham ban, canh giữ cả đêm ở ngoài trường quay, đôi mắt trước sau dính vào trên người Diệp Hoài. Còn nhìn thấy Diệp Hoài xin nghỉ, ở trong điện thoại bị đạo diễn mắng máu chó đầy đầu.
Mà Viên Tinh Châu tinh tường nhớ kỹ, đó là lần đầu tiên mà cậu sau mấy năm lên sân khấu biểu diễn, trong lòng loạn tung tùng phèo, sau đó trước khi chương trình bắt đầu quay, cậu nhận được đồng hồ đeo tay của Diệp Hoài.
"—— Vợ lớn của em."
Bọn họ gặp mặt sau đó chỉ lo cười khúc khích, liền nắm tay nhau xem người khác biểu diễn, sau khi gặp nhau ngắn ngủi, Diệp Hoài suốt đêm về đoàn phim.
Mà Viên Tinh Châu liền bắt đầu từ chương trình kia, thu hoạch lượng lớn nhiệt độ cùng thừa nhận, thế tới hung hăng mà bắt đầu trở mình nổi tiếng.
Ở giữa công việc và cậu, Diệp Hoài bao giờ cũng lấy cậu lên hàng đầu, mà lần này, Diệp Hoài rốt cục muốn nỗ lực vì sự nghiệp, Viên Tinh Châu không chỉ tán thành từ trong đáy lòng, cũng là thật lòng cao hứng vì hắn.
Nhiệt độ mà bộ phim điện ảnh mang đến rất nhanh khiến cho Diệp Hoài lần nữa trở lại hàng ngũ nam nghệ sĩ được hoan nghênh nhất, fan trước kia thoát fan dồn dập lại trở về, bắt đầu chờ nam thần kinh doanh. Blog doanh tiêu cũng bắt đầu kiểm kê, đặt đám người Diệp Hoài cùng Viên Tinh Châu ở cùng nhanh, liệt vào hàng tiểu sinh có tiềm lực nhất sau năm XX, còn nói hắn chuyên nghiệp liều lĩnh. Các tài khoản công chúng cũng không hề chế giễu hắn lên voi xuống chó, bắt đầu bán "Chicken Soup for the Soul".
Biết được Diệp Hoài sắp phải xuất ngoại, không ít người dồn dập biểu thị tiếc hận, thậm chí bắt đầu phỏng đoán hắn có phải là gặp cái gì, bằng không bây giờ danh tiếng đang thịnh, sao có thể không thừa thắng xông lên?
Chỉ có vị danh đạo nọ cổ vũ hắn dũng cảm đi ra ngoài, không nên không nỡ lòng bỏ quang cảnh hai ba năm.
"Cả đời người à, cũng là muốn vượt qua một đỉnh núi lại thêm một đỉnh núi." Đạo diễn nói "Mà chỗ người với người không giống nhau cũng chính là như vậy, tất cả mọi người leo núi, mà đỉnh núi không phải giống nhau, phong cảnh ngọn núi kia như thế nào sẽ tương đồng đây? Đừng để cho những người không bằng cậu đến chỉ đạo cậu làm thế nào, cậu liền đi ra ngoài học hành tử tế, luyện tập chăm chỉ, chờ cậu trở về, đạo diễn tôi đây người đầu tiên hẹn cậu quay phim."
"Nhất định." Diệp Hoài cười ha ha, cùng đạo diễn nói đùa, "Thời điểm đó anh cũng nâng tôi làm nam diễn viên chính xuất sắc nhất!"
"Không thành vấn đề." Đạo diễn nói "Chờ cậu trở về tôi quay một bộ chấn động Oscar!"
Tháng 5, Diệp Hoài quả thực thuận lợi thông qua thi vòng hai, bắt đầu cuộc sống tiến tu căng thẳng.
Chương trình học biểu diễn bên kia vô cùng chặt chẽ, vừa có dạy học trong lớp, cũng phải tham gia vở kịch công diễn.
Viên Tinh Châu vẫn cùng đoàn phim khắp nơi quay chụp. Mấy tháng sau hơ khô thẻ tre, nhưng là một khắc đều không được rãnh rỗi —— mấy việc thi đấu chẳng biết vì sao đều chen ở tháng 10 tháng 11.
Vai chính của Viên Tinh Châu trong《Người đại diện của tôi 》giành bốn giải thưởng lớn của Giải thưởng Trăm hoa, cậu làm nam chủ phải cùng đoàn phim tham dự một trận, ngoảnh lại《 Mê Thành 》lại lọt vào danh sách Phi Thiên, cũng báo danh Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất cho cậu, Viên Tinh Châu từ chỗ lễ trao giải này đi ra, giống như chuyển tràng liền đến lễ trao giải kia. Tháng 11, cậu lại được bình chọn là nam ca sĩ bảng XX được hoan nghênh nhất. Tháng 12 bắt đầu là các loại hoạt động trọng thể.
... Sau đó nghỉ ngơi không bao lâu, lại bị an bài cùng Chu Tuyền lên Xuân Vãn.
Đêm giao thừa, Viên Tinh Châu cùng Chu Tuyền rất sớm chờ ở hậu đài, Chu Tuyền mang theo tai nghe chém gió cùng An Ninh, Viên Tinh Châu thì lại mở video tán gẫu cùng Diệp Hoài.
Bên Anh quốc đang là buổi trưa, khí trời có ít ánh nắng, anh trai con của bố dượng Diệp Hoài tại bên cạnh lúc ẩn lúc hiện, năn nỉ muốn đi ra ngoài lăn lộn đã nghiền, Diệp Hoài mắt điếc tai ngơ, chỉ chuyên tâm chờ toàn cầu phát sóng trực tiếp.
Viên Tinh Châu vẫn cho là anh trai con bố dượng Diệp Hoài là kiểu thành thục như Diệp Giang, ai ngờ có lần lúc Diệp Hoài mở video, đối phương đi vào ống kính chào hỏi, Viên Tinh Châu mới phát hiện đây chính là tiểu Sweetheart.
Hơn nữa lớn lên đặc biệt như tiểu thiên sứ trong phim 《Skam》của Pháp, quá quá quá đẹp rồi...
"Mẹ của hắn là người Pháp." Diệp Hoài nói xong, thấy Viên Tinh Châu há hốc mồm, đủ để nhét vô một quả trứng gà, nhất thời giận dữ, "Không cho nhìn hắn! Đệt, mấy ngày không ở đây em liền phóng đãng rồi! Nên đeo lên khóa trinh tiết cho em!"
"Nhìn anh à vẫn luôn đang nhìn anh á." Viên Tinh Châu nói "Em yêu anh, Hoài ca."
Diệp Hoài: "..."
Viên Tinh Châu mắt long lanh: " Anh của chúng ta độc thân sao?"
Diệp Hoài nhất thời trợn tròn mắt, thế nhưng rất nhanh, hắn lại nghĩ tới cái khác, con ngươi chuyển động.
"A, rất nhanh không phải nữa." Diệp Hoài nói "Chu Nguyệt Minh có phải là sắp qua đây? Anh xem hắn đăng vòng bạn bè, nhờ mua sắm gì đó."
Chu Nguyệt Minh xác thực muốn đi Châu Âu chơi, trên đường sẽ ở nước Anh khoảng thời gian mấy ngày. Chỉ là trưởng lớp đại nhân cũng không chạy thoát vận mệnh bị bạn bè đồng học xin nhờ mua đồ giùm, trong đó không ít sản phẩm anh ta không rõ, bất đắc dĩ đăng vòng bạn bè hỏi thăm.
Viên Tinh Châu xem qua, lúc này cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Viên Tinh Châu: "A, có sao? Lúc nào?"
Diệp Hoài liếc nhìn cậu một cái.
"..." Viên Tinh Châu nháy mắt mấy, "Được rồi, anh có sắp xếp gì không?"
"Em hỏi hắn một chút, " Diệp Hoài nói "Em sẽ không định gửi cho anh thứ gì lại đây, để giải nỗi khổ tương tư anh sao?"
" Này cũng không cần phiền phức người khác chứ, em gửi chuyển phát nhanh cho anh... haizz?" Viên Tinh Châu đột nhiên khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra, cả kinh nói, "Anh của anh cùng hắn? Thích hợp sao?"
"Thì ai biết đâu. Nhìn hắn độc thân khổ cực tới mức như vậy, cung cấp lựa chọn cho hắn mà." Diệp Hoài nói "Hai người này không còn có sở thích chung sao, lớp trưởng em từng mở chuyên mục mỹ thực sao, anh của anh là bếp trưởng Michelin ba sao, một người biết làm một người biết ăn..."
Viên Tinh Châu cảm thấy khó bề tin tưởng, mà suy nghĩ kỹ một chút, hình như thật sự có thể!
Hai người nóng lòng giống như bà mai giới thiệu đối tượng cho người khác, bắt đầu công khai ám chỉ bên cạnh mình có nhân sĩ ưu tú độc thân. Viên Tinh Châu tại vòng bạn bè đăng bức ảnh tiểu thiên sứ ca ca, thiết trí quyền hạn một chút, chỉ có Chu Nguyệt Minh có thể thấy được. Diệp Hoài tìm ra Instagram của Chu Nguyệt Minh, để vị Sweetheart ca ca này chú ý một chút.
Hai người tháng mười lên kế hoạch chuyện này, cũng để đương sự hai bên thuận lợi gặp mặt. Nhưng sau đó Viên Tinh Châu vẫn luôn bận tối mày tối mặt, đã quên để ý đến tiếp sau.
Hiện tại vừa nhìn tiểu Sweetheart lúc ẩn lúc hiện ở trước màn ảnh, cậu mới nhớ tới vụ này.
"Căng thẳng sao?" Diệp Hoài mặt lại gần, cách ống kính rất gần, tỉ mỉ mà nhìn Viên Tinh Châu, "Em hình như gầy đi."
Viên Tinh Châu nhất thời dở khóc dở cười, "Chúng ta ngày hôm trước mới gọi video."
"Chính là gầy hơn ngày hôm trước." Diệp Hoài còn rất tích cực, liền liếc nhìn, nhìn ống kính chép miệng, "Hôn một miếng."
"muahhh, " Viên Tinh Châu cười cười, nhanh chóng hỏi hắn, "Anh của anh cùng lớp trưởng tiến triển như thế nào?"
"Thành lập tình hữu nghị nồng hậu, " Diệp Hoài nói "Cả ngày cùng nhau nhờ mua sắm, mua chút đồ vật kỳ kỳ quái quái mà gửi tới gửi lui."
Viên Tinh Châu: "..."
Diệp Hoài: "Em ăn cơm chưa?"
"Không làm sao ăn, có hộp cơm, thế nhưng ăn không vô." Viên Tinh Châu cười cười, "Chờ một lát kết thúc biểu diễn, em liền về nhà."
"Một mình em sao?"
"Vâng ạ."
Tết xuân chính là thời điểm đoàn viên náo nhiệt nhất, Viên Tinh Châu nhưng dù sao là một thân một mình, độc lai độc vãng.
Diệp Hoài nhếch thẳng miệng, đau lòng nhìn ống kính.
"Bằng không..." Diệp Hoài biết Chu Nguyệt Minh ở Bắc Kinh, bọn Lục Khương, Ôn Đình cũng ở Bắc Kinh, chần chờ nói, "Em hỏi bọn họ một chút có cùng nhau đón Giao thừa hay không?"
Viên Tinh Châu kinh ngạc nhíu mày, sau đó lại cười cười.
"Không cần." Viên Tinh Châu cười cười, "Em có anh mà."
Diệp Hoài ảo não: "Anh lại không ở bên cạnh em!"
"Vậy cũng đủ rồi." Viên Tinh Châu ôn nhu nhìn hắn, "Có anh là đủ rồi, bất kể anh ở đâu, em biết anh ở đó, là đủ rồi."
Đông đi xuân tới, thời điểm Viên Tinh Châu bước sang năm mới, làm một quyết định quan trọng.
Cậu tìm tới Lý Ngộ, thành thật mà nói chuyện một lần với nhau.
Nội đấu của Hoa Ngu đã có kết quả, có người lui ra, có người bị thua, có người được toại nguyện.
Viên Tinh Châu từng vì Diệp Hoài mà mang trong lòng cảm kích đối với công ty, cũng nghĩ tới sau này hợp tác tiếp mười năm tám năm nữa cũng không sao. Mà chân tướng sự thật thực sự khiến người ta khó chịu, vì thế sau khi cậu suy tư một phen, đề ra giải ước cùng công ty. Cậu biết lần này tất nhiên sẽ có phong ba, mà đau dài không bằng đau ngắn, hiện tại Diệp Hoài ở nước ngoài, cho dù xuất hiện tình huống thế nào, ít nhất sẽ không ảnh hưởng tới con đường của Diệp Hoài.
Quả nhiên, cao tầng Hoa Ngu đối với việc này rất là bất ngờ, cực lực giữ lại, mà Viên Tinh Châu đã quyết định đi, mấy lần đàm phán cùng công ty, song phương đều tan rã trong không vui. Vì vậy Hoa Ngu liền muốn dừng hết nghiệp vụ cậu, song khi thời điểm ban đầu gia hạn hợp đồng, Lý Ngộ cũng không coi trọng cậu, điều khoản hợp đồng mới là Lý Nguyên từ giữa tham dự lập ra, đối với Viên Tinh Châu mà nói ràng buộc không nhiều.
Ảnh hưởng mà Hoa Ngu hạn chế nhiều nhất là với các hợp đồng điện ảnh và phim truyền hình của cậu, mà album Viên Tinh Châu bán ra, lại là ứng cử viên đại nhiệt của chương trình show âm nhạc cùng chương trình tuyển tú, chỉ dựa vào đĩa nhạc Bối Tư như cũ có thể ăn uống no đủ.
Như vậy liền trì hoãn một đoạn thời gian, mãi đến tận ngày nào đó, có người nặc danh yêu sách CP nổi danh nào đó của giới giải trí đang là quan hệ doanh nghiệp, hai người là kết hôn giả, là một kế của thịt tươi họ D nào đó lúc trước dùng để duy trì nhiệt độ.
Yêu sách sử dụng chính là họ tên viết tắt Viên Tinh Châu cùng Diệp Hoài, tất cả mọi người vừa nhìn liền biết. Mà nội dung yêu sách lần này lại có thời gian năm đó phát thông cáo, nhật ký trò chuyện của nhân viên công tác công ty, nói hai người Viên Diệp không quen thuộc làm sao làm sao đó, lại nói Viên Tinh Châu không xứng với Diệp Hoài thế này thệ nọ, thậm chí phun tào Viên Tinh Châu đánh mất đàn ghi ta sau đó nổi nóng với bọn họ.
Chín phần thật một phần giả, năm đó che giấu bê bối của người khác không có chứng cứ, sự thực như thế nào xem hết vào nhân viên công tác thuận miệng nói.
Yêu sách vừa ra, tự nhiên gây nên sóng to gió lớn.
Có người nghi ngờ, nếu như này đoạn ảnh là thật, vậy ít nhất là nhật ký trò chuyện của năm, sáu năm trước, nhân viên công tác cũng không đổi di động mới sao, nhật ký trò chuyện bảo tồn hoàn chỉnh như thế.
Cũng có người lật ra bài post lúc trước Viên Tinh Châu kết hôn giả, Hoài Châu CP là CP giả, cũng lấy ra phát sóng trực tiếp năm đó Diệp Hoài về nước, phân tích từng cái lại từng cái .
Viên Tinh Châu biết việc này sẽ không dễ dàng tiêu tan hết, nếu như cậu tùy tiện phủ nhận, công ty có lẽ còn có hậu chiêu, vì vậy chỉ chuyên tâm viết nhạc, lại cùng người khác chuẩn bị album.
Nhưng mà làm cho cậu không nghĩ tới chính là, chuyện này vừa lên men ngày thứ ba, Diệp Hoài đăng weibo.
Ngày đó Viên Tinh Châu theo thường lệ mở điện thoại ra xem tin tức, thời điểm nhìn thấy mình cùng Diệp Hoài bạo hot search cho là công ty quăng đại chiêu ra, ai ngờ vừa mở, liền nhìn thấy video của Diệp Hoài.
Diệp Hoài vừa nghe xong khóa dạy học, đang cùng bạn học đi tham gia công diễn, vì vậy mấy soái ca anh tuấn phi phàm từng người cầm sách vở, vừa đi ở bóng cây trên đường vừa nhìn ống kính.
"Oa, mới đầu liền bạo kích!" Viên Tinh Châu còn có tâm tự trêu chọc, cười nói, "Nhiều soái ca thần nhan như vậy, mọi người vẫn không thể điên mất."
"Chào mọi người, tôi là Diệp Hoài." Diệp Hoài rất nhanh điều chỉnh tốt góc độ, nở nụ cười với ống kính, " Bây giờ tôi vừa hoàn thành buổi học, phải đi tham quan công diễn của đồng học... Cho nên thời gian có hạn, nói tóm tắt."
Bên cạnh có người đi qua, nhiệt tình cùng Diệp Hoài chào hỏi.
Diệp Hoài đành phải quay đầu lại, thật nhanh đáp lại một chút, liền quay đầu tiếp tục, "Tôi nhìn thấy yêu sách của nhân viên công tác Hoa Ngu, liên quan với tôi và Tinh Châu... Làm người trong cuộc, tôi phải tự mình làm sáng tỏ một chút."
"Năm đó hai chúng tôi đột xuất kết hôn quả thật là công ty an bài, nguyên nhân là công ty muốn an bài scandal cho Tinh Châu, tôi sợ em ấy cùng người khác bỡn quá hoá thật, cho nên liền chủ động đề xuất, muốn an bài thì an bài tôi."
"Khi đó tình cảm hai chúng tôi cũng không ổn định, quá tuổi trẻ, lại không biết phương hướng sau này, cho nên nếu như không có lần bất ngờ kia, chúng tôi còn thật không nhất định lúc nào mới kết hôn... Cậu muốn nói kết hôn giả cũng đúng, đây chính là công ty thúc đẩy. Mà Tinh Châu cũng không có giả tạo kinh doanh. Hai chúng tôi yêu nhau, hơn nữa là tôi trước tiên yêu thích em ấy, tại lúc em ấy không biết."
Gió nhẹ thổi qua, tóc mái Diệp Hoài bị nhấc lên, lộ ra vầng trán đẹp đẽ. Hắn xấu hổ cười cười, "Lúc tại ST, có một lần đội trưởng bị thương, lúc khiêu vũ Tinh Châu hợp tác cùng tôi, cùng đứng tại lên trên bảng lên xuống. Tôi cao hứng rất lâu, còn lén lút mua lại hai bộ áo quần diễn xuất của hai chúng tôi... Ạch, có phải là không nên nói, có chút biến thái..."
Viên Tinh Châu: "!!!"
Đồng bạn bên cạnh cười thúc giục một câu, mắt thấy mấy người sắp tiến vào lầu.
Diệp Hoài cùng người gật gật đầu, ra hiệu bọn họ đi trước, cuối cùng nói: "... Nói chung, Tinh Châu là người rất tốt rất tốt, tôi rất yêu em ấy. Trước đây cho rằng kết hôn cùng em ấy dưới sự an bài của công ty là may mắn, nhưng bây giờ nhìn em ấy bị người ta bởi vậy mà nói xấu, tôi lại cảm thấy rất hối hận. Em ấy rõ ràng càng đáng giá hơn. Không thể oanh oanh liệt liệt mà làm lễ cưới, để cho tất cả mọi người đều biết tình cảm tôi đối em ấy, vẫn luôn là tiếc nuối của tôi..."
"Không có à, tên ngốc." Viên Tinh Châu bất đắc dĩ cười cười, viền mắt có chút chua xót.
"Cho nên nếu lần này tất cả mọi người để ý chuyện này, không bằng mời người quan tâm của chúng tôi làm chứng." Diệp Hoài dừng ở trước lễ đường nhỏ, trán che một tầng mồ hôi mỏng, nhìn ống kính thập phần trung nhị mà phát thệ, "Tinh Châu, trước đó kết hôn không đáng tin. Chờ anh tu nghiệp xong, anh muốn kết hôn với em một lần nữa. Anh muốn phát sóng trực tiếp toàn cầu, khiến hết thảy người biết chúng ta đều biết, anh yêu em, nguyện cho em tất cả."
Viên Tinh Châu: "..."
Diệp Hoài: "Chờ anh."
Video Diệp Hoài không thể nghi ngờ làm cho tất cả mọi người đều mở rộng tầm mắt, Diệp Hoài loại này từ trước đến giờ cao quý lãnh diễm, dĩ nhiên sẽ vì Viên Tinh Châu quay một đoạn video dài như vậy, lải nhải dông dài, hình tượng hoàn toàn không có. Càng quan trọng hơn là, hai người này dĩ nhiên là Diệp Hoài động trước tâm!
Nhóm fan Hoài Châu hậu tri hậu giác, lại đi bới ra, quả thực phát hiện năm đó Diệp Hoài cùng Viên Tinh Châu từng có một lần cùng sân khấu, mà áo quần diễn xuất của Diệp Hoài, chính là năm trước Viên Tinh Châu mặc lúc lên chương trình!
Khi đó mọi người ship một đợt dùng chung tủ quần áo, vạn vạn không nghĩ tới trong còn có cố sự!
Các cô gái kính hiển vi đấm ngực dậm chân, gọi thẳng chính mình này lần sai lầm. Fan cp khác dồn dập cũng tới tham gia trò vui, biểu thị mấy đứa không được, loại đại đường kinh thiên này nếu như đặt ở bọn họ kia, sớm bị mọi người đào ra.
Nhóm cư dân mạng dồn dập ăn dưa khắp nơi, nhìn scandal này, nhìn scandal kia.
Các minh tinh cũng âm thầm đâm đâm bát quái, còn có người trượt tay bấm thích, phát hiện sau đó nhanh chóng rút về.
Thời điểm bên này đang náo nhiệt, trên mạng liền tuôn ra một video.
Video một là tầng trên cùng của nhà hàng nào đó.
Lúc đó Lục Khương còn mập tròn vo ngồi ở phía sau dương cầm, sốt sắng mà xoa tay tay, quay đầu hỏi Viên Tinh Châu: "Viên ca, anh cùng Hoài ca cũng quá lãng mạn, loại chủ ý này em nghĩ cũng không nghĩ ra được."
"Lãng mạn sao?" Viên Tinh Châu một thân âu phục vàng nhạt, tại chỗ cũ thử hướng đi một chút, cười nói, "Tôi quá yêu thích anh ấy, hi vọng anh ấy có thể cao hứng."
"Viên tiên sinh, Diệp tiên sinh đến." Bên cạnh có người hỏi, "Bây giờ tắt đèn sao?"
"Có thể." Viên Tinh Châu cười cười với người nọ, sau đó thân sĩ khom lưng cảm ơn, "Cám ơn các cậu, cực khổ rồi."
Ống kính cắt đổi, Diệp Hoài dọc theo đèn tín hiệu chậm rãi đi tới, Viên Tinh Châu thấp giọng hát ra câu thứ nhất: "Say mê thành phố của anh..."
Diệp Hoài kinh ngạc nhìn cậu, há miệng, sau đó dùng đầu lưỡi chặn lại hàm răng, trong đôi mắt ngấn lệ lấp lóe.
Một bài hát xong xuôi, Diệp Hoài kéo chặt Viên Tinh Châu cho một nụ hôn ẩm ướt.
"Anh yêu em." Diệp Hoài thấp giọng nói.
"Viết không tốt, thế nhưng chỉ cho anh nghe, ghét bỏ cũng nhận đi." Viên Tinh Châu cười cười, "Chờ lúc chúng ta đám cưới vàng, em liền lại viết một bài."
"Được a, xa xưa có Triệu Nguyên Nhâm cùng Dương Bộ Vĩ làm vè. Bây giờ có Viên Tinh Châu cùng Diệp Hoài hát điệu hát dân gian." Diệp Hoài cười nói.
Viên Tinh Châu kinh ngạc: "Hai người kia là ai?"
Diệp Hoài dắt tay hắn: " Tấm gương của chúng ta."
...
Video này rõ ràng là trước khi quay chụp, khi đó Lục Khương vẫn chỉ là tiểu trợ lý.
Rất nhanh, Lý Ngộ cũng đi ra làm chứng, năm đó công ty có ý định lấy Viên Tinh Châu làm người công cụ, may là Diệp Hoài chủ động đưa ra một chuyện kết hôn. Lại nói Viên Tinh Châu nhiều năm qua cẩn cẩn trọng trọng, chính mình giai đoạn đầu chịu công ty ảnh hưởng, có mấy phần cay nghiệt đối với cậu, mà Viên Tinh Châu xưa nay không tính toán qua. Người này ba chìm bảy nổi, chìm xuống mấy năm, mới có bây giờ một vị trí.
Viên Tinh Châu là một mạch bùn lầy vượt nước đi qua, mà sau khi đến đỉnh điểm, cậu lại chưa từng không keo kiệt, cam nguyện làm người dẫn đường cho hậu bối.
Cục đường lớn của Hoài Châu quá nhiều, lại có người đại diện không tiếc trở mặt cùng công ty cũng đứng về phía Viên Tinh Châu, trong lúc nhất thời rốt cuộc không có người nghi vấn hai người tình cảm thật giả.
Mọi người toàn bộ mà phát động chế giễu công ty Hoa Ngu, liền qua vài ngày sau, ngôn luận dần dần dẹp loạn, nhóm cư dân mạng bắt đầu từng người để ý phần mà mình cảm thấy hứng thú.
Thư để lại nhiều nhất trong số đó chính là — -- -- cầu phương thức liên lạc ở dưới weibo Diệp Hoài. Video lần nọ, khiến mấy tiểu ca ca thần nhan hỗn huyết trong lúc vô tình xuất cảnh thành người thắng cuộc lớn nhất, vòng fan vô số.
==
Lạnh đến nóng đi, gió xuân liền về.
Viên Tinh Châu bắt đầu viết thư cùng Diệp Hoài.
Hai người rõ ràng thường thường video, viết thư lại cũng hầu như có nhiều chuyện nói, mà từ thư tín gửi đến gửi đi cách thời gian dài, hai người phảng phất tìm được một chút yêu đương lãng mạn của thời đại trước.
Không biết Diệp Hoài có phải là chịu ảnh hưởng này, lúc cuối mùa xuân, hắn gửi đến cho Viên Tinh Châu hai phong thư.
Viên Tinh Châu mở ra xem, trong mỗi cái đặt một phong thư.
Cậu mở ra tờ thứ nhất, thì thầm: "Xét thấy lần đầu tiên kết hôn quá mức vội vàng, đối với hai người mà nói đều có rất nhiều tiếc nuối, lúc này Diệp Hoài cùng Viên Tinh Châu kết hôn lần đầu không hợp lệ... "
"Muốn ly hôn sao?" Viên Tinh Châu cười nói, "Chủ ý của chính anh, làm gì còn muốn kéo em theo."
Nói thì nói như thế, mà cậu vẫn là ở phía dưới viết lên tên của mình.
Tấm này viết xong, lại mở ra một tờ khác, nhưng là một phần giấy chứng hôn.
"... Người kí tên Diệp Hoài cùng Viên Tinh Châu, đồng ý nói rõ tính chất cùng trình độ của tình cảm cùng tín nhiệm bọn họ trái ngược nhau, đã có thể khiến cho tình cảm cùng tín nhiệm này vô điều kiện mà tồn tại vĩnh cửu.
Cho nên bọn họ liền tại năm xx ngày xx, kết thành quan hệ bạn lữ chung thân, mời xxx... làm chứng..."
Một danh sách dài tên người chứng hôn, vừa có mẹ và cha dượng của Diệp Hoài, cũng có mấy giáo viên của hắn, còn bạn học quan hệ tốt, ở phía dưới lại là danh sách dài Chu Nguyệt Minh, Lục Khương, Ôn Đình lit nha lít nhít ở trong nước....
Viên Tinh Châu vẫn là cảm thấy ấu trĩ, mà nhìn chữ ký tràn đầy bên trên , lại có chút cảm động, trong lòng cười thầm người này cũng không biết lúc nào trù tính việc này, càng để nhiều người ký tên như vậy.
Cậu cũng vẫn cứ ký tên, sau đó đóng gói thư lại, đóng kín, gửi lại Anh quốc.
Khí trời từng ngày từng ngày nóng lên, lại bắt đầu dần dần chuyển lạnh.
Thời gian Diệp Hoài trở về rốt cục từng ngày từng ngày mà gần rồi.
Viên Tinh Châu cùng Hoa Ngu thuận lợi giải ước, Lý Ngộ cũng từ chức ở Hoa Ngu, cùng nhau gia nhập phòng làm việc của Diệp Hoài. Ôn Đình đang lo lắng cho nghiệp vụ năng lực mình theo không kịp, lần này thở ra một hơi.
" Nhiệm vụ chọn kịch bản cho ông chủ liền giao cho cậu!" Ôn Đình vỗ vỗ vai Lý Ngộ, "Làm rất tốt, huynh đệ —— "
"Vậy thương vụ Tinh Châu liền giao cho cậu. Tôi giao thiệp cùng nhãn hiệu với không được." Lý Ngộ cũng vỗ vỗ cánh tay của y, học khẩu khí của y, "Làm rất tốt, huynh đệ."
"Huynh đệ có thể "làm" sao?" Ôn Đình nghi ngờ nói, "Hay là thôi đi, tôi không phải cảm thấy rất hứng thú..."
Lý Ngộ: "..."
"Bà chủ!" Ôn Đình trước khi cậu phản ứng lại liền chạy ra, " Chuyến bay ông chủ sửa lại, sớm hơn."
"Tại sao lại sớm!" Viên Tinh Châu nhìn lịch trình một chút, hỏng mất nói "Nói cho anh ấy biết không nên lại sửa tiếp! Trước đó tôi có thông cáo! Anh ấy đổi đến ngày nào vậy?"
"Ngày mai!" Ôn Đình nói "Mười một giờ trưa mai hạ cánh. Hắn nói không cho cậu đi đón. Chờ sau khi đến hắn phải đến khu nghỉ dưỡng trước, xem bên kia bố trí như thế nào."
Viên Tinh Châu: "!!!"
Ý nghĩ kỳ lạ của Diệp Hoài mà muốn kết hôn tại mười hai quốc gia khác nhau, mỗi chỗ dùng thời gian một tháng, lại kết hôn kèm đi tuần trăng mật, thời gian vừa vặn sử dụng một năm.
Viên Tinh Châu cảm thấy hắn quả thực điên rồi, làm sao có khả năng!
Cách ngày, Viên Tinh Châu sáng sớm dậy tắm rửa, liền đổi lại quần áo mới, đồng thời không nhịn được buồn bực Diệp Hoài lúc nào ký hợp đồng với khu nghỉ dưỡng? Chính mình vẫn không có lễ phục, tới kịp sao?
Thế nhưng hiện đang suy nghĩ những thứ này cũng đã chậm, Viên Tinh Châu thẳng thắn không thèm đến xỉa, nghĩ thầm cùng lắm thì tùy tiện một chút. Cậu thu thập chỉnh tề, rất sớm xuất phát.
Hơn mười một giờ, mấy người chờ ở lối ra vip.
Bên ngoài lan can đứng rất nhiều fan như trước, nhưng mà khuôn mặt cũng thay đổi, fan tới tới đi đi, người mới chung quy thay người cũ. Viên Tinh Châu liếc mắt nhìn hướng bên kia, sau đó cười cười, liền đưa cổ dài bắt đầu chờ đợi.
"Không phải nói mười một giờ hạ cánh sao? Muộn chút a." Ôn Đình không ngừng mà nhìn đồng hồ, đột nhiên sững sờ, chỉ chỉ xa xa, "Ế, kia có đúng hay không?"
Đầu tóc Diệp Hoài chỉnh lý rất ngắn, mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, đang đeo túi xách đi ra ngoài.
Ánh nắng giữa trưa có chút dồi dào, vì vậy đỉnh đầu Diệp Hoài nhảy lên từng vòng sáng màu vàng. Hắn rất mau nhìn thấy mấy người chờ bên ngoài, chờ nhìn lúc thấy Viên Tinh Châu, càng là sững sờ.
Viên Tinh Châu mở ra cánh tay, chạy tới hướng hắn.
Diệp Hoài cũng bước nhanh đi nhanh đến, tại lúc Viên Tinh Châu nhào tới, một tay ôm người lấy.
"Sao em lại tới đây?"
"Em tới đón anh a, " Viên Tinh Châu nhớ tới hai phong thư lúc trước, cười ha ha nói, "Tới đón chồng cũ của em."
Diệp Hoài: "..."
Viên Tinh Châu cười hì hì: "Vị hôn phu của em."
Diệp Hoài vẫn liếc cậu.
Viên Tinh Châu liền "bẹp" hôn một cái tại trên mặt hắn, sau đó nói, "Người yêu của em."
"Hứ, " Diệp Hoài thả người xuống, vẻ mặt ghét bỏ nói "Vẫn người yêu, có thể yêu anh bao lâu a?"
"Không nhiều." Viên Tinh Châu giống như lão đầu cùng hắn khoác cánh tay, cười nói, "Còn lâu hơn anh đã yêu em rất nhiều."
Diệp Hoài: "Vậy thì trên sáu mười năm đi. Là anh căn cứ chính xác giấy kết hôn tiền bối để cố ý sao chép, chính là đồ may mắn."
Viên Tinh Châu lúc đó liền cảm thấy văn từ nho nhã mà không tự nhiên, không hề nghĩ rằng Diệp Hoài dĩ nhiên là mê tín cái này, thật giống như sao chép giấy kết hôn của người khác liền có thể như tình cảm người ta.
"Sáu mươi năm a." Viên Tinh Châu như có điều suy nghĩ nói, "Còn có thể cứng lên sao?"
Diệp Hoài: "..."
"Haiz không cứng nổi cũng không có liên quan." Viên Tinh Châu vừa cười, "Anh tiến cử cho em đồ chạy bằng điện kia không tệ..."
Diệp Hoài hai năm qua sợ cậu cô quạnh, đề cử không ít thứ tốt, Viên Tinh Châu chỉ từng thử một lần, theo Diệp Hoài yêu cầu mở video, kết quả người nọ thiếu chút nữa bị kích động suốt đêm bay trở về.
"... Đệt! Ngậm miệng!" Diệp Hoài lập tức có hình ảnh, lỗ tai ửng hồng, dở khóc dở cười kéo eo cậu đi một chút, uy hiếp nói, "Về nhà lại trừng trị em!"
Viên Tinh Châu cười ha ha, chui vào trong xe. Diệp Hoài cũng cười đi vào theo.
Xe rất nhanh chạy lên đường, đang thời gian tan tầm giữa buổi trưa, cho nên bọn họ cũng thành một thành viên trong đông đảo về người tổ.
Diệp Hoài cùng Viên Tinh Châu mười ngón đan xen, nhìn dòng xe cộ ngoài cửa sổ: "Anh có phải là đến chậm không?"
Kiến trúc hai bên thật nhanh lui về phía sau, khi chờ đèn đỏ, không biết trong tiểu khu ven đường nhà ai đang nấu cơm, hương vị có xào rau thổi đến.
Viên Tinh Châu nghiêng mặt sang bên nhìn hắn, chẳng biết vì sao, đột nhiên cảm thấy rất cảm động.
"Không có." Cậu ôn nhu cười cười, sau đó nhấc tay Diệp Hoài lên, hôn nhẹ vào trên mu bàn tay, "Anh tới vừa kịp lúc."
— HOÀN CHÍNH VĂN —
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất