Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Chương 4
: Thế thân tình nhân của ảnh đế (4)
???? Edit: Sivi
Trên thực tế, Mạc Chi Dương ít tuổi hơn so với Tô Bạch, cậu mới có 25 tuổi, làn da trắng nõn tinh tế, ngũ quan tinh xảo mượt mà, đặc biệt là đôi mắt đào hoa ánh lệ câu hồn người khác, nhưng khí chất toàn thân phá lệ sạch sẽ, khác biệt hoàn toàn so với vẻ thanh kiêu của Tô Bạch.
Giờ khắc này Thẩm Trường Lưu dường như bừng tỉnh, hắn nhận ra người trước mặt chính là một Mạc Chi Dương hoàn chỉnh, không phải là thế thân của một ai khác.
"Vừa nãy lúc rửa mặt em không cẩn thận làm ướt mất áo ngủ." Mạc Chi Dương co quắp bất an, tay túm chặt vạt áo, dè dặt đứng ngốc tại chỗ.
Thẩm Trường Lưu hoàn hồn lại, hắn lắc đầu: "Không có việc gì, lại đây ăn cơm đi."
Hai người cơm nước xong, Mạc Chi Dương ngồi trong lòng Thẩm Trường Lưu, giống như một chú gấu túi nhỏ bám chặt lấy thân cây, đầu dựa vào cánh tay hắn mềm mềm mại mại lẩm bẩm: "Em buồn ngủ."
Trừ bỏ lúc trên giường, hai người chưa từng làm hành động thân mật đến thế. Nhưng Thẩm Trường Lưu không đẩy cậu ra, dù sao người đang mềm nhũn trong lồng ngực hắn mới ốm dậy, hắn chỉ nhẹ nhàng chậm rãi vỗ phía sau lưng dỗ cậu ngủ.
Không khí giữa hai người bắt đầu chậm rãi thay đổi một cách tinh tế.
Buổi tối, Thẩm Trường Lưu ngồi trên sô pha ăn dâu tây mới mua, thuận miệng khen một câu: "Dâu tây ăn khá ngọt."
Mạc Chi Dương cười khẽ, lấy một trái dâu tây ngậm vào trong miệng, sau đó trực tiếp ngả người lên ghế: "Em cũng rất ngọt ngào nha!"
Thẩm Trường Lưu thấy buồn cười, hắn cúi xuống hôn lên đôi môi còn vương nước dâu chua chua ngọt ngọt. Đây là lần đầu tiên hai người hôn nhau, không tránh khỏi có chút kích động. Hắn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, tay tiến vào trong quần áo cậu thăm dò, hơi thở nặng dần: "Ừ, em cũng rất ngọt."
Mạc Chi Dương vui vẻ mỉm cười: Anh cũng phải cẩn thận nha, Thẩm Trường Lưu, mật ngọt chết ruồi đó.
Ở bên Mạc Chi Dương, tâm tình Thẩm Trường Lưu như được ngâm trong hũ mật. Sau khi Mạc Chi Dương khỏi bệnh, cậu như con mèo sữa nhỏ, luôn muốn bám chặt lấy hắn thời thời khắc khắc không chịu buông ra. Quan trọng là Thẩm Trường Lưu cũng không ghét cậu dính lấy mình, ngược lại còn rất hưởng thụ cảm giác yêu đương ngọt ngào này.
Nhưng cũng do mấy ngày nay hai người đều cuốn lấy nhau quá nồng nhiệt, những bức ảnh Mạc Chi Dương ra vào biệt thự nhiều lần bị paparazzi chụp được.
Thông tin nhà riêng của ảnh đế Thẩm Trường Lưu thường xuyên có sự ghé thăm của một chàng trai bất ngờ được tuôn ra.
Tin tức này nhanh chóng leo lên hot search, các đài báo thi nhau đẩy lên đầu đề, oanh động khắp giới giải trí. Phải biết rằng Thẩm Trường Lưu từ khi ra mắt đến nay, nhiều năm liền chưa từng có tai tiếng, đây chính là rùm beng đầu tiên của hắn.
Bức ảnh chỉ chụp được bóng lưng đằng sau của Mạc Chi Dương, chất lượng cũng không quá tốt nhưng vẫn không bất ngờ mà trở thành điểm nóng của các trang báo, các thông tin khác đều bị tấm ảnh này cướp mất tiêu điểm.
Tô Bạch, người đang phát triển ở nước ngoài, đọc được tin tức này, trong lòng y vang lên cảnh báo tựa như bị ai cướp mất đồ vật vốn là của chính mình. Càng nghĩ càng thấy nóng nảy, Tô Bạch từ chối toàn bộ lời mời diễn rồi trực tiếp bay trở về nước.
Đối tượng bị mọi người lùng sục mấy ngày hôm nay lại đang thoải mái ngồi trên sô pha nhà Thẩm Trường Lưu, mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng của chủ nhân căn nhà, nhàn nhã hút điếu thuốc lá hương bạc hà.
"Hút ít thuốc đi, cẩn thận ung thư phổi chết cậu." Hệ thống khó chịu nhất là chủ nhân nhà mình thường xuyên hút thuốc lá, tuy rằng cậu không nghiện thuốc nặng, nhưng hai ba ngày hút một lần cũng là không tốt.
Hút xong điếu thuốc, Mạc Chi Dương ném tàn thuốc vào toilet, nhìn dòng nước cuốn trôi hết bụi tro: "Có đúng là tối nay Tô Bạch bay không?"
"Đúng á!"
Mạc Chi Dương thấy đáng tiếc thay cho y, lắc đầu: "Chậc chậc, thật tiếc quá, y tới quá trễ."
Từ trong phòng vệ sinh nghe thấy có tiếng mở khóa cửa, Mạc Chi Dương vội vàng lao ra. Một khắc nhìn thấy người kia, ánh mắt cậu không khỏi trùng xuống, do dự không dám tiến lên, bỗng cậu ngồi thụp xuống, tay ôm lấy đầu gối co người lại: "Em xin lỗi, hức, em không ngờ mình sẽ bị chụp lén."
Thẩm Trường Lưu thật ra không cảm thấy quá bất ngờ, rốt cuộc thường xuyên ra vào như thế không sớm thì muộn cũng sẽ bị chụp được. Chỉ là hắn không nghĩ nhanh như vậy đám săn ảnh đã mò được tới.
Thấy cậu khẩn trương sợ hãi, Thẩm Trường Lưu bỗng dưng thấy đau lòng, hắn đi qua nhẹ nhàng ôm cả người Mạc Chi Dương vào trong ngực: "Không phải lỗi do em đâu. Đừng lo lắng, công ty sẽ xử lý chuyện này."
???? Edit: Sivi
Trên thực tế, Mạc Chi Dương ít tuổi hơn so với Tô Bạch, cậu mới có 25 tuổi, làn da trắng nõn tinh tế, ngũ quan tinh xảo mượt mà, đặc biệt là đôi mắt đào hoa ánh lệ câu hồn người khác, nhưng khí chất toàn thân phá lệ sạch sẽ, khác biệt hoàn toàn so với vẻ thanh kiêu của Tô Bạch.
Giờ khắc này Thẩm Trường Lưu dường như bừng tỉnh, hắn nhận ra người trước mặt chính là một Mạc Chi Dương hoàn chỉnh, không phải là thế thân của một ai khác.
"Vừa nãy lúc rửa mặt em không cẩn thận làm ướt mất áo ngủ." Mạc Chi Dương co quắp bất an, tay túm chặt vạt áo, dè dặt đứng ngốc tại chỗ.
Thẩm Trường Lưu hoàn hồn lại, hắn lắc đầu: "Không có việc gì, lại đây ăn cơm đi."
Hai người cơm nước xong, Mạc Chi Dương ngồi trong lòng Thẩm Trường Lưu, giống như một chú gấu túi nhỏ bám chặt lấy thân cây, đầu dựa vào cánh tay hắn mềm mềm mại mại lẩm bẩm: "Em buồn ngủ."
Trừ bỏ lúc trên giường, hai người chưa từng làm hành động thân mật đến thế. Nhưng Thẩm Trường Lưu không đẩy cậu ra, dù sao người đang mềm nhũn trong lồng ngực hắn mới ốm dậy, hắn chỉ nhẹ nhàng chậm rãi vỗ phía sau lưng dỗ cậu ngủ.
Không khí giữa hai người bắt đầu chậm rãi thay đổi một cách tinh tế.
Buổi tối, Thẩm Trường Lưu ngồi trên sô pha ăn dâu tây mới mua, thuận miệng khen một câu: "Dâu tây ăn khá ngọt."
Mạc Chi Dương cười khẽ, lấy một trái dâu tây ngậm vào trong miệng, sau đó trực tiếp ngả người lên ghế: "Em cũng rất ngọt ngào nha!"
Thẩm Trường Lưu thấy buồn cười, hắn cúi xuống hôn lên đôi môi còn vương nước dâu chua chua ngọt ngọt. Đây là lần đầu tiên hai người hôn nhau, không tránh khỏi có chút kích động. Hắn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn, tay tiến vào trong quần áo cậu thăm dò, hơi thở nặng dần: "Ừ, em cũng rất ngọt."
Mạc Chi Dương vui vẻ mỉm cười: Anh cũng phải cẩn thận nha, Thẩm Trường Lưu, mật ngọt chết ruồi đó.
Ở bên Mạc Chi Dương, tâm tình Thẩm Trường Lưu như được ngâm trong hũ mật. Sau khi Mạc Chi Dương khỏi bệnh, cậu như con mèo sữa nhỏ, luôn muốn bám chặt lấy hắn thời thời khắc khắc không chịu buông ra. Quan trọng là Thẩm Trường Lưu cũng không ghét cậu dính lấy mình, ngược lại còn rất hưởng thụ cảm giác yêu đương ngọt ngào này.
Nhưng cũng do mấy ngày nay hai người đều cuốn lấy nhau quá nồng nhiệt, những bức ảnh Mạc Chi Dương ra vào biệt thự nhiều lần bị paparazzi chụp được.
Thông tin nhà riêng của ảnh đế Thẩm Trường Lưu thường xuyên có sự ghé thăm của một chàng trai bất ngờ được tuôn ra.
Tin tức này nhanh chóng leo lên hot search, các đài báo thi nhau đẩy lên đầu đề, oanh động khắp giới giải trí. Phải biết rằng Thẩm Trường Lưu từ khi ra mắt đến nay, nhiều năm liền chưa từng có tai tiếng, đây chính là rùm beng đầu tiên của hắn.
Bức ảnh chỉ chụp được bóng lưng đằng sau của Mạc Chi Dương, chất lượng cũng không quá tốt nhưng vẫn không bất ngờ mà trở thành điểm nóng của các trang báo, các thông tin khác đều bị tấm ảnh này cướp mất tiêu điểm.
Tô Bạch, người đang phát triển ở nước ngoài, đọc được tin tức này, trong lòng y vang lên cảnh báo tựa như bị ai cướp mất đồ vật vốn là của chính mình. Càng nghĩ càng thấy nóng nảy, Tô Bạch từ chối toàn bộ lời mời diễn rồi trực tiếp bay trở về nước.
Đối tượng bị mọi người lùng sục mấy ngày hôm nay lại đang thoải mái ngồi trên sô pha nhà Thẩm Trường Lưu, mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng của chủ nhân căn nhà, nhàn nhã hút điếu thuốc lá hương bạc hà.
"Hút ít thuốc đi, cẩn thận ung thư phổi chết cậu." Hệ thống khó chịu nhất là chủ nhân nhà mình thường xuyên hút thuốc lá, tuy rằng cậu không nghiện thuốc nặng, nhưng hai ba ngày hút một lần cũng là không tốt.
Hút xong điếu thuốc, Mạc Chi Dương ném tàn thuốc vào toilet, nhìn dòng nước cuốn trôi hết bụi tro: "Có đúng là tối nay Tô Bạch bay không?"
"Đúng á!"
Mạc Chi Dương thấy đáng tiếc thay cho y, lắc đầu: "Chậc chậc, thật tiếc quá, y tới quá trễ."
Từ trong phòng vệ sinh nghe thấy có tiếng mở khóa cửa, Mạc Chi Dương vội vàng lao ra. Một khắc nhìn thấy người kia, ánh mắt cậu không khỏi trùng xuống, do dự không dám tiến lên, bỗng cậu ngồi thụp xuống, tay ôm lấy đầu gối co người lại: "Em xin lỗi, hức, em không ngờ mình sẽ bị chụp lén."
Thẩm Trường Lưu thật ra không cảm thấy quá bất ngờ, rốt cuộc thường xuyên ra vào như thế không sớm thì muộn cũng sẽ bị chụp được. Chỉ là hắn không nghĩ nhanh như vậy đám săn ảnh đã mò được tới.
Thấy cậu khẩn trương sợ hãi, Thẩm Trường Lưu bỗng dưng thấy đau lòng, hắn đi qua nhẹ nhàng ôm cả người Mạc Chi Dương vào trong ngực: "Không phải lỗi do em đâu. Đừng lo lắng, công ty sẽ xử lý chuyện này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất