Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Chương 55: Tình nhân thế thân của ảnh đế (55)
Cũng không biết vì sao, hiện tại Thẩm Trường Lưu giống như một tên thanh niên tính tình bồng bột.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nở nụ cười, Mạc Chi Dương cũng nhịn không được cười ra tiếng, vừa nãy còn làm không được, hiện tại càng ngượng ngùng hơn.
Nhẫn rốt cuộc được đeo lên, Thẩm Trường Lưu khó có thể che giấu được sự kích động của mình, đứng dậy, nửa trêu chọc nửa nghiêm túc nói: "Về sau anh nhất định học tam tòng tức đức làm người đàn ông tốt."
Quả nhiên, những lời này khiến xung quanh vang lên từng đợt tiếng cười, nhưng chỉ có Thẩm Trường Lưu mới biết được, những lời này rất nghiêm túc.
Mạc Chi Dương nhìn nhẫn trên tay, rất vừa tay cậu, nhịn không được nhào vào lòng ngực hắn, đôi mắt bình tĩnh nhắm lại.
Hôm nay mọi người ai oán không ngờ Thẩm Trường Lưu lại rời khỏi giới nghệ sĩ, ngày hôm sau liền tuôn ra tin tức thiếu gia tập đoàn Thẩm thị đính hôn, chỉ thay đổi thân phận cùng đăng báo.
Hiện tại mọi người mới hiểu được, bây giờ hắn không làm diễn viên nữa là bởi vì phải về kế thừa gia sản chục tỷ.
Hôn lễ được diễn ra tại Ireland, là Thẩm Trường Lưu tự mình chọn, bởi vì ở Ireland không thể ly hôn, hoặc là nói điều kiện muốn ly hôn thực hà khắc. Hôn lễ lớn, nhưng chỉ mời một ít người có thân phận cao.
"Trong đời đây là lần đầu tiên khẩn trương như vậy." Thẩm Trường Lưu gắt gao nắm lấy tay Dương Dương, lòng bàn tay đều là mồ hôi, không biết vì sao, tim hắn đậm liên hồi, cảm giác giống như não của hắn không hoạt động vậy.
Mạc Chi Dương có chút muốn cười: "Mau đi vào giáo đường thôi, anh khẩn trương cái gì? Muốn thoái hôn?"
"Không thể nào, chỉ là vừa vui vẻ vừa hồi hộp." Cái loại tâm tình này khó có thể miêu tả, Thẩm Trường Lưu biết nên giải thích như thế nào.
Hai người gắt gao nắm lấy tay đối phương, cất bước tiến vào giáo đường, giáo đường này thực cổ xưa, nhưng lúc này cũng bởi vì không khí vui mừng nên nó trở nên tươi tắn hẳn ra.
Khắp nơi đều trang trí hoa màu trắng, thảm đỏ trên mặt đất được rãi cách hoa màu trắng lên. Ghế hai bên trái phải đều ngồi đầy người, mỗi người ở đây đều mang nụ cười tràn đầy hạnh phúc, thoạt nhìn tất cả đều tốt đẹp như vậy.
Hai người tay nắm tay đi vào giáo đường, tiếng hoà âm bên tai, Thẩm Trường Lưu giờ khắc này cảm thấy có chút không chân thật, cảm giác nắm chặt hạnh phúc ở trong tay, là tốt đẹp như thế đấy.
Hắn rốt cuộc có tư cách, cùng Dương Dương ở bên nhau cả đời.
Khi trao nhẫn cưới cho nhau, đột nhiên xuất hiện vị khách không mời mà đến: "Thẩm Trường Lưu, anh không thể kết hôn cùng cậu ta!"
Nhạc đệm ngoài ý muốn, mọi người nhìn về phía cửa, là một người lớn lên rất giống Mạc Chi Dương, trên người còn mặc tây trang màu trắng, cùng tây trang màu trắng trên người Mạc Chi Dương lại giống nhau đến vi diệu.
Thấy hắn ta, Thẩm Trường Lưu nhíu mày: Không phải hắn đã đem người này đuổi ra khỏi nước rồi sao?
Mạc Chi Dương một phen trực tiếp che lại hai mắt Thẩm Trường Lưu, ghen nói: "Không được nhìn hắn ta, để em giải quyết."
"Nhưng mà....." Thẩm Trường Lưu bị che lại hai mắt, nhưng vẫn lo lắng Tô Bạch sẽ động tay động chân với Dương Dương.
Mạc Chi Dương nhìn người ngoài cửa, trấn an hắn: "Không sao, chỉ một chút liền nên chấm dứt."
Ngoài giáo đường, hai người diện mạo tựa nhau, mặc quần áo giống nhau cùng đứng ở thang lầu giáo đường nói chuyện, nhìn hoa tươi che kín xung quanh, tất cả đều vì bọn họ ở bên nhau mà cảm thấy hạnh phúc, thật châm chọc.
Tô Bạch không hiểu: "Vì sao lại biến thành như vậy?"
"Từ nhỏ cậu đã bị chiều hư, mọi người đối tốt với cậu cậu đều xem là điều đương nhiên, bởi vậy kết quả như thế cũng không phải là thực bình thường hay sao?" Mạc Chi Dương cảm thấy Tô Bạch này vừa ích kỷ vừa ngu xuẩn.
Không biểu cảm nhìn hắn ta, Mạc Chi Dương không tính buông tha hắn ta, hùng hổ doạ người: "Mấy năm nay, cậu chỉ xem Thẩm Trường Lưu như đường lui của mình, một người chờ cậu chơi đến mệt mỏi vừa quay đầu liền có đường lui, không phải sao?"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nở nụ cười, Mạc Chi Dương cũng nhịn không được cười ra tiếng, vừa nãy còn làm không được, hiện tại càng ngượng ngùng hơn.
Nhẫn rốt cuộc được đeo lên, Thẩm Trường Lưu khó có thể che giấu được sự kích động của mình, đứng dậy, nửa trêu chọc nửa nghiêm túc nói: "Về sau anh nhất định học tam tòng tức đức làm người đàn ông tốt."
Quả nhiên, những lời này khiến xung quanh vang lên từng đợt tiếng cười, nhưng chỉ có Thẩm Trường Lưu mới biết được, những lời này rất nghiêm túc.
Mạc Chi Dương nhìn nhẫn trên tay, rất vừa tay cậu, nhịn không được nhào vào lòng ngực hắn, đôi mắt bình tĩnh nhắm lại.
Hôm nay mọi người ai oán không ngờ Thẩm Trường Lưu lại rời khỏi giới nghệ sĩ, ngày hôm sau liền tuôn ra tin tức thiếu gia tập đoàn Thẩm thị đính hôn, chỉ thay đổi thân phận cùng đăng báo.
Hiện tại mọi người mới hiểu được, bây giờ hắn không làm diễn viên nữa là bởi vì phải về kế thừa gia sản chục tỷ.
Hôn lễ được diễn ra tại Ireland, là Thẩm Trường Lưu tự mình chọn, bởi vì ở Ireland không thể ly hôn, hoặc là nói điều kiện muốn ly hôn thực hà khắc. Hôn lễ lớn, nhưng chỉ mời một ít người có thân phận cao.
"Trong đời đây là lần đầu tiên khẩn trương như vậy." Thẩm Trường Lưu gắt gao nắm lấy tay Dương Dương, lòng bàn tay đều là mồ hôi, không biết vì sao, tim hắn đậm liên hồi, cảm giác giống như não của hắn không hoạt động vậy.
Mạc Chi Dương có chút muốn cười: "Mau đi vào giáo đường thôi, anh khẩn trương cái gì? Muốn thoái hôn?"
"Không thể nào, chỉ là vừa vui vẻ vừa hồi hộp." Cái loại tâm tình này khó có thể miêu tả, Thẩm Trường Lưu biết nên giải thích như thế nào.
Hai người gắt gao nắm lấy tay đối phương, cất bước tiến vào giáo đường, giáo đường này thực cổ xưa, nhưng lúc này cũng bởi vì không khí vui mừng nên nó trở nên tươi tắn hẳn ra.
Khắp nơi đều trang trí hoa màu trắng, thảm đỏ trên mặt đất được rãi cách hoa màu trắng lên. Ghế hai bên trái phải đều ngồi đầy người, mỗi người ở đây đều mang nụ cười tràn đầy hạnh phúc, thoạt nhìn tất cả đều tốt đẹp như vậy.
Hai người tay nắm tay đi vào giáo đường, tiếng hoà âm bên tai, Thẩm Trường Lưu giờ khắc này cảm thấy có chút không chân thật, cảm giác nắm chặt hạnh phúc ở trong tay, là tốt đẹp như thế đấy.
Hắn rốt cuộc có tư cách, cùng Dương Dương ở bên nhau cả đời.
Khi trao nhẫn cưới cho nhau, đột nhiên xuất hiện vị khách không mời mà đến: "Thẩm Trường Lưu, anh không thể kết hôn cùng cậu ta!"
Nhạc đệm ngoài ý muốn, mọi người nhìn về phía cửa, là một người lớn lên rất giống Mạc Chi Dương, trên người còn mặc tây trang màu trắng, cùng tây trang màu trắng trên người Mạc Chi Dương lại giống nhau đến vi diệu.
Thấy hắn ta, Thẩm Trường Lưu nhíu mày: Không phải hắn đã đem người này đuổi ra khỏi nước rồi sao?
Mạc Chi Dương một phen trực tiếp che lại hai mắt Thẩm Trường Lưu, ghen nói: "Không được nhìn hắn ta, để em giải quyết."
"Nhưng mà....." Thẩm Trường Lưu bị che lại hai mắt, nhưng vẫn lo lắng Tô Bạch sẽ động tay động chân với Dương Dương.
Mạc Chi Dương nhìn người ngoài cửa, trấn an hắn: "Không sao, chỉ một chút liền nên chấm dứt."
Ngoài giáo đường, hai người diện mạo tựa nhau, mặc quần áo giống nhau cùng đứng ở thang lầu giáo đường nói chuyện, nhìn hoa tươi che kín xung quanh, tất cả đều vì bọn họ ở bên nhau mà cảm thấy hạnh phúc, thật châm chọc.
Tô Bạch không hiểu: "Vì sao lại biến thành như vậy?"
"Từ nhỏ cậu đã bị chiều hư, mọi người đối tốt với cậu cậu đều xem là điều đương nhiên, bởi vậy kết quả như thế cũng không phải là thực bình thường hay sao?" Mạc Chi Dương cảm thấy Tô Bạch này vừa ích kỷ vừa ngu xuẩn.
Không biểu cảm nhìn hắn ta, Mạc Chi Dương không tính buông tha hắn ta, hùng hổ doạ người: "Mấy năm nay, cậu chỉ xem Thẩm Trường Lưu như đường lui của mình, một người chờ cậu chơi đến mệt mỏi vừa quay đầu liền có đường lui, không phải sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất