Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Chương 98: Anh chớ có chạm vào tai tôi nha! (15)
Nghe thấy âm thanh, Mạc Chi Dương theo bản năng căng thẳng cơ thể.
Bởi vì như vậy, làm hại Đàm Tổng lợi hít hà một hơi: "Ưm, Dương Dương tại sao lại hứng phấn như vậy?"
“Anh… anh đừng ~” Mạc Chi Dương muốn giãy dụa, lại bị người đè bả vai lại, ở trên bàn làm việc không thể động đậy, đành phải khoanh chân ôm lấy eo hắn.
Người bên ngoài đợi hồi lâu không có động tĩnh gì, liền mở miệng trước: "Cậu ơi?!"
Nghe thấy thanh âm, thân thể Mạc Chi Dương càng kéo căng hơn, cố gắng đẩy hắn ra: "Là Tiểu Nhiên ~ anh, anh nhẹ một chút~"
"Không được đâu.” Đàm Tổng cười khẽ, dừng lại động tác, chậm rãi đem người trên bàn bế lên, để cậu ôm lấy mình: "Chúng ta đi xem thử còn có ai, được không?"
Mạc Chi Dương lúc này mềm mại thành một cái bánh đường nhỏ, toàn thân trên dưới ngoại trừ miệng ra, thì không có hành động phản kháng nào khác: "Đừng...."
"Ngoan.” Đàm Tổng toàn thân trên dưới ngoại trừ miệng, thì không có chỗ nào thành thật, ôm người theo động tác đi tới cửa.
Mạc Chi Dương vây lấy cổ hắn, đầu tiên là cắn ngón tay, sau đó lại cảm thấy không thể ủy thuất mình, há mồm liền cắn bả vai của hắn, đem thanh âm ngăn lại.
Ôm lấy người, đem Dương Dương đặt dựa vào cửa, cố ý hỏi: “Ai?” Khi hỏi lại hung hăng đỉnh một chút.
Sâu quá~ lưng Mạc Chi Dương gắt gao dán chặt vào tấm cửa, miệng lại không thể kêu lên, chỉ có thể dùng tay cào loạn sau lưng hắn, cách áo sơ mi cũng có thể cào ra những vết đỏ.
"Đàm tiên sinh, là tôi và Tiểu Nhiên.” Lần này là Trác Thân nói.
Nghe được giọng nói của hắn ta, Mạc Chi Dương ngược lại không hề căng thẳng, còn cố ý phối hợp động tác của hắn, trong lòng ngo ngoe rục rịch.
Động tác của Đàm Tổng không dừng lại một chút nào, nhưng giọng nói vẫn rất nghiêm túc: "Sao vậy?"
"Cậu ơi, anh Dương có ở bên trong không? Con không tìm được anh ấy!"
Là giọng của Tiểu Nhiên, Mạc Chi Dương nhịn không được, ôm mặt hắn, nâng cằm hắn lên hôn, dùng miệng lấp kín miệng hắn.
Không nghe thấy tiếng động, Trác Thân ở bên ngoài ôm Tiểu Nhiên, còn tưởng hắn đang bận: "Đàm tiên sinh, nếu cậu ấy không có ở đó, thì tôi đưa Tiểu Nhiên đi trước."
Mạc Chi Dương buông môi hắn ra, ngẩng đầu, ánh mắt đã có chút hoảng hốt, nhìn người trước mắt, biết Trác Thân đang ở sau cửa: Xứng đôi thì có ích lợi gì? Người đàn ông vốn dĩ thuộc về hắn ta, hiện tại lại đang thao tôi, nên bây giờ hắn là của tôi và chỉ yêu mình tôi thôi!
“Không ở đây, cậu có thể đi chỗ khác xem.” Giọng nói của Đàm Tổng có chút kỳ lạ, khàn khàn lại gợi cảm.
Lỗ tai Trác Thân nhạy cảm, có chút hoài nghi, trong lòng lại hiện lên ý nghĩ táo bạo, ôm Tiểu Nhiên rời đi.
Nhưng trong lòng rất khó chịu, nếu con thỏ ở bên trong, Đàm tiên sinh kia? Cảm thấy trong lòng chua xót khó chịu, hắn cùng con thỏ, hắn làm sao có thể thao con thỏ? Nếu như vậy, có phải cũng có thể chạm vào lỗ tai của cậu ấy?
Nghĩ đến đây, Trác Thân có chút ghen tị với Đàm Tổng, làm sao hắn có thể sờ sờ lỗ tai thỏ!
Đàm Tổng buông đùi phải của cậu xuống, vừa rồi thiếu chút nữa làm cho con thỏ nhỏ kêu ra tiếng, để cho Trác Thân biết con thỏ là của mình.
Động tác chậm rãi, không nhanh lại có thể làm cậu không chịu nổi: "Dương Dương, em thích Trác Thân hay thích anh?"
Câu hỏi này không phải nên để cậu hỏi sao?
Mạc Chi Dương cảm thấy không thể yếu thế, vì vậy cố ý căng thân thể siết chặt hắn, khiêu khích hỏi: "Vậy anh thích Trác Thân hay thích em?"
“Anh chỉ thích em, anh yêu em nhất, hận không thể đào cả trái tim của mình cho em.” Đàm Tổng nói xong, động tác càng nhanh, đem tất cả cảm xúc đều biến thành hành động nói cho cậu biết.
Tay gắt gao nắm chặt lấy áo sơ mi của hắn, nức nở hừ không ra tiếng, liền tùy ý hắn.
Mọi thứ đột nhiên im bặt, hô hấp cũng dần dần bình tĩnh lại.
“Hai ngày nữa, chúng ta cùng nhau đến Kiều gia.” Đàm Tổng ôm chặt người vào lòng, dùng tay trái vuốt lưng cậu, tay phải cầm lấy một tập tài liệu màu xanh lam, thản nhiên nói một câu.
Mạc Chi Dương nép vào lòng ngực hắn, vừa nghe những lời nà, lỗ tai run lên, đột nhiên ngồi thẳng dậy: "Hả?"
“Đừng lộn xộn, nếu không chỉ có em thoải mái.” Đàm Tổng đem người ấn lại vào trong lòng ngực mình, sau đó mặc tây trang lại cho cậu: “Chỉ là tiệc sinh nhật mà thôi, vì sau này của Tiểu Nhiên, không cần thiết đắc tội với Kiều gia."
Mạc Chi Dương ngồi trên đùi hắn, tựa đầu vào bả vai, hai chân trần trụi lắc lư theo hình vòng cung nhỏ, lấy lòng ôm lấy cổ hắn: "Có thể không đi không?"
Vừa nói vừa há mồm cắn cằm, cọ xát hàm răng.
“Em không muốn đi cũng không sao, nhưng Tiểu Nhiên và anh phải đi.” Đàm Tổng bị cậu nháo đến độ vô tâm với việc vặt, nhưng lại thích cậu cắn cằm mình, khẽ nheo mắt lại.
Mạc Chi Dương khó xử, cậu muốn đi, khẳng định sẽ là vị c, lúc trước cậu lừa Kiều Ngâm, vậy nếu bị cô ấy nhìn thấy không phải là lòi đuôi sao? Nhưng nếu không đi, liền không làm được việc.
Thấy cậu chần chừ, Đàm Tổng đặt tập tài liệu trên tay xuống, đưa tay ôm người vào lòng: “Không đi cũng không sao, Dương Dương ở nhà chờ anh cũng được."
'Đừng nói là tôi không nhắc nhở cậu, trong đoạn cốt truyện này, nếu không có chính cung đi trấn giữ, tôi nghĩ Đàm Tổng sẽ bị đám trai lẫn gái kia ăn sạch. ' Cũng không biết hệ thống nói chuyện giật gân hay là chuyện thực sự.
Nhưng lời này vừa nói ra, Mạc Chi Dương nhất định không thể mặc kệ, ngồi dậy, ôm mặt, cọ mũi vào cằm hắn: "Anh may quần áo cho em rồi, nếu em không đi chẳng phải không được tốt sao?"
Đàm Tổng cúi đầu, dùng môi đè lại chóp mũi của cậu: "Vậy thì cùng nhau đi."
Mạc Chi Dương cười đến mi mắt cong cong, nhưng trong lòng lại không phải như vậy: xem ai dám cùng ông đây đoạt nam nhân, nếu dám thì ấn xuống mặt đất mà đánh!
Đến cuổi chiều, Mạc Chi Dương dọn dẹp sạch sẽ rồi xuống lầu, trộm đi lấy kem, kết quả còn chưa ăn được một miếng liền gặp Trác Thân ở phòng khách: "Hả? Tiểu Nhiên đâu?"
“Tiểu Nhiên đi ngủ trưa.” Biểu tình của Trác Thân không tốt lắm, hai mắt mờ mịt nhìn cậu ăn kem chocolate, đột nhiên nói: “Tôi có một chuyện muốn hỏi cậu.”
Hai người rời khỏi phòng khách, ngồi xuống bộ bàn ăn ở sân sau, vẻ mặt của hắn ta kêu Mạc Chi Dương có phần không thể hiểu được.
"Cậu thích Đàm Tổng?” Trác Thân ngồi nghiêm chỉnh nhìn người đối diện.
Tại sao hắn ta thoạt nhìn lại có vẻ như đang thẩm vấn phạm nhân? Mạc Chi Dương cắn một miếng kem, nhún vai: "Bằng không thì sao? Tôi thoạt nhìn không giống thích anh ấy sao?"
Quan xứng* muốn tới hoà đàm, hay là đến hạ chiến thư?
(*) Quan xứng: là người tương xứng, hay xứng đôi định sẵn.
Mạc Chi Dương lúc này đang nghĩ cách làm thế nào để khí phách tuyên bố quan hệ của mình với Đàm Tổng, nhưng lại đột nhiên nghe được một câu: "Thỏ con, tôi thích em!"
Nụ cười chợt tắt lịm.
Mạc Chi Dương nhìn Trác Thân trước mặt, hơi hơi giương miệng, giống như bị sét đánh không thể tin nổi, hắn ta là thụ, tại sao lại thích mình?
"Anh biết tôi là ai không?” Mạc Chi Dương lúc này mới hoài nghi, nhân vật chính này thị lực không tốt hay là bị mù!
Mặc dù rất ngạc nhiên tại sao cậu lại hỏi chuyện này, nhưng Trác Thân vẫn thành thật trả lời: "Tôi biết, em là Mạc Chi Dương! Con thỏ nhỏ."
“Vậy anh cũng không mù a.” Mạc Chi Dương có chút kỳ quái, hắn ta bị choáng váng sao? Hắn ta muốn làm công sao?
Nghe cậu nói như vậy, Trác Thân rất hiếm khi cau mày, sắc mặt không tốt lắm: "Tôi thích em, cái này không sai, nhưng tôi không hiểu sao em lại nói như vậy."
Vậy là hắn ta thích mình? Mạc Chi Dương có chút bất lực mà lắc đầu, trước kia còn tưởng rằng hắn ta thích Đàm Tổng, còn coi hắn ta như tình địch, như vậy xem ra, Đàm Tổng đã coi hắn ta như tình địch của mình.
Chẳng trách buổi sáng trong phòng làm việc Đàm Tổng hỏi mình câu đó, Mạc Chi Dương cắn một miếng kem, lắc đầu: "Tôi không thích anh, tôi thích Đàm Tổng."
Có một số việc phải nên nói rõ ràng, ngoại trừ nhiệm vụ, bản thân cậu không thích mắc nợ tình cảm.
Bị từ chối, là việc đã đoán trước được, Trác Thân cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, đứng dậy nhìn cậu: "Nếu em đã nói như vậy, tôi cũng không dám chen chân, chúc em hạnh phúc."
Cuối cùng vẫn không thể tàn nhẫn đoạt lấy cậu, có lẽ trong lòng hăn ta cũng biết rõ, thái độ vừa rồi của thỏ con, cậu không có khả năng thích mình.
Mạc Chi Dương nhấm nháp que kem, nhìn hắn ta rời đi, có chút không rõ: "Vậy tại sao nhân vật chính thụ lại thích tao?"
'Hãy tự hỏi chính mình a, hỏi tôi làm gì? Tôi cũng không phải hắn ta, cậu vẫn nên ngẫm lại hai ngày sau làm thế nào xác định thân phận của mình trước mặt Kiều Ngâm, mấy ngày nay, tôi đều làm theo chỉ dẫn của cậu, ngày nào cũng gửi tin nhắn tượng trưng cho cô ta.'
Giọng điệu của hệ thống không tốt lắm, hoàn toàn không biết vì sao của hồi môn của cậu lại muốn mình tích cóp cho.
Hai người trở lại phòng khách, coi như không có chuyện gì xảy ra, chuyện giữa người lớn coi như đã giải quyết xong, chỉ là hôm nay Tiểu Nhiên đều không nhìn thấy anh Dương, nên rất nhớ.
Lần đầu tiên nhìn thấy cậu trong hôm nay, liền bỏ cọ vẽ xuống, chạy về phía người, ôm lấy chân cậu, lỗ tai sói run lên: "Anh Dương, sáng nay anh đi đâu!"
"Anh, anh không khoẻ nên đi nghỉ ngơi.” Mạc Chi Dương nói qua loa lấy lệ, cũng không thể nói, hôm nay anh và Cậu của em ở trong phòng làm việc quấn nhau cả buổi sáng, cậu cũng không có mặt mũi nói ra.
Mạc Chi Dương khom lưng bế Tiểu Nhiên lên, thấy lòng bàn tay nhóc dính đầy vết sơn đỏ: "Tại sao em lại làm cho mình bẩn như vậy?"
“Không bẩn không bẩn.” Tiểu Nhiên lấy mu bàn tay lau nước mũi: “Em đang vẽ anh Dương và Cậu, mà này, anh Dương, anh có phải là mợ của em không?
Câu nói đột ngột này khiến Mạc Chi Dương sửng sốt, có chút khó hiểu: "Hả?"
“Anh là mợ của em sao?” Tiểu Nhiên hỏi lại, đôi mắt to ngơ ngác, tựa hồ không biết mình đang hỏi cái gì, nhưng lại dị thường muốn biết đáp án: “Anh là mợ của em?
Cái xưng hô quái quỷ gì đây!
Mạc Chi Dương ôm Tiểu Nhiên đi tới bàn cà phê trong phòng khách liền đặt người xuống, dùng giọng điệu rất ôn nhu hỏi: "Là ai nói cho em a?"
"Là Cậu kêu em hỏi anh Dương.” Tiểu Nhiên không chút do dự, liền đem Đàm Tổng khai ra, còn nói tiếp: "Em hỏi Cậu, anh có phải mợ của em không, Cậu nói để em tự hỏi."
Đàm Tổng chết tiệt này, không làm được gì, dạy hư Tiểu Nhiên là giỏi!
"Tiểu Nhiên ngoan, em hỏi Cậu của em liền biết.” Mạc Chi Dương xoa tóc của nhóc, cười rạng rỡ hơn.
Quả báo này đến hơi nhanh, buổi tối khoảng mười hai giờ, Đàm Tổng muốn đến phòng của con thỏ nhỏ để ngủ, mới phát hiện cửa đã bị khóa: "Thỏ con ngoan ngoãn, mở cửa cho anh?"
“Em hỏi anh, anh đã nói cái gì mà mợ với Tiểu Nhiên?” Mạc Chi Dương đứng ở cửa, cách tấm cửa nói chuyện với hắn.
Nghe vậy, Đàm Tổng có thể hiểu được rằng một đời anh danh của mình bị phá hủy trong tay Tiểu Nhiên, nhưng người vợ này vẫn phải dỗ dành: "Chuyện này, là Tiểu Nhiên chủ động nhắc tới."
Nếu vợ đem mình nhốt ở ngoài cửa thì phải làm sao bây giờ, online chờ gấp!
-------------------
Từ hôm nay tui phải đi học nên lịch đăng không ổn định nha, số chương cũng vậy????????????
Bởi vì như vậy, làm hại Đàm Tổng lợi hít hà một hơi: "Ưm, Dương Dương tại sao lại hứng phấn như vậy?"
“Anh… anh đừng ~” Mạc Chi Dương muốn giãy dụa, lại bị người đè bả vai lại, ở trên bàn làm việc không thể động đậy, đành phải khoanh chân ôm lấy eo hắn.
Người bên ngoài đợi hồi lâu không có động tĩnh gì, liền mở miệng trước: "Cậu ơi?!"
Nghe thấy thanh âm, thân thể Mạc Chi Dương càng kéo căng hơn, cố gắng đẩy hắn ra: "Là Tiểu Nhiên ~ anh, anh nhẹ một chút~"
"Không được đâu.” Đàm Tổng cười khẽ, dừng lại động tác, chậm rãi đem người trên bàn bế lên, để cậu ôm lấy mình: "Chúng ta đi xem thử còn có ai, được không?"
Mạc Chi Dương lúc này mềm mại thành một cái bánh đường nhỏ, toàn thân trên dưới ngoại trừ miệng ra, thì không có hành động phản kháng nào khác: "Đừng...."
"Ngoan.” Đàm Tổng toàn thân trên dưới ngoại trừ miệng, thì không có chỗ nào thành thật, ôm người theo động tác đi tới cửa.
Mạc Chi Dương vây lấy cổ hắn, đầu tiên là cắn ngón tay, sau đó lại cảm thấy không thể ủy thuất mình, há mồm liền cắn bả vai của hắn, đem thanh âm ngăn lại.
Ôm lấy người, đem Dương Dương đặt dựa vào cửa, cố ý hỏi: “Ai?” Khi hỏi lại hung hăng đỉnh một chút.
Sâu quá~ lưng Mạc Chi Dương gắt gao dán chặt vào tấm cửa, miệng lại không thể kêu lên, chỉ có thể dùng tay cào loạn sau lưng hắn, cách áo sơ mi cũng có thể cào ra những vết đỏ.
"Đàm tiên sinh, là tôi và Tiểu Nhiên.” Lần này là Trác Thân nói.
Nghe được giọng nói của hắn ta, Mạc Chi Dương ngược lại không hề căng thẳng, còn cố ý phối hợp động tác của hắn, trong lòng ngo ngoe rục rịch.
Động tác của Đàm Tổng không dừng lại một chút nào, nhưng giọng nói vẫn rất nghiêm túc: "Sao vậy?"
"Cậu ơi, anh Dương có ở bên trong không? Con không tìm được anh ấy!"
Là giọng của Tiểu Nhiên, Mạc Chi Dương nhịn không được, ôm mặt hắn, nâng cằm hắn lên hôn, dùng miệng lấp kín miệng hắn.
Không nghe thấy tiếng động, Trác Thân ở bên ngoài ôm Tiểu Nhiên, còn tưởng hắn đang bận: "Đàm tiên sinh, nếu cậu ấy không có ở đó, thì tôi đưa Tiểu Nhiên đi trước."
Mạc Chi Dương buông môi hắn ra, ngẩng đầu, ánh mắt đã có chút hoảng hốt, nhìn người trước mắt, biết Trác Thân đang ở sau cửa: Xứng đôi thì có ích lợi gì? Người đàn ông vốn dĩ thuộc về hắn ta, hiện tại lại đang thao tôi, nên bây giờ hắn là của tôi và chỉ yêu mình tôi thôi!
“Không ở đây, cậu có thể đi chỗ khác xem.” Giọng nói của Đàm Tổng có chút kỳ lạ, khàn khàn lại gợi cảm.
Lỗ tai Trác Thân nhạy cảm, có chút hoài nghi, trong lòng lại hiện lên ý nghĩ táo bạo, ôm Tiểu Nhiên rời đi.
Nhưng trong lòng rất khó chịu, nếu con thỏ ở bên trong, Đàm tiên sinh kia? Cảm thấy trong lòng chua xót khó chịu, hắn cùng con thỏ, hắn làm sao có thể thao con thỏ? Nếu như vậy, có phải cũng có thể chạm vào lỗ tai của cậu ấy?
Nghĩ đến đây, Trác Thân có chút ghen tị với Đàm Tổng, làm sao hắn có thể sờ sờ lỗ tai thỏ!
Đàm Tổng buông đùi phải của cậu xuống, vừa rồi thiếu chút nữa làm cho con thỏ nhỏ kêu ra tiếng, để cho Trác Thân biết con thỏ là của mình.
Động tác chậm rãi, không nhanh lại có thể làm cậu không chịu nổi: "Dương Dương, em thích Trác Thân hay thích anh?"
Câu hỏi này không phải nên để cậu hỏi sao?
Mạc Chi Dương cảm thấy không thể yếu thế, vì vậy cố ý căng thân thể siết chặt hắn, khiêu khích hỏi: "Vậy anh thích Trác Thân hay thích em?"
“Anh chỉ thích em, anh yêu em nhất, hận không thể đào cả trái tim của mình cho em.” Đàm Tổng nói xong, động tác càng nhanh, đem tất cả cảm xúc đều biến thành hành động nói cho cậu biết.
Tay gắt gao nắm chặt lấy áo sơ mi của hắn, nức nở hừ không ra tiếng, liền tùy ý hắn.
Mọi thứ đột nhiên im bặt, hô hấp cũng dần dần bình tĩnh lại.
“Hai ngày nữa, chúng ta cùng nhau đến Kiều gia.” Đàm Tổng ôm chặt người vào lòng, dùng tay trái vuốt lưng cậu, tay phải cầm lấy một tập tài liệu màu xanh lam, thản nhiên nói một câu.
Mạc Chi Dương nép vào lòng ngực hắn, vừa nghe những lời nà, lỗ tai run lên, đột nhiên ngồi thẳng dậy: "Hả?"
“Đừng lộn xộn, nếu không chỉ có em thoải mái.” Đàm Tổng đem người ấn lại vào trong lòng ngực mình, sau đó mặc tây trang lại cho cậu: “Chỉ là tiệc sinh nhật mà thôi, vì sau này của Tiểu Nhiên, không cần thiết đắc tội với Kiều gia."
Mạc Chi Dương ngồi trên đùi hắn, tựa đầu vào bả vai, hai chân trần trụi lắc lư theo hình vòng cung nhỏ, lấy lòng ôm lấy cổ hắn: "Có thể không đi không?"
Vừa nói vừa há mồm cắn cằm, cọ xát hàm răng.
“Em không muốn đi cũng không sao, nhưng Tiểu Nhiên và anh phải đi.” Đàm Tổng bị cậu nháo đến độ vô tâm với việc vặt, nhưng lại thích cậu cắn cằm mình, khẽ nheo mắt lại.
Mạc Chi Dương khó xử, cậu muốn đi, khẳng định sẽ là vị c, lúc trước cậu lừa Kiều Ngâm, vậy nếu bị cô ấy nhìn thấy không phải là lòi đuôi sao? Nhưng nếu không đi, liền không làm được việc.
Thấy cậu chần chừ, Đàm Tổng đặt tập tài liệu trên tay xuống, đưa tay ôm người vào lòng: “Không đi cũng không sao, Dương Dương ở nhà chờ anh cũng được."
'Đừng nói là tôi không nhắc nhở cậu, trong đoạn cốt truyện này, nếu không có chính cung đi trấn giữ, tôi nghĩ Đàm Tổng sẽ bị đám trai lẫn gái kia ăn sạch. ' Cũng không biết hệ thống nói chuyện giật gân hay là chuyện thực sự.
Nhưng lời này vừa nói ra, Mạc Chi Dương nhất định không thể mặc kệ, ngồi dậy, ôm mặt, cọ mũi vào cằm hắn: "Anh may quần áo cho em rồi, nếu em không đi chẳng phải không được tốt sao?"
Đàm Tổng cúi đầu, dùng môi đè lại chóp mũi của cậu: "Vậy thì cùng nhau đi."
Mạc Chi Dương cười đến mi mắt cong cong, nhưng trong lòng lại không phải như vậy: xem ai dám cùng ông đây đoạt nam nhân, nếu dám thì ấn xuống mặt đất mà đánh!
Đến cuổi chiều, Mạc Chi Dương dọn dẹp sạch sẽ rồi xuống lầu, trộm đi lấy kem, kết quả còn chưa ăn được một miếng liền gặp Trác Thân ở phòng khách: "Hả? Tiểu Nhiên đâu?"
“Tiểu Nhiên đi ngủ trưa.” Biểu tình của Trác Thân không tốt lắm, hai mắt mờ mịt nhìn cậu ăn kem chocolate, đột nhiên nói: “Tôi có một chuyện muốn hỏi cậu.”
Hai người rời khỏi phòng khách, ngồi xuống bộ bàn ăn ở sân sau, vẻ mặt của hắn ta kêu Mạc Chi Dương có phần không thể hiểu được.
"Cậu thích Đàm Tổng?” Trác Thân ngồi nghiêm chỉnh nhìn người đối diện.
Tại sao hắn ta thoạt nhìn lại có vẻ như đang thẩm vấn phạm nhân? Mạc Chi Dương cắn một miếng kem, nhún vai: "Bằng không thì sao? Tôi thoạt nhìn không giống thích anh ấy sao?"
Quan xứng* muốn tới hoà đàm, hay là đến hạ chiến thư?
(*) Quan xứng: là người tương xứng, hay xứng đôi định sẵn.
Mạc Chi Dương lúc này đang nghĩ cách làm thế nào để khí phách tuyên bố quan hệ của mình với Đàm Tổng, nhưng lại đột nhiên nghe được một câu: "Thỏ con, tôi thích em!"
Nụ cười chợt tắt lịm.
Mạc Chi Dương nhìn Trác Thân trước mặt, hơi hơi giương miệng, giống như bị sét đánh không thể tin nổi, hắn ta là thụ, tại sao lại thích mình?
"Anh biết tôi là ai không?” Mạc Chi Dương lúc này mới hoài nghi, nhân vật chính này thị lực không tốt hay là bị mù!
Mặc dù rất ngạc nhiên tại sao cậu lại hỏi chuyện này, nhưng Trác Thân vẫn thành thật trả lời: "Tôi biết, em là Mạc Chi Dương! Con thỏ nhỏ."
“Vậy anh cũng không mù a.” Mạc Chi Dương có chút kỳ quái, hắn ta bị choáng váng sao? Hắn ta muốn làm công sao?
Nghe cậu nói như vậy, Trác Thân rất hiếm khi cau mày, sắc mặt không tốt lắm: "Tôi thích em, cái này không sai, nhưng tôi không hiểu sao em lại nói như vậy."
Vậy là hắn ta thích mình? Mạc Chi Dương có chút bất lực mà lắc đầu, trước kia còn tưởng rằng hắn ta thích Đàm Tổng, còn coi hắn ta như tình địch, như vậy xem ra, Đàm Tổng đã coi hắn ta như tình địch của mình.
Chẳng trách buổi sáng trong phòng làm việc Đàm Tổng hỏi mình câu đó, Mạc Chi Dương cắn một miếng kem, lắc đầu: "Tôi không thích anh, tôi thích Đàm Tổng."
Có một số việc phải nên nói rõ ràng, ngoại trừ nhiệm vụ, bản thân cậu không thích mắc nợ tình cảm.
Bị từ chối, là việc đã đoán trước được, Trác Thân cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, đứng dậy nhìn cậu: "Nếu em đã nói như vậy, tôi cũng không dám chen chân, chúc em hạnh phúc."
Cuối cùng vẫn không thể tàn nhẫn đoạt lấy cậu, có lẽ trong lòng hăn ta cũng biết rõ, thái độ vừa rồi của thỏ con, cậu không có khả năng thích mình.
Mạc Chi Dương nhấm nháp que kem, nhìn hắn ta rời đi, có chút không rõ: "Vậy tại sao nhân vật chính thụ lại thích tao?"
'Hãy tự hỏi chính mình a, hỏi tôi làm gì? Tôi cũng không phải hắn ta, cậu vẫn nên ngẫm lại hai ngày sau làm thế nào xác định thân phận của mình trước mặt Kiều Ngâm, mấy ngày nay, tôi đều làm theo chỉ dẫn của cậu, ngày nào cũng gửi tin nhắn tượng trưng cho cô ta.'
Giọng điệu của hệ thống không tốt lắm, hoàn toàn không biết vì sao của hồi môn của cậu lại muốn mình tích cóp cho.
Hai người trở lại phòng khách, coi như không có chuyện gì xảy ra, chuyện giữa người lớn coi như đã giải quyết xong, chỉ là hôm nay Tiểu Nhiên đều không nhìn thấy anh Dương, nên rất nhớ.
Lần đầu tiên nhìn thấy cậu trong hôm nay, liền bỏ cọ vẽ xuống, chạy về phía người, ôm lấy chân cậu, lỗ tai sói run lên: "Anh Dương, sáng nay anh đi đâu!"
"Anh, anh không khoẻ nên đi nghỉ ngơi.” Mạc Chi Dương nói qua loa lấy lệ, cũng không thể nói, hôm nay anh và Cậu của em ở trong phòng làm việc quấn nhau cả buổi sáng, cậu cũng không có mặt mũi nói ra.
Mạc Chi Dương khom lưng bế Tiểu Nhiên lên, thấy lòng bàn tay nhóc dính đầy vết sơn đỏ: "Tại sao em lại làm cho mình bẩn như vậy?"
“Không bẩn không bẩn.” Tiểu Nhiên lấy mu bàn tay lau nước mũi: “Em đang vẽ anh Dương và Cậu, mà này, anh Dương, anh có phải là mợ của em không?
Câu nói đột ngột này khiến Mạc Chi Dương sửng sốt, có chút khó hiểu: "Hả?"
“Anh là mợ của em sao?” Tiểu Nhiên hỏi lại, đôi mắt to ngơ ngác, tựa hồ không biết mình đang hỏi cái gì, nhưng lại dị thường muốn biết đáp án: “Anh là mợ của em?
Cái xưng hô quái quỷ gì đây!
Mạc Chi Dương ôm Tiểu Nhiên đi tới bàn cà phê trong phòng khách liền đặt người xuống, dùng giọng điệu rất ôn nhu hỏi: "Là ai nói cho em a?"
"Là Cậu kêu em hỏi anh Dương.” Tiểu Nhiên không chút do dự, liền đem Đàm Tổng khai ra, còn nói tiếp: "Em hỏi Cậu, anh có phải mợ của em không, Cậu nói để em tự hỏi."
Đàm Tổng chết tiệt này, không làm được gì, dạy hư Tiểu Nhiên là giỏi!
"Tiểu Nhiên ngoan, em hỏi Cậu của em liền biết.” Mạc Chi Dương xoa tóc của nhóc, cười rạng rỡ hơn.
Quả báo này đến hơi nhanh, buổi tối khoảng mười hai giờ, Đàm Tổng muốn đến phòng của con thỏ nhỏ để ngủ, mới phát hiện cửa đã bị khóa: "Thỏ con ngoan ngoãn, mở cửa cho anh?"
“Em hỏi anh, anh đã nói cái gì mà mợ với Tiểu Nhiên?” Mạc Chi Dương đứng ở cửa, cách tấm cửa nói chuyện với hắn.
Nghe vậy, Đàm Tổng có thể hiểu được rằng một đời anh danh của mình bị phá hủy trong tay Tiểu Nhiên, nhưng người vợ này vẫn phải dỗ dành: "Chuyện này, là Tiểu Nhiên chủ động nhắc tới."
Nếu vợ đem mình nhốt ở ngoài cửa thì phải làm sao bây giờ, online chờ gấp!
-------------------
Từ hôm nay tui phải đi học nên lịch đăng không ổn định nha, số chương cũng vậy????????????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất