Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

Chương 112: Minh chủ và Ma giáo giáo chủ cõng toàn võ lâm tới rồi (4)

Trước Sau
"Các ngươi đi ra ngoài Không bao lâu, liền có một vài tên hắc y nhân tiến vào, một số hộ vệ không thể kịp trốn đi đã bị giết chết, những đệ tử khác của Võ Lâm Minh, từng người đều đi tìm chưởng môn của mình che chở, mấy người không biết đi nơi nào cho nên từng người đều canh giữ trong viện không dám ra ngoài.

Cũng vì vậy mà thiệt hại không lớn, chỉ có một ít đệ tử bị giết cũng không thành vấn đề gì lớn."

Cung chủ đem mọi chuyện nói xong, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Ma giáo chết tiệt kia, sao dám làm càn như vậy."

Nghe người nói xong, Mạc Chi Dương xác định không phải Ma giáo, thứ nhất, thủ lĩnh Ma giáo là Giang Hạ Niên, tên gia hoả này buổi sáng còn ngủ cùng mình.

Thứ hai, hắn sẽ nhìn nhìn mặt mũi mình mà không xuống tay với người của Võ Lâm Minh, hơn nữa, hắn muốn giết người, thì hôm qua đã giết, chứ không chỉ đả thương bọn họ.

Cho nên, dựa theo tình huống này mà nói, không phải là người của Kiệt Giáo, nhưng đó là ai?

Có vẻ chuyện này không được đề cập tới trong cốt truyện, hay là bug của hệ thống? Gần đây hệ thống trục trặc rất nhiều a, điều này thực sự khó có thể suy luận được.

Thấy Minh chủ không lên tiếng, năm vị chưởng môn còn lại cũng đều hai mặt nhìn nhau, cũng không biết Minh chủ đang nghĩ cái gì, là hôm nay ăn ngon sớm một chút?

Chẳng trách bọn họ nghĩ như vậy, rốt cuộc khuôn mặt nhỏ non nớt này đang cau mày, thật sự rất giống cậu nhóc nhà bên, nghĩ xem nhà nào bán bánh xèo nước đường ngon.

Nhưng lúc này đây, Mạc Chi Dương thật sự đang nghĩ tới chuyện chính sự: không phải Võ Lâm Minh, cũng không phải Kiệt Giáo, vậy có khả năng tồn tại thế lực thứ ba, hơn nữa dựa theo hai người đó tự mình tới xem, cũng không thấp.

Dưới mí mắt của Võ Lâm Minh và Kiệt Giáo, có thể bồi dưỡng ra sát thủ như vậy, khẳng định thế lực cũng không thể coi thường, có một số người lang thang trong bóng đêm.

Không muốn người biết, cho nên hắn ta hành động, làm cái gì cũng đều sẽ quy cho đối phương, tình huống như vậy cũng không có gì lạ, vẫn nên đến tìm Giang Hạ Niên, biết không dám hỏi, nhưng nói bóng nói gió cũng có thể.

Bên kia thôn trang Giang Hạ Niên cũng bị người xâm nhập, thừa dịp hắn ra ngoài theo dõi Mạc Chi Dương mà xông vào, chẳng qua người của Kiệt Giáo có nhiều thủ đoạn.

Cũng có độc dược sư cùng với cao thủ ám khí, bọn họ thế mà bắt sống được một người, Giang Hạ Niên đang thẩm vấn, nhưng người kia lại một mực khẳng định là người của Võ Lâm Minh.

Giang Hạ Niên nhíu mày, hắn không tin, sư đệ của hắn sẽ gọi người tới ám sát mình, nếu y muốn, lúc vô số lần gặp mặt kia, với võ công của y có thể giết hắn ngàn vạn lần.

Cần gì phải tốn nhiều tâm tư, kêu người tới giết mình.

“Nhốt người lại, không cho chết, tra tấn thật tốt.” Dám hủy hoại thanh danh của sư đệ ta, Giang Hạ Niên phun một ngụm, quay người rời khỏi thôn trang, nhưng vẫn nên điều tra rõ.

Nếu có người giả danh Võ Lâm Minh, ở bên ngoài làm xằng làm bậy, hẳn sẽ gây bất lợi cho Dương Dương, vẫn nên hỏi rõ ràng thì hơn.

Mấy vị chưởng môn kia, mồm năm miệng mười đều muốn đến Kiệt Giáo yêu cầu giải thích, nhưng Mạc Chi Dương lại không nghĩ như vậy, lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không được, chúng ta trước tiên kiểm tra xem nguồn gốc thật sự của những thi thể kia?"

"Cái này?"

Năm vị chưởng môn hai mặt nhìn nhau, thật ra không nghĩ tới vấn để này, Vu Kinh lại chủ động nói: "Phái chúng ta có đệ tử am hiểu về khám nghiệm tử thi, bằng không kêu người tới kiểm tra thi thể một chút."

“Như vậy là tốt nhất.” Mạc Chi Dương gật đầu, sau đó nhìn về phía những vị trưởng lão khác đang nhìn mình, vì thế cười giải thích: “Ta nghĩ các ngươi nói đúng, người Kiệt Giáo rất gian xảo, thời điểm ta gặp bọn họ, phát hiện đôi mắt bọn họ lộ ra màu đỏ như máu.

Trông rất khủng bố, cho nên ta nghi ngờ bọn họ có vấn đề, nếu thật sự tra ra được cái gì, những người này không phải người thường thì chúng ta cũng có thể tìm ra biện pháp đối phó."



Nghe Minh chủ nói như vậy, Thanh Dương trưởng lão hài lòng gật đầu: "Minh chủ đã trưởng thành, trong tương lai nhất định có thể dẫn dắt Võ Lâm Minh diệt trừ kẻ thù Kiệt Giáo này, đem lại hòa bình cho giang hồ."

"Vâng.” Mạc Chi Dương ngoan ngoãn cười cười, nhưng trong lòng lại đang phỉ nhổ: Thôi đi, nhiệm vụ của ta vẫn là ở trong tay hắn, còn muốn ta diệt trừ?

Nói làm liền làm, Vu Kinh lập tức phân phó cho đệ tử đi khám nghiệm tử thi, nhất định phải hồi báo trước khi trời tối, những vị chưởng môn khác, từng người trở về trong viện sửa sang lại.

Thuận tiện nhìn xem ai đã hy sinh, làm tốt công việc của mình.

Mạc Chi Dương không có việc gì làm, liền trở về phòng nghỉ ngơi trước, ngồi ở trên ghế đẩu, phát ngốc suy nghĩ mấy chuyện, lại nghe thấy tiếng cửa sổ bị đẩy ra, liền quay đầu lại, một thân hồng y đã trốn vào.

Sau khi nhìn thấy người tới, có chút cảm khái: Tên này lá gan thật lớn a, thật sự không sợ bị người nhìn thấy.

"Dương Dương.” Giang Hạ Niên sau khi xông vào, vội vàng đóng cửa sổ lại, nghênh ngang đi tới trước mặt y, ôm người vào lòng: "Dương Dương, có nhớ sư huynh không?

"Nhớ.” Mạc Chi Dương không quá thành thật mà trả lời, nhưng lại có thể đem người dỗ đến vui vẻ.

Quả nhiên, Giang Hạ Niên ngồi xổm xuống cùng y nhìn thẳng, nắm lấy tay y áp lên má mình, tham lam cọ cọ: "Dương Dương, ngươi làm sao vậy?"

Tay y rất non, thời điểm giúp hắn làm loại chuyện này, đều sợ làm tay y bị thương.

Mạc Chi Dương lắc đầu, có chút buồn rầu: "Thôn trang bị người tấn công, ta đã giết hai người, hiện tại Vu Kinh đang cùng đồ đệ của mình khám nghiệm tử thi, nhưng không biết là ai."

Điều này có nghĩa là y không nghi ngờ mình?

Nghĩ đến đây, Giang Hạ Niên có chút kích động, hai tay ôm lấy khuôn mặt non nớt của thiếu niên: "Dương Dương, ngươi.... Ngươi không nghi ngờ là ta đã phái người tới sao?"

“Sư huynh nhất định sẽ không, cho nên nhất định là người khác.” Mạc Chi Dương rất chắc chắn mà gật đầu, sau đó lại lâm vào buồn rầu.

Ngược lại Giang Hạ Niên rất kích động, biết chỉ có Dương Dương là toàn tâm toàn ý tin tưởng mình, sẽ không phản bội hắn, trái lại những người khác, đều sẽ vì một số chuyện không cần thiết mà gắn tội danh cho hắn.

Sự tin tưởng đáng quý này đặc biệt quý giá đối với Giang Hạ Niên, người mà cả hai đời đều bị phản bội.

Giang Hạ Niên kích động hôn lên trán y, nhưng cảm thấy còn chưa đủ, chuyển xuống khóe môi hôn vài cái mới tính xong: "Không phải là ta, bảo vệ ngươi còn không kịp, làm sao có thể giết ngươi."

“Ta biết, nhưng ta không biết là ai.” Mạc Chi Dương hơi buồn rầu mà mím môi, “Nếu không tra ra, bọn họ sẽ đem mọi việc đẩy lên người sư huynh, ta không muốn như vậy.”

Kỳ thật Giang Hạ Niên muốn nói là không có việc gì, dù sao hắn cũng đã quen với việc này, nhưng vừa thấy Dương Dương lo lắng cho hắn, trong lòng lại cảm thấy ấm áp: "Không sao đâu, sư huynh sẽ điều tra xem là ai nha."

“Thật không?” Mạc Chi Dương ánh mắt đột nhiên sáng lên, nhấp nháy đặc biệt xinh đẹp.

Kỳ thật Mạc Chi Dương cố ý dẫn dắt Giang Hạ Niên đi điều tra, rốt cuộc thân phận và tính cách của y thật sự không dễ ra tay, cũng không tiện hỏi nhiều.

Tên gia hỏa này thì khác, trước hết, Kiệt Giáo ở mọi nơi trên giang hồ đều có tai mắt, không khó để họ kiểm tra một chuyện, hơn nữa có người có thể giúp ngươi, vậy tại sao lại muốn động não chứ?

Khẳng định là ăn no chờ chết khỏe hơn, à, chính là lười thôi.



Thấy y nói như vậy, Giang Hạ Niên càng vui vẻ, ôm người vào lòng an ủi: "Không sao đâu, ta nhất định sẽ tìm ra người đó là ai, Dương Dương, đừng lo lắng."

Tại thời điểm này, Giang Hạ Niên cũng đang tự hỏi, liệu trên giang hồ thật sự xuất hiện một thế lực của kẻ thứ ba không, thậm chí Võ Lâm Minh và Kiệt Giáo còn không biết.

Dưới tình huống thế lực hai bên ngang nhau, chống lại cũng là điều hiển nhiên, nhưng nếu vô cớ xuất hiện một thế lực khác nữa thì cân bằng sẽ bị phá vỡ, đây cũng là kết quả xấu nhất.

Sau khi xác định xác suất, nhìn sư đệ thơm mềm trong lòng ngực mình, trong lòng nổi lên tâm tư muốn trêu chọc.

Vì vậy, liền đem người bế lên, còn hắn ngồi trên ghế đẩu trống, để Dương Dương ngồi trên đùi mình, vòng tay qua eo y, ở phần eo da thịt mềm mại, nhéo một cái: "Dương Dương, gần đây ta thấy ngươi lại béo hơn rồi?"

Mạc Chi Dương sợ ngứa, muốn đẩy hắn ra, nhưng lại bị nắm chắt lấy, không còn cách nào khác, chỉ có thể ngồi lại: "Đó cũng là do Thanh Dương chưởng môn, còn có sư huynh dẫn ta đi ăn nhiều đồ ăn ngon, lúc này mới béo hơn một chút."

“Béo là tốt rồi, béo mềm mại ôm vào cũng rất thoải mái.” Giang Hạ Niên nói, thân mật cắn khóe môi y một cái, cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Ngược lại, Mạc Chi Dương ngượng ngùng bóp rụt cổ né tránh: "Sư huynh, không thể như vậy."

"Tại sao? Trước đây không phải vẫn luôn như vậy sao?" Giang Hạ Niên có chút kỳ quái, Dương Dương trước nay chưa từng cự tuyệt hắn tiếp cận, huống chi là nói không thể.

Trong nhiều năm qua, hắn đã cố tình làm trong tiềm thức của y chấp nhận thân mật và hôn môi, chỉ để tránh cho sau này y sẽ không quá bài xích.

Mạc Chi Dương do dự, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Như Tâm nói, hôn chỉ có tình yêu nam nữ, và tình cảm phu thê mới có thể làm."

"Như Tâm?” Nghe thấy cái tên này, đồng tử Giang Hạ Niên co rút lại, vậy mà lại là nữ nhân này?

Nàng ta nói với Dương Dương cái này để làm gì, chẳng lẽ lại dụ dỗ Dương Dương sao? Cũng đúng, trước đây khi hắn làm Võ Lâm Minh Chủ, nàng ta liền nhiều lần đến dụ dỗ.

Bây giờ Dương Dương đã trở thành Võ Lâm Minh Chủ, nàng ta liền đem chiêu bài hồ ly tinh này phóng đến trên người Dương Dương, chết tiệt, Dương Dương ngây thơ như vậy, nhất định sẽ bị nàng làm cho mê muội.

Mạc Chi Dương mở to đôi mắt đơn thuần, nhìn sắc mặt hắn thay đổi rồi gật đầu: Ta đang tiếp tay cho ngươi ngược cặn bã, xin đừng hắc hoá nha, nếu không ta sẽ đánh đầu chó của ngươi.

"Dương Dương.” Giang Hạ Niên thu hồi tâm tư, nhất định không thể để cho Dương Dương có liên quan gì đến nữ tử, cho nên càng sớm càng tốt đem nàng ta diệt trừ.

Nhìn thấy vẻ mặt  của hắn, Mạc Chi Dương cố ý phóng nhẹ âm thanh, nhẹ nhàng nói: "Sư huynh, làm sao vậy?"

“Không có chuyện gì, ta chỉ nghĩ rằng Như Tâm, không phải người tốt, Dương Dương vẫn nên tránh xa nàng ta ra.” Giang Hạ Niên kéo thẳng sợi tóc nhỏ trên trán ra, cười đến sủng nịch.

Thầm thề trong lòng: Nhất định không thể để cho Dương Dương phải chịu khổ như vậy, cho nên, mặc kệ là Như Tâm hay gian phu kia của nàng ta, tất cả đều phải chết.

Sát ý của hắn lúc này đều hiện lên trong mắt, Mạc Chi Dương nhìn thấy hai mắt hắn dần dần đỏ lên, liền biết tên này sắp hắc hóa, như vậy sẽ dễ dàng tẩu hoả nhập ma.

Chủ động vươn tay, ôm má hắn, ở trên môi hắn hôn một cái, bộ dạng không mang theo chút dục vọng nào: "Sư huynh là tốt nhất, ta đều nghe lời sư huynh."

Nghe được lời này, Giang Hạ Niên gần như biến thành sói, ôm mặt y, cúi người hướng đôi môi hôn lên, đầu lưỡi tiến vào công thành đoạt đất, hung hăng cọ xát.

Dương Dương là tốt nhất thiên hạ, cho nên nữ nhân cùng gian phu kia nhất định phải chết, hơn nữa cũng không thể chết quá vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau