Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

Chương 113: Minh chủ và Ma giáo giáo chủ cõng toàn võ lâm tới rồi (5)

Trước Sau
Ngược lại để hắn tự mình tra, có thể sẽ vui hơn một chút, Mạc Chi Dương cảm thấy rằng nên kết hợp giữa bên trong và bên ngoài, như vậy sẽ có sức thuyết phục hơn.

Môi răng xâm chiếm, Mạc Chi Dương dùng đầu lưỡi mở ra, cùng hắn thành công chơi đùa.

"Dương Dương, ngươi không được phép hôn người khác, biết không?” Buông y ra, còn không quên dặn dò, Giang Hạ Niên sợ y sẽ như vậy cùng người khác sau lưng mình.

Nhưng là hắn lừa y như vậy, hắn căn bản không có tư cách ngăn cản, mỗi khi nghĩ đến Dương Dương sẽ ở bên người khác, trong lòng không khỏi đau xót.

Muốn chết?

Mạc Chi Dương nhìn đồng tử của hắn dần dần đỏ lên, tên này lại tự mình não bổ cái gì thế, hiện tại nam chủ bi tình, diễn kịch nội tâm như vậy cũng được sao?

Lấy kinh nghiệm đúc kết bao năm, hạ giọng, cẩn thận thử: "Sư huynh, ngươi làm sao vậy?"

Lập tức bừng tỉnh, Giang Hạ Niên nhìn sư đệ trong lòng ngực, mỉm cười: "Không sao, chỉ nghĩ rằng sư đệ sau này nhất định sẽ thành gia lập nghiệp đúng không?"

Chết tiệt? Đây là một vấn đề mất mạng, làm thế nào để trả lời, xin vui lòng kết nối một người xem bên ngoài cứu giúp.

Giang Hạ Niên nở nụ cười, ngay cả ánh mắt cũng lộ ra vẻ ân cần, tay phải vẫn ôm eo y, chậm rãi siết chặt, tay trái thậm chí còn lướt lên cổ, vuốt ve phía sau cổ.

Đây chắc chắn là tốc độ sinh tử, nếu trả lời không tốt, Mạc Chi Dương có lý do để nghi ngờ tên này sẽ dùng một tay bóp chết mình, cho nên đành thể hiện kỹ năng diễn xuất đỉnh cao của bạch liên hoa.

Giả bộ khó hiểu nhìn hắn: "Vậy, vì sao lại phải thành gia lập nghiệp?"

“Bởi vì, một ngày nào đó, Dương Dương sẽ cùng với như những nữ nhân khác, bắt, đầu,sau đó, sinh, con, đẻ, cái.” Mấy lời này cắn đến âm thanh thực nặng, Giang Hạ Niên hận không thể đem mấy từ này ăn tươi nuốt sống.

“Hả?” Ánh mắt này, có dấu hiệu hắc hoá, không được, không được, Mạc Chi Dương trong sáng cười, vòng tay qua cổ hắn hôn một cái: "Cùng sư huynh ở bên nhau, liền rất vui vẻ a."

Có lẽ không ngờ y sẽ trả lời như vậy, Giang Hạ Niên ngây người ba giây, đột nhiên ôm chặt lấy người, vùi đầu vào vai y: "Dương Dương, ta sẽ luôn ở bên cạnh Dương Dương, và bảo vệ ngươi thật tốt."

Nguy cơ được giải trừ, nói xem, trong nội tâm của nam chủ bi tình này rốt cuộc có bao nhiêu trang Quỳnh Dao* a? Nào có ai nói hắc hoá liền hắc hoá, quá lố.

(*) Quỳnh Dao này tui cũng không biết ý gì, nhưng tra trên gg thì lại là một nữ tác giả chuyên viết về tiêủ thuyết lãng mạn. (Kệ k hiểu thì mình bỏ qua ????)

Mạc Chi Dương bị hắn ôm chặt, thật muốn gõ đầu của hắn ra xem bên trong rốt cuộc có đồ vật hỗn độn gì.

Bên kia, kết quả khám nghiệm tử thi đã đưa ra, nhưng rất kỳ lạ, nguyên nhân kỳ lạ là bởi vì trong thi thể hai người đều có một loại thuốc kỳ quái.

Vu Kinh cùng vị kia kiểm tra, Bình Nhưỡng lại không dám trì hoãn, vội vàng gọi Minh chủ và các chưởng môn khác đến đây nhìn xem.

"Ngày mai, ta sẽ đưa Dương Dương đi ăn xuân phân yến ở Tụ Tuyết Lâu được không? Đó là nơi nổi tiếng nhất." Giang Hạ Niên đem trái tim y nắm bắt chính xác.

Nhìn ánh mắt y đột nhiên sáng lên, liền biết y có hứng thú, Dương Dương yêu nhất những món ăn này, đặc biệt là đồ chua cay kích thích thì lại càng thích hơn.

Đột nhiên cảm khái, nếu Dương Dương có thể thích mình giống như thích đồ ăn, vậy thì tốt rồi.

Hai người ngọt ngào, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng bước chân, vừa đi được vài bước, cửa đã bị gõ vang: "Minh chủ."

"Hả?!"

Mạc Chi Dương vừa định đáp lại thì miệng đã bị hắn lấp kín, cố gắng mở miệng mấy lần, nhưng lại vừa lúc như ý hắn, đầu lưỡi vói vào bắt đầu công thành đoạt đất.

Vu Kinh chưởng môn đợi thật lâu nhưng cũng không nghe thấy tiếng đáp lại, lại gõ cửa: "Minh chủ? Ngươi có ở đó không?"



Ngoài cửa lại lần nữa truyền đến tiếng gọi, Giang Hạ Niên cuối cùng hảo tâm buông y ra, thấy người hai mắt mờ mịt, vừa nhìn thấy hắn, cả người đều sắc bén: "Dương Dương thật tốt."

Mạc Chi Dương trừng hắn một cái, vội vàng đáp: "Đây."

"Minh chủ, thi thể do Kiệt Giáo kia bỏ lại đã điều tra ra, có dị thường, cho nên Thanh Dương chưởng môn tới gọi chúng ta qua.” Vu Kinh nói xong cũng không rời đi, chờ y trả lời.

Nghe được cái gọi là chính đạo kia, đem tội danh ấn trên đầu mình, có chút khịt mũi coi thường, vì vậy càng làm ầm ĩ hơn, tay ở sườn eo cậu lưu luyến, thường thường chơi đùa mà nhéo một cái.

“Được rồi, đợi một chút.” Mạc Chi Dương trừng hắn một cái, tránh ra khỏi tay hắn, đứng lên dặn dò nói: “Sư huynh, ngoan ngoãn, ta đi một chút liền trở về.”

Trong lòng ấm áp, cuối cùng Giang Hạ Niên cũng buông tay để y đi ra ngoài.

Mạc Chi Dương mở cửa đi ra ngoài, Vu Kinh chưởng môn đã đợi rất lâu, hai người cùng nhau đi tới tiền sảnh, để lại hắn trong phòng.

Nơi này là nơi Dương Dương ở, Giang Hạ Niên đứng dậy, đi tới bên giường, nhảy lên trên giường, luôn cảm thấy đều là mùi vị của sư đệ, thật thơm, đều là mùi hương của sư đệ.

Nếu y biết, người sư huynh mình kính trọng vẫn luôn thèm muốn mình, y sẽ nghĩ gì? Nếu y biết thì thật tốt, vậy hắn có thể danh chính ngôn thuận đem người giam cầm trong lòng ngực.

Để y chỉ có thể nhìn hắn, và chỉ nghe theo hắn, nghĩ theo cách này thì y biết được cũng tốt.

Phi, tiểu bạch liên kia đã biết từ lâu, nhưng vì tính cách nên vẫn luôn giả ngu, Mạc Chi Dương hiểu tâm tư của hắn đối với mình, nhưng vị Minh chủ thuần khiết được bảo vệ từ nhỏ mà lớn lên sẽ không biết những thứ này.

Tiểu bạch liên lúc này đang vội vàng đi theo Vu Kinh chưởng môn đến đại sảnh, ngoại trừ Chiêu Càn chưởng môn ở ngoài, những người khác đều ở đó, còn có vài người đang cùng nhau thảo luận vấn đề này.

Nhìn thấy Minh chủ tới, đứng lên chào hỏi: "Tham kiến Minh chủ."

"Chưởng môn mau miễn lễ.” Mạc Chi Dương giả bộ có chút xấu hổ, nhưng trong lòng lại sảng khoái đến chịu không nổi, được mấy vị chưởng môn hành lễ, thật là vui.

Ngồi ở phía trên, nhìn bốn người trái phải ngồi xuống, một nam tử thanh y trẻ tuổi đứng ở giữa đại sảnh, Mạc Chi Dương căng thẳng hỏi: "Làm sao vậy, thi thể có gì khác nhau?"

“Những thi thể này đều, bề ngoài đều là hai mươi lăm sáu mươi sáu, tùy theo xương phát triển, cũng như thế, nhưng ta phát hiện thể lực của bọn họ đều là thiếu niên 16, 17 tuổi, hơn nữa máu của bọn họ khác người bình thường.

Máu trên người họ rất tươi, bình thường mà nói, sau khi chết máu của người sẽ đọng lại, nhưng mà bọn họ lại không như vậy." Bình Nhưỡng vừa nói vừa nhìn chưởng môn của mình.

Khi nhận được tín hiệu ý bảo nói tiếp của chưởng môn, mới dám nói tiếp: "Nhà ta hai đời ngỗ tác*, từ nhỏ mưa dầm thấm đất, cũng có chút hiểu biết, bọn họ sau khi chết đi, máu vẫn còn nóng và sống."

(*) Ngỗ tác: Tên một chức lại để khám xét các người tử thương. ( Khám nghiệm tử thi).

Chính cái gọi là, chết không nói lạ mà sự thật cũng làm người bất ngờ.

Mạc Chi Dương đã cận kề cái chết vô định, biết cái chết là như thế nào, khẽ nhíu mày, người sau khi chết sẽ không đủ dưỡng khí, máu sẽ trở nên nhớp nháp.

Khoảng cách mình giết chết bọn họ, sau đó đến khám nghiệm tử thi, ít nhất qua nhanh hai canh giờ, bốn giờ lại là một thời gian dài.

Lại nghĩ đến đôi mắt đỏ như máu của bọn họ, chuyện này thật sự có gì đó kỳ quái?

Chuyện này, vài vị đang ngồi đều gặp khó khăn, dường như không nghĩ tới sẽ như vậy.

Thanh Dương chưởng môn đứng dậy, dò hỏi Bình Nhưỡng: "Có cách nào có thể tra ra những xác chết này đến tột cùng vì sao lại như vậy?"

“Thật khó nói, dược vật và các công pháp tà môn, đều có thể.” Bình Nhưỡng suy nghĩ, lại cảm thấy không có manh mối: “Chuyện này chưa từng nghe qua."



Mạc Chi Dương đã âm thầm ghi lại những điểm này, quay về lại nói chuyện này với Giang Hạ Niên, hắn chắc là có cách để tra ra được.

Bây giờ ai cũng không dám xem nhẹ, dù sao loại chuyện này cũng chưa từng xảy ra, Mạc Chi Dương cũng không có cách nào, chuyện này nằm ngoài cốt truyện, hệ thống cũng không đoán trước được.

Xem ra, có đôi khi trí tuệ nhân tạo thực sự không thể, còn phải dựa vào con người.

"Minh chủ, ta có một số an bài, ngài có đồng ý không.” Có đệ tử Võ Lâm Minh ở đây, Thanh Dương chưởng môn rất cho tiểu Minh chủ mặt mũi.

Mạc Chi Dương lại gật đầu một cái: "Thanh Dương chưởng môn kinh nghiệm sâu sắc, tự nhiên được phép."

"Phân phó thôn trang cảnh giác cao hơn, đề phòng người của Kiệt Giáo lại tới. Hơn nữa, chúng ta cũng nên chuẩn bị rời đi, trước tiên trở về giải Võ Lâm Minh, điều tra rõ ràng sự việc nayg. Nếu thật sự là không thể, ta sẽ bỏ xuống khuôn mặt già này đi mời Tái băn tiên tới. ”Thanh Dương chưởng môn lòng biết chuyện này không đơn giản, đành phải tự mình thu xếp.

Mạc Chi Dương gật đầu, cảm thấy cảm giác không cần mình động não rất tốt: "Được."

Sau khi thảo luận xong, Mạc Chi Dương vội vàng trở về phòng, nhưng khi cửa mở ra, căn phòng trống rỗng.

Bước vào trở tay đóng cửa lại, đi vòng qua bình phong, quả nhiên có người trên giường, còn nghĩ rằng hắn đang ngủ nên không quấy rầy.

Xoay người muốn rời đi, phía sau liền truyền đến một giọng nói khàn khàn mang theo một tia dục vọng: "Dương Dương..."

Mạc Chi Dương dừng chân lại, đang do dự không biết có nên quay đầu lại hay không, liền nghe thấy một câu: "Dương Dương..."

Tên này, có nên quay đầu lại hay không cũng là một vấn đề, nhiều năm như vậy thật sự bị đồ chó này làm hói đầu.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định xoay người, bước đến bên giường, kéo chăn đắp lên cho hắn, dùng giọng điệu hài tử dỗ dành: "Sư huynh ngoan, ngủ ngon."

Chờ sau khi tiếng bước chân đi xa một chút, Giang Hạ Niên ở trên giường mở mắt ra, tại sao y lại không trả lời mình, giọng điệu và động tác này là có ý gì?

Đúng vậy, giả bộ ngủ cũng cố ý kêu tên y, chẳng qua là để thử xem thái độ của y đối với mình, hiện tại xem ra là sư huynh đệ đơn thuần.

Giang Hạ Niên lật người lại, coi chăn bông thành y, gắt gao ôm vào trong ngực: Dương Dương của ta, rốt cuộc khi nào ngươi mới nhìn đến ta?

Thực ra, ta vẫn luôn nhìn thấy được, cũng hiểu.

Mạc Chi Dương cái gì cũng đều biết, nhưng bây giờ không thể làm như vậy, bọn họ vẫn còn một rào cản phải vượt qua, nếu có thể vượt qua rào cản đó, mọi người sẽ cùng nhau thịnh vượng.

Ngồi trở lại trên ghế, cách bình phong nghe được hô hấp của hắn, một đời này ta sẽ nhân nhượng ngươi.

Không nghe thấy tiếng người, Giang Hạ Niên biết y sẽ không đi vào, cho nên chỉ có thể chủ động xuất kích, vén chăn xuống giường, vòng qua bình phong, từ phía sau ôm lấy y: "Dương Dương đang suy nghĩ gì?"

“Sư huynh.” Mạc Chi Dương hơi ngã về phía sau, dựa vào người hắn: “Ta nói cho ngươi, chuyện này là như thế này....”

Giang Hạ Niên cẩn thận lắng nghe, chế nhạo: "Như ngươi đã biết, bọn họ cũng dùng danh nghĩa của Võ Lâm Minh phái người tới bên kia của chúng ta, một người đã bị bắt, hắn đến chết cũng nói là người của Võ Lâm Minh."

“Cái này?” Quả nhiên không ngoài dự đoán, Mạc Chi Dương sắc mặt trở nên lạnh lẽo, rất nhanh khôi phục vẻ mặt buồn rầu: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Ngoan ngoãn, đợi tin tức của sư huynh, được không?” Giang Hạ Niên làm sao có thể nỡ để cậu buồn rầu, thật muốn khiến y hạnh phúc cả đời.

Trời đã về đêm, người luyện võ tai thính mắt tinh, một tiếng bước chân vừa tiến vào, hai người đều nghe thấy.

"Minh chủ.” Hứa Như gõ cửa, giọng nói nhỏ nhẹ uyển chuyển.

Giọng nói này rất quen thuộc, khiến Giang Hạ Niên nhíu mày.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau