Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

Chương 114: Minh chủ và Ma giáo giáo chủ cõng toàn võ lâm tới rồi (6)

Trước Sau
“Ai.” Mạc Chi Dương đứng lên, đáp với người ngoài cửa một tiếng.

"Minh chủ, ta là Như Tâm, đại đệ tử của Già Lạc Cung. Phụng mệnh cung chủ tới đưa bữa ăn khuya cho ngài.” Như Tâm nói, liếc nhìn cái khay trên tay.

Trên khay đặt một chén chè hạt sen nấm tuyết còn nóng hổi, ​​tâm tính trẻ con như thế rất thích ăn ngọt.

Nghe thấy có đồ ăn, Mạc Chi Dương tiến lên một bước, đáp: "Này."

Kết quả lại bị người từ phía sau ôm lấy, liền giật mình: "Hả?"

Giang Hạ Niên không lên tiếng, từ phía sau ôm lấy người, ấn vào lòng ngực, vòng tay trái qua ôm eo y, tay phải từ bên dưới đẩy cằm y lên, trực tiếp hôn lên.

Người bên ngoài đợi hồi lâu cũng không nghe thấy hồi đáp, cũng không hiểu sao, lại gõ cửa một cái: "Minh chủ, Minh chủ?"

Mạc Chi Dương bị ấn chặt môi, nơi nào rảnh đáp lời, đợi hồi lâu mới được thả ra, bởi vì hô hấp không thông, trong mắt ngấn hơi nước, thì thào gọi một tiếng: "Sư huynh."

Nếu lúc này y có thể kêu một tiếng phu quân thì thật tuyệt.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Giang Hạ Niên lại không dám nói ra, mổ môi y một cái: "Đi mở cửa, ta có cách."

Tên gia hoả này muốn ngược cặn bã, Mạc Chi Dương biết, gật đầu đi mở cửa, Giang Hạ Niên đi tới cạnh cửa, đời này hắn nhất định sẽ khiến tiện nhân này sống không bằng chết.

Cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra, Như Tâm bưng khay mỉm cười nói: “Cung chủ sợ Minh chủ đói bụng nên phân phó ta mang đồ ăn tới.” Nàng vừa nói vừa đi vào.

Kết quả, vừa bước vào, đã bị người từ sau lưng điểm huyệt, cả người ngất đi.

Mạc Chi Dương luyến tiếc nước đường trong tay nàng, cúi người xuống, vững vàng đỡ lấy khay trong tay nàng, một chút cũng không tràn ra ngoài: "Sư huynh!"

“Dương Dương đau lòng sao?” Giang Hạ Niên vừa nói đùa vừa nhìn nữ nhân nằm trên mặt đất, nhưng vẻ mặt lại không giống như vậy.

Đặt cái khay trong tay xuống bàn, Mạc Chi Dương đóng cửa lại: “Ta chỉ là không hiểu, sư huynh định làm gì, đây là đại đệ tử của Già Lạc Cung, ngày thường cũng đối xử tốt với ta a."

Cố ý vì nàng cầu tình, nhìn thấy vẻ mặt của Giang Hạ Niên, nếu muốn hành hạ thì phải hành hạ thật tàn nhẫn.

Quả nhiên, bởi vì những lời này, vẻ mặt của Giang Hạ Niên càng lúc càng lạnh, tiện nhân này, vậy mà thực sự muốn mưu toan ám hại Dương Dương nhà hắn, thật sự rất ghê tởm, không thể lưu lại.

"Dương Dương, ngươi phải tin sư huynh tuyệt đối sẽ không bao giờ làm tổn thương ngươi, biết không?” Giang Hạ Niên nhẹ giọng nói, đi tới đem sư đệ chỉ có 18 tuổi, lùn hơn mình một cái đầu, kéo vào lòng ngực mình.

Mạc Chi Dương ôm hắn lại, giọng nói rầu rĩ: "Vâng, ta biết, sư huynh, nhưng ngươi muốn xử lý người này thế nào?"

"Ngươi đừng nói cho người khác biết, mọi chuyện cứ giao cho ta, biết không?” Giang Hạ Niên liếc mắt nhìn người đã hôn mê trên mặt đất.

Cuối cùng vẫn không uống được chén chè ngọt kia, Mạc Chi Dương có chút tức giận, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại: "Thật đáng tiếc, ta còn chưa ăn."

Tuy nhiên, chuyện của hắc y nhân kia, y còn phải tự mình tra một vấn đề, nhưng ở Võ Lâm Minh lại không tiện.

“Chính là như vậy?” Ký chủ này, vậy mà không thể ngủ được chỉ vì một chén chè ngọt.

Đến buổi sáng, khi cung chủ của Già Lạc Cung đếm số người, mới phát hiện còn thiếu một người, hơn nữa lại là Như Tâm đại đệ tử của mình, đột nhiên hoảng lên, cả thôn trang bắt đầu tìm kiếm.

Tìm khắp thôn trang đều không có, nên chỉ có thể đến Thương Châu tìm, ngoài thành Thương Châu có một nhà tranh nhỏ, tìm được Như Tâm quần áo không chỉnh tề, người đã hôn mê.



Chuyện này, tất cả mọi người đều biết chuyện gì xảy ra.

Cung chủ cũng không nói gì, nên đưa người về nghỉ ngơi, tuy rằng không nói gì nhưng khi Như Tâm tỉnh lại, bản thân nàng cũng nhận ra đã xảy ra chuyện gì.

Vì thế, liền bắt đầu đòi sống đòi chết, vẫn luôn khóc nháo, muốn treo cổ tự tử.

Cung chủ không có cách nào, cho nên chỉ có thể ép người bình tĩnh lại, vẫy mọi người lui ra, ngồi ở bên giường nói chuyện với đệ tử: "Ngươi nói xem, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"

“Ta!” Như Tâm há miệng thở dốc, vậy mà cũng không biết nên nói gì, tối hôm qua nàng trộm đi tìm Mạc minh chủ, chuyện này nên nói như thế nào đây?

Tùy tiện bịa ra lời nói dối, thuận miệng giải thích: "Tối hôm qua ta đi ra ngoài, vốn muốn nấu một chén nấm tuyết cho sư phụ. Kết quả  chỉ nhớ rằng bản thân đang ở trong phòng bếp, liền....."

Nghe vậy, cung chủ cau mày đứng lên: "Cho nên, ngươi không biết là ai đưa ngươi ra ngoài?"

"Đúng vậy.” Như Tâm cúi đầu, trong lòng cảm thấy chua xót, thật sự không biết phải làm sao, hiện tại trong lòng rất rối loạn, không nghĩ ra được biện pháp nào.

Cung chủ gật đầu, chỉ nói là biết: "Ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt, ta đi ra ngoài bàn bạc với Thanh Dương chưởng môn một chút, xem có thể làm được gì."

"Sư phụ, con, con..." Như Tâm thực sự không biết phải làm sao, không cách nào mở miệng giải thích, trong lòng lại dâng lên.

Mọi người đi được một lúc, liền có một nam tử bước vào phòng, nhìn thấy nữ tử nằm trên giường, bước nhanh tới: "Tâm nhi?"

"Hoằng lang” Như Tâm thấy gã đến, vốn dĩ muốn ngồi dậy, nhưng không biết nghĩ tới chuyện gì, lại nằm trở về, còn kéo chăn bông lên đầu, không dám nhìn gã.

Tần Hoằng nghe nói nàng xảy ra chuyện nên mới tới xem, lại không biết nàng đã xảy ra chuyện gì, trong lòng cũng sốt ruột, liền thừa dịp không có ai liền lén lút đi tới nhìn xem: "Tâm nhi, nàng làm sao vậy?"

Như Tâm biết mình không còn mặt mũi nào gặp gã, nên dùng chăn che đầu lại, nói gì cũng không chịu gặp gã: "Hoằng lang, chàng đi đi, hiện tại ta không muốn gặp chàng."

"Làm sao vậy? Có thể nói cho ta biết không." Tần Hoằng ngồi vào mép giường, vươn tay kéo chăn bông, bất đắc dĩ túm quá chặt, đành phải nhẹ giọng dỗ dành: "Tâm nhi, nàng có chuyện gì thì nên nói với ta mới đúng, ta nhìn thấy nàng như vậy sẽ rất đau lòng."

Gã nói không dứt lời, nghe được những lời đó Như Tâm vậy mà không biết phải đối mặt với gã như thế nào, nhất thời không kìm được, liền khóc nức nở.

"Ta và nàng ba năm trước vừa gặp đã yêu, tại sao còn có chuyện phải giấu nhau? Hơn nữa tấm lòng của ta dành cho nàng là chân thành, ngàn năm không bao giờ thay đổi, Tâm nhi" Tần Hoằng vừa dỗ vừa nghe thấy tiếng khóc bên trong giảm dần.

Thở dài, tiếp tục dỗ dành: "Nếu nàng không nói với ta, vậy ta phải làm sao chia sẻ được với nàng?"

"Chàng thật sự không ghét bỏ ta?” Như Tâm thực sự tin tưởng gã, mở góc chăn ra, cẩn thận nhìn gã, ánh mắt hồng nhuận ướt đẫm tràn ngậm ủy khuất.

Tần Hoằng vội vàng nói: "Đương nhiên, ta sẽ không ghét bỏ nàng, nàng đối với ta tốt như vậy, thậm chí còn giúp ta bước lên vị trí Võ Lâm Minh Chủ, lại cam tâm ủy thân với người khác, ta làm sao có thể ghét bỏ nàng."

Thấy gã tình ý chân thành như vậy, Như Tâm được an ủi phần nào, cẩn thận kéo chăn bông ra, trên cổ lộ ra dấu vết xanh tím: "Tối hôm qua không biết là bị ai bắt đi, cho nên.... Đã bị phá thân."

Nghe được những lời này, Tần Hoằng đầu tiên là sững sờ, sau đó định thần lại, liếc mắt đánh giá trên dưới một chút, trong mắt hiện lên một tia chán ghét.

Nhưng rất nhanh liền khôi phục lại: "Nàng, nàng thật sự, thật sự?” Lời tiếp theo, thật sự không dám nói ra.

"Ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ là .... Tối hôm qua bưng chè nấm tuyết đi đến bên ngoài cửa phòng Minh chủ, đang muốn lừa y, nhưng không hiểu tại sao lại ngất đi, huhuhu."

Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, nước mắt đã kìm lại được của Như Tâm lại trào ra, kéo chăn bông, không biết phải làm sao cho đúng, chỉ cầu xin nam nhân trước mặt an ủi mình một chút: "Hoằng lang."



“Hả?” Tần Hoằng lạnh lùng đáp một tiếng, sau đó từ bên giường đứng lên: “Ta còn có việc phải làm. Thanh Dương chưởng môn có chuyện muốn phân phó, ta đi trước.”

Như Tâm không ngờ gã lại có thể dứt khoát rời đi như vậy, nằm trên giường dại ra, nhìn gã rời đi: "Hoằng lang? Hoằng lang!"

Nhẹ nhàng gọi từng tiếng, không ngừng gọi theo bước chân của gã, trước nay tình chàng ý thiếp, bây giờ thế nào lại không thấy tăm hơi, nước mắt Như Tâm càng rơi càng nhiều, không ngăn lại được, ôm đầu khóc lên.

Mạc Chi Dương lúc tỉnh lại mới nghe đến chuyện như vậy, liền cảm thấy hơi kinh ngạc, tại sao Giang Hạ Niên lại không giết nàng? Chỉ sợ là muốn tra tấn từ từ, tùy hắn vậy.

Y cũng phải thu dọn đồ đạc quay về Võ Lâm Minh.

Bởi vì chuyện này chuyện khác, cung chủ nhất thời cũng không biết phải làm sao cho phải, chỉ có thể thuyết phục nàng đừng làm chuyện ngu xuẩn, Mạc Chi Dương nhân cơ hội đề nghị, chúng ta trở về trước, sau đó lại tính tiếp.

Thanh Dương chưởng môn cũng đồng ý, nói có thể về trước, nhưng phải lưu lại vài người canh gác, Thương Châu cách đó võ lâm trang không xa, kêu người canh giữ, nếu có gì thay đổi thì cứ trực tiếp nhanh chóng trở về bẩm báo.

Sau khi đồng ý, ngày hôm sau liền thu dọn đồ rời đi.

Số người không nhiều lắm, chỉ có một trăm người, Mạc Chi Dương ngồi một mình trong xe ngựa vận khí đả toạ, đến buổi chiều mới dừng lại bên bờ sông nghỉ ngơi ăn chút lương khô.

Cung chủ thấy Như Tâm không ăn uống gì, cũng lo lắng, bước đến an ủi: "Chuyện này ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con, không cần lo lắng."

“Công bằng?” Như Tâm không biết làm sao cho phải, đưa mắt nhìn về Mạc minh chủ cách đó không xa, sau đó lại nhìn Tần Hoằng, cười lạnh một tiếng, bây giờ bản thân nàng còn mặt mũi nào mà đòi lại công bằng?

Hoằng lang đã ghét bỏ nàng, Như Tâm lại không nhịn được mà rơi lệ.

Mạc Chi Dương lo ăn ăn lương khô trong tay, một tay cầm túi nước, liếc nhìn xung quanh một cái, không biết nên thoát khỏi bọn họ như thế nào, ngẩng đầu nhấp một ngụm nước, bỗng nhiên nghe thấy tiếng sàn sạt.

Đặt túi nước xuống đứng dậy, trong tay đã cầm sẵn thanh kiếm nhưng sau đó lại buông ra, trong đầu đã có kế hoạch: "Mọi người cẩn thận."

Nghe y nhắc nhở, tất cả mọi người đều trở nên cảnh giác, mỗi người đều cầm lấy vũ khí, chậm rãi lấy Mạc Chi Dương làm trung tâm mà tụ lại.

Quả nhiên, trong khoảnh khắc tiếp theo, từ trong bụi cỏ nhảy ra hơn hai mươi tên hắc y nhân, đều che mặt lại, chỉ lộ ra một đôi mắt đỏ như máu.

"Quả nhiên.” Mạc Chi Dương nhớ rõ đôi mắt này, nhìn thấy bọn họ khiến cho người ta giật mình.

“Ngày đó, chính là những người này xâm nhập vào thôn trang!” Quý Liệt chưởng môn lập tức nhận ra, cau mày rút thanh trường kiếm ra, ngày đó võ công của những người này quả thực rất cao.

Nhưng kỳ lạ là những người đó đều rất có mục đích, tất cả đều nhằm vào Mạc Chi Dương, hai mắt đỏ như máu, vung trường kiếm trong tay, động tác không giống như một người bình thường nên có.

Những người đó đồng loạt xông vào đám đông, những đệ tử bình thường ở ngoại căn bản không thể ngăn cản được, liên tiếp vài người đã bị giết, những người đó chĩa thẳng kiếm về phía Mạc Chi Dương.

"Minh chủ cẩn thận.” Thanh Dương chưởng môn thay y đỡ một kiếm, cả người đều đứng ở trước mặt y.

Mạc Chi Dương lùi lại một bước nhỏ, nhìn đám người đó tấn công lại đây, có lẽ đang tính toán một chút, mấy vị chưởng môn có thể đánh thắng được, nên chậm rãi lui về phía bờ sông.

Thừa dịp mọi người không chuẩn bị trước, bất ngờ lao xuống sông.

Còn Như Tâm, phấn đấu quên mình đỡ một kiếm cho Tần Hoằng, nhưng lại bị gã chán ghét đẩy ra, lảo đảo rơi xuống sông, lại không trồi lên.

-------------------

Chỉ đăng tại Wattpad chính chủ Huyết Vũ @TDiHn99. Xin đừng mang đi nơi khác!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau