Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Chương 134: Thật ra tôi là mợ của cậu! (1,2)
ABO: Thật ra tôi là mợ của cậu! (1)
"Mạc Chi Dương!"
Nghe được âm thanh bên tai, Mạc Chi Dương mở đôi mắt lim dim buồn ngủ, ngẩng đầu lên khỏi bàn học, dùng đôi mắt hạnh mơ màng ẩm ướt nhìn chằm chằm người đứng trước bàn mình.
"Có phải cậu kêu người ăn trộm sách giáo khoa của A Dung không?” Tiêu Nghị nhìn người trước mặt, nhất thời bị đôi mắt to vô tội của cậu làm cho ngây ngẩn cả người.
Mạc Chi Dương dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, nhìn hai người đang đứng trước mặt, sau đó đưa mắt nhìn thiếu niên thanh tú lộ vẻ mặt ủy khuất đứng phía sau Tiêu Nghị.
Hai mắt mở to, trông như nai con sợ hãi, như thể bị ai đó bắt nạt.
Với đôi mắt ngấn nước ngây thơ và biểu cảm đáng thương này, Mạc Chi Dương gần như ngay lập tức kết luận: Mình gặp được người đồng hành.
Thấy cậu đang đánh giá người phía sau, Tiểu Nghị tiến lên, chặn tầm nhìn của cậu: "Cậu lại định bắt nạt A Dung?"
Bạch Dung vẫn luôn không nói chuyện, duỗi tay nhẹ nhàng kéo quần áo của hắn ta, khóc nức nở nói: “Anh Tiêu, chúng ta trở về đi.” Đáy mắt hiện lên vẻ đắc ý.
Màn biểu diễn này quá mức cố tình, có vẻ là một tay mới, trong lòng Mạc Chi Dương đánh giá về bạch liên hoa gọi là A Dung này.
Nhiệm vụ này vẫn là bạch nguyệt quang, nhưng một điều đáng buồn là bản thân mình mới chính là bạch nguyệt quang bị thế thân kia, khi còn nhỏ nguyên chủ và Tiêu Nghị gặp nhau.
Sau này khiến nam chủ Tiêu Nghị, vẫn luôn nhớ rõ một tiểu khả ái ngọt ngào trong trí nhớ, sau khi gặp được Bạch Dung, bởi vì tin tức tố trên người cậu ta, liền cho rằng người trong trí nhớ kia là cậu ta.
Nhưng nguyên chủ lại yêu thầm Tiêu Nghị, đóng vai một tiểu bá vương, luôn bắt nạt Bạch Dung, Bạch Dung có thủ đoạn trói Tiểu Nghị lại, và cuối cùng đính hôn với hắn ta.
Trong bữa tiệc đính hôn của bọn họ, bỏ thuốc nguyên chủ, khiến cậu ấy bị mấy tên beta cường bạo, còn bày kế để mọi người nhìn thấy, cuối cùng, nguyên chủ chết ở bệnh viện.
Mà Bạch Dung, dùng thân phận bạch nguyệt quang, cùng Tiêu Nghị vui sướng hạnh phúc ở bên nhau.
“Sao cậu không nói lời nào?” Tiêu Nghị thấy cậu phát ngốc, mày kiếm nhăn lại, áp lực trên người thuộc về Alpha cường thế khiến người ta khó chịu.
Nhưng Mạc Chi Dương vẫn chưa phân hoá, nên không bị ảnh hưởng gì: "Hả? Lúc tôi đang đi thì thấy cậu ấy ném sách giáo khoa ở góc cầu thang."
“Tôi, tôi không có!” Bạch Dung như bị chọc thủng, mặt đỏ bừng lên, lại dùng tiếng khóc nức nở phản bác: "Anh Tiêu, em không có.”
Một người là tiểu ác ma việc xấu loang lổ, một người là tiểu đáng thương đơn thuần vô tội, Tiêu Nghị đương nhiên tin tưởng Bạch Dung: "Cậu ném sách giáo khoa của A Dung, còn vu oan cho em ấy!"
Mạc Chi Dương cũng không trả lời, chống cằm ngẩng đầu nhìn hắn ta, chớp chớp đôi mắt hạnh: Để ông nội dạy cậu cách làm bạch liên hoa, cháu trai.
Người này đột nhiên nhìn mình khiến Tiêu Nghị có chút kỳ quái, cậu được gọi là tiểu bá vương cũng rất hợp lý, diện mạo đáng yêu, khuôn mặt trắng nõn búng bính như trẻ con, đôi mắt to long lanh có thần sắc, đôi môi đỏ mọng nước cười rộ lên rất đáng yêu.
Tuy nhiên, nếu bạn bị vẻ ngoài mềm mại dễ thương của cậu lừa gạt, bạn sẽ bị đánh cho tơi tả, mười chín tuổi còn chưa phân hoá, nhưng đã đánh rất nhiều Alpha.
Đôi mắt đó tràn đầy sức sống lại đáng yêu, Tiêu Nghị nhìn mà thèm, để che đậy cảm xúc của mình, hừ nhẹ một tiếng: "Cậu đang nhìn cái gì vậy?"
“Không nhìn thì không nhìn.” Mạc Chi Dương bĩu môi, thu hồi ánh mắt, tiện tay lật xem sách giáo khoa trong tay, khóe mắt lại vẫn không khỏi liếc nhìn hắn ta một cái, sau khi bị bắt, mặt liền đỏ bừng.
Khi tới thì một bụng tức giận, lại bị vẻ ngoài đáng yêu của cậu làm cho gần như xóa sạch, lạnh mặt cảnh cáo: "Cậu đừng có mà bắt nạt A Dung nữa.” Nhưng trong giọng nói lại không có một tia tức giận.
Mạc Chi Dương biết đã đến lúc phải phòng thủ tấn công, cúi đầu dùng giọng nói hơi ủy khuất lẩm bẩm: "Tôi nói tôi không có, anh cũng không tin, cậu ấy vừa nói là tôi làm anh liền tin."
Chuyện này?
Câu này có nội dung kỹ thuật, nghe có vẻ như đang oán giận, nhưng thật ra lại vạch trần Tiêu Nghị thiên vị, trong phòng học lớn có rất nhiều người, sau giờ học vẫn còn rất nhiều bạn học chưa rời đi.
Nhất thời, Tiêu Nghị đỏ mặt, A Dung tái mặt.
Tiêu Nghị này là một Alpha có tiếng trong trường, mọi người nghe xong câu này liền bắt đầu bàn tán sôi nổi.
~~~~~~
Thiết lập công: Bề ngoài đứng đắn nhưng thật ra lại là si hán lsp đại trà xanh (có kí ức) Chỉ cần Dương Dương nói chuyện với hắn, hắn liền kích động đến phát run, thế nên Dương Dương cho rằng hắn bị cậu dùng quyền tiểu nãi* đánh đến chịu không nổi.
(*) Quyền tiểu nãi: kiểu như cú đấm mà không đã ngứa ấy.
Thiết lập thụ: Bề ngoài mềm mại dễ thương nhưng lại rất hung bạo, nói chuyện rất bạch liên nhưng thật ra lại phúc hắc, cảm thấy bạn cùng bàn kỳ quái sợ mình, nên liền tận lực bắt nạt, sau này mới biết được hắn là một lsp lão đại trà trộn vào trường học.
Dương Dương: "Này, anh làm gì?"
lsp: "Muốn làm em!"
Dương Dương: "Ngoạ tào*?"
(*) Ngoạ tào: đồng nghĩa tới từ ta thao.
lsp: "Nói thao cũng đúng."
ABO: Thật ra tôi là mợ của cậu! (2)
Thanh âm thảo luận càng lúc càng lớn, vừa lúc tiếng chuông vào lớp vang lên, cứu tra công tiện thụ thoát khỏi tình huống xấu hổ này.
Nhìn hai người rời đi, Mạc Chi Dương tỏ vẻ: Đồ chó, dám cùng tôi đối chiến?
Vừa quay đầu liền phát hiện bạn cùng bàn đang nhìn thẳng vào mình, người này rất kỳ quái, luôn đeo khẩu trang, kính gọng đen che khuất đôi mắt, tóc mái dài che cái trán lại, ăn mặc cổ hủ.
Bị nhìn đến khó chịu, Mạc Chi Dương giơ nắm đấm lên cảnh cáo: "Lại nhìn tôi liền đánh cậu!"
Bạn cùng bàn kỳ quái kia dường như biết sợ, cúi đầu xuống tiếp tục ghi chép, tay run lên vì 'sợ'.
Thấy những lời cảnh cáo có tác dụng, Mạc Chi Dương cũng không quan tâm tiết này học gì, nằm bò xuống bàn: Tao không thích nhiệm vụ của vị diện này cho lắm, ngược bạch liên hoa còn được, nhưng mà... Cùng bạch nguyệt quang vui sướng hạnh phúc ở bên nhau, cùng với Tiêu Nghị kia sao?
Cảm ơn, bị ghê tởm rồi.
“Ký chủ, tôi cảm thấy cậu có chút không đúng, trước đây cậu không phải như vậy, nhận được nhiệm vụ đơn giản như vậy, cậu không vui sao?” Hệ thống nhạy bén có thể phát hiện nội tâm của cậu kháng cự với nhiệm vụ.
Mạc Chi Dương không trả lời, nằm xuống bàn ngủ ngon lành, mặc kệ là lớp của ai.
Người đàn ông đeo khẩu trang, đôi tay run rẩy cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cố nén sự kích động: Dương Dương thật đáng yêu! Bộ dáng múa may nắm tay vừa trẻ con lại vừa hung dữ.
Trường đại học được chia thành các khu, vì sợ tin tức tố ảnh hưởng nên phân ra các khu Alpha, Beta và Omega, Mạc Chi Dương còn chưa phân hoá nên khi nhập học đã được phân ở khu Beta.
Ở ngôi trường này cũng có những khía cạnh không công bằng, khu A và khu O được hưởng những tài nguyên tốt nhất, trong khi khu B chỉ ăn no chờ chết.
Lão sư vừa bước vào đã thấy có người nằm bò ra bàn, vừa định quát lớn trước mặt hơn năm mươi người trong lớp thì bắt gặp ánh mắt của cậu bạn cùng bàn kia.
Sau khi bị người đàn ông đeo khẩu trang cảnh cáo, sửng sốt một chút, liền biết người này không dễ chọc.
Ngủ một giấc đến khi tan học, Mạc Chi Dương duỗi cái eo lười, nhìn thấy sách bài tập trước mặt, mở ra xem là bài tập vật lý, lập tức bị doạ.
“Khó quá.” Mạc Chi Dương tiện tay ném vở bài tập cho bạn cùng bàn: “Này, giúp tôi làm bài tập, nếu không tôi đánh cậu!"
Thấy hắn run rẩy sợ hãi nhận vở bài tập, Mạc Chi Dương hài lòng đi căng tin ăn cơm.
Bạn cùng bàn kì quái kia, hai tay cầm sách bài tập, kích động đến mức toàn thân run lên: "Đợi lâu như vậy, rốt cuộc Dương Dương đã tới."
Mạc Chi Dương đút tay vào túi quần jean, đi đường tắt vào trong rừng cây nhỏ, đi đến nhà ăn.
"Cậu không muốn làm nhiệm vụ?” Hệ thống đột nhiên đặt câu hỏi.
À chuyện này?
“Tao không có mâu thuẫn gì với nhiệm vụ, nhưng tao đối với Tiêu Nghị rất mâu thuẫn.” Thiếu niên kia, vừa nhìn liền không hợp mắt, muốn cùng hắn ta vui sướng hạnh phúc bên nhau, Mạc Chi Dương muốn dìm chết hắn ta trong bồn cầu.
"Bạch nguyệt quang nhất định là Tiêu Nghị?” Hệ thống không nghĩ ngợi, nhưng khi nói ra những lời này mới kinh ngạc nhận ra mình lỡ miệng.
Lời này có quỷ, theo như hiểu biết của Mạc Chi Dương đối với hệ thống, cái miệng rộng này, buột miệng thốt ra còn đáng tin hơn nhiều so với những lời có suy nghĩ.
Nhưng nhìn phản ứng của nó, tựa hồ là chuyện mình không nên biết đến, quyết định coi như không nghe thấy, nhưng lại lặng lẽ nhớ kỹ.
Trong lúc xuất thần, lại bị tiếng rên rỉ như có như không ở đằng xa gọi hoàn hồn, công viên này nằm ở ngã ba quận, không ít người vụn trộm đến đây để tìm kiếm sự kích thích.
Nhưng mà tiếng rên rỉ kia có chút quen thuộc, Mạc Chi Dương cảm thấy có chút kỳ quái, vốn muốn đi kiểm tra xem, kết quả chưa đi được mấy bước đã bị người chặn lại, là bốn năm tên Alpha lạ mặt.
“Đây không phải tiểu bá vương khu B sao?” Người cầm đầu cà lơ phất phơ khinh bỉ.
Một người khác có đầu tóc nhuộm đỏ đi ra phụ hoạ: "19 tuổi còn chưa phân hoá, không phả phế vật thì cũng là rác rưởi."
"Hahahaha, xin chào phế vật!"
Mạc Chi Dương chớp chớp đôi mắt to, nhìn những người này trêu chọc mình, không dao động.
"Mày có biết bên trong là ai không? Là Tiêu thiếu gia cùng tình nhân của hắn ta, mày muốn đi xem đông cung sống?" Tóc đỏ nói, vươn tay về phía mặt cậu: "Hay là, tụi tao chơi đùa cùng mày, tuy rằng chưa phân hoá, nhưng tụi tao cũng không chê phế vật, miễn là có chơi là được."
Mắt thấy người đàn ông kia đang chuẩn bị đẩy mình, Mạc Chi Dương mất một giây để quyết định có nên đánh hay không.
Vươn tay ra bắt lấy cổ tay gã, kéo về phía mình, trực tiếp dùng chân đá vào bụng gã, vừa nhanh vừa tàn nhẫn: "Được a, tao chơi cùng tụi mày."
Thiết lập của nguyên chủ là tiểu bá vương, đánh người cũng không đi vi phạm thiết lập tính cách của nhân vật.
Bọn họ dường như có chuẩn bị từ trước, bốn người vây quanh, vung tay lên đánh về phía này, Mạc Chi Dương nghiêng đầu né đi, bắt lấy tay gã đặt lên vai xoay người lại đem người vật ngã xuống đất.
Mấy người này tuy rằng đều là Alpha, nhưng cũng chỉ là phế vật, nếu thật sự đánh nhau, cũng chỉ có một cái kết, toàn bộ đều bị quật ngã.
"Một đám Alpha không bằng rác rưởi, đến phế vật cũng đánh không lại!” Giẫm lên bụng một tên, Mạc Chi Dương rời khỏi rừng cây nhỏ, đối với tiếng rên rỉ đằng trước, cũng biết là ai.
Đây chỉ đơn giản là Bạch Dung đang nhắm vào cậu, dã chiến cùng cậu ta đoán chừng cũng không phải Tiêu Nghị, thậm chí cũng không phải ai cả, cậu ta kêu ngao ngao với không khí, ui chao~ khẩu vị thật độc đáo.
Mục đích của cậu ta là thông qua đám lưu manh này, nói cho mình biết quan hệ hiện tại của cậu ta và Tiêu Nghị, ý đồ muốn làm cho mình ghen, bắt nạt cậu ta nhiều hơn, như vậy cậu ta mới có thể mượn chuyện này bán thảm với Tiêu Nghị, sau đó tìm kiếm sự giúp đỡ và cuối cùng thật sự bạch bạch bạch với hắn ta.
Nguyên chủ tính tình hấp tấp, cho nên thường xuyên bị mắc mưu, thủ đoạn như vậy, đối với Mạc Chi Dương mà nói thì có chút ngây thơ.
Quả nhiên, chuyện mình đánh Alpha lại bị truyền đi.
Tin tức giống như bông tuyết, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ đại học Hoài Lăng, Mạc Chi Dương từ nhà ăn trở về phòng học, trên đường có rất nhiều người chỉ trỏ.
Với tốc độ này, nếu nói không có người thêm củi quạt gió, Mạc Chi Dương chắc chắn không tin.
Nhưng dù sao với danh tiếng tiểu bá vương của mình ở bên ngoài, cũng không phải vấn đề gì to tát.
“Anh Tiêu, nghe nói Mạc Chi Dương lại đánh mấy tên Alpha.” Bạch Dung sóng vai đi bên cạnh hắn ta, cúi đầu xuống, giọng điệu có chút sợ hãi, gãi đúng chỗ ngứa mà ngẩng đầu lên nhìn hắn ta.
Bị đôi mắt ướt át nhìn nổi lên chút lòng hư vinh, Tiêu Nghị nói: "Người này có khuynh hướng bạo lực, thật sự rất đáng ghét."
“Vậy anh Tiêu có thể đưa em về ký túc xá không? Em sợ sẽ gặp cậu ấy.” Bạch Dung nói một cách thận trọng, mang theo khẩn cầu hèn mọn.
"Được.” Tiêu Nghị không từ chối, làm một hộ hoa sứ giả*, thật tự nhiên mà đồng ý.
(*) Hộ hoa sứ giả: vị thần trông coi các loài hoa ở chốn nhân gian.
Mạc Chi Dương chọn học chuyên ngành công trình cơ khí, vật lý phải thành thạo, nhưng đó là nguyên chủ, còn bản thân cậu thì biết cái rắm gì về vật lý, nhưng còn phải vẽ sơ đồ mạch điện này.
Vì vậy, đem ánh mắt đặt lên người bạn cùng bàn kỳ quái đeo khẩu trang, cười tủm tỉm khoát vai hắn: "Này, giúp tôi một việc."
“Hả?” Bạn cùng bàn đeo khẩu trang bị 'doạ' đến toàn thân run bần bật.
Mạc Chi Dương cảm thấy hắn có chút kỳ quái, là sợ mình sao? Hắc hắc, vậy cậu có thể muốn làm gì thì làm, vì thế bình tĩnh nói: "Giúp tôi vẽ sơ đồ mạch điện này, nếu không tôi sẽ đánh cậu."
Nói xong ném bài tập cho hắn, xoay người rời khỏi phòng học trở về ký túc xá.
Run rẩy đưa tay nhận lấy bản vẽ, người đàn ông đeo khẩu trang nhìn cậu rời khỏi phòng học, thân thể vẫn còn đang phát run: Dương Dương vừa mới khoát vai mình, thật muốn đè cậu lên bàn học thao, muốn nhìn bộ dáng vừa hung dữ vừa khóc lóc của cậu.
Hắn không phải sợ cậu, mà là muốn thao cậu a!
Hắn nuốt nước miếng, cố gắng đem dục vọng nuốt xuống, lúc này Dương Dương còn chưa phân hoá, sẽ làm cậu bị thương.
Nhìn cậu rời đi, lại nhìn đồng hồ, Bạc Tư Ngự còn nhớ hôm nay vẫn còn một cuộc họp phải triển khai, quên đi, ngày mai vẫn nên chuyển đến ký túc xá sống cùng Dương Dương, nói không chừng còn có thể nhìn thấy thứ gì đó ghê gớm!
Một bóng người lén lút lao ra từ cửa sau trường học, rồi lại lên một chiếc phi hành khí, còn chưa kịp ngồi xuống thì chiếc phi hành khí hình hộp đen đã rời khỏi mặt đất.
"Bạc nguyên soái, ngài làm gì trong cái trường đại học này cả ngày vậy?” Lý thiếu tướng nhìn đại soái ca trước mặt cởi bỏ khẩu trang, rồi mới thở dài.
Muốn để cho toàn thể nhân dân giữa các vì sao biết, vị Nguyên soái đại nhân ba mươi hai tuổi, không biết xấu hổ bóp méo tuổi của mình, chỉ để bước vào trường đại học bình thường này, chỉ sợ đang sống sờ sờ cũng cười chết.
Bạc Tư Ngự tháo khẩu trang xuống, để lộ khuôn mặt đẹp trai bắt mắt kia ra, đường nét sâu và cứng rắn, mày kiếm mắt sáng, là tình nhân trong mộng của mỗi người.
Bạc Tư Ngự vén tóc mái trước trán lên, lộ ra vầng trán trơn bóng đầy đặn, vẻ mặt lãnh đạm thờ ơ, giọng nói trầm thấp lộ ra một cổ uy nghiêm: "Câm miệng!"
Không giận tự uy, Lý thiếu tướng cũng không dám làm càn, cúi đầu.
Bổn nguyên soái theo đuổi vợ, ai cần hắn ta lo?
Bạc Tư Ngự thu hồi ánh mắt, lạnh mặt dựa lưng vào ghế da, đầu óc tràn đầy dư vị, Dương Dương vừa mới khoát tay lên vai hắn thì nhiệt độ cơ thể là bao nhiêu? Thật không biết sau khi cậu phân hoá sẽ có hương vị gì?
Là vị dâu tây ở vị diện thứ nhất? Hay là tiểu đường tinh ở vị diện thứ hai?
Quên đi, Dương Dương có mùi hương gì hắn cũng thích, Bạc Tư Ngự nhắm
"Mạc Chi Dương!"
Nghe được âm thanh bên tai, Mạc Chi Dương mở đôi mắt lim dim buồn ngủ, ngẩng đầu lên khỏi bàn học, dùng đôi mắt hạnh mơ màng ẩm ướt nhìn chằm chằm người đứng trước bàn mình.
"Có phải cậu kêu người ăn trộm sách giáo khoa của A Dung không?” Tiêu Nghị nhìn người trước mặt, nhất thời bị đôi mắt to vô tội của cậu làm cho ngây ngẩn cả người.
Mạc Chi Dương dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, nhìn hai người đang đứng trước mặt, sau đó đưa mắt nhìn thiếu niên thanh tú lộ vẻ mặt ủy khuất đứng phía sau Tiêu Nghị.
Hai mắt mở to, trông như nai con sợ hãi, như thể bị ai đó bắt nạt.
Với đôi mắt ngấn nước ngây thơ và biểu cảm đáng thương này, Mạc Chi Dương gần như ngay lập tức kết luận: Mình gặp được người đồng hành.
Thấy cậu đang đánh giá người phía sau, Tiểu Nghị tiến lên, chặn tầm nhìn của cậu: "Cậu lại định bắt nạt A Dung?"
Bạch Dung vẫn luôn không nói chuyện, duỗi tay nhẹ nhàng kéo quần áo của hắn ta, khóc nức nở nói: “Anh Tiêu, chúng ta trở về đi.” Đáy mắt hiện lên vẻ đắc ý.
Màn biểu diễn này quá mức cố tình, có vẻ là một tay mới, trong lòng Mạc Chi Dương đánh giá về bạch liên hoa gọi là A Dung này.
Nhiệm vụ này vẫn là bạch nguyệt quang, nhưng một điều đáng buồn là bản thân mình mới chính là bạch nguyệt quang bị thế thân kia, khi còn nhỏ nguyên chủ và Tiêu Nghị gặp nhau.
Sau này khiến nam chủ Tiêu Nghị, vẫn luôn nhớ rõ một tiểu khả ái ngọt ngào trong trí nhớ, sau khi gặp được Bạch Dung, bởi vì tin tức tố trên người cậu ta, liền cho rằng người trong trí nhớ kia là cậu ta.
Nhưng nguyên chủ lại yêu thầm Tiêu Nghị, đóng vai một tiểu bá vương, luôn bắt nạt Bạch Dung, Bạch Dung có thủ đoạn trói Tiểu Nghị lại, và cuối cùng đính hôn với hắn ta.
Trong bữa tiệc đính hôn của bọn họ, bỏ thuốc nguyên chủ, khiến cậu ấy bị mấy tên beta cường bạo, còn bày kế để mọi người nhìn thấy, cuối cùng, nguyên chủ chết ở bệnh viện.
Mà Bạch Dung, dùng thân phận bạch nguyệt quang, cùng Tiêu Nghị vui sướng hạnh phúc ở bên nhau.
“Sao cậu không nói lời nào?” Tiêu Nghị thấy cậu phát ngốc, mày kiếm nhăn lại, áp lực trên người thuộc về Alpha cường thế khiến người ta khó chịu.
Nhưng Mạc Chi Dương vẫn chưa phân hoá, nên không bị ảnh hưởng gì: "Hả? Lúc tôi đang đi thì thấy cậu ấy ném sách giáo khoa ở góc cầu thang."
“Tôi, tôi không có!” Bạch Dung như bị chọc thủng, mặt đỏ bừng lên, lại dùng tiếng khóc nức nở phản bác: "Anh Tiêu, em không có.”
Một người là tiểu ác ma việc xấu loang lổ, một người là tiểu đáng thương đơn thuần vô tội, Tiêu Nghị đương nhiên tin tưởng Bạch Dung: "Cậu ném sách giáo khoa của A Dung, còn vu oan cho em ấy!"
Mạc Chi Dương cũng không trả lời, chống cằm ngẩng đầu nhìn hắn ta, chớp chớp đôi mắt hạnh: Để ông nội dạy cậu cách làm bạch liên hoa, cháu trai.
Người này đột nhiên nhìn mình khiến Tiêu Nghị có chút kỳ quái, cậu được gọi là tiểu bá vương cũng rất hợp lý, diện mạo đáng yêu, khuôn mặt trắng nõn búng bính như trẻ con, đôi mắt to long lanh có thần sắc, đôi môi đỏ mọng nước cười rộ lên rất đáng yêu.
Tuy nhiên, nếu bạn bị vẻ ngoài mềm mại dễ thương của cậu lừa gạt, bạn sẽ bị đánh cho tơi tả, mười chín tuổi còn chưa phân hoá, nhưng đã đánh rất nhiều Alpha.
Đôi mắt đó tràn đầy sức sống lại đáng yêu, Tiêu Nghị nhìn mà thèm, để che đậy cảm xúc của mình, hừ nhẹ một tiếng: "Cậu đang nhìn cái gì vậy?"
“Không nhìn thì không nhìn.” Mạc Chi Dương bĩu môi, thu hồi ánh mắt, tiện tay lật xem sách giáo khoa trong tay, khóe mắt lại vẫn không khỏi liếc nhìn hắn ta một cái, sau khi bị bắt, mặt liền đỏ bừng.
Khi tới thì một bụng tức giận, lại bị vẻ ngoài đáng yêu của cậu làm cho gần như xóa sạch, lạnh mặt cảnh cáo: "Cậu đừng có mà bắt nạt A Dung nữa.” Nhưng trong giọng nói lại không có một tia tức giận.
Mạc Chi Dương biết đã đến lúc phải phòng thủ tấn công, cúi đầu dùng giọng nói hơi ủy khuất lẩm bẩm: "Tôi nói tôi không có, anh cũng không tin, cậu ấy vừa nói là tôi làm anh liền tin."
Chuyện này?
Câu này có nội dung kỹ thuật, nghe có vẻ như đang oán giận, nhưng thật ra lại vạch trần Tiêu Nghị thiên vị, trong phòng học lớn có rất nhiều người, sau giờ học vẫn còn rất nhiều bạn học chưa rời đi.
Nhất thời, Tiêu Nghị đỏ mặt, A Dung tái mặt.
Tiêu Nghị này là một Alpha có tiếng trong trường, mọi người nghe xong câu này liền bắt đầu bàn tán sôi nổi.
~~~~~~
Thiết lập công: Bề ngoài đứng đắn nhưng thật ra lại là si hán lsp đại trà xanh (có kí ức) Chỉ cần Dương Dương nói chuyện với hắn, hắn liền kích động đến phát run, thế nên Dương Dương cho rằng hắn bị cậu dùng quyền tiểu nãi* đánh đến chịu không nổi.
(*) Quyền tiểu nãi: kiểu như cú đấm mà không đã ngứa ấy.
Thiết lập thụ: Bề ngoài mềm mại dễ thương nhưng lại rất hung bạo, nói chuyện rất bạch liên nhưng thật ra lại phúc hắc, cảm thấy bạn cùng bàn kỳ quái sợ mình, nên liền tận lực bắt nạt, sau này mới biết được hắn là một lsp lão đại trà trộn vào trường học.
Dương Dương: "Này, anh làm gì?"
lsp: "Muốn làm em!"
Dương Dương: "Ngoạ tào*?"
(*) Ngoạ tào: đồng nghĩa tới từ ta thao.
lsp: "Nói thao cũng đúng."
ABO: Thật ra tôi là mợ của cậu! (2)
Thanh âm thảo luận càng lúc càng lớn, vừa lúc tiếng chuông vào lớp vang lên, cứu tra công tiện thụ thoát khỏi tình huống xấu hổ này.
Nhìn hai người rời đi, Mạc Chi Dương tỏ vẻ: Đồ chó, dám cùng tôi đối chiến?
Vừa quay đầu liền phát hiện bạn cùng bàn đang nhìn thẳng vào mình, người này rất kỳ quái, luôn đeo khẩu trang, kính gọng đen che khuất đôi mắt, tóc mái dài che cái trán lại, ăn mặc cổ hủ.
Bị nhìn đến khó chịu, Mạc Chi Dương giơ nắm đấm lên cảnh cáo: "Lại nhìn tôi liền đánh cậu!"
Bạn cùng bàn kỳ quái kia dường như biết sợ, cúi đầu xuống tiếp tục ghi chép, tay run lên vì 'sợ'.
Thấy những lời cảnh cáo có tác dụng, Mạc Chi Dương cũng không quan tâm tiết này học gì, nằm bò xuống bàn: Tao không thích nhiệm vụ của vị diện này cho lắm, ngược bạch liên hoa còn được, nhưng mà... Cùng bạch nguyệt quang vui sướng hạnh phúc ở bên nhau, cùng với Tiêu Nghị kia sao?
Cảm ơn, bị ghê tởm rồi.
“Ký chủ, tôi cảm thấy cậu có chút không đúng, trước đây cậu không phải như vậy, nhận được nhiệm vụ đơn giản như vậy, cậu không vui sao?” Hệ thống nhạy bén có thể phát hiện nội tâm của cậu kháng cự với nhiệm vụ.
Mạc Chi Dương không trả lời, nằm xuống bàn ngủ ngon lành, mặc kệ là lớp của ai.
Người đàn ông đeo khẩu trang, đôi tay run rẩy cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cố nén sự kích động: Dương Dương thật đáng yêu! Bộ dáng múa may nắm tay vừa trẻ con lại vừa hung dữ.
Trường đại học được chia thành các khu, vì sợ tin tức tố ảnh hưởng nên phân ra các khu Alpha, Beta và Omega, Mạc Chi Dương còn chưa phân hoá nên khi nhập học đã được phân ở khu Beta.
Ở ngôi trường này cũng có những khía cạnh không công bằng, khu A và khu O được hưởng những tài nguyên tốt nhất, trong khi khu B chỉ ăn no chờ chết.
Lão sư vừa bước vào đã thấy có người nằm bò ra bàn, vừa định quát lớn trước mặt hơn năm mươi người trong lớp thì bắt gặp ánh mắt của cậu bạn cùng bàn kia.
Sau khi bị người đàn ông đeo khẩu trang cảnh cáo, sửng sốt một chút, liền biết người này không dễ chọc.
Ngủ một giấc đến khi tan học, Mạc Chi Dương duỗi cái eo lười, nhìn thấy sách bài tập trước mặt, mở ra xem là bài tập vật lý, lập tức bị doạ.
“Khó quá.” Mạc Chi Dương tiện tay ném vở bài tập cho bạn cùng bàn: “Này, giúp tôi làm bài tập, nếu không tôi đánh cậu!"
Thấy hắn run rẩy sợ hãi nhận vở bài tập, Mạc Chi Dương hài lòng đi căng tin ăn cơm.
Bạn cùng bàn kì quái kia, hai tay cầm sách bài tập, kích động đến mức toàn thân run lên: "Đợi lâu như vậy, rốt cuộc Dương Dương đã tới."
Mạc Chi Dương đút tay vào túi quần jean, đi đường tắt vào trong rừng cây nhỏ, đi đến nhà ăn.
"Cậu không muốn làm nhiệm vụ?” Hệ thống đột nhiên đặt câu hỏi.
À chuyện này?
“Tao không có mâu thuẫn gì với nhiệm vụ, nhưng tao đối với Tiêu Nghị rất mâu thuẫn.” Thiếu niên kia, vừa nhìn liền không hợp mắt, muốn cùng hắn ta vui sướng hạnh phúc bên nhau, Mạc Chi Dương muốn dìm chết hắn ta trong bồn cầu.
"Bạch nguyệt quang nhất định là Tiêu Nghị?” Hệ thống không nghĩ ngợi, nhưng khi nói ra những lời này mới kinh ngạc nhận ra mình lỡ miệng.
Lời này có quỷ, theo như hiểu biết của Mạc Chi Dương đối với hệ thống, cái miệng rộng này, buột miệng thốt ra còn đáng tin hơn nhiều so với những lời có suy nghĩ.
Nhưng nhìn phản ứng của nó, tựa hồ là chuyện mình không nên biết đến, quyết định coi như không nghe thấy, nhưng lại lặng lẽ nhớ kỹ.
Trong lúc xuất thần, lại bị tiếng rên rỉ như có như không ở đằng xa gọi hoàn hồn, công viên này nằm ở ngã ba quận, không ít người vụn trộm đến đây để tìm kiếm sự kích thích.
Nhưng mà tiếng rên rỉ kia có chút quen thuộc, Mạc Chi Dương cảm thấy có chút kỳ quái, vốn muốn đi kiểm tra xem, kết quả chưa đi được mấy bước đã bị người chặn lại, là bốn năm tên Alpha lạ mặt.
“Đây không phải tiểu bá vương khu B sao?” Người cầm đầu cà lơ phất phơ khinh bỉ.
Một người khác có đầu tóc nhuộm đỏ đi ra phụ hoạ: "19 tuổi còn chưa phân hoá, không phả phế vật thì cũng là rác rưởi."
"Hahahaha, xin chào phế vật!"
Mạc Chi Dương chớp chớp đôi mắt to, nhìn những người này trêu chọc mình, không dao động.
"Mày có biết bên trong là ai không? Là Tiêu thiếu gia cùng tình nhân của hắn ta, mày muốn đi xem đông cung sống?" Tóc đỏ nói, vươn tay về phía mặt cậu: "Hay là, tụi tao chơi đùa cùng mày, tuy rằng chưa phân hoá, nhưng tụi tao cũng không chê phế vật, miễn là có chơi là được."
Mắt thấy người đàn ông kia đang chuẩn bị đẩy mình, Mạc Chi Dương mất một giây để quyết định có nên đánh hay không.
Vươn tay ra bắt lấy cổ tay gã, kéo về phía mình, trực tiếp dùng chân đá vào bụng gã, vừa nhanh vừa tàn nhẫn: "Được a, tao chơi cùng tụi mày."
Thiết lập của nguyên chủ là tiểu bá vương, đánh người cũng không đi vi phạm thiết lập tính cách của nhân vật.
Bọn họ dường như có chuẩn bị từ trước, bốn người vây quanh, vung tay lên đánh về phía này, Mạc Chi Dương nghiêng đầu né đi, bắt lấy tay gã đặt lên vai xoay người lại đem người vật ngã xuống đất.
Mấy người này tuy rằng đều là Alpha, nhưng cũng chỉ là phế vật, nếu thật sự đánh nhau, cũng chỉ có một cái kết, toàn bộ đều bị quật ngã.
"Một đám Alpha không bằng rác rưởi, đến phế vật cũng đánh không lại!” Giẫm lên bụng một tên, Mạc Chi Dương rời khỏi rừng cây nhỏ, đối với tiếng rên rỉ đằng trước, cũng biết là ai.
Đây chỉ đơn giản là Bạch Dung đang nhắm vào cậu, dã chiến cùng cậu ta đoán chừng cũng không phải Tiêu Nghị, thậm chí cũng không phải ai cả, cậu ta kêu ngao ngao với không khí, ui chao~ khẩu vị thật độc đáo.
Mục đích của cậu ta là thông qua đám lưu manh này, nói cho mình biết quan hệ hiện tại của cậu ta và Tiêu Nghị, ý đồ muốn làm cho mình ghen, bắt nạt cậu ta nhiều hơn, như vậy cậu ta mới có thể mượn chuyện này bán thảm với Tiêu Nghị, sau đó tìm kiếm sự giúp đỡ và cuối cùng thật sự bạch bạch bạch với hắn ta.
Nguyên chủ tính tình hấp tấp, cho nên thường xuyên bị mắc mưu, thủ đoạn như vậy, đối với Mạc Chi Dương mà nói thì có chút ngây thơ.
Quả nhiên, chuyện mình đánh Alpha lại bị truyền đi.
Tin tức giống như bông tuyết, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ đại học Hoài Lăng, Mạc Chi Dương từ nhà ăn trở về phòng học, trên đường có rất nhiều người chỉ trỏ.
Với tốc độ này, nếu nói không có người thêm củi quạt gió, Mạc Chi Dương chắc chắn không tin.
Nhưng dù sao với danh tiếng tiểu bá vương của mình ở bên ngoài, cũng không phải vấn đề gì to tát.
“Anh Tiêu, nghe nói Mạc Chi Dương lại đánh mấy tên Alpha.” Bạch Dung sóng vai đi bên cạnh hắn ta, cúi đầu xuống, giọng điệu có chút sợ hãi, gãi đúng chỗ ngứa mà ngẩng đầu lên nhìn hắn ta.
Bị đôi mắt ướt át nhìn nổi lên chút lòng hư vinh, Tiêu Nghị nói: "Người này có khuynh hướng bạo lực, thật sự rất đáng ghét."
“Vậy anh Tiêu có thể đưa em về ký túc xá không? Em sợ sẽ gặp cậu ấy.” Bạch Dung nói một cách thận trọng, mang theo khẩn cầu hèn mọn.
"Được.” Tiêu Nghị không từ chối, làm một hộ hoa sứ giả*, thật tự nhiên mà đồng ý.
(*) Hộ hoa sứ giả: vị thần trông coi các loài hoa ở chốn nhân gian.
Mạc Chi Dương chọn học chuyên ngành công trình cơ khí, vật lý phải thành thạo, nhưng đó là nguyên chủ, còn bản thân cậu thì biết cái rắm gì về vật lý, nhưng còn phải vẽ sơ đồ mạch điện này.
Vì vậy, đem ánh mắt đặt lên người bạn cùng bàn kỳ quái đeo khẩu trang, cười tủm tỉm khoát vai hắn: "Này, giúp tôi một việc."
“Hả?” Bạn cùng bàn đeo khẩu trang bị 'doạ' đến toàn thân run bần bật.
Mạc Chi Dương cảm thấy hắn có chút kỳ quái, là sợ mình sao? Hắc hắc, vậy cậu có thể muốn làm gì thì làm, vì thế bình tĩnh nói: "Giúp tôi vẽ sơ đồ mạch điện này, nếu không tôi sẽ đánh cậu."
Nói xong ném bài tập cho hắn, xoay người rời khỏi phòng học trở về ký túc xá.
Run rẩy đưa tay nhận lấy bản vẽ, người đàn ông đeo khẩu trang nhìn cậu rời khỏi phòng học, thân thể vẫn còn đang phát run: Dương Dương vừa mới khoát vai mình, thật muốn đè cậu lên bàn học thao, muốn nhìn bộ dáng vừa hung dữ vừa khóc lóc của cậu.
Hắn không phải sợ cậu, mà là muốn thao cậu a!
Hắn nuốt nước miếng, cố gắng đem dục vọng nuốt xuống, lúc này Dương Dương còn chưa phân hoá, sẽ làm cậu bị thương.
Nhìn cậu rời đi, lại nhìn đồng hồ, Bạc Tư Ngự còn nhớ hôm nay vẫn còn một cuộc họp phải triển khai, quên đi, ngày mai vẫn nên chuyển đến ký túc xá sống cùng Dương Dương, nói không chừng còn có thể nhìn thấy thứ gì đó ghê gớm!
Một bóng người lén lút lao ra từ cửa sau trường học, rồi lại lên một chiếc phi hành khí, còn chưa kịp ngồi xuống thì chiếc phi hành khí hình hộp đen đã rời khỏi mặt đất.
"Bạc nguyên soái, ngài làm gì trong cái trường đại học này cả ngày vậy?” Lý thiếu tướng nhìn đại soái ca trước mặt cởi bỏ khẩu trang, rồi mới thở dài.
Muốn để cho toàn thể nhân dân giữa các vì sao biết, vị Nguyên soái đại nhân ba mươi hai tuổi, không biết xấu hổ bóp méo tuổi của mình, chỉ để bước vào trường đại học bình thường này, chỉ sợ đang sống sờ sờ cũng cười chết.
Bạc Tư Ngự tháo khẩu trang xuống, để lộ khuôn mặt đẹp trai bắt mắt kia ra, đường nét sâu và cứng rắn, mày kiếm mắt sáng, là tình nhân trong mộng của mỗi người.
Bạc Tư Ngự vén tóc mái trước trán lên, lộ ra vầng trán trơn bóng đầy đặn, vẻ mặt lãnh đạm thờ ơ, giọng nói trầm thấp lộ ra một cổ uy nghiêm: "Câm miệng!"
Không giận tự uy, Lý thiếu tướng cũng không dám làm càn, cúi đầu.
Bổn nguyên soái theo đuổi vợ, ai cần hắn ta lo?
Bạc Tư Ngự thu hồi ánh mắt, lạnh mặt dựa lưng vào ghế da, đầu óc tràn đầy dư vị, Dương Dương vừa mới khoát tay lên vai hắn thì nhiệt độ cơ thể là bao nhiêu? Thật không biết sau khi cậu phân hoá sẽ có hương vị gì?
Là vị dâu tây ở vị diện thứ nhất? Hay là tiểu đường tinh ở vị diện thứ hai?
Quên đi, Dương Dương có mùi hương gì hắn cũng thích, Bạc Tư Ngự nhắm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất