Xuyên Đến Thập Niên 60 Làm Quả Phụ Tái Giá
Chương 4: Đứa Nhỏ
Kim Tú Châu vẫn luôn là dáng vẻ mọi chuyện không liên quan gì đến mừng đứng ở bên cạnh xem, mãi cho đến khi nghe anh nói vậy mới có chút xúc động nhìn về phía người đàn ông.
Vốn dĩ cô còn đang sầu làm sao để ăn vạ anh, không nghĩ đến con người anh lại rất có trách nhiệm, thật ra tối hôm qua bọn họ không làm chuyện gì hết, anh hoàn toàn bị “Kim Tú Châu” tính kế.
Chuyện sau đó Kim Tú Châu không biết, cô nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng khóc, lập tức biết đứa nhỏ dậy, cũng không biết là máu mủ tình thâm hay là lý do khác, cô không để ý đến chuyện khác, đi thẳng về phòng.
Từ nửa năm trước sau khi chồng của “Kim Tú Châu” chết, cô và đứa nhỏ đã bị đuổi đến căn phòng nhỏ phía bắc, căn phòng này vừa nhỏ lại ẩm ướt, u ám.
Căn phòng ban đầu đưa cho Phó Mỹ Vân ở, lần này Giang Minh Xuyên đến, cố ý nhường lại cho anh ở.
Nhà cửa sửa lại vẫn do chồng “Kim Tú Châu” bỏ tiền.
Nói đến nguyên chủ Kim Tú Châu đúng là số khổ, trên có hai người chị gái, dưới có một người em trai, bị kẹp ở giữa, là đứa con không được cưng chiều nhất.
Vốn dĩ cho rằng mình gả cho một người đàn ông có bản lĩnh, nào biết đối phương thường xuyên không ở nhà, mẹ chồng không thích, cô em chồng không có ý tốt, còn có chị em dâu thích châm ngòi ly gián, cuộc sống luôn trong tình trạng nước sôi lửa bỏng.
Kim Tú Châu không quá thuần thục bế đứa nhỏ lên dỗ, cô nhóc rất nhẹ, mặt gầy gò vàng vọt, nhìn thấy cô đến bèn rầm rì hai tiếng, lại mệt mỏi nhắm mắt lại, cô sờ lên trán đứa nhỏ, hình như có hơi sốt.
Đứa nhỏ này vừa nhìn đã biết không được nuôi tốt, so sánh với đám tiểu chủ tử trong Hầu phủ đúng là một trời một vực.
Cô đau lòng chạm vào gương mặt thô ráp của đứa nhỏ, đang chuẩn bị đặt cô nhóc xuống để cô nhóc ngủ tiếp, sau đó có người cũng đi theo vào, nhìn lại, thì ra là chị hai của Kim Tú Châu.
Chị hai Kim Ngọc Châu có chút ghen tỵ nhìn cô một cái, vốn muốn đến đây nghe ngóng tình hình của Giang Minh Xuyên, nào biết vừa mới mở miệng đã không nhịn được chua lòm nói: “Em cũng tốt số thật đấy, vậy mà gặp được chuyện miếng bánh từ trên trời rơi xuống, chị nghe ý tứ của mẹ chồng em, người đàn ông kia còn là quan lớn, về sau em có thể ăn no uống say rồi.”
Nhắc đến chuyện này, cô ta cũng có chút không cam tâm, làm sao cũng không nghĩ đến em ba luôn chỉ biết cắm đầu làm việc, thế mà lại có thể gả tốt như vậy, thật ra lúc trước cô ta cũng từng do dự, lúc đầu nhà họ Phó làm mai chính mình, nhưng cô ta vẫn chút đề phòng, thăm dò được người nhà họ Phó không dễ ở chung, mới nói mẹ gả em gái đi, dù sao nhà họ Phó cho rất nhiều lễ hỏi, mẹ nhất định không nỡ từ chối.
Cô ta cũng chưa từng hối hận qua, dù sao sau khi em ba gả đi vẫn luôn sống không tốt, nhưng nào biết còn có một ngày như vậy.
Phó Kiến Quốc không cách nào so được với người đàn ông này, không nói đến tướng mạo, chỉ nhìn cách người này làm việc hào phóng cũng thấp hơn người ta một mảng lớn.
“Chẳng qua chuyện hôm nay em làm thật đúng là có chút khó coi, chỉ sợ trong lòng người ta hận chết em rồi, đừng nhìn ngoài miệng anh ta nói rất dễ nghe, nếu thật sự cưới em, chỉ sợ có chút khó, chúng ta cũng không biết anh ta là người nơi nào, đến lúc đó anh ta chạy mất thì phiền phức lớn, nếu để chị nói, vẫn ở lại nhà họ Phó tốt hơn, dù sao Tiểu Yến họ Phó.”
Vốn dĩ cô còn đang sầu làm sao để ăn vạ anh, không nghĩ đến con người anh lại rất có trách nhiệm, thật ra tối hôm qua bọn họ không làm chuyện gì hết, anh hoàn toàn bị “Kim Tú Châu” tính kế.
Chuyện sau đó Kim Tú Châu không biết, cô nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng khóc, lập tức biết đứa nhỏ dậy, cũng không biết là máu mủ tình thâm hay là lý do khác, cô không để ý đến chuyện khác, đi thẳng về phòng.
Từ nửa năm trước sau khi chồng của “Kim Tú Châu” chết, cô và đứa nhỏ đã bị đuổi đến căn phòng nhỏ phía bắc, căn phòng này vừa nhỏ lại ẩm ướt, u ám.
Căn phòng ban đầu đưa cho Phó Mỹ Vân ở, lần này Giang Minh Xuyên đến, cố ý nhường lại cho anh ở.
Nhà cửa sửa lại vẫn do chồng “Kim Tú Châu” bỏ tiền.
Nói đến nguyên chủ Kim Tú Châu đúng là số khổ, trên có hai người chị gái, dưới có một người em trai, bị kẹp ở giữa, là đứa con không được cưng chiều nhất.
Vốn dĩ cho rằng mình gả cho một người đàn ông có bản lĩnh, nào biết đối phương thường xuyên không ở nhà, mẹ chồng không thích, cô em chồng không có ý tốt, còn có chị em dâu thích châm ngòi ly gián, cuộc sống luôn trong tình trạng nước sôi lửa bỏng.
Kim Tú Châu không quá thuần thục bế đứa nhỏ lên dỗ, cô nhóc rất nhẹ, mặt gầy gò vàng vọt, nhìn thấy cô đến bèn rầm rì hai tiếng, lại mệt mỏi nhắm mắt lại, cô sờ lên trán đứa nhỏ, hình như có hơi sốt.
Đứa nhỏ này vừa nhìn đã biết không được nuôi tốt, so sánh với đám tiểu chủ tử trong Hầu phủ đúng là một trời một vực.
Cô đau lòng chạm vào gương mặt thô ráp của đứa nhỏ, đang chuẩn bị đặt cô nhóc xuống để cô nhóc ngủ tiếp, sau đó có người cũng đi theo vào, nhìn lại, thì ra là chị hai của Kim Tú Châu.
Chị hai Kim Ngọc Châu có chút ghen tỵ nhìn cô một cái, vốn muốn đến đây nghe ngóng tình hình của Giang Minh Xuyên, nào biết vừa mới mở miệng đã không nhịn được chua lòm nói: “Em cũng tốt số thật đấy, vậy mà gặp được chuyện miếng bánh từ trên trời rơi xuống, chị nghe ý tứ của mẹ chồng em, người đàn ông kia còn là quan lớn, về sau em có thể ăn no uống say rồi.”
Nhắc đến chuyện này, cô ta cũng có chút không cam tâm, làm sao cũng không nghĩ đến em ba luôn chỉ biết cắm đầu làm việc, thế mà lại có thể gả tốt như vậy, thật ra lúc trước cô ta cũng từng do dự, lúc đầu nhà họ Phó làm mai chính mình, nhưng cô ta vẫn chút đề phòng, thăm dò được người nhà họ Phó không dễ ở chung, mới nói mẹ gả em gái đi, dù sao nhà họ Phó cho rất nhiều lễ hỏi, mẹ nhất định không nỡ từ chối.
Cô ta cũng chưa từng hối hận qua, dù sao sau khi em ba gả đi vẫn luôn sống không tốt, nhưng nào biết còn có một ngày như vậy.
Phó Kiến Quốc không cách nào so được với người đàn ông này, không nói đến tướng mạo, chỉ nhìn cách người này làm việc hào phóng cũng thấp hơn người ta một mảng lớn.
“Chẳng qua chuyện hôm nay em làm thật đúng là có chút khó coi, chỉ sợ trong lòng người ta hận chết em rồi, đừng nhìn ngoài miệng anh ta nói rất dễ nghe, nếu thật sự cưới em, chỉ sợ có chút khó, chúng ta cũng không biết anh ta là người nơi nào, đến lúc đó anh ta chạy mất thì phiền phức lớn, nếu để chị nói, vẫn ở lại nhà họ Phó tốt hơn, dù sao Tiểu Yến họ Phó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất