Tuyệt Mỹ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học
Chương 152: ABO: Thật ra tôi là mợ của cậu! (20)
Quên đi, hắn là một NPC cũng không thể làm được gì, vẫn nên khiến hắn vui vẻ hạnh phúc.
"Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy khá tốt." Mạc Chi Dương bị hắn ôm lấy chóp mũi đều là mùi trà xanh, kỳ thật những vị diện này đều là giả nhưng cũng không liên quan gì, vẫn như cũ rất hạnh phúc.
Những lời này Bạc Tư Ngự cũng không thể hiểu được, nhẹ nhàng dỗ dành, "Em có mệt không? Anh đưa em về nghỉ ngơi."
"Được." Mạc Chi Dương bị hắn khiêng lên lầu hai.
Bạch Dung ở dưới lầu nhìn bóng lưng của hai người, hoá ra nguyên soái đại nhân là một người ôn nhu như vậy sao? Cảm giác nguyên soái đại nhân bây giờ rất khác so với cảm giác lúc trước.
Chẳng lẽ thực sự cần phải đánh ngài ấy một cách thô bạo mới có thể khắc chế ngài ấy?
Quay đầu nhìn vị hôn phu rẻ rúng của mình vẫn còn quỳ trước sô pha, sau khi suy nghĩ xong liền quyết định bước tới quỳ cùng hắn ta, "Anh Tiêu, anh không sao chứ?"
"Thực xin lỗi vì đã làm liên lụy em." Tiêu Nghị cảm thấy có lỗi, làm hại A Dung cũng chỉ có thể cùng hắn ta quỳ.
"Không sao." Bạch Dung vươn tay nắm lấy tay của hắn ta, hai người mười ngón tay đan vào nhau, an ủi, "Chúng ta đã đính hôn rồi, những chuyện này theo lý cũng nên đồng cam cộng khổ*."
(*) Đồng cam cộng khổ: chia ngọt sẻ bùi, vui sướng cùng hưởng, cực khổ cùng chịu, trong mọi hoàn cảnh đều có nhau.
Những lời này chạm đến trái tim Tiêu Nghị, gắt gao nắm chặt lấy tay cậu ta, "Đừng lo, anh sẽ bảo vệ em."
"Sao lại đột nhiên có vẻ không vui?" Bạc Tư Ngự cẩn thận đặt người lên giường, đắp chăn bông đàng hoàng rồi ngồi ở mép giường nhìn cậu chằm chằm.
Mạc Chi Dương trùm chăn che đầu lại né tránh tầm mắt của hắn, không biết vì sao lúc này hai vợ chồng già đột nhiên có chút xấu hổ, "Không có gì."
"Phụt." Bạc Tư Ngự thực sự chưa thấy qua dáng vẻ ngại ngùng của Dương Dương.
Nghe thấy tiếng cười của hắn mọi sự xấu hổ của Mạc Chi Dương nhất thời biến mất, xốc chăn bông che đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn, "Anh cười đi, cười đi!"
"Không cười." Bạc Tư Ngự nhịn cười xoa xoa tóc cậu, "Nếu như Bạch Dung chọc em không vui thì cứ nói với anh, em là mợ của bọn họ cho nên em không cần lo lắng nhiều như vậy."
Nghe vậy, Mạc Chi Dương không khỏi bật cười, "Em nghĩ anh nên lo lắng cho chính mình đi."
Rốt cuộc, nhìn trạng thái đôi mắt kia của Bạch Dung, có thể là thực sự muốn....
Bạc Tư Ngự không biết mình đã bị hố, chỉ cần nhìn thấy cậu cười trong lòng cũng thả lỏng, nhìn nụ cười này nhất định không phải không vui, "Cười thì tốt rồi."
Luôn lo sợ cậu bởi vì mang thai mà trong lòng có áp lực lại không vui.
Hai người ở dưới lầu quỳ một tiếng rồi Bạc Tư Ngự mới sực nhớ tới, kêu quản gia lái xe đưa hai người trở về còn mình thì cùng Dương Dương đi nghỉ ngơi.
"Em cảm thấy đứa trẻ này nên đặt tên gì mới tốt?" Bạc Tư Ngự ôm cậu, tay vẫn luôn đặt lên bụng cậu, khóe miệng nở nụ cười.
Khi nghĩ đến chuyện có con với Dương Dương liền không khỏi vui mừng, nếu có con thì có con, nhưng người là của mình, sữa cũng là của mình, đứa nhỏ không có đạo lý gì để tranh với lão tử.
"Gọi là Cẩu Thặng? Bạc Thiết Trụ? Còn không thì cứ gọi là bún ốc đi, ăn ngon lắm." Mạc Chi Dương tùy tâm sở dục* mà nghĩ cũng không để ý đến sắc mặt càng ngày càng đen của trà xanh.
(*) Tùy tâm sở dục: đại khái là tùy theo tâm nguyện, ý muốn cá nhân.
Kéo người đang nói kia vào lòng ôm ôm, khàn giọng nói: "Quên đi, để anh đặt vậy." Nếu để Dương Dương đặt cái gì mà mì chua cay, cá ngâm cải chua, gà xé ruột mỡ đều gọi ra hết.
Dù sao loại chuyện này bản thân cậu cũng lười nghĩ tới, Mạc Chi Dương nghiêng người để cho mình nằm trong ngực hắn thoải mái hơn kết quả liền có một cây gậy chọc vào đùi cậu.
Nhất thời cảnh giác dẩu mông định dời đi kết quả bị người nào đó giữ chặt, cả kinh, "Anh, anh, anh làm gì vậy? Em là dựng phu* đó!"
(*) Dựng phu: Đàn ông mang thai.
"Dương Dương, giúp anh với." Bạc Tư Ngự mạnh mẽ ôm chặt người trong ngực không cho cậu rời đi, thành thật mà nói suốt một tháng nay hắn thực sự đã chịu đựng rất vất vả.
Vừa rồi vẫn còn trốn tránh không để cậu phát hiện kết quả cậu vừa thò qua liền biết, nhưng dứt khoát thì không nỡ, "Một tháng này, em có biết anh nhớ em nhiều như thế nào không?"
Nghĩ nhiều đến việc thao cậu chứ gì.
Mạc Chi Dương thầm mắng trong lòng, lão sắc phê này đừng tưởng cậu không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng mà treo cổ người ta một tháng thì có chút không thể nào nói nổi.
Ngưng giãy dụa, "Vậy anh muốn giúp như thế nào?"
Bạc Tư Ngự không trả lời chỉ đem người xoay lại mặt đối mặt ôm cậu, kéo tay cậu vào trong chăn bông, "Dương Dương biết."
Đưa tay vào cởi bỏ thắt lưng, mới vừa chạm vào lòng bàn tay đã bị bỏng, Mạc Chi Dương dựa đầu vào ngực hắn chậm rãi di chuyển tay.
Từ khi mang thai bản thân cũng không nghĩ nhiều đến loại chuyện này, một là sợ thương tổn đứa nhỏ, hai là mang thai ức chế động dục.
"Dương Dương, nhanh một chút." Bạc Tư Ngự ôm chặt lấy cậu, giọng nói lúc này khàn khàn ái muội khó tả, hơi thở nóng rực thiêu đốt không khí.
"Ưm."
Mạc Chi Dương cố gắng đẩy nhanh tốc độ, nhưng với Bạc Tư Ngự mà nói thì giống như gãi không đúng chỗ ngứa, ăn uống nửa vời thật không thể chịu đựng nổi.
"Dương Dương, đổi chỗ khác được không?" Bạc Tư Ngự tiếp tục giả bộ đáng thương muốn lấy chút bọt thịt cho mình, cúi người hôn cậu.
Sau khi câu người đến thần hồn điên đảo mới có lòng tốt buông tha cho bờ môi của cậu, "Dương Dương đổi chỗ này được không?" Vừa nói đầu lưỡi vừa nhẹ nhàng liếm môi cậu.
"Anh đừng có mà được một tấc lại muốn lấn một thước!" Mạc Chi Dương tức giận trừng mắt nhìn hắn, "Anh đừng gây sự."
Bị nhìn chằm chằm, Bạc Tư Ngự cúi gằm mặt xuống đáng thương dụi mặt vào hõm vai cậu, giống như làm nũng, "Không phải chuyện của Dương Dương, tất cả đều do anh không cẩn thận, Dương Dương, Dương Dương đừng tức giận."
Đồ chó trà xanh, thực đúng là không làm tin tức tố của hắn thất vọng.
Mạc Chi Dương há mồm cắn lên vai hắn một cái sau đó chui vào trong chăn.
"Tê~" Bạc Tư Ngự hít vào một hơi lạnh, co chân trái lên làm chăn bông nhô lên như lều trại để cậu không quá khó chịu, "Dương Dương nhẹ một chút nếu không sau này sẽ phải sống như goá phụ."
Phi, thà làm góa phụ còn hơn bị hắn thao chết.
Mạc Chi Dương thầm mắng trong lòng lại vẫn ngoan ngoãn tránh hàm răng ra, cố hết sức ôn nhu nhưng vật kia của hắn quá lớn thật sự không thể ngậm hết được cho nên chỉ có thể dùng tay chăm sóc những chỗ khác.
Mất khoảng mười phút Mạc Chi Dương thật sự mệt đến mềm eo, chui ra khỏi chăn bông, đôi môi sưng đỏ khóe miệng còn vươn nước miếng, cả người đều bổ nhào lên người hắn, cuống họng vì sử dụng quá độ nên giọng nói có chút khàn khàn, "Em mệt rồi, không muốn di chuyển."
Cố kỵ cậu đang mang thai nhưng bây giờ nửa vời cũng rất khó chịu.
Bạc Tư Ngự dứt khoát đặt người xuống để cậu chồng lên người mình, vỗ nhẹ vào mông cậu, "Kẹp chặt chân."
"Ừm." Mạc Chi Dương bất chấp tất cả mà kẹp chặt hai chân để hắn dễ dàng di chuyển.
Sau khi lăn lộn xong Mạc Chi Dương buồn ngủ đến mức nheo mắt lại, được Bạc Tư Ngự bế đi rửa sạch rồi mới dỗ cậu ngủ.
Sau khi trở về Bạch Dung còn phải cố chịu đau đầu gối cho hắn ta uống thuốc trước rồi ngồi xuống đất giúp hắn ta xoa đầu gối, trong lòng lại nghĩ tới chuyện khác.
Tại sao Mạc Chi Dương có thể ở trước mặt Nguyên soái đại nhân vô lễ làm càn nhưng vẫn có thể được ngài ấy sủng ái? Khi còn nhỏ anh trai đã nói: Các Alpha cường đại đều thích người ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng tại sao Mạc Chi Dương táo bạo vô lễ, thậm chí còn cậy sủng sinh kiêu như vậy lại có thể được Nguyên soái đại nhân sủng ái?
Tiêu Nghị nhận thấy cậu ta đang thất thần, có chút kỳ quái hỏi: "A Dung em làm sao vậy, có phải Mạc Chi Dương làm gì em không?"
"Không phải." Bạch Dung tỉnh táo lại giúp hắn ta xoa xoa vết bầm tím trên đầu gối, thản nhiên hỏi: "Nguyên soái đại nhân có phải lúc nào cũng như vậy không?"
Tiêu Nghị: "Ý của em là gì?"
"Ý của em là anh không cảm thấy Nguyên soái đại nhân rất kỳ lạ sao? Mạc Chi Dương đánh ngài ấy, ngài ấy vẫn như vậy, không phải nên có phản ứng khác sao?" Bạch Dung cẩn thận hỏi lại liếc nhìn vẻ mặt của hắn ta cảm thấy không có vấn đề gì mới yên tâm.
Thật ra Tiêu Nghị cũng cảm thấy rất kỳ lạ, khi còn bé Cậu không cao như vậy,.lớn hơn hắn ta gần mười tuổi nhưng chiều cao cũng tương đương với ngoại hình của hắn ta.
Mọi người đều cho rằng hắn là Omega nhưng cuối cùng lại phân hoá thành Alpha, hơn nữa còn là Alpha mãn cấp và chiều cao gần như mỗi năm đều cao hơn.
Sau khi cha mẹ qua đời Tiêu gia cũng suy yếu, đều là dựa vào Cậu chống đỡ cho nên từ nhỏ bản thân hắn ta đã vô cùng ngưỡng mộ Cậu của mình, cuối cùng Cậu trở thành Nguyên soái đại nhân lại càng tôn sùng Cậu như một anh hùng trong trái tim mình.
Sau khi phân hóa đã có rất nhiều gia tộc nổi tiếng muốn gả Omega cho Cậu, nhưng Cậu trước nay đều không gần sắc đẹp.
Cho dù là Omega Anh Điền được mệnh danh là bông hoa của đế quốc đã từng bày tỏ tình yêu của mình với Cậu, nhưng Cậu lại không hề động lòng.
Tại sao lại đột nhiên cùng Mạc Chi Dương ở bên nhau? Hơn nữa trong lời nói có thể nghe ra được Cậu tự nguyện và thậm chí đứa trẻ đó cũng là Cậu liều mạng muốn có.
Nhưng Mạc Chi Dương kia dựa vào cái gì?
Đây cũng là điều mà Bạch Dung muốn biết, Mạc Chi Dương dựa vào cái gì chứ?
Cậu ta đang phải hầu hạ Tiêu Nghị còn Mạc Chi Dương lại được Nguyên soái đại nhân hầu hạ, ngoại trừ ngoan ngoãn nghe lời còn có cách nào khác để có được sự yêu thích sao?
"Được rồi đừng nghĩ nữa, em cũng mệt rồi nên nghỉ ngơi sớm đi." Tiêu Nghị đỡ cậu ta từ dưới đất lên trấn an cậu ta đi ngủ.
Nhưng Bạch Dung lại không ngủ được cứ mở to mắt nhìn trần nhà trong bóng tối, lời nói của Mạc Chi Dương hôm nay đã khiến nhận thức của cậu ta bị đảo lộn.
Giả bộ yếu đuối đáng thương lại ngoan ngoãn, Bạch Dung chưa bao giờ bỏ qua kịch bản này, nếu không thì một bình dân làm sao có thể giữ chân Tiêu Nghị.
Nhưng nếu không có sự hiện diện của Galileo và Nguyên soái đại nhân thì cậu ta sẽ rất mãn nguyện, nhưng con người luôn thích những thứ cao hơn và tốt hơn.
Bạch Dung trở mình đưa lưng về phía Tiêu Nghị rồi nhắm mắt lại: Thật sự như lời cậu ta nói sao?
Điều khiến Tiêu Nghị ngạc nhiên là A Dung vậy mà lại chủ động nói muốn đến gặp Mạc Chi Dương, nói là vì chuyện trước đó nên muốn xin lỗi cậu và nói rõ mọi chuyện.
Nghĩ lại quả thực cả hai đã có xích mích từ trước rồi, ngày hôm qua Cậu cũng nói rõ nếu không tôn trọng Mạc Chi Dương nữa thì có thể sẽ rút bớt phần nào sự ủng hộ đối với Tiêu gia.
Hiện tại hắn ta còn chưa có năng lực độc lập cho nên trước tiên chỉ có thể thỏa hiệp, nếu A Dung thông tình đạt lý như thế thì sẽ càng tốt hơn, không khỏi cảm thấy A Dung thật sự rất tốt.
Bạch Dung với suy nghĩ của riêng mình cùng Tiêu Nghị đi đến Bạc gia kết quả lại nghe quản gia nói Mạc Chi Dương vẫn chưa thức dậy, còn Nguyên soái đại nhân thì cùng cậu nghỉ ngơi.
Ngay khi hai người ngồi xuống Bạc Tư Ngự liền bước ra hành lang lầu hai, "Quản gia, có thể chuẩn bị bữa sáng rồi."
Bạch Dung đứng lên nhìn hắn đi vào trong, trong lòng do dự: Thật sự có thể đánh sao?
"Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy khá tốt." Mạc Chi Dương bị hắn ôm lấy chóp mũi đều là mùi trà xanh, kỳ thật những vị diện này đều là giả nhưng cũng không liên quan gì, vẫn như cũ rất hạnh phúc.
Những lời này Bạc Tư Ngự cũng không thể hiểu được, nhẹ nhàng dỗ dành, "Em có mệt không? Anh đưa em về nghỉ ngơi."
"Được." Mạc Chi Dương bị hắn khiêng lên lầu hai.
Bạch Dung ở dưới lầu nhìn bóng lưng của hai người, hoá ra nguyên soái đại nhân là một người ôn nhu như vậy sao? Cảm giác nguyên soái đại nhân bây giờ rất khác so với cảm giác lúc trước.
Chẳng lẽ thực sự cần phải đánh ngài ấy một cách thô bạo mới có thể khắc chế ngài ấy?
Quay đầu nhìn vị hôn phu rẻ rúng của mình vẫn còn quỳ trước sô pha, sau khi suy nghĩ xong liền quyết định bước tới quỳ cùng hắn ta, "Anh Tiêu, anh không sao chứ?"
"Thực xin lỗi vì đã làm liên lụy em." Tiêu Nghị cảm thấy có lỗi, làm hại A Dung cũng chỉ có thể cùng hắn ta quỳ.
"Không sao." Bạch Dung vươn tay nắm lấy tay của hắn ta, hai người mười ngón tay đan vào nhau, an ủi, "Chúng ta đã đính hôn rồi, những chuyện này theo lý cũng nên đồng cam cộng khổ*."
(*) Đồng cam cộng khổ: chia ngọt sẻ bùi, vui sướng cùng hưởng, cực khổ cùng chịu, trong mọi hoàn cảnh đều có nhau.
Những lời này chạm đến trái tim Tiêu Nghị, gắt gao nắm chặt lấy tay cậu ta, "Đừng lo, anh sẽ bảo vệ em."
"Sao lại đột nhiên có vẻ không vui?" Bạc Tư Ngự cẩn thận đặt người lên giường, đắp chăn bông đàng hoàng rồi ngồi ở mép giường nhìn cậu chằm chằm.
Mạc Chi Dương trùm chăn che đầu lại né tránh tầm mắt của hắn, không biết vì sao lúc này hai vợ chồng già đột nhiên có chút xấu hổ, "Không có gì."
"Phụt." Bạc Tư Ngự thực sự chưa thấy qua dáng vẻ ngại ngùng của Dương Dương.
Nghe thấy tiếng cười của hắn mọi sự xấu hổ của Mạc Chi Dương nhất thời biến mất, xốc chăn bông che đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn, "Anh cười đi, cười đi!"
"Không cười." Bạc Tư Ngự nhịn cười xoa xoa tóc cậu, "Nếu như Bạch Dung chọc em không vui thì cứ nói với anh, em là mợ của bọn họ cho nên em không cần lo lắng nhiều như vậy."
Nghe vậy, Mạc Chi Dương không khỏi bật cười, "Em nghĩ anh nên lo lắng cho chính mình đi."
Rốt cuộc, nhìn trạng thái đôi mắt kia của Bạch Dung, có thể là thực sự muốn....
Bạc Tư Ngự không biết mình đã bị hố, chỉ cần nhìn thấy cậu cười trong lòng cũng thả lỏng, nhìn nụ cười này nhất định không phải không vui, "Cười thì tốt rồi."
Luôn lo sợ cậu bởi vì mang thai mà trong lòng có áp lực lại không vui.
Hai người ở dưới lầu quỳ một tiếng rồi Bạc Tư Ngự mới sực nhớ tới, kêu quản gia lái xe đưa hai người trở về còn mình thì cùng Dương Dương đi nghỉ ngơi.
"Em cảm thấy đứa trẻ này nên đặt tên gì mới tốt?" Bạc Tư Ngự ôm cậu, tay vẫn luôn đặt lên bụng cậu, khóe miệng nở nụ cười.
Khi nghĩ đến chuyện có con với Dương Dương liền không khỏi vui mừng, nếu có con thì có con, nhưng người là của mình, sữa cũng là của mình, đứa nhỏ không có đạo lý gì để tranh với lão tử.
"Gọi là Cẩu Thặng? Bạc Thiết Trụ? Còn không thì cứ gọi là bún ốc đi, ăn ngon lắm." Mạc Chi Dương tùy tâm sở dục* mà nghĩ cũng không để ý đến sắc mặt càng ngày càng đen của trà xanh.
(*) Tùy tâm sở dục: đại khái là tùy theo tâm nguyện, ý muốn cá nhân.
Kéo người đang nói kia vào lòng ôm ôm, khàn giọng nói: "Quên đi, để anh đặt vậy." Nếu để Dương Dương đặt cái gì mà mì chua cay, cá ngâm cải chua, gà xé ruột mỡ đều gọi ra hết.
Dù sao loại chuyện này bản thân cậu cũng lười nghĩ tới, Mạc Chi Dương nghiêng người để cho mình nằm trong ngực hắn thoải mái hơn kết quả liền có một cây gậy chọc vào đùi cậu.
Nhất thời cảnh giác dẩu mông định dời đi kết quả bị người nào đó giữ chặt, cả kinh, "Anh, anh, anh làm gì vậy? Em là dựng phu* đó!"
(*) Dựng phu: Đàn ông mang thai.
"Dương Dương, giúp anh với." Bạc Tư Ngự mạnh mẽ ôm chặt người trong ngực không cho cậu rời đi, thành thật mà nói suốt một tháng nay hắn thực sự đã chịu đựng rất vất vả.
Vừa rồi vẫn còn trốn tránh không để cậu phát hiện kết quả cậu vừa thò qua liền biết, nhưng dứt khoát thì không nỡ, "Một tháng này, em có biết anh nhớ em nhiều như thế nào không?"
Nghĩ nhiều đến việc thao cậu chứ gì.
Mạc Chi Dương thầm mắng trong lòng, lão sắc phê này đừng tưởng cậu không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng mà treo cổ người ta một tháng thì có chút không thể nào nói nổi.
Ngưng giãy dụa, "Vậy anh muốn giúp như thế nào?"
Bạc Tư Ngự không trả lời chỉ đem người xoay lại mặt đối mặt ôm cậu, kéo tay cậu vào trong chăn bông, "Dương Dương biết."
Đưa tay vào cởi bỏ thắt lưng, mới vừa chạm vào lòng bàn tay đã bị bỏng, Mạc Chi Dương dựa đầu vào ngực hắn chậm rãi di chuyển tay.
Từ khi mang thai bản thân cũng không nghĩ nhiều đến loại chuyện này, một là sợ thương tổn đứa nhỏ, hai là mang thai ức chế động dục.
"Dương Dương, nhanh một chút." Bạc Tư Ngự ôm chặt lấy cậu, giọng nói lúc này khàn khàn ái muội khó tả, hơi thở nóng rực thiêu đốt không khí.
"Ưm."
Mạc Chi Dương cố gắng đẩy nhanh tốc độ, nhưng với Bạc Tư Ngự mà nói thì giống như gãi không đúng chỗ ngứa, ăn uống nửa vời thật không thể chịu đựng nổi.
"Dương Dương, đổi chỗ khác được không?" Bạc Tư Ngự tiếp tục giả bộ đáng thương muốn lấy chút bọt thịt cho mình, cúi người hôn cậu.
Sau khi câu người đến thần hồn điên đảo mới có lòng tốt buông tha cho bờ môi của cậu, "Dương Dương đổi chỗ này được không?" Vừa nói đầu lưỡi vừa nhẹ nhàng liếm môi cậu.
"Anh đừng có mà được một tấc lại muốn lấn một thước!" Mạc Chi Dương tức giận trừng mắt nhìn hắn, "Anh đừng gây sự."
Bị nhìn chằm chằm, Bạc Tư Ngự cúi gằm mặt xuống đáng thương dụi mặt vào hõm vai cậu, giống như làm nũng, "Không phải chuyện của Dương Dương, tất cả đều do anh không cẩn thận, Dương Dương, Dương Dương đừng tức giận."
Đồ chó trà xanh, thực đúng là không làm tin tức tố của hắn thất vọng.
Mạc Chi Dương há mồm cắn lên vai hắn một cái sau đó chui vào trong chăn.
"Tê~" Bạc Tư Ngự hít vào một hơi lạnh, co chân trái lên làm chăn bông nhô lên như lều trại để cậu không quá khó chịu, "Dương Dương nhẹ một chút nếu không sau này sẽ phải sống như goá phụ."
Phi, thà làm góa phụ còn hơn bị hắn thao chết.
Mạc Chi Dương thầm mắng trong lòng lại vẫn ngoan ngoãn tránh hàm răng ra, cố hết sức ôn nhu nhưng vật kia của hắn quá lớn thật sự không thể ngậm hết được cho nên chỉ có thể dùng tay chăm sóc những chỗ khác.
Mất khoảng mười phút Mạc Chi Dương thật sự mệt đến mềm eo, chui ra khỏi chăn bông, đôi môi sưng đỏ khóe miệng còn vươn nước miếng, cả người đều bổ nhào lên người hắn, cuống họng vì sử dụng quá độ nên giọng nói có chút khàn khàn, "Em mệt rồi, không muốn di chuyển."
Cố kỵ cậu đang mang thai nhưng bây giờ nửa vời cũng rất khó chịu.
Bạc Tư Ngự dứt khoát đặt người xuống để cậu chồng lên người mình, vỗ nhẹ vào mông cậu, "Kẹp chặt chân."
"Ừm." Mạc Chi Dương bất chấp tất cả mà kẹp chặt hai chân để hắn dễ dàng di chuyển.
Sau khi lăn lộn xong Mạc Chi Dương buồn ngủ đến mức nheo mắt lại, được Bạc Tư Ngự bế đi rửa sạch rồi mới dỗ cậu ngủ.
Sau khi trở về Bạch Dung còn phải cố chịu đau đầu gối cho hắn ta uống thuốc trước rồi ngồi xuống đất giúp hắn ta xoa đầu gối, trong lòng lại nghĩ tới chuyện khác.
Tại sao Mạc Chi Dương có thể ở trước mặt Nguyên soái đại nhân vô lễ làm càn nhưng vẫn có thể được ngài ấy sủng ái? Khi còn nhỏ anh trai đã nói: Các Alpha cường đại đều thích người ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng tại sao Mạc Chi Dương táo bạo vô lễ, thậm chí còn cậy sủng sinh kiêu như vậy lại có thể được Nguyên soái đại nhân sủng ái?
Tiêu Nghị nhận thấy cậu ta đang thất thần, có chút kỳ quái hỏi: "A Dung em làm sao vậy, có phải Mạc Chi Dương làm gì em không?"
"Không phải." Bạch Dung tỉnh táo lại giúp hắn ta xoa xoa vết bầm tím trên đầu gối, thản nhiên hỏi: "Nguyên soái đại nhân có phải lúc nào cũng như vậy không?"
Tiêu Nghị: "Ý của em là gì?"
"Ý của em là anh không cảm thấy Nguyên soái đại nhân rất kỳ lạ sao? Mạc Chi Dương đánh ngài ấy, ngài ấy vẫn như vậy, không phải nên có phản ứng khác sao?" Bạch Dung cẩn thận hỏi lại liếc nhìn vẻ mặt của hắn ta cảm thấy không có vấn đề gì mới yên tâm.
Thật ra Tiêu Nghị cũng cảm thấy rất kỳ lạ, khi còn bé Cậu không cao như vậy,.lớn hơn hắn ta gần mười tuổi nhưng chiều cao cũng tương đương với ngoại hình của hắn ta.
Mọi người đều cho rằng hắn là Omega nhưng cuối cùng lại phân hoá thành Alpha, hơn nữa còn là Alpha mãn cấp và chiều cao gần như mỗi năm đều cao hơn.
Sau khi cha mẹ qua đời Tiêu gia cũng suy yếu, đều là dựa vào Cậu chống đỡ cho nên từ nhỏ bản thân hắn ta đã vô cùng ngưỡng mộ Cậu của mình, cuối cùng Cậu trở thành Nguyên soái đại nhân lại càng tôn sùng Cậu như một anh hùng trong trái tim mình.
Sau khi phân hóa đã có rất nhiều gia tộc nổi tiếng muốn gả Omega cho Cậu, nhưng Cậu trước nay đều không gần sắc đẹp.
Cho dù là Omega Anh Điền được mệnh danh là bông hoa của đế quốc đã từng bày tỏ tình yêu của mình với Cậu, nhưng Cậu lại không hề động lòng.
Tại sao lại đột nhiên cùng Mạc Chi Dương ở bên nhau? Hơn nữa trong lời nói có thể nghe ra được Cậu tự nguyện và thậm chí đứa trẻ đó cũng là Cậu liều mạng muốn có.
Nhưng Mạc Chi Dương kia dựa vào cái gì?
Đây cũng là điều mà Bạch Dung muốn biết, Mạc Chi Dương dựa vào cái gì chứ?
Cậu ta đang phải hầu hạ Tiêu Nghị còn Mạc Chi Dương lại được Nguyên soái đại nhân hầu hạ, ngoại trừ ngoan ngoãn nghe lời còn có cách nào khác để có được sự yêu thích sao?
"Được rồi đừng nghĩ nữa, em cũng mệt rồi nên nghỉ ngơi sớm đi." Tiêu Nghị đỡ cậu ta từ dưới đất lên trấn an cậu ta đi ngủ.
Nhưng Bạch Dung lại không ngủ được cứ mở to mắt nhìn trần nhà trong bóng tối, lời nói của Mạc Chi Dương hôm nay đã khiến nhận thức của cậu ta bị đảo lộn.
Giả bộ yếu đuối đáng thương lại ngoan ngoãn, Bạch Dung chưa bao giờ bỏ qua kịch bản này, nếu không thì một bình dân làm sao có thể giữ chân Tiêu Nghị.
Nhưng nếu không có sự hiện diện của Galileo và Nguyên soái đại nhân thì cậu ta sẽ rất mãn nguyện, nhưng con người luôn thích những thứ cao hơn và tốt hơn.
Bạch Dung trở mình đưa lưng về phía Tiêu Nghị rồi nhắm mắt lại: Thật sự như lời cậu ta nói sao?
Điều khiến Tiêu Nghị ngạc nhiên là A Dung vậy mà lại chủ động nói muốn đến gặp Mạc Chi Dương, nói là vì chuyện trước đó nên muốn xin lỗi cậu và nói rõ mọi chuyện.
Nghĩ lại quả thực cả hai đã có xích mích từ trước rồi, ngày hôm qua Cậu cũng nói rõ nếu không tôn trọng Mạc Chi Dương nữa thì có thể sẽ rút bớt phần nào sự ủng hộ đối với Tiêu gia.
Hiện tại hắn ta còn chưa có năng lực độc lập cho nên trước tiên chỉ có thể thỏa hiệp, nếu A Dung thông tình đạt lý như thế thì sẽ càng tốt hơn, không khỏi cảm thấy A Dung thật sự rất tốt.
Bạch Dung với suy nghĩ của riêng mình cùng Tiêu Nghị đi đến Bạc gia kết quả lại nghe quản gia nói Mạc Chi Dương vẫn chưa thức dậy, còn Nguyên soái đại nhân thì cùng cậu nghỉ ngơi.
Ngay khi hai người ngồi xuống Bạc Tư Ngự liền bước ra hành lang lầu hai, "Quản gia, có thể chuẩn bị bữa sáng rồi."
Bạch Dung đứng lên nhìn hắn đi vào trong, trong lòng do dự: Thật sự có thể đánh sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất