Chương 46
Nhưng mà, khi nhóm người định rời khỏi thôn thì phát hiện Trần Dương đi đâu nãy giờ chưa trở về.
Bầu trời rộng lớn, lại xám xịt một góc, mây đen cuồn cuộn, tựa như sẽ nổi lên sấm chớp và mưa gió bất cứ lúc nào.
Mà nơi bầu trời xám xịt kia lại là ở hướng nhà Giản Húc. Hiện tượng này rất bất thường, người không rõ sẽ thấy nó không có gì khác thường, nhưng người đã trải qua vài chuyện kì dị nơi đây lại biết nó rất bất thường.
Tim Giản Húc đánh thịch một cái, “ Ông Vương, dẫn họ về nhà ông trước đi. Tôi phải trở về đây.” Nói rồi vội vàng chạy về nhà.
Ông Vương ngước nhìn bầu trời đen ngòm nơi hướng đông, liền hoảng hốt, ông quay đầu nói với nhóm người:“Nếu các vị không ngại, thì qua chơi nhà ông già này đã nhé?”
Ông Trần thấy dáng vẻ vội vàng lo lắng của Giản Húc thì nhíu mày, Giản Húc là người luôn giữ bình tĩnh giỏi, hiếm khi nào để lộ vẻ lo lắng vội vã như bây giờ, chuyện gì đã khiến hắn lo lắng mất bình tĩnh đến vậy?
Ông Trần nghi hoặc nhưng chỉ đành nghe theo lời thúc giục của thôn trưởng Vương, đến nhà ông. Đinh Quân Ngọc là người thông minh sắc bén lại phát hiện ra sự kinh hoàng cùng lo lắng trong mắt Giản Húc. Dường như nhà hắn gặp chuyện lớn rồi vậy.
Mà lúc này, Cẩm Tiêu cũng phát hiện không khí quanh đây rất u ám, tự nhiên thấy lạnh sống lưng.
Đột nhiên một hình ảnh quái dị xâm nhập vào đầu óc cậu, nơi đó có con sông rậm rạp bụi cỏ, nước dưới sông thì đen ngòm toàn lá khô và xác chết động vật, trên bờ là mấy cây cối khô cằn đã trụi lá, quanh đó toàn là sợi dây trắng mỏng manh mắc vào.
Hình ảnh lại tiếp tục chạy trong tâm trí Cẩm Tiêu, hiện ra một bóng người con trai trẻ tuổi, cậu chàng bị một bóng đen quấn chặt lấy cổ họng, toàn bộ trọng lực bị nâng lơ lửng trên không trung, đôi chân đi giày của cậu chàng không ngừng vùng vẫy, miệng há thật to, đôi mắt dần trở nên trắng đục một cách kỳ dị.
Cẩm Tiêu giật mình đầy kinh dãi thoát khỏi hình ảnh đó, chân tay mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, hơi thở trong cậu vừa loạn vừa đứt quãng.
Cái người bị bóng đen quấn lấy đó… Chẳng phải là Trần Dương hay sao?
Trần Dương… Sao lại chạy đến đó?
Rõ ràng ban nãy cậu chàng còn đang ở đây rửa chén cùng cậu kìa mà? Sau đó, sau đó cậu đã kêu Trần Dương ra ngoài kia chơi…
Cẩm Tiêu ôm ngực sợ hãi, hy vọng rằng… Trần Dương đang ở trong sân nhà…
Trần Dương, Trần Dương không thể nào xuất hiện ở con sông đó được.
Môi Cẩm Tiêu run run, tay chân run rẩy gắng gượng bò dậy, cậu vừa vỗ vỗ đôi chân đang run vừa hoảng loạn gọi Trần Dương. Nhưng ra vào đều không thấy bóng dáng Trần Dương đâu, đáy lòng Cẩm Tiêu dần chết lặng.
Nếu không có ở đây, vậy chẳng phải hình ảnh đột ngột hiện trong đầu là thật?
Hốc mắt Cẩm Tiêu đỏ bừng, đáy lòng bồn chồn áy náy đầy tự trách. Trong lúc này cậu không có thời gian để gọi người tới, cũng lo lắng nếu chạy đến nơi Trần Dương quá muộn, mọi chuyện khó có thể cứu vãn được nữa, vậy nên Cẩm Tiêu quyết đoán một mình chạy đến con sông bị bỏ hoang đó.
Không biết chạy được bao lâu, cuối cùng cũng phát hiện ra khu đất rậm rạp cỏ dạy cùng một cây hoè già thấp lùn, quanh nó vây đầy sợi trắng, rõ ràng cây hoè này không đơn giản, và cả khu vực gần đây cũng vậy nữa.
Cẩm Tiêu không dám nghĩ ngợi, sợ hãi trong lòng cũng bị sự vội vã và lo lắng đè xuống, cậu nhanh chân chạy vào trong bụi cỏ rậm rạp, đến nỗi tay chân và hai má bị dây gài cào xước cũng chẳng có lòng để tâm.
“Trần Dương!”
Trần Dương bị một thứ đen ngòm bóp cổ nhấc lên không trung thật lâu, khuôn miệng bị ép mở ra thật rộng đến nỗi muốn rách toạc khoé miệng, và rồi một bóng đen tựa như gió lốc cuồn cuộn chui vào miệng cậu chàng, kèm theo một mùi tanh tưởi ghê tởm.
Lúc này tinh thần Trần Dương đang bị bào mòn giữa đau đớn và tuyệt vọng. Tuyệt vọng vì một thứ kỳ quái đáng sợ không ngừng rót vào cổ họng, tuyệt vọng vì cái chết đang cận kề.
Lại trong lúc cậu chàng sắp mất dần ý thức, một tiếng gọi thét gào đánh thức chút ý thức còn sót lại, cậu chàng mơ màng nhìn Cẩm Tiêu đang hoảng hốt chạy đến, trong tay không biết đã cầm cành cây mai từ đâu ra, vừa chạy vừa gào tên cậu chàng.
Trần Dương cảm nhận được bản thân sắp không xong, muốn mở miệng nhắc nhở Cẩm Tiêu không được qua đây. Cái thứ quỷ quái này lợi hại lắm, con người bình thường như bọn họ nào phải đối thủ của nó?
Nhưng Trần Dương có thể nói được sao? Khuôn miệng cậu chàng giờ đã bị kéo căng, muốn kêu muốn hét đã khó, thì nói gì đến việc lên tiếng nhắc nhở Cẩm Tiêu?
Vậy nên muốn mở miệng nhắc Cẩm Tiêu là một chuyện hão huyền, cậu chàng lại thêm tuyệt vọng.
“Biến khỏi người cậu ấy ngay!”
Cẩm Tiêu tay nắm cành mai quất thật mạnh vào bóng đen, nhưng cậu làm vô ích rồi. Bóng đen này không khác gì một bóng khói, nó ẩn hiện nhưng khi chạm vào lại tan thành mây rồi tụ lại một nơi khác.
Trần Dương trợn to con mắt trắng xóa, trong một giây cậu chàng lại không quên tự trách mình vô dụng, Cẩm Tiêu tốt thế này, có nguy hiểm cỡ nào cũng chạy đến cứu cậu chàng, trong khi mới nãy cậu chàng đã làm Cẩm Tiêu buồn. Trần Dương cậu thật sự trách lầm Cẩm Tiêu rồi, Cẩm Tiêu thật sự khác biệt rất nhiều với người nhà họ Cẩm đó…
Và rồi Trần Dương không thể tiếp tục suy nghĩ được nữa, bởi ý thức cậu chàng đã dần biến mất, trái tim và hơi thở tiến vào trạng thái đứt đoạn rồi chuyển sang trạng thái chết.
Bóng đen không ngừng ùa vào miệng Trần Dương, rất nhanh đã không còn thấy chút khí đen nào tụ quanh đây. Đôi mắt trắng xoá của Trần Dương đột nhiên đổi thành màu đen ngòm, cần cổ nổi đầy gân xanh dữ tợn.
Thân thể vốn lơ lửng chớp mắt liền rơi xuống đất.
‘Trần Dương’ khẽ co quắp thân mình, rồi bật dậy tựa như loài mèo, tròng mắt đen như mực nhìn chằm chằm Cẩm Tiêu trước mặt rồi thình lình nở nụ cười quỷ dị, bên khoé môi có vết rách nhỏ rướm máu cộng thêm nụ cười vặn vẹo đó càng khiến ‘Trần Dương’ trở nên quái dị bất thường.
Đây rõ ràng không phải là Trần Dương lúc ban đầu.
Cẩm Tiêu giật mình, sợ hãi lùi bước. Tay nắm chặt cành cây mai, cậu hoảng loạn nhìn ngó xung quanh, muốn tìm một lối thoát để chạy. Nhưng không chờ Cẩm Tiêu nghĩ ngợi gì nhiều, ‘Trần Dương’ đã vọt lên, hai đôi tay với mười móng tay bị biến đen vừa sắc vừa nhọn vươn lấy bóp chặt lấy cổ Cẩm Tiêu.
‘Trần Dương’ cười khục khặc, há miệng kề xuống nơi bả vai trắng ngần của Cẩm Tiêu, rồi mạnh mẽ gặm cắn, lực rất lớn rất mạnh, với động tác này, rất có thể Cẩm Tiêu sẽ bị nó hút máu ăn thịt.
Cẩm Tiêu mím chặt đôi môi, nhắm mắt thầm xin lỗi Trần Dương trong lòng, tay cậu nắm chặt thành quyền rồi không chút chần chừ đấm một cái thật mạnh lên nơi thái dương ‘Trần Dương’, Cẩm Tiêu vừa đấm vừa đạp ‘Trần Dương’ không ngừng. Cậu không dám dừng, nếu dừng lại chắc chắn cậu sẽ chết trong tay ‘Trần Dương’.
Thể xác mới nhận được đột nhiên có cảm giác đau đớn, ‘Trần Dương’ bị cái đau xa lạ này làm cho buông cảnh giác, hàm răng cắn chặt Cẩm Tiêu không bỏ thoáng chốc đã thả lỏng.
Nhân cơ hội này Cẩm Tiêu lại cho ‘Trần Dương’ thêm một cú đạp. Một cú này trực tiếp đạp văng ‘Trần Dương’ ra khỏi người cậu.
Giản Húc ở nơi kia chạy vội về nhà, lại phát hiện chẳng thấy bóng dáng của Cẩm Tiêu hay Trần Dương đâu. Mà nơi giếng nước sau nhà lại có vài bộ chén bát vỡ vụn dưới đất, Giản Húc thấy vậy càng kinh hoàng hơn.
Hắn rất sợ Cẩm Tiêu xảy ra chuyện gì. Sợ Cẩm Tiêu bị quái vật trên rừng sâu đó bắt đi.
Càng nghĩ càng hoảng.
Giản Húc khó khăn nuốt nước bọt vừa chạy vừa thầm cầu nguyện Cẩm Tiêu của hắn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Làm ơn, bé Tiêu…
Em nhất định phải an toàn. Phải hoàn chỉnh trở lại bên anh.
‘Trần Dương’ ngã sập xuống đất, tiếp đó lại động đậy thân mình, vặn vặn cổ, rồi hung ác nhe hàm răng trắng bóng hơi nhiễm máu và đầy nước dãy của nó, nó tức giận thét gầm lên rồi nhào đến chỗ Cẩm Tiêu.
Tiếng hét vang này nhanh chóng thu hút sự chú ý của Giản Húc, cái người đang vừa vội vừa lo lại mù mịt tìm kiếm mục tiêu phải đến.
Lúc nghe thấy tiếng gầm thét như quái vật đó trái tim hắn đập thình thịch, đáy lòng run rẩy, song có lo lắng bao nhiêu hắn cũng chẳng dám chậm trễ một phút một giây nào, thoăn thoắt chạy đến nơi âm thanh phát ra. Chân hắn dài, dáng lại cao to mạnh mẽ, lúc chạy bóng dáng hắn nhanh nhạy sắc bén tựa như loài báo.
Mà ở phía sau hắn, lại có một người mù mịt theo đuôi.
Người đàn ông tạm dừng bước chân, vội vàng hít lấy không khí trong chốc lát. Tay anh theo thói quen nâng nâng cặp kính, lại thấy Giản Húc gần như sắp chạy khỏi tầm mắt, anh nhíu mày một cái rồi giật lấy cặp kính trên sống mũi, nhanh chóng đuổi theo Giản Húc.
Bầu trời rộng lớn, lại xám xịt một góc, mây đen cuồn cuộn, tựa như sẽ nổi lên sấm chớp và mưa gió bất cứ lúc nào.
Mà nơi bầu trời xám xịt kia lại là ở hướng nhà Giản Húc. Hiện tượng này rất bất thường, người không rõ sẽ thấy nó không có gì khác thường, nhưng người đã trải qua vài chuyện kì dị nơi đây lại biết nó rất bất thường.
Tim Giản Húc đánh thịch một cái, “ Ông Vương, dẫn họ về nhà ông trước đi. Tôi phải trở về đây.” Nói rồi vội vàng chạy về nhà.
Ông Vương ngước nhìn bầu trời đen ngòm nơi hướng đông, liền hoảng hốt, ông quay đầu nói với nhóm người:“Nếu các vị không ngại, thì qua chơi nhà ông già này đã nhé?”
Ông Trần thấy dáng vẻ vội vàng lo lắng của Giản Húc thì nhíu mày, Giản Húc là người luôn giữ bình tĩnh giỏi, hiếm khi nào để lộ vẻ lo lắng vội vã như bây giờ, chuyện gì đã khiến hắn lo lắng mất bình tĩnh đến vậy?
Ông Trần nghi hoặc nhưng chỉ đành nghe theo lời thúc giục của thôn trưởng Vương, đến nhà ông. Đinh Quân Ngọc là người thông minh sắc bén lại phát hiện ra sự kinh hoàng cùng lo lắng trong mắt Giản Húc. Dường như nhà hắn gặp chuyện lớn rồi vậy.
Mà lúc này, Cẩm Tiêu cũng phát hiện không khí quanh đây rất u ám, tự nhiên thấy lạnh sống lưng.
Đột nhiên một hình ảnh quái dị xâm nhập vào đầu óc cậu, nơi đó có con sông rậm rạp bụi cỏ, nước dưới sông thì đen ngòm toàn lá khô và xác chết động vật, trên bờ là mấy cây cối khô cằn đã trụi lá, quanh đó toàn là sợi dây trắng mỏng manh mắc vào.
Hình ảnh lại tiếp tục chạy trong tâm trí Cẩm Tiêu, hiện ra một bóng người con trai trẻ tuổi, cậu chàng bị một bóng đen quấn chặt lấy cổ họng, toàn bộ trọng lực bị nâng lơ lửng trên không trung, đôi chân đi giày của cậu chàng không ngừng vùng vẫy, miệng há thật to, đôi mắt dần trở nên trắng đục một cách kỳ dị.
Cẩm Tiêu giật mình đầy kinh dãi thoát khỏi hình ảnh đó, chân tay mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, hơi thở trong cậu vừa loạn vừa đứt quãng.
Cái người bị bóng đen quấn lấy đó… Chẳng phải là Trần Dương hay sao?
Trần Dương… Sao lại chạy đến đó?
Rõ ràng ban nãy cậu chàng còn đang ở đây rửa chén cùng cậu kìa mà? Sau đó, sau đó cậu đã kêu Trần Dương ra ngoài kia chơi…
Cẩm Tiêu ôm ngực sợ hãi, hy vọng rằng… Trần Dương đang ở trong sân nhà…
Trần Dương, Trần Dương không thể nào xuất hiện ở con sông đó được.
Môi Cẩm Tiêu run run, tay chân run rẩy gắng gượng bò dậy, cậu vừa vỗ vỗ đôi chân đang run vừa hoảng loạn gọi Trần Dương. Nhưng ra vào đều không thấy bóng dáng Trần Dương đâu, đáy lòng Cẩm Tiêu dần chết lặng.
Nếu không có ở đây, vậy chẳng phải hình ảnh đột ngột hiện trong đầu là thật?
Hốc mắt Cẩm Tiêu đỏ bừng, đáy lòng bồn chồn áy náy đầy tự trách. Trong lúc này cậu không có thời gian để gọi người tới, cũng lo lắng nếu chạy đến nơi Trần Dương quá muộn, mọi chuyện khó có thể cứu vãn được nữa, vậy nên Cẩm Tiêu quyết đoán một mình chạy đến con sông bị bỏ hoang đó.
Không biết chạy được bao lâu, cuối cùng cũng phát hiện ra khu đất rậm rạp cỏ dạy cùng một cây hoè già thấp lùn, quanh nó vây đầy sợi trắng, rõ ràng cây hoè này không đơn giản, và cả khu vực gần đây cũng vậy nữa.
Cẩm Tiêu không dám nghĩ ngợi, sợ hãi trong lòng cũng bị sự vội vã và lo lắng đè xuống, cậu nhanh chân chạy vào trong bụi cỏ rậm rạp, đến nỗi tay chân và hai má bị dây gài cào xước cũng chẳng có lòng để tâm.
“Trần Dương!”
Trần Dương bị một thứ đen ngòm bóp cổ nhấc lên không trung thật lâu, khuôn miệng bị ép mở ra thật rộng đến nỗi muốn rách toạc khoé miệng, và rồi một bóng đen tựa như gió lốc cuồn cuộn chui vào miệng cậu chàng, kèm theo một mùi tanh tưởi ghê tởm.
Lúc này tinh thần Trần Dương đang bị bào mòn giữa đau đớn và tuyệt vọng. Tuyệt vọng vì một thứ kỳ quái đáng sợ không ngừng rót vào cổ họng, tuyệt vọng vì cái chết đang cận kề.
Lại trong lúc cậu chàng sắp mất dần ý thức, một tiếng gọi thét gào đánh thức chút ý thức còn sót lại, cậu chàng mơ màng nhìn Cẩm Tiêu đang hoảng hốt chạy đến, trong tay không biết đã cầm cành cây mai từ đâu ra, vừa chạy vừa gào tên cậu chàng.
Trần Dương cảm nhận được bản thân sắp không xong, muốn mở miệng nhắc nhở Cẩm Tiêu không được qua đây. Cái thứ quỷ quái này lợi hại lắm, con người bình thường như bọn họ nào phải đối thủ của nó?
Nhưng Trần Dương có thể nói được sao? Khuôn miệng cậu chàng giờ đã bị kéo căng, muốn kêu muốn hét đã khó, thì nói gì đến việc lên tiếng nhắc nhở Cẩm Tiêu?
Vậy nên muốn mở miệng nhắc Cẩm Tiêu là một chuyện hão huyền, cậu chàng lại thêm tuyệt vọng.
“Biến khỏi người cậu ấy ngay!”
Cẩm Tiêu tay nắm cành mai quất thật mạnh vào bóng đen, nhưng cậu làm vô ích rồi. Bóng đen này không khác gì một bóng khói, nó ẩn hiện nhưng khi chạm vào lại tan thành mây rồi tụ lại một nơi khác.
Trần Dương trợn to con mắt trắng xóa, trong một giây cậu chàng lại không quên tự trách mình vô dụng, Cẩm Tiêu tốt thế này, có nguy hiểm cỡ nào cũng chạy đến cứu cậu chàng, trong khi mới nãy cậu chàng đã làm Cẩm Tiêu buồn. Trần Dương cậu thật sự trách lầm Cẩm Tiêu rồi, Cẩm Tiêu thật sự khác biệt rất nhiều với người nhà họ Cẩm đó…
Và rồi Trần Dương không thể tiếp tục suy nghĩ được nữa, bởi ý thức cậu chàng đã dần biến mất, trái tim và hơi thở tiến vào trạng thái đứt đoạn rồi chuyển sang trạng thái chết.
Bóng đen không ngừng ùa vào miệng Trần Dương, rất nhanh đã không còn thấy chút khí đen nào tụ quanh đây. Đôi mắt trắng xoá của Trần Dương đột nhiên đổi thành màu đen ngòm, cần cổ nổi đầy gân xanh dữ tợn.
Thân thể vốn lơ lửng chớp mắt liền rơi xuống đất.
‘Trần Dương’ khẽ co quắp thân mình, rồi bật dậy tựa như loài mèo, tròng mắt đen như mực nhìn chằm chằm Cẩm Tiêu trước mặt rồi thình lình nở nụ cười quỷ dị, bên khoé môi có vết rách nhỏ rướm máu cộng thêm nụ cười vặn vẹo đó càng khiến ‘Trần Dương’ trở nên quái dị bất thường.
Đây rõ ràng không phải là Trần Dương lúc ban đầu.
Cẩm Tiêu giật mình, sợ hãi lùi bước. Tay nắm chặt cành cây mai, cậu hoảng loạn nhìn ngó xung quanh, muốn tìm một lối thoát để chạy. Nhưng không chờ Cẩm Tiêu nghĩ ngợi gì nhiều, ‘Trần Dương’ đã vọt lên, hai đôi tay với mười móng tay bị biến đen vừa sắc vừa nhọn vươn lấy bóp chặt lấy cổ Cẩm Tiêu.
‘Trần Dương’ cười khục khặc, há miệng kề xuống nơi bả vai trắng ngần của Cẩm Tiêu, rồi mạnh mẽ gặm cắn, lực rất lớn rất mạnh, với động tác này, rất có thể Cẩm Tiêu sẽ bị nó hút máu ăn thịt.
Cẩm Tiêu mím chặt đôi môi, nhắm mắt thầm xin lỗi Trần Dương trong lòng, tay cậu nắm chặt thành quyền rồi không chút chần chừ đấm một cái thật mạnh lên nơi thái dương ‘Trần Dương’, Cẩm Tiêu vừa đấm vừa đạp ‘Trần Dương’ không ngừng. Cậu không dám dừng, nếu dừng lại chắc chắn cậu sẽ chết trong tay ‘Trần Dương’.
Thể xác mới nhận được đột nhiên có cảm giác đau đớn, ‘Trần Dương’ bị cái đau xa lạ này làm cho buông cảnh giác, hàm răng cắn chặt Cẩm Tiêu không bỏ thoáng chốc đã thả lỏng.
Nhân cơ hội này Cẩm Tiêu lại cho ‘Trần Dương’ thêm một cú đạp. Một cú này trực tiếp đạp văng ‘Trần Dương’ ra khỏi người cậu.
Giản Húc ở nơi kia chạy vội về nhà, lại phát hiện chẳng thấy bóng dáng của Cẩm Tiêu hay Trần Dương đâu. Mà nơi giếng nước sau nhà lại có vài bộ chén bát vỡ vụn dưới đất, Giản Húc thấy vậy càng kinh hoàng hơn.
Hắn rất sợ Cẩm Tiêu xảy ra chuyện gì. Sợ Cẩm Tiêu bị quái vật trên rừng sâu đó bắt đi.
Càng nghĩ càng hoảng.
Giản Húc khó khăn nuốt nước bọt vừa chạy vừa thầm cầu nguyện Cẩm Tiêu của hắn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Làm ơn, bé Tiêu…
Em nhất định phải an toàn. Phải hoàn chỉnh trở lại bên anh.
‘Trần Dương’ ngã sập xuống đất, tiếp đó lại động đậy thân mình, vặn vặn cổ, rồi hung ác nhe hàm răng trắng bóng hơi nhiễm máu và đầy nước dãy của nó, nó tức giận thét gầm lên rồi nhào đến chỗ Cẩm Tiêu.
Tiếng hét vang này nhanh chóng thu hút sự chú ý của Giản Húc, cái người đang vừa vội vừa lo lại mù mịt tìm kiếm mục tiêu phải đến.
Lúc nghe thấy tiếng gầm thét như quái vật đó trái tim hắn đập thình thịch, đáy lòng run rẩy, song có lo lắng bao nhiêu hắn cũng chẳng dám chậm trễ một phút một giây nào, thoăn thoắt chạy đến nơi âm thanh phát ra. Chân hắn dài, dáng lại cao to mạnh mẽ, lúc chạy bóng dáng hắn nhanh nhạy sắc bén tựa như loài báo.
Mà ở phía sau hắn, lại có một người mù mịt theo đuôi.
Người đàn ông tạm dừng bước chân, vội vàng hít lấy không khí trong chốc lát. Tay anh theo thói quen nâng nâng cặp kính, lại thấy Giản Húc gần như sắp chạy khỏi tầm mắt, anh nhíu mày một cái rồi giật lấy cặp kính trên sống mũi, nhanh chóng đuổi theo Giản Húc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất