Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện
Chương 87
Thành công tập trung lại với đội mình, thần kinh căng chặt của Thi Đại dần thả lỏng.
Sau khi gọi Giang Bạch Nghiễn dậy, nhóm người đi đến mắt trận do Tống Đình chỉ dẫn, chưa được bao lâu, đã gặp Bách Lý Thanh Chi.
Khác hẳn với Diệp Vãn Hành sợ sệt hoảng hốt, khi Thi Đại trông thấy Bách Lý Thanh Chi từ xa, nàng ta đang lười biếng dựa vào cột sắt bên cạnh, duỗi tay chọc ghẹo tiểu quỷ.
Ma quỷ trong ảo cảnh không hại người, Bách Lý Thanh Chi chọc đầu lại nhéo má, nhiều nhất nó cũng chỉ chậm rãi nhìn nàng ta một lúc.
Bách Lý Thanh Chi mỉm cười với nó.
Gặp người quen, Diêm Thanh Hoan hớn hở:
“Bách Lý cô cô!”
Bách Lý Thanh Chi nghiêng đầu.
Trước yến tiệc nàng ta từng trang điểm chải chuốt, tóc búi cao, cài trâm vàng, lúc này búi tóc hoàn toàn rối loạn, tóc dài được nàng ta tiện tay túm lên, dùng dây buộc tóc cột ra sau ót.
Mép váy cũng lấm bẩn.
“Ôi, trùng hợp quá.”
Bách Lý Thanh Chi mừng rỡ, nhấc váy chạy qua đó:
“Ta còn đang nghĩ, có phải chỗ này chỉ có mình ta hay không.”
Diệp Vãn Hành sắc mặt trắng bệch, dịu dàng cười:
“Thanh Chi có bị thương không?”
“Không sao, nhưng lúc vừa vào đây, muội sợ muốn chết.”
Nhớ lại ký ức chẳng mấy tốt đẹp, Bách Lý Thanh Chi rùng mình:
“Đây là nơi nào, mọi người có biết không?”
Diêm Thanh Hoan giải thích cho nàng ta:
“Chỗ này là ảo cảnh do người ta bày trận, Tống công tử đang dẫn chúng ta tìm mắt trận để phá giải.”
Bách Lý Thanh Chi nhướng mày, lặng lẽ nhìn vào mắt Tống Đình.
Giọng điệu Tống Đình thản nhiên:
“Thời gian gấp rút, đi tiếp thôi.”
“Chờ tìm được mắt trận, chắc chắn có thể phá giải sao?”
Bách Lý Cẩn dịch gần đến cạnh hắn ta, vội vã lên tiếng:
“Nếu ngươi khiến ảo cảnh biến mất, ta sẽ cho người tiền tiêu suốt đời...à không, cả hai đời!”
Dứt lời gân xanh gồ lên trên trán, cắn răng hung ác nói:
“Kẻ giở trò quỷ sau lưng, đừng để ta tóm được hắn.”
Thi Đại khẽ liếc sang ông ta.
Lúc gặp Thẩm Lưu Sương trong bữa tiệc, Bách Lý Cẩn từng tỏ vẻ lạnh lùng chẳng chút che giấu, Thi Đại không có hảo cảm với ông ta.
Bách Lý Thanh Chi lạ thoải mái nhàn nhã, nghe vậy trêu ghẹo:
“May mà vị huyễn thuật sư này biết chút pháp trận. Nếu không chúng ta bị nhốt ở đây, chắc chắn sẽ như ruồi mất đầu.”
Bữa tiệc này chiêu đãi ba người đứng đầu hội đấu võ.
Thi Đại thuận miệng hỏi:
“Trận sư trên lôi đài, không chiếm ưu thế nhỉ?”
“Ừm.”
Bách Lý Thanh Chi gật đầu:
“Đại hội đấu võ tổ chức nhiều lần đến thế, rất ít trận sư tiến vào ba hạng đầu.”
Nguyên nhân rất đơn giản, bố trí pháp trận quá phức tạp.
Pháp trận càng mạnh, càng phải chuẩn bị đầy đủ từ trước, xây dựng mắt trận, dệt linh tuyến, cung cấp linh khí, trình tự này thiếu một bước cũng không được.
Mà đấu võ trên lôi đài, là giao chiến tức thời.
Nói một cách thông thường, pháp trận chưa hoàn thành được một nửa, trận sư còn đang dẫn dắt linh tuyến, đối thủ đã ép đến gần điểm chí mạng rồi.
“Thuật trận quá mạnh, thời gian chuẩn bị cũng dài.”
Thẩm Lưu Sương chen vào một câu:
“Ví dụ ảo cảnh hôm nay, hung thủ đứng sau ít nhất phải chuẩn bị vài hôm.”
“Đúng là như vậy.”
Diệp Vãn Hành nói:
“Năm nay vốn có một trận sư lợi hại, không ngờ lại gặp phải kiếm khách.”
Kết quả không cần nghĩ cũng biết, trường kiếm từng bước ép sát, khiến người đó ngay cả cơ hội bày trận cũng chẳng có.
Nói đến đây, Diệp Vãn Hành thở dài:
“Đa tạ các vị, tối nay nếu không có các vị ở đây, e rằng...”
Thi Đại không nói gì, ánh mắt lướt qua tất cả mọi người có vẻ mặt khác nhau.
Đến đây, nàng đã gặp phần lớn những người trong nhà Bách Lý.
Liệu hung thủ có đang lẫn vào trong không?
Nếu hung thủ muốn giết hại Bách Lý Lương trong tầng địa ngục này, chắc chắn phải tách ra với người khác, đơn độc ra tay.
Sau khi bắt đầu địa ngục rút lưỡi, từ đầu đến cuối Giang Bạch Nghiễn, Thi Vân Thanh và Nhiếp Trảm luôn ở bên cạnh nàng, hẳn có thể loại bỏ nghi ngờ.
Bốn người họ có thể làm chứng cho nhau mình không ở hiện trường gây án.
“Ảo cảnh lớn đến vậy.”
Thi Đại phá vỡ yên lặng:
“Sao mọi người lại gặp được nhau?”
“Tỷ và Tống Đình, Bách Lý Cẩn gặp nhau ở địa ngục cột đồng.”
Thẩm Lưu Sương đáp:
“Không lâu sau khi vào địa ngục rút lưỡi đã nhìn thấy Tần Tửu Tửu.”
Ở Việt Châu này, có ai gặp ông ta mà không cúi người quỳ gối, liều mạng lấy lòng?
Là tiểu thúc lại bị Thẩm Lưu Sương gọi thẳng họ tên, Bách Lý Cẩn buồn bực liếc mắt, nhớ đến tình cảnh trước mắt, muốn nói lại thôi.
Ông ta còn đang mong chờ vào nhóm người này để giữ mạng.
“Từ khi ảo cảnh xuất hiện, ta và Thanh Nhi đã bị đưa đến đây.”
Diệp Vãn Hành khẽ than:
“Cũng coi như duyên phận.”
Như vậy xem ra, trong tất cả những người ở đây, chỉ mỗi Tần Tửu Tử và Bách Lý Thanh Chi từng có khoảng thời gian trống.
Thi Đại nghiêm túc ghi nhớ kết luận trong lòng.
Cơn buồn ngủ của Giang Bạch Nghiễn đã tan biến, chàng ngước mắt:
“Yến tiệc tổng cộng có bao nhiêu người?”
“Lần này là tiệc chúc mừng, không mời khách khác.”
Diệp Vãn Hành biết gì nói đó:
“Nhà Bách Lý tổng cộng sáu người, nha hoàn sai vặt tám người, còn lại chính là mấy người các vị đây.”
Nhiều người quá.
Thi Đại buồn bực cau mày, làm sao mới loại trừ từng người được?
“Là ai không quan trọng.”
Nhiếp Trảm vặn cổ tay, rất hăng hái:
“Chờ chúng ta tìm được mắt trận, phá ảo cảnh, trực tiếp bắt sống tên kia là xong.”
Y vốn mày kiếm mắt sáng, mang theo đôi phần ngạo nghễ không sợ trời không sợ đất, giọng nói trong trẻo, như một đốm lửa nhỏ trong địa ngục u tối.
Diêm Thanh Hoan rất thích qua lại với loại người này:
“Được!”
Bách Lý Thanh Chi cười hì hì:
“Vẫn là người trẻ tuổi có sức sống.”
Nàng ta hờ hững nói, khóe mắt lại ung dung liếc qua, nhìn về phía Diệp Vãn Hành:
“Nhị tẩu, tẩu nói xem...vụ án này, liệu có liên quan đến cái chết của đại ca và đại tẩu không?”
Bờ môi Diệp Vãn Hành run rẩy.
Vịn cổ tay Thanh Nhi, giọng nói bà ta rất khẽ:
“Có lẽ vậy.”
“Nhưng hai người họ đã qua đời được mười mấy năm, tại sao hung thủ cố tình ra tay vào lúc này?”
Bách Lý Thanh Chi cau mày suy nghĩ:
“Nếu không liên quan đến đại ca đại tẩu...nhà chúng ta nhiều năm nay, chưa từng cuốn vào những chuyện khác mà?”
Nàng ta rất có năng khiếu kinh doanh, lại xuất thân dòng chính, mấy năm nay, địa vị nước lên thuyền lên.
Theo Bách Lý Thanh Chi được biết, mấy năm gần đây nhà Bách Lý sóng yên biển lặng.
“Việt Châu thường có lời đồn, nhị ca muội ôm lòng bất chính, ra tay giết chết đại ca đại tẩu.”
Diệp Vãn Hành yên lặng một chốc, thở dài nói:
“Anh em như tay chân, ta và A Hoằng làm vợ chồng nhiều năm như vậy, biết rõ con người ông ấy, tuyệt đối không phải hạng người lòng dạ độc ác.”
Ánh mắt bà ta hơi di chuyển:
“Có lẽ...thật sự là A Tiêu và A Lương đã làm. Lúc đại ca còn sống, thường xuyên trách mắng A Tiêu chơi bời lêu lỏng, từng cắt tiền tháng của hắn. Còn A Lương, hắn xuất thân nhánh lẻ, không thân thiết với đại ca.”
Nhiếp Trảm không khỏi bùi ngùi, nhỏ tiếng thì thầm với mấy người Thi Đại:
“Vọng tộc giàu có thật đáng sợ.”
Thi Vân Thanh ra sức gật đầu.
Cậu chỉ là đứa nhỏ, đời này trải qua chuyện lục đục nội bộ phức tạp nhất là lúc chơi đồ hàng với đám bạn cùng lớp.
“Nếu hung thủ muốn trả thù cho hai vị kia.”
Thi Đại lên tiếng:
“Chắc chắn là người có quan hệ thân thiết nhất với họ?”
Mí mắt thị nữ Thanh Nhi nhúc nhích, vô thức nhìn sang Thẩm Lưu Sương.
“Không thể là Lưu Sương tỷ được.”
Thi Đại vội vàng bao che:
“Tỷ ấy lớn lên ở Trường An, không chút quan hệ với Trảm Tâm Đao.”
Lúc trao đổi tình báo trên đường, Thi Đại có nói qua vết đao trên lồng ngực Bách Lý Tiêu.
“Đúng rồi.”
Bách Lý Thanh Chi giật mình:
“Còn phải liên quan đến Trảm Tâm Đao nữa. Sao manh mối càng kéo càng nhiều vậy?”
Nhiếp Trảm buồn bực tiếp lời:
“Mấu chốt là, bản thân Trảm Tâm Đao cũng là một câu đố.”
“Trảm Tâm Đao.”
Tống Đình vẫn luôn yên lặng bỗng lên tiếng:
“Có lẽ là người của quan phủ.”
Tần Tửu Tửu ngẩng đầu:
“Tại sao?”
“Từ nhỏ ta đã sống ở thị trấn ngoại ô Việt Châu.”
Tống Đình thản nhiên đáp:
“Trong trấn có một tên ác bá, tàn sát một cặp vợ chồng, vì thiếu chứng cứ, người kia lại bỏ số tiền lớn mua chuộc quan sai, sự việc cứ thế cho qua.”
Hắn ta khựng lại một chốc, rũ mắt nhớ lại:
“Mấy năm sau, ác bá kia bị Trảm Tâm Đao giết chết.”
Bách Lý Thanh Chi buồn bực:
“Mấy năm sau ư?”
Tống Đình gật đầu:
“Không chỉ chuyện này, Trảm Tâm Đao đã giết vô số kẻ xấu ung dung ngoài vòng pháp luật, Giang Nam rộng lớn, sao Trảm Tâm Đao biết được hành vi của đám người đó?”
Thi Đại vỡ lẽ:
“Hồ sơ xử lý vụ án của quan phủ!”
Kiểm tra hồ sơ sẽ tiết kiệm được thời gian công sức, còn bao quát hết toàn bộ vụ án lớn nhỏ khắp Giang Nam.
Lấy điểm này làm chuẩn, có thể giải thích được vì sao phải mấy năm sau khi xảy ra vụ án, Trảm Tâm Đao mới giải quyết ác bá trong trấn.
Hồ sơ của quan phủ chất thành núi, đa số đều là vụ án từ vài năm trước.
Những thứ Trảm Tâm Đao lật xem, hiển nhiên đều là án cũ.
Người trong quan phủ à...
Mi tâm Thi Đại giật nhẹ.
Thứ sử điều tra nguyên nhân cái chết của Bách Lý Sách, là quan viên có liên hệ mật thiết nhất đến vụ án này.
Nhưng mười mấy năm trước ông ấy đã chết.
Manh mối vụn vặt loáng thoáng xâu lại thành một sợi dây, Thi Đại vừa định hỏi tiếp, bên tai bỗng vang lên tiếng gió.
Giấy da trong tay Tần Tửu Tửu bỗng dưng thay đổi, hóa thành bóng đen khổng lồ, tấn công thẳng về trước với khí thế dời núi lấp biển.
Thuận thế nhìn ra trước, một bóng người cao gầy khoác áo choàng đen, đeo mặt nạ đang đứng dưới cột sắt ngút trời.
Yến tiệc nhà Bách Lý, chắc chắn sẽ không mời khách quái lạ đến vậy.
Thi Đại lập tức đoán ra thân phận của hắn ta, nhanh tay lẹ mắt, móc lôi hỏa phù.
Khoảng cách người kia khá xa, dường như không phát giác có người đến gần.
Đòn tấn công của Tần Tửu Tửu khiến hắn ta không kịp trở tay, nhưng ngay sau đó, rối bóng bị chặn ngang chặt đứt, nát thành bột mịn.
Kẻ mặc áo choàng đen hơi nghiêng người, chẳng phân biệt được vui giận trong đôi mắt dưới lớp mặt nạ kia.
Thực lực đối thủ không tầm thường, Nhiếp Trảm cau mày:
“Mắt trận ở đâu?”
“Cột sắt trước người hắn ta.”
Tống Đình nhanh chóng đáp:
“Hủy nó.”
Vừa dứt lời, Giang Bạch Nghiễn đã rút kiếm ra khỏi vỏ.
Trong tiếng vang của Đoạn Thủy, Thi Đại nghe thấy tiếng chuông ngân đột ngột kéo dài.
Đáy lòng nàng chấn động.
“Phạm nhân...”
Giọng nam thô ráp vang vọng khắp chốn, lạnh lẽo thấu xương:
“Bách Lý Lương.”
Miễn cưỡng duy trì bình tĩnh đã lâu, cuối cùng mặt mày Diệp Vãn Hành tái nhợt, hét lớn.
Nơi giao nhau giữa trời và đất phía xa, giống hệt lần trước, bỗng xuất hiện một chiếc xe tù được đám quỷ vây quanh.
Nam nhân trong xe tù, là Bách Lý Lương.
Ông ta dùng tư thế quỳ chẳng khác gì Bách Lý Tiêu, hơi ngước cổ lên, đôi mắt trợn trừng, ngũ quan méo mó chẳng nhận ra nổi diện mạo vốn có.
Cái miệng há hốc trống rỗng, đầu lưỡi đỏ đến tím tái bị ông ta hứng trong tay, giơ cao ngang ngực.
Cũng là chết không nhắm mắt.
Trước ngực ông ta, cũng có vết đao cắm thẳng.
Tình trạng cái chết vô cùng thảm hại, Diệp Vãn Hành loạng choạng, được Thanh Nhi vành mắt đỏ bừng đỡ lấy.
Hai chân Bách Lý Cẩn mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất:
“Đây, đây...”
Giang Bạch Nghiễn chẳng buồn để ý đến phản ứng của họ, siết chặt kiếm Đoạn Thủy, tấn công người mặc áo choàng đen.
“Phạm nhân Bách Lý Lương.”
Trước xe tù, sắc mặt Hắc Vô Thường lạnh lẽo, giọng điệu bình thản không gợn sóng:
“Châm ngòi ly gián, giở trò dối trá, phán vào địa ngục tầng thứ nhất, chịu hình phạt rút lưỡi trăm năm.”
Đám tiểu quỷ nghe xong lời phán quyết, vui mừng hớn hở, vung tay múa chân, phát ra tiếng cười vô cùng quái dị.
Nhiếp Trảm cắn răng:
“Nhanh, ảo cảnh sắp thay đổi rồi!”
Căn cứ kinh nghiệm ở tầng địa ngục trước, xe tù lướt qua, là dấu hiệu sẽ có sự thay đổi.
Đến lúc đó, ai mà biết họ lại bị chuyển đến đâu.
Nhiếp Trảm cau chặt mày, một tay bấm quyết:
“Tay nhấc ba tấc kiếm long tuyền, không phá chư tà thề không thôi...Kiếm đến!”
Câu thành, ngôn linh ra.
Trường kiếm từ trên trời giáng xuống, lấy tốc độ sấm sét đánh thẳng lên đỉnh đầu người mặc áo choàng đen.
Người khoác áo choàng đen không tránh.
Hắn ta phất tay, mũi kiếm đứt gãy, vết nứt như mạng nhện nhanh chóng lan tràn.
Chỉ một thoáng, trường kiếm vỡ tan.
Khóe mắt Nhiếp Trảm co giật:
“Người...người này có thể phá thuật của ta?”
“Cẩn thận.”
Tống Đình nói:
“Ảo cảnh do hắn ta lập, bị hắn ta khống chế.”
Nói tóm lại, cũng giống tranh bổn mệnh của họa trung tiên, người áo đen sở hữu quyền khống chế tất cả sự vật nơi này.
Không chờ Giang Bạch Nghiễn và Thẩm Lưu Sương đến gần, người khoác áo choàng đen đã búng tay.
Trong địa ngục rút lưỡi, tất cả tiểu quỷ lang thang đồng loạt khựng lại, đột ngột xoay người.
Bóng ma lay động, nhanh chóng lao về trước như thủy triều, sát khí đột ngột kéo đến ồ ạt.
Lòng Thi Đại giật thót, bảo vệ trước người Thi Vân Thanh và nhóm nhà Bách Lý, thúc đẩy lôi hỏa phù.
“Không cần tỷ bảo vệ.”
Rút đao nắm chặt trong tay, khi cậu nhấc tay, mũi đao lóe sáng như tuyết.
Thi Vân Thanh chém vài tiểu quỷ ra làm hai, đuôi tóc đung đưa, liếc đôi mắt đen láy nhìn sang:
“...Đệ cũng có thể bảo vệ tỷ.”
Thi Đại hơi sửng sốt, mỉm cười tươi tắn:
“Được.”
Rất nhiều ma quỷ vồ tới, Giang Bạch Nghiễn không hề biến sắc.
Ống tay áo lộng gió, sau khi chàng nhanh chóng vung kiếm, loang ra ánh sáng chói mắt.
Thi Đại nghe thấy tiếng xuýt xoa ngạc nhiên của vài người sau lưng.
Giang Bạch Nghiễn có gương mặt đầy sức mê hoặc, dáng người cao ngất thẳng thớm, hơi thở trong trẻo xa cách, dẫu là ai nhìn thấy chàng lần đầu, đều cảm thấy đây là vị công tử văn nhã tốt tính.
Trái ngược hoàn toàn, là sát ý khiến người ta khiếp sợ của thanh kiếm trong tay chàng.
Tiểu quỷ không phải kẻ địch mạnh của chàng, chẳng qua số lượng quá nhiều, như giòi bọ trong xương.
Đoạn thủy lộ vẻ sắc bén, thế kiếm nhanh mà dày đặc, như nưa phùn róc rách, thực tế chiêu nào cũng hung ác, chẳng chừa đường lui.
Nơi nó lướt qua, yêu ma quỷ quái đều bị dẹp yên, chẳng ngăn kịp bước chân chàng.
Khéo sao lúc này, tiếng chuông lại ngân vang.
“Địa ngục tầng một, khách đã đủ đầy.”
Giọng điệu quái dị từ chân trời truyền đến, mang theo vài phần cười trên nỗi đau người khác:
“Chào mừng khách mới, đến với địa ngục tầng thứ mười ba. Khách mới tên...”
“Bách Lý Cẩn.”
Khốn kiếp.
Cầm đao chém chết tiểu quỷ ồ ạt kéo đến như tre già măng mọc, Thẩm Lưu Sương thầm tặc lưỡi, ngưng tụ linh khí, vung về phía người khoác áo đen cạnh cột sắt.
Đối phương dù bận vẫn ung dung nhìn nàng ta, đồng tử đen láy dưới lớp mặt nạ hỗn độn như mực.
Thẩm Lưu Sương thấy hắn ta nhấc tay, không nhanh không chậm, búng tay.
“Tách”
Địa ngục tầng thứ mười ba.
Cảnh tượng xung quanh lại thay đổi, đôi mắt Thi Đại nhìn lên trời, hít sâu một hơi.
Bên tai vẫn còn sót lại tiếng gào khóc thảm thiết của Bách Lý Cẩn, khi nàng chớp mắt, đã không còn bóng dáng của nam nhân kia nữa.
Cùng chuyển đến chỗ khác với ông ta, còn có Diệp Vãn Hành, Thanh Nhi và Tống Đình.
“Quả nhiên Tống Đình đã bị đưa đi.”
Nhiếp Trảm có vẻ nhụt chí, mặt ủ mày chau:
“Không có hắn, làm sao chúng ta tìm được mắt trận?”
“Dù tìm được mắt trận, e rằng không phá nổi.”
Thẩm Lưu Sương cất đao vào vỏ, sắc mặt không hề dao động:
“Hung thủ canh giữ bên cạnh mắt trận, một khi có người đến gần, hắn ta chỉ cần búng tay sẽ có thể chuyển chúng ta sang chỗ khác.”
“Ta muốn biết.”
Bách Lý Thanh Chi không hiểu hỏi ngay, giơ cao tay phải:
“Địa ngục tầng thứ mười ba là gì?”
“Tầng mười ba, ngục ao máu.”
Thẩm Lưu Sương đáp:
“Những kẻ bàng môn tà đạo không chính trực, sau khi chết phải chịu khổ trong ao máu.”
Thi Đại lên tinh thần, quan sát xung quanh.
Hệt như tên gọi, chỗ này nơi nào cũng là đầm máu, tanh tưởi khó ngửi.
Ao máu sâu cạn khác biệt, có cái như vũng nước nhỏ, có cái lại cỡ hồ nước, bóng người mặt mũi mơ hồ chìm nổi trong ao máu, đau đớn vùng vẫy.
“Lần này tiêu rồi.”
Đi một lượt trong địa ngục như vậy, đôi mắt Bách Lý Thanh Chi trống rỗng:
“Hung thủ sẽ không đuổi tận giết tuyệt nhà Bách Lý đấy chứ? Ta chưa từng làm chuyện xấu mà.”
“Rõ ràng hung thủ đang trả thù.”
Thẩm Lưu Sương lên tiếng:
“Nếu cô không thẹn với lòng, thì không cần lo lắng.”
Nàng ta ngừng lại một thoáng, mềm giọng xuống, mắt phượng nhếch lên độ cong dịu dàng như nước:
“Lúc đồng hành, ta sẽ cố hết sức bảo vệ cô.”
Bách Lý Thanh Chi chẳng có chút phong phạm trưởng bối, nhào vào lòng nàng ta, cọ tới cọ lui:
“A Tương...Lưu Sương đối xử với ta tốt quá!”
Thẩm Lưu Sương bị cọ đến bất đắc dĩ, vành tai ửng đỏ.
Đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để bắt hung thủ, Thi Đại nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, nhìn sang Thi Vân Thanh.
Vừa nãy khi đám quỷ tấn công, Thi Vân Thanh cùng nàng bảo vệ nhóm người Bách Lý Thanh Chi.
Tiểu quỷ đông đúc, gò má cậu bị rạch một đường.
“Đừng nhúc nhích.”
Thi Đại nghiêm túc, lấy kim sang dược trong người ra:
“Đau lắm phải không?”
Làm việc ở Trấn Ách Ti lâu như vậy, việc mang theo thuốc chữa thương cầm máu đã trở thành thói quen của nàng.
Cậu là nam tử hán thận trọng vững vàng, không thèm kêu đau.
Được đầu ngón tay Thi Đại bôi thuốc lên miệng vết thương, Thi Vân Thanh gắng nhịn nhức nhối, căng chặt mặt nhỏ:
“Không đau.”
Thực ra hơi đau một chút, thuốc thấm vào vết thương, như bị lửa đốt.
Thi Vân Thanh phồng một bên má, để mình duy trì ngũ quan bình tĩnh, không vì đau mà cau mặt.
Dáng vẻ này giống hệt hamster, Thi Đại vui vẻ, mỉm cười xoa đầu cậu:
“Rồi rồi rồi, có thể chịu đau, đệ giỏi lắm.”
Tất nhiên rồi.
Cậu nhóc đắc ý giương cằm.
Giang Bạch Nghiễn lặng lẽ liếc nhìn cảnh này.
Suýt nữa chàng đã quên, đau đớn và thương tích, có thể thu hút sự chú ý của Thi Đại nhiều hơn nữa.
Lúc ở hang động nhện tinh, Thi Đại từng vì chàng bị thương mà thổi giúp chàng.
Khi ấy cảm nhận của chàng vẫn chưa rõ ràng, giờ đây nhớ lại...
Đầu ngón tay Giang Bạch Nghiễn run lên.
Hơi thở Thi Đại từng lướt qua vết thương, liệu có thể xem như một phần của nàng đã tiến vào thân thể chàng không?
Bỗng nhiên, Thi Đại quay đầu:
“Vết thương của chàng sao rồi? Đã bôi thuốc chưa?”
Giang Bạch Nghiễn xem đám ma quỷ như vô hình, kiếm khí ngập sát tâm, chưa từng né tránh.
May mà thực lực tiểu quỷ có hạn, chỉ rạch trúng vai trái chàng hai vết xước dài, cộng thêm vài vết thương nhỏ.
Giang Bạch Nghiễn khoác áo trắng, máu tươi thấm ra sẽ bị người khác nhìn thấy ngay.
Thi Vân Thanh ngước mắt liếc qua.
Câu kế tiếp của Giang Bạch Nghiễn là gì, cậu không cần nghĩ cũng đoán được.
“Không có gì”, “không sao”, “đừng lo“.
Nói thật, có lúc Thi Vân Thanh không thể không phục, người này thật sự rất giỏi chịu đau.
Sau đó cậu nghe thấy giọng Giang Bạch Nghiễn vang lên:
“Không mang theo thuốc chữa thương.”
Khựng lại một thoáng, dường như chần chừ, chàng khẽ bảo:
“Hơi đau.”
Thi Vân Thanh: “?”
Thi Vân Thanh: “???”
Thi Vân Thanh trợn tròn mắt từng chút một, chậm rãi ngẩng đầu.
Thi Đại chẳng chút do dự, xoay người bước qua:
“Đau lắm hả? Để ta xem nào.”
Thi Vân Thanh: “???”
Thẩm Lưu Sương mặt mày vô cảm, cố gắng khôi phục nhịp thở bình thường.
Giang Bạch Nghiễn ngoan ngoãn vén tay áo.
Quả nhiên có hai vệt máu dài.
Sắc da Giang Bạch Nghiễn trắng lạnh, vết thương chảy máu, đỏ thắm một vùng, rất chói mắt.
Thi Đại đưa thuốc chữa thương cho chàng, lại lấy khăn tay ra:
“Chàng lau đi.”
Giang Bạch Nghiễn cám ơn nhận lấy, lau sạch vết máu, thấm thuốc lên đầu ngón tay.
Chàng hiếm khi nói thẳng mình đau, lúc hỏi Giang Bạch Nghiễn “có sao không”, phản ứng đầu tiên của Thi Đại, cũng là lời đáp “không sao” của chàng.
Dẫu thế nào, Giang Bạch Nghiễn không còn gắng gượng chống đỡ nữa, đây là chuyện tốt.
Ngón tay của chàng dài thật đó, Thi Đại nghĩ.
Vì thường xuyên cầm kiếm, bàn tay này nổi vết chai, nhìn kỹ lại, có vài vết sẹo nhỏ đã lâu.
Nhưng vẫn xinh đẹp như cũ, như những đốt trúc, khớp xương gồ lên thành độ cong rõ rệt, mu bàn tay thoáng hiện mạch máu, tựa nhánh dây leo xanh nhạt.
Thi Đại để ý vết thương của chàng, yên tĩnh nhìn thêm vài lần.
Giang Bạch Nghiễn cũng đang ngắm nàng.
Nàng thấp hơn chàng một chút, từ góc độ dưới mắt, Giang Bạch Nghiễn trông thấy rèm mi dài mảnh của Thi Đại.
Như hai khóm mây mỏng manh che khuất hồ nước nơi đáy mắt nàng, thỉnh thoảng lay động đôi chút, như chiếc quạt nhỏ.
Hẳn là biểu cảm quan tâm, để ý.
Chỉ cần được nàng nhìn chăm chú thế này, đã khiến lòng chàng hân hoan.
Hờ hững bôi thuốc, Giang Bạch Nghiễn nghĩ, sau này có thể nói mình đau nhiều hơn nữa.
Nhưng chỉ nhìn chăm chú thôi, vẫn chưa đủ.
Liệu chàng có thể được nhiều hơn chăng?
Động tác bôi thuốc bỗng khựng lại, Giang Bạch Nghiễn co đốt ngón tay.
Thi Đại hoang mang ngẩng đầu:
“Sao vậy?”
Mắt hoa đào xinh đẹp hơi nghiêng xuống, ánh mắt thản nhiên, sa vào đôi mắt nàng.
Giọng nói Giang Bạch Nghiễn nhẹ đến quá mức:
“Vẫn đau lắm.”
Thi Đại: “?”
Bình thường Giang Bạch Nghiễn bị khoét máu thịt, chưa từng thốt lên một chữ đau nào, hôm nay...
Nàng hé môi, không lên tiếng.
Thoáng chốc, Thi Đại đã hiểu ý chàng.
Đôi đồng tử đong đầy sát ý cách đó không lâu như miệng giếng sâu thẳm, ánh mắt nhìn về phía nàng lại dịu dàng nhường ấy, giống như cẩn thận thăm dò, lại như làm nũng.
Nàng và Giang Bạch Nghiễn đứng trong một góc, vài người đang thảo luận thân phận hung thủ cách đó không xa.
Thi Đại quay lưng lại với họ, động tác và sắc mặt được giấu trong bóng râm, không bị trông thấy.
Vành tai nàng nóng bừng.
Nhưng vẫn cúi đầu, thổi một hơi vừa nhẹ lại nhanh lên vết thương của Giang Bạch Nghiễn.
Đau đớn sắc bén như lửa cháy dao cắt, trong cơn đau nhức nhối thoáng chốc lại nảy sinh dòng chảy ấm áp lạ kỳ.
Hơi ngứa.
Hơi thở dịu nhẹ như vuốt mèo, cào qua mu bàn tay chàng.
Khớp tay Giang Bạch Nghiễn khẽ run, như thể bị ai đó nhóm lên ngọn lửa trong lòng, thiêu đốt da thịt nóng bỏng, nhịp tim tăng tốc.
Hòa quyện cùng hơi thở của Thi Đại, nóng bỏng lại dễ chịu.
Chàng thích lắm.
Thi Đại thổi quá nhanh, vô cớ chột dạ như kẻ trộm, tim đập lỡ hai nhịp, cố gắng ra vẻ bình tĩnh:
“Chàng đỡ hơn chưa?”
Nàng nói rất khẽ, như lời thì thầm bên tai, vừa ngước mắt đã thấy đuôi mắt Giang Bạch Nghiễn cong lên.
Mặt chàng ửng đỏ.
Cơ thể như bị sức mạnh vô hình nào đó giữ chặt, chẳng động đậy nổi.
Thi Đại hồi hộp một cách kỳ diệu, ánh mắt lướt qua sống mũi cao thẳng của chàng, nốt ruồi nhỏ nơi bờ môi, rồi đến khóe miệng mỏng manh của chàng.
Môi mỏng Giang Bạch Nghiễn mở ra rồi khép lại, không lên tiếng, chỉ có hơi thở nóng ấm lặng lẽ toát ra.
Nương theo khẩu hình đôi môi, Thi Đại thấy rõ ý chàng...
Giang Bạch Nghiễn nói:
“Muốn nữa.”
Sau khi gọi Giang Bạch Nghiễn dậy, nhóm người đi đến mắt trận do Tống Đình chỉ dẫn, chưa được bao lâu, đã gặp Bách Lý Thanh Chi.
Khác hẳn với Diệp Vãn Hành sợ sệt hoảng hốt, khi Thi Đại trông thấy Bách Lý Thanh Chi từ xa, nàng ta đang lười biếng dựa vào cột sắt bên cạnh, duỗi tay chọc ghẹo tiểu quỷ.
Ma quỷ trong ảo cảnh không hại người, Bách Lý Thanh Chi chọc đầu lại nhéo má, nhiều nhất nó cũng chỉ chậm rãi nhìn nàng ta một lúc.
Bách Lý Thanh Chi mỉm cười với nó.
Gặp người quen, Diêm Thanh Hoan hớn hở:
“Bách Lý cô cô!”
Bách Lý Thanh Chi nghiêng đầu.
Trước yến tiệc nàng ta từng trang điểm chải chuốt, tóc búi cao, cài trâm vàng, lúc này búi tóc hoàn toàn rối loạn, tóc dài được nàng ta tiện tay túm lên, dùng dây buộc tóc cột ra sau ót.
Mép váy cũng lấm bẩn.
“Ôi, trùng hợp quá.”
Bách Lý Thanh Chi mừng rỡ, nhấc váy chạy qua đó:
“Ta còn đang nghĩ, có phải chỗ này chỉ có mình ta hay không.”
Diệp Vãn Hành sắc mặt trắng bệch, dịu dàng cười:
“Thanh Chi có bị thương không?”
“Không sao, nhưng lúc vừa vào đây, muội sợ muốn chết.”
Nhớ lại ký ức chẳng mấy tốt đẹp, Bách Lý Thanh Chi rùng mình:
“Đây là nơi nào, mọi người có biết không?”
Diêm Thanh Hoan giải thích cho nàng ta:
“Chỗ này là ảo cảnh do người ta bày trận, Tống công tử đang dẫn chúng ta tìm mắt trận để phá giải.”
Bách Lý Thanh Chi nhướng mày, lặng lẽ nhìn vào mắt Tống Đình.
Giọng điệu Tống Đình thản nhiên:
“Thời gian gấp rút, đi tiếp thôi.”
“Chờ tìm được mắt trận, chắc chắn có thể phá giải sao?”
Bách Lý Cẩn dịch gần đến cạnh hắn ta, vội vã lên tiếng:
“Nếu ngươi khiến ảo cảnh biến mất, ta sẽ cho người tiền tiêu suốt đời...à không, cả hai đời!”
Dứt lời gân xanh gồ lên trên trán, cắn răng hung ác nói:
“Kẻ giở trò quỷ sau lưng, đừng để ta tóm được hắn.”
Thi Đại khẽ liếc sang ông ta.
Lúc gặp Thẩm Lưu Sương trong bữa tiệc, Bách Lý Cẩn từng tỏ vẻ lạnh lùng chẳng chút che giấu, Thi Đại không có hảo cảm với ông ta.
Bách Lý Thanh Chi lạ thoải mái nhàn nhã, nghe vậy trêu ghẹo:
“May mà vị huyễn thuật sư này biết chút pháp trận. Nếu không chúng ta bị nhốt ở đây, chắc chắn sẽ như ruồi mất đầu.”
Bữa tiệc này chiêu đãi ba người đứng đầu hội đấu võ.
Thi Đại thuận miệng hỏi:
“Trận sư trên lôi đài, không chiếm ưu thế nhỉ?”
“Ừm.”
Bách Lý Thanh Chi gật đầu:
“Đại hội đấu võ tổ chức nhiều lần đến thế, rất ít trận sư tiến vào ba hạng đầu.”
Nguyên nhân rất đơn giản, bố trí pháp trận quá phức tạp.
Pháp trận càng mạnh, càng phải chuẩn bị đầy đủ từ trước, xây dựng mắt trận, dệt linh tuyến, cung cấp linh khí, trình tự này thiếu một bước cũng không được.
Mà đấu võ trên lôi đài, là giao chiến tức thời.
Nói một cách thông thường, pháp trận chưa hoàn thành được một nửa, trận sư còn đang dẫn dắt linh tuyến, đối thủ đã ép đến gần điểm chí mạng rồi.
“Thuật trận quá mạnh, thời gian chuẩn bị cũng dài.”
Thẩm Lưu Sương chen vào một câu:
“Ví dụ ảo cảnh hôm nay, hung thủ đứng sau ít nhất phải chuẩn bị vài hôm.”
“Đúng là như vậy.”
Diệp Vãn Hành nói:
“Năm nay vốn có một trận sư lợi hại, không ngờ lại gặp phải kiếm khách.”
Kết quả không cần nghĩ cũng biết, trường kiếm từng bước ép sát, khiến người đó ngay cả cơ hội bày trận cũng chẳng có.
Nói đến đây, Diệp Vãn Hành thở dài:
“Đa tạ các vị, tối nay nếu không có các vị ở đây, e rằng...”
Thi Đại không nói gì, ánh mắt lướt qua tất cả mọi người có vẻ mặt khác nhau.
Đến đây, nàng đã gặp phần lớn những người trong nhà Bách Lý.
Liệu hung thủ có đang lẫn vào trong không?
Nếu hung thủ muốn giết hại Bách Lý Lương trong tầng địa ngục này, chắc chắn phải tách ra với người khác, đơn độc ra tay.
Sau khi bắt đầu địa ngục rút lưỡi, từ đầu đến cuối Giang Bạch Nghiễn, Thi Vân Thanh và Nhiếp Trảm luôn ở bên cạnh nàng, hẳn có thể loại bỏ nghi ngờ.
Bốn người họ có thể làm chứng cho nhau mình không ở hiện trường gây án.
“Ảo cảnh lớn đến vậy.”
Thi Đại phá vỡ yên lặng:
“Sao mọi người lại gặp được nhau?”
“Tỷ và Tống Đình, Bách Lý Cẩn gặp nhau ở địa ngục cột đồng.”
Thẩm Lưu Sương đáp:
“Không lâu sau khi vào địa ngục rút lưỡi đã nhìn thấy Tần Tửu Tửu.”
Ở Việt Châu này, có ai gặp ông ta mà không cúi người quỳ gối, liều mạng lấy lòng?
Là tiểu thúc lại bị Thẩm Lưu Sương gọi thẳng họ tên, Bách Lý Cẩn buồn bực liếc mắt, nhớ đến tình cảnh trước mắt, muốn nói lại thôi.
Ông ta còn đang mong chờ vào nhóm người này để giữ mạng.
“Từ khi ảo cảnh xuất hiện, ta và Thanh Nhi đã bị đưa đến đây.”
Diệp Vãn Hành khẽ than:
“Cũng coi như duyên phận.”
Như vậy xem ra, trong tất cả những người ở đây, chỉ mỗi Tần Tửu Tử và Bách Lý Thanh Chi từng có khoảng thời gian trống.
Thi Đại nghiêm túc ghi nhớ kết luận trong lòng.
Cơn buồn ngủ của Giang Bạch Nghiễn đã tan biến, chàng ngước mắt:
“Yến tiệc tổng cộng có bao nhiêu người?”
“Lần này là tiệc chúc mừng, không mời khách khác.”
Diệp Vãn Hành biết gì nói đó:
“Nhà Bách Lý tổng cộng sáu người, nha hoàn sai vặt tám người, còn lại chính là mấy người các vị đây.”
Nhiều người quá.
Thi Đại buồn bực cau mày, làm sao mới loại trừ từng người được?
“Là ai không quan trọng.”
Nhiếp Trảm vặn cổ tay, rất hăng hái:
“Chờ chúng ta tìm được mắt trận, phá ảo cảnh, trực tiếp bắt sống tên kia là xong.”
Y vốn mày kiếm mắt sáng, mang theo đôi phần ngạo nghễ không sợ trời không sợ đất, giọng nói trong trẻo, như một đốm lửa nhỏ trong địa ngục u tối.
Diêm Thanh Hoan rất thích qua lại với loại người này:
“Được!”
Bách Lý Thanh Chi cười hì hì:
“Vẫn là người trẻ tuổi có sức sống.”
Nàng ta hờ hững nói, khóe mắt lại ung dung liếc qua, nhìn về phía Diệp Vãn Hành:
“Nhị tẩu, tẩu nói xem...vụ án này, liệu có liên quan đến cái chết của đại ca và đại tẩu không?”
Bờ môi Diệp Vãn Hành run rẩy.
Vịn cổ tay Thanh Nhi, giọng nói bà ta rất khẽ:
“Có lẽ vậy.”
“Nhưng hai người họ đã qua đời được mười mấy năm, tại sao hung thủ cố tình ra tay vào lúc này?”
Bách Lý Thanh Chi cau mày suy nghĩ:
“Nếu không liên quan đến đại ca đại tẩu...nhà chúng ta nhiều năm nay, chưa từng cuốn vào những chuyện khác mà?”
Nàng ta rất có năng khiếu kinh doanh, lại xuất thân dòng chính, mấy năm nay, địa vị nước lên thuyền lên.
Theo Bách Lý Thanh Chi được biết, mấy năm gần đây nhà Bách Lý sóng yên biển lặng.
“Việt Châu thường có lời đồn, nhị ca muội ôm lòng bất chính, ra tay giết chết đại ca đại tẩu.”
Diệp Vãn Hành yên lặng một chốc, thở dài nói:
“Anh em như tay chân, ta và A Hoằng làm vợ chồng nhiều năm như vậy, biết rõ con người ông ấy, tuyệt đối không phải hạng người lòng dạ độc ác.”
Ánh mắt bà ta hơi di chuyển:
“Có lẽ...thật sự là A Tiêu và A Lương đã làm. Lúc đại ca còn sống, thường xuyên trách mắng A Tiêu chơi bời lêu lỏng, từng cắt tiền tháng của hắn. Còn A Lương, hắn xuất thân nhánh lẻ, không thân thiết với đại ca.”
Nhiếp Trảm không khỏi bùi ngùi, nhỏ tiếng thì thầm với mấy người Thi Đại:
“Vọng tộc giàu có thật đáng sợ.”
Thi Vân Thanh ra sức gật đầu.
Cậu chỉ là đứa nhỏ, đời này trải qua chuyện lục đục nội bộ phức tạp nhất là lúc chơi đồ hàng với đám bạn cùng lớp.
“Nếu hung thủ muốn trả thù cho hai vị kia.”
Thi Đại lên tiếng:
“Chắc chắn là người có quan hệ thân thiết nhất với họ?”
Mí mắt thị nữ Thanh Nhi nhúc nhích, vô thức nhìn sang Thẩm Lưu Sương.
“Không thể là Lưu Sương tỷ được.”
Thi Đại vội vàng bao che:
“Tỷ ấy lớn lên ở Trường An, không chút quan hệ với Trảm Tâm Đao.”
Lúc trao đổi tình báo trên đường, Thi Đại có nói qua vết đao trên lồng ngực Bách Lý Tiêu.
“Đúng rồi.”
Bách Lý Thanh Chi giật mình:
“Còn phải liên quan đến Trảm Tâm Đao nữa. Sao manh mối càng kéo càng nhiều vậy?”
Nhiếp Trảm buồn bực tiếp lời:
“Mấu chốt là, bản thân Trảm Tâm Đao cũng là một câu đố.”
“Trảm Tâm Đao.”
Tống Đình vẫn luôn yên lặng bỗng lên tiếng:
“Có lẽ là người của quan phủ.”
Tần Tửu Tửu ngẩng đầu:
“Tại sao?”
“Từ nhỏ ta đã sống ở thị trấn ngoại ô Việt Châu.”
Tống Đình thản nhiên đáp:
“Trong trấn có một tên ác bá, tàn sát một cặp vợ chồng, vì thiếu chứng cứ, người kia lại bỏ số tiền lớn mua chuộc quan sai, sự việc cứ thế cho qua.”
Hắn ta khựng lại một chốc, rũ mắt nhớ lại:
“Mấy năm sau, ác bá kia bị Trảm Tâm Đao giết chết.”
Bách Lý Thanh Chi buồn bực:
“Mấy năm sau ư?”
Tống Đình gật đầu:
“Không chỉ chuyện này, Trảm Tâm Đao đã giết vô số kẻ xấu ung dung ngoài vòng pháp luật, Giang Nam rộng lớn, sao Trảm Tâm Đao biết được hành vi của đám người đó?”
Thi Đại vỡ lẽ:
“Hồ sơ xử lý vụ án của quan phủ!”
Kiểm tra hồ sơ sẽ tiết kiệm được thời gian công sức, còn bao quát hết toàn bộ vụ án lớn nhỏ khắp Giang Nam.
Lấy điểm này làm chuẩn, có thể giải thích được vì sao phải mấy năm sau khi xảy ra vụ án, Trảm Tâm Đao mới giải quyết ác bá trong trấn.
Hồ sơ của quan phủ chất thành núi, đa số đều là vụ án từ vài năm trước.
Những thứ Trảm Tâm Đao lật xem, hiển nhiên đều là án cũ.
Người trong quan phủ à...
Mi tâm Thi Đại giật nhẹ.
Thứ sử điều tra nguyên nhân cái chết của Bách Lý Sách, là quan viên có liên hệ mật thiết nhất đến vụ án này.
Nhưng mười mấy năm trước ông ấy đã chết.
Manh mối vụn vặt loáng thoáng xâu lại thành một sợi dây, Thi Đại vừa định hỏi tiếp, bên tai bỗng vang lên tiếng gió.
Giấy da trong tay Tần Tửu Tửu bỗng dưng thay đổi, hóa thành bóng đen khổng lồ, tấn công thẳng về trước với khí thế dời núi lấp biển.
Thuận thế nhìn ra trước, một bóng người cao gầy khoác áo choàng đen, đeo mặt nạ đang đứng dưới cột sắt ngút trời.
Yến tiệc nhà Bách Lý, chắc chắn sẽ không mời khách quái lạ đến vậy.
Thi Đại lập tức đoán ra thân phận của hắn ta, nhanh tay lẹ mắt, móc lôi hỏa phù.
Khoảng cách người kia khá xa, dường như không phát giác có người đến gần.
Đòn tấn công của Tần Tửu Tửu khiến hắn ta không kịp trở tay, nhưng ngay sau đó, rối bóng bị chặn ngang chặt đứt, nát thành bột mịn.
Kẻ mặc áo choàng đen hơi nghiêng người, chẳng phân biệt được vui giận trong đôi mắt dưới lớp mặt nạ kia.
Thực lực đối thủ không tầm thường, Nhiếp Trảm cau mày:
“Mắt trận ở đâu?”
“Cột sắt trước người hắn ta.”
Tống Đình nhanh chóng đáp:
“Hủy nó.”
Vừa dứt lời, Giang Bạch Nghiễn đã rút kiếm ra khỏi vỏ.
Trong tiếng vang của Đoạn Thủy, Thi Đại nghe thấy tiếng chuông ngân đột ngột kéo dài.
Đáy lòng nàng chấn động.
“Phạm nhân...”
Giọng nam thô ráp vang vọng khắp chốn, lạnh lẽo thấu xương:
“Bách Lý Lương.”
Miễn cưỡng duy trì bình tĩnh đã lâu, cuối cùng mặt mày Diệp Vãn Hành tái nhợt, hét lớn.
Nơi giao nhau giữa trời và đất phía xa, giống hệt lần trước, bỗng xuất hiện một chiếc xe tù được đám quỷ vây quanh.
Nam nhân trong xe tù, là Bách Lý Lương.
Ông ta dùng tư thế quỳ chẳng khác gì Bách Lý Tiêu, hơi ngước cổ lên, đôi mắt trợn trừng, ngũ quan méo mó chẳng nhận ra nổi diện mạo vốn có.
Cái miệng há hốc trống rỗng, đầu lưỡi đỏ đến tím tái bị ông ta hứng trong tay, giơ cao ngang ngực.
Cũng là chết không nhắm mắt.
Trước ngực ông ta, cũng có vết đao cắm thẳng.
Tình trạng cái chết vô cùng thảm hại, Diệp Vãn Hành loạng choạng, được Thanh Nhi vành mắt đỏ bừng đỡ lấy.
Hai chân Bách Lý Cẩn mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất:
“Đây, đây...”
Giang Bạch Nghiễn chẳng buồn để ý đến phản ứng của họ, siết chặt kiếm Đoạn Thủy, tấn công người mặc áo choàng đen.
“Phạm nhân Bách Lý Lương.”
Trước xe tù, sắc mặt Hắc Vô Thường lạnh lẽo, giọng điệu bình thản không gợn sóng:
“Châm ngòi ly gián, giở trò dối trá, phán vào địa ngục tầng thứ nhất, chịu hình phạt rút lưỡi trăm năm.”
Đám tiểu quỷ nghe xong lời phán quyết, vui mừng hớn hở, vung tay múa chân, phát ra tiếng cười vô cùng quái dị.
Nhiếp Trảm cắn răng:
“Nhanh, ảo cảnh sắp thay đổi rồi!”
Căn cứ kinh nghiệm ở tầng địa ngục trước, xe tù lướt qua, là dấu hiệu sẽ có sự thay đổi.
Đến lúc đó, ai mà biết họ lại bị chuyển đến đâu.
Nhiếp Trảm cau chặt mày, một tay bấm quyết:
“Tay nhấc ba tấc kiếm long tuyền, không phá chư tà thề không thôi...Kiếm đến!”
Câu thành, ngôn linh ra.
Trường kiếm từ trên trời giáng xuống, lấy tốc độ sấm sét đánh thẳng lên đỉnh đầu người mặc áo choàng đen.
Người khoác áo choàng đen không tránh.
Hắn ta phất tay, mũi kiếm đứt gãy, vết nứt như mạng nhện nhanh chóng lan tràn.
Chỉ một thoáng, trường kiếm vỡ tan.
Khóe mắt Nhiếp Trảm co giật:
“Người...người này có thể phá thuật của ta?”
“Cẩn thận.”
Tống Đình nói:
“Ảo cảnh do hắn ta lập, bị hắn ta khống chế.”
Nói tóm lại, cũng giống tranh bổn mệnh của họa trung tiên, người áo đen sở hữu quyền khống chế tất cả sự vật nơi này.
Không chờ Giang Bạch Nghiễn và Thẩm Lưu Sương đến gần, người khoác áo choàng đen đã búng tay.
Trong địa ngục rút lưỡi, tất cả tiểu quỷ lang thang đồng loạt khựng lại, đột ngột xoay người.
Bóng ma lay động, nhanh chóng lao về trước như thủy triều, sát khí đột ngột kéo đến ồ ạt.
Lòng Thi Đại giật thót, bảo vệ trước người Thi Vân Thanh và nhóm nhà Bách Lý, thúc đẩy lôi hỏa phù.
“Không cần tỷ bảo vệ.”
Rút đao nắm chặt trong tay, khi cậu nhấc tay, mũi đao lóe sáng như tuyết.
Thi Vân Thanh chém vài tiểu quỷ ra làm hai, đuôi tóc đung đưa, liếc đôi mắt đen láy nhìn sang:
“...Đệ cũng có thể bảo vệ tỷ.”
Thi Đại hơi sửng sốt, mỉm cười tươi tắn:
“Được.”
Rất nhiều ma quỷ vồ tới, Giang Bạch Nghiễn không hề biến sắc.
Ống tay áo lộng gió, sau khi chàng nhanh chóng vung kiếm, loang ra ánh sáng chói mắt.
Thi Đại nghe thấy tiếng xuýt xoa ngạc nhiên của vài người sau lưng.
Giang Bạch Nghiễn có gương mặt đầy sức mê hoặc, dáng người cao ngất thẳng thớm, hơi thở trong trẻo xa cách, dẫu là ai nhìn thấy chàng lần đầu, đều cảm thấy đây là vị công tử văn nhã tốt tính.
Trái ngược hoàn toàn, là sát ý khiến người ta khiếp sợ của thanh kiếm trong tay chàng.
Tiểu quỷ không phải kẻ địch mạnh của chàng, chẳng qua số lượng quá nhiều, như giòi bọ trong xương.
Đoạn thủy lộ vẻ sắc bén, thế kiếm nhanh mà dày đặc, như nưa phùn róc rách, thực tế chiêu nào cũng hung ác, chẳng chừa đường lui.
Nơi nó lướt qua, yêu ma quỷ quái đều bị dẹp yên, chẳng ngăn kịp bước chân chàng.
Khéo sao lúc này, tiếng chuông lại ngân vang.
“Địa ngục tầng một, khách đã đủ đầy.”
Giọng điệu quái dị từ chân trời truyền đến, mang theo vài phần cười trên nỗi đau người khác:
“Chào mừng khách mới, đến với địa ngục tầng thứ mười ba. Khách mới tên...”
“Bách Lý Cẩn.”
Khốn kiếp.
Cầm đao chém chết tiểu quỷ ồ ạt kéo đến như tre già măng mọc, Thẩm Lưu Sương thầm tặc lưỡi, ngưng tụ linh khí, vung về phía người khoác áo đen cạnh cột sắt.
Đối phương dù bận vẫn ung dung nhìn nàng ta, đồng tử đen láy dưới lớp mặt nạ hỗn độn như mực.
Thẩm Lưu Sương thấy hắn ta nhấc tay, không nhanh không chậm, búng tay.
“Tách”
Địa ngục tầng thứ mười ba.
Cảnh tượng xung quanh lại thay đổi, đôi mắt Thi Đại nhìn lên trời, hít sâu một hơi.
Bên tai vẫn còn sót lại tiếng gào khóc thảm thiết của Bách Lý Cẩn, khi nàng chớp mắt, đã không còn bóng dáng của nam nhân kia nữa.
Cùng chuyển đến chỗ khác với ông ta, còn có Diệp Vãn Hành, Thanh Nhi và Tống Đình.
“Quả nhiên Tống Đình đã bị đưa đi.”
Nhiếp Trảm có vẻ nhụt chí, mặt ủ mày chau:
“Không có hắn, làm sao chúng ta tìm được mắt trận?”
“Dù tìm được mắt trận, e rằng không phá nổi.”
Thẩm Lưu Sương cất đao vào vỏ, sắc mặt không hề dao động:
“Hung thủ canh giữ bên cạnh mắt trận, một khi có người đến gần, hắn ta chỉ cần búng tay sẽ có thể chuyển chúng ta sang chỗ khác.”
“Ta muốn biết.”
Bách Lý Thanh Chi không hiểu hỏi ngay, giơ cao tay phải:
“Địa ngục tầng thứ mười ba là gì?”
“Tầng mười ba, ngục ao máu.”
Thẩm Lưu Sương đáp:
“Những kẻ bàng môn tà đạo không chính trực, sau khi chết phải chịu khổ trong ao máu.”
Thi Đại lên tinh thần, quan sát xung quanh.
Hệt như tên gọi, chỗ này nơi nào cũng là đầm máu, tanh tưởi khó ngửi.
Ao máu sâu cạn khác biệt, có cái như vũng nước nhỏ, có cái lại cỡ hồ nước, bóng người mặt mũi mơ hồ chìm nổi trong ao máu, đau đớn vùng vẫy.
“Lần này tiêu rồi.”
Đi một lượt trong địa ngục như vậy, đôi mắt Bách Lý Thanh Chi trống rỗng:
“Hung thủ sẽ không đuổi tận giết tuyệt nhà Bách Lý đấy chứ? Ta chưa từng làm chuyện xấu mà.”
“Rõ ràng hung thủ đang trả thù.”
Thẩm Lưu Sương lên tiếng:
“Nếu cô không thẹn với lòng, thì không cần lo lắng.”
Nàng ta ngừng lại một thoáng, mềm giọng xuống, mắt phượng nhếch lên độ cong dịu dàng như nước:
“Lúc đồng hành, ta sẽ cố hết sức bảo vệ cô.”
Bách Lý Thanh Chi chẳng có chút phong phạm trưởng bối, nhào vào lòng nàng ta, cọ tới cọ lui:
“A Tương...Lưu Sương đối xử với ta tốt quá!”
Thẩm Lưu Sương bị cọ đến bất đắc dĩ, vành tai ửng đỏ.
Đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để bắt hung thủ, Thi Đại nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, nhìn sang Thi Vân Thanh.
Vừa nãy khi đám quỷ tấn công, Thi Vân Thanh cùng nàng bảo vệ nhóm người Bách Lý Thanh Chi.
Tiểu quỷ đông đúc, gò má cậu bị rạch một đường.
“Đừng nhúc nhích.”
Thi Đại nghiêm túc, lấy kim sang dược trong người ra:
“Đau lắm phải không?”
Làm việc ở Trấn Ách Ti lâu như vậy, việc mang theo thuốc chữa thương cầm máu đã trở thành thói quen của nàng.
Cậu là nam tử hán thận trọng vững vàng, không thèm kêu đau.
Được đầu ngón tay Thi Đại bôi thuốc lên miệng vết thương, Thi Vân Thanh gắng nhịn nhức nhối, căng chặt mặt nhỏ:
“Không đau.”
Thực ra hơi đau một chút, thuốc thấm vào vết thương, như bị lửa đốt.
Thi Vân Thanh phồng một bên má, để mình duy trì ngũ quan bình tĩnh, không vì đau mà cau mặt.
Dáng vẻ này giống hệt hamster, Thi Đại vui vẻ, mỉm cười xoa đầu cậu:
“Rồi rồi rồi, có thể chịu đau, đệ giỏi lắm.”
Tất nhiên rồi.
Cậu nhóc đắc ý giương cằm.
Giang Bạch Nghiễn lặng lẽ liếc nhìn cảnh này.
Suýt nữa chàng đã quên, đau đớn và thương tích, có thể thu hút sự chú ý của Thi Đại nhiều hơn nữa.
Lúc ở hang động nhện tinh, Thi Đại từng vì chàng bị thương mà thổi giúp chàng.
Khi ấy cảm nhận của chàng vẫn chưa rõ ràng, giờ đây nhớ lại...
Đầu ngón tay Giang Bạch Nghiễn run lên.
Hơi thở Thi Đại từng lướt qua vết thương, liệu có thể xem như một phần của nàng đã tiến vào thân thể chàng không?
Bỗng nhiên, Thi Đại quay đầu:
“Vết thương của chàng sao rồi? Đã bôi thuốc chưa?”
Giang Bạch Nghiễn xem đám ma quỷ như vô hình, kiếm khí ngập sát tâm, chưa từng né tránh.
May mà thực lực tiểu quỷ có hạn, chỉ rạch trúng vai trái chàng hai vết xước dài, cộng thêm vài vết thương nhỏ.
Giang Bạch Nghiễn khoác áo trắng, máu tươi thấm ra sẽ bị người khác nhìn thấy ngay.
Thi Vân Thanh ngước mắt liếc qua.
Câu kế tiếp của Giang Bạch Nghiễn là gì, cậu không cần nghĩ cũng đoán được.
“Không có gì”, “không sao”, “đừng lo“.
Nói thật, có lúc Thi Vân Thanh không thể không phục, người này thật sự rất giỏi chịu đau.
Sau đó cậu nghe thấy giọng Giang Bạch Nghiễn vang lên:
“Không mang theo thuốc chữa thương.”
Khựng lại một thoáng, dường như chần chừ, chàng khẽ bảo:
“Hơi đau.”
Thi Vân Thanh: “?”
Thi Vân Thanh: “???”
Thi Vân Thanh trợn tròn mắt từng chút một, chậm rãi ngẩng đầu.
Thi Đại chẳng chút do dự, xoay người bước qua:
“Đau lắm hả? Để ta xem nào.”
Thi Vân Thanh: “???”
Thẩm Lưu Sương mặt mày vô cảm, cố gắng khôi phục nhịp thở bình thường.
Giang Bạch Nghiễn ngoan ngoãn vén tay áo.
Quả nhiên có hai vệt máu dài.
Sắc da Giang Bạch Nghiễn trắng lạnh, vết thương chảy máu, đỏ thắm một vùng, rất chói mắt.
Thi Đại đưa thuốc chữa thương cho chàng, lại lấy khăn tay ra:
“Chàng lau đi.”
Giang Bạch Nghiễn cám ơn nhận lấy, lau sạch vết máu, thấm thuốc lên đầu ngón tay.
Chàng hiếm khi nói thẳng mình đau, lúc hỏi Giang Bạch Nghiễn “có sao không”, phản ứng đầu tiên của Thi Đại, cũng là lời đáp “không sao” của chàng.
Dẫu thế nào, Giang Bạch Nghiễn không còn gắng gượng chống đỡ nữa, đây là chuyện tốt.
Ngón tay của chàng dài thật đó, Thi Đại nghĩ.
Vì thường xuyên cầm kiếm, bàn tay này nổi vết chai, nhìn kỹ lại, có vài vết sẹo nhỏ đã lâu.
Nhưng vẫn xinh đẹp như cũ, như những đốt trúc, khớp xương gồ lên thành độ cong rõ rệt, mu bàn tay thoáng hiện mạch máu, tựa nhánh dây leo xanh nhạt.
Thi Đại để ý vết thương của chàng, yên tĩnh nhìn thêm vài lần.
Giang Bạch Nghiễn cũng đang ngắm nàng.
Nàng thấp hơn chàng một chút, từ góc độ dưới mắt, Giang Bạch Nghiễn trông thấy rèm mi dài mảnh của Thi Đại.
Như hai khóm mây mỏng manh che khuất hồ nước nơi đáy mắt nàng, thỉnh thoảng lay động đôi chút, như chiếc quạt nhỏ.
Hẳn là biểu cảm quan tâm, để ý.
Chỉ cần được nàng nhìn chăm chú thế này, đã khiến lòng chàng hân hoan.
Hờ hững bôi thuốc, Giang Bạch Nghiễn nghĩ, sau này có thể nói mình đau nhiều hơn nữa.
Nhưng chỉ nhìn chăm chú thôi, vẫn chưa đủ.
Liệu chàng có thể được nhiều hơn chăng?
Động tác bôi thuốc bỗng khựng lại, Giang Bạch Nghiễn co đốt ngón tay.
Thi Đại hoang mang ngẩng đầu:
“Sao vậy?”
Mắt hoa đào xinh đẹp hơi nghiêng xuống, ánh mắt thản nhiên, sa vào đôi mắt nàng.
Giọng nói Giang Bạch Nghiễn nhẹ đến quá mức:
“Vẫn đau lắm.”
Thi Đại: “?”
Bình thường Giang Bạch Nghiễn bị khoét máu thịt, chưa từng thốt lên một chữ đau nào, hôm nay...
Nàng hé môi, không lên tiếng.
Thoáng chốc, Thi Đại đã hiểu ý chàng.
Đôi đồng tử đong đầy sát ý cách đó không lâu như miệng giếng sâu thẳm, ánh mắt nhìn về phía nàng lại dịu dàng nhường ấy, giống như cẩn thận thăm dò, lại như làm nũng.
Nàng và Giang Bạch Nghiễn đứng trong một góc, vài người đang thảo luận thân phận hung thủ cách đó không xa.
Thi Đại quay lưng lại với họ, động tác và sắc mặt được giấu trong bóng râm, không bị trông thấy.
Vành tai nàng nóng bừng.
Nhưng vẫn cúi đầu, thổi một hơi vừa nhẹ lại nhanh lên vết thương của Giang Bạch Nghiễn.
Đau đớn sắc bén như lửa cháy dao cắt, trong cơn đau nhức nhối thoáng chốc lại nảy sinh dòng chảy ấm áp lạ kỳ.
Hơi ngứa.
Hơi thở dịu nhẹ như vuốt mèo, cào qua mu bàn tay chàng.
Khớp tay Giang Bạch Nghiễn khẽ run, như thể bị ai đó nhóm lên ngọn lửa trong lòng, thiêu đốt da thịt nóng bỏng, nhịp tim tăng tốc.
Hòa quyện cùng hơi thở của Thi Đại, nóng bỏng lại dễ chịu.
Chàng thích lắm.
Thi Đại thổi quá nhanh, vô cớ chột dạ như kẻ trộm, tim đập lỡ hai nhịp, cố gắng ra vẻ bình tĩnh:
“Chàng đỡ hơn chưa?”
Nàng nói rất khẽ, như lời thì thầm bên tai, vừa ngước mắt đã thấy đuôi mắt Giang Bạch Nghiễn cong lên.
Mặt chàng ửng đỏ.
Cơ thể như bị sức mạnh vô hình nào đó giữ chặt, chẳng động đậy nổi.
Thi Đại hồi hộp một cách kỳ diệu, ánh mắt lướt qua sống mũi cao thẳng của chàng, nốt ruồi nhỏ nơi bờ môi, rồi đến khóe miệng mỏng manh của chàng.
Môi mỏng Giang Bạch Nghiễn mở ra rồi khép lại, không lên tiếng, chỉ có hơi thở nóng ấm lặng lẽ toát ra.
Nương theo khẩu hình đôi môi, Thi Đại thấy rõ ý chàng...
Giang Bạch Nghiễn nói:
“Muốn nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất