Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện

Chương 106

Trước Sau
Đạt được những gì mình muốn, tuổi nào cũng gặp mùa xuân.

Nguyện chàng đời này không phải chịu cảnh gió tuyết, năm năm tháng tháng, ngập tràn sắc xuân mỹ mãn.

Từng chữ lọt vào tai, như mật đường tan chảy.

Giang Bạch Nghiễn nhìn nàng bằng đôi mắt hoa đào, đáy mắt trong veo, khóe mắt nhếch lên độ cong hẹp dài.

Được ánh mắt thế này ngắm nhìn chăm chú, Thi Đại hơi xấu hổ, tùy ý vuốt tóc chàng.

Vừa tắm qua, vẫn còn mát lạnh, vuốt ve như gấm vóc.

“Nói ra thì.”

Nhớ lại câu chuyện trong phòng ăn, tâm trạng Thi Đại phức tạp:

“Chàng thật sự đang học nữ hồng?”

Giang Bạch Nghiễn là kiếm khách đã quen cầm kiếm, sao có thể làm mấy chuyện thêu thùa được?

“Ừm.”

Giang Bạch Nghiễn đáp:

“Vừa học không lâu, vẫn chưa quen lắm.”

Thi Đại: “...”

Thi Đại vội lên tiếng:

“Đừng mà đừng nha, cha mẹ em chỉ thuận miệng nói vậy thôi, chàng đừng để trong lòng.”

Bỗng nghĩ đến gì đó, giọng nàng có thêm đôi phần cảnh giác, vẻ mặt nghiêm túc:

“Chàng bị kim đâm vào tay rồi phải không?”

Ngày trước xem phim truyền hình, người thêu thùa thường bị đâm trúng vài cái.

Giang Bạch Nghiễn cười:

“Không có đâu.”

Lúc nói câu này, Thi Đại đã nắm lấy cổ tay chàng, thuận thế nhấc lên.

Một đôi tay thon dài trắng muốt, điểm thêm vài vết chai, rất có cảm giác sức mạnh.

Quả thật không thấy vết thương mới.

Thi Đại thầm thở phào nhẹ nhõm, nghe Giang Bạch Nghiễn hỏi:

“Nàng muốn xem không?”

Xem cái gì?

Thi Đại nhanh chóng phản ứng lại:

“Đồ mà chàng thêu?”

Giang Bạch Nghiễn gật đầu.

Cực kỳ hiếm thấy, Thi Đại bỗng lặng thinh chết máy suốt một lúc.

Trước lúc này, nàng chưa từng liên hệ Giang Bạch Nghiễn và kim chỉ lại với nhau, chờ hoàn hồn, cuối cùng tò mò cũng chiếm ưu thế.

Thi Đại ra sức gật đầu:

“Ừm ừm.”

Trước khi Giang Bạch Nghiễn đứng dậy, nàng nhanh chóng bổ sung một câu:

“Chàng mặc đồ lại đàng hoàng trước đã.”

Sau khi được nàng bôi thuốc, từ đầu đến cuối Giang Bạch Nghiễn vẫn giữ trạng thái thân trên không một mảnh vải.

Áo ngoài và áo lót bị chàng tùy tiện đặt trên ghế, trắng đến lóa mắt.

Lặng lẽ mỉm cười, Giang Bạch Nghiễn khẽ đáp, thuận tay cầm lấy áo mặc vào.

Động tác của chàng lưu loát, tóc đen được vén lên rồi lại rơi xuống, hai màu trắng đen cảnh đẹp ý vui, như bức tranh dưới ánh đèn.

Phát giác tầm mắt của Thi Đại, Giang Bạch Nghiễn chớp mắt với nàng rất nhẹ.

Thi Đại: “...”

Rồi rồi rồi, miễn cưỡng lại bị chàng câu thêm lần nữa.

Phòng không lớn, Giang Bạch Nghiễn đi đến bên giường, lấy vật gì đó trong tủ gỗ ra.

Nhìn không rõ vật trong tay chàng, Thi Đại không che giấu vẻ mới mẻ, mắt hạnh sáng lấp lánh:

“Là gì vậy ạ?”

Giang Bạch Nghiễn đến gần nhấc tay, trong lòng bàn tay chàng vậy mà lại là túi thơm.

Cảm giác kỳ diệu chẳng thể nói thành lời.

Như một vì sao rơi vào lòng, từ đầu quả tim nở ra một đóa hoa nho nhỏ hân hoan. Khoảnh khắc nhìn rõ túi thơm ấy, mày mắt Thi Đại giãn ra, mỉm cười rạng rỡ:

“Oa...!”

Ngoài dự đoán, đường may của túi thơm rất ổn, Giang Bạch Nghiễn thực sự quá thông minh, học gì cũng nhanh.

Chất vải gấm sáng giá trị không tầm thường, mềm mại tinh tế, có màu hồng nhạt, thấp thoáng tia sáng nhàn nhạt.

Trên đó thêu một bức sông xuân, rặng liễu xanh mướt, sóng nước lăn tăn, phản chiếu mặt trời mọc đỏ rực treo trên cao.

Thơm quá.

Thi Đại ngửi:

“Hương hoa quế?”

Giang Bạch Nghiễn tỉ mỉ quan sát nét mặt nàng:

“Nàng thích ăn bánh hoa quế.”

Thế nên rất hiển nhiên, Thi Đại sẽ thích mùi hương này.

Thi Đại mỉm cười vui vẻ hơn:

“Túi thơm này, chàng thêu xong chưa?”

Giang Bạch Nghiễn rủ mắt:

“Có vài đường thêu bị sai.”

Ý chàng đây chỉ là bán thành phẩm thất bại, không dùng được.

Thi Đại chẳng thèm quan tâm chuyện đó, cứ mãi ngắm nghía túi thơm hoa quế, đầy vẻ mong đợi:

“Có thể tặng cho em không?”

Vốn là thêu cho nàng mà.

Giang Bạch Nghiễn cười:

“Nếu nàng không chê.”

Thi Đại hùng hồn:

“Sao mà chê được.”

Nàng nhận túi thơm từ tay Giang Bạch Nghiễn, hết sờ lại vuốt, yêu thích chẳng muốn buông tay, cúi đầu ngửi thử, là hương hoa quế tươi mát.

“Em thích lắm.”

Thi Đại nhìn chàng:

“Cám ơn chàng.”

Rất dễ nhận ra nàng cực kỳ vui vẻ, mắt cười cong thành vầng trăng khuyết, như sắc thái rực rỡ của đèn sáng nở rộ, ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên nhẹ nhàng.

Phản hồi trực tiếp tích cực, luôn khiến người ta thấy an toàn.

Trước giờ Thi Đại luôn như vậy, yêu ghét vô cùng rõ ràng, nếu lòng nàng yêu thích, sẽ hào phóng thể hiện ra ngoài.

Cũng như lúc này, Giang Bạch Nghiễn nhìn ra, nàng thật sự rất hài lòng với túi thơm kia.

“Ta cũng học làm bánh ngọt.”

Giang Bạch Nghiễn lên tiếng:

“Chờ sắp tới xong việc, ta sẽ làm cho nàng.”

Mấy hôm nay bận rộn tra án ở Thanh Châu, chàng không có thời gian rảnh xuống bếp.

Còn có điểm tâm để ăn nữa kìa?

Cõi lòng hân hoan, Thi Đại ngẩng đầu hôn lên má chàng.

Đây là lần đầu tiên, có người tự tay tặng cho nàng một món đồ tinh tế phức tạp đến nhường ấy.

Cảm giác được người ấy đối xử toàn tâm toàn ý căng tràn lại thỏa mãn, trái tim như chú chim dừng chân nghỉ ngơi nơi đầu cành, chỉ nhẹ giương cánh, đã chậm rãi bay lên.

Thích hương hoa quế, thích túi thơm trong tay, thích nhất tất nhiên là Giang Bạch Nghiễn.

“Sau này chàng làm điểm tâm, có thể gọi cả em nữa.”

Thi Đại nói:

“Hai người chắc chắn sẽ thú vị hơn một người nhiều đó. Dẫu em không giỏi cho lắm...nhưng phụ chàng hẳn không thành vấn đề.”

Nếu chỉ có Giang Bạch Nghiễn đơn phương làm này làm kia cho nàng, Thi Đại sẽ ngại lắm.

“Đúng rồi.”

Ánh sáng chuyển động trong mắt nàng, hưng phấn lên tiếng:

“Suýt nữa quên mất, có một chuyện lớn muốn nói với chàng.”

Giang Bạch Nghiễn:

“Chuyện gì?”

Thi Đại cong môi, chớp mắt vờ ra vẻ thần bí.



“Chẳng phải chúng ta bị huyết cổ trói buộc sao?”

Thi Đại nói:

“Cha em đã tìm được cách giải huyết cổ rồi.”

Huyết cổ là bí thuật Giang Bạch Nghiễn học được từ tay tà tu, thất truyền đã lâu ở Đại Chiêu, chỉ lác đác vài người biết cách giải.

Sau khi hay tin hai người trói buộc huyết cổ, Thi Kính Thừa và Mạnh Kha tìm cách giải khắp nơi, cũng đã mấy tháng.

Chuyện giải cổ, Thi Kính Thừa vốn định tuyên bố giữa bàn tiệc, xem như niềm vui bất ngờ trong ngày sinh nhật...

Không ngờ người tính chẳng bằng trời tính, bị một câu “con thích Giang Bạch Nghiễn” của Thi Đại giành trước niềm vui bất ngờ còn lớn hơn nữa.

Thế nên cha nàng dứt khoát giữ yên lặng, để Thi Đại đích thân nói với Giang Bạch Nghiễn.

“Nghe nói có một vị vu sư Tát Mãn ở phương bắc, đã nhận nhiệm vụ treo thưởng của cha em.”

Thi Đại cất lời:

“Có lẽ ngày mai, bà ấy sẽ đến Thanh Châu.”

Giang Bạch Nghiễn đang điều tra án diệt môn mười năm trước, không thể đến phía bắc được, đành phiền đối phương đi Thanh Châu một chuyến.

Nhắc đến chuyện này, Thi Đại không khỏi cất lời:

“Trước đây chàng bảo đã tra được vài hung thủ khả nghi, có người nào hiềm nghi lớn nhất không?”

Chẳng biết Giang Bạch Nghiễn đang nghĩ gì, dường như thoáng thất thần vì lời ban nãy của nàng.

Chờ chàng ngước mắt, đáy mắt đã trở về vẻ trong suốt:

“Ừm.”

Chuyện này không có gì phải giấu, Giang Bạch Nghiễn đáp:

“Tán nhân Huyền Đồng.”

Thi Đại nghiêm nghị:

“Vì hành tung mấy năm nay của ông ta?”

Bốn chữ tán nhân Huyền Đồng như sấm bên tai, ở Đại Chiêu, đây là một nhân vật nổi tiếng.

“Có một phần nguyên nhân.”

Giang Bạch Nghiễn gật đầu:

“Lăng Tiêu Quân thường xuyên lui tới khắp các nơi ở Giang Nam, tán nhân Huyền Đồng lưu lạc cửu châu, thời gian dư dả, vừa khéo phù hợp.”

Tán nhân Huyền Đồng đi khắp tứ hải không có nơi ở cố định, nói với bên ngoài là ung dung tùy hứng, nếu muốn mượn cớ che giấu hành tung, cũng hoàn toàn hợp lý.

Chẳng ai hay biết cụ thể mấy năm nay tán nhân Huyền Đồng đang ở đâu, trong những ngày tháng ông ta đơn độc một mình, hoàn toàn có thời gian đắp nặn ra hình tượng “Lăng Tiêu Quân“.

“Một phần nguyên nhân?”

Thi Đại nắm bắt được điểm mấu chốt:

“Một phần khác thì sao?”

Giang Bạch Nghiễn híp mắt:

“Vũ khí.”

“Ngần ấy năm qua, trong nhận thức chung truyền miệng của bách tính Giang Nam, Lăng Tiêu Quân là kiếm khách.”

Chàng cười:

“Theo lý ông ta chỉ hiểu kiếm thuật mà thôi.”

Trong hai mươi năm nay, mỗi khi Lăng Tiêu Quân xuất hiện, toàn là mặc áo trắng cầm kiếm.

Người tinh thông kiếm thuật ở Đại Chiêu chẳng biết nhiều bao nhiêu, chỉ dựa vào mỗi manh mối đó, hiển nhiên chẳng thể tra được thân phận ông ta.

Nhưng kết hợp với vụ án nhà Bách Lý, thân phận Lăng Tiêu Quân trở nên ý vị sâu xa.

Chính miệng Bách Lý Hoằng thừa nhận, ông ta và Lăng Tiêu Quân đã giao dịch, để Lăng Tiêu Quân giết chết Bách Lý Sách.

Bách Lý Sách chết dưới trường thương, từ đó suy đoán, Lăng Tiêu Quân là cao thủ dùng thương.

Khó tin hơn là, người này lại từng chỉ dạy đao pháp cho Bách Lý Hoằng.

Đao, kiếm, trường thương, Lăng Tiêu Quân đã luyện ba loại vũ khí đến trình độ đỉnh cao.

Khéo thay, sở dĩ tán nhân Huyền Đồng nổi tiếng đến vậy, toàn bộ là do năng khiếu cao đến kinh người của ông ta, tập luyện công pháp trăm nhà, học hỏi rộng khắp thứ gì cũng tinh thông.

Từ đạo hiệu của ông ta cũng có thể nhìn ra...

Chữ “Huyền” uyên bác cao thâm, chữ “Đồng” có nghĩa tập trung, ngụ ý ngàn vạn đạo pháp, trộn lẫn thành một.

Trước đây Thi Đại từng nghi ngờ ông ta, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, tán nhân Huyền Đồng và chuyện ở Giang Nam có quăng tám sào cũng không tới, chẳng có chứng cứ.

Nhưng mà...

Thi Đại mím môi.

Năm đó phụ thân Giang Bạch Nghiễn bị tà khí quấn thân, là tán nhân Huyền Đồng lấy mạng ông ấy.

Chuyện này liệu có gì kỳ quặc hay không?

“Nếu tán nhân Huyền Đồng là Lăng Tiêu Quân.”

Thi Đại vỡ lẽ:

“Với ngộ tính của ông ta, quả thật sẽ học được thân pháp của mẹ chàng.”

Năng lực của tán nhân Huyền Đồng, ngay cả Thi Kính Thừa cũng phải cam tâm chịu thua.

Nếu là ông ta, quả thật có thể lĩnh ngộ được một bước tinh túy nhất trong thân pháp của đối thủ vào thời khắc mấu chốt quyết đấu sinh tử.

Nói như vậy...chẳng những ông ta đã giết phụ thân Giang Bạch Nghiễn, sau khi Giang Vô Diệc qua đời, còn giết chết cả nhà họ Giang.

Ông ta có mưu đồ gì? Vì sao cứ phải là Giang phủ?

“Nghi ngờ tán nhân Huyền Đồng, chúng ta không có chứng cứ xác thực.”

Giang Bạch Nghiễn mở lời:

“Nhưng trước mắt, ông ta là kẻ đáng nghi nhất.”

Thi Đại hỏi:

“Xác định ông ta có hiềm nghi, tiếp theo phải làm sao?”

Hành tung tán nhân Huyền Đồng bí ẩn, ở Đại Chiêu này, muốn gặp mặt ông ta cũng rất khó.

“Gần đây linh khí thay đổi, Đại Chiêu có điều khác thường. Thi bá phụ nói, những thuật sĩ người luyện võ từng đối đầu với yêu tà năm đó, vài ngày sau sẽ tập trung lại, thảo luận nguyên nhân xảy ra khác lạ.”

Giang Bạch Nghiễn đáp:

“Nếu không ngoài ý muốn, tán nhân Huyền Đồng cũng sẽ có mặt.”

Đại Chiêu xảy ra nhiều chuyện quái lạ nhường ấy, nếu ông ta không lộ mặt, chắc chắn hổ thẹn trong lòng.

Một khi tán nhân Huyền Đồng xuất hiện, Thi Kính Thừa có thể thẳng thắn, trực tiếp dò hỏi ông ta.

Thi Đại chậm rãi thở ra:

“...Hi vọng mọi chuyện sẽ thuận lợi.”

Nếu không thuận lợi, chờ họa diệt thế cuốn đến nhân gian, tất cả mọi người sẽ xong đời.

“Liên quan đến nguyên nhân thay đổi khác thường.”

Thi Đại truy hỏi:

“Mọi người tra được gì chưa?”

Giang Bạch Nghiễn yên lặng một lúc, khẽ lắc đầu.

“Chưa từng.”

Chàng nói:

“Linh khí hỗn loạn, yêu tà thường xuyên xuất hiện, rất giống dấu hiệu yêu tà hiện thế mười năm trước. Nhưng Trấn Ách Ti từng kiểm tra Huyền Tẫn Môn, không có gì khác lạ.”

Mười năm trước, yêu tà thượng cổ phá nát phong ấn, giáng xuống thế gian.

Thi Đại không biết nhiều về chiến dịch kia, chỉ biết ác ma mạnh mẽ vô địch, mưu toan cướp đoạt vị trí thiên đạo, trong một khoảng thời gian rất dài, khiến thiên đạo sụp đổ.

May mà vô số người hi sinh thân mình vì nghĩa lớn, phong ấn nó lại lần nữa. Nơi giam cầm yêu tà thượng cổ, có tên Huyền Tẫn Môn.

Thi Đại nghiêm túc suy nghĩ.

Nhìn khắp cửu châu tứ hải, đủ để gây ra họa diệt thế, cũng chỉ có yêu tà thượng cổ bị phong ấn.

Nhưng Huyền Tẫn Môn vẫn còn nguyên vẹn, sao nó lại ra ngoài được?

Trong đầu lóe lên suy nghĩ, Thi Đại bỗng hít khí lạnh:

“Nói ra thì...Bách Lý Hoằng thẳng thắng khai nhận, Lăng Tiêu Quân từng dẫn ông ta đến Bạch Ngọc Kinh gặp thần tiên.”

Vả lại ông ta còn nhấn mạnh, thần không phải ảo giác, Bách Lý Hoằng từng chân chính cảm nhận linh khí của nó, mênh mông khổng lồ, chắc chắn chẳng phải thứ tầm thường.

Xâu chuỗi những việc nhỏ vụn vặt không đáng kể lại với nhau, sống lưng Thi Đại lạnh buốt, nổi da gà:

“Lăng Tiêu Quân cho Bách Lý Hoằng gặp thần tiên, liệu có khi nào là yêu tà thượng cổ không?”

Lăng Tiêu Quân giả thần giả quỷ bận bịu suốt hai mươi năm, chỉ có một mục đích...

Thành tiên.

Mà mười năm trước, yêu tà thượng cổ đã thể hiện sức mạnh lật đổ thiên đạo của mình.

Để thành tiên, liệu Lăng Tiêu Quân có lựa chọn từ bỏ chính đạo, thông đồng làm bậy với tà ma không?

Giang Bạch Nghiễn:

“Phải.”

Ánh mắt chàng hơi di chuyển, vẻ mặt trầm tĩnh như đầm nước:

“Án diệt môn mười năm trước của Giang phủ, cũng từng xuất hiện tà khí lai lịch bất minh.”



Dẫu thế nào, khả năng Lăng Tiêu Quân liên quan đến yêu tà nào đó là rất lớn.

Tình huống tệ nhất, là ông ta thông đồng tà ma thượng cổ, giúp nó giải trừ phong ấn, cuối cùng gây ra họa diệt thế.

...Không đúng.

Huyền Tẫn Môn vẫn còn khóa đàng hoàng, sao yêu tà có thể hiện thế, bị Bách Lý Hoằng trông thấy kia chứ?

Thi Đại xoa phần đầu căng nhức, chẳng đoán ra được.

Giang Bạch Nghiễn thấy nàng cau mày, vuốt ve mi tâm Thi Đại:

“Huyền Tẫn Môn vẫn ổn, hẳn không có gì đáng ngại.”

Họ không đủ chứng cứ, có nghĩ nhiều hơn nữa, cũng chỉ là suy đoán lung tung.

Thi Đại ngoan ngoãn gật đầu.

Chủ đề này bỗng ngừng hẳn, Giang Bạch Nghiễn đột nhiên lên tiếng:

“Huyết cổ...”

Chàng vẫn nhớ chuyện này ư?

Thi Đại vô thức hỏi:

“Sao ạ?”

Bên nhau lâu như vậy, nàng dần dần đoán được tâm tư của Giang Bạch Nghiễn, lập tức nghĩ ra:

“Lẽ nào...chàng không muốn giải huyết cổ?”

Đôi mắt Giang Bạch Nghiễn như đá vỏ chai đen láy uể oải.

Chàng đứng bên bàn, Thi Đại hơi mệt, nhân lúc chàng lấy túi thơm đã ngồi lên ghế gỗ.

Hoàn toàn trái ngược với tư thế cách đó không lâu, cơ thể thiếu niên phủ xuống một lớp bóng đen như đang giam cầm.

Một lúc sau, chàng cúi người ôm nàng vào lòng, Giang Bạch Nghiễn phiền muộn nói:

“Ừm.”

Chàng biết suy nghĩ này rất hèn hạ, nhưng bình tĩnh mà nói, Giang Bạch Nghiễn không hề chán ghét huyết cổ.

Ngược lại, chàng cam tâm tình nguyện bị trói buộc...

Huyết cổ liên kết chàng và Thi Đại lại với nhau, lồng giam cũng được xiềng xích cũng thế, Giang Bạch Nghiễn chẳng ngại giao sinh tử vào tay nàng, trói chặt cùng một chỗ với nàng.

Chấp niệm sâu tận xương tủy, hóa thành ngọt ngào khó hiểu.

Đó là sự cộng sinh thân mật không khoảng cách.

Giải trừ huyết cổ, ngược lại khiến chàng bất an.

Không còn mối liên hệ này nữa, chờ khi Thi Đại ghét bỏ chàng, ngay cả lý do để ở lại Giang Bạch Nghiễn cũng chẳng còn.

Trước giờ nàng tự do không trói buộc, như chú chim tung cánh bay đến chân trời, chỉ nghỉ chân nơi đầu cành của chàng một thoáng ngắn ngủi.

Một khi thất thần, nàng sẽ vỗ cánh bay đi.

Thi Đại ôm lại chàng:

“Vì sao chàng không muốn giải?”

Giang Bạch Nghiễn không đáp mà hỏi ngược lại:

“Nàng sẽ rời khỏi ta sao?”

Thi Đại nghe hiểu ý chàng.

Giang Bạch Nghiễn hiểu biết ít ỏi về tình cảm giữa người với người.

Từ nhỏ đã sống trong sự ngược đãi dị dạng, tà tu chỉ lợi dụng chàng, với chàng mà nói, “lợi ích” càng vững chắc đáng tin hơn “tình người“.

Sự thật quả đúng như vậy, chỉ cần còn huyết cổ, Thi Đại sẽ không thể tách khỏi chàng quá nửa tháng.

Nhưng khổ sở quá đỗi.

Nhớ lại một lượt, cả đời Giang Bạch Nghiễn đều bị giam cầm.

Con rối thế thân, huyết cổ, thù diệt môn đè nặng trên vai, như tấm lưới kín kẽ, khó lòng thoát thân.

“Tất nhiên là không rồi.”

Thi Đại bổ sung:

“Chàng ngoan hơn chút này, đối xử với bản thân tốt hơn nữa, em sẽ không rời xa chàng.”

Cánh tay ôm nàng dần dần siết chặt, nhiệt độ cơ thể Giang Bạch Nghiễn áp sát, mát mẻ như ngọc lạnh.

“Vả lại, em thích chàng kia mà.”

Thi Đại cọ chóp mũi lên bả vai chàng:

“Thích còn có tác dụng hơn huyết cổ nhiều lắm.”

Âm cuối của nàng giòn giã rơi vào bên tai, Giang Bạch Nghiễn nghe vậy mỉm cười, lồng ngực và cánh tay run nhẹ, khiến Thi Đại ngứa ngáy.

Chàng nhỏ tiếng hỏi:

“Thật sự không rời xa?”

Giọng chàng quá nhẹ, như tuyết rơi lất phất ngày đông.

Thi Đại kiên nhẫn đáp:

“Ừm.”

Rủ mi che đi màu sắc u ám trong mắt, Giang Bạch Nghiễn lại nói:

“Chỉ thích một mình ta?”

Chàng chẳng thể không hoảng hốt bất an, lo được lo mất.

Huyết cổ là dây diều nối liền chàng và Thi Đại, một khi chặt đứt, con diều không chịu khống chế sẽ khó tìm chỗ đi.

Thành Trường An có quá nhiều thiếu niên lang quân đẹp đẽ giàu có, so với chàng, nhiệt huyết chẳng nhiễm bụi trần.

Thi Đại cũng dùng câu hỏi để trả lời:

“Còn ai tốt hơn chàng nữa?”

Khựng lại một thoáng, nàng chọt sống lưng Giang Bạch Nghiễn, giọng nói đong đầy ý cười:

“Giang Trầm Ngọc là tốt nhất, chẳng ai sánh bằng chàng.”

Được nàng dỗ dành nhất thời không nói nên lời, Giang Bạch Nghiễn ôm nàng lại chặt hơn đôi phần:

“Tốt nhất?”

“Đã quên trước đây em khen chàng những gì rồi hả?”

Thi Đại liến thoắng, miệng lưỡi lưu loát:

“Đầu óc thông minh, kiếm thuật xuất chúng, diện mạo xinh đẹp...Giờ còn thêm một điều, biết nấu ăn và nữ hồng nữa nè, là kiểu tốt đẹp, nổi bật hơn xa người khác luôn.”

Ngừng lại một lúc, nàng lên tiếng như nửa đùa nửa thật, thế nhưng giọng điệu lại quá đỗi nghiêm túc:

“Chàng cũng chỉ có thể thích em thôi.”

Giang Bạch Nghiễn khẽ cười, hơi nghiêng đầu, chẳng rõ là vô tình hay cố ý mà cánh môi cọ qua vành tai nàng.

Giọng nói se sẽ như lời thì thầm rơi vào tai, thấm đẫm mi tâm, lan tràn ngứa ngáy.

“Chỉ thích mỗi nàng.”

Hai tay ôm lấy sống lưng Thi Đại, Giang Bạch Nghiễn áp sát vành tai nàng:

“Ta là của nàng.”

Trời đã về khuya, Thi Đại ngồi thêm một lúc, cầm túi thơm vui vẻ trở về, trước khi đi không quên hôn Giang Bạch Nghiễn một cái, nói tiếng “sinh nhật vui vẻ“.

Lòng nàng hân hoan, nhịp bước nhanh nhẹn, ngay cả bóng lưng rời đi cũng cực kỳ chói mắt, mép váy tung bay theo làn gió, tựa hoa đào nở rộ.

Mãi đến khi bóng nàng hoàn toàn biến mất, Giang Bạch Nghiễn mới khép cửa phòng.

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, chàng không buồn ngủ cho mấy, tắt đèn nằm lên giường, nơi tầm mắt trông thấy, là ánh trăng sáng rỡ ngoài cửa sổ.

Đã mấy ngày liền Giang Bạch Nghiễn không tự rạch da thịt mình.

Ngày xưa mỗi khi đến đêm khuya, chàng sẽ thấy nhàm chán, thường lấy mũi đao đâm vào cơ thể, nhờ đó hưởng thụ khoái cảm tự ngược.

Sau khi ở cạnh Thi Đại, khát cầu của chàng với đau đơn đã giảm hơn phân nửa.

Đêm xuân sao trời thưa thớt, ánh trăng lan tỏa tia sáng, soi tỏ ngũ quan tuấn tú của người nằm trên giường.

Giang Bạch Nghiễn nhấc cánh tay, sương tuyết trong mắt tan chảy.

Trong lòng bàn tay phải, là viên ngọc Thi Đại tặng cho chàng.

Phỉ thúy xanh biếc, tràn trề sức sống, cùng cỏ hoa xinh tươi của độ xuân về tôn bật nhau lên.

Giang Bạch Nghiễn nhìn nó chăm chú hồi lâu, đầu ngón tay vuốt ve ngọc tròn, hết lần này đến lần khác.

Đến nay, trừ đau đớn, dường như chàng đã tìm được cách hiệu quả hơn để một mình vượt qua đêm dài.

Đêm khuya tĩnh lặng, bóng núi xa xăm, sóng trăng dập dờn.

Trong một căn phòng cách đó không xa, hồ ly vốn đang nghỉ ngơi bỗng giật mình tỉnh giấc, hai mắt trợn to, sợ hãi đan xen.

Nhạy bén bắt được hơi thở khác thường, A Ly dựng thẳng đuôi nhảy lên, thò người ra khỏi cửa sổ.

Trong đình viện sắc xanh vờn quanh, động tác cầm ly của Thi Kính Thừa bỗng cứng đờ.

Lòng có cảm giác, đao khách áo xanh ngước mắt ngóng ra xa, hàng mày nghiêm nghị.

Giang Bạch Nghiễn ngủ không sâu, mơ một giấc mộng mơ hồ.

Xung quanh tối đen, dường như có vô số ánh mắt nhìn đến, cảm giác thăm dò như giòi bọ len vào xương tủy.

Chàng đi bên trong cứ như đang bị dẫn dắt, mặc cho sóng ngầm mãnh liệt rót vào cơ thể chàng.

Ngoài giấc mộng, thiếu niên cau chặt mày, một luồng tà khí tựa sương đen lướt qua.

P/S: Hạnh phúc quá thì cũng bất an...Họa sắp kéo tới rồi (

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau