Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện

Chương 107

Trước Sau
Thi Kính Thừa không thể ở lại Thanh Châu đến ngày thứ hai.

Mùa xuân giờ hợi, thiên tượng thay đổi mãnh liệt, tà khí phía bắc nồng nặc.

Bất thường kéo đến quá đột ngột, tà khí ngút trời, che lấp sắc trăng.

Khởi nguồn của biến cố bất ngờ ấy là Huyền Tẫn Môn.

Là chỉ huy sứ Trấn Ách Ti, Thi Kính Thừa lập tức hành động, đuổi đến nơi phong ấn ác ma thượng cổ.

Ở Đại Chiêu, ai cũng biết Huyền Tẫn Môn.

Là nơi giao nhau giữa Thanh Châu và Thương Châu, mười năm trước, anh hào khắp chốn cùng tề tựu, trấn áp yêu ma quỷ quái gây họa cho Cửu Châu.

Mười năm trôi qua, nơi này đã khác xa ban đầu.

Chẳng còn thấy xác chất thành núi năm ấy đâu nữa, đường đi trống rỗng, máu tươi đã được xử lý.

Ngặt nỗi tình hình chiến đấu quá mức thảm thiết, vết máu đậm đặc thấm vào tường đá, mặt đất, hai bên và trên đỉnh hang động, toàn bộ đều có vệt đỏ văng tung tóe.

Chỉ đứng ở cửa hang thôi, đã cảm nhận được hơi lạnh thấu xương, thi thoảng gió lạnh lướt qua, như thể xen lẫn tiếng khóc ma quỷ yếu ớt của ngàn vạn oan hồn.

Đang buổi ban trưa, hôm nay mây mù dày đặc, không thấy ánh mắt trời.

Huyền Tẫn Môn ngày đêm được trọng binh trông coi, không cho người lạ ra vào.

Giờ phút này, có ba bóng người đứng ngoài cửa hang.

Nữ tử váy trắng dáng người cao gầy sắc mặt trầm tĩnh, đầu ngón tay dẫn dắt mấy sợi linh tuyến, như đã từng làm vô số lần, nhẹ nhàng phác họa hoa văn phức tạp.

Đây là đại trận siêu độ.

Mỗi năm đến Huyền Tẫn Môn một chuyến, cầu phúc cho các chiến sĩ hi sinh là thói quen từ lâu của Bạch Khinh.

Trong trận quyết chiến với ác yêu, mẫu thân nàng ta đã mất mạng.

Ân Nhu đứng cạnh nàng ta, nửa gương mặt bị ánh sáng trắng soi chiếu, cổ trùng trên vai lung lay đôi cánh xanh biếc, kêu vang ong ong.

Thi Kính Thừa hiếm khi gác lại ý cười, chẳng biết đang nghĩ đến chuyện gì, đôi mắt lạnh như băng.

Không một ai lên tiếng, trong sự im ắng không thay đổi, chỉ có linh tuyến chập trùng bất định.

Bỗng dưng tiếng bước chân vang lên như hòn đá rơi xuống mặt hồ tĩnh mịch.

Thi Kính Thừa quay đầu.

Đó là nam nhân thoạt trông trên dưới ba mươi tuổi, trời sinh mắt cười phong lưu, khóe môi khẽ nhướng, độ cong rõ rệt.

Hôm nay đến đây đều là cao thủ nổi tiếng lẫy lừng ở Đại Chiêu, phần lớn là người có địa vị cao.

Ông ta lại chỉ khoác áo vải bình thường, tóc đen tùy ý buộc lên, thắt lưng giắt bình rượu hồ lô chất gỗ, dáng vẻ của bách tính nhàn nhã có thể bắt gặp từ đầu đường đến cuối ngõ.

“Thi đại nhân.”

Thấy Thi Kính Thừa, nam nhân cười nói:

“Đã lâu không gặp, gần đây vẫn ổn chứ?”

Thi Kính Thừa cong môi:

“Khá tốt, mấy ngày nay, chắc hẳn tán nhân đã đi không ít nơi.”

Nam tử áo vải chính là tán tu nổi danh Đại Chiêu, tán nhân Huyền Đồng.

Kỳ tài trăm năm hiếm gặp, không có môn phái, không thân không thích, chỉ dựa vào bản thân tìm hiểu, nắm vững không dưới mười loại vũ khí và bí thuật.

“Chẳng có chí hướng gì lớn, dạo chơi đây đó mà thôi, nào sánh bằng Thi đại nhân trảm yêu trừ ma, bảo vệ mọi người bình an.”

Tán nhân Huyền Đồng mỉm cười lười biếng, gật đầu với hai người còn lại:

“Bạch đại nhân, Ân đại nhân.”

“Đừng đừng đừng.”

Ân Nhu vội vàng xua tay, nhanh mồm nhanh miệng:

“Gọi tên là được rồi.”

Xét thực lực, tán nhân Huyền Đồng xếp trên nàng ta.

Xét tuổi tác...

Ân Nhu đánh giá ông ta đơn giản một lượt.

Tán nhân Huyền Đồng trông thì chỉ khoảng ba mươi, mày mắt thanh tú, tùy hứng lười biếng, dáng vẻ đơn thuần tốt tính.

Trên thực tế, tuổi của người này vượt xa nhi lập, là tiền bối chân chính.

“Mọi người canh chừng trước cửa hang làm gì?”

Nhìn thoáng qua hang động, tán nhân Huyền Đồng nói:

“Huyền Tẫn Môn thế nào rồi?”

“Rất không ổn.”

Thi Kính Thừa lắc đầu:

“Phong ấn có hiện tượng buông lỏng, tà khí tràn ra ngoài, tà ma trong hang động tràn lan, giống như mười năm trước, có xu thế đến đây bái lạy.”

Ác ma thượng cổ có năng lực nuốt trời, đám yêu tà xem bọn nó như thần linh, bằng lòng khăng khăng đi theo, trung thành bán mạng cho nó.”

Thế nên trận chiến chính tà năm ấy vô cùng gian nan, họ không chỉ đối phó với ác ma, còn cả ngàn vạn yêu tà.

Ân Nhu bổ sung đúng lúc:

“Trừ bốn chúng ta, còn rất nhiều người đến. Họ đã vào trước một bước, diệt trừ yêu tà trong hang động, trông chừng Huyền Tẫn Môn.”

Thi Kính Thừa dịu giọng cười nói:

“Thời gian không còn sớm nữa, chi bằng chúng ta cùng vào hang.”

Bạch Khinh đã bày xong trận siêu độ, nghe vậy cong đầu ngón tay, thu hồi linh tuyến:

“Được.”

Tán nhân Huyền Đồng biết nghe lời phải, gật đầu đồng ý.

Thi Kính Thừa khoác áo xanh dẫn đầu đi trước, vừa bước vào cửa hang, sống lưng đã toát ra hơi lạnh âm u.

Ông chẳng buồn để ý, thành thạo rút đao:

“Đừng buông lỏng cảnh giác, trong hang không ít yêu tà.”

“Phong ấn Huyền Tẫn Môn đột nhiên buông lỏng.”

Ân Nhu quan sát xung quanh:

“Mọi người nghĩ sao?”

“Gần đây yêu tà nổi dậy khắp chốn, chắc chắn đã bị nó ảnh hưởng.”

Tán nhân Huyền Đồng lên tiếng:

“Nếu không nhanh chóng tra rõ nguyên nhân...”

Ông ta không nói hết những lời còn lại, vài người ở hiện trường đều hiểu rõ trong lòng.

“Năm đó do bảy bảy bốn chín vị trận sư thiết kế trận lập ngục bao vây, ác ma không thể vùng vẫy.”

Bạch Khinh cất lời, giọng nói như suối nguồn đổ ngọc:

“Ta nghi ngờ, nó có trợ thủ.”

Ân Nhu khoác áo đỏ, váy áo rực rỡ chói mắt:

“Trợ thủ?”

“Trận lập ngục là cấp bậc thiên giai thượng đẳng, ác ma bị nhốt bên trong, chỉ dựa vào sức lực một mình nó, rất khó lay chuyển nửa phần.”

Tán nhân Huyền Đồng như có điều suy nghĩ:

“Nếu giả thiết nó thật sự có trợ thủ, giúp nó phá trận lập ngục từ bên ngoài...trong khoảng thời gian gần đây, hẳn trợ thủ kia từng đến gần Huyền Tẫn Môn?”

Nếu muốn phá hoại pháp trận, hoặc là trực tiếp hủy hoại mắt trận, hoặc là đi đường vòng, động tay động chân bố trí xung quanh đại trận.

Ân Nhu phiền muộn cau mày:

“Theo lý mà nói đúng là vậy. Nhưng chúng ta từng hỏi quan binh tuần tra, họ đều bảo không có người ngoài nào ra vào.”

Bước vào hang động u tối, nàng ta khẽ bổ sung:

“Bên ngoài Huyền Tẫn Môn, chẳng những được trận sư bố trí kết giới chín tầng, còn cả cổ nhiếp hồn của cổ sư. Đừng nói người và yêu, dẫu chỉ là côn trùng cũng chẳng vào được.”

Nhóm binh sĩ chỉ phụ trách tuần tra vòng ngoài hang núi, cũng không thể vào sâu nơi phong ấn được.

Không đến gần Huyền Tẫn Môn, vây làm sao để phá hoại pháp trận? Huống hồ, trận lập ngục do các đại năng trận thuật hợp sức bố trí, người bình thường hoàn toàn chẳng phá giải nổi.

Ân Nhu không nghĩ ra.

“Còn một khả năng nữa.”

Bạch Khinh lên tiếng:

“Trận lập ngục để đánh dấu một vùng trời đất cấm địa, từ đó hạn chế giam giữ quỷ thần. Sau khi bị nhốt trong trận lập ngục, ác ma sẽ chìm vào giấc ngủ sâu, vĩnh viễn không tỉnh lại.”

Nàng ta ngẫm nghĩ bảo:

“Nếu nó giữa chừng thức dậy...với bản lĩnh của ác ma, một khi cố hết sức vùng vẫy, có thể khiến pháp trận tổn hại.”

Ân Nhu tiếp lời:

“Vậy nó cũng phải thức tỉnh trước đã? Trận lập ngục vẫn hoàn hảo, sao ác ma tỉnh lại được? Tiền đề không được thành lập.”

Tán nhân Huyền Đồng hỏi:

“Hiện nay Huyền Tẫn Môn thế nào?”

Hang núi không quá nhỏ hẹp, hai bên vách tường thắp đèn trường minh ngàn năm không tắt.

Ánh nến như hạt đậu, trong vầng sáng mờ nhạt, có thể thấy vài luồng khói đen bay lơ lửng.

Thi Kính Thừa đáp:

“Bạch Khinh đã tu sửa, nhưng vẫn có vẻ không vững. Chúng ta đã gửi thiệp anh hùng, mời trận sư đến tụ họp, dựng lại trận luyện ngục.”

Ông vừa dứt lời, bỗng dưng giơ đao Độ Ách trong tay lên, ánh sáng lạnh lẽo khí thế như gió tuyết, tiêu diệt một bóng đen đang ập đến.

Giọng điệu Thi Kính Thừa không thay đổi, ôn hòa nhã nhặn như thường:

“Từ sau tối qua, tà vật khắp chốn đều tập trung trong hang.”

“Quang cảnh này, có đôi phần tương tự mười năm trước.”

Tán nhân Huyền Đồng thở dài:

“Thật là...”

Ông ta không nói tiếp, lòng bàn tay bỗng lóe sáng, hóa thành một cây bút lông.

Tán nhân Huyền Đồng nhấc tay phải lên, bút lông lơ lửng phác họa, ngưng kết tất cả linh khí lướt qua, hóa thành từng vết mực đen, tấn công vài yêu tà ẩn nấp trong góc.

Mực đen ẩn chứa sức mạnh ngàn cân, yêu tà lập tức tan thành bột mịn.

Bạch Khinh nghiêng mắt:

“Bút thiên hư?”

“Đúng vậy.”

Tán nhân Huyền Đồng mỉm cười lười biếng:

“Đồ chơi lấy được từ đất Tạng, phó chỉ huy sứ Bạch có muốn dùng thử không?”

Bạch Khinh lắc đầu:

“Không cần, đa tạ.”

Ân Nhu ngước mắt, liếc nhìn cây bút kia.

Nếu nói ở Đại Chiêu này ai có pháp bảo nhiều nhất, chắc chắn tán nhân Huyền Đồng là một trong số đó. Nghe nói vận may người này tuyệt vời, đủ loại thiên linh địa bảo đều đến tay.

Có rất nhiều bóng ma lởn vởn bên ngoài hang núi mà ác ma cư trú.

Bốn người đều có chiến lực đỉnh cao, giải quyết chúng không phải vấn đề khó khăn, đi sâu vào hang động, Thi Kính Thừa cau mày:

“Cẩn thận.”

Có vài bóng đen lướt qua đỉnh hang, lao xuống với tốc độ sét đánh.

Tà khí ập tới, sát khí ngút trời.

Đám yêu tà này đã có thành tựu, tuyệt đối không phải hạng tầm thường.

Bạch Khinh kéo linh tuyến như tuyết, Ân Nhu điều khiển cổ trùng bay lên.

Tán nhân Huyền Đồng xoay cổ tay, bút lông điểm vào hư không.

Ba con tà ma tránh khỏi vết mực, đột ngột đến gần, cánh tay như thanh đao sắc bén, tấn công thẳng mặt ông ta.

Tán nhân Huyền Đồng chỉ mỉm cười.

Trước giờ ông ta luôn hưởng thụ quyết đấu sống chết ngàn cân treo sợi tóc, huống hồ bọn chúng còn lâu mới là đối thủ của ông ta.

Tà ma lấy cánh tay làm đao, ngoài dự đoán, chẳng những tấn công mãnh liệt, thân pháp cũng khá tốt.

Bóng đao đan xen phức tạp, tấn công cả ba mặt. Ông ta không hoảng không vội, vừa dùng bút lông phác họa, vừa nhanh nhẹn lùi về sau, tránh khỏi vô số đòn tấn công.

Hai con tà ma bị ông ta đánh tan, bút thiên hư nhếch lên, đang muốn ép lui con cuối cùng, sau lưng lại có đao phong sắc bén ập tới.

Tán nhân Huyền Đồng dời bước né tránh, lật người vung bút.

Một bút rơi xuống, mực đen vẩy lên, tản ra như vô số mũi đao, diệt sạch bóng đen phía trước và sau lưng.

Lúc chuẩn bị thu bút, ông ta bỗng dừng lại.

Không chỉ động tác của tán nhân Huyền Đồng khựng lại, đám yêu vật quấn lấy nhóm người Thi Kính Thừa, cứ như con rối đứt dây, liên tiếp mềm nhũn ngã dưới đất.

Chẳng ai lên tiếng, hang động im ắng đến quỷ dị.

Cuối cùng tiếng cười nhẹ của Ân Nhu đã phá vỡ yên tĩnh:

“Chỉ huy sứ, đã nhìn ra chưa? Là ông ta?”

Thi Kính Thừa gác đao:



“Ừm.”

Ông nhìn rất rõ bộ pháp ban nãy khi tán nhân Huyền Đồng tránh khỏi màn đánh lén, tương tự với mẹ ruột Ôn Di của Giang Bạch Nghiễn.

Tán nhân Huyền Đồng khẽ cong môi.

Ông ta không ngốc, nghe đối thoại của Thi Kính Thừa và Ân Nhu, lại thấy “tà ma” như con rối dưới đất, lòng đã hiểu hơn phân nửa.

Bắt đầu từ khi vào hang động, từng lời nói cử chỉ đều là cục diện dụ dỗ ông ta.

“Ba vị.”

Nhẹ nhàng xoay bút thiên hư trong lòng bàn tay, tán nhân Huyền Đồng lười biếng cười nói:

“Đây là ý gì?”

“Ta thật sự không biết, các hạ lại có nhiều thân phận như vậy.”

Thi Kính Thừa cười:

“Lăng Tiêu Quân.”

Ông vừa dứt lời, ánh nến trong hang lay động, vài bóng người bước ra khỏi góc tối khó trông thấy.

Sắc mặt Thư Thánh khó đoán, chẳng rõ đang nghĩ gì mà đôi mắt lạnh lẽo, như một chiếc đầm băng giá.

Nữ tử áo tím mặt mày như sông xuân, có vẻ thương xót, giắt một cây sáo ngọc trên thắt lưng.

Là chưởng môn của Lưu Âm Môn, Mục Chân.

“Thật sự là ông ta?”

Nam tử có dáng vẻ thiếu niên nhướng mày, xòe ra vô số linh tuyến trên mười đầu ngón tay, nhìn kỹ lại, mỗi một sợi dây điều khiển tà ma tấn công bốn người ban nãy.

Người điều khiển con rối, Diệp Phong Lai.

“Chư vị.”

Tán nhân Huyền Đồng cười khẽ:

“Liệu có hiểu lầm gì chăng?”

Thi Kính Thừa mặt mũi ôn hòa, không nhanh không chậm:

“Chúng ta từng gặp ngươi trong tâm ma cảnh của Bách Lý Hoằng.”

Nụ cười của đối phương cứng đờ.

Sau vụ án nhà Bách Lý diệt môn, Thi Kính Thừa ra lệnh nghiêm ngặt phong tỏa tin tức liên quan đến tâm ma cảnh.

Những gì người đời biết, chỉ là chuyện nhà Bách Lý gần như chết hết, Bách Lý Hoằng rơi vào đường cùng phải nhận tội mà thôi.

Tán nhân Huyền Đồng chẳng hề hay biết, trong tâm ma cảnh, mình đã bị Bách Lý Hoằng bán sạch sẽ.

Nói ra thì tất cả mọi chuyện đều trùng hợp đến vậy.

Chính vì nhóm người Nhiếp Trảm muốn trả thù nhà Bách Lý, họ mới phát hiện Bách Lý Hoằng rơi vào tâm ma, rồi từ tâm ma dẫn ra chuyện Lăng Tiêu Quân có liên quan đến án diệt môn của Giang phủ.

Chuyện đời vô thường, trời xui đất khiến, cùng lắm cũng chỉ thế này.

“Nói chính xác, chúng ta từng gặp Lăng Tiêu Quân.”

Thi Kính Thừa lên tiếng:

“Lúc né tránh sát chiêu, Lăng Tiêu Quân đã dùng thân pháp của Ôn Di, còn nhớ Ôn Di chứ?”

Tán nhân Huyền Đồng không nói gì.

Đao Độ Ách trong tay Thi Kính Thừa vang lên ong ong.

Ông đã điều tra rất nhiều ngày ở Thanh Châu, kết hợp với manh mối tìm được từ Giang Nam, sau khi sắp xếp lại quỹ tích hành động của Lăng Tiêu Quân suốt ngần ấy năm, cực kỳ phù hợp với tán nhân Huyền Đồng.

Rất nhiều lần khi Lăng Tiêu Quân hiện thân, đều có người trông thấy tán nhân Huyền Đồng xuất hiện ở Giang Nam.

Nếu quả thật ông ta có liên quan đến ác ma thượng cổ, nhất định sẽ tới Huyền Tẫn Môn, đảm bảo ác ma thuận lợi xuất thế.

Thế nên Thi Kính Thừa ôm cây đợi thỏ, bày sẵn trận này.

Tà khí Huyền Tẫn Môn tràn ra ngoài, dụ dỗ rất nhiều yêu tà đến không giả, nhưng vài con cực kỳ hung tàn, thực ra là con rối do Diệp Phong Lai điều khiển.

Tám phần thật hai phần giả là dễ lừa dối người ta nhất.

Trước lúc này, mỗi chiêu mỗi thức mà con rối tấn công, đều do Thi Kính Thừa cố ý chỉ dẫn.

Ông hiểu rõ nhất đòn tấn công nào mới có thể ép người kia sử dụng thân pháp đó.

Mười mấy năm trước, khi Ôn Di nghiên cứu thân pháp, là ông, Mạnh Kha và Giang Vô Diệc dùng từng chiêu từng thức, mất hết ba ngày ba đêm luyện ra với bà ấy.

Tán nhân Huyền Đồng không biết những gì đã xảy ra trong tâm ma cảnh, càng không ngờ tới, mình lại là đối tượng nghi ngờ hàng đầu.

Bị tập kích trong trạng thái chẳng chút phòng bị, dựa vào bản năng, ông ta đã đi một bước vô thức kia.

Nào ngờ, từ đầu đến cuối những gì xảy ra trong hang động, chỉ để ép ông ta phải ra một bước này.

“Nói nhảm với ông ta nhiều như vậy làm gì?”

Diệp Phong Lai là người nóng nảy:

“Rốt cuộc Huyền Tẫn Môn thế nào hả?”

Sáu người ở hiện trường đều là cao thủ, tán nhân Huyền Đồng bị vây ở giữa, không chỗ thoát thân.

Ông ta là người thông minh, không đến mức cá chết rách lưới.

“Sao ta biết được mối họa của Huyền Tẫn Môn chứ?”

Tán nhân Huyền Đồng đến gần một bước:

“Ta...”

Ông ta còn chưa dứt lời, tầm mắt dời xuống dưới.

Chẳng biết từ lúc nào, linh tuyến do Bạch Khinh điều khiển dày đặc như mạng nhện, quấn một vòng xung quanh ông ta.

Linh tuyến mỏng manh, lại sắc bén vô ngần, chỉ chạm nhẹ đã có thể rạch đứt máu thịt.

Cách đó không xa, Bạch Khinh quay đầu lại, học ông ta nhẹ nhàng mỉm cười.

“Có phải hay không, dùng cổ trùng thử sẽ biết ngay.”

Ân Nhu vuốt ve giáp trùng xanh biếc trên bả vai, cười hì hì nói:

“Để Tiểu Thanh chui vào đầu ông ta, xem thử có tà khí hay không. Đi theo ác ma lâu như vậy, đâu thể nào không dính chút tà khí?”

Nếu trong đầu không có, còn có thể bảo trùng nhỏ thăm dò hết lục phủ ngũ tạng của ông ta.

Liệu Tiểu Thanh có thuận tiện nhấm nháp chút gì đó hay không, vậy thì chẳng liên quan đến nàng ta.

Câu này vừa thốt ra, sắc mặt tán nhân Huyền Đồng u ám.

“Trong Huyền Tẫn Môn xảy ra chuyện gì?”

Bạch Khinh lên tiếng:

“Ngươi và ác ma có quan hệ thế nào?”

Nàng ta còn muốn hỏi tiếp, không kịp đề phòng, bên tai vang lên tiếng nổ lớn.

Vang vọng kéo dài, như tiếng gào thét của ác thú sắp chết, khoảnh khắc len vào tai như búa bổ, chấn động khiến màng nhĩ nhức nhối.

Hễ là người từng trải qua đại chiến mười năm trước, tuyệt đối không quên được tiếng vang ấy...

Ác ma gầm thét, chính là cảnh tượng này.

Thoáng chốc, tà khí ùn ùn kéo đến dày đặc hơn đôi phần, hang núi lay chuyển không ngừng, yêu quỷ cùng rít gào.

Mục Chân cau mày:

“Bên cạnh Huyền Tẫn Môn, có vài trận sư canh giữ...sao nó có thể phá phong ấn?”

Đao Độ Ách vung ngang, kề lên cổ nam nhân áo vải.

Mặt mày Thi Kính Thừa lạnh lẽo tựa băng sương, không che giấu sát ý:

“Ngươi đưa một phần của ác ma vào Đại Chiêu?”

Bách Lý Hoằng từng nói, Lăng Tiêu Quân dẫn ông ta đến Bạch Ngọc Kinh, tận mắt thấy dung mạo của thần.

Nếu cái gọi là “thần linh” kia, thực ra là hóa thân của thứ tà ác nhất thế gian thì sao?

Suy luận như vậy, tất cả câu đố đã có lời giải...

Bản thân phong ấn của Huyền Tẫn Môn không xảy ra sơ sót gì, sở dĩ ác ma thức tỉnh, là do một phần của nó lưu lại Đại Chiêu đang dần dần thức giấc.

Hai bên cảm ứng lẫn nhau, mới khiến bản thể ác ma bên trong ra sức vùng vẫy.

“Mười năm trước.”

Ánh mắt dần dần nhuốm màu máu, Thi Kính Thừa khàn giọng:

“Chuyện Giang Vô Diệc nhập tà, có phải do một tay ngươi thao túng không? Tại sao ngươi lại giết chết toàn bộ Giang phủ?”

Lần đầu tiên, bàn tay cầm đao của ông không tự chủ run rẩy.

Nhìn chằm chằm vào sâu trong hang động, trong sự biến đổi kinh hoàng long trời lở đất, tán nhân Huyền Đồng bỗng bật cười.

“Các ngươi vẫn chưa biết đâu nhỉ?”

Ánh mắt tràn ra ánh sáng gần như điên cuồng, ông ta nhỏ tiếng lẩm bẩm:

“Thần linh giáng thế...cần có vật chứa.”

Buổi trưa, Thanh Châu.

Hôm nay không có mặt trời, mây đen u ám, trông như sắp mưa.

Nghi thức giải trừ huyết cổ vụn vặt phức tạp, Thi Đại ngồi trên ghế gỗ tử đàn, thấy vu sư Tát Mãn lẩm bẩm gì đó, dùng máu phác họa pháp trận xa lạ.

Tát mãn là vu sư sinh sống ở phương bắc.

Nói một cách nghiêm khắc, mời tiên ra trận mà Liễu Như Thường tu luyện cũng là một loại của tát mãn. Vu sư có thể thông quỷ thần, phần lớn đều am hiểu tế tự.

Vu sư trước mắt độ chừng năm mươi, là bà bà có mặt mùi hiền từ, y phục được làm từ da thú, thêu hoa văn rực rỡ đủ màu.

Linh khí như mây khói lượn lờ xung quanh bà ấy, sắp ngưng tụ thành thực thể.

Để đề phòng lỡ như, từ đầu đến cuối Mạnh Kha vẫn luôn ở bên cạnh nhìn chằm chằm, còn cả Thẩm Lưu Sương và Thi Vân Thanh cùng thuật sĩ Trấn Ách Ti Thanh Châu.

Nghi thức kéo dài gần nửa canh giờ, khi chuông đồng trong tay vu sư không gió cũng lay động, phát ra hai tiếng vang giòn giã, linh khí chậm rãi tan biến.

Trừ việc toàn thân mất sức ra, Thi Đại không thấy chỗ nào khác thường:

“Kết thúc rồi sao?”

Nhớ lại khi trói buộc huyết cổ, nguyên chủ cũng không có cảm giác gì đặc biệt.

Mạnh Kha vui mừng nhướng mày, vô cùng cảm kích:

“Kết thúc rồi à? Đa tạ đa tạ, bà bà ở lại chỗ chúng ta, nghỉ ngơi vài hôm rồi hãy đi nhé?”

Bày tỏ lòng biết ơn là một chuyện, quan trọng nhất là muốn chờ đến lần huyết cổ phát tác tiếp theo, xem thử liệu nó đã thật sự chấm dứt chưa.

Giang Bạch Nghiễn ngước mắt:

“Huyết cổ đã được giải trừ, đa tạ.”

Qua lại với tà thuật ngần ấy năm, chàng cảm ứng được thay đổi trong cơ thể mình.

Mạnh Kha thở phào:

“Giải trừ thì tốt.”

Bà lo lắng huyết cổ đã lâu, khó khăn lắm trái tim treo cao mới hạ xuống, càng thêm biết ơn bà bà:

“Đa tạ vu sư, chúng ta treo thưởng cách giải huyết cổ suốt mấy tháng, may mà gặp được bà.”

Tát mãn ôn hòa đáp:

“Không cần cám ơn, tất cả đều do thiên thần dẫn dắt.”

Ôm A Ly vào lòng, Thi Đại ngẩng đầu:

“Thiên thần?”

“Mấy ngày trước, ta cầu xin thần linh gợi ý.”

Bà bà cười nói:

“Thần dẫn lối ta sang hướng đông, ta đã nhìn thấy lệnh treo thưởng này dán trên tường trong một thị trấn phía đông.”

Liên hệ với quỷ thần, lắng nghe lời thần, là chuyện thường ngày của tát mãn.

Mạnh Kha cười tươi hơn:

“Nói như vậy, thật sự có duyên.”

Thẩm Lưu Sương cũng yên lòng, nghiêng đầu nhìn Thi Đại:

“Muội thấy sao?”

Nửa tháng lấy máu một lần, Thi Đại khó tránh khỏi bị thương. Giờ đây huyết cổ đã được giải, suýt nữa nàng ta đã đốt pháo chúc mừng.

“Không có vấn đề gì.”

Thi Đại thử cử động tay phải:

“Muội mất sức một chút thôi.”

“Giải trừ huyết cổ, cần hao tốn rất nhiều linh khí.”

Vu sư lên tiếng:

“Không sao đâu, nghỉ ngơi một lúc là được.”

“Hay là hai con về phòng trước nhé?”

Mạnh Kha cất lời:

“Ngủ một giấc đàng hoàng, chờ dùng bữa tối, ta sẽ kêu hai con.”

A Ly trợn to hai mắt, điên cuồng lắc đuôi.

Thi Đại không hiểu ý nó, trao đổi tầm mắt với nó xong, còn chưa lên tiếng đã thấy bóng đen phía trước phủ xuống, Giang Bạch Nghiễn ôm A Ly vào lòng.



A Ly: “...”

Nó chẳng dám nhúc nhích nữa.

“Nói ra thì.”

Thi Đại không quên chuyện chính:

“Cha đã truyền tin về chưa ạ?”

Tối qua Thi Kính Thừa rời khỏi Thanh Châu, đi về phía bắc đến Huyền Tẫn Môn.

Xét tình huống trước mắt, họa diệt thế hơn phân nửa dính líu đến ác ma thượng cổ, nàng chẳng dám buông lỏng cảnh giác.

“Vẫn chưa.”

Mạnh Kha đáp:

“Yên tâm, nếu có chuyện lớn, chắc chắn ông ấy sẽ truyền tin báo cho chúng ta.”

Huyền Tẫn Môn là nơi quan trọng của Đại Chiêu, Thi Đại còn trẻ, không đủ kinh nghiệm, chưa thể vào trong.

Nàng định nói với A Ly chuyện liên quan đến họa diệt thế, không ở lâu trong sảnh chính, sau khi tạm biệt người nhà, cùng về phòng với Giang Bạch Nghiễn.

A Ly run lẩy bẩy bị Giang Bạch Nghiễn ôm trong lòng.

Tiểu tử này hoàn toàn chẳng biết cách ôm hồ ly, cánh tay đè nó khó chịu muốn chết.

Nhưng giờ phút này, tâm tư nó không ở đây.

Len lén ngước mắt, A Ly liếc Giang Bạch Nghiễn.

Tối qua phong ấn Huyền Tẫn Môn lỏng lẻo, là dấu hiệu họa diệt thế kéo đến.

Nhưng Giang Bạch Nghiễn...thế mà lại rất bình thường.

Chàng không nên tà khí khắp người, điên cuồng giết chóc sao?

Thi Đại tò mò:

“Sao hôm này chàng lại chủ động ôm A Ly vậy?”

Vì không muốn thấy nó lắc đầu vẫy đuôi trong lòng nàng.

Ngày xưa Giang Bạch Nghiễn không biết nó là yêu tinh, đã cảm thấy con hồ ly này chướng mắt, vài ngày trước nghe nó nói tiếng người...

Nếu không phải giọng con hồ ly này là nữ, đầu nó đã lìa khỏi xác.

Giang Bạch Nghiễn cười:

“Muốn thử xem.”

Vì giải huyết cổ mà chàng mất sức, sắc môi nhợt nhạt, giọng nói nhẹ nhàng, nghe qua ngoan ơi là ngoan.

Thi Đại thấy tư thế chàng không tự nhiên, nhấc chân bước đến giúp chàng chỉnh lại tư thế, lòng bàn tay nắm lấy cánh tay phải của Giang Bạch Nghiễn:

“Hồ ly là phải ôm thế này nè.”

Nàng vừa làm, vừa thuận miệng lên tiếng:

“Nghe nói Huyền Tẫn Môn xảy ra sơ sót, hi vọng Đại Chiêu bình an.”

A Ly nhanh chóng đánh giá tỉ mỉ sắc mặt Giang Bạch Nghiễn.

Chàng mặc cho Thi Đại tùy ý sắp xếp:

“Huyền Tẫn Môn có trận lập ngục bảo vệ, rất khó xảy ra chuyện, hẳn sẽ không sao.”

Phát giác tầm mắt của A Ly, chàng thản nhiên liếc nhìn, như cười như không.

Vẫn bình thường như cũ.

Nhưng chàng...

Nỗi lòng trăn trở trăm bề, một suy nghĩ nào đó bỗng lóe lên trong đầu.

Hồ ly trắng đột ngột ngước mắt, vừa khéo bắt gặp ánh kiếm xẹt qua.

Tay trái Giang Bạch Nghiễn ôm chặt nó, tay phải nhanh nhẹn rút kiếm, Đoạn Thủy toát ra ánh sáng sắc nhọn, chém đứt đầu một con yêu tà.

Thi Đại ngước mắt, lòng bàn tay cầm ba lá bùa.

Nàng và Giang Bạch Nghiễn đang đứng trên hành lang ngoài phòng ngủ, mới ban nãy, vậy mà lại có một con yêu tà nhảy xuống tường, nhào về phía hai người.

Giữa ban ngày ban mặt, tại sao yêu tà lại xuất hiện?

Chớp mắt, lại có vài bóng đen xông vào trong phủ.

“Sao yêu tà lại đến đây?”

Một lá lôi hỏa phù vẽ ra tia sét, Thi Đại cau mày.

Đại Chiêu có rất nhiều thuật sĩ, trong tình huống thông thường, yêu tà chỉ dám ẩn mình trong góc, ban ngày chưa từng hiện thân.

Chưa nói đến chuyện chủ động hiện thân, vậy mà còn dám tấn công hai người biết pháp thuật.

Khoảnh khắc vung lôi hỏa phù, bên tai vang lên tiếng kêu hoảng hốt của A Ly:

“Thi Đại!”

Thi Đại quay đầu, bỗng sững sờ.

Lọt vào tầm mắt là tà khí đen như mực.

Hơi thở tà ác lượn lờ, dày đặc hơn tất cả những gì nàng từng thấy trước đây, mà nguồn gốc của nó là Giang Bạch Nghiễn.

Đôi mắt thiếu niên nhuộm đỏ sắc máu, không còn nửa phần ôn hòa, như một con thú đánh mất lý trí.

Đoạn Thủy không ngừng kêu vang, chàng nhấc tay lên.

Tà ma đã bị Thi Đại tiêu diệt sạch sẽ, mục tiêu tấn công của chàng chỉ còn lại một người.

A Ly hoảng hồn gào lên:

“Thi Đại! Mau tránh ra!”

Mũi kiếm nhếch lên, trước khi đâm vào Thi Đại, Giang Bạch Nghiễn lật cổ tay...

Đoạn Thủy trở ngược, đâm thẳng vào tay phải của chàng.

Tất cả không hề báo trước, chỉ xảy ra trong chớp nhoáng.

Lỗ tai Thi Đại ong ong, thấy Giang Bạch Nghiễn ném Đoạn Thủy, lòng bàn tay trái phủ lên cổ tay phải.

Rắc một tiếng, chàng bẻ gãy cổ tay mình.

Mắt phải Thi Đại giật mạnh:

“Sao chàng lại...”

“Hắn không khống chế được nữa.”

A Ly cắn răng:

“Có thứ gì đó trong cơ thể hắn!”

Xem như nó đã hiểu.

Họa diệt thế, vụ án Giang phủ diệt môn, Giang Bạch Nghiễn tùy ý tàn sát bách tính...hóa ra là thế.

“Là con ác ma kia.”

A Ly run lẩy bẩy:

“Nó không hoàn toàn bị phong ấn, có một phần...”

Hai mắt Giang Bạch Nghiễn đỏ ngầu, ngước mắt nhìn về phía nó.

Chàng trằn trọc ngần ấy năm trên sợi dây sinh tử, từ lâu đã quen với tử cục đột ngột kéo đến.

Vì bị tà khí quấn thân, sau khi phát hiện cơ thể mất khống chế, Giang Bạch Nghiễn cố hết sức duy trì chút tỉnh táo cuối cùng, trước khi tổn thương Thi Đại, tự mình bẻ gãy xương tay cầm kiếm.

Trong đầu là đau đớn như xé rách, tựa dao cùn không ngực róc thịt.

Tầm mắt dần dần nhiễm máu, giọng chàng khàn khàn:

“Cái gì?”

Hồ ly trắng có một thoáng chần chừ, ánh mắt lập lòe.

Chân tướng quá đỗi tàn nhẫn với chàng, lần đầu tiên, lòng nó không nỡ.

“Ác ma vốn không có hình thể, sau đại chiến nó cực kỳ yếu ớt, vì muốn ở lại nhân thế, cần phải có...”

A Ly ngần ngừ tìm từ:

“Vật chứa.”

Sắc mặt Thi Đại mịt mờ khó đoán.

Ác ma thượng cổ được ngưng tụ từ ác niệm, vật chứa cần tìm, phải là người cực ác.

Thuở nhỏ chịu đủ tra tấn, lòng không vướng bận, sát niệm càng nồng, ác niệm càng mạnh, hòa hợp với nó.

Tán nhân Huyền Đồng cấu kết ác ma, vì sao phải giết hết Giang phủ, chỉ để lại một mình Giang Bạch Nghiễn?

Gieo hạt giống thù hận trong lòng chàng, khiến chàng không thân không thích, không chốn yên bình.

Về sau Giang Bạch Nghiễn bị tà tu bắt làm con rối thế thân, phải chăng do bọn chúng trợ giúp?

Thậm chí, liệu có phải hôm nay vu sư cũng bị ác ma dẫn dụ, giải trừ huyết cổ, để nó dễ dàng nhập vào hơn hay không?

A Ly không biết.

Không nghi ngờ gì nữa, bọn chúng đã thành công.

Cả nhà bị giết chết, chịu bêu danh phản tặc suốt mười năm, nếm hết đau khổ nhục nhã, trong lần luân hồi này, Giang Bạch Nghiễn trở thành vật chứa hoàn hảo nhất của ác ma.

Qua tay chàng, Đại Chiêu sẽ sụp đổ.

Vật chứa.

Giang Bạch Nghiễn chẳng nói tiếng nào, nôn máu đỏ ngầu, như mỉa mai như châm chọc, khàn giọng bật cười.

Cùng lúc đó, ngoài trời phía bắc Thanh Châu, vang lên tiếng gào thét bén nhọn.

Vang vọng không ngớt, mây đen ồ ạt dâng lên mái vòm, rõ ràng chưa đến giờ mùi lại như chìm trong màn đêm.

Đó là tiếng rít gào của ác ma thượng cổ bên trong Huyền Tẫn Môn.

Tà khí bùng lên không ngớt xung quanh Giang Bạch Nghiễn.

Thấy đôi mắt chàng đỏ lòm nhuốm máu, một thoáng thất thần, trước khi Giang Bạch Nghiễn ngã xuống đất, Thi Đại đã ôm chàng.

Chưa từng trải qua hoảng loạn luống cuống như giờ phút này, cõi lòng như có mũi dao lún vào, đau đến trào máu dữ tợn.

Âm cuối của nàng run rẩy:

“Có cách gì không?”

“Ác ma muốn chiếm cơ thể hắn.”

A Ly ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt đỏ máu của Giang Bạch Nghiễn:

“...Là tâm ma cảnh.”

Thời gian gấp rút, nó dùng tốc độ nói chuyện nhanh nhất:

“Chắc chắn Giang Bạch Nghiễn không có ý định diệt thế, hắn...”

Khác với lần trước, giờ đây vì Thi Đại, Giang Bạch Nghiễn chẳng còn là vật chứa hoàn hảo không tỳ vết nữa.

Có vướng bận, lòng mới lo lắng.

“Tà khí đang thúc đẩy tâm ma của hắn, dệt thành ảo cảnh, dụ dỗ ác niệm nơi đáy lòng hắn.”

A Ly cắn răng:

“Ngươi dám vào không?”

Thi Đại:

“Vào tâm ma của chàng?”

“Lần này ta quay lại thời không, vẫn còn chút sức mạnh thiên đạo cuối cùng trong cơ thể.”

A Ly lên tiếng:

“Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ đưa ngươi vào trong, giúp hắn áp chế tà khí. Phải nhanh lên, tốc độ thời gian trôi trong tâm ma cảnh khác với hiện thực.”

Thiên đạo cứu thế, sao có thể không chút chuẩn bị.

Đây là sức mạnh nó để dành, át chủ bài chống lại tai họa diệt thế.

Ngày hôm nay, dùng ở chỗ này vừa khéo đúng lúc.

Thi Đại không hề do dự:

“Được.”

Nàng khép mắt, cố gắng đè nén cơn run rẩy:

“Tà khí trên người Giang Bạch Nghiễn quá nồng, lát nữa chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều yêu tà kéo đến. Sau khi ngươi đưa ta vào tâm ma cảnh, đi tìm người nhà của ta, bảo họ đến đây tiêu diệt chúng.”

May mà nàng không tự khiến mình rối loạn, đánh mất lý trí.

“Ngươi nhất định phải cẩn thận.”

A Ly gật đầu:

“Ta cũng không biết trong tâm ma cảnh của Giang Bạch Nghiễn rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Ác ma muốn kích thích ác niệm của hắn, bên trong...không thể tốt được.”

Chóp mũi quanh quẩn mùi máu tanh, Thi Đại chớp mắt, vành mắt bị hơi nước thấm ướt phớt đỏ.

Giang Bạch Nghiễn nhẹ quá.

Chàng làm sao dễ dàng nhấc lên Đoạn Thủy nặng nhường ấy kia chứ?

“Không sao đâu.”

Tà khí dâng lên khắp chốn, Thi Đại nói với A Ly:

“Đưa ta vào đi.”

P/S: Hành trình sắp tới có ngọt, có đau, có vui, có ngược...Trái tim íu đúi của t chịu khum nổi đã phải khóc ở nhiều đoạn, mấy bà mạnh mẽ thì chắc khum xi nhê nè.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau