Chương 12: Cậu Hai ghen điên lên được
Cậu không biết mình chợp mắt đã bao lâu, khi tỉnh giấc đã không thấy Lợn nữa, cậu vội vã đi tìm Lợn, bên ngoài, mưa đã tạnh. Khí trời chỉ còn lại sự mát mẻ, tươi mới do cơn mưa mang đến, cây cối như được tắm gội sạch sẽ hiện rõ vẻ tươi tắn, tràn đầy sức sống, từng đàn chim chóc bay về tổ ấm, tiếng nước suối chảy róc rách, cảnh vật xung nhuộm một màu xanh lá khiến cho lòng người cảm thấy dễ chịu.
Cậu đến chỗ con suối lúc nãy, không thấy Lợn, cậu đến chỗ vách núi, lại không thấy, cậu đánh liều đến chỗ bìa rừng, cũng không thấy nốt? Lẽ nào là thằng Lợn nó dám bỏ cậu ở lại một mình?. Suy nghĩ đó vừa hiện lên trong đầu đã bị cậu nhanh chóng dập tắt, cậu không tin Lợn có thể làm thế với cậu, Lợn chính là người mà cậu tin tưởng nhất.
Cậu đi tìm khắp nơi vẫn không tìm được Lợn, cậu rầu rĩ đi về hang động khi nãy mà mình trú mưa, cậu chọn cách kiên nhẫn, kiên nhẫn chờ Lợn trở về, vừa đến cửa hang động, đã thấy Lợn chạy đến ôm cậu, Lợn khóc, Lợn ôm cậu chặt đến nổi tựa hồ cậu sắp không thở được, tim cậu đập loạn nhịp như muốn rớt ra ngoài luôn ý, mặt cậu đỏ bừng cơ mà cậu khống chế cảm xúc rất tốt, cậu vỗ nhẹ vào vai Lợn, điềm tĩnh hỏi.
- Vừa rồi có ai bắt nạt mày à?
Lợn lắc đầu.
- Vậy tại sao mày khóc.
Cậu lấy tay lau nước mắt cho Lợn, Lợn hít mũi, vì vừa mới nín khóc xong, vẫn còn nghẹn ngào.
- Tại cậu.
- Sao lại tại cậu?
Cậu dở khóc dở cười với Lợn.
- Vừa rồi cậu đi đâu? Làm con lo muốn chết, con sợ cậu đi lạc...Rồi...rồi bị thú hoang...
- Cậu đi tìm mày? Còn mày? Mày đã đi đâu.
Từ người tra hỏi lại bị tra hỏi ngược lại, Lợn cứng họng, biết mình làm sai nên cúi đầu xuống chờ cậu trách tội, mỗi lần Lợn làm sai là y như rằng hai bàn chân của Lợn sẽ co rúm lại, mím chặt đôi môi.
- Mày mà cũng biết trong rừng nguy hiểm? Biết nguy hiểm mà cứ đi hoài, chẳng phải cậu đã dặn mày, không có lệnh của cậu thì không được rời xa cậu nửa bước hay sao?.
- Con xin lỗi cậu.
- Xin lỗi, xin lỗi, mày suốt ngày chỉ biết xin lỗi? Mày xin lỗi rồi mày có sửa không?.
- Hồi nãy tạnh mưa, con thấy cậu ngủ ngon quá nên con không nỡ đánh thức, con đi ra chỗ kia để hái thảo dược, định đi một lúc thôi không ngờ khi về đã không thấy cậu đâu?.
- Chỗ kia là chỗ nào?
- Sau núi ạ.
- Thảo nào, cậu đi tìm khắp nơi cũng không thấy mày.
- Cậu đừng giận con nhé, khi nãy con có hái lá chè xanh để về pha trà cho cậu, lá chè vừa làm mát gan vừa có tác dụng thải độc, rất tốt cho sức khỏe. Con biết cậu sắp thi rồi nên cần sự tỉnh táo, cậu thấy con thương cậu chưa nè.
Ai đó đang giận sắp bốc lửa lên đầu tới nơi rồi, vậy mà bị lời ngon tiếng ngọt của ai kia làm cho mủi lòng, cậu Hai búng trán Lợn một cái, coi như huề nhau vậy. Lợn dễ thương như vậy cậu cũng chẳng nỡ giận dai, cậu Hai giúp Lợn đeo gùi, cái gùi nom vậy mà nặng phải biết, tướng thằng Lợn có chút éc thì làm sao mà vác nổi, cậu thì cao lắm lại còn khoẻ nữa, cậu đeo gùi trên vai, vác một cái gọn ơ chứ không phải chật vật giống như Lợn. Chủ tớ hai người một cao một thấp, cậu đeo gùi trên lưng đi trước, Lợn xách lưỡi hái chạy theo sau.
Buổi chiều lúc mặt trời lặn, Lợn pha một ấm trà đem lên cho cậu Hai, cậu đang chăm chỉ học bài trong thư phòng để chuẩn bị thi, nên cấm không cho ai vào, trừ thằng Lợn ra, nhiệm vụ duy nhất của Lợn mà cậu đưa ra chính là mài mực và ngồi học chung với cậu.
Đối diện với thư phòng chính là phòng bếp, thấy cậu chăm chú vào bài học như vậy, Lợn xin phép ra ngoài "Giải quyết" một chút, khi nhận được cái gật đầu của cậu, Lợn mới dám bước ra khỏi thư phòng.
Lợn thập thò đi vào phòng bếp, vừa lúc cô Mận đang chưng tổ yến cho bà Loan, khi vừa thấy Lợn đã giật mình, định la làng lên thì bị Lợn lấy tay chặn miệng lại, Lợn so với Mận thì cao hơn nửa cái đầu, nên Mận nhanh chóng bị Lợn áp đảo, tim Mận đập thình thịch liên hồi.
\- Cậu vào đây làm gì hả?
Lợn cẩn thận lấy cái túi nhỏ được giấu từ trong bụng ra, bên trong cái túi là một nhúm nấm hương Lợn hái trên rừng lúc sáng, trao tận tay cho cô Mận, khách sáo.
\- Tui thì không có gì, chỉ có mớ nấm hương biếu chị Mận lấy thảo, cảm ơn chị vì đã chăm sóc bu Thắm và Cu Tí trong mấy ngày tui vắng mặt.
Nghe được chữ "Chị" được phát ra từ miệng của Lợn mà Mận ứa gan hết sức, Mận rõ ràng là bằng tuổi của Lợn nhưng sinh trước Lợn có sáu tháng thôi mà? Có nhất thiết phải xưng hô lễ phép thế không?.
\- Không có chi, tui nhận cho Lợn vui chứ tui không thích ăn nấm cho lắm.
\- Cảm ơn chị Mận nha, chị chịu nhận là tui vui lắm rồi.
Con Mận thích ăn nhất là nấm, thích lắm luôn, đặc biệt là nấm hương, nhưng vì trước mặt Lợn nên Mận giữ giá đó. Ôi chu choa, tưởng tượng bây giờ đem mấy cây nấm này rửa sạch rồi mua thêm chân giò về hầm, cắt thêm miếng hành, rắc thêm chút tiêu thì còn gì bằng, chân giò hầm mềm beo béo kết hợp với nấm hương giòn dai, tạo nên hương vị đậm đà, ngọt thanh, ăn kèm với cơm trắng nóng hổi, tinh tươm nữa chỉ có nước ngon nhức nách.
\- Nè, tui bảo Lợn này.
\- Hả? Chị Mận muốn nói gì á.
\- Tui lớn hơn Lợn có sáu tháng thôi, Lợn gọi tui là chị mắc công người khác không biết lại tưởng tui già hơn Lợn đó.
\- Vậy hả? Tui đâu có thấy vậy, tui thấy chị Mận vừa trẻ vừa đẹp mà.
Mới được Lợn khen trẻ đẹp có xíu thôi mà Mận đã phởn ra mặt, đoạn, con Mận đá lông nheo với thằng Lợn một cái, Lợn ngu ngơ tưởng bụi bay vào mắt con Mận nên giúp Mận thổi ra, mà hành động của hai người này ám muội, nhìn từ xa mà tưởng như đang hôn nhau mất tiêu rồi, cậu Hai không biết từ đâu chui ra, phừng phừng lửa giận nhanh chóng kéo thằng Lợn ra, cậu Hai ghen điên lên được, hai chân mày cậu chau lại, cái mặt cậu lúc giận ai nhìn cũng phải sợ khiếp vía, con Mận cũng không ngoại lệ. Cái giọng cậu la như muốn thét ra lửa vậy đó.
\- Đi ra ngoài giải quyết công chuyện mà mày nói là hôn nhau với con Mận đó hả?.
Cậu đến chỗ con suối lúc nãy, không thấy Lợn, cậu đến chỗ vách núi, lại không thấy, cậu đánh liều đến chỗ bìa rừng, cũng không thấy nốt? Lẽ nào là thằng Lợn nó dám bỏ cậu ở lại một mình?. Suy nghĩ đó vừa hiện lên trong đầu đã bị cậu nhanh chóng dập tắt, cậu không tin Lợn có thể làm thế với cậu, Lợn chính là người mà cậu tin tưởng nhất.
Cậu đi tìm khắp nơi vẫn không tìm được Lợn, cậu rầu rĩ đi về hang động khi nãy mà mình trú mưa, cậu chọn cách kiên nhẫn, kiên nhẫn chờ Lợn trở về, vừa đến cửa hang động, đã thấy Lợn chạy đến ôm cậu, Lợn khóc, Lợn ôm cậu chặt đến nổi tựa hồ cậu sắp không thở được, tim cậu đập loạn nhịp như muốn rớt ra ngoài luôn ý, mặt cậu đỏ bừng cơ mà cậu khống chế cảm xúc rất tốt, cậu vỗ nhẹ vào vai Lợn, điềm tĩnh hỏi.
- Vừa rồi có ai bắt nạt mày à?
Lợn lắc đầu.
- Vậy tại sao mày khóc.
Cậu lấy tay lau nước mắt cho Lợn, Lợn hít mũi, vì vừa mới nín khóc xong, vẫn còn nghẹn ngào.
- Tại cậu.
- Sao lại tại cậu?
Cậu dở khóc dở cười với Lợn.
- Vừa rồi cậu đi đâu? Làm con lo muốn chết, con sợ cậu đi lạc...Rồi...rồi bị thú hoang...
- Cậu đi tìm mày? Còn mày? Mày đã đi đâu.
Từ người tra hỏi lại bị tra hỏi ngược lại, Lợn cứng họng, biết mình làm sai nên cúi đầu xuống chờ cậu trách tội, mỗi lần Lợn làm sai là y như rằng hai bàn chân của Lợn sẽ co rúm lại, mím chặt đôi môi.
- Mày mà cũng biết trong rừng nguy hiểm? Biết nguy hiểm mà cứ đi hoài, chẳng phải cậu đã dặn mày, không có lệnh của cậu thì không được rời xa cậu nửa bước hay sao?.
- Con xin lỗi cậu.
- Xin lỗi, xin lỗi, mày suốt ngày chỉ biết xin lỗi? Mày xin lỗi rồi mày có sửa không?.
- Hồi nãy tạnh mưa, con thấy cậu ngủ ngon quá nên con không nỡ đánh thức, con đi ra chỗ kia để hái thảo dược, định đi một lúc thôi không ngờ khi về đã không thấy cậu đâu?.
- Chỗ kia là chỗ nào?
- Sau núi ạ.
- Thảo nào, cậu đi tìm khắp nơi cũng không thấy mày.
- Cậu đừng giận con nhé, khi nãy con có hái lá chè xanh để về pha trà cho cậu, lá chè vừa làm mát gan vừa có tác dụng thải độc, rất tốt cho sức khỏe. Con biết cậu sắp thi rồi nên cần sự tỉnh táo, cậu thấy con thương cậu chưa nè.
Ai đó đang giận sắp bốc lửa lên đầu tới nơi rồi, vậy mà bị lời ngon tiếng ngọt của ai kia làm cho mủi lòng, cậu Hai búng trán Lợn một cái, coi như huề nhau vậy. Lợn dễ thương như vậy cậu cũng chẳng nỡ giận dai, cậu Hai giúp Lợn đeo gùi, cái gùi nom vậy mà nặng phải biết, tướng thằng Lợn có chút éc thì làm sao mà vác nổi, cậu thì cao lắm lại còn khoẻ nữa, cậu đeo gùi trên vai, vác một cái gọn ơ chứ không phải chật vật giống như Lợn. Chủ tớ hai người một cao một thấp, cậu đeo gùi trên lưng đi trước, Lợn xách lưỡi hái chạy theo sau.
Buổi chiều lúc mặt trời lặn, Lợn pha một ấm trà đem lên cho cậu Hai, cậu đang chăm chỉ học bài trong thư phòng để chuẩn bị thi, nên cấm không cho ai vào, trừ thằng Lợn ra, nhiệm vụ duy nhất của Lợn mà cậu đưa ra chính là mài mực và ngồi học chung với cậu.
Đối diện với thư phòng chính là phòng bếp, thấy cậu chăm chú vào bài học như vậy, Lợn xin phép ra ngoài "Giải quyết" một chút, khi nhận được cái gật đầu của cậu, Lợn mới dám bước ra khỏi thư phòng.
Lợn thập thò đi vào phòng bếp, vừa lúc cô Mận đang chưng tổ yến cho bà Loan, khi vừa thấy Lợn đã giật mình, định la làng lên thì bị Lợn lấy tay chặn miệng lại, Lợn so với Mận thì cao hơn nửa cái đầu, nên Mận nhanh chóng bị Lợn áp đảo, tim Mận đập thình thịch liên hồi.
\- Cậu vào đây làm gì hả?
Lợn cẩn thận lấy cái túi nhỏ được giấu từ trong bụng ra, bên trong cái túi là một nhúm nấm hương Lợn hái trên rừng lúc sáng, trao tận tay cho cô Mận, khách sáo.
\- Tui thì không có gì, chỉ có mớ nấm hương biếu chị Mận lấy thảo, cảm ơn chị vì đã chăm sóc bu Thắm và Cu Tí trong mấy ngày tui vắng mặt.
Nghe được chữ "Chị" được phát ra từ miệng của Lợn mà Mận ứa gan hết sức, Mận rõ ràng là bằng tuổi của Lợn nhưng sinh trước Lợn có sáu tháng thôi mà? Có nhất thiết phải xưng hô lễ phép thế không?.
\- Không có chi, tui nhận cho Lợn vui chứ tui không thích ăn nấm cho lắm.
\- Cảm ơn chị Mận nha, chị chịu nhận là tui vui lắm rồi.
Con Mận thích ăn nhất là nấm, thích lắm luôn, đặc biệt là nấm hương, nhưng vì trước mặt Lợn nên Mận giữ giá đó. Ôi chu choa, tưởng tượng bây giờ đem mấy cây nấm này rửa sạch rồi mua thêm chân giò về hầm, cắt thêm miếng hành, rắc thêm chút tiêu thì còn gì bằng, chân giò hầm mềm beo béo kết hợp với nấm hương giòn dai, tạo nên hương vị đậm đà, ngọt thanh, ăn kèm với cơm trắng nóng hổi, tinh tươm nữa chỉ có nước ngon nhức nách.
\- Nè, tui bảo Lợn này.
\- Hả? Chị Mận muốn nói gì á.
\- Tui lớn hơn Lợn có sáu tháng thôi, Lợn gọi tui là chị mắc công người khác không biết lại tưởng tui già hơn Lợn đó.
\- Vậy hả? Tui đâu có thấy vậy, tui thấy chị Mận vừa trẻ vừa đẹp mà.
Mới được Lợn khen trẻ đẹp có xíu thôi mà Mận đã phởn ra mặt, đoạn, con Mận đá lông nheo với thằng Lợn một cái, Lợn ngu ngơ tưởng bụi bay vào mắt con Mận nên giúp Mận thổi ra, mà hành động của hai người này ám muội, nhìn từ xa mà tưởng như đang hôn nhau mất tiêu rồi, cậu Hai không biết từ đâu chui ra, phừng phừng lửa giận nhanh chóng kéo thằng Lợn ra, cậu Hai ghen điên lên được, hai chân mày cậu chau lại, cái mặt cậu lúc giận ai nhìn cũng phải sợ khiếp vía, con Mận cũng không ngoại lệ. Cái giọng cậu la như muốn thét ra lửa vậy đó.
\- Đi ra ngoài giải quyết công chuyện mà mày nói là hôn nhau với con Mận đó hả?.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất